Chương : 39
Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Mà giờ phút này thiếu niên ngồi trên ghế dựa có chút khác với mọi lần gặp mặt.
Khóe môi cong lên trào phúng, hắn nhấp một ngụm rượu trong ly, không hề có ý đặt đối phương vào mắt.
Kiêu ngạo, bừa bãi.
Xung quanh hắn là một đám người vây quanh, trong nay nắm trường thương (một loại vũ khí), có mấy nữ tử nhan sắc không tồi ăn mặc vũ phục các kiểu đang run bần bật quỳ rạp chỗ bậc thang dưới chân thiếu niên.
Người đứng trước mặt Tu Ẩn, vây quanh Tu Ẩn tạo cho Yến Lạc có cảm giác thập phần quen mắt.
"Tiểu Phấn Hồng.... Kia là?"
"Đúng vậy ký chủ, tin tưởng vào đôi mắt của cô đi, người kia đúng là vương hậu."
Bộ dáng của người đứng trước mặt Tu Ẩn trông thập phần kích động, một thân váy dài đẹp đẽ quý giá bao lấy thân hình lả lướt hấp dẫn của bà ta.
Tuy rằng Yến Lạc rất muốn phun tào, bà tới tạo phản mà còn ăn mặc rườm rà như vậy làm gì, nhưng phải nín nhịn không nói ra.
Làm Yến Lạc cảm thấy khiếp sợ chính là gương mặt của vương hậu.
Trên đó lan rộng những vết dao, mơ hồ còn có vết bỏng, gương mặt này thật đúng là thảm không nỡ nhìn.
Nếu không có quần áo cùng với thanh âm nghẹn ngào khó khăn lắm mới nghe được, Yến Lạc hoàn toàn không thể nhận ra người này là vương hậu ung dung hoa quý (*hoa quý=hoa lệ + quý phái) lúc đầu.
"Bà ta bị sao vậy?"
"Trên thực tế, sau khi Tu Ẩn tạo phản, vương hậu cùng An Đức Liệt nghĩ đến ký chủ đầu tiên, nhân lúc ký chủ hôn mê xâm nhập vào điện muốn biến ký chủ thành con tin, nhưng mà lập tức cô được Tu Ẩn cứu thoát."
Yến Lạc:...... "(oДo*) Khi nào thì có chuyện như vậy? Sao cô hoàn toàn không biết gì hết?
"Sau đó An Đức Liệt bị giết chết ngay tại chỗ, mà vương hậu thì bị Tu Ẩn bắt, dùng những thủ đoạn mà bà ta từng làm với Tu Ẩn hoàn trả gấp bội, cuối cùng thì thành bộ dáng này."
Tiểu Phấn Hồng bình tĩnh nói, nhưng thật ra cũng có chút khiếp sợ trước những thủ đoạn lôi đình của Tu Ẩn.
Không hổ là nam thần hắc hóa của vị diện, trước khi Lão quốc vương kịp động thủ liền đem thân thể nửa tàn phế của lão quốc vương triệt để biến thành không giống người bình thường, sau đó mới thanh thản đi làm chuyện khác,
Cầm tù Tạp La Nhĩ, thu phục đại thần của triều đình, lặng yên không tiếng động khiến vương quốc thay tên đổi họ, từng bước từng bước đều nằm trong kế hoạch, duy nhất tính nhầm hành động của An Đức Liệt, nhưng mà vẫn nhanh chóng trấn áp ổn thỏa.
Ký chủ ngu ngốc nhà mình có thể đấu lại nam nhân như vậy à?
Có thể hạ thấp bản thân, dùng bộ dáng nhuyễn manh để tiếp cận (*đến gần), sau lưng thì tính kế đầy rẫy, chỉ chờ một khắc con mồi mềm lòng mà cắn câu.
Nghe không rõ bọn họ đang nói gì, nhưng có thể nhìn thấy động tác ngày càng châm biếm của thiếu niên, một ngụm uống cạn rượu trong ly, tùy tay ném cái ly tinh mỹ (*tinh xảo và hoa mỹ) xuống đất.
Thanh âm vỡ vụn thanh thúy vang lên.
"Tiểu Phấn Hồng, lần cuối sử dụng kỹ năng do thám."
"Được, ký chủ."
"Ha ha ha, tiểu tạp chủng, hẳn bây giờ cậu đã hết cách rồi đúng không? Tôi thật hối hận lúc trước sao không một phát bóp chết cậu, tôi sớm nói rồi, chỉ cần tôi có cơ hội trở về, chúng ta không chết không ngừng!"
"Không chết không ngừng?" Tu Ẩn nhướng mày, đứng lên, ngón tay trắng nõn tùy ý xẹt qua mấy sợi tóc vàng rũ xuống trên trán, "A... Không biết bà lấy đâu ra tự tin để nói với tôi, không chết không ngừng?"
Xung quanh truyền đến tiếng gió vù vù, những thị vệ trốn nơi góc tối thấy tình huống lập tức vọt ra, thế cục nháy mắt thay đổi, hoàn toàn đảo ngược.
Tu Ẩn không chút hoang mang ngồi xuống, đáy mắt mang theo ác liệt không dễ phát hiện.
Mà giờ phút này thiếu niên ngồi trên ghế dựa có chút khác với mọi lần gặp mặt.
Khóe môi cong lên trào phúng, hắn nhấp một ngụm rượu trong ly, không hề có ý đặt đối phương vào mắt.
Kiêu ngạo, bừa bãi.
Xung quanh hắn là một đám người vây quanh, trong nay nắm trường thương (một loại vũ khí), có mấy nữ tử nhan sắc không tồi ăn mặc vũ phục các kiểu đang run bần bật quỳ rạp chỗ bậc thang dưới chân thiếu niên.
Người đứng trước mặt Tu Ẩn, vây quanh Tu Ẩn tạo cho Yến Lạc có cảm giác thập phần quen mắt.
"Tiểu Phấn Hồng.... Kia là?"
"Đúng vậy ký chủ, tin tưởng vào đôi mắt của cô đi, người kia đúng là vương hậu."
Bộ dáng của người đứng trước mặt Tu Ẩn trông thập phần kích động, một thân váy dài đẹp đẽ quý giá bao lấy thân hình lả lướt hấp dẫn của bà ta.
Tuy rằng Yến Lạc rất muốn phun tào, bà tới tạo phản mà còn ăn mặc rườm rà như vậy làm gì, nhưng phải nín nhịn không nói ra.
Làm Yến Lạc cảm thấy khiếp sợ chính là gương mặt của vương hậu.
Trên đó lan rộng những vết dao, mơ hồ còn có vết bỏng, gương mặt này thật đúng là thảm không nỡ nhìn.
Nếu không có quần áo cùng với thanh âm nghẹn ngào khó khăn lắm mới nghe được, Yến Lạc hoàn toàn không thể nhận ra người này là vương hậu ung dung hoa quý (*hoa quý=hoa lệ + quý phái) lúc đầu.
"Bà ta bị sao vậy?"
"Trên thực tế, sau khi Tu Ẩn tạo phản, vương hậu cùng An Đức Liệt nghĩ đến ký chủ đầu tiên, nhân lúc ký chủ hôn mê xâm nhập vào điện muốn biến ký chủ thành con tin, nhưng mà lập tức cô được Tu Ẩn cứu thoát."
Yến Lạc:...... "(oДo*) Khi nào thì có chuyện như vậy? Sao cô hoàn toàn không biết gì hết?
"Sau đó An Đức Liệt bị giết chết ngay tại chỗ, mà vương hậu thì bị Tu Ẩn bắt, dùng những thủ đoạn mà bà ta từng làm với Tu Ẩn hoàn trả gấp bội, cuối cùng thì thành bộ dáng này."
Tiểu Phấn Hồng bình tĩnh nói, nhưng thật ra cũng có chút khiếp sợ trước những thủ đoạn lôi đình của Tu Ẩn.
Không hổ là nam thần hắc hóa của vị diện, trước khi Lão quốc vương kịp động thủ liền đem thân thể nửa tàn phế của lão quốc vương triệt để biến thành không giống người bình thường, sau đó mới thanh thản đi làm chuyện khác,
Cầm tù Tạp La Nhĩ, thu phục đại thần của triều đình, lặng yên không tiếng động khiến vương quốc thay tên đổi họ, từng bước từng bước đều nằm trong kế hoạch, duy nhất tính nhầm hành động của An Đức Liệt, nhưng mà vẫn nhanh chóng trấn áp ổn thỏa.
Ký chủ ngu ngốc nhà mình có thể đấu lại nam nhân như vậy à?
Có thể hạ thấp bản thân, dùng bộ dáng nhuyễn manh để tiếp cận (*đến gần), sau lưng thì tính kế đầy rẫy, chỉ chờ một khắc con mồi mềm lòng mà cắn câu.
Nghe không rõ bọn họ đang nói gì, nhưng có thể nhìn thấy động tác ngày càng châm biếm của thiếu niên, một ngụm uống cạn rượu trong ly, tùy tay ném cái ly tinh mỹ (*tinh xảo và hoa mỹ) xuống đất.
Thanh âm vỡ vụn thanh thúy vang lên.
"Tiểu Phấn Hồng, lần cuối sử dụng kỹ năng do thám."
"Được, ký chủ."
"Ha ha ha, tiểu tạp chủng, hẳn bây giờ cậu đã hết cách rồi đúng không? Tôi thật hối hận lúc trước sao không một phát bóp chết cậu, tôi sớm nói rồi, chỉ cần tôi có cơ hội trở về, chúng ta không chết không ngừng!"
"Không chết không ngừng?" Tu Ẩn nhướng mày, đứng lên, ngón tay trắng nõn tùy ý xẹt qua mấy sợi tóc vàng rũ xuống trên trán, "A... Không biết bà lấy đâu ra tự tin để nói với tôi, không chết không ngừng?"
Xung quanh truyền đến tiếng gió vù vù, những thị vệ trốn nơi góc tối thấy tình huống lập tức vọt ra, thế cục nháy mắt thay đổi, hoàn toàn đảo ngược.
Tu Ẩn không chút hoang mang ngồi xuống, đáy mắt mang theo ác liệt không dễ phát hiện.