Chương : 46
“Ngươi tên gì?” nam nhân mang kính đen hỏi.
“Đoàn Tử .”
“Là nickname?”
“Ân.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Đoàn Tử chăm chú nhìn số building, cuối cùng nói: “Tới nhà của ta rồi.”
“Ngươi ở nơi này a.” Nam nhân trầm ngâm.
“Hay ngươi vào nhà ta chơi rồi chốc nữa ta lại tiễn ngươi về.” Đoàn Tử ân cần nói.
Nam nhân mỉm cười: “Tốt.”
Vì vậy, hôm nay chủ nhân về nhà, liền thấy trong nhà có một nam nhân xa lạ. Đoàn Tử vừa thấy chủ nhân về, nhất thời bay tới hoan hô: “Chủ nhân, anh đã trở về!”
Khuôn mặt gã khách khẽ vặn vẹo trong thoáng chốc.
“Em đói bụng.” Đoàn Tử ôm thắt lưng chủ nhân, làm nũng.
Chủ nhân bất đắc dĩ sờ sờ đầu Đoàn Tử: “Vị này là ai?”
“Là ông chú cho em mượn tiền.”
Ông chú? Chủ nhân và gã khách đều sửng sốt, người kia sờ sờ mặt mình như để kiểm tra, cười khổ: “Ta cũng không biết thì ra ta đã già đến mức đó.”
Đoàn Tử nhức đầu: “Ta sai rồi, xét tuổi tác mà nói…” Nói còn chưa hết miệng đã bị chủ nhân bưng kín, Đoàn Tử ô ô hai tiếng, hung hăng trừng hắn.
Đoàn Tử, người đã ba trăm bảy mươi tuổi như ngươi mà dám kêu người ta la ông chú sao? Dù có giả bộ cũng không thể quá đáng như vậy a.
“Đoàn Tử gây phiền phức cho ngươi rồi.” Chủ nhân nói.
“Không có, Đoàn Tử rất khả ái.” Nam nhân mỉm cười.
Đoàn Tử cười khúc khích, không nghĩ tới đến tuổi này rồi còn có người khen hắn khả ái, có thể thấy được sức quyến rũ của hắn thực sự là vô địch.
Tiễn khách về rồi chủ nhân mới giáo huấn Đoàn Tử vì cái tội tùy ý dẫn người lạ về nhà, vạn nhất dẫn về một người xấu thì phải làm sao, Đoàn Tử lẩm bẩm rằng tốt xấu gì hắn cũng là miêu yêu, miêu yêu a, chỉ có người sợ yêu nào có yêu phải sợ người.
Chủ nhân liếc xéo hắn một cái, mèo hoang ngươi cũng đánh không lại còn đòi.
Đoàn Tử ủy ủy khuất khuất nức nở: “Người ta, người ta là con mèo đã trưởng thành, làm sao có thể có hành vi đánh nhau dã man như cái lũ con nít đó được.”
Chủ nhân nổi da gà, rùng mình một cái, bỏ lại Đoàn Tử, đi nấu cơm.
Đoàn Tử chớp chớp mắt ý đồ biểu hiện sự khả ái vô địch thiên hạ của mình, thế nhưng chủ nhân chẳng thèm liếc mắt, mặc tạp dề rồi đi thẳng vào bếp. Mị nhãn vứt cho người mù xem, ức chế a.
“Đoàn Tử .”
“Là nickname?”
“Ân.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Đoàn Tử chăm chú nhìn số building, cuối cùng nói: “Tới nhà của ta rồi.”
“Ngươi ở nơi này a.” Nam nhân trầm ngâm.
“Hay ngươi vào nhà ta chơi rồi chốc nữa ta lại tiễn ngươi về.” Đoàn Tử ân cần nói.
Nam nhân mỉm cười: “Tốt.”
Vì vậy, hôm nay chủ nhân về nhà, liền thấy trong nhà có một nam nhân xa lạ. Đoàn Tử vừa thấy chủ nhân về, nhất thời bay tới hoan hô: “Chủ nhân, anh đã trở về!”
Khuôn mặt gã khách khẽ vặn vẹo trong thoáng chốc.
“Em đói bụng.” Đoàn Tử ôm thắt lưng chủ nhân, làm nũng.
Chủ nhân bất đắc dĩ sờ sờ đầu Đoàn Tử: “Vị này là ai?”
“Là ông chú cho em mượn tiền.”
Ông chú? Chủ nhân và gã khách đều sửng sốt, người kia sờ sờ mặt mình như để kiểm tra, cười khổ: “Ta cũng không biết thì ra ta đã già đến mức đó.”
Đoàn Tử nhức đầu: “Ta sai rồi, xét tuổi tác mà nói…” Nói còn chưa hết miệng đã bị chủ nhân bưng kín, Đoàn Tử ô ô hai tiếng, hung hăng trừng hắn.
Đoàn Tử, người đã ba trăm bảy mươi tuổi như ngươi mà dám kêu người ta la ông chú sao? Dù có giả bộ cũng không thể quá đáng như vậy a.
“Đoàn Tử gây phiền phức cho ngươi rồi.” Chủ nhân nói.
“Không có, Đoàn Tử rất khả ái.” Nam nhân mỉm cười.
Đoàn Tử cười khúc khích, không nghĩ tới đến tuổi này rồi còn có người khen hắn khả ái, có thể thấy được sức quyến rũ của hắn thực sự là vô địch.
Tiễn khách về rồi chủ nhân mới giáo huấn Đoàn Tử vì cái tội tùy ý dẫn người lạ về nhà, vạn nhất dẫn về một người xấu thì phải làm sao, Đoàn Tử lẩm bẩm rằng tốt xấu gì hắn cũng là miêu yêu, miêu yêu a, chỉ có người sợ yêu nào có yêu phải sợ người.
Chủ nhân liếc xéo hắn một cái, mèo hoang ngươi cũng đánh không lại còn đòi.
Đoàn Tử ủy ủy khuất khuất nức nở: “Người ta, người ta là con mèo đã trưởng thành, làm sao có thể có hành vi đánh nhau dã man như cái lũ con nít đó được.”
Chủ nhân nổi da gà, rùng mình một cái, bỏ lại Đoàn Tử, đi nấu cơm.
Đoàn Tử chớp chớp mắt ý đồ biểu hiện sự khả ái vô địch thiên hạ của mình, thế nhưng chủ nhân chẳng thèm liếc mắt, mặc tạp dề rồi đi thẳng vào bếp. Mị nhãn vứt cho người mù xem, ức chế a.