Chương 23: Công lược con tin tâm cơ (23)
Đột nhiên, lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, một bóng dáng bỗng nhiên nhẹ nhàng xuất hiện ngoài nhà giam, quỳ xuống phương hướng hắn đang đứng.
Bùi Túc xoay người, đứng ngược sáng khiến người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn: "Thế nào rồi?" Thanh âm bình thường cũng khiến người ta khó mà đoán được cảm xúc của hắn.
"Nghi Gia công chúa.. vẫn đang quỳ ngoài điện."
"Lại đi xem."
"Vâng."
Bóng dáng màu đen lại rời đi lần nữa.
Bùi Túc xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn bầu trời màu xám trắng bên ngoài song sắt hoen gỉ, sau đó lại cúi đầu nhìn vết máu trong lòng bàn tay.
* * * Ta nên làm gì mới đúng? Rốt cuộc thì ta nên làm gì mới đúng? Tại sao lại muốn đối với ta như vậy, vì sao..
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, vốn dĩ Quân Ninh đã quỳ đến có chút tinh thần không rõ, khung cảnh trước mắt đều đã mờ mờ ảo ảo, không ngờ ông trời lại còn cho mưa xuống, mưa rơi không nặng hạt, rất thưa thớt, nhưng mà lạnh, quá lạnh!
Quân Ninh đã đông lạnh đến sắp chết lặng, cơn mưa xuân này lại đột ngột hạ xuống càng khiến nàng đông lạnh đến run cầm cập, sau đó liền cảm giác thân thể của mình lúc nóng lúc lạnh, sợ là cho dù lần này được như mong muốn, thân thể cũng sẽ bị thương không nhẹ, không biết phải an dưỡng bao lâu đây..
Aiz, vì sao phòng ở đằng trước lại đột nhiên động đậy, aiz, không chỉ động đậy mà còn lúc to lúc nhỏ, aiz..
Thân thể quỳ đến thẳng tắp của Quân Ninh lại đột nhiên đổ về phía trước..
"Công chúa!" Tiểu Mãn hét một tiếng kinh hãi, đang chuẩn bị duỗi tay ra đỡ, một đôi tay thon dài trắng đến dọa người đã trước nàng ta một bước, ôm Quân Ninh vào trong lòng ngực.
"Ngươi.." Tiểu Mãn còn chưa kịp nói ra lời ngăn cản đã bị người tới làm hoảng sợ, sau đó chính là mừng như điên, hưng phấn mà kêu một tiếng.
"Bùi Túc công tử! Người tới đón công chúa sao? Hai người có thể thành thân không?"
Nghe vậy, Bùi Túc liếc mắt nhìn nàng ta một cái, đột nhiên phát hiện đôi mắt ngây thơ trong sáng kia gần như là giống y hệt Quân Ninh, quả nhiên là có chủ tử như nào thì sẽ có tỳ nữ như thế! Nhưng hình như Quân Ninh thông minh hơn nha đầu ngốc trước mắt một chút, nha đầu này ngốc như vậy có thể lây cho Quân Ninh không..
Có lẽ là bởi vì hắn đã gặp được Quân Ninh, bắt mạch cho nàng, thấy thân thể nàng cũng không bị tổn thương gì quá lớn nên tâm trạng đã có chút thả lỏng, vậy mà còn rảnh rỗi suy nghĩ mấy chuyện nhảm nhí này..
"Ninh Nhi, ta tới rồi.." Hắn nhẹ nhàng nói bên tai nàng, sau đó ôm nàng lên, đang muốn rời đi.
Sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói rất uy nghiêm: "Bùi Túc, trẫm biết ngươi luôn là một kẻ thông minh, nếu ngày nào đó trẫm phát hiện ngươi đối xử không tốt với Nghi Gia thì cho dù chết trẫm cũng phải đưa ngươi xuống địa ngục!"
Huyền Nguyên Đế nói năng có khí phách, tràn ngập uy hiếp cùng cảnh cáo, trong mắt Bùi Túc hiện lên một tia tối tăm, nhẹ nhàng lên tiếng: "Nếu có một ngày nào đó ta đối xử không tốt với nàng thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho chính mình, không cần ngài ra tay, ta cũng sẽ tự động đi chết.."
Nói xong, không cáo lui, cũng không hành lễ liền ôm Quân Ninh đi đến phía trước.
Đôi mắt Huyền Nguyên Đế híp lại, cũng không trách hắn vô lễ, chỉ hy vọng Nghi Gia của hắn không chọn sai người, có thể an an ổn ổn, vui vẻ hạnh phúc sống nốt quãng đời còn lại.
Ông ta nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ của ba người phía trước, đầu cũng không thèm quay, nói với không khí: "Thế nào rồi?"
"Thế lực của Bùi con tin vô cùng lớn, gần một nửa cửa hàng trong kinh thành đều nằm trong tay hắn, hầu như ruộng tốt ngoài thành cũng đều dưới tên của hắn, còn có.. Còn có quan viên trong triều, gần như ai cũng có nhược điểm bị hắn nắm giữ, nếu Bùi Túc bạo động, chỉ sợ Nam Sở sẽ.."
"Ha hả, một tên súc sinh nhỏ mang theo một đám súc sinh lớn, nếu lần này không phải bởi vì Nghi Gia mà Bùi Túc lộ ra sơ hở, nói không chừng ngày nào đó giang sơn của trẫm đổi chủ cũng không biết!" Ánh mắt Lý Huyền Nguyên vô cùng hung ác, chứa đầy sát khí.
Nghe vậy, hai thái giám đứng sau lưng ông ta liền lập tức quỳ xuống, không ngừng run rẩy.
"Kéo xuống đi!" Lý Huyền Nguyên trực tiếp lướt qua hai thái giám kia, đi đến phía trước. Sau lưng ông ta, hai tên thái giám còn chưa kịp cầu xin cũng đã bị hai bóng đen bịt kín miệng kéo xuống, không cần nghĩ cũng biết là không sống nổi!
Mà ở một nơi khác, Bùi Túc đã đặt Quân Ninh lên giường của Trường Nhạc Cung, đám thái y sớm được Huyền Nguyên Đế ra lệnh chờ ở bên ngoài Trường Nhạc Cung nhanh chóng đi vào bắt mạch, sau đó châu đầu ghé tai lịa thảo luận, cuối cùng mới chọn ra một phương thuốc tốt nhất rồi ra lệnh cho tiểu dược đồng theo sau nhanh chóng đi sắc thuốc. Rốt cuộc thì Huyền Nguyên Đế đã hạ lệnh, nếu công chúa mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ đều phải chôn cùng.
Bùi Túc xoay người, đứng ngược sáng khiến người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn: "Thế nào rồi?" Thanh âm bình thường cũng khiến người ta khó mà đoán được cảm xúc của hắn.
"Nghi Gia công chúa.. vẫn đang quỳ ngoài điện."
"Lại đi xem."
"Vâng."
Bóng dáng màu đen lại rời đi lần nữa.
Bùi Túc xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn bầu trời màu xám trắng bên ngoài song sắt hoen gỉ, sau đó lại cúi đầu nhìn vết máu trong lòng bàn tay.
* * * Ta nên làm gì mới đúng? Rốt cuộc thì ta nên làm gì mới đúng? Tại sao lại muốn đối với ta như vậy, vì sao..
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, vốn dĩ Quân Ninh đã quỳ đến có chút tinh thần không rõ, khung cảnh trước mắt đều đã mờ mờ ảo ảo, không ngờ ông trời lại còn cho mưa xuống, mưa rơi không nặng hạt, rất thưa thớt, nhưng mà lạnh, quá lạnh!
Quân Ninh đã đông lạnh đến sắp chết lặng, cơn mưa xuân này lại đột ngột hạ xuống càng khiến nàng đông lạnh đến run cầm cập, sau đó liền cảm giác thân thể của mình lúc nóng lúc lạnh, sợ là cho dù lần này được như mong muốn, thân thể cũng sẽ bị thương không nhẹ, không biết phải an dưỡng bao lâu đây..
Aiz, vì sao phòng ở đằng trước lại đột nhiên động đậy, aiz, không chỉ động đậy mà còn lúc to lúc nhỏ, aiz..
Thân thể quỳ đến thẳng tắp của Quân Ninh lại đột nhiên đổ về phía trước..
"Công chúa!" Tiểu Mãn hét một tiếng kinh hãi, đang chuẩn bị duỗi tay ra đỡ, một đôi tay thon dài trắng đến dọa người đã trước nàng ta một bước, ôm Quân Ninh vào trong lòng ngực.
"Ngươi.." Tiểu Mãn còn chưa kịp nói ra lời ngăn cản đã bị người tới làm hoảng sợ, sau đó chính là mừng như điên, hưng phấn mà kêu một tiếng.
"Bùi Túc công tử! Người tới đón công chúa sao? Hai người có thể thành thân không?"
Nghe vậy, Bùi Túc liếc mắt nhìn nàng ta một cái, đột nhiên phát hiện đôi mắt ngây thơ trong sáng kia gần như là giống y hệt Quân Ninh, quả nhiên là có chủ tử như nào thì sẽ có tỳ nữ như thế! Nhưng hình như Quân Ninh thông minh hơn nha đầu ngốc trước mắt một chút, nha đầu này ngốc như vậy có thể lây cho Quân Ninh không..
Có lẽ là bởi vì hắn đã gặp được Quân Ninh, bắt mạch cho nàng, thấy thân thể nàng cũng không bị tổn thương gì quá lớn nên tâm trạng đã có chút thả lỏng, vậy mà còn rảnh rỗi suy nghĩ mấy chuyện nhảm nhí này..
"Ninh Nhi, ta tới rồi.." Hắn nhẹ nhàng nói bên tai nàng, sau đó ôm nàng lên, đang muốn rời đi.
Sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói rất uy nghiêm: "Bùi Túc, trẫm biết ngươi luôn là một kẻ thông minh, nếu ngày nào đó trẫm phát hiện ngươi đối xử không tốt với Nghi Gia thì cho dù chết trẫm cũng phải đưa ngươi xuống địa ngục!"
Huyền Nguyên Đế nói năng có khí phách, tràn ngập uy hiếp cùng cảnh cáo, trong mắt Bùi Túc hiện lên một tia tối tăm, nhẹ nhàng lên tiếng: "Nếu có một ngày nào đó ta đối xử không tốt với nàng thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho chính mình, không cần ngài ra tay, ta cũng sẽ tự động đi chết.."
Nói xong, không cáo lui, cũng không hành lễ liền ôm Quân Ninh đi đến phía trước.
Đôi mắt Huyền Nguyên Đế híp lại, cũng không trách hắn vô lễ, chỉ hy vọng Nghi Gia của hắn không chọn sai người, có thể an an ổn ổn, vui vẻ hạnh phúc sống nốt quãng đời còn lại.
Ông ta nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ của ba người phía trước, đầu cũng không thèm quay, nói với không khí: "Thế nào rồi?"
"Thế lực của Bùi con tin vô cùng lớn, gần một nửa cửa hàng trong kinh thành đều nằm trong tay hắn, hầu như ruộng tốt ngoài thành cũng đều dưới tên của hắn, còn có.. Còn có quan viên trong triều, gần như ai cũng có nhược điểm bị hắn nắm giữ, nếu Bùi Túc bạo động, chỉ sợ Nam Sở sẽ.."
"Ha hả, một tên súc sinh nhỏ mang theo một đám súc sinh lớn, nếu lần này không phải bởi vì Nghi Gia mà Bùi Túc lộ ra sơ hở, nói không chừng ngày nào đó giang sơn của trẫm đổi chủ cũng không biết!" Ánh mắt Lý Huyền Nguyên vô cùng hung ác, chứa đầy sát khí.
Nghe vậy, hai thái giám đứng sau lưng ông ta liền lập tức quỳ xuống, không ngừng run rẩy.
"Kéo xuống đi!" Lý Huyền Nguyên trực tiếp lướt qua hai thái giám kia, đi đến phía trước. Sau lưng ông ta, hai tên thái giám còn chưa kịp cầu xin cũng đã bị hai bóng đen bịt kín miệng kéo xuống, không cần nghĩ cũng biết là không sống nổi!
Mà ở một nơi khác, Bùi Túc đã đặt Quân Ninh lên giường của Trường Nhạc Cung, đám thái y sớm được Huyền Nguyên Đế ra lệnh chờ ở bên ngoài Trường Nhạc Cung nhanh chóng đi vào bắt mạch, sau đó châu đầu ghé tai lịa thảo luận, cuối cùng mới chọn ra một phương thuốc tốt nhất rồi ra lệnh cho tiểu dược đồng theo sau nhanh chóng đi sắc thuốc. Rốt cuộc thì Huyền Nguyên Đế đã hạ lệnh, nếu công chúa mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ đều phải chôn cùng.