Chương : 8
Editor: Thiên Lam
————
Hồi lâu sau, có lẽ là do nàng không phối hợp, làm hắn mất hứng thú,Cận Bùi rời khỏi môi nàng, chậm rãi ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng mang theo sự đánh giá.
Nhìn chằm chằm đến mức Tô Cẩm đã bắt đầu cảm thấy nhút nhát, trong lòng vô cùng khẩn trương!
Thật mẹ nó ngu xuẩn, làm cái gì cũng không suy nghĩ trước! Vậy mà đã quên thân phận của nàng! Đã quên nàng cần phải công lược! Đã quên người trước mặt này là mục tiêu của nàng! Đã quên nàng phải dựa vào hắn để kiếm tích phân!
Thật là vẫn chưa thích ứng được a!!!
Tô Cẩm vừa định cúi đầu nhận lỗi, liền thấy vẻ mặt của Cận Bùi có chút thú vị, trong mắt tràn đầy hứng thú cùng với ham muốn chinh phục.
"Tiểu Cẩm Nhi, ngươi đúng là càng ngày chơi càng tốt! Vậy mà có thể khơi dậy ham muốn chinh phục của ta!"
Tô Cẩm hơi giật mình, Cận Bùi lại cười, duỗi tay nắm lấy cằm của nàng nói: "Ta bây giờ có chút thích dáng vẻ hiện tại của ngươi, làm sao bây giờ?"
Tô Cẩm chớp mắt, nàng giả bộ nghe không hiểu.
"Ha ha!" Cận Bùi vỗ vỗ đầu nàng, hơi hơi mỉm cười: "Đêm cũng khuya rồi, đi ngủ đi."
Vừa nghe lời này, thân thể Tô Cẩm đột nhiên cứng đờ, không phải là nàng hiểu sai ý tứ của lời hắn chứ, chẳng lẽ lại muốn làm chuyện cá nước thân mật?!!
V
Cận Bùi liếc mắt một cái liền biết nàng mất tự nhiên, lại nói: "Đừng khẩn trương, ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ là ngủ thôi."
Hắn nói như vậy, Tô Cẩm tạm thời yên tâm, hầu hạ hắn thay y phục, nàng cũng cởi áo ngoài, mặc trên người áo trong, thổi tắt ngọn nến rồi nằm lên giường, theo bản năng kéo ra khoảng cách với Cận Bùi.
Vừa mới nằm xuống không bao lâu, đã bị một bàn tay lớn đặt trên người nàng, sau đó bị hắn gắt gao giam cầm ở trong ngực! Nàng muốn tránh thoát nhưng vô dụng, cuối cùng cũng phải từ bỏ!
Không phải chỉ là ôm nhau ngủ sao?! Để xem ai sợ ai! Một người hiện đại có tư tưởng thoải mái như nàng, có cái gì mà phải sợ?!
Hơn nữa, đây còn là một đại soái ca, thật quá tiện nghi cho nàng! Coi như là tình một đêm vậy!
"Sao lại rụt rè như thế, thật chẳng khác gì mấy tiểu nương tử vừa mới gả chồng!" Âm thanh của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu nàng mang theo một chút trêu đùa.
"Ngươi chưa từng cưới thê tử, ngươi biết sao được?" Tô Cẩm giương mắt nhìn hắn, nói.
"Ha ha, không ăn qua thịt heo cũng không phải là không nhìn thấy heo chạy a!"
Cận Bùi cúi đầu, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, sau vài giây trầm mặc, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mê ly, lại đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Sau này lúc cưới ngươi vào cửa, ngươi có thẹn thùng giống như bây giờ hay không?"
"Ngươi...... Sẽ cưới ta sao?" Tô Cẩm vẫn còn nghi hoặc hỏi lại, đôi mắt ánh lên tia chờ đợi cùng mê mang.
"Sẽ." Cận Bùi nghiêm túc gật đầu.
"Gả vào..... với thân phận thiếp sao?" Tô Cẩm nói ra những lời này, có chút tự giễu rũ mi cúi đầu.
Tâm tình của Cận Bùi theo thanh âm của nàng mà trầm xuống, trong lòng rối ren, len lói những cảm xúc trước nay chưa từng có, có chút chua xót, lại có chút buồn......
"Ngươi rất để ý việc này?" Hắn lại hỏi.
"......" Tô Cẩm không nói lời nào, nhưng biểu cảm của nàng đã nói lên tất cả.
Cận Bùi mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói được câu gì,xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "...... Ngủ đi."
Tô Cẩm nhắm mắt, cảm thấy lúc hắn xoa đầu nàng, từ đáy lòng sinh ra cảm giác có một chút tham luyến,nàng nhích thân mình gần về phía hắn theo bản năng, nhắm hai mắt lại.
Có lẽ bây giờ địa vị của nàng trong lòng hắn không quan trọng đến nỗi hắn nguyện ý vì nàng mà bỏ ngoài tai hết những lời dèm pha, chỉ toàn tâm toàn ý cưới nàng, vì nàng mà suy nghĩ, nhưng nàng cũng không vội, mọi việc đều cần phải có thời gian!
—————
#30/6/2019
————
Hồi lâu sau, có lẽ là do nàng không phối hợp, làm hắn mất hứng thú,Cận Bùi rời khỏi môi nàng, chậm rãi ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng mang theo sự đánh giá.
Nhìn chằm chằm đến mức Tô Cẩm đã bắt đầu cảm thấy nhút nhát, trong lòng vô cùng khẩn trương!
Thật mẹ nó ngu xuẩn, làm cái gì cũng không suy nghĩ trước! Vậy mà đã quên thân phận của nàng! Đã quên nàng cần phải công lược! Đã quên người trước mặt này là mục tiêu của nàng! Đã quên nàng phải dựa vào hắn để kiếm tích phân!
Thật là vẫn chưa thích ứng được a!!!
Tô Cẩm vừa định cúi đầu nhận lỗi, liền thấy vẻ mặt của Cận Bùi có chút thú vị, trong mắt tràn đầy hứng thú cùng với ham muốn chinh phục.
"Tiểu Cẩm Nhi, ngươi đúng là càng ngày chơi càng tốt! Vậy mà có thể khơi dậy ham muốn chinh phục của ta!"
Tô Cẩm hơi giật mình, Cận Bùi lại cười, duỗi tay nắm lấy cằm của nàng nói: "Ta bây giờ có chút thích dáng vẻ hiện tại của ngươi, làm sao bây giờ?"
Tô Cẩm chớp mắt, nàng giả bộ nghe không hiểu.
"Ha ha!" Cận Bùi vỗ vỗ đầu nàng, hơi hơi mỉm cười: "Đêm cũng khuya rồi, đi ngủ đi."
Vừa nghe lời này, thân thể Tô Cẩm đột nhiên cứng đờ, không phải là nàng hiểu sai ý tứ của lời hắn chứ, chẳng lẽ lại muốn làm chuyện cá nước thân mật?!!
V
Cận Bùi liếc mắt một cái liền biết nàng mất tự nhiên, lại nói: "Đừng khẩn trương, ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ là ngủ thôi."
Hắn nói như vậy, Tô Cẩm tạm thời yên tâm, hầu hạ hắn thay y phục, nàng cũng cởi áo ngoài, mặc trên người áo trong, thổi tắt ngọn nến rồi nằm lên giường, theo bản năng kéo ra khoảng cách với Cận Bùi.
Vừa mới nằm xuống không bao lâu, đã bị một bàn tay lớn đặt trên người nàng, sau đó bị hắn gắt gao giam cầm ở trong ngực! Nàng muốn tránh thoát nhưng vô dụng, cuối cùng cũng phải từ bỏ!
Không phải chỉ là ôm nhau ngủ sao?! Để xem ai sợ ai! Một người hiện đại có tư tưởng thoải mái như nàng, có cái gì mà phải sợ?!
Hơn nữa, đây còn là một đại soái ca, thật quá tiện nghi cho nàng! Coi như là tình một đêm vậy!
"Sao lại rụt rè như thế, thật chẳng khác gì mấy tiểu nương tử vừa mới gả chồng!" Âm thanh của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu nàng mang theo một chút trêu đùa.
"Ngươi chưa từng cưới thê tử, ngươi biết sao được?" Tô Cẩm giương mắt nhìn hắn, nói.
"Ha ha, không ăn qua thịt heo cũng không phải là không nhìn thấy heo chạy a!"
Cận Bùi cúi đầu, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, sau vài giây trầm mặc, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mê ly, lại đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Sau này lúc cưới ngươi vào cửa, ngươi có thẹn thùng giống như bây giờ hay không?"
"Ngươi...... Sẽ cưới ta sao?" Tô Cẩm vẫn còn nghi hoặc hỏi lại, đôi mắt ánh lên tia chờ đợi cùng mê mang.
"Sẽ." Cận Bùi nghiêm túc gật đầu.
"Gả vào..... với thân phận thiếp sao?" Tô Cẩm nói ra những lời này, có chút tự giễu rũ mi cúi đầu.
Tâm tình của Cận Bùi theo thanh âm của nàng mà trầm xuống, trong lòng rối ren, len lói những cảm xúc trước nay chưa từng có, có chút chua xót, lại có chút buồn......
"Ngươi rất để ý việc này?" Hắn lại hỏi.
"......" Tô Cẩm không nói lời nào, nhưng biểu cảm của nàng đã nói lên tất cả.
Cận Bùi mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói được câu gì,xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "...... Ngủ đi."
Tô Cẩm nhắm mắt, cảm thấy lúc hắn xoa đầu nàng, từ đáy lòng sinh ra cảm giác có một chút tham luyến,nàng nhích thân mình gần về phía hắn theo bản năng, nhắm hai mắt lại.
Có lẽ bây giờ địa vị của nàng trong lòng hắn không quan trọng đến nỗi hắn nguyện ý vì nàng mà bỏ ngoài tai hết những lời dèm pha, chỉ toàn tâm toàn ý cưới nàng, vì nàng mà suy nghĩ, nhưng nàng cũng không vội, mọi việc đều cần phải có thời gian!
—————
#30/6/2019