Chương : 29
“Dọn nhà?” Đoàn Tử kinh ngạc nói.
“Đúng, dọn nhà.”
“Dọn đi đâu? Nhà cửa bây giờ đắt đỏ như vậy, đừng nói dọn tới sơn động rừng rú cây cối mấy nghìn tuổi đấy nhé.” Đoàn Tử quẹt miệng dò hỏi.
“Tạm thời thuê nhà đã.” Bạch tổng bất đắc dĩ nói.
“Tới nhà chủ nhân ta đi.” Đoàn Tử vẻ mặt mong chờ đưa ra kiến nghị, “Vẫn hơn là thuê nhà đi, ngươi xem hiện tại giá phòng cao như thế, mà cũng không có nhiều phòng cho thuê đâu.”
“Chúng ta có thể mua.” Bạch đại ca lo lắng nói.
Đoàn Tử trầm mặc, lưỡng miểu biệt quá kiểm thuyết: “Đại ca, hai chúng ta đều không có việc làm, làm gì có tiền, đừng nói là ngươi có tiền gửi ngân hàng, theo ta biết thì sổ tiết kiệm làm gì còn đồng nào.”
“…” Bạch đại ca nhìn Đoàn Tử.
“…” Đoàn Tử nhìn lại Bạch đại ca.
“Cũng tốt, đỡ cho ngươi hai ba ngày lại phải chạy đến ‘Nhà chủ nhân’ của ngươi nữa.” Bạch đại ca ngúc ngắc vừa nói, vừa nghiến răng.
Đại ca, ta biết ngươi thiếu tiền nên mới chịu xuống nước, Đoàn Tử yên lặng nghĩ thầm, sống với nhau lâu như vậy chẳng lẽ ta không rõ ngươi đang suy nghĩ cái gì sao. Còn có a, ngươi và đạo sĩ kia có quan hệ gì? Sao từ trước đến nay ta chưa từng gặp hắn? Ngươi thành thật khai ra vì sao mới thấy hắn là ngươi đã ngoắt đuôi bỏ chạy ngay như vậy, hừ.
Vì vậy Đoàn Tử vui vẻ thu dọn đồ đạc kéo đại ca chạy tới nhà chủ nhân, trước khi đi Bạch Phồn còn để lại một tờ giấy: ngươi thích thì cữ đến, ta đi trước!
Buổi chiều cùng ngày Trình Hiến về đến nhà liền thấy, hai người đứng trước cửa nhà hắn.
Đoàn Tử thương cảm nhảy tới ôm chủ nhân, cọ: “Chủ nhân, anh không ngại nuôi thêm một con mèo chứ.”
Đoàn Tử ca ca cười như hoa nở, thế nhưng trong mắt hàn khí dâng lên ngập trời, theo cái kiểu ngươi không đồng ý ta cũng không ngại giết người cướp nhà đâu đấy.
Giai cấp vô sản thật đáng sợ.
Hàng xóm đối diện nhìn qua khe cửa, tấm tắc, em trai còn chưa đủ, kéo cả anh trai đến nữa mới chịu, tề nhân chi phúc a.
Trình Hiến bão nổi trong lòng.
Cái gì là tề nhân chi phúc, họa vô đơn chí thì đúng hơn.
“Đúng, dọn nhà.”
“Dọn đi đâu? Nhà cửa bây giờ đắt đỏ như vậy, đừng nói dọn tới sơn động rừng rú cây cối mấy nghìn tuổi đấy nhé.” Đoàn Tử quẹt miệng dò hỏi.
“Tạm thời thuê nhà đã.” Bạch tổng bất đắc dĩ nói.
“Tới nhà chủ nhân ta đi.” Đoàn Tử vẻ mặt mong chờ đưa ra kiến nghị, “Vẫn hơn là thuê nhà đi, ngươi xem hiện tại giá phòng cao như thế, mà cũng không có nhiều phòng cho thuê đâu.”
“Chúng ta có thể mua.” Bạch đại ca lo lắng nói.
Đoàn Tử trầm mặc, lưỡng miểu biệt quá kiểm thuyết: “Đại ca, hai chúng ta đều không có việc làm, làm gì có tiền, đừng nói là ngươi có tiền gửi ngân hàng, theo ta biết thì sổ tiết kiệm làm gì còn đồng nào.”
“…” Bạch đại ca nhìn Đoàn Tử.
“…” Đoàn Tử nhìn lại Bạch đại ca.
“Cũng tốt, đỡ cho ngươi hai ba ngày lại phải chạy đến ‘Nhà chủ nhân’ của ngươi nữa.” Bạch đại ca ngúc ngắc vừa nói, vừa nghiến răng.
Đại ca, ta biết ngươi thiếu tiền nên mới chịu xuống nước, Đoàn Tử yên lặng nghĩ thầm, sống với nhau lâu như vậy chẳng lẽ ta không rõ ngươi đang suy nghĩ cái gì sao. Còn có a, ngươi và đạo sĩ kia có quan hệ gì? Sao từ trước đến nay ta chưa từng gặp hắn? Ngươi thành thật khai ra vì sao mới thấy hắn là ngươi đã ngoắt đuôi bỏ chạy ngay như vậy, hừ.
Vì vậy Đoàn Tử vui vẻ thu dọn đồ đạc kéo đại ca chạy tới nhà chủ nhân, trước khi đi Bạch Phồn còn để lại một tờ giấy: ngươi thích thì cữ đến, ta đi trước!
Buổi chiều cùng ngày Trình Hiến về đến nhà liền thấy, hai người đứng trước cửa nhà hắn.
Đoàn Tử thương cảm nhảy tới ôm chủ nhân, cọ: “Chủ nhân, anh không ngại nuôi thêm một con mèo chứ.”
Đoàn Tử ca ca cười như hoa nở, thế nhưng trong mắt hàn khí dâng lên ngập trời, theo cái kiểu ngươi không đồng ý ta cũng không ngại giết người cướp nhà đâu đấy.
Giai cấp vô sản thật đáng sợ.
Hàng xóm đối diện nhìn qua khe cửa, tấm tắc, em trai còn chưa đủ, kéo cả anh trai đến nữa mới chịu, tề nhân chi phúc a.
Trình Hiến bão nổi trong lòng.
Cái gì là tề nhân chi phúc, họa vô đơn chí thì đúng hơn.