Chương 35
Mặc dù Trịnh Tư Vận là học sinh ngoại trú, nhưng cô ấy thường không về nhà ăn trưa.
Chuyện hôm nay chỉ là tình cờ mà thôi.
Lớp chín của bọn họ học ở lầu bốn, dưới lầu có rất nhiều học sinh, cô ấy sơ ý bị bong gân ở mắt cá chân, thế là vội chạy tới phòng y tế, may mắn là bác sĩ của trường vẫn chưa nghỉ nên họ đã làm kiểm tra cho cô ấy. Đối với Trịnh Tư Vận mà nói, đây cũng không phải là vấn đề gì to tát, chỉ hơi sưng đỏ lên một chút thôi, chú ý nghỉ ngơi hai ngày và bôi thuốc là được.
Cô ấy chỉ biết đi từng bước khập khiễng về phía cổng trường.
Bây giờ cũng không còn kịp để bắt chuyến xe buýt về nhà.
Đúng ngay lúc cô ấy “chấp nhận số phận”, đang định ngồi xổm xuống bên bồn hoa để chờ chuyến xe buýt tiếp theo, bỗng thấy một chiếc ô tô màu đen dừng lại ngay bên cạnh mình.
Nghiêm Dục còn tưởng là mình đã nhìn nhầm rồi cơ, nhưng cậu vẫn vội đỡ cô ấy lên xe.
Nếu không biết Nghiêm Dục là cháu trai của chú Nghiêm, chắc chắn là Trịnh Tư Vận sẽ không thèm lên xe của cậu chứ đừng nói đến việc nhờ cậu giúp mình xách cặp sách lên lầu.
Cô ấy nghĩ là Nghiêm Dục đã nói đúng rồi.
Chắc chắn là mẹ cô ấy sẽ gả cho chú Nghiêm, sau này bọn họ sẽ là người một nhà, và chắc chắn là họ sẽ phải qua lại với nhau nhiều.
Ai ngờ lại trông thấy cảnh tượng này.
Trịnh Tư Vận choáng váng vô cùng.
Thật ra, Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành không có bất kỳ hành động thân mật nào quá quắt hết, anh chỉ ôm cô, và cô chỉ dựa vào vai anh.
Chỉ ôm nhau mà thôi.
Nhưng đối với Trịnh Tư Vận, cô ấy chỉ từng trông thấy ba mình ôm mẹ như thế này, cô ấy chỉ từng thấy mẹ nở nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc như thế trước mặt ba.
Cũng chính ngay lúc này, cô ấy chợt nhận ra một điều gì đó – một điều rất rõ ràng và vô cùng chân thực.
Mẹ, mãi mãi sẽ là mẹ.
Nhưng mẹ cũng sẽ là người yêu của một người khác.
Trịnh Vãn sững sờ trong vài giây. Nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và thoát ra khỏi vòng tay của Nghiêm Quân Thành, dùng vẻ mặt như bình thường bước nhanh ra ngoài cửa, giọng điệu dịu dàng đong đầy quan tâm vẫn như bao lần vang lên: “Tư Vận, sao buổi trưa về không nói với mẹ?” Cô để ý thấy con gái mất tự nhiên đứng ở cửa, trong lòng căng thẳng không thôi, cũng không để tâm đến những thứ khác nữa mà ngồi xổm xuống đất, ngẩng đầu lo lắng hỏi: “Tư Vận, con bị sao vậy?”
“Không sao đâu mẹ.” Trịnh Tư Vận cúi người đỡ mẹ dậy: “Chỉ bị bong gân thôi, không sao đâu ạ, cô bác sĩ ở trường kê thuốc bôi cho con rồi, mỗi ngày bôi ba lần, hai ngày là khỏi. Cô ấy nói không ảnh hưởng tới xương, mẹ yên tâm đi nhé!”
Nghiêm Quân Thành đi tới đỡ Trịnh Vãn, nhìn xuống và khẽ nói: “Chúng ta hãy đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Trịnh Vãn cũng có ý nghĩ tương tự thế, cô vội gật đầu mà nói: “Vâng, phải đến bệnh viện chụp X-quang.”
Trịnh Tư Vận bất lực: “Thực sự là không cần đâu mà.”
“Không được.”
Trịnh Vãn chỉ ước gì bây giờ mình có thể lấy ví tiền ra và đưa con gái đến bệnh viện ngay.
Nghiêm Quân Thành ngăn cô lại, nhắc nhở: “Con bé còn chưa ăn trưa nữa, ăn xong rồi đi cũng không muộn.”
Sau đó Trịnh Vãn mới nhìn thấy Nghiêm Dục – người đã trở thành phông nền tuyệt vời ngất, mất vài giây cô nhận ra rằng: Nghiêm Dục đã đưa con gái của mình về, cậu vẫn còn đang cầm cặp sách của con bé.
Cô ảo não lắm nhưng không biểu hiện nó ra trên mặt, vẫn dịu dàng nói với cậu rằng: “Đây là Nghiêm Dục à? Mau vào đi cháu, đừng để bị lạnh.”
Nghiêm Dục khựng lại.
Cậu nào có dám động đậy gì, ngập ngừng khẽ nói: “Dì, cháu chào dì, chú ơi, cháu về trước đây ạ.”
Trịnh Tư Vận hơi ngạc nhiên.
Nghiêm Dục dùng hành động thực tế để chứng minh một điều… Cậu thực sự rất sợ chú của mình, sợ đến nỗi chân sẽ nhũn hết ra khi nhìn thấy chú, giống như chuột thấy mèo vậy.
Trịnh Vãn cười: “Đã đến giờ này rồi mà, nếu không thì cháu ở lại ăn bữa cơm đi nhé? Cảm ơn cháu vì đã đưa Tư Vận về.”
Nghiêm Dục nào dám bước vào, biết chú mình đang yêu đương là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến chú mình biến thành một con người khác lại là một chuyện khác.
Nghiêm Dục vẫn đang suy nghĩ xem mình nên trả lời thế nào.
Cuối cùng thì Nghiêm Quân Thành cũng chịu để mắt tới cậu, anh nhíu mày, nhưng ngữ khí nghiêm khắc hơn so với trước kia rất nhiều: “Cháu mau đi vào rồi đóng cửa lại đi.”
Ngay giây sau, Nghiêm Dục đi vào trong thật là nhanh lẹ, tiện tay đóng cửa lại luôn.
Hành động trơn tru và mượt mà vô cùng, không hề khựng lại ở bất kỳ giây phút nào.
Đúng là cậu… đã quen với điều đó rồi.
Trịnh Vãn khẽ nói: “Em đưa Tư Vận về phòng để xem trước đã.”
Nghiêm Quân Thành gật đầu: “Đi đi, mọi chuyện còn lại thì cứ để anh lo.”
Trông Nghiêm Dục giống như là đã phạm sai lầm vậy, y như một học sinh đang phải đối mặt với chủ nhiệm, một người bình thường chẳng bao giờ chịu đứng cho đàng hoàng, mà bây giờ lại đang đứng trong tư thế quân đội, chẳng dám lơ là một chút nào cả.
Trịnh Vãn cũng đã nhìn thấy được cảnh tượng này.
Cô cẩn thận dìu con gái vào phòng ngủ phụ rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trịnh Tư Vận ngồi trên giường, cô ấy vẫn còn đang bàng hoàng, đang âm thầm “nhấm nháp” lại cảnh tượng mà mình vừa trông thấy.
Đến khi cơn đau ập đến thì cô ấy mới tỉnh táo lại và nhìn lên.
Trịnh Vãn đang ngồi xổm, cô cởi giày và tất vải của con gái ra, động tác nhẹ nhàng và nâng niu, nhìn mu bàn chân sưng đỏ lên, cô đau lòng không sao kể xiết: “Sao lại bị thế này vậy con? Sao nó lại sưng tấy lên vậy?”
“Không sao đâu mẹ, lúc xuống lầu con không chú ý nên bị trật mắt cá chân một chút thôi.” Trịnh Tư Vận an ủi mẹ mình: “Thật đó mẹ, con không sao đâu, bác sĩ của trường con rất tốt, cô ấy đã giúp con xem thử xem có ảnh hưởng đến xương hay không, nhưng mà không sao đâu mẹ ơi, nếu mẹ vẫn không thể yên tâm được, thì lát nữa ăn cơm xong rồi mình đến bệnh viện kiểm tra thử nhé mẹ.”
“Đau lắm đúng không con?”
Trịnh Vãn thở dài và cau mày.
“Không sao thật mà mẹ.”
“Haiz.”
Trịnh Vãn mở hộp dầu thuốc ra và đọc từng chữ một trong tờ hướng dẫn, không muốn mình bỏ sót bất kỳ một điều cấm kỵ không nên làm nào, lúc nào cô cũng nghiêm túc với con của mình như thế.
Sau khi đọc hướng dẫn xong thì cô đổ dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa xoa cho ấm lên rồi nói: “Có phải lúc xuống lầu con đang nghĩ về việc học không? Trường con học có nhiều học sinh mà, sau giờ học thì học sinh sẽ ùa ra ngoài. Thôi thì, thà rằng cứ về muộn một chút chứ đừng vội vã đuổi theo thời gian như thế.”
Trịnh Tư Vận lắng nghe mẹ mình cằn nhằn.
Mẹ vô cùng dịu dàng, nhưng có đôi khi mẹ sẽ cằn nhằn như thế.
Mẹ không hay cằn nhằn chuyện học hành của cô ấy, dù thỉnh thoảng cô ấy thi không tốt thì mẹ vẫn sẽ tươi cười khen ngợi cô ấy, nói rằng cô ấy thực sự rất giỏi, giỏi hơn mẹ rất nhiều, con yêu à, con thật sự rất tuyệt.
Nhưng mà, nếu cô ấy bị ốm hoặc bị trầy xước ở đâu đó, mẹ sẽ cảm thấy rất đau khổ.
“Vâng ạ.” Trịnh Tư Vận khẽ trêu chọc mẹ: “Mẹ, mẹ cứ lải nhải như vậy thì chú Nghiêm sẽ nghe thấy đó.”
Trông Trịnh Vãn có vẻ xấu hổ, cô cúi đầu: “Liên quan gì đến chú ấy?”
“Chú ấy đang nghĩ là sau này chú ấy phải cẩn thận để không chọc cho mẹ giận…” Trịnh Tư Vận cúi người xuống rồi lại nói tiếp: “Chứ chú Nghiêm nào dám rầy la mẹ.”
Trịnh Vãn vỗ nhẹ vào mu bàn chân của cô ấy: “Chuyện của người lớn thì con nít không được hỏi nhiều.”
Trịnh Tư Vận: “…”
Cảm ơn mẹ vì đã không gọi con là cục cưng bé bỏng.
Qua mấy phút thì hai mẹ con đi ra ngoài.
Nghiêm Quân Thành đang ngồi trên ghế sô pha, trong khi đó, Nghiêm Dục đang đứng ở một bên, cậu y như là một vị thần giữ cửa vậy.
Trịnh Vãn sửng sốt một lúc, nhìn Nghiêm Dục rồi cười hỏi: “Nghiêm Dục, buổi trưa ăn sủi cảo được không cháu? Hay là cháu có muốn ăn gì khác không, dì bảo bảo chú ra ngoài mua nhé?”
Nghiêm Dục sững sờ hết mấy giây đồng hồ.
Đợi đã, cậu có thể hiểu từng từ một, nhưng mà, tại sao khi ghép chúng lại với nhau thì cậu không thể hiểu được vậy nhỉ?
Bảo chú mua đồ ăn cho cậu á?
Cậu hoàn hồn lại và điên cuồng lắc đầu: “Không không không không…”
Chợt nhận ra phản ứng thái quá của mình, cậu điều chỉnh tốc độ nói cho chậm lại rồi chân thành đáp rằng: “Cháu chỉ muốn ăn sủi cảo, chỉ thích sủi cảo thôi ạ. Cảm ơn dì ạ.”
Trịnh Vãn mỉm cười: “Không có gì đâu, vậy cháu và Tư Vận xem tivi một lúc đi nhé, sủi cảo sẽ xong ngay đây.”
Cô nhìn Nghiêm Quân Thành một cái.
Sau đó, như thể là trên người anh có gắn một cái công tắc vậy, anh bèn đứng dậy ngay và đi theo cô vào bếp.
Anh cẩn thận đóng cửa bếp lại.
Nghiêm Dục cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Trịnh Tư Vận nghiêng đầu nhìn cậu rồi cười phá lên.
Mặc dù cửa phòng bếp đã được đóng lại, nhưng Nghiêm Dục vẫn vô cùng cẩn thận, cậu nhếch môi, dùng khẩu hình mà hỏi cô rằng: “Cậu, cười, cái, gì, thế?”
Trịnh Tư Vận cũng hạ giọng nhỏ hết mức và trả lời cậu: “Cậu sợ chú ấy lắm à?”
Nghiêm Dục nghĩ thầm, cậu thì biết cái gì chứ.
Nhưng còn chưa kịp trả lời cô, thì cậu đã thẳng lưng trở lại khi nghe thấy tiếng động từ trong bếp… Vài tháng trước, khi chú đến bệnh viện và nhìn thấy cậu, chú đã mắng cậu – nhìn cậu cứ như là không có xương vậy, đứng không ra đứng, ngồi cũng không ra ngồi, không giống như người mà y như một chú chó bên vệ đường.
Trịnh Tư Vận không phản ứng nhanh nhạy như cậu.
Sau khi Nghiêm Quân Thành đến, thì cô ấy mới nhận ra và ngồi thẳng dậy ngay.
Nghiêm Quân Thành chỉ liếc nhìn chân của cô ấy mà không nói gì cả, anh cầm lấy cái đĩa nhỏ trên bàn rồi quay vào bếp.
Trịnh Tư Vận thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Dục nhịn không được nữa, trong lòng đang cười đến mệt nhoài, nhưng ngoài miệng lại nói: “Còn nói tôi nữa à, cậu cũng thế thôi.”
Nghe thấy tiếng máy hút mùi vang lên từ phòng bếp, cậu lấy hết can đảm ra mà truyền thụ kinh nghiệm lại cho cô ấy: “Đừng sợ, chú tôi thích mẹ cậu mà, vậy nên, chắc chắn là chú ấy phải đối xử tốt với cậu. Chú không thích người gù lưng nên cậu cứ thẳng lưng lên mỗi khi ở trước mặt chú ấy đi, nhưng điều này cũng không hẳn là đúng, chú tôi thường hay mắng tôi thôi, chứ còn cậu thì chắc là không bị mắng đâu.”
Trịnh Tư Vận: “…”
Trong nhà bếp.
Trịnh Vãn đang dùng muôi nhẹ nhàng khuấy mấy chiếc sủi cảo đang sôi lăn tăn trong nồi để chúng không bị dính vào nồi.
Nghiêm Quân Thành đang đổ giấm vào bát dưới sự hướng dẫn của cô.
Trịnh Vãn nói: “Hình như cháu của anh sợ anh lắm nhỉ.”
“Đủ chưa?” Nghiêm Quân Thành bưng bát tới trước mặt cô để cô kiểm tra: “Em còn muốn đổ thêm nữa không?”
“Đủ rồi anh, em không thích chua. Tư Vận cũng không thích lắm.”
“Chắc chắn là trong nhà anh phải có người mà nó thấy sợ.” Nghiêm Quân Thành trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: “Em đã từng gặp anh trai anh rồi đó, anh ấy không có chính kiến và không quan tâm đến mọi thứ, Nghiêm Dục không sợ anh ấy. Nghiêm Dục thì lại nghịch ngợm, thích ồn ào ầm ĩ, ba mẹ nó không quản nó được. Nó được ông bà nội cưng chiều quá mức, nếu nó cứ không sợ người khác thì sau này sẽ càng không sợ trời cao đất rộng, không ai trị được nó.”
Trịnh Vãn: “Có vẻ thằng bé không nghịch ngợm như anh nói đâu, trông khá lễ phép mà nhỉ.”
“Bản chất của Nghiêm Dục không xấu, nhưng tính cách của một người cũng có liên quan đến hoàn cảnh. Nó là cháu trai của anh, sau này sẽ tiếp xúc với nhiều người hơn thế nữa, nó sẽ càng có ít cơ hội nghe được trọn vẹn sự thật.” Nghiêm Quân Thành nói tiếp: “Anh chỉ có thể kèm cặp nó, không kỳ vọng vào việc nó sẽ công thành danh toại, nhưng ít nhất là anh không thể để nó trở thành lưu manh.”
Trịnh Vãn mím môi mỉm cười.
“Đứa trẻ do anh dạy dỗ sẽ có năng lực như anh.” Cô nói.
Nghiêm Quân Thành quay đầu sang nhìn cô.
Đôi mắt anh tối sầm lại, dù sao thì cũng là do cô đáp lại anh bằng những lời này mà.
Kể từ sau tái hợp, cô chưa bao giờ nói ra bất cứ điều gì, và đây là lần đầu tiên cô nói rằng anh có năng lực.
Trong những năm qua, anh đã được nghe vô vàn những lời nói tốt đẹp – tốt đẹp hơn thế này gấp trăm ngàn lần, nhưng không ai trong số họ có thể đi vào trái tim anh.
“Nhân tiện.” Cô cũng sợ hai đứa trẻ trong phòng khách nghe thấy nên tắt lửa rồi đến gần anh, nhẹ nhàng nói: “Nghiêm Dục là cháu của anh, đây là lần đầu tiên thằng bé đến nhà em, em có nên đưa cho thằng bé một bao lì xì không?”
“Không cần đâu.”
Nghiêm Quân Thành giơ tay ra, tóc cô hơi xõa ra, anh giúp cô vuốt hết ra sau tai.
“Không được. Nhưng em không có nhiều kinh nghiệm lắm.” Cô rầu nẫu ruột mà nói: “Thôi, em hỏi anh thì anh cũng có biết đâu, em sẽ đi hỏi người khác, xem thử xem nên bỏ bao nhiêu mới hợp lý.”
Cô không quan tâm đến Nghiêm Quân Thành nữa mà lấy điện thoại từ trong túi ra và nhấn vào giao diện WeChat.
Cô đã hỏi chuyên gia tư vấn Lục, cô ấy là một đồng nghiệp của cô trong thẩm mỹ viện.
Lúc soạn tin nhắn, cô không hề tránh mặt anh nên anh cũng xem được.
[Chị Lục, em muốn hỏi chị một chuyện, lần đầu tiên trẻ em đến nhà thì nên bỏ vào lì xì bao nhiêu vậy chị?]
Đầu bên kia: [Cháu đó có quan hệ như thế nào?]
Những ngón tay trắng nõn của Trịnh Vãn soạn tin trên điện thoại: [Cháu trai của bạn trai em.]
Đầu bên kia: [Biết ngay là em có bạn trai rồi mà! Tùy em thôi, năm trăm cũng được, một nghìn cũng được.]
Nghiêm Quân Thành nhìn cô bàn chuyện này với người khác.
Ánh mắt cứ dừng lại ở một từ nào đó mãi.
…
Vài phút sau.
Sủi cảo được đặt lên trên bàn ăn.
Trịnh Vãn đã chuẩn bị ba loại nhân khác nhau, Trịnh Tư Vân và Nghiêm Dục đang ở độ tuổi phát triển, bọn trẻ có bốn lớp học vào buổi sáng, vậy nên hai đứa đã đói meo đói mốc lên rồi.
Nghiêm Dục đang định há miệng ra và ăn thật là thô lỗ.
Chợt, cậu nghe chú mình khẽ ho một tiếng.
Cậu giảm tốc độ ăn xuống ngay.
Trịnh Tư Vận cũng vô thức thẳng lưng theo.
Nghiêm Quân Thành khá hài lòng khi nhìn thấy hai đứa trẻ đều ngồi thẳng như thế.
Sau khi ăn xong, Trịnh Vãn đi vào phòng, cô đưa bao lì xì màu đỏ trong tay mình cho Nghiêm Dục, nhẹ nhàng nói với cậu rằng: “Nghiêm Dục, đây là lần đầu tiên cháu đến đây, dì không chuẩn bị món gì ngon, cháu đừng ngại nhé.”
Nghiêm Dục choáng váng.
Cậu không ngờ là mình cũng được nhận bao lì xì.
Cậu có thể nhận nó không? Chú có đánh cậu nếu cậu nhận nó không?
Phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn về phía chú của mình – chú của cậu đang uống trà.
Nghiêm Quân Thành khẽ gật đầu.
Bấy giờ Nghiêm Dục mới dám nhận lời, sợ mình mà chậm thêm một giây nữa thì sẽ khiến cho dì đau tay rồi làm cho chú tức giận, nhận liền tay rồi nói rằng: “Cháu cảm ơn, cảm ơn thím ạ, sủi cảo thím làm là sủi cảo ngon nhất mà cháu từng được ăn!”
Trịnh Vãn sững sờ mất mấy giây vì cách gọi này, sau đó cô mỉm cười nhìn sang Nghiêm Quân Thành.
Ánh mắt Nghiêm Quân Thành cũng chan chứa ý cười, có thể nói, vẻ mặt anh khi nhìn cháu trai mình khá hòa nhã.
Nghiêm Dục kinh ngạc đến choáng váng đầu óc.
Trịnh Tư Vận liếc nhìn cậu, thầm nghĩ, chủ tịch Tiểu Nghiêm trong lời đồn cũng có một thứ tài năng mà người ngoài không hề hay biết… nịnh nọt rất giỏi.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Tiếp tục thả một trăm phong bì đỏ chíu chíu chíu chíu.
Chuyện hôm nay chỉ là tình cờ mà thôi.
Lớp chín của bọn họ học ở lầu bốn, dưới lầu có rất nhiều học sinh, cô ấy sơ ý bị bong gân ở mắt cá chân, thế là vội chạy tới phòng y tế, may mắn là bác sĩ của trường vẫn chưa nghỉ nên họ đã làm kiểm tra cho cô ấy. Đối với Trịnh Tư Vận mà nói, đây cũng không phải là vấn đề gì to tát, chỉ hơi sưng đỏ lên một chút thôi, chú ý nghỉ ngơi hai ngày và bôi thuốc là được.
Cô ấy chỉ biết đi từng bước khập khiễng về phía cổng trường.
Bây giờ cũng không còn kịp để bắt chuyến xe buýt về nhà.
Đúng ngay lúc cô ấy “chấp nhận số phận”, đang định ngồi xổm xuống bên bồn hoa để chờ chuyến xe buýt tiếp theo, bỗng thấy một chiếc ô tô màu đen dừng lại ngay bên cạnh mình.
Nghiêm Dục còn tưởng là mình đã nhìn nhầm rồi cơ, nhưng cậu vẫn vội đỡ cô ấy lên xe.
Nếu không biết Nghiêm Dục là cháu trai của chú Nghiêm, chắc chắn là Trịnh Tư Vận sẽ không thèm lên xe của cậu chứ đừng nói đến việc nhờ cậu giúp mình xách cặp sách lên lầu.
Cô ấy nghĩ là Nghiêm Dục đã nói đúng rồi.
Chắc chắn là mẹ cô ấy sẽ gả cho chú Nghiêm, sau này bọn họ sẽ là người một nhà, và chắc chắn là họ sẽ phải qua lại với nhau nhiều.
Ai ngờ lại trông thấy cảnh tượng này.
Trịnh Tư Vận choáng váng vô cùng.
Thật ra, Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành không có bất kỳ hành động thân mật nào quá quắt hết, anh chỉ ôm cô, và cô chỉ dựa vào vai anh.
Chỉ ôm nhau mà thôi.
Nhưng đối với Trịnh Tư Vận, cô ấy chỉ từng trông thấy ba mình ôm mẹ như thế này, cô ấy chỉ từng thấy mẹ nở nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc như thế trước mặt ba.
Cũng chính ngay lúc này, cô ấy chợt nhận ra một điều gì đó – một điều rất rõ ràng và vô cùng chân thực.
Mẹ, mãi mãi sẽ là mẹ.
Nhưng mẹ cũng sẽ là người yêu của một người khác.
Trịnh Vãn sững sờ trong vài giây. Nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và thoát ra khỏi vòng tay của Nghiêm Quân Thành, dùng vẻ mặt như bình thường bước nhanh ra ngoài cửa, giọng điệu dịu dàng đong đầy quan tâm vẫn như bao lần vang lên: “Tư Vận, sao buổi trưa về không nói với mẹ?” Cô để ý thấy con gái mất tự nhiên đứng ở cửa, trong lòng căng thẳng không thôi, cũng không để tâm đến những thứ khác nữa mà ngồi xổm xuống đất, ngẩng đầu lo lắng hỏi: “Tư Vận, con bị sao vậy?”
“Không sao đâu mẹ.” Trịnh Tư Vận cúi người đỡ mẹ dậy: “Chỉ bị bong gân thôi, không sao đâu ạ, cô bác sĩ ở trường kê thuốc bôi cho con rồi, mỗi ngày bôi ba lần, hai ngày là khỏi. Cô ấy nói không ảnh hưởng tới xương, mẹ yên tâm đi nhé!”
Nghiêm Quân Thành đi tới đỡ Trịnh Vãn, nhìn xuống và khẽ nói: “Chúng ta hãy đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Trịnh Vãn cũng có ý nghĩ tương tự thế, cô vội gật đầu mà nói: “Vâng, phải đến bệnh viện chụp X-quang.”
Trịnh Tư Vận bất lực: “Thực sự là không cần đâu mà.”
“Không được.”
Trịnh Vãn chỉ ước gì bây giờ mình có thể lấy ví tiền ra và đưa con gái đến bệnh viện ngay.
Nghiêm Quân Thành ngăn cô lại, nhắc nhở: “Con bé còn chưa ăn trưa nữa, ăn xong rồi đi cũng không muộn.”
Sau đó Trịnh Vãn mới nhìn thấy Nghiêm Dục – người đã trở thành phông nền tuyệt vời ngất, mất vài giây cô nhận ra rằng: Nghiêm Dục đã đưa con gái của mình về, cậu vẫn còn đang cầm cặp sách của con bé.
Cô ảo não lắm nhưng không biểu hiện nó ra trên mặt, vẫn dịu dàng nói với cậu rằng: “Đây là Nghiêm Dục à? Mau vào đi cháu, đừng để bị lạnh.”
Nghiêm Dục khựng lại.
Cậu nào có dám động đậy gì, ngập ngừng khẽ nói: “Dì, cháu chào dì, chú ơi, cháu về trước đây ạ.”
Trịnh Tư Vận hơi ngạc nhiên.
Nghiêm Dục dùng hành động thực tế để chứng minh một điều… Cậu thực sự rất sợ chú của mình, sợ đến nỗi chân sẽ nhũn hết ra khi nhìn thấy chú, giống như chuột thấy mèo vậy.
Trịnh Vãn cười: “Đã đến giờ này rồi mà, nếu không thì cháu ở lại ăn bữa cơm đi nhé? Cảm ơn cháu vì đã đưa Tư Vận về.”
Nghiêm Dục nào dám bước vào, biết chú mình đang yêu đương là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến chú mình biến thành một con người khác lại là một chuyện khác.
Nghiêm Dục vẫn đang suy nghĩ xem mình nên trả lời thế nào.
Cuối cùng thì Nghiêm Quân Thành cũng chịu để mắt tới cậu, anh nhíu mày, nhưng ngữ khí nghiêm khắc hơn so với trước kia rất nhiều: “Cháu mau đi vào rồi đóng cửa lại đi.”
Ngay giây sau, Nghiêm Dục đi vào trong thật là nhanh lẹ, tiện tay đóng cửa lại luôn.
Hành động trơn tru và mượt mà vô cùng, không hề khựng lại ở bất kỳ giây phút nào.
Đúng là cậu… đã quen với điều đó rồi.
Trịnh Vãn khẽ nói: “Em đưa Tư Vận về phòng để xem trước đã.”
Nghiêm Quân Thành gật đầu: “Đi đi, mọi chuyện còn lại thì cứ để anh lo.”
Trông Nghiêm Dục giống như là đã phạm sai lầm vậy, y như một học sinh đang phải đối mặt với chủ nhiệm, một người bình thường chẳng bao giờ chịu đứng cho đàng hoàng, mà bây giờ lại đang đứng trong tư thế quân đội, chẳng dám lơ là một chút nào cả.
Trịnh Vãn cũng đã nhìn thấy được cảnh tượng này.
Cô cẩn thận dìu con gái vào phòng ngủ phụ rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trịnh Tư Vận ngồi trên giường, cô ấy vẫn còn đang bàng hoàng, đang âm thầm “nhấm nháp” lại cảnh tượng mà mình vừa trông thấy.
Đến khi cơn đau ập đến thì cô ấy mới tỉnh táo lại và nhìn lên.
Trịnh Vãn đang ngồi xổm, cô cởi giày và tất vải của con gái ra, động tác nhẹ nhàng và nâng niu, nhìn mu bàn chân sưng đỏ lên, cô đau lòng không sao kể xiết: “Sao lại bị thế này vậy con? Sao nó lại sưng tấy lên vậy?”
“Không sao đâu mẹ, lúc xuống lầu con không chú ý nên bị trật mắt cá chân một chút thôi.” Trịnh Tư Vận an ủi mẹ mình: “Thật đó mẹ, con không sao đâu, bác sĩ của trường con rất tốt, cô ấy đã giúp con xem thử xem có ảnh hưởng đến xương hay không, nhưng mà không sao đâu mẹ ơi, nếu mẹ vẫn không thể yên tâm được, thì lát nữa ăn cơm xong rồi mình đến bệnh viện kiểm tra thử nhé mẹ.”
“Đau lắm đúng không con?”
Trịnh Vãn thở dài và cau mày.
“Không sao thật mà mẹ.”
“Haiz.”
Trịnh Vãn mở hộp dầu thuốc ra và đọc từng chữ một trong tờ hướng dẫn, không muốn mình bỏ sót bất kỳ một điều cấm kỵ không nên làm nào, lúc nào cô cũng nghiêm túc với con của mình như thế.
Sau khi đọc hướng dẫn xong thì cô đổ dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa xoa cho ấm lên rồi nói: “Có phải lúc xuống lầu con đang nghĩ về việc học không? Trường con học có nhiều học sinh mà, sau giờ học thì học sinh sẽ ùa ra ngoài. Thôi thì, thà rằng cứ về muộn một chút chứ đừng vội vã đuổi theo thời gian như thế.”
Trịnh Tư Vận lắng nghe mẹ mình cằn nhằn.
Mẹ vô cùng dịu dàng, nhưng có đôi khi mẹ sẽ cằn nhằn như thế.
Mẹ không hay cằn nhằn chuyện học hành của cô ấy, dù thỉnh thoảng cô ấy thi không tốt thì mẹ vẫn sẽ tươi cười khen ngợi cô ấy, nói rằng cô ấy thực sự rất giỏi, giỏi hơn mẹ rất nhiều, con yêu à, con thật sự rất tuyệt.
Nhưng mà, nếu cô ấy bị ốm hoặc bị trầy xước ở đâu đó, mẹ sẽ cảm thấy rất đau khổ.
“Vâng ạ.” Trịnh Tư Vận khẽ trêu chọc mẹ: “Mẹ, mẹ cứ lải nhải như vậy thì chú Nghiêm sẽ nghe thấy đó.”
Trông Trịnh Vãn có vẻ xấu hổ, cô cúi đầu: “Liên quan gì đến chú ấy?”
“Chú ấy đang nghĩ là sau này chú ấy phải cẩn thận để không chọc cho mẹ giận…” Trịnh Tư Vận cúi người xuống rồi lại nói tiếp: “Chứ chú Nghiêm nào dám rầy la mẹ.”
Trịnh Vãn vỗ nhẹ vào mu bàn chân của cô ấy: “Chuyện của người lớn thì con nít không được hỏi nhiều.”
Trịnh Tư Vận: “…”
Cảm ơn mẹ vì đã không gọi con là cục cưng bé bỏng.
Qua mấy phút thì hai mẹ con đi ra ngoài.
Nghiêm Quân Thành đang ngồi trên ghế sô pha, trong khi đó, Nghiêm Dục đang đứng ở một bên, cậu y như là một vị thần giữ cửa vậy.
Trịnh Vãn sửng sốt một lúc, nhìn Nghiêm Dục rồi cười hỏi: “Nghiêm Dục, buổi trưa ăn sủi cảo được không cháu? Hay là cháu có muốn ăn gì khác không, dì bảo bảo chú ra ngoài mua nhé?”
Nghiêm Dục sững sờ hết mấy giây đồng hồ.
Đợi đã, cậu có thể hiểu từng từ một, nhưng mà, tại sao khi ghép chúng lại với nhau thì cậu không thể hiểu được vậy nhỉ?
Bảo chú mua đồ ăn cho cậu á?
Cậu hoàn hồn lại và điên cuồng lắc đầu: “Không không không không…”
Chợt nhận ra phản ứng thái quá của mình, cậu điều chỉnh tốc độ nói cho chậm lại rồi chân thành đáp rằng: “Cháu chỉ muốn ăn sủi cảo, chỉ thích sủi cảo thôi ạ. Cảm ơn dì ạ.”
Trịnh Vãn mỉm cười: “Không có gì đâu, vậy cháu và Tư Vận xem tivi một lúc đi nhé, sủi cảo sẽ xong ngay đây.”
Cô nhìn Nghiêm Quân Thành một cái.
Sau đó, như thể là trên người anh có gắn một cái công tắc vậy, anh bèn đứng dậy ngay và đi theo cô vào bếp.
Anh cẩn thận đóng cửa bếp lại.
Nghiêm Dục cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Trịnh Tư Vận nghiêng đầu nhìn cậu rồi cười phá lên.
Mặc dù cửa phòng bếp đã được đóng lại, nhưng Nghiêm Dục vẫn vô cùng cẩn thận, cậu nhếch môi, dùng khẩu hình mà hỏi cô rằng: “Cậu, cười, cái, gì, thế?”
Trịnh Tư Vận cũng hạ giọng nhỏ hết mức và trả lời cậu: “Cậu sợ chú ấy lắm à?”
Nghiêm Dục nghĩ thầm, cậu thì biết cái gì chứ.
Nhưng còn chưa kịp trả lời cô, thì cậu đã thẳng lưng trở lại khi nghe thấy tiếng động từ trong bếp… Vài tháng trước, khi chú đến bệnh viện và nhìn thấy cậu, chú đã mắng cậu – nhìn cậu cứ như là không có xương vậy, đứng không ra đứng, ngồi cũng không ra ngồi, không giống như người mà y như một chú chó bên vệ đường.
Trịnh Tư Vận không phản ứng nhanh nhạy như cậu.
Sau khi Nghiêm Quân Thành đến, thì cô ấy mới nhận ra và ngồi thẳng dậy ngay.
Nghiêm Quân Thành chỉ liếc nhìn chân của cô ấy mà không nói gì cả, anh cầm lấy cái đĩa nhỏ trên bàn rồi quay vào bếp.
Trịnh Tư Vận thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Dục nhịn không được nữa, trong lòng đang cười đến mệt nhoài, nhưng ngoài miệng lại nói: “Còn nói tôi nữa à, cậu cũng thế thôi.”
Nghe thấy tiếng máy hút mùi vang lên từ phòng bếp, cậu lấy hết can đảm ra mà truyền thụ kinh nghiệm lại cho cô ấy: “Đừng sợ, chú tôi thích mẹ cậu mà, vậy nên, chắc chắn là chú ấy phải đối xử tốt với cậu. Chú không thích người gù lưng nên cậu cứ thẳng lưng lên mỗi khi ở trước mặt chú ấy đi, nhưng điều này cũng không hẳn là đúng, chú tôi thường hay mắng tôi thôi, chứ còn cậu thì chắc là không bị mắng đâu.”
Trịnh Tư Vận: “…”
Trong nhà bếp.
Trịnh Vãn đang dùng muôi nhẹ nhàng khuấy mấy chiếc sủi cảo đang sôi lăn tăn trong nồi để chúng không bị dính vào nồi.
Nghiêm Quân Thành đang đổ giấm vào bát dưới sự hướng dẫn của cô.
Trịnh Vãn nói: “Hình như cháu của anh sợ anh lắm nhỉ.”
“Đủ chưa?” Nghiêm Quân Thành bưng bát tới trước mặt cô để cô kiểm tra: “Em còn muốn đổ thêm nữa không?”
“Đủ rồi anh, em không thích chua. Tư Vận cũng không thích lắm.”
“Chắc chắn là trong nhà anh phải có người mà nó thấy sợ.” Nghiêm Quân Thành trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: “Em đã từng gặp anh trai anh rồi đó, anh ấy không có chính kiến và không quan tâm đến mọi thứ, Nghiêm Dục không sợ anh ấy. Nghiêm Dục thì lại nghịch ngợm, thích ồn ào ầm ĩ, ba mẹ nó không quản nó được. Nó được ông bà nội cưng chiều quá mức, nếu nó cứ không sợ người khác thì sau này sẽ càng không sợ trời cao đất rộng, không ai trị được nó.”
Trịnh Vãn: “Có vẻ thằng bé không nghịch ngợm như anh nói đâu, trông khá lễ phép mà nhỉ.”
“Bản chất của Nghiêm Dục không xấu, nhưng tính cách của một người cũng có liên quan đến hoàn cảnh. Nó là cháu trai của anh, sau này sẽ tiếp xúc với nhiều người hơn thế nữa, nó sẽ càng có ít cơ hội nghe được trọn vẹn sự thật.” Nghiêm Quân Thành nói tiếp: “Anh chỉ có thể kèm cặp nó, không kỳ vọng vào việc nó sẽ công thành danh toại, nhưng ít nhất là anh không thể để nó trở thành lưu manh.”
Trịnh Vãn mím môi mỉm cười.
“Đứa trẻ do anh dạy dỗ sẽ có năng lực như anh.” Cô nói.
Nghiêm Quân Thành quay đầu sang nhìn cô.
Đôi mắt anh tối sầm lại, dù sao thì cũng là do cô đáp lại anh bằng những lời này mà.
Kể từ sau tái hợp, cô chưa bao giờ nói ra bất cứ điều gì, và đây là lần đầu tiên cô nói rằng anh có năng lực.
Trong những năm qua, anh đã được nghe vô vàn những lời nói tốt đẹp – tốt đẹp hơn thế này gấp trăm ngàn lần, nhưng không ai trong số họ có thể đi vào trái tim anh.
“Nhân tiện.” Cô cũng sợ hai đứa trẻ trong phòng khách nghe thấy nên tắt lửa rồi đến gần anh, nhẹ nhàng nói: “Nghiêm Dục là cháu của anh, đây là lần đầu tiên thằng bé đến nhà em, em có nên đưa cho thằng bé một bao lì xì không?”
“Không cần đâu.”
Nghiêm Quân Thành giơ tay ra, tóc cô hơi xõa ra, anh giúp cô vuốt hết ra sau tai.
“Không được. Nhưng em không có nhiều kinh nghiệm lắm.” Cô rầu nẫu ruột mà nói: “Thôi, em hỏi anh thì anh cũng có biết đâu, em sẽ đi hỏi người khác, xem thử xem nên bỏ bao nhiêu mới hợp lý.”
Cô không quan tâm đến Nghiêm Quân Thành nữa mà lấy điện thoại từ trong túi ra và nhấn vào giao diện WeChat.
Cô đã hỏi chuyên gia tư vấn Lục, cô ấy là một đồng nghiệp của cô trong thẩm mỹ viện.
Lúc soạn tin nhắn, cô không hề tránh mặt anh nên anh cũng xem được.
[Chị Lục, em muốn hỏi chị một chuyện, lần đầu tiên trẻ em đến nhà thì nên bỏ vào lì xì bao nhiêu vậy chị?]
Đầu bên kia: [Cháu đó có quan hệ như thế nào?]
Những ngón tay trắng nõn của Trịnh Vãn soạn tin trên điện thoại: [Cháu trai của bạn trai em.]
Đầu bên kia: [Biết ngay là em có bạn trai rồi mà! Tùy em thôi, năm trăm cũng được, một nghìn cũng được.]
Nghiêm Quân Thành nhìn cô bàn chuyện này với người khác.
Ánh mắt cứ dừng lại ở một từ nào đó mãi.
…
Vài phút sau.
Sủi cảo được đặt lên trên bàn ăn.
Trịnh Vãn đã chuẩn bị ba loại nhân khác nhau, Trịnh Tư Vân và Nghiêm Dục đang ở độ tuổi phát triển, bọn trẻ có bốn lớp học vào buổi sáng, vậy nên hai đứa đã đói meo đói mốc lên rồi.
Nghiêm Dục đang định há miệng ra và ăn thật là thô lỗ.
Chợt, cậu nghe chú mình khẽ ho một tiếng.
Cậu giảm tốc độ ăn xuống ngay.
Trịnh Tư Vận cũng vô thức thẳng lưng theo.
Nghiêm Quân Thành khá hài lòng khi nhìn thấy hai đứa trẻ đều ngồi thẳng như thế.
Sau khi ăn xong, Trịnh Vãn đi vào phòng, cô đưa bao lì xì màu đỏ trong tay mình cho Nghiêm Dục, nhẹ nhàng nói với cậu rằng: “Nghiêm Dục, đây là lần đầu tiên cháu đến đây, dì không chuẩn bị món gì ngon, cháu đừng ngại nhé.”
Nghiêm Dục choáng váng.
Cậu không ngờ là mình cũng được nhận bao lì xì.
Cậu có thể nhận nó không? Chú có đánh cậu nếu cậu nhận nó không?
Phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn về phía chú của mình – chú của cậu đang uống trà.
Nghiêm Quân Thành khẽ gật đầu.
Bấy giờ Nghiêm Dục mới dám nhận lời, sợ mình mà chậm thêm một giây nữa thì sẽ khiến cho dì đau tay rồi làm cho chú tức giận, nhận liền tay rồi nói rằng: “Cháu cảm ơn, cảm ơn thím ạ, sủi cảo thím làm là sủi cảo ngon nhất mà cháu từng được ăn!”
Trịnh Vãn sững sờ mất mấy giây vì cách gọi này, sau đó cô mỉm cười nhìn sang Nghiêm Quân Thành.
Ánh mắt Nghiêm Quân Thành cũng chan chứa ý cười, có thể nói, vẻ mặt anh khi nhìn cháu trai mình khá hòa nhã.
Nghiêm Dục kinh ngạc đến choáng váng đầu óc.
Trịnh Tư Vận liếc nhìn cậu, thầm nghĩ, chủ tịch Tiểu Nghiêm trong lời đồn cũng có một thứ tài năng mà người ngoài không hề hay biết… nịnh nọt rất giỏi.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Tiếp tục thả một trăm phong bì đỏ chíu chíu chíu chíu.