Chương 4: Tiền đâu?
Vân Nhật Sam không muốn dây dưa, trực tiếp nhìn vào ba con người đang ngồi trên ghế.
“Tiền đâu?”
Vân Chi Thành nhìn cô, ánh mắt khinh bỉ vô cùng. Rõ là cùng gương mặt với Vân Nhật Hạ, vậy mà lại không có giáo dưỡng như thế. Chắc chắn là vì không nhận nền giáo dục tốt như Vân Nhật Hạ rồi.
Diễm Nhu trực tiếp đi vào trong, bà ta loay hoay một lúc lâu. Đến khi trở ra, trên tay đã là một xấp tiền. Vân Nhật Hạ trông thấy, vội cầm lấy số tiền đó.
“Chị à, tiền này. Có muốn lấy không?”
Vân Nhật Sam lại gần, đưa tay muốn cầm tiền thì đã trực tiếp bị Vân Nhật Hạ ném xuống. Từng tờ tiền rải lả tả trên nền sàn nhà.
Vân Nhật Sam không quan tâm, cứ thế ngồi xuống nhặt lấy tiền. Hành động này tạo ra một trò cười đối với họ.
Diễm Nhu nhìn gương mặt giống Vân Nhật Hạ đến y hệt, nếu năm đó bà ta nuôi nấng. Có lẽ giờ bản tính sẽ không đến mức quê mùa như thế.
“Được rồi Nhật Hạ, đừng trêu nữa.”
Gương mặt Vân Nhật Sam không có biểu cảm gì, hoàn toàn lạnh nhạt. Đến khi nhặt xong, lập tức liền bị cho một viên thuốc trắng vào lòng bàn tay.
“Uống đi, tôi tốt bụng nhắc nhở chị đấy.”
“Sau việc hôm nay, chị tốt nhất nên rời khỏi thành phố này. Đừng để gương mặt chị xuất hiện nơi đây. Một núi không thể có hai hổ, chị biết rồi đấy.”
“Tôi biết rồi.”
Vân Nhật Sam cho viên thuốc vào miệng, chẳng cần dùng nước, khô khốc nuốt xuống rồi rời khỏi Vân gia.
Cô cũng đang muốn cùng mẹ thật sự rời khỏi cái nơi này. Sống nơi chỉ có hai người.
Bóng dáng nhỏ cứ thế dần khuất trong đêm đen tĩnh lặng.
Vân Nhật Sam sau khi nhận tiền, lập tức trở về bệnh viện nơi mẹ cô điều trị.
Cả một ngày rời đi đến tối mới trông thấy, gương mặt Châu Dương xuất hiện lo lắng.
“Con đi đâu cả ngày vậy?”
Vân Nhật Sam ôm chầm lấy mẹ mệt mỏi, lập tức Châu Dương nhận ra sự khác biệt. Đưa tay sờ lên mái tóc được uốn cong.
“Tóc con...”
Rồi bà nhìn lại chiếc áo khoác ngoài, muốn đưa tay cởi ra lập tức bị cô ngăn mà ôm chặt lấy chiếc áo khoác hơn.
“Chỉ là hôm nay Vân gia bảo muốn dẫn con đi dự tiệc. Nên là mới phải thay đổi một chút.” Giọng nói Vân Duệ Sam có phần cứng ngắc.
“Vậy sao…”
Vân Nhật Sam lập tức gật đầu. Cô lần nữa ôm chầm lấy mẹ của mình.
“Con sẽ cố gắng làm thủ tục xuất viện nhanh nhất. Rồi con với mẹ đi đến nơi khác nhé.”
…
Người đàn ông hôm nay đã ở cùng Vân Nhật Sam, căn bản chính là Nguỵ Kính Dụ. Người đứng đầu tập đoàn Shine dưới sự quản lý Nguỵ gia.
Tậo đoàn Shine vang danh thế nào, tất cả người ở Hà thành đều biết rõ. Hơn thế từ lúc Nguỵ Kính Dụ lên đảm nhiệm chủ tịch, vị trí đứng đầu vẫn chưa hề bị lay chuyển.
Trước đó, phu nhân của gia tộc Nguỵ cũng là mẹ của Nguỵ Kính Dụ. Đã thông báo ngầm tìm vợ cho người đàn ông, Vân Nhật Hạ sau khi vượt qua bao bài khảo sát, cũng chính thức được Nguỵ phu nhân ưng ý.
Chỉ là không nghĩ đến, bước cuối chính là xét về việc cô ta còn trinh hay không.
Cho nên căn bản, nhưng việc xảy ra đêm qua. Hoàn toàn đều có người báo cáo lại.
Vượt qua nốt vòng này, cô ta sẽ có thể sánh với người đàn ông đó rồi!
…
Sáng hôm sau, khách sạn Liễm Dực có hàng tá vệ sĩ phong toả, tập trung trước khu vực phòng tổng thống.
Nguỵ Kính Dụ ngồi trên giường, lưng dựa vào thành giường phía sau, nửa thân trên để hờ, cơ thể cường tráng để lộ ra, thu hút tuyệt đối.
Đôi mắt phượng quét qua một lượt, đập vào mắt hắn sau đó là vệt đỏ trên ga giường trắng tinh.
Hắn vậy mà lại nằm trên cơ thể phụ nữ.
Trước đó đối với phụ nữ, hắn cực kì ghét sự tiếp xúc. Biết bao người tìm cách lên giường, lập tức đều bị hắn gạt bỏ sang một bên.
Phải biết là, những kẻ muốn tính kế với hắn. Đều bị xử lý không bỏ sót.
Đêm qua bị bỏ thuốc, là do bản thân không để ý. Bởi đó là ly nước do người bên cạnh mẹ hắn đưa tới. Vừa nhìn một màn, hắn đã biết do mẹ hắn gầy dựng lên.
Có điều, tuy đêm qua thật sự trúng thuốc. Nhưng mà mùi vị nữ nhân đêm qua, cũng thật ngọt!
Nơi vòm họng vẫn vương lấy hơi thở mềm mại đó quanh quẩn chóp mũi.
Ban đầu đích thực là hắn bị thuốc dẫn dắt, nhưng về sau khi tác dụng thuốc gần hết. Sự thân mật hoàn toàn là do bản thân hắn ham muốn mà đòi hỏi liên tục.
Nguỵ Kính Dụ cũng không nghĩ, hắn vốn cho rằng bản thân không hứng thú với nữ nhân, vậy mà đêm qua ham muốn lại nhiều như thế.
Người đàn ông đứng dậy thay đồ, rất nhanh đã trở ra trong bộ đồ chỉnh chu.
Nơi mà hắn trở về chính là biệt thự Nguỵ gia. Hắn tò mò về nữ nhân đêm qua.
Vừa bước vào đã trông thấy hình ảnh người phụ nữ trung niên quyền quý ngồi nhàn tản uống trà. Động thái như vờ không biết. Bởi bà rõ nếu để đứa con trai này biết bà đã hạ thuốc vì gấp gáp có con dâu lẫn cháu, chắc chắn nó sẽ tức giận.
Nhưng mà câu nói sau đó, hoàn toàn nằm ngoài suy tính của bà Dận Nhiên.
“Người phụ nữ đêm qua là ai?”
Đứa con trai này vậy mà lại có hứng thú với nữ nhân đó sao.
Bà vẫn nhấp chén trà, rất lâu sau mới buông xuống.
“Con có hứng thú với cô ta?”
Nguỵ Kính Dụ im lặng, không muốn trả lời.
Dận Nhiên biết, có hỏi cũng vô dụng. Đứa con này của bà thích hay ghét, chưa bao giờ thể hiện.
“Tối nay mẹ sẽ kêu cô ta đến đây.”
Hôm đó, người Vân gia ngồi đợi. Đến khi thật sự nhận được cuộc gọi của bên Nguỵ gia. Họ đã lập tức biết thành công.
Người đắc thắng nhất vẫn là Vân Nhật Hạ.
Tấm màng đó của chị ta, cũng thật đáng giá.
“Tiền đâu?”
Vân Chi Thành nhìn cô, ánh mắt khinh bỉ vô cùng. Rõ là cùng gương mặt với Vân Nhật Hạ, vậy mà lại không có giáo dưỡng như thế. Chắc chắn là vì không nhận nền giáo dục tốt như Vân Nhật Hạ rồi.
Diễm Nhu trực tiếp đi vào trong, bà ta loay hoay một lúc lâu. Đến khi trở ra, trên tay đã là một xấp tiền. Vân Nhật Hạ trông thấy, vội cầm lấy số tiền đó.
“Chị à, tiền này. Có muốn lấy không?”
Vân Nhật Sam lại gần, đưa tay muốn cầm tiền thì đã trực tiếp bị Vân Nhật Hạ ném xuống. Từng tờ tiền rải lả tả trên nền sàn nhà.
Vân Nhật Sam không quan tâm, cứ thế ngồi xuống nhặt lấy tiền. Hành động này tạo ra một trò cười đối với họ.
Diễm Nhu nhìn gương mặt giống Vân Nhật Hạ đến y hệt, nếu năm đó bà ta nuôi nấng. Có lẽ giờ bản tính sẽ không đến mức quê mùa như thế.
“Được rồi Nhật Hạ, đừng trêu nữa.”
Gương mặt Vân Nhật Sam không có biểu cảm gì, hoàn toàn lạnh nhạt. Đến khi nhặt xong, lập tức liền bị cho một viên thuốc trắng vào lòng bàn tay.
“Uống đi, tôi tốt bụng nhắc nhở chị đấy.”
“Sau việc hôm nay, chị tốt nhất nên rời khỏi thành phố này. Đừng để gương mặt chị xuất hiện nơi đây. Một núi không thể có hai hổ, chị biết rồi đấy.”
“Tôi biết rồi.”
Vân Nhật Sam cho viên thuốc vào miệng, chẳng cần dùng nước, khô khốc nuốt xuống rồi rời khỏi Vân gia.
Cô cũng đang muốn cùng mẹ thật sự rời khỏi cái nơi này. Sống nơi chỉ có hai người.
Bóng dáng nhỏ cứ thế dần khuất trong đêm đen tĩnh lặng.
Vân Nhật Sam sau khi nhận tiền, lập tức trở về bệnh viện nơi mẹ cô điều trị.
Cả một ngày rời đi đến tối mới trông thấy, gương mặt Châu Dương xuất hiện lo lắng.
“Con đi đâu cả ngày vậy?”
Vân Nhật Sam ôm chầm lấy mẹ mệt mỏi, lập tức Châu Dương nhận ra sự khác biệt. Đưa tay sờ lên mái tóc được uốn cong.
“Tóc con...”
Rồi bà nhìn lại chiếc áo khoác ngoài, muốn đưa tay cởi ra lập tức bị cô ngăn mà ôm chặt lấy chiếc áo khoác hơn.
“Chỉ là hôm nay Vân gia bảo muốn dẫn con đi dự tiệc. Nên là mới phải thay đổi một chút.” Giọng nói Vân Duệ Sam có phần cứng ngắc.
“Vậy sao…”
Vân Nhật Sam lập tức gật đầu. Cô lần nữa ôm chầm lấy mẹ của mình.
“Con sẽ cố gắng làm thủ tục xuất viện nhanh nhất. Rồi con với mẹ đi đến nơi khác nhé.”
…
Người đàn ông hôm nay đã ở cùng Vân Nhật Sam, căn bản chính là Nguỵ Kính Dụ. Người đứng đầu tập đoàn Shine dưới sự quản lý Nguỵ gia.
Tậo đoàn Shine vang danh thế nào, tất cả người ở Hà thành đều biết rõ. Hơn thế từ lúc Nguỵ Kính Dụ lên đảm nhiệm chủ tịch, vị trí đứng đầu vẫn chưa hề bị lay chuyển.
Trước đó, phu nhân của gia tộc Nguỵ cũng là mẹ của Nguỵ Kính Dụ. Đã thông báo ngầm tìm vợ cho người đàn ông, Vân Nhật Hạ sau khi vượt qua bao bài khảo sát, cũng chính thức được Nguỵ phu nhân ưng ý.
Chỉ là không nghĩ đến, bước cuối chính là xét về việc cô ta còn trinh hay không.
Cho nên căn bản, nhưng việc xảy ra đêm qua. Hoàn toàn đều có người báo cáo lại.
Vượt qua nốt vòng này, cô ta sẽ có thể sánh với người đàn ông đó rồi!
…
Sáng hôm sau, khách sạn Liễm Dực có hàng tá vệ sĩ phong toả, tập trung trước khu vực phòng tổng thống.
Nguỵ Kính Dụ ngồi trên giường, lưng dựa vào thành giường phía sau, nửa thân trên để hờ, cơ thể cường tráng để lộ ra, thu hút tuyệt đối.
Đôi mắt phượng quét qua một lượt, đập vào mắt hắn sau đó là vệt đỏ trên ga giường trắng tinh.
Hắn vậy mà lại nằm trên cơ thể phụ nữ.
Trước đó đối với phụ nữ, hắn cực kì ghét sự tiếp xúc. Biết bao người tìm cách lên giường, lập tức đều bị hắn gạt bỏ sang một bên.
Phải biết là, những kẻ muốn tính kế với hắn. Đều bị xử lý không bỏ sót.
Đêm qua bị bỏ thuốc, là do bản thân không để ý. Bởi đó là ly nước do người bên cạnh mẹ hắn đưa tới. Vừa nhìn một màn, hắn đã biết do mẹ hắn gầy dựng lên.
Có điều, tuy đêm qua thật sự trúng thuốc. Nhưng mà mùi vị nữ nhân đêm qua, cũng thật ngọt!
Nơi vòm họng vẫn vương lấy hơi thở mềm mại đó quanh quẩn chóp mũi.
Ban đầu đích thực là hắn bị thuốc dẫn dắt, nhưng về sau khi tác dụng thuốc gần hết. Sự thân mật hoàn toàn là do bản thân hắn ham muốn mà đòi hỏi liên tục.
Nguỵ Kính Dụ cũng không nghĩ, hắn vốn cho rằng bản thân không hứng thú với nữ nhân, vậy mà đêm qua ham muốn lại nhiều như thế.
Người đàn ông đứng dậy thay đồ, rất nhanh đã trở ra trong bộ đồ chỉnh chu.
Nơi mà hắn trở về chính là biệt thự Nguỵ gia. Hắn tò mò về nữ nhân đêm qua.
Vừa bước vào đã trông thấy hình ảnh người phụ nữ trung niên quyền quý ngồi nhàn tản uống trà. Động thái như vờ không biết. Bởi bà rõ nếu để đứa con trai này biết bà đã hạ thuốc vì gấp gáp có con dâu lẫn cháu, chắc chắn nó sẽ tức giận.
Nhưng mà câu nói sau đó, hoàn toàn nằm ngoài suy tính của bà Dận Nhiên.
“Người phụ nữ đêm qua là ai?”
Đứa con trai này vậy mà lại có hứng thú với nữ nhân đó sao.
Bà vẫn nhấp chén trà, rất lâu sau mới buông xuống.
“Con có hứng thú với cô ta?”
Nguỵ Kính Dụ im lặng, không muốn trả lời.
Dận Nhiên biết, có hỏi cũng vô dụng. Đứa con này của bà thích hay ghét, chưa bao giờ thể hiện.
“Tối nay mẹ sẽ kêu cô ta đến đây.”
Hôm đó, người Vân gia ngồi đợi. Đến khi thật sự nhận được cuộc gọi của bên Nguỵ gia. Họ đã lập tức biết thành công.
Người đắc thắng nhất vẫn là Vân Nhật Hạ.
Tấm màng đó của chị ta, cũng thật đáng giá.