Chương : 27
Cơm nước xong xuôi Đoàn Tử ngồi xem TV, tiện thể quấn chân chủ nhân nhà mình.
Vì vậy, cảnh tượng cuối cùng là Đoàn Tử nằm gọn ghẽ trên chân chủ nhân xem TV.
“Gần đây ít khi thấy ngươi biến thành mèo a.” Chủ nhân nói.
Đoàn Tử gối mặt lên đùi chủ nhân, nghe hắn nói liền ủy ủy khuất khuất ngẩng đầu: “Lẽ nào anh thích nhân thú?”
Nhìn thấy ánh mắt thương tâm của Đoàn Tử chủ nhân liền sửa miệng.
“Như bây giờ là tốt rồi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Tử xuất hiện một nụ cười thỏa mãn, lại dụi lại cọ.
Chủ nhân: buông tha chân của ta đi mà.
Knock knock, có tiếng gõ cửa, Đoàn Tử giật nảy mình, nhéo áo chủ nhân nói: “Nếu như là ca ca thì nói là em không có tới đây nà!” Nói xong bò lên cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống.
“Đứng lại.” cửa bật mở, Bạch tổng đứng ở cửa nói vống vào.
Đoàn Tử đang chuẩn bị nhảy xuống nháy mắt đã hóa đá, cứng ngắc quay đầu … Cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó: “Đại ca ~ “
“Thì ra ngươi vẫn nhớ ta là đại ca của ngươi a.” Bạch đại ca chợt nói.
Đoàn Tử càng sợ thêm, chân cũng đã bắt đầu run lên.
“Còn không xuống cho ta.”
Đoàn Tử nơm nớp lo sợ nhảy xuống, na từng bước tới bên chủ nhân, túm chặt không chịu buông.
“Đại ca, ta và chủ nhân là thật tâm yêu nhau a.” Đoàn Tử lại bắt đầu đọc lời thoại.
Bạch đại ca vẫn duy trì biểu tình nhếch mép cười ruồi nhìn rất là kinh.
“Cho nên, cho nên…” Đoàn Tử bay tới ôm đùi Bạch Phồn, “Ca, ngươi cho ta được như ý đi.”
“Làm ngươi thỏa mãn? Cho ngươi sống vài chục năm với con người rồi hàng năm đến tiết thanh minh ta lại phải đi tảo mộ cho ngươi. Nghĩ hay nhỉ.”
“Không cần ngươi viếng mồ mả cho chúng ta…” Đoàn Tử nhỏ giọng.
Chủ nhân cười: “Nếu không chúng ta nói chuyện lại đi.”
Bạch đại ca biến sắc, hừ một tiếng, hắn đã từng lãnh giáo kỹ thuật quỷ biện của Trình Hiến, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, vung tay một cái, Trình Hiến lại hôn mê.
Ai, người và yêu quái hiển nhiên không thể nói lí lẽ được rồi, vì yêu tinh cáu lên có thể làm con người hôn mê a.
“Cho ngươi hai lựa chọn, một, theo ta đi; hai, ta lôi ngươi đi.” Bạch đại ca nói.
“Đại ca, ta muốn ăn cá chua ngọt.” Đoàn Tử đảo mắt nói.
“Đã lâu không luyện công, trở về phải luyện nhiều mới được.” Bạch đại ca cười vang vọng mấy tòa nhà.
“Gì?”
Kết quả, Bạch tổng túm áo Đoàn Tử lôi về nhà.
Vì vậy, cảnh tượng cuối cùng là Đoàn Tử nằm gọn ghẽ trên chân chủ nhân xem TV.
“Gần đây ít khi thấy ngươi biến thành mèo a.” Chủ nhân nói.
Đoàn Tử gối mặt lên đùi chủ nhân, nghe hắn nói liền ủy ủy khuất khuất ngẩng đầu: “Lẽ nào anh thích nhân thú?”
Nhìn thấy ánh mắt thương tâm của Đoàn Tử chủ nhân liền sửa miệng.
“Như bây giờ là tốt rồi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Tử xuất hiện một nụ cười thỏa mãn, lại dụi lại cọ.
Chủ nhân: buông tha chân của ta đi mà.
Knock knock, có tiếng gõ cửa, Đoàn Tử giật nảy mình, nhéo áo chủ nhân nói: “Nếu như là ca ca thì nói là em không có tới đây nà!” Nói xong bò lên cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống.
“Đứng lại.” cửa bật mở, Bạch tổng đứng ở cửa nói vống vào.
Đoàn Tử đang chuẩn bị nhảy xuống nháy mắt đã hóa đá, cứng ngắc quay đầu … Cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó: “Đại ca ~ “
“Thì ra ngươi vẫn nhớ ta là đại ca của ngươi a.” Bạch đại ca chợt nói.
Đoàn Tử càng sợ thêm, chân cũng đã bắt đầu run lên.
“Còn không xuống cho ta.”
Đoàn Tử nơm nớp lo sợ nhảy xuống, na từng bước tới bên chủ nhân, túm chặt không chịu buông.
“Đại ca, ta và chủ nhân là thật tâm yêu nhau a.” Đoàn Tử lại bắt đầu đọc lời thoại.
Bạch đại ca vẫn duy trì biểu tình nhếch mép cười ruồi nhìn rất là kinh.
“Cho nên, cho nên…” Đoàn Tử bay tới ôm đùi Bạch Phồn, “Ca, ngươi cho ta được như ý đi.”
“Làm ngươi thỏa mãn? Cho ngươi sống vài chục năm với con người rồi hàng năm đến tiết thanh minh ta lại phải đi tảo mộ cho ngươi. Nghĩ hay nhỉ.”
“Không cần ngươi viếng mồ mả cho chúng ta…” Đoàn Tử nhỏ giọng.
Chủ nhân cười: “Nếu không chúng ta nói chuyện lại đi.”
Bạch đại ca biến sắc, hừ một tiếng, hắn đã từng lãnh giáo kỹ thuật quỷ biện của Trình Hiến, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, vung tay một cái, Trình Hiến lại hôn mê.
Ai, người và yêu quái hiển nhiên không thể nói lí lẽ được rồi, vì yêu tinh cáu lên có thể làm con người hôn mê a.
“Cho ngươi hai lựa chọn, một, theo ta đi; hai, ta lôi ngươi đi.” Bạch đại ca nói.
“Đại ca, ta muốn ăn cá chua ngọt.” Đoàn Tử đảo mắt nói.
“Đã lâu không luyện công, trở về phải luyện nhiều mới được.” Bạch đại ca cười vang vọng mấy tòa nhà.
“Gì?”
Kết quả, Bạch tổng túm áo Đoàn Tử lôi về nhà.