Chương 5
Edit: Yuma
☆, Tấn Giang đầu phát
Quản sự làm việc rất nhanh, Âm Khôn Bát vừa mới về phòng một lát, liền có người lục tục tới dọn dẹp đồ đạc trong phòng.
Một lần nữa bài trí lại một cách hoàn hảo, động tác thuần thục, biểu hiện tự nhiên, hiển nhiên chuyện này đã không phải lần đầu tiên xảy ra, có thể thấy, nguyên chủ vì Vân Thiên Thiên đã nổi giận biết bao nhiêu lần.
Phòng ở nhanh chóng được dọn dẹp hoàn hảo, đồ ăn cũng được phòng bếp đưa tới, quản sự cung kính đem hòm thuốc đưa cho Âm Khôn Bát, khóe mắt nhịn không được liếc mắt một cái nhìn Ngu Tú thần sắc căng thẳng đang nằm trên giường, trong lòng tò mò.
Nhận lấy hòm thuốc quản sự đưa, dựa theo ký ức của nguyên chủ tìm được thuốc trị thương, trước tiên cho y uống một viên thuốc trị nội thương, mới tiếp tục bôi thuốc lên vết thương bên ngoài.
Sắc mặt Ngu Tú không quá tốt, ngoại trừ nguyên nhân do tối qua quan hệ, còn là vì ngày hôm qua nguyên chủ tức giận dùng nội lực làm nội tạng y bị thương.
Kéo ra chăn, thấy Ngu Tú sợ hãi nhìn thoáng qua hạ nhân đang đứng ở mép giường hầu hạ, nháy mắt Âm Khôn Bát liền hiểu, lập tức phân phó hạ nhân ở phía sau "Các ngươi mau quay mặt đi!"
Chờ mọi người quay đi, nhẹ nhõm Ngu Tú mới thở dài một hơi, Âm Khôn Bát cười sờ sờ đầu của y, đem người ôm vào trong lòng ngực, mở bình thuốc, từng điểm từng điểm bôi thuốc cho người ta.
Ngu Tú tuy rằng sinh ở gia đình làm nông, vẫn luôn làm việc nặng, nhưng trừ bàn tay thường xuyên tiếp bên ngoài, trên người làn da lại vô cùng tốt.
Tuổi của y cũng không lớn, mười sáu mười bảy tuổi, đúng là thời điểm xanh non mơn mởn, thân thể ngây ngô của thiếu niên làm Âm Khôn Bát nhịn không được chăm chú nhìn thêm, trong lòng nóng lên.
Ngày hôm qua chiếm thân thể của nguyên chủ tuy rằng tẩu hỏa nhập ma thần chí không rõ ràng, nhưng những hình ảnh nóng bỏng đó lại nhớ sâu sắc.
Nói chung vẫn là nhịn không được, kéo Ngu Tú cả người trơn bóng bởi vì để người ta bôi thuốc cho mà mặt đỏ bừng, ngậm lấy môi thiếu niên mà cắn mấy cái.
Ô ô âm thanh rên rỉ ái muội làm mấy nha hoàn, gã sai vặt cùng quản sự đỏ mặt mà liếc nhìn nhau, trong lòng không thể tin nổi.
Vừa rồi giáo chủ tự mình bôi thuốc cho người ta các nàng đã rất kinh ngạc rồi, giáo chủ là một cao thủ dùng độc, cũng có nghĩa là y thuật cũng sẽ không kém.
Giáo chủ tự mình làm thuốc trị thương đều là cực phẩm, đan dược nội thương đều là đồ vật mà cấp dưới trong Ma giáo muốn có nhất
Nhưng đãi ngộ như vậy chỉ có vị Vân cô nương do giáo chủ mang về kia mới có, hiện tại hắn lạ để cho một tên tạp dịch sai vặt cấp thấp sử dụng......
Bên này, Âm Khôn Bát hôn Ngu Tú đến mức thiếu dưỡng khí theo bản năng bắt đầu giãy giụa mới buông người ra, dục cầu bất mãn* liếm liếm môi thiếu niên, mới quay lưng bảo nha hoàn bưng đồ ăn lên, tự mình nhận lấy đút cho người ta ăn.
*Dục cầu bất mãn: là một trạng thái tâm lý khi nhu cầu tình dục của một người không được đáp ứng.
"Giáo, giáo chủ, ta, ta tự mình có thể......" Ngu Tú thụ sủng nhược kinh*, sợ hãi nhìn chằm chằm Âm Khôn Bát đang muốn tự mình đút cho y.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà cảm thấy lo lắng sợ hãi
"Ngoan, ăn......" Không cho Ngu Tú có cơ hội tiếp tục cự tuyệt, Âm Khôn Bát đem cháo đưa đến bên miệng y, hưởng thụ cảm giác đút cháo.
"......" Miếng cháo ấm nóng thơm ngon đưa đến bên miệng, Ngu Tú thấp thỏm khẩn trương nuốt xuống, đôi mắt trong veo nhìn loạn xung quan, hiển nhiên tâm trang vô cùng lo lắng!
Hưởng thụ xong quá trình đút thiếu niên ăn, Âm Khôn Bát lại phân phó quản sự gọi người tới chuẩn bị mấy bộ quần áo cùng với kích cỡ của Ngu Tú.
Thuận tiện đem thêm đồ của thiếu niên để vào phòng giáo chủ, nói rõ muốn giữ người ở lại trong phòng mình.
Hành động này, tức khắc làm người trong Ma giáo mở to hai mắt, trong lòng âm thầm cân nhắc, giáo chủ rốt cuộc là coi trọng tên sai vặt này, hay dùng này tên sai vặt vì giận Vân cô nương?
Cuối cùng mọi người không hẹn mà cùng đổ lỗi cho lý do thứ hai, dù sao giáo chủ theo đuổi, trả giá cho Vân cô nương đã nhiều năm, chẳng khác nào kẻ điên cuồng.
Trong một đêm đã thích người khác, thì cũng quá nhanh đi? Rõ ràng không phù hợp logic.
Nghĩ đến đây, mọi người đối với Ngu Tú bỗng nhiên được giáo chủ yêu thích không hề có ghen ghét hâm mộ, tất cả đều cảm thấy đồng tình.
Dựa vào tính cách độc ác của giáo chủ, nếu Vân cô nương chỉ cần chịu thua một chút, tên sai vặt sẽ bị giáo chủ đem đi xử lý.
Không phải lúc trước nhóm thê thiếp được giáo chủ yêu thích chỉ vì một câu của Vân cô nương mà đã bị giáo chủ lén xử lý, đến xác cũng không còn sao?
Ngu Tú cũng rất sợ hãi, tuy rằng y là người thành thật dễ bị bắt nạt, nhưng y không ngốc, giáo chủ là người như thế nào toàn bộ Ma giáo đều biết, y cũng không ngoại lệ.
Âm Khôn Bát đối xử với y càng tốt càng ôn nhu, trong lòng y càng sợ hãi, dù Âm Khôn Bát có làm gì không đúng thì cũng không giám phản kháng, sợ bị băm cho chó ăn.
Làm sao bây giờ, y thật sự không muốn chết, y còn muốn về nhà, muốn mang bạc về cho gia đình, y là con cả trong nhà, phải giúp đỡ cha mẹ nuôi đệ muội.
Mơi vài ngày trước trong nhà đưa tin, nói là nhị đệ của y sẽ lấy vợ, y còn nghĩ nhân lúc hạ nhân một năm sẽ có một ngày nghỉ ngơi sẽ về nhà xem một chút.
Hiện tại đừng nói về nhà, mạng nhỏ của y giờ còn khó giữ, chờ giáo chủ hết giận làm hòa với Vân cô nương, ngày y chết cũng sẽ đến.........
Ngu Tú vẻ mặt chua xót dựa vào ngực Âm Khôn Bát, cảm giác được bàn tay to lớn đang nắm lấy bên hông, mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ mà co rúm lại.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cửa phòng của giáo chủ bị mở toang, một thiếu nữ mặc váy hồng phấn xông thẳng vào.
Mắt ngọc mày ngài, mặt như hoa đào, mày liễu eo nhỏ, phiên nhược kinh hồng*, đúng là một nữ tử tuyệt sắc gia nhân.
*Mắt ngọc mày ngài, mặt như hoa đào, mày liễu eo nhỏ, phiên nhược kinh hồng, tuyệt sắc giai nhân: các từ ngữ miêu tả vẻ đẹp của người con gái xưa.
Mặc dù bây giờ vẻ trên mặt rất tức giận, nhưng gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia lại mang theo một cảm giác khác, đúng là khiến nguyên chủ Hàn Phi yêu nữ nhân Vân Thiên Thiên này đến điên cuồng!
"Hàn Phi, ngươi cút ra đây cho ta, cút ra đây, tên khốn nạn, ta phải rời khỏi đây, ta không muốn ở chỗ này, ngươi mau bảo người đưa ta về võ lâm minh, nếu không ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi........."
Vân Thiên Thiên tức giận khẽ mắng, không màng thị vệ ngăn cản, một mình xông vào phòng, đi thẳng đến bên mép giường.
Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng tái nhợt của Ngu Tú, trên người chỉ đắp nửa chiếc chăn, lộ ra bên ngoài đùi và cánh tay trơn bóng bị Âm Khôn Bát ôm vào ngực đầy ái muội, quan hệ như này không cần nói cũng biết vẻ mặt phẫn nộ bỗng chốc cứng đờ.
Vân Thiên Thiên ngây ra một lúc, mặt lúc xanh lúc trắng, sau đó lộ ra một ánh mắt khinh thường chán ghét, run giọng nói "Ngươi, ngươi...... Hàn Phi ngươi biến thái, thế mà lại cùng nam nhân làm chuyện đó, đồng tính luyến ái chết tiệt!"
Đang cùng người mình yêu âu yếm ôn tồn bỗng nhiên bị gián đoạn, Âm Khôn Bát giơ tay dùng nội lực tát Vân Thiên Thiên một cái, trực tiếp hất nàng văng xuống đất.
"Cút!"
Bỗng nhiên bị tát một cái, Vân Thiên Thiên bụm mặt có chút không phản ứng được, đôi mắt xinh đẹp không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Âm Khôn Bát.
"Ngươi, ngươi thế mà lại đánh ta... Hàn Phi ngươi không phải nam nhân sao, thế mà lại đánh ta, ô ô ô..."
Vân Thiên Thiên quả thực không thể tin được cái người luôn miệng nói yêu nàng kia, nam nhân mà vì nàng chỉ cần nói một câu sẽ mạo hiểm cả sinh mạng để làm bất cứ chuyện gì chuyện sẽ đánh nàng.
"Khốn nạn, Hàn Phi ngươi là tên khốn, ô ô ô, ta không bao giờ để ý đến ngươi nữa, ta hận ngươi hận ngươi hận ngươi, ta sẽ không bao giờ thích ngươi......"
Một mỹ nhân tuyệt sắc dù có gào khóc cũng vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người, khi khóc càng làm người ta không nỡ làm cho nàng chịu oan ức.
Nhưng lúc này Vân Thiên Thiên lại không làm cho Âm Khôn Bát nảy sinh chút thương tiếc nào, nghe nàng không ngừng chất vấn khẽ kêu chỉ cảm thấy bên tai như bị một con ruồi bọ làm cho bực bội.
Nữ nhân này có thể vì một chuyện rất nhỏ thậm chí không có đạo lý mà cùng nguyên chủ tranh cãi, tức giận mắng chửi nguyên chủ, nhưng khi nguyên chủ vì nàng bị thương, nàng lại luôn thờ ơ.
Nguyên chủ là một người tàn nhẫn, âm tình bất định như vậy lại có thể vì nàng thay đổi, vì nàng trả giá, đặt nàng ở đầu quả tim yêu thương, nhưng đổi lại, luôn là sự vô tâm, không phổi của nữ nhân này.
Nữ nhân như Vân Thiên Thiên, chẳng qua chỉ là một cái túi da xinh đẹp, bên trong là một bãi rác mà thôi!
Hừ lạnh một tiếng, Âm Khôn Bát nhìn chằm chằm vẻ mặt khó xử của thủ vệ không dám cản nàng trầm giọng nói "Đem nàng nhốt lại trong địa lao, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không được phép thả nàng!"
Nguyên chủ yêu Vân Thiên Thiên đến điên cuồng, nhưng hắn lại không thích Vân Thiên Thiên, cũng sẽ không giống nguyên chủ giống ngốc hề hề vây quanh nàng, vì nàng mà đau lòng.
Khi thủ vệ đưa Vân Thiên Thiên cả người đang đầy mặt không thể tin tưởng đi ra ngoài, Âm Khôn Bát mới hài lòng gật một cái, lực chú ý lại quay lại nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Ngu Tú hôn cô một cái.
Tiếp theo lại không thỏa mãn liếm liếm bên tai Ngu Tú, gương mặt, cổ, cuối cùng lại lần nữa chuyển qua trên môi thiếu niên trên.
Giống như một con chó to lớn đang không ngừng liếm lắp trên mặt Ngu Tú, làm cho sắc mặt Ngu Tú đỏ bừng như máu, dôi tay năm chặt không dám cử động dù chỉ một chút, nhắm chặt mắt lại mặc kệ hành động của hắn.
Thiếu niên vẫn là bộ mà mình đã từng nhấm nháp qua làm Âm Khôn Bát muốn làm không thôi, nhưng tối qua người vừa mới bị hắn làm đau, thân thể còn có thương tích, thật sự không thể để hắn làm bậy.
Tiếc nuối hôn hai mắt nhắm chặt của Ngu Tú, Âm Khôn Bát ôm người vào trong lòng nằm xuống, cũng không làm động tác dư thừa, tuy rằng hắn thật sự rất nhớ tư vị tốt đẹp kia......
"......" Ngu Tú dựa vào ngực Âm Khôn Bát, cẩn thận ngẩng đầu nhìn cằm hắn, vẻ mặt thấp thỏm.
Nắm một góc thảm, cảm nhận được đau nhức bên hông còn có nơi nào đó âm ỉ đau, cùng với sự giam cẩm bá đạo của nam nhân, Ngu Tú cảm thấy sau này là một mảng đen tối.
Xem ra, trước khi Vân cô nương hồi tâm chuyển ý, trước khi giáo chủ chán ghét mình, y sẽ phải tiếp tục hầu hạ giáo chủ, vi phạm luân thường đạo lý nằm dưới thân hầu hạ nam nhân khác làm tình......
Nghĩ đến đây, Ngu Tú liền cảm thấy vô cùng xấu hổ đỏ mặt, cũng mặc kệ cảm thấy thẹn mặt đỏ như thế nào, từ tận đáy lòng y cũng không dám phản kháng.
Càng không nghĩ tới trinh liệt tự sát gì đó, trong nhà y còn có cha mẹ già, còn co đệ đệ muội muội phải nuôi dưỡng, quá nhiều vướng bận làm y không bỏ xuống được.
Nhận mệnh nhìn thoáng qua Âm Khôn Bát, Ngu Tú trong lòng chỉ có thể yên lặng hy vọng đến lúc giáo chủ chán ghét chính mình có thể thủ hạ lưu tình tha cho y một mạng.
Hầu hạ liền hầu hạ đi, dù sao y là một nam nhân không thể so với nữ nhân, cao quý, tôn nghiêm cái gì so với mạng mình cùng cha mẹ già, đệ đệ muội muội không là cái gì!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nghĩ đến Hàn Phi kia ngoan độc âm tình bất định tính cách hung ác, Ngu Tú liền sợ hãi vô cùng, thân mình có chút phát run.
"A Tú, ngoan, ngủ."
Âm Khôn Bát kéo cánh tay lại, ôm Ngu Tú vào lòng, chậm rãi nhắm hai mắt, tối hôm qua mạnh mẽ tiến vào thân thể làm hắn vô cùng mỏi mệt, hắn cần phải nghỉ ngơi một chút.
Hôn hôn đầu Ngu Tú, thỏa mãn mỉm cười mà ngủ say....
Tác giả có lời muốn nói: Phát triển sẽ rất nhanh nha....
- ------------------------------------------------------
Má chứ con lỏ Vân Thiên Thiên đến từ hiện đại mà lại nói mấy câu kỳ thị người đồng tính, tư duy còn đéo bằng người cổ đại mà chị ta khinh thường đọc mà tức cái nách.
☆, Tấn Giang đầu phát
Quản sự làm việc rất nhanh, Âm Khôn Bát vừa mới về phòng một lát, liền có người lục tục tới dọn dẹp đồ đạc trong phòng.
Một lần nữa bài trí lại một cách hoàn hảo, động tác thuần thục, biểu hiện tự nhiên, hiển nhiên chuyện này đã không phải lần đầu tiên xảy ra, có thể thấy, nguyên chủ vì Vân Thiên Thiên đã nổi giận biết bao nhiêu lần.
Phòng ở nhanh chóng được dọn dẹp hoàn hảo, đồ ăn cũng được phòng bếp đưa tới, quản sự cung kính đem hòm thuốc đưa cho Âm Khôn Bát, khóe mắt nhịn không được liếc mắt một cái nhìn Ngu Tú thần sắc căng thẳng đang nằm trên giường, trong lòng tò mò.
Nhận lấy hòm thuốc quản sự đưa, dựa theo ký ức của nguyên chủ tìm được thuốc trị thương, trước tiên cho y uống một viên thuốc trị nội thương, mới tiếp tục bôi thuốc lên vết thương bên ngoài.
Sắc mặt Ngu Tú không quá tốt, ngoại trừ nguyên nhân do tối qua quan hệ, còn là vì ngày hôm qua nguyên chủ tức giận dùng nội lực làm nội tạng y bị thương.
Kéo ra chăn, thấy Ngu Tú sợ hãi nhìn thoáng qua hạ nhân đang đứng ở mép giường hầu hạ, nháy mắt Âm Khôn Bát liền hiểu, lập tức phân phó hạ nhân ở phía sau "Các ngươi mau quay mặt đi!"
Chờ mọi người quay đi, nhẹ nhõm Ngu Tú mới thở dài một hơi, Âm Khôn Bát cười sờ sờ đầu của y, đem người ôm vào trong lòng ngực, mở bình thuốc, từng điểm từng điểm bôi thuốc cho người ta.
Ngu Tú tuy rằng sinh ở gia đình làm nông, vẫn luôn làm việc nặng, nhưng trừ bàn tay thường xuyên tiếp bên ngoài, trên người làn da lại vô cùng tốt.
Tuổi của y cũng không lớn, mười sáu mười bảy tuổi, đúng là thời điểm xanh non mơn mởn, thân thể ngây ngô của thiếu niên làm Âm Khôn Bát nhịn không được chăm chú nhìn thêm, trong lòng nóng lên.
Ngày hôm qua chiếm thân thể của nguyên chủ tuy rằng tẩu hỏa nhập ma thần chí không rõ ràng, nhưng những hình ảnh nóng bỏng đó lại nhớ sâu sắc.
Nói chung vẫn là nhịn không được, kéo Ngu Tú cả người trơn bóng bởi vì để người ta bôi thuốc cho mà mặt đỏ bừng, ngậm lấy môi thiếu niên mà cắn mấy cái.
Ô ô âm thanh rên rỉ ái muội làm mấy nha hoàn, gã sai vặt cùng quản sự đỏ mặt mà liếc nhìn nhau, trong lòng không thể tin nổi.
Vừa rồi giáo chủ tự mình bôi thuốc cho người ta các nàng đã rất kinh ngạc rồi, giáo chủ là một cao thủ dùng độc, cũng có nghĩa là y thuật cũng sẽ không kém.
Giáo chủ tự mình làm thuốc trị thương đều là cực phẩm, đan dược nội thương đều là đồ vật mà cấp dưới trong Ma giáo muốn có nhất
Nhưng đãi ngộ như vậy chỉ có vị Vân cô nương do giáo chủ mang về kia mới có, hiện tại hắn lạ để cho một tên tạp dịch sai vặt cấp thấp sử dụng......
Bên này, Âm Khôn Bát hôn Ngu Tú đến mức thiếu dưỡng khí theo bản năng bắt đầu giãy giụa mới buông người ra, dục cầu bất mãn* liếm liếm môi thiếu niên, mới quay lưng bảo nha hoàn bưng đồ ăn lên, tự mình nhận lấy đút cho người ta ăn.
*Dục cầu bất mãn: là một trạng thái tâm lý khi nhu cầu tình dục của một người không được đáp ứng.
"Giáo, giáo chủ, ta, ta tự mình có thể......" Ngu Tú thụ sủng nhược kinh*, sợ hãi nhìn chằm chằm Âm Khôn Bát đang muốn tự mình đút cho y.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà cảm thấy lo lắng sợ hãi
"Ngoan, ăn......" Không cho Ngu Tú có cơ hội tiếp tục cự tuyệt, Âm Khôn Bát đem cháo đưa đến bên miệng y, hưởng thụ cảm giác đút cháo.
"......" Miếng cháo ấm nóng thơm ngon đưa đến bên miệng, Ngu Tú thấp thỏm khẩn trương nuốt xuống, đôi mắt trong veo nhìn loạn xung quan, hiển nhiên tâm trang vô cùng lo lắng!
Hưởng thụ xong quá trình đút thiếu niên ăn, Âm Khôn Bát lại phân phó quản sự gọi người tới chuẩn bị mấy bộ quần áo cùng với kích cỡ của Ngu Tú.
Thuận tiện đem thêm đồ của thiếu niên để vào phòng giáo chủ, nói rõ muốn giữ người ở lại trong phòng mình.
Hành động này, tức khắc làm người trong Ma giáo mở to hai mắt, trong lòng âm thầm cân nhắc, giáo chủ rốt cuộc là coi trọng tên sai vặt này, hay dùng này tên sai vặt vì giận Vân cô nương?
Cuối cùng mọi người không hẹn mà cùng đổ lỗi cho lý do thứ hai, dù sao giáo chủ theo đuổi, trả giá cho Vân cô nương đã nhiều năm, chẳng khác nào kẻ điên cuồng.
Trong một đêm đã thích người khác, thì cũng quá nhanh đi? Rõ ràng không phù hợp logic.
Nghĩ đến đây, mọi người đối với Ngu Tú bỗng nhiên được giáo chủ yêu thích không hề có ghen ghét hâm mộ, tất cả đều cảm thấy đồng tình.
Dựa vào tính cách độc ác của giáo chủ, nếu Vân cô nương chỉ cần chịu thua một chút, tên sai vặt sẽ bị giáo chủ đem đi xử lý.
Không phải lúc trước nhóm thê thiếp được giáo chủ yêu thích chỉ vì một câu của Vân cô nương mà đã bị giáo chủ lén xử lý, đến xác cũng không còn sao?
Ngu Tú cũng rất sợ hãi, tuy rằng y là người thành thật dễ bị bắt nạt, nhưng y không ngốc, giáo chủ là người như thế nào toàn bộ Ma giáo đều biết, y cũng không ngoại lệ.
Âm Khôn Bát đối xử với y càng tốt càng ôn nhu, trong lòng y càng sợ hãi, dù Âm Khôn Bát có làm gì không đúng thì cũng không giám phản kháng, sợ bị băm cho chó ăn.
Làm sao bây giờ, y thật sự không muốn chết, y còn muốn về nhà, muốn mang bạc về cho gia đình, y là con cả trong nhà, phải giúp đỡ cha mẹ nuôi đệ muội.
Mơi vài ngày trước trong nhà đưa tin, nói là nhị đệ của y sẽ lấy vợ, y còn nghĩ nhân lúc hạ nhân một năm sẽ có một ngày nghỉ ngơi sẽ về nhà xem một chút.
Hiện tại đừng nói về nhà, mạng nhỏ của y giờ còn khó giữ, chờ giáo chủ hết giận làm hòa với Vân cô nương, ngày y chết cũng sẽ đến.........
Ngu Tú vẻ mặt chua xót dựa vào ngực Âm Khôn Bát, cảm giác được bàn tay to lớn đang nắm lấy bên hông, mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ mà co rúm lại.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cửa phòng của giáo chủ bị mở toang, một thiếu nữ mặc váy hồng phấn xông thẳng vào.
Mắt ngọc mày ngài, mặt như hoa đào, mày liễu eo nhỏ, phiên nhược kinh hồng*, đúng là một nữ tử tuyệt sắc gia nhân.
*Mắt ngọc mày ngài, mặt như hoa đào, mày liễu eo nhỏ, phiên nhược kinh hồng, tuyệt sắc giai nhân: các từ ngữ miêu tả vẻ đẹp của người con gái xưa.
Mặc dù bây giờ vẻ trên mặt rất tức giận, nhưng gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia lại mang theo một cảm giác khác, đúng là khiến nguyên chủ Hàn Phi yêu nữ nhân Vân Thiên Thiên này đến điên cuồng!
"Hàn Phi, ngươi cút ra đây cho ta, cút ra đây, tên khốn nạn, ta phải rời khỏi đây, ta không muốn ở chỗ này, ngươi mau bảo người đưa ta về võ lâm minh, nếu không ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi........."
Vân Thiên Thiên tức giận khẽ mắng, không màng thị vệ ngăn cản, một mình xông vào phòng, đi thẳng đến bên mép giường.
Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng tái nhợt của Ngu Tú, trên người chỉ đắp nửa chiếc chăn, lộ ra bên ngoài đùi và cánh tay trơn bóng bị Âm Khôn Bát ôm vào ngực đầy ái muội, quan hệ như này không cần nói cũng biết vẻ mặt phẫn nộ bỗng chốc cứng đờ.
Vân Thiên Thiên ngây ra một lúc, mặt lúc xanh lúc trắng, sau đó lộ ra một ánh mắt khinh thường chán ghét, run giọng nói "Ngươi, ngươi...... Hàn Phi ngươi biến thái, thế mà lại cùng nam nhân làm chuyện đó, đồng tính luyến ái chết tiệt!"
Đang cùng người mình yêu âu yếm ôn tồn bỗng nhiên bị gián đoạn, Âm Khôn Bát giơ tay dùng nội lực tát Vân Thiên Thiên một cái, trực tiếp hất nàng văng xuống đất.
"Cút!"
Bỗng nhiên bị tát một cái, Vân Thiên Thiên bụm mặt có chút không phản ứng được, đôi mắt xinh đẹp không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Âm Khôn Bát.
"Ngươi, ngươi thế mà lại đánh ta... Hàn Phi ngươi không phải nam nhân sao, thế mà lại đánh ta, ô ô ô..."
Vân Thiên Thiên quả thực không thể tin được cái người luôn miệng nói yêu nàng kia, nam nhân mà vì nàng chỉ cần nói một câu sẽ mạo hiểm cả sinh mạng để làm bất cứ chuyện gì chuyện sẽ đánh nàng.
"Khốn nạn, Hàn Phi ngươi là tên khốn, ô ô ô, ta không bao giờ để ý đến ngươi nữa, ta hận ngươi hận ngươi hận ngươi, ta sẽ không bao giờ thích ngươi......"
Một mỹ nhân tuyệt sắc dù có gào khóc cũng vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người, khi khóc càng làm người ta không nỡ làm cho nàng chịu oan ức.
Nhưng lúc này Vân Thiên Thiên lại không làm cho Âm Khôn Bát nảy sinh chút thương tiếc nào, nghe nàng không ngừng chất vấn khẽ kêu chỉ cảm thấy bên tai như bị một con ruồi bọ làm cho bực bội.
Nữ nhân này có thể vì một chuyện rất nhỏ thậm chí không có đạo lý mà cùng nguyên chủ tranh cãi, tức giận mắng chửi nguyên chủ, nhưng khi nguyên chủ vì nàng bị thương, nàng lại luôn thờ ơ.
Nguyên chủ là một người tàn nhẫn, âm tình bất định như vậy lại có thể vì nàng thay đổi, vì nàng trả giá, đặt nàng ở đầu quả tim yêu thương, nhưng đổi lại, luôn là sự vô tâm, không phổi của nữ nhân này.
Nữ nhân như Vân Thiên Thiên, chẳng qua chỉ là một cái túi da xinh đẹp, bên trong là một bãi rác mà thôi!
Hừ lạnh một tiếng, Âm Khôn Bát nhìn chằm chằm vẻ mặt khó xử của thủ vệ không dám cản nàng trầm giọng nói "Đem nàng nhốt lại trong địa lao, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không được phép thả nàng!"
Nguyên chủ yêu Vân Thiên Thiên đến điên cuồng, nhưng hắn lại không thích Vân Thiên Thiên, cũng sẽ không giống nguyên chủ giống ngốc hề hề vây quanh nàng, vì nàng mà đau lòng.
Khi thủ vệ đưa Vân Thiên Thiên cả người đang đầy mặt không thể tin tưởng đi ra ngoài, Âm Khôn Bát mới hài lòng gật một cái, lực chú ý lại quay lại nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Ngu Tú hôn cô một cái.
Tiếp theo lại không thỏa mãn liếm liếm bên tai Ngu Tú, gương mặt, cổ, cuối cùng lại lần nữa chuyển qua trên môi thiếu niên trên.
Giống như một con chó to lớn đang không ngừng liếm lắp trên mặt Ngu Tú, làm cho sắc mặt Ngu Tú đỏ bừng như máu, dôi tay năm chặt không dám cử động dù chỉ một chút, nhắm chặt mắt lại mặc kệ hành động của hắn.
Thiếu niên vẫn là bộ mà mình đã từng nhấm nháp qua làm Âm Khôn Bát muốn làm không thôi, nhưng tối qua người vừa mới bị hắn làm đau, thân thể còn có thương tích, thật sự không thể để hắn làm bậy.
Tiếc nuối hôn hai mắt nhắm chặt của Ngu Tú, Âm Khôn Bát ôm người vào trong lòng nằm xuống, cũng không làm động tác dư thừa, tuy rằng hắn thật sự rất nhớ tư vị tốt đẹp kia......
"......" Ngu Tú dựa vào ngực Âm Khôn Bát, cẩn thận ngẩng đầu nhìn cằm hắn, vẻ mặt thấp thỏm.
Nắm một góc thảm, cảm nhận được đau nhức bên hông còn có nơi nào đó âm ỉ đau, cùng với sự giam cẩm bá đạo của nam nhân, Ngu Tú cảm thấy sau này là một mảng đen tối.
Xem ra, trước khi Vân cô nương hồi tâm chuyển ý, trước khi giáo chủ chán ghét mình, y sẽ phải tiếp tục hầu hạ giáo chủ, vi phạm luân thường đạo lý nằm dưới thân hầu hạ nam nhân khác làm tình......
Nghĩ đến đây, Ngu Tú liền cảm thấy vô cùng xấu hổ đỏ mặt, cũng mặc kệ cảm thấy thẹn mặt đỏ như thế nào, từ tận đáy lòng y cũng không dám phản kháng.
Càng không nghĩ tới trinh liệt tự sát gì đó, trong nhà y còn có cha mẹ già, còn co đệ đệ muội muội phải nuôi dưỡng, quá nhiều vướng bận làm y không bỏ xuống được.
Nhận mệnh nhìn thoáng qua Âm Khôn Bát, Ngu Tú trong lòng chỉ có thể yên lặng hy vọng đến lúc giáo chủ chán ghét chính mình có thể thủ hạ lưu tình tha cho y một mạng.
Hầu hạ liền hầu hạ đi, dù sao y là một nam nhân không thể so với nữ nhân, cao quý, tôn nghiêm cái gì so với mạng mình cùng cha mẹ già, đệ đệ muội muội không là cái gì!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nghĩ đến Hàn Phi kia ngoan độc âm tình bất định tính cách hung ác, Ngu Tú liền sợ hãi vô cùng, thân mình có chút phát run.
"A Tú, ngoan, ngủ."
Âm Khôn Bát kéo cánh tay lại, ôm Ngu Tú vào lòng, chậm rãi nhắm hai mắt, tối hôm qua mạnh mẽ tiến vào thân thể làm hắn vô cùng mỏi mệt, hắn cần phải nghỉ ngơi một chút.
Hôn hôn đầu Ngu Tú, thỏa mãn mỉm cười mà ngủ say....
Tác giả có lời muốn nói: Phát triển sẽ rất nhanh nha....
- ------------------------------------------------------
Má chứ con lỏ Vân Thiên Thiên đến từ hiện đại mà lại nói mấy câu kỳ thị người đồng tính, tư duy còn đéo bằng người cổ đại mà chị ta khinh thường đọc mà tức cái nách.