Chương 33
Đúng vào ngày sau của lễ Giáng Sinh là tiệc đính hôn của cặp đôi Lão Tuyết và Lão Hàn, nên cô muốn ra ngoài mua sắm. Thiên Hy Linh đã gọi cho Họa Thư, nhưng vì có công việc riêng nên Họa Thư không đi cùng. Thiên Phàm và Doãn Mặc thì đã ra ngoài với nhau nên Thiên Hy Linh chỉ có thể đi một mình.
Cô đi xe bus tới trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố S. Đừng hỏi tại sao không đi xe riêng. Đơn giản là cô không muốn gây sự chú ý quá nhiều. Xe trong biệt thự ít nhất cũng vài trăm tỷ, ra ngoài kiểu gì cũng bị bàn tán này nọ, mệt lắm!
Cô khoác chiếc áo len đơn giản bước vào trong trung tâm mua sắm, đi tới bản đồ nhìn lướt qua rồi dùng thang máy lên lầu ba.
Vừa bước chân ra cửa, hàng loạt ánh sáng lấp lánh lan tỏa khắp đường đi. Ừ cũng phải, toàn cửa hàng vàng bạc kim cương, lấp lánh tới đau cả mắt.
Thiên Hy Linh cười trừ, đi tới một cửa hàng trang sức lớn nổi tiếng. Ngắm nhìn vài vòng cũng chưa thấy mẫu nào ưng ý, định đi ra lại gặp phải kẻ vô tri từ trên trời rơi xuống.
“Đây không phải bạn học Thiên Hy Linh sao? Tình cờ quá!”
Thiên Hy Linh hơi đá mắt nhìn chủ nhân của cái giọng chua hơn chanh trước cửa hàng trang sức. Tay xoa xoa thái dương, thở dài một hơi chán nản.
“Không ngờ người như cậu mà cũng dám đặt chân vào đây luôn đấy. À cũng phải, người như cậu thì chắc vào ngắm rồi mơ thôi ha?” Cô gái ương ngạnh mặt nghểnh lên tận trần nhà, không xem ai ra gì.
“Lộ Tiểu Dương, nếu loại người như tôi mua không nổi thì cô có thể mua nổi sao?” Thiên Hy Linh nhìn Lộ Tiểu Dương với nửa con mắt, cũng chẳng coi người phía trước ra gì.
Cái này có thể gọi là “Ăn miếng trả miếng"
“Mạnh miệng thế? Um… Nhìn bạn học Thiên Hy Linh bây giờ, trên người cũng có ít đồ hiệu, coi bộ có đại gia nào bao nuôi rồi! Trước đây trong trường nói cũng không sai chút nào, cô lại cứ chối. Mà có thể lúc đó không có, nhưng giờ lại có cũng không biết được!” Lộ Tiểu Dương khoanh hai tay trước ngực ra vẻ, ánh mắt coi thường nhìn từ trên xuống dưới.
Thiên Hy Linh cầm điện thoại chơi, miệng vẫn nói những thái độ rõ ràng là khinh, không muốn tiếp lời “Lộ Tiểu Dương, tôi với cô không thù không oán. Cô ở đây to mồm sỉ nhục tôi làm cái méo gì? Không bằng dành chút thời gian đi tu cho bớt nghiệp.”
Lộ Tiểu Dương mày hơi cau lại, nhưng giọng nói vẫn không mấy thay đổi, “Miệng lưỡi giờ cũng sắc bén hơn rồi. Thôi thì hôm nay tôi cũng vui, nếu bạn học cũ chịu cúi người nói một câu xin lỗi thì tôi sẽ bố thí cho cô ít tiền cũng được”
Thiên Hy Linh trong lòng thầm chửi một câu. Bàn tay cầm điện thoại xoay ngược lại, nói: “Theo tôi được biết gia đình cô vừa phá sản cách đây sáu tháng. Nhờ lên giường với đại gia mới có được cái bộ dạng như giờ, bớt hóng hách lại một chút sẽ tốt hơn đấy. Tôi ghim cô rồi, nếu còn mở mồm ra xúc phạm ai nữa thì đừng trách mấy tắm hình của cô lên hot search. Tôi thấy người cô toàn là nghiệp chướng, có thời gian thì đi tu đi!”
“Cô… cô… Ah! Các người làm gì vậy, mau thả tôi ra!” Hai anh bảo vệ mang đồ đen từ sau lưng nắm lấy cánh tay Lộ Tiểu Dương, khiến ả ta giật mình hét lên, “Bỏ ra, các người dám đụng vào tôi thì đừng trách…!”
Tiếng cãi lộn cũng làm nhiều người đi mua sắm thu hút đến rất đông. Có người quay chụp, có người bàn tán, khả năng cao hôm nay Lộ Tiểu Dương lên báo rồi.
“Đau hết cả đầu. Hai anh giúp tôi kéo cô ta ra ngoài. Tránh làm phiền những khách hàng mua sắm khác!” Thiên Hy Linh thờ ơ xua tay, ánh mắt ghét bỏ nhìn Lộ Tiểu Dương.
Hai anh bảo vệ hơi cúi đầu rồi cùng nhau kéo Lộ Tiểu Dương một mạch vào thang máy.
Thiên Hy Linh hất mái tóc ra sau, tự tin nở một nụ cười đắc thắng, “Hết chuyện rồi, mọi người tản ra đi!” Dứt câu, cô xoay người đi xuống lầu.
Hôm nay chắc bước nhầm chân ra cửa, mới sáng sớm đã gặp thứ gì không!
Thiên Hy Linh mệt mỏi bước từng bước chân xuống tầng dưới. Đừng hỏi tại sao cô không đi thang máy. Người bên đó vừa báo thang máy hỏng, chỉ còn cách đi bộ… Hôm nay chắc chắn bước nhầm chân!
Đôi chân nhanh nhẹn bước xuống từng bậc thang, chỉ dừng lại khi thấy biển báo ghi ‘Tầng 2.’ Cô lựa một cửa hàng bán cà phê rồi đi vào, quyết định ngồi thư giãn một chút.
Thiên Hy Linh lấy máy tính từ trong balo ra, ngón tay lười biếng lướt trên bàn phím, đăng nhập vào tài khoản game. Trong lúc đợi nước uống và bánh ngọt ra thì vào nói chuyện với Lão Tuyết đang online.
Mật
Lão Tuyết [Muội đang ở đâu đấy]
Băng Nhiên [Đang ở trung tâm mua sắm.]
Băng Nhiên [Chuẩn bị cho tối nay sao rồi?}
Lão Tuyết [Ai do… Ta đang chán chết đi được. Tối nay mới là lễ mà sáng sớm đã bị bắt chuẩn bị các thứ rồi.]
Băng Nhiên [Chồng của người đâu?]
Lão Tuyết [Lão Hàn có việc bên công ty nên sáng giờ không thấy mặt]
Băng Nhiên [Thôi cũng được, dù sao hai người cũng bên nhau lâu dài. Xa nhau chút đi]
Lão Tuyết [Muội gửi địa chỉ đi. Ta ghé qua chỗ muội gặp mặt chút!]
Băng Nhiên [Không phải bận sao? Chắc đi được không?]
Lão Tuyết [Trốn thì chắc được, chứ mẫu thân ta khó quá!!!]
Băng Nhiên [Đừng tới đây tặng kèm phiền phức cho ta. Ở nhà cho lành]
Lão Tuyết [Đau lòng nha. Hay là muội qua nhà ta đi]
Băng Nhiên [Ta vừa đặt mông xuống ghế, không muốn chút nào]
Lão Tuyết [Thế mua giúp huynh ít đồ nha!]
Băng Nhiên [Ha… Mua gì?]
Lão Tuyết [Ở tầng 2 trong trung mua sắm có một cửa hàng bánh ngọt tên Sweet Rose, muội mua giúp ta ba cái bánh kem vị dâu và hai cái xoài nha]
Băng Nhiên [Hết rồi sao?]
Lão Tuyết [Chưa hết, ở tầng 3 có một cửa hàng đồ chơi, muội mua giúp ta một bộ mô hình vừa ra mắt. Mô hình nhà bằng gỗ ấy!]
Băng Nhiên [Được thôi, thế ta mua xong sẽ cho người gửi qua nhà huynh luôn nhé!]
Lão Tuyết [Được, khi nào gửi nhớ nhắn ta biết]
Băng Nhiên [Biết rồi]
Lão Tuyết [Cảm ơn muội muội nhiều!]
Thiên Hy Linh bất lực thở dài. Tình cờ liếc nhìn nhân viên đang đưa nước tới.
“Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu, đây là nước vải và bánh ngọt của quý khách!” Nhân viên vừa để nước và bánh lên bàn, vừa nói.
Thiên Hy Linh đầu hơi cúi theo thói quen, “Em cảm ơn”
Nhân viên phục vụ nói thêm một hai câu rồi quay đi làm việc khác. Thiên Hy Linh không mấy để tâm, tiếp tục nói chuyện phiếm với Lão Tuyết.
…
Thiên Phàm mang vẻ mặt thờ ơ bước vào nhà, nói lớn “Chào ba mẹ, ông bà!”
Cơ Hậu trên tay cầm dĩa trái cây đi ngang qua, dừng chân lại một chút, nói “Con về rồi thì vào vệ sinh răng miệng, thay quần áo đi. Xuống đây ăn ít trái cây bà mới mua!”
Thiên Phàm tháo kính đen, định đi vào nhà vệ sinh thì khựng lại. Ngó đầu nhìn vào phòng khách, thấy lạ nên hỏi, “Ủa, nhóc con đâu rồi?”
Bà Thiên đang xem ti vi, nói một câu ngắn gọn, “Con bé đi chơi chưa về"
Thiên Phàm ‘ồ’ lên một tiếng, nhanh chóng vệ sinh răng miệng, lên phòng thay đồ.
Bước xuống phòng khách, Thiên Phàm ngồi xuống bên Vương Đế, lấy một miếng táo bỏ vào miệng, ăn xong mới nói, “Tí con đi chở nhóc con về, mọi người cần mua gì ở trung tâm mua sắm không?”
Ông Vương khoanh tay ngồi xem ti vi, hỏi, “Nghe nói tối nay con và Tiểu Linh đi dự tiệc gì đó đúng không?”
Thiên Phàm hơi hạ cánh tay cầm điện thoại, khẽ gật đầu, “Đi dự lễ đính hôn của bạn. Tầm bảy giờ chúng con sẽ đi”.
“Đính hôn?” Ông nhìn Thiên Phàm suy tư một lúc mới nói tiếp, “Con cũng nên tìm một cô bạn gái, gia thế tốt một chút, thông minh, lanh lẹ đi là vừa!”
“Ba, Thiên Phàm mới có 17 tuổi, ba lo xa quá rồi!” Bà Thiên đang uống trà thì sặc, giọng điệu có chút trách mắng.
Vương Đế lắc đầu, “Nhìn vậy chứ… đợi thêm vài năm nữa nó lo học hành với công việc, không có bạn gái nào đâu!”
Thiên Phàm ngơ ra, “…Ông. không phải còn Tiểu Linh sao? Ông muốn có cháu bế thì để Tiểu Linh được mà!”
“Sao con biết ta muốn có cháu bế?” Ông Vương trừng mắt nhìn anh.
Thiên Phàm nhún vai thờ ơ đáp, “Con hiểu ông quá mà"
"Hai ông cháu đừng nói bậy. Tiểu Linh còn nhỏ, lo như vậy là gì?” Ông nội Thiển Cẩm đang ngồi với vợ, nghe hai người bên kia nói chuyện không khỏi thấy buồn cười.
Vương Đế hừ lạnh, khó chịu đáp, “Ông sao hiểu được, có khi qua tuổi lấy chồng gả vợ rồi tụi nó còn chưa kết hôn. Lo bây giờ là tốt nhất!” Nhấp miếng trà cho thanh giọng rồi tiếp tục, “Cháu trai hay gái không quan trọng, nhưng đẻ cũng phải tầm hai ba đứa gì đó mới tốt. Rồi giao cho mấy lão già này trông là được!”
“Nghe cũng hay đấy. Cháu cứ để các ông, các bà, vợ chồng mấy đứa lo làm ăn” Thiêm Cẩm nghe ông thông gia giải thích, phần trăm hưng phấn liền tăng lên.
Thiên Phàm lấy một miếng cam bỏ vào miệng, vẫy tay, “Con đi đón Tiểu Linh!” Rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, lái xe rời đi.
Cơ Hâu lắc đầu thở dài, nhẹ giọng phán, “Để rồi xem, nhìn nó là tôi biết sẽ sớm có tình yêu thôi!”
Cô đi xe bus tới trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố S. Đừng hỏi tại sao không đi xe riêng. Đơn giản là cô không muốn gây sự chú ý quá nhiều. Xe trong biệt thự ít nhất cũng vài trăm tỷ, ra ngoài kiểu gì cũng bị bàn tán này nọ, mệt lắm!
Cô khoác chiếc áo len đơn giản bước vào trong trung tâm mua sắm, đi tới bản đồ nhìn lướt qua rồi dùng thang máy lên lầu ba.
Vừa bước chân ra cửa, hàng loạt ánh sáng lấp lánh lan tỏa khắp đường đi. Ừ cũng phải, toàn cửa hàng vàng bạc kim cương, lấp lánh tới đau cả mắt.
Thiên Hy Linh cười trừ, đi tới một cửa hàng trang sức lớn nổi tiếng. Ngắm nhìn vài vòng cũng chưa thấy mẫu nào ưng ý, định đi ra lại gặp phải kẻ vô tri từ trên trời rơi xuống.
“Đây không phải bạn học Thiên Hy Linh sao? Tình cờ quá!”
Thiên Hy Linh hơi đá mắt nhìn chủ nhân của cái giọng chua hơn chanh trước cửa hàng trang sức. Tay xoa xoa thái dương, thở dài một hơi chán nản.
“Không ngờ người như cậu mà cũng dám đặt chân vào đây luôn đấy. À cũng phải, người như cậu thì chắc vào ngắm rồi mơ thôi ha?” Cô gái ương ngạnh mặt nghểnh lên tận trần nhà, không xem ai ra gì.
“Lộ Tiểu Dương, nếu loại người như tôi mua không nổi thì cô có thể mua nổi sao?” Thiên Hy Linh nhìn Lộ Tiểu Dương với nửa con mắt, cũng chẳng coi người phía trước ra gì.
Cái này có thể gọi là “Ăn miếng trả miếng"
“Mạnh miệng thế? Um… Nhìn bạn học Thiên Hy Linh bây giờ, trên người cũng có ít đồ hiệu, coi bộ có đại gia nào bao nuôi rồi! Trước đây trong trường nói cũng không sai chút nào, cô lại cứ chối. Mà có thể lúc đó không có, nhưng giờ lại có cũng không biết được!” Lộ Tiểu Dương khoanh hai tay trước ngực ra vẻ, ánh mắt coi thường nhìn từ trên xuống dưới.
Thiên Hy Linh cầm điện thoại chơi, miệng vẫn nói những thái độ rõ ràng là khinh, không muốn tiếp lời “Lộ Tiểu Dương, tôi với cô không thù không oán. Cô ở đây to mồm sỉ nhục tôi làm cái méo gì? Không bằng dành chút thời gian đi tu cho bớt nghiệp.”
Lộ Tiểu Dương mày hơi cau lại, nhưng giọng nói vẫn không mấy thay đổi, “Miệng lưỡi giờ cũng sắc bén hơn rồi. Thôi thì hôm nay tôi cũng vui, nếu bạn học cũ chịu cúi người nói một câu xin lỗi thì tôi sẽ bố thí cho cô ít tiền cũng được”
Thiên Hy Linh trong lòng thầm chửi một câu. Bàn tay cầm điện thoại xoay ngược lại, nói: “Theo tôi được biết gia đình cô vừa phá sản cách đây sáu tháng. Nhờ lên giường với đại gia mới có được cái bộ dạng như giờ, bớt hóng hách lại một chút sẽ tốt hơn đấy. Tôi ghim cô rồi, nếu còn mở mồm ra xúc phạm ai nữa thì đừng trách mấy tắm hình của cô lên hot search. Tôi thấy người cô toàn là nghiệp chướng, có thời gian thì đi tu đi!”
“Cô… cô… Ah! Các người làm gì vậy, mau thả tôi ra!” Hai anh bảo vệ mang đồ đen từ sau lưng nắm lấy cánh tay Lộ Tiểu Dương, khiến ả ta giật mình hét lên, “Bỏ ra, các người dám đụng vào tôi thì đừng trách…!”
Tiếng cãi lộn cũng làm nhiều người đi mua sắm thu hút đến rất đông. Có người quay chụp, có người bàn tán, khả năng cao hôm nay Lộ Tiểu Dương lên báo rồi.
“Đau hết cả đầu. Hai anh giúp tôi kéo cô ta ra ngoài. Tránh làm phiền những khách hàng mua sắm khác!” Thiên Hy Linh thờ ơ xua tay, ánh mắt ghét bỏ nhìn Lộ Tiểu Dương.
Hai anh bảo vệ hơi cúi đầu rồi cùng nhau kéo Lộ Tiểu Dương một mạch vào thang máy.
Thiên Hy Linh hất mái tóc ra sau, tự tin nở một nụ cười đắc thắng, “Hết chuyện rồi, mọi người tản ra đi!” Dứt câu, cô xoay người đi xuống lầu.
Hôm nay chắc bước nhầm chân ra cửa, mới sáng sớm đã gặp thứ gì không!
Thiên Hy Linh mệt mỏi bước từng bước chân xuống tầng dưới. Đừng hỏi tại sao cô không đi thang máy. Người bên đó vừa báo thang máy hỏng, chỉ còn cách đi bộ… Hôm nay chắc chắn bước nhầm chân!
Đôi chân nhanh nhẹn bước xuống từng bậc thang, chỉ dừng lại khi thấy biển báo ghi ‘Tầng 2.’ Cô lựa một cửa hàng bán cà phê rồi đi vào, quyết định ngồi thư giãn một chút.
Thiên Hy Linh lấy máy tính từ trong balo ra, ngón tay lười biếng lướt trên bàn phím, đăng nhập vào tài khoản game. Trong lúc đợi nước uống và bánh ngọt ra thì vào nói chuyện với Lão Tuyết đang online.
Mật
Lão Tuyết [Muội đang ở đâu đấy]
Băng Nhiên [Đang ở trung tâm mua sắm.]
Băng Nhiên [Chuẩn bị cho tối nay sao rồi?}
Lão Tuyết [Ai do… Ta đang chán chết đi được. Tối nay mới là lễ mà sáng sớm đã bị bắt chuẩn bị các thứ rồi.]
Băng Nhiên [Chồng của người đâu?]
Lão Tuyết [Lão Hàn có việc bên công ty nên sáng giờ không thấy mặt]
Băng Nhiên [Thôi cũng được, dù sao hai người cũng bên nhau lâu dài. Xa nhau chút đi]
Lão Tuyết [Muội gửi địa chỉ đi. Ta ghé qua chỗ muội gặp mặt chút!]
Băng Nhiên [Không phải bận sao? Chắc đi được không?]
Lão Tuyết [Trốn thì chắc được, chứ mẫu thân ta khó quá!!!]
Băng Nhiên [Đừng tới đây tặng kèm phiền phức cho ta. Ở nhà cho lành]
Lão Tuyết [Đau lòng nha. Hay là muội qua nhà ta đi]
Băng Nhiên [Ta vừa đặt mông xuống ghế, không muốn chút nào]
Lão Tuyết [Thế mua giúp huynh ít đồ nha!]
Băng Nhiên [Ha… Mua gì?]
Lão Tuyết [Ở tầng 2 trong trung mua sắm có một cửa hàng bánh ngọt tên Sweet Rose, muội mua giúp ta ba cái bánh kem vị dâu và hai cái xoài nha]
Băng Nhiên [Hết rồi sao?]
Lão Tuyết [Chưa hết, ở tầng 3 có một cửa hàng đồ chơi, muội mua giúp ta một bộ mô hình vừa ra mắt. Mô hình nhà bằng gỗ ấy!]
Băng Nhiên [Được thôi, thế ta mua xong sẽ cho người gửi qua nhà huynh luôn nhé!]
Lão Tuyết [Được, khi nào gửi nhớ nhắn ta biết]
Băng Nhiên [Biết rồi]
Lão Tuyết [Cảm ơn muội muội nhiều!]
Thiên Hy Linh bất lực thở dài. Tình cờ liếc nhìn nhân viên đang đưa nước tới.
“Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu, đây là nước vải và bánh ngọt của quý khách!” Nhân viên vừa để nước và bánh lên bàn, vừa nói.
Thiên Hy Linh đầu hơi cúi theo thói quen, “Em cảm ơn”
Nhân viên phục vụ nói thêm một hai câu rồi quay đi làm việc khác. Thiên Hy Linh không mấy để tâm, tiếp tục nói chuyện phiếm với Lão Tuyết.
…
Thiên Phàm mang vẻ mặt thờ ơ bước vào nhà, nói lớn “Chào ba mẹ, ông bà!”
Cơ Hậu trên tay cầm dĩa trái cây đi ngang qua, dừng chân lại một chút, nói “Con về rồi thì vào vệ sinh răng miệng, thay quần áo đi. Xuống đây ăn ít trái cây bà mới mua!”
Thiên Phàm tháo kính đen, định đi vào nhà vệ sinh thì khựng lại. Ngó đầu nhìn vào phòng khách, thấy lạ nên hỏi, “Ủa, nhóc con đâu rồi?”
Bà Thiên đang xem ti vi, nói một câu ngắn gọn, “Con bé đi chơi chưa về"
Thiên Phàm ‘ồ’ lên một tiếng, nhanh chóng vệ sinh răng miệng, lên phòng thay đồ.
Bước xuống phòng khách, Thiên Phàm ngồi xuống bên Vương Đế, lấy một miếng táo bỏ vào miệng, ăn xong mới nói, “Tí con đi chở nhóc con về, mọi người cần mua gì ở trung tâm mua sắm không?”
Ông Vương khoanh tay ngồi xem ti vi, hỏi, “Nghe nói tối nay con và Tiểu Linh đi dự tiệc gì đó đúng không?”
Thiên Phàm hơi hạ cánh tay cầm điện thoại, khẽ gật đầu, “Đi dự lễ đính hôn của bạn. Tầm bảy giờ chúng con sẽ đi”.
“Đính hôn?” Ông nhìn Thiên Phàm suy tư một lúc mới nói tiếp, “Con cũng nên tìm một cô bạn gái, gia thế tốt một chút, thông minh, lanh lẹ đi là vừa!”
“Ba, Thiên Phàm mới có 17 tuổi, ba lo xa quá rồi!” Bà Thiên đang uống trà thì sặc, giọng điệu có chút trách mắng.
Vương Đế lắc đầu, “Nhìn vậy chứ… đợi thêm vài năm nữa nó lo học hành với công việc, không có bạn gái nào đâu!”
Thiên Phàm ngơ ra, “…Ông. không phải còn Tiểu Linh sao? Ông muốn có cháu bế thì để Tiểu Linh được mà!”
“Sao con biết ta muốn có cháu bế?” Ông Vương trừng mắt nhìn anh.
Thiên Phàm nhún vai thờ ơ đáp, “Con hiểu ông quá mà"
"Hai ông cháu đừng nói bậy. Tiểu Linh còn nhỏ, lo như vậy là gì?” Ông nội Thiển Cẩm đang ngồi với vợ, nghe hai người bên kia nói chuyện không khỏi thấy buồn cười.
Vương Đế hừ lạnh, khó chịu đáp, “Ông sao hiểu được, có khi qua tuổi lấy chồng gả vợ rồi tụi nó còn chưa kết hôn. Lo bây giờ là tốt nhất!” Nhấp miếng trà cho thanh giọng rồi tiếp tục, “Cháu trai hay gái không quan trọng, nhưng đẻ cũng phải tầm hai ba đứa gì đó mới tốt. Rồi giao cho mấy lão già này trông là được!”
“Nghe cũng hay đấy. Cháu cứ để các ông, các bà, vợ chồng mấy đứa lo làm ăn” Thiêm Cẩm nghe ông thông gia giải thích, phần trăm hưng phấn liền tăng lên.
Thiên Phàm lấy một miếng cam bỏ vào miệng, vẫy tay, “Con đi đón Tiểu Linh!” Rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, lái xe rời đi.
Cơ Hâu lắc đầu thở dài, nhẹ giọng phán, “Để rồi xem, nhìn nó là tôi biết sẽ sớm có tình yêu thôi!”