Chương 30
“Này này, sao đại tiểu thư và nam thần nói chuyện lâu quá vậy? Hành động còn thân mật thế kia kìa!”
“Hai người đó yêu nhau hả? Bình thường dù nam thần quan tâm Hy Linh thật, nhưng đâu thân mật dữ vậy!”
“Ra là tui không cô đơn, mọi người cũng nghĩ vậy đúng không?”
“Cần gì nghĩ, rõ ràng hai người đó yêu nhau!”
“Vậy còn Trường Lạc thì sao?”
“Trường Lạc cũng chỉ là người đến sau. Nam thần của chúng ta quen đại tiểu thư trước, chưa kể còn là bạn thân của đại thiếu gia Thiên Phàm! Tất nhiên nam thần chiếm nhiều ưu thế hơn rồi!”
“Lâm Như nói đúng đấy!”
“Nhưng mà liệu Trường Lạc có thích đại tiểu thư không?”
“Không biết, nhưng thấy cậu ấy rất để ý Hy Linh"
“Nếu có chắc cậu ấy buồn lắm nhỉ? Hay chúng ta đi an ủi cậu ấy đi!”
“Rầm” Một tiếng mở cửa như đánh trống vang lên. Thiên Hy Linh trừng mắt nhìn đám học sinh nhiều chuyện đang đứng không quá hai bước chân, “Này nhé, các cậu bớt nói bậy đi nha! Đừng có mà tự biên tự diễn, thông tin bậy bạ nào mà được lan truyền là tớ xử mấy cậu đấy!”
Đám học sinh cười ngại, làm động tác khóa miệng rồi nhanh chóng tản đi. Thiên Hy Linh bất lực, bước về chỗ ngồi.
“Hai người mà cứ tình tứ như này, thế nào cũng bị truyền ra khắp trường!” Họa Thư chống cằm nhìn Thiên Hy Linh.
“Trường Lạc, cậu đừng để ý nhiều. Mấy cậu ấy chỉ nói đùa thôi!” Thiên Hy Linh có chút ngại khi tại cô mà anh bị đồn những lời không thiết thực.
Trường Lạc cười trừ, đẩy ghế đứng dậy, “Không sao! Giờ tớ có chút việc, nếu giáo viên hỏi thì hai cậu nói giúp tới.”
Họa Thư gật đầu, vẫy tay tạm biệt Trường Lạc.
Cô quay đầu nhìn Thiên Hy Linh, “Tớ tin ngày mai cậu và Doãn Mặc sẽ lên bảng tin trường!”
“Ha…Không có mới lạ! Ba mẹ tớ mà biết chắc chết quá”
“Trước sau gì cũng vậy. Cậu nên chuẩn bị tinh thần mọi lúc vẫn tốt hơn!”
Thiên Hy Linh nhếch môi cười nhạt, “Nếu mà anh tớ không mở miệng nói gì thì còn lâu ba mẹ mới biết”
“Khi trước cậu nói là Thiên Phàm hứa với cậu sẽ không nói cho ba mẹ biết sao?”
“Thì đúng rồi, nhưng ai biết được ổng có nói hay không? Lâu lâu lại lấy ra đe dọa tớ nữa thì khổ!”
Họa Thư nhếch môi, “Anh em như thể tay chân. Mà sao trường hợp của cậu lạ quá vậy?”
Thiên Hy Linh nhún vai, “Cũng do anh ấy hay nhây quá, chứ tình cảm cũng tốt lắm!”
“Rồi rồi, Thiên Phàm nhìn vậy chứ thương cậu lắm đấy. Tớ ước còn không có này!”
“Vậy cậu tán ổng luôn đi!” Thiên Hy Linh nửa đùa nửa thật, trêu Họa Thư.
Họa Thư có chút ngơ ra, cười ngượng, “Sao có thể chứ… Cô chuẩn bị vào rồi, lấy sách vở ra đi!”
Thiên Hy Linh khó hiểu nhìn Họa Thư, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Về lại bàn chuẩn bị cho tiết tiếp theo.
…
Thời tiết se se lạnh, đi theo là cơn gió lúc nhẹ lúc mạnh, thổi từng cơn, rung động cả khuôn viên vườn hoa hồng.
Người phụ nữ khoác trên người bộ lông thú cao cấp, vừa đọc sách, vừa nhấp từng ngụm trà.
Quản gia nữ vẫn đứng ở bên phục vụ những lúc người phụ nữ cần. Lâu lâu hai người lại trò chuyện vài câu.
“Trà này là do ai tặng vậy? Mùi vị cũng không tệ!”
"Thưa phu nhân, trà này là do Doãn phu nhân gửi tặng cách đây vài hôm. Theo tôi nhớ trà này có tên Mạn Đài. nguyên liệu quý khó tìm.”
Vương Kiều hài lòng gật đầu, “Đây có được gọi là lấy lòng thông gia tương lai không đây?”
“Ý phu nhân là… là chuyện của nhị tiểu thư và Doãn nhị thiếu gia?” Quản gia hơi cúi thấp đầu.
Vương Kiều hơi liếc nhìn người bên cạnh, “Đúng rồi! Hiện tại ở thành phố này đều lan tin hai đứa nó có tình ý. Tin tức trên mạng đều liên quan tới mấy cụm từ ‘Thiên nhị tiểu thư’ và ‘Doãn nhị thiếu gia’, hai đứa nó còn không biết giữ ý tứ một chút nữa chứ!”
“Trước giờ tiểu thư của chúng ta làm gì quan tâm tới mấy cái tin tức bậy bạ đó chứ. Cơ mà nếu hai người họ đến với nhau thì không phải tốt sao thưa phu nhân?”
Vương Kiều thở dài, “Tốt hay không tốt thì vẫn chưa biết. Dù trước giờ Thiên gia và Doãn gia chưa bao giờ cạnh tranh nhau, ngược lại còn có chút thân thiết. Nhưng cô quên trước đó còn có tin hai nhà Thiên và Kết đính hôn với nhau sao?”
“Quả thật là như vậy, nhưng cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ”
“Ta không quan tâm đó là thật hay giả, nhưng con bé họ Kết kia năm lần bảy lượt gây chuyện cho Tiểu Linh. Ít nhiều cũng có hại. Chưa biết nếu sau này lỡ hai đứa có bên nhau thật, con bé họ Kết đó sẽ không gây loạn sao?” Vương Kiều nghĩ tới đó liên tục chán nản thở dài, “Trước đây ta cũng từng điều tra qua, Kết phu nhân bên đó cũng có một hay hỗ trợ con gái mình. Thiên gia không làm gì cũng chỉ là vì mối quan hệ với Doãn gia, không muốn gây khó dễ!”
Quản gia biết Vương Kiều đang không vui, lời ăn nói cũng có chút cẩn thận hơn, “Phu nhân cũng đừng lo lắng quá. Nhị tiểu thư trước giờ đều một tay xử lý được mấy vấn đề này một cách ổn thỏa, chắc chắn sẽ không có chuyện gì bất lợi đâu!”
“Tiểu Linh dù rất quyết đoán nhưng đôi khi cũng rất mềm lòng. Chỉ sợ với tính cách này của con bé thì sẽ không may thôi. Vẫn là chúng ta đứng sau giúp con bé một tay!”
Quản gia gật đầu, “Là phu nhân nghĩ chu toàn!”
…
Đội
Băng Nhiên [Oa, đồ họa chân thật quá này!]
Khinh Dạ [Coi bộ chúng ta lời rồi!]
Thư Thư [Cũng may tớ đặt mua kịp, chuyển về cùng lúc]
Băng Nhiên [Anh Doãn Mặc, anh muốn thử không? Lấy của anh em thử kìa!]
Khinh Dạ [Gì? Bớt bớt nha, bổn thiếu là anh cô đấy!]
Băng Nhiên [Ò, quên mất]
Khinh Dạ […]
Đắc Uy [Anh cũng đặt bên nhà phát hàng rồi, sớm sẽ có thôi]
Băng Nhiên [Họa Thư, cậu cho tớ chút ý kiến đăng bài đi]
Thư Thư [Feedback ấy hả?]
Băng Nhiên [Đúng rồi]
Thư Thư [Sản phẩm tương đối tốt. Nhưng nên làm thêm một bộ như này nhưng nhỏ hơn một chút sẽ tốt hơn đấy]
Băng Nhiên [Ò, vậy giờ đi rủ bốn người kia đi đánh quái thử]
Khinh Dạ [Không biết mấy con quái hình ảnh sẽ như nào. Mong chờ ghê]
Thiên Hy Linh nhấp vào phần giao diện trò chuyện của Lão Tuyết, một màn hình như lơ lửng trên không trung hiện ra trước mắt. Cô không cần dùng bàn phím mà dùng giọng nói để viết lại một dòng tin rồi gửi đi.
Rất nhanh bên kia liền hồi đáp lại, Thiên Hy Linh hỏi một lúc mới biết hiện chỉ có mình Lão Tuyết online nên cô rủ luôn vào đội đánh quái.
Lần này cả đám để Doãn Mặc cầm đầu xông pha đánh quài, hiệu quả tất nhiên không cần bàn cãi.
Còn về hiệu ứng thì rất tốt, giống cũng phải 90% là thật. Có điều vì mới chơi nên cả ba người có chút không quen khi điều khiển nhân vật và kỹ năng.
Đội
Băng Nhiên [Tự nhiên đổi qua cái máy này, cứ thấy nó lạ lạ kiểu gì ah]
Lão Tuyết [Muội mua máy chơi vừa phát hành rồi à?]
Băng Nhiên [Đúng rồi, bên đó tặng hai máy cho ta và Khinh Dạ]
Lão Tuyết [Ủa? Có chuyện vậy luôn?]
Băng Nhiên [Có chứ, ta quảng bá cho họ mà]
Lão Tuyết [Ủa khoan…]
Lão Tuyết [Người dạo này có tin đồn hợp tác với bên phía đó là… Tiểu thư Thiên gia…]
Lão Tuyết [Muội…]
Khinh dạ [Ủa, trước giờ người chưa biết à?]
Lão Tuyết [Ôi mẹ ơi. Thật luôn?]
Thư Thư [Khi trước hình như anh Khinh Dạ có một lần nhắc đến tên cơ mà. Lão Tuyết huynh không nhớ sao?]
Lão Tuyết [Nếu có thì chắc ta không để ý…]
Băng Nhiên [Vậy hả? Thế thì mọi người chơi đi nha, ta đi chơi với Đắc Uy!]
Lão Tuyết [??? Hai người yêu nhau rồi]
Băng Nhiên [Chuẩn]
Lão Kiệt [Cái gì? Thật không?]
Băng Nhiên [Người từ đâu chui ra vậy?]
Lão Gian [Thế định khi nào cưới?]
Băng Nhiên […]
Lão Tuyết [Hai người bất lịch sự quá nha]
Lão Hàn [Đông đủ vậy?]
Lão Gian [Này Lão Hàn, Băng Nhiên và Đại thần Đắc Uy yêu nhau rồi đấy!]
Lão Hàn [Vậy à, chúc mừng hai người]
Băng Nhiên [Đa tạ. Vậy đi đây]
Khinh Dạ [Ủa này, hai kẻ các người định đâu?]
Băng Nhiên [Chúng em đi ngắm hoa tăng điểm thân mật]
Khinh Dạ [Hả???]
Chưa kịp để Thiên Phàm phản ứng thêm, Thiên Hy Linh liền tắt cuộc trò chuyện đội, nhắn riêng cho Doãn Mặc.
Doãn Mặc thì đã tới chỗ hò hẹn từ lâu, nên đã gửi định vị bản thân qua cho cô dịch chuyển. Chỗ họ tới là vườn hoa nổi tiếng trong game - vườn Lê Bạch Thảo, nơi mà tất cả cặp đôi đều ghé thăm để ngắm cảnh và tăng điểm thân mật.
Vừa dịch chuyển tới, cảnh quan hiện lên sắc hồng, những chiếc lá, cách hoa như được làm bằng pha lê rơi rớt xuống đất. Những hình ảnh phản chiếu lấp lánh đôi khi sẽ lóe lên, tạo ra hiệu ứng ảo mộng, lãng mạn vô cùng.
Cả hai tìm một chỗ đẹp ngồi xuống, chụp vài tấm hình lưu giữ kỷ niệm.
Mật
Băng Nhiên [Em nghe nói đạt được 20000 điểm thân mật có thể kết hôn. Chúng ta đi chung thường xuyên như này sớm sẽ tăng điểm thôi]
Băng Nhiên [Em nghe nói sau khi kết hôn sẽ có rất nhiều quyền lợi cho cặp đôi ấy!]
Đắc Uy [Em muốn kết hôn]
Băng Nhiên [Đúng rồi. Có một số quyền lợi em muốn sử dụng]
Đắc Uy [Vậy để anh mua ít đạo cụ]
Băng Nhiên [Làm gì?]
Đắc Uy [Không phải em nói muốn tăng điểm thân mật nhanh sao? Anh mua đạo cụ dùng sẽ nhanh hơn]
“Hai người đó yêu nhau hả? Bình thường dù nam thần quan tâm Hy Linh thật, nhưng đâu thân mật dữ vậy!”
“Ra là tui không cô đơn, mọi người cũng nghĩ vậy đúng không?”
“Cần gì nghĩ, rõ ràng hai người đó yêu nhau!”
“Vậy còn Trường Lạc thì sao?”
“Trường Lạc cũng chỉ là người đến sau. Nam thần của chúng ta quen đại tiểu thư trước, chưa kể còn là bạn thân của đại thiếu gia Thiên Phàm! Tất nhiên nam thần chiếm nhiều ưu thế hơn rồi!”
“Lâm Như nói đúng đấy!”
“Nhưng mà liệu Trường Lạc có thích đại tiểu thư không?”
“Không biết, nhưng thấy cậu ấy rất để ý Hy Linh"
“Nếu có chắc cậu ấy buồn lắm nhỉ? Hay chúng ta đi an ủi cậu ấy đi!”
“Rầm” Một tiếng mở cửa như đánh trống vang lên. Thiên Hy Linh trừng mắt nhìn đám học sinh nhiều chuyện đang đứng không quá hai bước chân, “Này nhé, các cậu bớt nói bậy đi nha! Đừng có mà tự biên tự diễn, thông tin bậy bạ nào mà được lan truyền là tớ xử mấy cậu đấy!”
Đám học sinh cười ngại, làm động tác khóa miệng rồi nhanh chóng tản đi. Thiên Hy Linh bất lực, bước về chỗ ngồi.
“Hai người mà cứ tình tứ như này, thế nào cũng bị truyền ra khắp trường!” Họa Thư chống cằm nhìn Thiên Hy Linh.
“Trường Lạc, cậu đừng để ý nhiều. Mấy cậu ấy chỉ nói đùa thôi!” Thiên Hy Linh có chút ngại khi tại cô mà anh bị đồn những lời không thiết thực.
Trường Lạc cười trừ, đẩy ghế đứng dậy, “Không sao! Giờ tớ có chút việc, nếu giáo viên hỏi thì hai cậu nói giúp tới.”
Họa Thư gật đầu, vẫy tay tạm biệt Trường Lạc.
Cô quay đầu nhìn Thiên Hy Linh, “Tớ tin ngày mai cậu và Doãn Mặc sẽ lên bảng tin trường!”
“Ha…Không có mới lạ! Ba mẹ tớ mà biết chắc chết quá”
“Trước sau gì cũng vậy. Cậu nên chuẩn bị tinh thần mọi lúc vẫn tốt hơn!”
Thiên Hy Linh nhếch môi cười nhạt, “Nếu mà anh tớ không mở miệng nói gì thì còn lâu ba mẹ mới biết”
“Khi trước cậu nói là Thiên Phàm hứa với cậu sẽ không nói cho ba mẹ biết sao?”
“Thì đúng rồi, nhưng ai biết được ổng có nói hay không? Lâu lâu lại lấy ra đe dọa tớ nữa thì khổ!”
Họa Thư nhếch môi, “Anh em như thể tay chân. Mà sao trường hợp của cậu lạ quá vậy?”
Thiên Hy Linh nhún vai, “Cũng do anh ấy hay nhây quá, chứ tình cảm cũng tốt lắm!”
“Rồi rồi, Thiên Phàm nhìn vậy chứ thương cậu lắm đấy. Tớ ước còn không có này!”
“Vậy cậu tán ổng luôn đi!” Thiên Hy Linh nửa đùa nửa thật, trêu Họa Thư.
Họa Thư có chút ngơ ra, cười ngượng, “Sao có thể chứ… Cô chuẩn bị vào rồi, lấy sách vở ra đi!”
Thiên Hy Linh khó hiểu nhìn Họa Thư, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Về lại bàn chuẩn bị cho tiết tiếp theo.
…
Thời tiết se se lạnh, đi theo là cơn gió lúc nhẹ lúc mạnh, thổi từng cơn, rung động cả khuôn viên vườn hoa hồng.
Người phụ nữ khoác trên người bộ lông thú cao cấp, vừa đọc sách, vừa nhấp từng ngụm trà.
Quản gia nữ vẫn đứng ở bên phục vụ những lúc người phụ nữ cần. Lâu lâu hai người lại trò chuyện vài câu.
“Trà này là do ai tặng vậy? Mùi vị cũng không tệ!”
"Thưa phu nhân, trà này là do Doãn phu nhân gửi tặng cách đây vài hôm. Theo tôi nhớ trà này có tên Mạn Đài. nguyên liệu quý khó tìm.”
Vương Kiều hài lòng gật đầu, “Đây có được gọi là lấy lòng thông gia tương lai không đây?”
“Ý phu nhân là… là chuyện của nhị tiểu thư và Doãn nhị thiếu gia?” Quản gia hơi cúi thấp đầu.
Vương Kiều hơi liếc nhìn người bên cạnh, “Đúng rồi! Hiện tại ở thành phố này đều lan tin hai đứa nó có tình ý. Tin tức trên mạng đều liên quan tới mấy cụm từ ‘Thiên nhị tiểu thư’ và ‘Doãn nhị thiếu gia’, hai đứa nó còn không biết giữ ý tứ một chút nữa chứ!”
“Trước giờ tiểu thư của chúng ta làm gì quan tâm tới mấy cái tin tức bậy bạ đó chứ. Cơ mà nếu hai người họ đến với nhau thì không phải tốt sao thưa phu nhân?”
Vương Kiều thở dài, “Tốt hay không tốt thì vẫn chưa biết. Dù trước giờ Thiên gia và Doãn gia chưa bao giờ cạnh tranh nhau, ngược lại còn có chút thân thiết. Nhưng cô quên trước đó còn có tin hai nhà Thiên và Kết đính hôn với nhau sao?”
“Quả thật là như vậy, nhưng cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ”
“Ta không quan tâm đó là thật hay giả, nhưng con bé họ Kết kia năm lần bảy lượt gây chuyện cho Tiểu Linh. Ít nhiều cũng có hại. Chưa biết nếu sau này lỡ hai đứa có bên nhau thật, con bé họ Kết đó sẽ không gây loạn sao?” Vương Kiều nghĩ tới đó liên tục chán nản thở dài, “Trước đây ta cũng từng điều tra qua, Kết phu nhân bên đó cũng có một hay hỗ trợ con gái mình. Thiên gia không làm gì cũng chỉ là vì mối quan hệ với Doãn gia, không muốn gây khó dễ!”
Quản gia biết Vương Kiều đang không vui, lời ăn nói cũng có chút cẩn thận hơn, “Phu nhân cũng đừng lo lắng quá. Nhị tiểu thư trước giờ đều một tay xử lý được mấy vấn đề này một cách ổn thỏa, chắc chắn sẽ không có chuyện gì bất lợi đâu!”
“Tiểu Linh dù rất quyết đoán nhưng đôi khi cũng rất mềm lòng. Chỉ sợ với tính cách này của con bé thì sẽ không may thôi. Vẫn là chúng ta đứng sau giúp con bé một tay!”
Quản gia gật đầu, “Là phu nhân nghĩ chu toàn!”
…
Đội
Băng Nhiên [Oa, đồ họa chân thật quá này!]
Khinh Dạ [Coi bộ chúng ta lời rồi!]
Thư Thư [Cũng may tớ đặt mua kịp, chuyển về cùng lúc]
Băng Nhiên [Anh Doãn Mặc, anh muốn thử không? Lấy của anh em thử kìa!]
Khinh Dạ [Gì? Bớt bớt nha, bổn thiếu là anh cô đấy!]
Băng Nhiên [Ò, quên mất]
Khinh Dạ […]
Đắc Uy [Anh cũng đặt bên nhà phát hàng rồi, sớm sẽ có thôi]
Băng Nhiên [Họa Thư, cậu cho tớ chút ý kiến đăng bài đi]
Thư Thư [Feedback ấy hả?]
Băng Nhiên [Đúng rồi]
Thư Thư [Sản phẩm tương đối tốt. Nhưng nên làm thêm một bộ như này nhưng nhỏ hơn một chút sẽ tốt hơn đấy]
Băng Nhiên [Ò, vậy giờ đi rủ bốn người kia đi đánh quái thử]
Khinh Dạ [Không biết mấy con quái hình ảnh sẽ như nào. Mong chờ ghê]
Thiên Hy Linh nhấp vào phần giao diện trò chuyện của Lão Tuyết, một màn hình như lơ lửng trên không trung hiện ra trước mắt. Cô không cần dùng bàn phím mà dùng giọng nói để viết lại một dòng tin rồi gửi đi.
Rất nhanh bên kia liền hồi đáp lại, Thiên Hy Linh hỏi một lúc mới biết hiện chỉ có mình Lão Tuyết online nên cô rủ luôn vào đội đánh quái.
Lần này cả đám để Doãn Mặc cầm đầu xông pha đánh quài, hiệu quả tất nhiên không cần bàn cãi.
Còn về hiệu ứng thì rất tốt, giống cũng phải 90% là thật. Có điều vì mới chơi nên cả ba người có chút không quen khi điều khiển nhân vật và kỹ năng.
Đội
Băng Nhiên [Tự nhiên đổi qua cái máy này, cứ thấy nó lạ lạ kiểu gì ah]
Lão Tuyết [Muội mua máy chơi vừa phát hành rồi à?]
Băng Nhiên [Đúng rồi, bên đó tặng hai máy cho ta và Khinh Dạ]
Lão Tuyết [Ủa? Có chuyện vậy luôn?]
Băng Nhiên [Có chứ, ta quảng bá cho họ mà]
Lão Tuyết [Ủa khoan…]
Lão Tuyết [Người dạo này có tin đồn hợp tác với bên phía đó là… Tiểu thư Thiên gia…]
Lão Tuyết [Muội…]
Khinh dạ [Ủa, trước giờ người chưa biết à?]
Lão Tuyết [Ôi mẹ ơi. Thật luôn?]
Thư Thư [Khi trước hình như anh Khinh Dạ có một lần nhắc đến tên cơ mà. Lão Tuyết huynh không nhớ sao?]
Lão Tuyết [Nếu có thì chắc ta không để ý…]
Băng Nhiên [Vậy hả? Thế thì mọi người chơi đi nha, ta đi chơi với Đắc Uy!]
Lão Tuyết [??? Hai người yêu nhau rồi]
Băng Nhiên [Chuẩn]
Lão Kiệt [Cái gì? Thật không?]
Băng Nhiên [Người từ đâu chui ra vậy?]
Lão Gian [Thế định khi nào cưới?]
Băng Nhiên […]
Lão Tuyết [Hai người bất lịch sự quá nha]
Lão Hàn [Đông đủ vậy?]
Lão Gian [Này Lão Hàn, Băng Nhiên và Đại thần Đắc Uy yêu nhau rồi đấy!]
Lão Hàn [Vậy à, chúc mừng hai người]
Băng Nhiên [Đa tạ. Vậy đi đây]
Khinh Dạ [Ủa này, hai kẻ các người định đâu?]
Băng Nhiên [Chúng em đi ngắm hoa tăng điểm thân mật]
Khinh Dạ [Hả???]
Chưa kịp để Thiên Phàm phản ứng thêm, Thiên Hy Linh liền tắt cuộc trò chuyện đội, nhắn riêng cho Doãn Mặc.
Doãn Mặc thì đã tới chỗ hò hẹn từ lâu, nên đã gửi định vị bản thân qua cho cô dịch chuyển. Chỗ họ tới là vườn hoa nổi tiếng trong game - vườn Lê Bạch Thảo, nơi mà tất cả cặp đôi đều ghé thăm để ngắm cảnh và tăng điểm thân mật.
Vừa dịch chuyển tới, cảnh quan hiện lên sắc hồng, những chiếc lá, cách hoa như được làm bằng pha lê rơi rớt xuống đất. Những hình ảnh phản chiếu lấp lánh đôi khi sẽ lóe lên, tạo ra hiệu ứng ảo mộng, lãng mạn vô cùng.
Cả hai tìm một chỗ đẹp ngồi xuống, chụp vài tấm hình lưu giữ kỷ niệm.
Mật
Băng Nhiên [Em nghe nói đạt được 20000 điểm thân mật có thể kết hôn. Chúng ta đi chung thường xuyên như này sớm sẽ tăng điểm thôi]
Băng Nhiên [Em nghe nói sau khi kết hôn sẽ có rất nhiều quyền lợi cho cặp đôi ấy!]
Đắc Uy [Em muốn kết hôn]
Băng Nhiên [Đúng rồi. Có một số quyền lợi em muốn sử dụng]
Đắc Uy [Vậy để anh mua ít đạo cụ]
Băng Nhiên [Làm gì?]
Đắc Uy [Không phải em nói muốn tăng điểm thân mật nhanh sao? Anh mua đạo cụ dùng sẽ nhanh hơn]