Chương 21
Nghiêm Quân Thành dẫn Trịnh Vãn trở lại phòng bệnh.
Trên đường đi, Trịnh Vãn không còn cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh nữa. Anh nắm tay cô, dường như anh đang dùng rất nhiều sức lực.
Dù bên trong bệnh viện rất ấm áp nhưng cô vẫn đang mặc áo vest của anh. Cô cần có một cảm giác nặng nề như vậy để tự khiến mình cảm thấy vô cùng kiên định, cô ngước mắt lên, thấy Nghiêm Quân Thành đang nhìn hoa quả tráng miệng trên bàn, cô nhỏ giọng nói: “Nhiều quá, ăn chưa hết.”
Nghiêm Quân Thành có thói quen sạch sẽ.
Mà giờ đây, anh lại ăn nốt nửa chén canh gà còn lại một cách vô cùng tự nhiên.
Trịnh Vãn hỏi: “Có nguội không?”
Nghiêm Quân Thành đặt chén canh xuống, ánh mắt dừng trên người cô: “Vẫn ăn được.”
Trịnh Vãn không nói gì nữa, cô ngồi trên giường bệnh, cúi đầu nhìn tên bệnh viện được thêu trên chăn, nhìn đến xuất thần.
Cửa sổ trong phòng bệnh đã được mở ra, gió thổi vào làm mái tóc cô tung bay.
Hai mươi năm qua như đã bị thổi bay theo.
Nghiêm Quân Thành nhìn cô chăm chú.
Cảnh tượng như thế lại đến thêm một lần nữa, không còn ai không quen với nó. Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Trịnh Vãn mới choàng tỉnh và thoát ra khỏi thế giới của riêng mình, cô vô thức kiếm tìm bóng dáng của Nghiêm Quân Thành, anh đứng dậy nhìn cô, lời an ủi ánh lên qua đôi mắt anh, cô lặng lẽ cúi đầu xuống.
Nghiêm Quân Thành bước đến và mở cửa ra.
Người ở ngoài cửa là viện trưởng Lưu.
Viện trưởng Lưu chào hỏi anh: “Cậu Nghiêm, tôi nhìn thấy xe của cậu ở bãi đậu xe, nghĩ chắc là cậu đến thăm bệnh, vậy nên tôi cũng đến đây xem sao.”
Nghiêm Quân Thành cười gật đầu: “Hôm qua trời mưa lớn, tôi thật sự rất lo lắng.”
“Chắc là vì cậu Nghiêm ít đến Nam Thành. Nam Thành cần phải có một cơn mưa lớn như vậy, nếu không thì thành phố của chúng tôi sẽ không thể bước vào mùa thu được.” Nghiêm Quân Thành nghiêng người, sau khi viện trưởng Lưu đi vào thì ông ấy vừa cười nói vừa nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh.
Trịnh Vãn ngại ngùng định bước xuống giường bệnh.
Nghiêm Quân Thành sải bước đi tới, trông thấy áo vest trên người cô rơi xuống, anh bèn chỉnh lại cho cô: “Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Viện trưởng Lưu cũng nói theo anh: “Cô nên nghỉ ngơi cho thật tốt, mau chóng khỏe lại đi nhé, tôi chỉ tới xem một chút rồi thôi, không có chuyện gì đâu, cô cứ yên tâm.”
Trịnh Vãn gật đầu: “Cảm ơn viện trưởng.”
“Không có gì, việc nên làm thôi mà.” Trước khi lên được chức vụ này, viện trưởng Lưu cũng từng là một bác sĩ, ông đi đến cuối giường, cầm hồ sơ bệnh án lên lật qua lật lại rồi nói: “Không có gì đáng ngại, nhưng mà, xuất viện rồi thì vẫn nên chú ý nghỉ ngơi đi nhé.”
“Được.” Trịnh Vãn đồng ý.
Viện trưởng Lưu đặt hồ sơ bệnh án lại chỗ cũ, liếc nhìn mấy cái đĩa trên bàn bên cạnh rồi lại quay đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Cậu Nghiêm, sức khỏe của cô Trịnh không còn vấn đề gì nữa.” Ông ấy nói: “Chỉ là do gần đây thời tiết thay đổi, khí hậu ở Nam Thành thì lại khó mà nói trước được, ban ngày nắng nóng, ban đêm dịu đi, chú ý nhiều hơn một chút là được.”
Nghiêm Quân Thành đáp lại một tiếng rồi lịch sự nói rằng: “Viện trưởng Lưu đã vất vả rồi.”
Hai người trao đổi vài ba câu xã giao, viện trưởng Lưu cũng là một người rất tinh tế, ông ấy nhanh chóng tìm lý do để kết thúc cuộc đối thoại này.
Ông ấy trả lại sự yên tĩnh của căn phòng này cho họ, còn cẩn thận đóng cả cửa lại.
Sau khi ông đi, bỗng nhiên Nghiêm Quân Thành hỏi cô: “Em đã đặt vé chưa?”
Trịnh Vãn sửng sốt, cô gật đầu: “Em đã đặt vé cho ngày mai rồi. Nhưng mà…” Cô dừng lại vài giây và nhìn vào anh: “Bạn em vẫn đang cần có sự giúp đỡ của em. Em đang băn khoăn không biết có nên hoàn lại tiền vé hay không.”
Cô hơi khó xử.
Tất nhiên là cô muốn ở lại đây xem thử xem là đã xảy ra chuyện gì, nhưng con gái cô đang ở Đông Thành xa xôi, thật lòng mà nói, cô không thể yên tâm cho được.
“Hoàn vé cũng được.” Anh nói: “Sáng ngày kia thì thế nào? Anh bảo thư ký đặt hai vé rồi mình cùng nhau trở về.”
Cô vừa hồi phục, không hợp để ngồi xe về.
“Còn chuyện của bạn em.” Trong mắt của Nghiêm Quân Thành ánh lên một chút chán ghét, ngữ điệu anh nói cũng bình bình: “Em yên tâm, mọi chuyện đều có cách giải quyết được thôi.”
Cô im lặng vài giây rồi khẽ “ừm” một tiếng: “Vâng. Vậy em có thể xuất viện được chưa?”
Dù thế nào thì cô cũng phải nói việc này với ba mẹ mình.
Sau cùng, với phong cách làm việc như hiện giờ của Nghiêm Quân Thành, cô thầm nghĩ, anh không khác gì nhiều so với trước đây.
Anh sẽ không cố tình công khai và nói hết ra cho cả thế giới biết, nhưng chắc chắn là anh sẽ không để bản thân mình phải chịu thiệt thòi.
Trong những chuyện như thế này, anh luôn đi theo cách riêng của mình.
Nghiêm Quân Thành như đang cười, anh bước đến gần bên cô. Cô ngồi trên giường, còn anh thì đứng và nhìn xuống cô, giờ đây, như có một luồng không khí đầy áp bách đang bao trùm lấy cô, nhưng cô vẫn cúi đầu như thế, như thể là cô đang để mặc cho mình bị bao phủ bởi nó vậy.
Bỗng nhiên, anh giơ tay lên và áp mu bàn tay lên trán cô.
Rõ ràng là lòng bàn tay của anh rất nóng, nhưng cô lại rùng mình vô cớ, hơi co người lại.
Nhưng vẫn không thể thoát được.
Giọng nói trầm ấm của Nghiêm Quân Thành truyền từ trên cao xuống dưới và rơi vào tai cô: “Đúng là đã hết sốt rồi, muốn xuất viện thì xuất viện thôi.”
Trịnh Vãn cụp mắt xuống và đồng ý.
Thân thể cô không hề tránh né, nhưng hai tay lại lúng túng, chỉ biết níu lấy cái áo vest mà mình đang khoác trên người. Bộ âu phục của anh có màu lam sẫm, sẫm đến mức gần giống như màu đen, tay của cô thì lại trắng nõn nà như thế, trông nổi bật hơn hẳn.
Điều nổi bật hơn cả là mu bàn tay của cô vẫn còn vết móng tay cào.
Ngay khi ấy, nét mặt có thể tạm gọi là vui mừng của Nghiêm Quân Thành dần lắng xuống.
Khí thế của anh rất mạnh mẽb
Trịnh Vãn cảm giác được chút hơi thở lạnh lẽo, không nói gì mà chỉ ngước mắt nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghiêm Quân Thành rút tay về, giảm bớt sức lực của mình, anh chạm lên vai cô, ngón tay khẽ lướt qua mái tóc mềm mại, anh cười lắc đầu: “Không sao.”
…
Nghiêm Quân Thành bước ra khỏi phòng, điện thoại rung lên.
Anh đợi đến khi mình đã cách phòng bệnh một khoảng cách nhất định và người bên trong sẽ không bị mình quấy rầy, thì mới kết nối điện thoại.
Trợ lý Vương thận trọng báo cáo qua điện thoại: “Chủ tịch, sáng nay trợ lý của tổng giám đốc Quý đến từ tập đoàn Bác Triệu đã gọi điện, tỏ ý muốn hẹn gặp mặt chủ tịch. Ý của bên đó là, tổng giám đốc Quý của bọn họ hiện đang ở Nam Thành và có một số hiểu lầm với anh, tổng giám đốc Quý muốn đích thân giải thích rõ ràng với anh.”
Đôi mắt của Nghiêm Quân Thành chỉ toàn là sự thờ ơ.
Tuy tập đoàn Thành Nguyên và tập đoàn Bác Triệu đều có những lĩnh vực kinh doanh khác nhau, nhưng chung quy lại, cả hai đều là tập đoàn lớn, vậy nên sẽ khó tránh khỏi việc phải chạm mặt nhau trong một số dự án lớn.
Có thể coi Bác Triệu là một doanh nghiệp lâu đời và cũng có một địa vị nhất định ở Đông Thành.
Nhưng, một “doanh nghiệp lâu đời” cũng có nghĩa là nội bộ đã hỗn loạn.
Hai ông chủ của tập đoàn Thành Nguyên, một người mang phong cách nhẹ nhàng nhưng lại là “trong bông có giấu kim”, còn người kia thì lại có phong cách tàn nhẫn và hành vi làm việc khiến người khác khó lòng mà nắm bắt được. Bác Triệu cũng tránh xa khỏi các điểm quyết định mấu chốt, chỉ muốn kết bạn chứ không muốn kết thù.
Nghiêm Quân Thành vô cùng thiếu kiên nhẫn trong việc đối phó với những người không liên quan.
Anh cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, nhiệt độ như vẫn còn đó.
“Sắp xếp đi.”
Anh đã thay đổi mục đích của mình.
Trợ lý Vương trả lời: “Dạ được ạ, chủ tịch, ý của bên phía Bác Triệu là để xem thời gian rảnh của anh.”
Nghiêm Quân Thành suy nghĩ một chút: “Buổi tối, sau tám giờ.”
“Vâng, chủ tịch, tôi sẽ sắp xếp ạ.”
Buổi chiều.
Trong dãy phòng khách sạn ở Nam Thành, Quý Bách Hiên nhận được một cuộc gọi từ thư ký của mình. Anh ta liếc nhìn đứa con trai đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó bước ra khỏi phòng và nhận điện thoại. Sự việc khó nhằn hơn những gì anh ta tưởng tượng, anh ta không ngờ là sự việc này lại có liên quan đến Nghiêm Quân Thành.
Đương nhiên là, anh ta không cần phải giải thích với bất kỳ ai cả, nhưng khi đối mặt với Nghiêm Quân Thành, anh ta phải cân nhắc thật kỹ càng.
Đã xác định thời gian hẹn gặp mặt, anh ta không muốn đến muộn, nếu đã là giải thích và xin lỗi thì tất nhiên là anh ta phải hạ thấp tư thế của mình xuống.
Quay trở lại phòng, nhìn thấy con trai vẫn còn đang ngơ ngác, anh ta bèn đi tới, dịu giọng nói rằng: “Phương Lễ, ba có việc cần phải ra ngoài, hôm qua Nam Thành có mưa lớn, ba lo lắng cho sự an toàn của con nên mới để con ở trong chỗ này, không để con đi ra ngoài, con muốn ăn gì thì chỉ cần nói với bọn họ là được. Tất nhiên là, nếu con muốn, con có thể gọi dì đi cùng với con.”
Năm nay Quý Phương Lễ chỉ mới mười sáu tuổi.
Dù đã trưởng thành, vững vàng và thông minh hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa, nhưng cậu ta cũng chỉ là một học sinh nhỏ tuổi mà thôi.
Khi đối diện với những thay đổi trong cuộc sống, cậu ta vẫn không thể chấp nhận nó một cách lý trí và bình tĩnh được.
Tại sao người mà cậu ta đã gọi là mẹ trong suốt mười sáu năm qua, giờ đây lại trở thành dì?
Chẳng phải là cậu ta không có ba ư? Tại sao người đàn ông trước mặt lại nói rằng ông ta là ba ruột của cậu ta?
Cuối cùng mọi chuyện là như thế nào vậy, cậu ta không tài nào hiểu được.
Quý Bạch Hiên nhìn cậu ta thêm lần nữa, rồi thở dài một hơi, sau đó thì anh ta rời khỏi khách sạn.
Thang máy đi xuống, một người phụ nữ bất lực ngồi ở sảnh khách sạn.
Khi người phụ nữ ấy nhìn thấy Quý Bách Hiên, cô ấy chỉ muốn lao thẳng về phía trước mà thôi, nhưng cô ấy còn không thể đến gần người ta nữa kìa, bởi vì có một vệ sĩ ở bên cạnh đã vô cảm ngăn cô ấy lại.
Quý Bách Hiên hạ giọng và nói với mấy vệ sĩ ở một bên: “Tìm cách đuổi cô ta đi đi, đừng để Quý Phương Lễ nhìn thấy cô ta.”
Anh ta chán ghét Giản Tịnh Hoa vô cùng.
Chưa bao giờ thấy được một người phụ nữ ngu ngốc đến mức độ này. Phải ngu ngốc đến nhường nào thì mới dám bắt con trai anh ta đi?
Làm một người bình thường mà cũng tốt hơn là làm người thừa kế của nhà họ Quý ư?
Loại phụ nữ không có đầu óc này ấy à, chỉ nhìn một cái là đã biết, đây là kiểu người dư thừa chẳng đáng bận tâm. Anh ta cũng may, may mà đã phát hiện ra sớm, anh ta vẫn còn đủ thời gian để “hoạch định” lại tương lai của con trai mình.
Chứ nếu như bây giờ Quý Phương Lễ đã ở độ tuổi hai mươi, ba mươi, thì, dù cậu ta chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, dù biết rằng đây là con ruột của mình, chắc chắn anh ta cũng lười quan tâm đến nó.
Chỉ hy vọng là con trai mình không bị kẻ ngu ngốc này dạy hư.
…
Quý Bách Hiên đã đặt chỗ ở câu lạc bộ.
Anh ta đã đợi trong phòng từ sớm, Nghiêm Quân Thành đến lúc tám giờ mười phút.
“Chủ tịch Nghiêm.” Quý Bách Hiên chủ động đứng dậy đón Nghiêm Quân Thành, mặt nở nụ cười tươi phơi phới: “Vì quá đường đột và gấp gáp nên tôi không thể tìm được địa điểm nào thích hợp, chúng ta cứ ngồi tạm ở đây đã nhé, không biết chủ tịch Nghiêm thích gì, Taiping Houkui hay Mao Phong?”
“Thế nào cũng được.” Nghiêm Quân Thành kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Quý Bách Hiên mỉm cười: “Vậy thì uống Mao Phong nhé? Ông già như tôi đây thích uống trà lắm, tạm thời ở Nam Thành vẫn chưa tìm được loại trà nào có thể nhập khẩu được. Mao Phong này do tài xế của tôi mang từ Đông Thành đến, mới chiều đây thôi, chất lượng tuyệt đỉnh, cả gia đình tôi chỉ có một hũ nhỏ xíu này thôi đấy.”
Khuôn mặt của Nghiêm Quân Thành vẫn nghiêm nghị như thế, anh không đáp lại quá nhiều.
Quý Bách Hiên đã nghe nói về biệt danh Diêm vương của anh, nhưng trong chuyện này, là do anh ta có lỗi, vậy nên anh ta cũng không để tâm đến sự thờ ơ của Nghiêm Quân Thành ngay trong thời khắc này.
“Thật lòng mà nói, trong chuyện này vẫn còn những hiểu lầm.”
Trở lại chuyện chính, Quý Bách Hiên biết là Nghiêm Quân Thành không đến đây chỉ để nghe anh ta bình phẩm về trà, vậy nên anh ta chỉ đành xuống nước, đích thân rót một tách trà cho Nghiêm Quân Thành, cười khổ mà nói: “Khiến chủ tịch Nghiêm chê cười. Tôi rất yêu thương con cái của tôi. Tôi nghe nói là con trai tôi đang ở Nam Thành, tôi bèn buông bỏ hết mọi thứ trong tay. Tôi chỉ muốn đón nó về Đông Thành, nhưng tôi không ngờ chuyện này lại quấy rầy đến chủ tịch Nghiêm.” Anh ta cầm tách trà lên, lại nói tiếp: “Mong chủ tịch Nghiêm thứ lỗi.”
Nghiêm Quân Thành bình tĩnh gật đầu.
Anh không quan tâm đến chuyện của người khác, đặc biệt là chuyện gia đình nhà người ta.
Quý Bách Hiên không dám khẳng định gì khi trông thấy thái độ này của Nghiêm Quân Thành.
Có lẽ là không có ai có khả năng “chạm vào” cái tính khí ấy của Nghiêm Quân Thành. Từ lâu, anh ta đã nghe người ta nói rằng, rất khó để đoán được chủ tịch Nghiêm đang nghĩ gì, và gần như là anh không có điểm yếu nào. Nhưng mọi người trong giới kinh doanh đều có những sở thích đặc biệt, ví dụ như tổng giám đốc Hà ở Thành Nguyên chẳng hạn, người này rất thích chơi golf, nếu ai muốn làm quen với tổng giám đốc Hà mà còn biết “gãi đúng chỗ ngứa” này thì sẽ có cơ hội thành công cao hơn.
Nhưng thực sự rất ít người biết sở thích của chủ tịch Nghiêm là gì.
Người biết thì cũng sẽ không tùy ý tiết lộ ra ngoài.
Anh ta giữ nguyên nụ cười, vẫn còn đang nói chuyện với vị chủ tịch Nghiêm lạnh lùng này.
Qua lại vài ba lần, cuối cùng Nghiêm Quân Thành cũng chịu tha cho người ta, anh chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ rồi thản nhiên nói rằng: “Giải thích rõ ràng những hiểu lầm ấy là được rồi.”
Quý Bách Hiên còn chưa kịp nói gì.
Thì ngay sau đó, Nghiêm Quân Thành lại lơ đễnh nói thêm: “Chuyện này cũng là do phía tổng giám đốc Quý hơi quá đáng. Vợ tôi có một trái tim ấm áp, khó mà không để tâm đến tình cảm bạn bè. Nếu đã là hiểu lầm thì tôi sẽ đi giải thích cho cô ấy, vậy là được rồi.”
Quý Bách Hiên khiêm tốn gật gật đầu.
Gật đầu xong thì anh ta mới tỉnh táo lại, rồi nhìn Nghiêm Quân Thành, dáng vẻ anh ta kinh ngạc đến tột cùng.
Cái gì cơ chứ?
Vợ á?
Mặc dù họ không hợp nhau cho lắm, nhưng anh ta vẫn biết rằng, Nghiêm Quân Thành chưa hề kết hôn.
Nghiêm Quân Thành trả lời anh ta, dáng vẻ của anh vẫn bình thản lắm: “Ngày cưới vẫn chưa được quyết định, tổng giám đốc Quý, khi đó tôi sẽ gửi thiệp mời đến nhà anh.”
Cuối cùng Quý Bách Hiên cũng nghiêm chỉnh lại.
Lòng thì rối bời không yên.
Nghiêm Quân Thành cầm tách trà lên, chỉ nhấp môi một cái rồi lại đặt nó xuống theo như phép lịch sự.
Anh chậm rãi cài khuy áo lại, giọng điệu trầm thấp nhưng chứa đầy ẩn ý: “Nam Thành quá ồn ào, mưa to càng khiến người ta thấy phiền lòng hơn, nếu cứ kéo dài mãi không tạnh thì khó lòng mà chịu đựng nổi. Tổng giám đốc Quý, anh thấy thế nào?”
——————
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chương này tiếp tục thả một trăm phong bì màu đỏ ~
Trên đường đi, Trịnh Vãn không còn cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh nữa. Anh nắm tay cô, dường như anh đang dùng rất nhiều sức lực.
Dù bên trong bệnh viện rất ấm áp nhưng cô vẫn đang mặc áo vest của anh. Cô cần có một cảm giác nặng nề như vậy để tự khiến mình cảm thấy vô cùng kiên định, cô ngước mắt lên, thấy Nghiêm Quân Thành đang nhìn hoa quả tráng miệng trên bàn, cô nhỏ giọng nói: “Nhiều quá, ăn chưa hết.”
Nghiêm Quân Thành có thói quen sạch sẽ.
Mà giờ đây, anh lại ăn nốt nửa chén canh gà còn lại một cách vô cùng tự nhiên.
Trịnh Vãn hỏi: “Có nguội không?”
Nghiêm Quân Thành đặt chén canh xuống, ánh mắt dừng trên người cô: “Vẫn ăn được.”
Trịnh Vãn không nói gì nữa, cô ngồi trên giường bệnh, cúi đầu nhìn tên bệnh viện được thêu trên chăn, nhìn đến xuất thần.
Cửa sổ trong phòng bệnh đã được mở ra, gió thổi vào làm mái tóc cô tung bay.
Hai mươi năm qua như đã bị thổi bay theo.
Nghiêm Quân Thành nhìn cô chăm chú.
Cảnh tượng như thế lại đến thêm một lần nữa, không còn ai không quen với nó. Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Trịnh Vãn mới choàng tỉnh và thoát ra khỏi thế giới của riêng mình, cô vô thức kiếm tìm bóng dáng của Nghiêm Quân Thành, anh đứng dậy nhìn cô, lời an ủi ánh lên qua đôi mắt anh, cô lặng lẽ cúi đầu xuống.
Nghiêm Quân Thành bước đến và mở cửa ra.
Người ở ngoài cửa là viện trưởng Lưu.
Viện trưởng Lưu chào hỏi anh: “Cậu Nghiêm, tôi nhìn thấy xe của cậu ở bãi đậu xe, nghĩ chắc là cậu đến thăm bệnh, vậy nên tôi cũng đến đây xem sao.”
Nghiêm Quân Thành cười gật đầu: “Hôm qua trời mưa lớn, tôi thật sự rất lo lắng.”
“Chắc là vì cậu Nghiêm ít đến Nam Thành. Nam Thành cần phải có một cơn mưa lớn như vậy, nếu không thì thành phố của chúng tôi sẽ không thể bước vào mùa thu được.” Nghiêm Quân Thành nghiêng người, sau khi viện trưởng Lưu đi vào thì ông ấy vừa cười nói vừa nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh.
Trịnh Vãn ngại ngùng định bước xuống giường bệnh.
Nghiêm Quân Thành sải bước đi tới, trông thấy áo vest trên người cô rơi xuống, anh bèn chỉnh lại cho cô: “Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Viện trưởng Lưu cũng nói theo anh: “Cô nên nghỉ ngơi cho thật tốt, mau chóng khỏe lại đi nhé, tôi chỉ tới xem một chút rồi thôi, không có chuyện gì đâu, cô cứ yên tâm.”
Trịnh Vãn gật đầu: “Cảm ơn viện trưởng.”
“Không có gì, việc nên làm thôi mà.” Trước khi lên được chức vụ này, viện trưởng Lưu cũng từng là một bác sĩ, ông đi đến cuối giường, cầm hồ sơ bệnh án lên lật qua lật lại rồi nói: “Không có gì đáng ngại, nhưng mà, xuất viện rồi thì vẫn nên chú ý nghỉ ngơi đi nhé.”
“Được.” Trịnh Vãn đồng ý.
Viện trưởng Lưu đặt hồ sơ bệnh án lại chỗ cũ, liếc nhìn mấy cái đĩa trên bàn bên cạnh rồi lại quay đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Cậu Nghiêm, sức khỏe của cô Trịnh không còn vấn đề gì nữa.” Ông ấy nói: “Chỉ là do gần đây thời tiết thay đổi, khí hậu ở Nam Thành thì lại khó mà nói trước được, ban ngày nắng nóng, ban đêm dịu đi, chú ý nhiều hơn một chút là được.”
Nghiêm Quân Thành đáp lại một tiếng rồi lịch sự nói rằng: “Viện trưởng Lưu đã vất vả rồi.”
Hai người trao đổi vài ba câu xã giao, viện trưởng Lưu cũng là một người rất tinh tế, ông ấy nhanh chóng tìm lý do để kết thúc cuộc đối thoại này.
Ông ấy trả lại sự yên tĩnh của căn phòng này cho họ, còn cẩn thận đóng cả cửa lại.
Sau khi ông đi, bỗng nhiên Nghiêm Quân Thành hỏi cô: “Em đã đặt vé chưa?”
Trịnh Vãn sửng sốt, cô gật đầu: “Em đã đặt vé cho ngày mai rồi. Nhưng mà…” Cô dừng lại vài giây và nhìn vào anh: “Bạn em vẫn đang cần có sự giúp đỡ của em. Em đang băn khoăn không biết có nên hoàn lại tiền vé hay không.”
Cô hơi khó xử.
Tất nhiên là cô muốn ở lại đây xem thử xem là đã xảy ra chuyện gì, nhưng con gái cô đang ở Đông Thành xa xôi, thật lòng mà nói, cô không thể yên tâm cho được.
“Hoàn vé cũng được.” Anh nói: “Sáng ngày kia thì thế nào? Anh bảo thư ký đặt hai vé rồi mình cùng nhau trở về.”
Cô vừa hồi phục, không hợp để ngồi xe về.
“Còn chuyện của bạn em.” Trong mắt của Nghiêm Quân Thành ánh lên một chút chán ghét, ngữ điệu anh nói cũng bình bình: “Em yên tâm, mọi chuyện đều có cách giải quyết được thôi.”
Cô im lặng vài giây rồi khẽ “ừm” một tiếng: “Vâng. Vậy em có thể xuất viện được chưa?”
Dù thế nào thì cô cũng phải nói việc này với ba mẹ mình.
Sau cùng, với phong cách làm việc như hiện giờ của Nghiêm Quân Thành, cô thầm nghĩ, anh không khác gì nhiều so với trước đây.
Anh sẽ không cố tình công khai và nói hết ra cho cả thế giới biết, nhưng chắc chắn là anh sẽ không để bản thân mình phải chịu thiệt thòi.
Trong những chuyện như thế này, anh luôn đi theo cách riêng của mình.
Nghiêm Quân Thành như đang cười, anh bước đến gần bên cô. Cô ngồi trên giường, còn anh thì đứng và nhìn xuống cô, giờ đây, như có một luồng không khí đầy áp bách đang bao trùm lấy cô, nhưng cô vẫn cúi đầu như thế, như thể là cô đang để mặc cho mình bị bao phủ bởi nó vậy.
Bỗng nhiên, anh giơ tay lên và áp mu bàn tay lên trán cô.
Rõ ràng là lòng bàn tay của anh rất nóng, nhưng cô lại rùng mình vô cớ, hơi co người lại.
Nhưng vẫn không thể thoát được.
Giọng nói trầm ấm của Nghiêm Quân Thành truyền từ trên cao xuống dưới và rơi vào tai cô: “Đúng là đã hết sốt rồi, muốn xuất viện thì xuất viện thôi.”
Trịnh Vãn cụp mắt xuống và đồng ý.
Thân thể cô không hề tránh né, nhưng hai tay lại lúng túng, chỉ biết níu lấy cái áo vest mà mình đang khoác trên người. Bộ âu phục của anh có màu lam sẫm, sẫm đến mức gần giống như màu đen, tay của cô thì lại trắng nõn nà như thế, trông nổi bật hơn hẳn.
Điều nổi bật hơn cả là mu bàn tay của cô vẫn còn vết móng tay cào.
Ngay khi ấy, nét mặt có thể tạm gọi là vui mừng của Nghiêm Quân Thành dần lắng xuống.
Khí thế của anh rất mạnh mẽb
Trịnh Vãn cảm giác được chút hơi thở lạnh lẽo, không nói gì mà chỉ ngước mắt nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghiêm Quân Thành rút tay về, giảm bớt sức lực của mình, anh chạm lên vai cô, ngón tay khẽ lướt qua mái tóc mềm mại, anh cười lắc đầu: “Không sao.”
…
Nghiêm Quân Thành bước ra khỏi phòng, điện thoại rung lên.
Anh đợi đến khi mình đã cách phòng bệnh một khoảng cách nhất định và người bên trong sẽ không bị mình quấy rầy, thì mới kết nối điện thoại.
Trợ lý Vương thận trọng báo cáo qua điện thoại: “Chủ tịch, sáng nay trợ lý của tổng giám đốc Quý đến từ tập đoàn Bác Triệu đã gọi điện, tỏ ý muốn hẹn gặp mặt chủ tịch. Ý của bên đó là, tổng giám đốc Quý của bọn họ hiện đang ở Nam Thành và có một số hiểu lầm với anh, tổng giám đốc Quý muốn đích thân giải thích rõ ràng với anh.”
Đôi mắt của Nghiêm Quân Thành chỉ toàn là sự thờ ơ.
Tuy tập đoàn Thành Nguyên và tập đoàn Bác Triệu đều có những lĩnh vực kinh doanh khác nhau, nhưng chung quy lại, cả hai đều là tập đoàn lớn, vậy nên sẽ khó tránh khỏi việc phải chạm mặt nhau trong một số dự án lớn.
Có thể coi Bác Triệu là một doanh nghiệp lâu đời và cũng có một địa vị nhất định ở Đông Thành.
Nhưng, một “doanh nghiệp lâu đời” cũng có nghĩa là nội bộ đã hỗn loạn.
Hai ông chủ của tập đoàn Thành Nguyên, một người mang phong cách nhẹ nhàng nhưng lại là “trong bông có giấu kim”, còn người kia thì lại có phong cách tàn nhẫn và hành vi làm việc khiến người khác khó lòng mà nắm bắt được. Bác Triệu cũng tránh xa khỏi các điểm quyết định mấu chốt, chỉ muốn kết bạn chứ không muốn kết thù.
Nghiêm Quân Thành vô cùng thiếu kiên nhẫn trong việc đối phó với những người không liên quan.
Anh cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, nhiệt độ như vẫn còn đó.
“Sắp xếp đi.”
Anh đã thay đổi mục đích của mình.
Trợ lý Vương trả lời: “Dạ được ạ, chủ tịch, ý của bên phía Bác Triệu là để xem thời gian rảnh của anh.”
Nghiêm Quân Thành suy nghĩ một chút: “Buổi tối, sau tám giờ.”
“Vâng, chủ tịch, tôi sẽ sắp xếp ạ.”
Buổi chiều.
Trong dãy phòng khách sạn ở Nam Thành, Quý Bách Hiên nhận được một cuộc gọi từ thư ký của mình. Anh ta liếc nhìn đứa con trai đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó bước ra khỏi phòng và nhận điện thoại. Sự việc khó nhằn hơn những gì anh ta tưởng tượng, anh ta không ngờ là sự việc này lại có liên quan đến Nghiêm Quân Thành.
Đương nhiên là, anh ta không cần phải giải thích với bất kỳ ai cả, nhưng khi đối mặt với Nghiêm Quân Thành, anh ta phải cân nhắc thật kỹ càng.
Đã xác định thời gian hẹn gặp mặt, anh ta không muốn đến muộn, nếu đã là giải thích và xin lỗi thì tất nhiên là anh ta phải hạ thấp tư thế của mình xuống.
Quay trở lại phòng, nhìn thấy con trai vẫn còn đang ngơ ngác, anh ta bèn đi tới, dịu giọng nói rằng: “Phương Lễ, ba có việc cần phải ra ngoài, hôm qua Nam Thành có mưa lớn, ba lo lắng cho sự an toàn của con nên mới để con ở trong chỗ này, không để con đi ra ngoài, con muốn ăn gì thì chỉ cần nói với bọn họ là được. Tất nhiên là, nếu con muốn, con có thể gọi dì đi cùng với con.”
Năm nay Quý Phương Lễ chỉ mới mười sáu tuổi.
Dù đã trưởng thành, vững vàng và thông minh hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa, nhưng cậu ta cũng chỉ là một học sinh nhỏ tuổi mà thôi.
Khi đối diện với những thay đổi trong cuộc sống, cậu ta vẫn không thể chấp nhận nó một cách lý trí và bình tĩnh được.
Tại sao người mà cậu ta đã gọi là mẹ trong suốt mười sáu năm qua, giờ đây lại trở thành dì?
Chẳng phải là cậu ta không có ba ư? Tại sao người đàn ông trước mặt lại nói rằng ông ta là ba ruột của cậu ta?
Cuối cùng mọi chuyện là như thế nào vậy, cậu ta không tài nào hiểu được.
Quý Bạch Hiên nhìn cậu ta thêm lần nữa, rồi thở dài một hơi, sau đó thì anh ta rời khỏi khách sạn.
Thang máy đi xuống, một người phụ nữ bất lực ngồi ở sảnh khách sạn.
Khi người phụ nữ ấy nhìn thấy Quý Bách Hiên, cô ấy chỉ muốn lao thẳng về phía trước mà thôi, nhưng cô ấy còn không thể đến gần người ta nữa kìa, bởi vì có một vệ sĩ ở bên cạnh đã vô cảm ngăn cô ấy lại.
Quý Bách Hiên hạ giọng và nói với mấy vệ sĩ ở một bên: “Tìm cách đuổi cô ta đi đi, đừng để Quý Phương Lễ nhìn thấy cô ta.”
Anh ta chán ghét Giản Tịnh Hoa vô cùng.
Chưa bao giờ thấy được một người phụ nữ ngu ngốc đến mức độ này. Phải ngu ngốc đến nhường nào thì mới dám bắt con trai anh ta đi?
Làm một người bình thường mà cũng tốt hơn là làm người thừa kế của nhà họ Quý ư?
Loại phụ nữ không có đầu óc này ấy à, chỉ nhìn một cái là đã biết, đây là kiểu người dư thừa chẳng đáng bận tâm. Anh ta cũng may, may mà đã phát hiện ra sớm, anh ta vẫn còn đủ thời gian để “hoạch định” lại tương lai của con trai mình.
Chứ nếu như bây giờ Quý Phương Lễ đã ở độ tuổi hai mươi, ba mươi, thì, dù cậu ta chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, dù biết rằng đây là con ruột của mình, chắc chắn anh ta cũng lười quan tâm đến nó.
Chỉ hy vọng là con trai mình không bị kẻ ngu ngốc này dạy hư.
…
Quý Bách Hiên đã đặt chỗ ở câu lạc bộ.
Anh ta đã đợi trong phòng từ sớm, Nghiêm Quân Thành đến lúc tám giờ mười phút.
“Chủ tịch Nghiêm.” Quý Bách Hiên chủ động đứng dậy đón Nghiêm Quân Thành, mặt nở nụ cười tươi phơi phới: “Vì quá đường đột và gấp gáp nên tôi không thể tìm được địa điểm nào thích hợp, chúng ta cứ ngồi tạm ở đây đã nhé, không biết chủ tịch Nghiêm thích gì, Taiping Houkui hay Mao Phong?”
“Thế nào cũng được.” Nghiêm Quân Thành kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Quý Bách Hiên mỉm cười: “Vậy thì uống Mao Phong nhé? Ông già như tôi đây thích uống trà lắm, tạm thời ở Nam Thành vẫn chưa tìm được loại trà nào có thể nhập khẩu được. Mao Phong này do tài xế của tôi mang từ Đông Thành đến, mới chiều đây thôi, chất lượng tuyệt đỉnh, cả gia đình tôi chỉ có một hũ nhỏ xíu này thôi đấy.”
Khuôn mặt của Nghiêm Quân Thành vẫn nghiêm nghị như thế, anh không đáp lại quá nhiều.
Quý Bách Hiên đã nghe nói về biệt danh Diêm vương của anh, nhưng trong chuyện này, là do anh ta có lỗi, vậy nên anh ta cũng không để tâm đến sự thờ ơ của Nghiêm Quân Thành ngay trong thời khắc này.
“Thật lòng mà nói, trong chuyện này vẫn còn những hiểu lầm.”
Trở lại chuyện chính, Quý Bách Hiên biết là Nghiêm Quân Thành không đến đây chỉ để nghe anh ta bình phẩm về trà, vậy nên anh ta chỉ đành xuống nước, đích thân rót một tách trà cho Nghiêm Quân Thành, cười khổ mà nói: “Khiến chủ tịch Nghiêm chê cười. Tôi rất yêu thương con cái của tôi. Tôi nghe nói là con trai tôi đang ở Nam Thành, tôi bèn buông bỏ hết mọi thứ trong tay. Tôi chỉ muốn đón nó về Đông Thành, nhưng tôi không ngờ chuyện này lại quấy rầy đến chủ tịch Nghiêm.” Anh ta cầm tách trà lên, lại nói tiếp: “Mong chủ tịch Nghiêm thứ lỗi.”
Nghiêm Quân Thành bình tĩnh gật đầu.
Anh không quan tâm đến chuyện của người khác, đặc biệt là chuyện gia đình nhà người ta.
Quý Bách Hiên không dám khẳng định gì khi trông thấy thái độ này của Nghiêm Quân Thành.
Có lẽ là không có ai có khả năng “chạm vào” cái tính khí ấy của Nghiêm Quân Thành. Từ lâu, anh ta đã nghe người ta nói rằng, rất khó để đoán được chủ tịch Nghiêm đang nghĩ gì, và gần như là anh không có điểm yếu nào. Nhưng mọi người trong giới kinh doanh đều có những sở thích đặc biệt, ví dụ như tổng giám đốc Hà ở Thành Nguyên chẳng hạn, người này rất thích chơi golf, nếu ai muốn làm quen với tổng giám đốc Hà mà còn biết “gãi đúng chỗ ngứa” này thì sẽ có cơ hội thành công cao hơn.
Nhưng thực sự rất ít người biết sở thích của chủ tịch Nghiêm là gì.
Người biết thì cũng sẽ không tùy ý tiết lộ ra ngoài.
Anh ta giữ nguyên nụ cười, vẫn còn đang nói chuyện với vị chủ tịch Nghiêm lạnh lùng này.
Qua lại vài ba lần, cuối cùng Nghiêm Quân Thành cũng chịu tha cho người ta, anh chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ rồi thản nhiên nói rằng: “Giải thích rõ ràng những hiểu lầm ấy là được rồi.”
Quý Bách Hiên còn chưa kịp nói gì.
Thì ngay sau đó, Nghiêm Quân Thành lại lơ đễnh nói thêm: “Chuyện này cũng là do phía tổng giám đốc Quý hơi quá đáng. Vợ tôi có một trái tim ấm áp, khó mà không để tâm đến tình cảm bạn bè. Nếu đã là hiểu lầm thì tôi sẽ đi giải thích cho cô ấy, vậy là được rồi.”
Quý Bách Hiên khiêm tốn gật gật đầu.
Gật đầu xong thì anh ta mới tỉnh táo lại, rồi nhìn Nghiêm Quân Thành, dáng vẻ anh ta kinh ngạc đến tột cùng.
Cái gì cơ chứ?
Vợ á?
Mặc dù họ không hợp nhau cho lắm, nhưng anh ta vẫn biết rằng, Nghiêm Quân Thành chưa hề kết hôn.
Nghiêm Quân Thành trả lời anh ta, dáng vẻ của anh vẫn bình thản lắm: “Ngày cưới vẫn chưa được quyết định, tổng giám đốc Quý, khi đó tôi sẽ gửi thiệp mời đến nhà anh.”
Cuối cùng Quý Bách Hiên cũng nghiêm chỉnh lại.
Lòng thì rối bời không yên.
Nghiêm Quân Thành cầm tách trà lên, chỉ nhấp môi một cái rồi lại đặt nó xuống theo như phép lịch sự.
Anh chậm rãi cài khuy áo lại, giọng điệu trầm thấp nhưng chứa đầy ẩn ý: “Nam Thành quá ồn ào, mưa to càng khiến người ta thấy phiền lòng hơn, nếu cứ kéo dài mãi không tạnh thì khó lòng mà chịu đựng nổi. Tổng giám đốc Quý, anh thấy thế nào?”
——————
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chương này tiếp tục thả một trăm phong bì màu đỏ ~