Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Mê Tình Loạn Ý Trần Thanh Vũ Nguyễn Mỹ Full

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Mê Tình Loạn Ý Trần Thanh Vũ Nguyễn Mỹ Full
  3. Chương : 134

Chương : 134

Chương 134

Lê Minh Quang nặng nề nhìn chằm chằm tôi, anh ấy gắn từng chữ một.

Tôi khổ sở cười một tiếng, nhìn mặt Lê Minh Quang, giọng nói đầy yếu ớt: “Em biết rồi.” “Giúp anh đi.”

Lê Minh Quang cắt ngang lời tôi, bàn tay vẫn bóp chặt tôi nãy giờ của anh ấy nay đã buông ra, sửa lại khuôn mặt cho tôi.

Hơi thở của anh ấy vẫn như lúc trước, vẫn sạch sẽ như vậy. Thế nhưng, bây giờ không hiểu sao tôi nhìn thấy cực kỳ sợ hãi.

Có lẽ là do ánh mắt Lê Minh Quang nhìn tôi đang hơi điên cuồng chăng? “Huỳnh Bảo Nhi, giúp anh, anh muốn tiêu diệt Trần Thanh Vũ.”

Đây là lần đầu tiên Lê Minh Quang trực tiếp biểu lộ lòng căm hận của anh ấy, anh ấy cũng không che dấu sự khó chịu và căm thù Trần Thanh Vũ trước mặt tôi nữa. “Minh Quang…” Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lê Minh Quang trở nên dữ tợn và vặn vẹo, đột nhiên không biết nên nói gì. Một bên là Lê Minh Quang, một bên là Trần Thanh Vũ, rốt cuộc tôi nên đứng về bên nào? “Bảo Nhi, em biết vì sao em không thể ở bên Trần Thanh Vũ không?”

Ánh mắt Lê Minh Quang bỗng mang chút khác lạ. Tôi bị ánh mắt đó doạ sợ, sau lưng nổi một lớp da gà. “Minh Quang… anh sao vậy?” Tôi lo âu nhìn khuôn mặt Lê Minh Quang dần trở nên cực kỳ đáng sợ, không kìm được mà cất tiếng hỏi. “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe rõ lời anh nói đây. Năm đó, tai nạn xe của bố em không phải ngoài ý muốn, là Trần Thanh Vũ cố ý hãm hại ông ấy. Trần Thanh Vũ hại chết bố em, con em lại bị Nguyễn Mỹ hại chết. Em đừng quên, lúc trước Trần Thanh Vũ đối xử với em ra sao, cậu ta vì Nguyễn Mỹ mà liên tục tổn thương em. Những việc này, em không được quên.”

Lê Minh Quang nhìn tôi, giọng nói có chút sắc bén.

Rốt cuộc Lê Minh Quang đang nói gì vậy? Sao lại bảo bố tôi.. bị Trần Thanh Vũ hại?

Hai mắt tôi mở lớn, nhìn Lê Minh Quang đầy khó hiểu. Lê Minh Quang đang định nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ đột nhiên hướng về đây. Sắc mặt anh ấy bỗng chốc trở nên khó coi, anh ấy chỉ kề sát tai tôi, nhẹ giọng nói với tôi: “Ngày mai anh sẽ qua tìm em, rồi nói hết mọi chuyện cho em nghe. Bảo Nhi, hãy tin anh, Trần Thanh Vũ chỉ biết làm tổn thương em thôi, anh sẽ giúp em thoát khỏi tầm kiểm soát của Trần Thanh Vũ.” “Minh Quang… anh nói bố em… rốt cuộc mọi chuyện là sao?”

Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lê Minh Quang, nghĩ tới những lời Lê Minh Quang vừa nói, lòng tôi đầy lo âu.

Hiện giờ tôi rất muốn biết, Lê Minh Quang nói những lời đó, rốt cuộc là có ý gì?

Vì sao cái chết của bố tôi lại liên quan đến Trần Thanh Vũ? Tất thảy mọi chuyện, rốt cuộc là sao?

Thế nhưng, Lê Minh Quang không hề trả lời tôi. Anh ấy chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi một lúc, rồi lập tức xoay người rời đi.

Sau khi Lê Minh Quang đi khuất, tôi nghe thấy giọng của Dương Thùy Chi. “Cô Nhi, tôi còn tự hỏi không biết cô đang ở đâu, tôi tìm cô mãi đấy! Hồi nãy cô đang nói chuyện với ai à?” Dương Thùy Chi ưu nhã nhìn tôi, đôi mắt màu lam chốc chốc lại liếc về bụng tôi.

Tôi xốc lại tinh thần, bình tĩnh hỏi: “Cô Thùy Chi tìm tôi có việc gì không?”

Tuy rằng hiện giờ tôi đang rất rối, nhưng cũng biết rằng Dương Thùy Chi chắc chắn không có ý tốt.

Chuyện của bố, tôi chỉ có thể tìm cơ hội hỏi Lê Minh Quang vào ngày mai.

Trần Thanh Vũ… nếu đúng là nhà họ Trần các người hại chết bố tôi, tôi… sẽ không tha thứ cho anh. “Tôi muốn nhìn cô chút thôi, xem cô có bản lĩnh gì mà khiến

Thanh Vũ bỏ Nguyễn Mỹ để về với cô

Dương Thùy Chi đi đến bên cạnh tôi, bước quanh tôi một vòng, rồi nói với vẻ soi mói.

Nghe thấy lời của Dương Thùy Chi, phía sau lưng tôi cứng đờ. Tôi ôm bụng, nhàn nhạt nâng mí mắt lên, liếc Dương Thùy Chi: “Cô Chi đây muốn đòi lại công lý cho kẻ yếu Nguyễn Mỹ ư?” “Cách nhà họ Huỳnh dạy con thật khiến người ngoài mở mang tầm mắt. Cô Nhi cứ dây dưa với Thanh Vũ thế này, mẹ cô cũng không quản giáo cô ư? Cô trắng trợn làm kẻ thứ ba như thế, còn chia rẽ gia đình của người khác nữa?” Dương Thùy Chi vốn đang cười duyên dáng bỗng nghiêm mặt, ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy mỉa mai và trào phúng.

Cô ta quen Nguyễn Mỹ ư? Hiện giờ đang vì Nguyễn Mỹ mà chỉ trích tôi ư? “Người thứ ba? Cô nghĩ từ này là từ thích hợp để nói về tôi u?” Tôi lạnh lùng vuốt bụng, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thùy Chi, đáp trả. “Cô kiêu ngạo thật đấy” Hình như Dương Thùy Chi bị thái độ của tôi chọc giận, cô ta lạnh mặt, nói với vẻ không vui. “Cô Dương Thùy Chi nếu không còn gì để nói nữa, thì tôi xin phép đi trước. Tôi cũng không muốn tranh chấp với Dương Thùy Chi, tôi thấy không đáng.

Dương Thùy Chi ăn nói chua ngoa, tôi cũng không muốn để ý tới làm gì. Có lẽ cô ta chỉ muốn mượn chuyện của Nguyễn Mỹ để chèn ép tôi mà thôi. “Huỳnh Bảo Nhi, Nguyễn Mỹ mới là người phụ nữ mà Trần Thanh Vũ yêu thương nhất. Dù cô có dùng thủ đoạn đê hèn gì để quấn lấy Trần Thanh Vũ, thì tới cuối cùng, Trần Thanh Vũ vẫn sẽ quay lại bên Nguyễn Mỹ mà thôi.”

Lúc tôi đang định rời khỏi hành lang, đột nhiên Dương Thùy Chi chặn tôi lại, cô ta lạnh lùng nói với tôi. Nghe thấy lời của Dương Thùy Chi, tôi không nhịn được mà khế cười, nói: “Được, tôi chờ ngày Trần Thanh Vũ trở lại với Nguyễn Mỹ… Thế nhưng, thứ không có được thì không thể cưỡng cầu, hy vọng cô Thùy Chi có thể hiểu được mấy từ tiếng Việt này”

Tôi vứt những lời này lại, không hề để ý tới phản ứng của Dương Thùy Chi mà đi thẳng.

Đi đến nơi đâu, cũng không tránh khỏi những cuộc đấu đá của phụ nữ.

Thế nhưng, tôi sẽ không chỉ núp trong góc, đợi người ta đến bắt nạt mình. “Em mệt à?” Lúc Trần Thanh Vũ đưa tôi xuống khỏi du thuyền, thấy sắc mặt tôi mỏi mệt thì hôn lên môi tôi, âu yếm hỏi.

Tôi nâng mắt lên, liếc Trần Thanh Vũ một cái, nhàn nhạt nói: “Hơi hơi.” “Về nhà tôi sẽ bảo người giúp việc hầm canh gà cho em, em ăn xong nhớ nghỉ ngơi.” Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, lưu luyến nói.

Tôi cũng không định phá hỏng bầu không khí ấm áp này, chỉ mệt mỏi đáp: “Ừm”

Sau khi về biệt thự, quản gia đặt canh gà lên bàn. Trần Thanh Vũ đút tôi ăn một lúc, rồi đưa tôi về phòng.

Tôi nằm trên giường, thấy Trần Thanh Vũ có vẻ phải về phòng làm việc, trong đầu lại nghĩ tới những lời Lê Minh Quang nói lúc đó. Tôi nắm lấy tấm chăn trên người, mở miệng hỏi: “Trần Thanh Vũ, anh biết năm đó bố tôi chết như thế nào không?”

Người Trần Thanh Vũ bỗng cứng đờ. Từ góc nhìn của tôi không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này.

Thế nhưng, anh bỗng chốc căng thẳng.

Là vì câu hỏi của tôi ư? Hay là vì trong lòng anh chứa điều gì khuất tất?

Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi trở nên lạnh lẽo. Tôi nhìn Trần Thanh Vũ đang quay lưng về phía mình, tiếp tục nói: “Trần Thanh Vũ, năm đó lúc các anh đem thi thể bố tôi về, chỉ nói bố tôi vì bảo vệ ông nội mà chết. Thế nhưng, tại sao bố tôi lại gặp tai nạn xe? Kỹ thuật lái xe của bố tôi tốt như thế, sao lại xảy ra tai nạn được?” “Huỳnh Bảo Nhi, sao đột nhiên em lại nghĩ như thế?” Trần Thanh Vũ chậm rãi quay đầu lại, cặp mắt sâu thẳm kia xẹt qua một loại biểu cảm tôi không thể nhìn thấu.

Dường như tôi đã có thể xác định, Trần Thanh Vũ có gì đó giấu diểm về cái chết của bố tôi. “Không có gì, em chỉ đột nhiên thấy năm đó bố chết không rõ ràng lắm.” Tôi liếc Trần Thanh Vũ một cái, từ tốn giải thích. “Em nghỉ ngơi cho tốt đi. Em đang mang thai, cần phải nghỉ ngơi.”

Trần Thanh Vũ tiến lên, nhẹ nhàng ôm tôi, sau khi đặt một nụ hôn xuống giữa hai hàng lông mày của tôi thì rời khỏi phòng ngủ. Tôi nhìn Trần Thanh Vũ đi khuất, bàn tay nắm chặt lại. Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh còn lừa tôi chuyện gì?

Cái chết của bố tôi, quả thật không đơn giản như vậy, đúng không?

Ngày hôm sau, hình như Trần Thanh Vũ có hội nghị gì đó rất quan trọng. Thường thì ngày nào anh cũng ăn sáng với tôi, hôm nay lại vội vàng bảo Trần Danh đưa đi. Trước khi đi, anh còn dặn vệ sĩ không được cho tôi bước khỏi biệt thự này nửa bước.

Mặt tôi không có chút cảm xúc nào, cũng không nói thêm gì, chỉ im lặng ăn sáng. Sau khi ăn xong, tôi nhận được tin tức từ Lê Minh Quang.

Lê Minh Quang hỏi hôm nay tôi rảnh không, anh ấy muốn nói chuyện năm đó cho tôi nghe.

Tôi nhìn tin nhắn trên di động, lại nhìn những bảo vệ ở cửa, bèn đáp với Lê Minh Quang rằng nơi này có bảo vệ canh gác, có lẽ tôi phải chờ một lúc lâu mới ra ngoài tìm anh ấy được.

Anh ấy bảo tôi đến quán bánh hôm trước tìm anh ấy, anh ấy sẽ chờ tôi ở đó.

Tôi nhìn di động, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm suy tư để tìm cách trốn đi.

Trần Thanh Vũ bắt tôi ở lại biệt thự của anh, còn cứng rắn bắt tôi ly hôn với Lê Minh Quang. Hiện giờ, mọi người trong thủ đô đều biết, tôi và Trần Thanh Vũ dù đã chia tay nhưng vẫn vương vấn nhau, thật lằng nhằng.

Tôi đau đầu vuốt ve bụng mình. Tôi suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy nên làm nũng với Trần Thanh Vũ một chút, có khi anh lại cho tôi ra ngoài.

Tôi gọi cho Trần Thanh Vũ một cuộc, không ai bắt máy. Tôi gọi thêm hai lần nữa thì đã có người bắt máy, nhưng người tiếp tôi không phải Trần Thanh Vũ, mà là Trần Danh… “Trần Danh? Sao lại là anh? Trần Thanh Vũ không có ở đó ư?” Tôi nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của Trần Danh, ngạc nhiên hỏi.

Giọng nói cung kính của Trần Danh truyền tới từ đầu bên kia điện thoại. “Cậu chủ đang họp, cô chủ có chuyện gì quan trọng muốn tìm cậu ấy ư?” “Tôi muốn… ra ngoài ăn gì đó. Ở biệt thự buồn lắm, tôi muốn Trần Thanh Vũ đưa tôi đi.” Tôi dựa lên gối đầu, tìm một tư thế thoải mái rồi nói.

Trần Danh khó xử: “Nhưng mà… cậu chủ có lệnh, không được cho cô chủ ra ngoài.” “Anh đưa điện thoại cho Trần Thanh Vũ, để tôi nói chuyện với Trần Thanh Vũ.” Tôi nghĩ một chút, không khỏi nhíu mày nói. “Cô chủ có thể chờ chút không? Tôi sẽ đưa điện thoại cho cậu chủ” “Được.”

Tôi cũng không muốn làm khó Trần Danh, chỉ chờ anh ta đưa điện thoại cho Trần Thanh Vũ.

Năm phút sau, tôi nghe thấy tiếng nói mỏi mệt của Trần Thanh Vũ truyền tới từ đầu kia của điện thoại. “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn ra ngoài ăn gì?” Xem ra, Trần Danh đã truyền lời lại cho anh.

Tôi vội gật đầu, cố ý dùng giọng mềm mềm làm nũng với Trần Thanh Vũ: “Mình tôi ở biệt thự cô đơn lắm, anh về với tôi đi, được không?” “Hôm nay công ty hơi bận rộn, bên Pháp cử đại diện tới, hôm nay tôi không có thời gian.” Giọng Trần Thanh Vũ trầm trầm, mang theo chút bất đặc dĩ. “Ngày mai tôi đưa em đi ăn, được không?” Trần Thanh Vũ cố gắng lấy lòng tôi.

Tôi mân mê môi, bình tĩnh nói: “Không cần, em muốn ăn hôm nay. Bé con trong bụng bảo muốn ăn bánh blueberry ở tiệm bánh hôm trước.” “Tôi cử người mua cho em” Trần Thanh Vũ cố thương lượng với tôi.

Chương 134

Lê Minh Quang nặng nề nhìn chằm chằm tôi, anh ấy gắn từng chữ một.

Tôi khổ sở cười một tiếng, nhìn mặt Lê Minh Quang, giọng nói đầy yếu ớt: “Em biết rồi.” “Giúp anh đi.”

Lê Minh Quang cắt ngang lời tôi, bàn tay vẫn bóp chặt tôi nãy giờ của anh ấy nay đã buông ra, sửa lại khuôn mặt cho tôi.

Hơi thở của anh ấy vẫn như lúc trước, vẫn sạch sẽ như vậy. Thế nhưng, bây giờ không hiểu sao tôi nhìn thấy cực kỳ sợ hãi.

Có lẽ là do ánh mắt Lê Minh Quang nhìn tôi đang hơi điên cuồng chăng? “Huỳnh Bảo Nhi, giúp anh, anh muốn tiêu diệt Trần Thanh Vũ.”

Đây là lần đầu tiên Lê Minh Quang trực tiếp biểu lộ lòng căm hận của anh ấy, anh ấy cũng không che dấu sự khó chịu và căm thù Trần Thanh Vũ trước mặt tôi nữa. “Minh Quang…” Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lê Minh Quang trở nên dữ tợn và vặn vẹo, đột nhiên không biết nên nói gì. Một bên là Lê Minh Quang, một bên là Trần Thanh Vũ, rốt cuộc tôi nên đứng về bên nào? “Bảo Nhi, em biết vì sao em không thể ở bên Trần Thanh Vũ không?”

Ánh mắt Lê Minh Quang bỗng mang chút khác lạ. Tôi bị ánh mắt đó doạ sợ, sau lưng nổi một lớp da gà. “Minh Quang… anh sao vậy?” Tôi lo âu nhìn khuôn mặt Lê Minh Quang dần trở nên cực kỳ đáng sợ, không kìm được mà cất tiếng hỏi. “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe rõ lời anh nói đây. Năm đó, tai nạn xe của bố em không phải ngoài ý muốn, là Trần Thanh Vũ cố ý hãm hại ông ấy. Trần Thanh Vũ hại chết bố em, con em lại bị Nguyễn Mỹ hại chết. Em đừng quên, lúc trước Trần Thanh Vũ đối xử với em ra sao, cậu ta vì Nguyễn Mỹ mà liên tục tổn thương em. Những việc này, em không được quên.”

Lê Minh Quang nhìn tôi, giọng nói có chút sắc bén.

Rốt cuộc Lê Minh Quang đang nói gì vậy? Sao lại bảo bố tôi.. bị Trần Thanh Vũ hại?

Hai mắt tôi mở lớn, nhìn Lê Minh Quang đầy khó hiểu. Lê Minh Quang đang định nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ đột nhiên hướng về đây. Sắc mặt anh ấy bỗng chốc trở nên khó coi, anh ấy chỉ kề sát tai tôi, nhẹ giọng nói với tôi: “Ngày mai anh sẽ qua tìm em, rồi nói hết mọi chuyện cho em nghe. Bảo Nhi, hãy tin anh, Trần Thanh Vũ chỉ biết làm tổn thương em thôi, anh sẽ giúp em thoát khỏi tầm kiểm soát của Trần Thanh Vũ.” “Minh Quang… anh nói bố em… rốt cuộc mọi chuyện là sao?”

Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lê Minh Quang, nghĩ tới những lời Lê Minh Quang vừa nói, lòng tôi đầy lo âu.

Hiện giờ tôi rất muốn biết, Lê Minh Quang nói những lời đó, rốt cuộc là có ý gì?

Vì sao cái chết của bố tôi lại liên quan đến Trần Thanh Vũ? Tất thảy mọi chuyện, rốt cuộc là sao?

Thế nhưng, Lê Minh Quang không hề trả lời tôi. Anh ấy chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi một lúc, rồi lập tức xoay người rời đi.

Sau khi Lê Minh Quang đi khuất, tôi nghe thấy giọng của Dương Thùy Chi. “Cô Nhi, tôi còn tự hỏi không biết cô đang ở đâu, tôi tìm cô mãi đấy! Hồi nãy cô đang nói chuyện với ai à?” Dương Thùy Chi ưu nhã nhìn tôi, đôi mắt màu lam chốc chốc lại liếc về bụng tôi.

Tôi xốc lại tinh thần, bình tĩnh hỏi: “Cô Thùy Chi tìm tôi có việc gì không?”

Tuy rằng hiện giờ tôi đang rất rối, nhưng cũng biết rằng Dương Thùy Chi chắc chắn không có ý tốt.

Chuyện của bố, tôi chỉ có thể tìm cơ hội hỏi Lê Minh Quang vào ngày mai.

Trần Thanh Vũ… nếu đúng là nhà họ Trần các người hại chết bố tôi, tôi… sẽ không tha thứ cho anh. “Tôi muốn nhìn cô chút thôi, xem cô có bản lĩnh gì mà khiến

Thanh Vũ bỏ Nguyễn Mỹ để về với cô

Dương Thùy Chi đi đến bên cạnh tôi, bước quanh tôi một vòng, rồi nói với vẻ soi mói.

Nghe thấy lời của Dương Thùy Chi, phía sau lưng tôi cứng đờ. Tôi ôm bụng, nhàn nhạt nâng mí mắt lên, liếc Dương Thùy Chi: “Cô Chi đây muốn đòi lại công lý cho kẻ yếu Nguyễn Mỹ ư?” “Cách nhà họ Huỳnh dạy con thật khiến người ngoài mở mang tầm mắt. Cô Nhi cứ dây dưa với Thanh Vũ thế này, mẹ cô cũng không quản giáo cô ư? Cô trắng trợn làm kẻ thứ ba như thế, còn chia rẽ gia đình của người khác nữa?” Dương Thùy Chi vốn đang cười duyên dáng bỗng nghiêm mặt, ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy mỉa mai và trào phúng.

Cô ta quen Nguyễn Mỹ ư? Hiện giờ đang vì Nguyễn Mỹ mà chỉ trích tôi ư? “Người thứ ba? Cô nghĩ từ này là từ thích hợp để nói về tôi u?” Tôi lạnh lùng vuốt bụng, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thùy Chi, đáp trả. “Cô kiêu ngạo thật đấy” Hình như Dương Thùy Chi bị thái độ của tôi chọc giận, cô ta lạnh mặt, nói với vẻ không vui. “Cô Dương Thùy Chi nếu không còn gì để nói nữa, thì tôi xin phép đi trước. Tôi cũng không muốn tranh chấp với Dương Thùy Chi, tôi thấy không đáng.

Dương Thùy Chi ăn nói chua ngoa, tôi cũng không muốn để ý tới làm gì. Có lẽ cô ta chỉ muốn mượn chuyện của Nguyễn Mỹ để chèn ép tôi mà thôi. “Huỳnh Bảo Nhi, Nguyễn Mỹ mới là người phụ nữ mà Trần Thanh Vũ yêu thương nhất. Dù cô có dùng thủ đoạn đê hèn gì để quấn lấy Trần Thanh Vũ, thì tới cuối cùng, Trần Thanh Vũ vẫn sẽ quay lại bên Nguyễn Mỹ mà thôi.”

Lúc tôi đang định rời khỏi hành lang, đột nhiên Dương Thùy Chi chặn tôi lại, cô ta lạnh lùng nói với tôi. Nghe thấy lời của Dương Thùy Chi, tôi không nhịn được mà khế cười, nói: “Được, tôi chờ ngày Trần Thanh Vũ trở lại với Nguyễn Mỹ… Thế nhưng, thứ không có được thì không thể cưỡng cầu, hy vọng cô Thùy Chi có thể hiểu được mấy từ tiếng Việt này”

Tôi vứt những lời này lại, không hề để ý tới phản ứng của Dương Thùy Chi mà đi thẳng.

Đi đến nơi đâu, cũng không tránh khỏi những cuộc đấu đá của phụ nữ.

Thế nhưng, tôi sẽ không chỉ núp trong góc, đợi người ta đến bắt nạt mình. “Em mệt à?” Lúc Trần Thanh Vũ đưa tôi xuống khỏi du thuyền, thấy sắc mặt tôi mỏi mệt thì hôn lên môi tôi, âu yếm hỏi.

Tôi nâng mắt lên, liếc Trần Thanh Vũ một cái, nhàn nhạt nói: “Hơi hơi.” “Về nhà tôi sẽ bảo người giúp việc hầm canh gà cho em, em ăn xong nhớ nghỉ ngơi.” Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, lưu luyến nói.

Tôi cũng không định phá hỏng bầu không khí ấm áp này, chỉ mệt mỏi đáp: “Ừm”

Sau khi về biệt thự, quản gia đặt canh gà lên bàn. Trần Thanh Vũ đút tôi ăn một lúc, rồi đưa tôi về phòng.

Tôi nằm trên giường, thấy Trần Thanh Vũ có vẻ phải về phòng làm việc, trong đầu lại nghĩ tới những lời Lê Minh Quang nói lúc đó. Tôi nắm lấy tấm chăn trên người, mở miệng hỏi: “Trần Thanh Vũ, anh biết năm đó bố tôi chết như thế nào không?”

Người Trần Thanh Vũ bỗng cứng đờ. Từ góc nhìn của tôi không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này.

Thế nhưng, anh bỗng chốc căng thẳng.

Là vì câu hỏi của tôi ư? Hay là vì trong lòng anh chứa điều gì khuất tất?

Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi trở nên lạnh lẽo. Tôi nhìn Trần Thanh Vũ đang quay lưng về phía mình, tiếp tục nói: “Trần Thanh Vũ, năm đó lúc các anh đem thi thể bố tôi về, chỉ nói bố tôi vì bảo vệ ông nội mà chết. Thế nhưng, tại sao bố tôi lại gặp tai nạn xe? Kỹ thuật lái xe của bố tôi tốt như thế, sao lại xảy ra tai nạn được?” “Huỳnh Bảo Nhi, sao đột nhiên em lại nghĩ như thế?” Trần Thanh Vũ chậm rãi quay đầu lại, cặp mắt sâu thẳm kia xẹt qua một loại biểu cảm tôi không thể nhìn thấu.

Dường như tôi đã có thể xác định, Trần Thanh Vũ có gì đó giấu diểm về cái chết của bố tôi. “Không có gì, em chỉ đột nhiên thấy năm đó bố chết không rõ ràng lắm.” Tôi liếc Trần Thanh Vũ một cái, từ tốn giải thích. “Em nghỉ ngơi cho tốt đi. Em đang mang thai, cần phải nghỉ ngơi.”

Trần Thanh Vũ tiến lên, nhẹ nhàng ôm tôi, sau khi đặt một nụ hôn xuống giữa hai hàng lông mày của tôi thì rời khỏi phòng ngủ. Tôi nhìn Trần Thanh Vũ đi khuất, bàn tay nắm chặt lại. Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh còn lừa tôi chuyện gì?

Cái chết của bố tôi, quả thật không đơn giản như vậy, đúng không?

Ngày hôm sau, hình như Trần Thanh Vũ có hội nghị gì đó rất quan trọng. Thường thì ngày nào anh cũng ăn sáng với tôi, hôm nay lại vội vàng bảo Trần Danh đưa đi. Trước khi đi, anh còn dặn vệ sĩ không được cho tôi bước khỏi biệt thự này nửa bước.

Mặt tôi không có chút cảm xúc nào, cũng không nói thêm gì, chỉ im lặng ăn sáng. Sau khi ăn xong, tôi nhận được tin tức từ Lê Minh Quang.

Lê Minh Quang hỏi hôm nay tôi rảnh không, anh ấy muốn nói chuyện năm đó cho tôi nghe.

Tôi nhìn tin nhắn trên di động, lại nhìn những bảo vệ ở cửa, bèn đáp với Lê Minh Quang rằng nơi này có bảo vệ canh gác, có lẽ tôi phải chờ một lúc lâu mới ra ngoài tìm anh ấy được.

Anh ấy bảo tôi đến quán bánh hôm trước tìm anh ấy, anh ấy sẽ chờ tôi ở đó.

Tôi nhìn di động, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm suy tư để tìm cách trốn đi.

Trần Thanh Vũ bắt tôi ở lại biệt thự của anh, còn cứng rắn bắt tôi ly hôn với Lê Minh Quang. Hiện giờ, mọi người trong thủ đô đều biết, tôi và Trần Thanh Vũ dù đã chia tay nhưng vẫn vương vấn nhau, thật lằng nhằng.

Tôi đau đầu vuốt ve bụng mình. Tôi suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy nên làm nũng với Trần Thanh Vũ một chút, có khi anh lại cho tôi ra ngoài.

Tôi gọi cho Trần Thanh Vũ một cuộc, không ai bắt máy. Tôi gọi thêm hai lần nữa thì đã có người bắt máy, nhưng người tiếp tôi không phải Trần Thanh Vũ, mà là Trần Danh… “Trần Danh? Sao lại là anh? Trần Thanh Vũ không có ở đó ư?” Tôi nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của Trần Danh, ngạc nhiên hỏi.

Giọng nói cung kính của Trần Danh truyền tới từ đầu bên kia điện thoại. “Cậu chủ đang họp, cô chủ có chuyện gì quan trọng muốn tìm cậu ấy ư?” “Tôi muốn… ra ngoài ăn gì đó. Ở biệt thự buồn lắm, tôi muốn Trần Thanh Vũ đưa tôi đi.” Tôi dựa lên gối đầu, tìm một tư thế thoải mái rồi nói.

Trần Danh khó xử: “Nhưng mà… cậu chủ có lệnh, không được cho cô chủ ra ngoài.” “Anh đưa điện thoại cho Trần Thanh Vũ, để tôi nói chuyện với Trần Thanh Vũ.” Tôi nghĩ một chút, không khỏi nhíu mày nói. “Cô chủ có thể chờ chút không? Tôi sẽ đưa điện thoại cho cậu chủ” “Được.”

Tôi cũng không muốn làm khó Trần Danh, chỉ chờ anh ta đưa điện thoại cho Trần Thanh Vũ.

Năm phút sau, tôi nghe thấy tiếng nói mỏi mệt của Trần Thanh Vũ truyền tới từ đầu kia của điện thoại. “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn ra ngoài ăn gì?” Xem ra, Trần Danh đã truyền lời lại cho anh.

Tôi vội gật đầu, cố ý dùng giọng mềm mềm làm nũng với Trần Thanh Vũ: “Mình tôi ở biệt thự cô đơn lắm, anh về với tôi đi, được không?” “Hôm nay công ty hơi bận rộn, bên Pháp cử đại diện tới, hôm nay tôi không có thời gian.” Giọng Trần Thanh Vũ trầm trầm, mang theo chút bất đặc dĩ. “Ngày mai tôi đưa em đi ăn, được không?” Trần Thanh Vũ cố gắng lấy lòng tôi.

Tôi mân mê môi, bình tĩnh nói: “Không cần, em muốn ăn hôm nay. Bé con trong bụng bảo muốn ăn bánh blueberry ở tiệm bánh hôm trước.” “Tôi cử người mua cho em” Trần Thanh Vũ cố thương lượng với tôi.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6356 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5729 View
5
Tiên Hiệp
Chí tôn đặc công
3

Chí tôn đặc công

2566 chương
5721 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Tổng Tài Ngược Thê
4

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5417 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
5037 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
5014 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter