Chương : 17
Rốt cục trật tự cũng được lập lại, Bạch lão đại thu đao, tiếp tục uống trà, để mặc Đoàn Tử và Trình Hiến một ngồi chồm hổm, một đứng đần ra một cục.
“Còn đứng đó làm gì? Ngồi xuống.” Bạch đại ca nhấp một miệng trà, nói.
Đoàn Tử bay qua ôm lấy chân Bạch tổng: “Đại ca, ngươi đồng ý sao?”
Bạch đại ca liếc mắt, khóe miệng nở ra một tia cười nhạt: “Tỉnh ngủ đi.”
Đoàn Tử lập tức héo rũ.
“Còn ngươi.” Bạch đại ca ngẩng đầu nhìn Trình Hiến, “Bắt cóc Bạch Giản nhà ta là có ý đồ gì?”
Trình Hiến bị oan uổng, hắn hảo tâm thu dưỡng mèo lạc sao giờ đã thành dụ dỗ rồi… Quả nhiên hảo tâm không hảo báo a.
“Là ta tự nguyện theo chủ nhân.” Đoàn Tử vuốt mép, chớp chớp con mắt ý đồ dùng nhãn thần đả thông tư tưởng cho bạch đại ca.
“Người lớn nói chuyện con nít đừng có xen mồm!” Bạch đại ca mặt lạnh nói.
Đoàn Tử sợ trong lòng, thầm nghĩ đại ca nói chuyện không được rất dễ vác đao giết người, chỉ có thể khẽ cắn cắn môi, nhảy phóc vào lòng Bạch lão đại làm nũng: “Đại ca… Ta thực thích chủ nhân đó.”
Cuối cùng Bạch đại ca cũng lộ ra nét mặt ôn hòa, ôm Đoàn Tử đặt qua một bên sofa sờ sờ đầu ôn nhu nói: “Ta và chủ nhân ngươi nói chuyện.” Nói xong kín đáo đưa cho Đoàn Tử một hộp sữa chua.
“Ngươi thế nào biết ta thích cái này?” Đoàn Tử kinh ngạc nói.
Đại ca liếc hắn, rồi lại liếc qua A Ngốc đang đậu bên cửa sổ xem kịch vui.
Một người một yêu vào phòng đóng kín cửa, Đoàn Tử ngồi trên sofa chiến sữa chua, nghĩ thầm khi trở ra chủ nhân nhà mình liệu có giống như vừa bị ngũ mã phanh thây máu me be bét hay không. Đoàn Tử nghĩ mà phát, nhưng vì sợ uy của đại ca mà không dám mon men tới gần cửa, không thể làm gì khác hơn là ăn sữa chua như ăn rơm, không có chút ngon miệng nào.
“A Giản ngốc, ngươi xong đời rồi.” Bồ câu chít chít thầm thì nói bên cửa sổ.
Đoàn Tử nghiến răng: “Ta muốn ăn bồ câu nướng na.”
Bồ câu lập tức ngậm mỏ, nghiêng đầu không biết lẩm bẩm cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt thì cũng có thể đoán ra nó đang lầm bầm điều gì khoái trá lắm.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, Đoàn Tử vọt tới cửa định thăm dò hiện trường, lại bị ca ca chắn ngang tầm mắt. Đoàn Tử ngó trái ngó phải muốn xem bên trong thế nào, lại nghe Bạch tổng cười nhạt: “Còn ngó ta chặt chân.”
Đoàn Tử lập tức đứng nghiêm, thấp thỏm mà hỏi thăm: “Đại ca, hắn còn sống không?”
Bạch đại ca nhướn mày: “Ngươi nói xem?”
Đoàn Tử : TAT
“Còn đứng đó làm gì? Ngồi xuống.” Bạch đại ca nhấp một miệng trà, nói.
Đoàn Tử bay qua ôm lấy chân Bạch tổng: “Đại ca, ngươi đồng ý sao?”
Bạch đại ca liếc mắt, khóe miệng nở ra một tia cười nhạt: “Tỉnh ngủ đi.”
Đoàn Tử lập tức héo rũ.
“Còn ngươi.” Bạch đại ca ngẩng đầu nhìn Trình Hiến, “Bắt cóc Bạch Giản nhà ta là có ý đồ gì?”
Trình Hiến bị oan uổng, hắn hảo tâm thu dưỡng mèo lạc sao giờ đã thành dụ dỗ rồi… Quả nhiên hảo tâm không hảo báo a.
“Là ta tự nguyện theo chủ nhân.” Đoàn Tử vuốt mép, chớp chớp con mắt ý đồ dùng nhãn thần đả thông tư tưởng cho bạch đại ca.
“Người lớn nói chuyện con nít đừng có xen mồm!” Bạch đại ca mặt lạnh nói.
Đoàn Tử sợ trong lòng, thầm nghĩ đại ca nói chuyện không được rất dễ vác đao giết người, chỉ có thể khẽ cắn cắn môi, nhảy phóc vào lòng Bạch lão đại làm nũng: “Đại ca… Ta thực thích chủ nhân đó.”
Cuối cùng Bạch đại ca cũng lộ ra nét mặt ôn hòa, ôm Đoàn Tử đặt qua một bên sofa sờ sờ đầu ôn nhu nói: “Ta và chủ nhân ngươi nói chuyện.” Nói xong kín đáo đưa cho Đoàn Tử một hộp sữa chua.
“Ngươi thế nào biết ta thích cái này?” Đoàn Tử kinh ngạc nói.
Đại ca liếc hắn, rồi lại liếc qua A Ngốc đang đậu bên cửa sổ xem kịch vui.
Một người một yêu vào phòng đóng kín cửa, Đoàn Tử ngồi trên sofa chiến sữa chua, nghĩ thầm khi trở ra chủ nhân nhà mình liệu có giống như vừa bị ngũ mã phanh thây máu me be bét hay không. Đoàn Tử nghĩ mà phát, nhưng vì sợ uy của đại ca mà không dám mon men tới gần cửa, không thể làm gì khác hơn là ăn sữa chua như ăn rơm, không có chút ngon miệng nào.
“A Giản ngốc, ngươi xong đời rồi.” Bồ câu chít chít thầm thì nói bên cửa sổ.
Đoàn Tử nghiến răng: “Ta muốn ăn bồ câu nướng na.”
Bồ câu lập tức ngậm mỏ, nghiêng đầu không biết lẩm bẩm cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt thì cũng có thể đoán ra nó đang lầm bầm điều gì khoái trá lắm.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, Đoàn Tử vọt tới cửa định thăm dò hiện trường, lại bị ca ca chắn ngang tầm mắt. Đoàn Tử ngó trái ngó phải muốn xem bên trong thế nào, lại nghe Bạch tổng cười nhạt: “Còn ngó ta chặt chân.”
Đoàn Tử lập tức đứng nghiêm, thấp thỏm mà hỏi thăm: “Đại ca, hắn còn sống không?”
Bạch đại ca nhướn mày: “Ngươi nói xem?”
Đoàn Tử : TAT