Chương 2: 2: Muốn Trèo Cao
“Diệp Thi Thi, tôi đảm bảo không có trường học nào dám nhận em trai cô cả đâu!”Diệp Thi Thi giơ màn hình điện thoại ra, tức giận nói: “Vậy tôi sẽ dán những bức ảnh xấu xí của anh lên khắp các cột điện!”Những người xem náo nhiệt trong đại sảnh rối rít phì cười.Mặt Lưu Minh nóng bừng lên, cảm giác nhục nhã mãnh liệt cùng với thức ăn thừa trên người lúc này khiến anh ta vô cùng xấu hổ.Anh ta vươn tay nắm lấy chiếc ghế ở bên cạnh, cả người toát ra sự tàn độc.Những người vây xem đều đổ mồ hôi thay cho cô gái này.Diệp Thi Thi biết rõ lúc nãy là do cô máu nóng xông lên đầu, nhưng bây giờ khi nhìn người đàn ông cao hơn 1 mét 8 này và ánh mắt độc ác lúc này của Lưu Minh, nói không sợ thì không đúng.Diệp Thi Thi chỉ có thể nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào tay của Lưu Minh.Xong rồi, mình phải chết sao?Giờ phút này trong đại sảnh nhà hàng im lặng lạ thường, mọi người chưa bao giờ gặp tình huống này, sợ tới mức không ai dám lên tiếng.Giờ phút này, trong nhà ăn vô cùng yên tĩnh, nếu chưa từng thấy cảnh này bao giờ thì sẽ sợ đến nỗi không dám lên tiếng.“Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp!”Đột nhiên có tiếng giày da nện xuống sàn nhà phát ra từ một hướng nào đó.Mọi người lần lượt nhìn sang, một người đàn ông có ánh mắt lạnh lùng và khí chất mạnh mẽ bước ra khỏi đám đông.Phút chốc anh đã chặn trước mặt Diệp Thi Thi.Người đàn ông coi thường cúi đầu nhìn Lưu Minh.Cảm giác áp bức vô hình từ người đàn ông trước mặt khiến Lưu Minh không biết rõ tình hình chột dạ lùi lại mấy bước.Giống như mỗi một lỗ chân lông của Lưu Minh cũng đang chống lại người đàn ông không rõ lai lịch này.Người xuất hiện đột ngột này đã ngăn nỗi sợ hãi trong lòng Diệp Thi Thi, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy an toàn.Tô Tử Hà nhìn tay đang cầm chiếc ghế của Lưu Minh, sắc bén nói hai chữ: “Bỏ xuống.”Giọng nói trầm thấp, ánh mắt lạnh lùng, Lưu Minh chỉ liếc mắt nhìn thoáng người đàn ông trước mặt, rõ ràng vẻ kiêu ngạo cũng không vững vàng nữa.Mặc kệ là cách ăn mặc của người đàn ông hay ánh mắt nguy hiểm coi thường mình lúc này của anh, tất cả đều nhắc nhở Lưu Minh anh ta không thể chọc vào người trước mặt.Người đàn ông này có lai lịch gì?Tô Tử Hà thấy Lưu Minh đứng sững sờ tại chỗ, chỉ vừa động chân định bước lên, Lưu Minh đã nhanh tay buông chiếc ghế ngồi trong tay ra, lắp bắp nói: “Bỏ xuống… Thì bỏ…”Lưu Minh không dám nhìn thẳng vào người đàn ông này, chỉ liếc mắt thôi cũng không hiểu sao lại cảm thấy đáng sợ, khiến anh ta rùng mình.Thần kinh căng thẳng của mọi người lúc này mới thả lỏng, mới chú ý tới gương mặt rất đẹp của anh, làn da trắng nõn đến mức gần như phát sáng dưới ánh đèn, hơn nữa còn có một đôi mắt dài lạnh lùng.Anh chỉ nhìn từng khuôn mặt của những người xung quanh mà đã khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo đến nghẹt thở, lạnh lẽo đến mức làm người ta thấy khó gần.Ngay khi mọi người đang đoán đây có lẽ là một thiếu gia nhà giàu yếu ớt nào đó, không thích người bắt nạt kẻ yếu nên đã đến giúp đỡ…Thì người đàn ông quay người lại, đối mặt với cô gái xấu xí còn chưa bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nắm tay cô, đau lòng nói: “Chỉ vì chuyện như vậy mà em từ chối anh sao?”Đám người ồn ào! Giống như bị sét đánh!Người đàn ông giống như hoàng tử trong tranh bước ra, có thể bỏ xa đám tiểu thịt tươi đang hot mấy con phố này mà lại bị cô gái xấu xí này từ chối!Vẻ mặt Diệp Thi Thi vô cùng nghi ngờ: Nhận lầm người rồi sao?Khi Diệp Thi Thi đang nghi ngờ cô có nghe nhầm không, cô đã thấy người đàn ông này cúi thấp người xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ ghé sát vào mặt cô.Gần đến nỗi ngay cả Diệp Thi Thi cũng có thể ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng trên người anh.Vì mùi hương ấm phả vào mặt, cơ thể Diệp Thi Thi lo lắng cứng đờ, cô khẽ nuốt nước bọt, cố gắng ngả người về phía sau né tránh, nhưng lại bị anh nhẹ nhàng giữ đầu lại…Hơi thở càng lúc càng gần!Lúc này Diệp Thi Thi chỉ cảm thấy tim thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng.Đám người dụi mắt không dám tin!Tô Tử Hà híp mắt, môi đỏ mọng khẽ nói: “Vậy bây giờ tôi có thể đảm nhận vị trí này được không?”Mọi người ở đây mở to mắt chấn động!.