Chương : 51
Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
"Nhưng tôi có thể xác định, lòng tôi luôn hi vọng cậu có thể chân chính vui vẻ, quên đi những chuyện đã qua."
Khóe môi Tu Ẩn nhịn không được vểnh cao, tay đưa ra chặn đứng cánh tay tái nhợt đang muốn rút về của Yến Lạc.
Kéo về trước mặt mình, đặt môi lên khẽ hôn.
"Lạc Lạc, những lời em nói ra, tất cả đều trong tay em." Nắm giữ hỉ hộ ai nhạc của hắn, khiến cho tâm vốn bình tĩnh của hắn cũng trở nên thăng trầm.
Những ngày tháng sau đó không ai dám nhắc đến tình huống thân thể Yến Lạc, có điều thuốc thang và đồ bổ cho Yến Lạc càng ngày càng tăng.
Còn chuyện đất nước của Yến Lạc, Tu Ẩn chỉ nói sẽ không quá phận, cũng không muốn Yến Lạc lại thêm nhọc lòng.
Bình tĩnh ôn hòa ở chung, hiệu quả tốt hơn nhiều so với trong tính toán của Tiểu Phấn Hồng, giá trị hắc hóa từng chút từng chút giảm xuống.
Tuy tốc độ thong thả nhưng vô cùng vững vàng, dựa theo tiến độ này, gia hỏa kia rất có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng dù có ăn linh đan diệu dược, đối với thân thể như nỏ mạnh hết đà của Yến Lạc cũng không có tác dụng gì.
Thân mình Yến Lạc như đóa hoa điêu tàn chậm rãi khô héo.
Mà giá trị hắc hóa của Tu Ẩn đã dừng lại ở mức 10%, dù cho Yến Lạc làm cách gì cũng không thể giảm bớt.
Hơn nữa không biết gần đây hắn đang chuẩn bị kế hoạch gì, luôn tạo cho Yến Lạc cảm giác nụ cười của hắn có chút quỷ dị.
"Ký chủ thân ái... Phương pháp sinh tồn cao cấp mà cô nói trước đó đâu rồi?" Mắt thấy nhiệm vụ sắp sửa hoàn thành, Tiểu Phấn Hồng rốt cuộc mở miệng.
Vẻ mặt Yến Lạc đúng lý hợp tình, "Không có thấy bổn cô nương đang sử dụng kỹ thuật diễn và tình cảm cấp bậc sử thi sao?" (Kiều Tiếu: chẳng biết cấp bậc sử thi là cấp bậc gì:) QT còn dịch là "cấp bậc anh hùng ca" cơ. Nhưng từ "sử thi" là từ nguyên văn.)
Tiểu Phấn Hồng:....
Quả nhiên, cô không nên ôm bao nhiêu hi vọng mà...
Thấy Tiểu Phấn Hồng không đáp lại, Yến Lạc buồn bực nhướng mày, tay nắm quyền gõ vào lòng bàn tay của mình.
"Nhưng có điều không đúng a, giá trị hắc hóa của Tu Ẩn sở dĩ tồn tại là bởi vì không có người chân chính bước vào thế giới của hắn, yêu thương hắn, bây giờ tôi đã làm đến nông nỗi này rồi, vì sao giá trị hắc hóa không giảm a?"
Tiểu Phấn Hồng còn chưa nói, cửa lần nữa bị đẩy ra, mà lúc này Yến Lạc đang đứng cạnh cửa sổ ngắm hoa từ từ quay đầu lại, nhìn Tu Ẩn chậm rãi đi vào.
Hôm nay Tu Ẩn ăn mặc vô cùng chính thức, phục sức mà chỉ quân vương mới có thể mặc được khoác thỏa đáng lên người hắn, tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn phá lệ tuấn dật.
Hắn bước nhanh đi tới, từ sau lưng Yến Lạc vòng tay ôm cô, tròng mắt xanh lá nhìn Yến Lạc, mày Tu Ẩn hơi nhíu, nhưng mà thật mau tâm tình lại tốt lên.
"Đang nghĩ cái gì?"
"Không có gì, chuyện gấp kia cậu làm xong rồi?"
"Ừ."
Yến Lạc dựa vào trong lòng Tu Ẩn, tổng cảm thấy tâm tình hôm nay của Tu Ẩn có chút khác biệt.
"Làm sao vậy?" Yến Lạc giơ tay, Tu Ẩn thập phần tự nhiên cúi đầu cọ cọ trên tay Yến Lạc, như là một đại hình khuyển dịu ngoan thuận thế chôn đầu ở cổ cô.
"Lạc Lạc em sẽ không rời khỏi tôi, đúng không?"
Yến Lạc khẽ dừng một chút, từ chỗ của Tiểu Phấn Hồng, cô biết thời gian cô thoát ly chỉ còn hai ngày nữa, mà tinh thần tươi sáng hiện tại của cô trên cơ bản là do cảm giác hồi quang phản chiếu đem lại.
Trước mắt thời gian xuất hiện sương mù đen càng ngày càng dài, tất nhiên Yến Lạc biết vì sao Tu Ẩn lại nói như vậy.
"Trước khi tôi biến mất, tôi sẽ bồi cậu." Yến Lạc chỉ có thể mở miệng nói như vậy, cô cũng muốn sử dụng một ít phương thức tương đối kịch liệt, nhưng hiển nhiên...
Mẹ nó, thân thể này căn bản là một tiểu bạch hoa, một chút đen tối cũng tìm không ra, cậu tin nổi không?
(ノ`Д)ノ
"Nhưng tôi có thể xác định, lòng tôi luôn hi vọng cậu có thể chân chính vui vẻ, quên đi những chuyện đã qua."
Khóe môi Tu Ẩn nhịn không được vểnh cao, tay đưa ra chặn đứng cánh tay tái nhợt đang muốn rút về của Yến Lạc.
Kéo về trước mặt mình, đặt môi lên khẽ hôn.
"Lạc Lạc, những lời em nói ra, tất cả đều trong tay em." Nắm giữ hỉ hộ ai nhạc của hắn, khiến cho tâm vốn bình tĩnh của hắn cũng trở nên thăng trầm.
Những ngày tháng sau đó không ai dám nhắc đến tình huống thân thể Yến Lạc, có điều thuốc thang và đồ bổ cho Yến Lạc càng ngày càng tăng.
Còn chuyện đất nước của Yến Lạc, Tu Ẩn chỉ nói sẽ không quá phận, cũng không muốn Yến Lạc lại thêm nhọc lòng.
Bình tĩnh ôn hòa ở chung, hiệu quả tốt hơn nhiều so với trong tính toán của Tiểu Phấn Hồng, giá trị hắc hóa từng chút từng chút giảm xuống.
Tuy tốc độ thong thả nhưng vô cùng vững vàng, dựa theo tiến độ này, gia hỏa kia rất có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng dù có ăn linh đan diệu dược, đối với thân thể như nỏ mạnh hết đà của Yến Lạc cũng không có tác dụng gì.
Thân mình Yến Lạc như đóa hoa điêu tàn chậm rãi khô héo.
Mà giá trị hắc hóa của Tu Ẩn đã dừng lại ở mức 10%, dù cho Yến Lạc làm cách gì cũng không thể giảm bớt.
Hơn nữa không biết gần đây hắn đang chuẩn bị kế hoạch gì, luôn tạo cho Yến Lạc cảm giác nụ cười của hắn có chút quỷ dị.
"Ký chủ thân ái... Phương pháp sinh tồn cao cấp mà cô nói trước đó đâu rồi?" Mắt thấy nhiệm vụ sắp sửa hoàn thành, Tiểu Phấn Hồng rốt cuộc mở miệng.
Vẻ mặt Yến Lạc đúng lý hợp tình, "Không có thấy bổn cô nương đang sử dụng kỹ thuật diễn và tình cảm cấp bậc sử thi sao?" (Kiều Tiếu: chẳng biết cấp bậc sử thi là cấp bậc gì:) QT còn dịch là "cấp bậc anh hùng ca" cơ. Nhưng từ "sử thi" là từ nguyên văn.)
Tiểu Phấn Hồng:....
Quả nhiên, cô không nên ôm bao nhiêu hi vọng mà...
Thấy Tiểu Phấn Hồng không đáp lại, Yến Lạc buồn bực nhướng mày, tay nắm quyền gõ vào lòng bàn tay của mình.
"Nhưng có điều không đúng a, giá trị hắc hóa của Tu Ẩn sở dĩ tồn tại là bởi vì không có người chân chính bước vào thế giới của hắn, yêu thương hắn, bây giờ tôi đã làm đến nông nỗi này rồi, vì sao giá trị hắc hóa không giảm a?"
Tiểu Phấn Hồng còn chưa nói, cửa lần nữa bị đẩy ra, mà lúc này Yến Lạc đang đứng cạnh cửa sổ ngắm hoa từ từ quay đầu lại, nhìn Tu Ẩn chậm rãi đi vào.
Hôm nay Tu Ẩn ăn mặc vô cùng chính thức, phục sức mà chỉ quân vương mới có thể mặc được khoác thỏa đáng lên người hắn, tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn phá lệ tuấn dật.
Hắn bước nhanh đi tới, từ sau lưng Yến Lạc vòng tay ôm cô, tròng mắt xanh lá nhìn Yến Lạc, mày Tu Ẩn hơi nhíu, nhưng mà thật mau tâm tình lại tốt lên.
"Đang nghĩ cái gì?"
"Không có gì, chuyện gấp kia cậu làm xong rồi?"
"Ừ."
Yến Lạc dựa vào trong lòng Tu Ẩn, tổng cảm thấy tâm tình hôm nay của Tu Ẩn có chút khác biệt.
"Làm sao vậy?" Yến Lạc giơ tay, Tu Ẩn thập phần tự nhiên cúi đầu cọ cọ trên tay Yến Lạc, như là một đại hình khuyển dịu ngoan thuận thế chôn đầu ở cổ cô.
"Lạc Lạc em sẽ không rời khỏi tôi, đúng không?"
Yến Lạc khẽ dừng một chút, từ chỗ của Tiểu Phấn Hồng, cô biết thời gian cô thoát ly chỉ còn hai ngày nữa, mà tinh thần tươi sáng hiện tại của cô trên cơ bản là do cảm giác hồi quang phản chiếu đem lại.
Trước mắt thời gian xuất hiện sương mù đen càng ngày càng dài, tất nhiên Yến Lạc biết vì sao Tu Ẩn lại nói như vậy.
"Trước khi tôi biến mất, tôi sẽ bồi cậu." Yến Lạc chỉ có thể mở miệng nói như vậy, cô cũng muốn sử dụng một ít phương thức tương đối kịch liệt, nhưng hiển nhiên...
Mẹ nó, thân thể này căn bản là một tiểu bạch hoa, một chút đen tối cũng tìm không ra, cậu tin nổi không?
(ノ`Д)ノ