Chương : 29
Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Kiều Tiếu: Huhu, xin lỗi mọi người, hôm qua mình bị deadline học dí đến tận 12h đêm, lúc đó buồn ngủ quá nên không đăng chương cho mọi người được, hôm nay hứa danh dự là sẽ bù chương:(
Gần quá, gần đến mức cô có thể thấy rõ lông mi màu vàng của đứa nhỏ này, bên trong cặp mắt xanh lam ẩn chứa một loại cảm xúc khiến Yến Lạc hơi hơi co rúm lại.
Không thích hợp, đến lúc này dù Yến Lạc có trì độn đến đâu cũng nhận ra không thích hợp.
"Tiểu, Tiểu, Tiểu Phấn Hồng!!"
Tiểu Phấn Hồng đang quan sát tình hình:.... Ký chủ cố lên.
Đáy mắt Tu Ẩn xẹt qua một tia ám quang, nhìn cánh môi phấn nộn của Yến Lạc, ngay sau đó không đợi cô cự tuyệt liền dán môi lên.
Ban đầu, y như bề ngoài ngoan ngoãn, hắn chỉ đơn thuần dán môi lên, nhưng nhìn đôi mắt kinh ngạc của Yến Lạc, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó thử dùng lưỡi thăm dò, liếm láp cánh môi Yến Lạc.
Hai người đều bị cảm giác này làm cho chấn động, nhân lúc Yến Lạc chưa kịp phản ứng lại, đầu lưỡi linh hoạt kia tiến quân thần tốc, cường thế bá đạo chiếm cứ khoang miệng cô.
Đồ vật trên bàn bị động tác mạnh của hắn làm rơi hết xuống đất, thanh âm rên rỉ đột ngột khiến Yến Lạc phục hồi tinh thần, trừng mắt, bắt đầu giãy giụa.
Từ từ! Kịch bản này không đúng!
Động tác giãy giụa của Yến Lạc tuy mạnh, nhưng sức lực của thiếu niên nhìn như gầy yếu này cũng tuyệt đối không nhỏ.
Cường thế siết chặt vòng eo cô, đè lại cái ót, hoàn toàn không cho phép Yến Lạc cự tuyệt.
Hương vị này ngọt ngào hơn so với trong tưởng tượng làm cho Tu Ẩn muốn ngừng mà không được, cảm xúc dưới đáy mắt liên tục gia tăng.
Thời điểm buông Yến Lạc ra, hai người đều có chút thở dốc.
Trái tim Yến Lạc bùm bùm nhảy, eo còn bị người này ôm chặt, hơi thở của thiếu niên triền miên vây quanh, chặt chẽ bao phủ lấy cô.
Lần đầu tiên Yến Lạc gần gũi với một người nam nhân như vậy, đặc biệt hơn khi trước đó cô luôn coi hắn như là em trai mà đối đãi.
Này... Hình như yêu quý có chút quá rồi? Yến *chưa từng thích qua một người* Lạc thở phì phò, hậu tri hậu giác nghĩ.
Môi bị cọ xát mà trở nên đau đớn, người này quá dùng sức, cũng thực trúc trắc, dễ dàng trêu chọc Yến Lạc bồng bềnh lên tiên. (Kiều Tiếu::))))
"Lạc Lạc......" Thanh âm của thiếu niên truyền đến, không còn vẻ ngoan ngoãn đáng yêu trước đó, mà lúc này trở nên ám ách, trầm thấp lại giàu từ tính, trêu chọc khiến lỗ tai ngứa ngáy.
Theo bản năng Yến Lạc lùi về phía sau, thiếu niên kề sát bên tai mở miệng, "Không cần bọn họ, cần tôi có được không?"
Mê hoặc, ngả ngớn.
Yến Lạc lại theo bản năng lắc đầu.
Loại tình huống này không đúng a, không phải, cô...... Này......
Cô chỉ muốn tiêu trừ giá trị hắc hóa của hắn, tuy đúng là vừa rồi cô mới nghĩ sẽ đi tìm một cô vợ cho đứa nhỏ này, nhưng không đại biểu cô muốn đích thân ra trận, lấy thân thử nghiệm a...
Sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này? Nội tâm Yến Lạc tỏ vẻ khiếp sợ.
"Không muốn?" Thiếu niên nhẹ giọng mở miệng, tư thế không chút biến hóa, chỉ rũ con ngươi nhìn cô.
Bên trong cặp con ngươi xanh lam ấp ủ cảm xúc làm Yến Lạc có chút kinh hãi.
"Tôi luôn coi cậu là em trai..." Thế mà cậu lại tưởng thượng tôi. (Kiều Tiếu: Từ "thượng" này chắc mọi người biết nhỉ?:v)
"Em trai?" Tu Ẩn nghiêng nghiêng cái đầu, sợi tóc vàng rũ xuống gương mặt trắng nõn của hắn, hắn cười khẽ một tiếng, "Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng xem em làm chị gái."
Ban đầu hắn chỉ coi đây là một trò khôi hài vớ vẩn, vốn dĩ mang tâm thế chế giễu, nhưng những hành động vụng về ngu xuẩn của cô sau đó lại khiến hắn cảm thụ được ấm áp cùng với loại cảm xúc vi diệu mà hắn chưa từng được cảm nhận qua.
Đại khái là cảm xúc muốn độc chiếm, theo thời gian loại cảm xúc này càng ngày càng cường liệt (*mạnh mẽ),
Từ lúc hắn nhận ra thì, đã không có khả năng buông tay.
Con chim nhỏ tự mình bay vào trong lồng, thì tại sao hắn phải buông tay? Rõ ràng là cô tới trêu chọc hắn trước, không đúng sao?
Kiều Tiếu: Huhu, xin lỗi mọi người, hôm qua mình bị deadline học dí đến tận 12h đêm, lúc đó buồn ngủ quá nên không đăng chương cho mọi người được, hôm nay hứa danh dự là sẽ bù chương:(
Gần quá, gần đến mức cô có thể thấy rõ lông mi màu vàng của đứa nhỏ này, bên trong cặp mắt xanh lam ẩn chứa một loại cảm xúc khiến Yến Lạc hơi hơi co rúm lại.
Không thích hợp, đến lúc này dù Yến Lạc có trì độn đến đâu cũng nhận ra không thích hợp.
"Tiểu, Tiểu, Tiểu Phấn Hồng!!"
Tiểu Phấn Hồng đang quan sát tình hình:.... Ký chủ cố lên.
Đáy mắt Tu Ẩn xẹt qua một tia ám quang, nhìn cánh môi phấn nộn của Yến Lạc, ngay sau đó không đợi cô cự tuyệt liền dán môi lên.
Ban đầu, y như bề ngoài ngoan ngoãn, hắn chỉ đơn thuần dán môi lên, nhưng nhìn đôi mắt kinh ngạc của Yến Lạc, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó thử dùng lưỡi thăm dò, liếm láp cánh môi Yến Lạc.
Hai người đều bị cảm giác này làm cho chấn động, nhân lúc Yến Lạc chưa kịp phản ứng lại, đầu lưỡi linh hoạt kia tiến quân thần tốc, cường thế bá đạo chiếm cứ khoang miệng cô.
Đồ vật trên bàn bị động tác mạnh của hắn làm rơi hết xuống đất, thanh âm rên rỉ đột ngột khiến Yến Lạc phục hồi tinh thần, trừng mắt, bắt đầu giãy giụa.
Từ từ! Kịch bản này không đúng!
Động tác giãy giụa của Yến Lạc tuy mạnh, nhưng sức lực của thiếu niên nhìn như gầy yếu này cũng tuyệt đối không nhỏ.
Cường thế siết chặt vòng eo cô, đè lại cái ót, hoàn toàn không cho phép Yến Lạc cự tuyệt.
Hương vị này ngọt ngào hơn so với trong tưởng tượng làm cho Tu Ẩn muốn ngừng mà không được, cảm xúc dưới đáy mắt liên tục gia tăng.
Thời điểm buông Yến Lạc ra, hai người đều có chút thở dốc.
Trái tim Yến Lạc bùm bùm nhảy, eo còn bị người này ôm chặt, hơi thở của thiếu niên triền miên vây quanh, chặt chẽ bao phủ lấy cô.
Lần đầu tiên Yến Lạc gần gũi với một người nam nhân như vậy, đặc biệt hơn khi trước đó cô luôn coi hắn như là em trai mà đối đãi.
Này... Hình như yêu quý có chút quá rồi? Yến *chưa từng thích qua một người* Lạc thở phì phò, hậu tri hậu giác nghĩ.
Môi bị cọ xát mà trở nên đau đớn, người này quá dùng sức, cũng thực trúc trắc, dễ dàng trêu chọc Yến Lạc bồng bềnh lên tiên. (Kiều Tiếu::))))
"Lạc Lạc......" Thanh âm của thiếu niên truyền đến, không còn vẻ ngoan ngoãn đáng yêu trước đó, mà lúc này trở nên ám ách, trầm thấp lại giàu từ tính, trêu chọc khiến lỗ tai ngứa ngáy.
Theo bản năng Yến Lạc lùi về phía sau, thiếu niên kề sát bên tai mở miệng, "Không cần bọn họ, cần tôi có được không?"
Mê hoặc, ngả ngớn.
Yến Lạc lại theo bản năng lắc đầu.
Loại tình huống này không đúng a, không phải, cô...... Này......
Cô chỉ muốn tiêu trừ giá trị hắc hóa của hắn, tuy đúng là vừa rồi cô mới nghĩ sẽ đi tìm một cô vợ cho đứa nhỏ này, nhưng không đại biểu cô muốn đích thân ra trận, lấy thân thử nghiệm a...
Sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này? Nội tâm Yến Lạc tỏ vẻ khiếp sợ.
"Không muốn?" Thiếu niên nhẹ giọng mở miệng, tư thế không chút biến hóa, chỉ rũ con ngươi nhìn cô.
Bên trong cặp con ngươi xanh lam ấp ủ cảm xúc làm Yến Lạc có chút kinh hãi.
"Tôi luôn coi cậu là em trai..." Thế mà cậu lại tưởng thượng tôi. (Kiều Tiếu: Từ "thượng" này chắc mọi người biết nhỉ?:v)
"Em trai?" Tu Ẩn nghiêng nghiêng cái đầu, sợi tóc vàng rũ xuống gương mặt trắng nõn của hắn, hắn cười khẽ một tiếng, "Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng xem em làm chị gái."
Ban đầu hắn chỉ coi đây là một trò khôi hài vớ vẩn, vốn dĩ mang tâm thế chế giễu, nhưng những hành động vụng về ngu xuẩn của cô sau đó lại khiến hắn cảm thụ được ấm áp cùng với loại cảm xúc vi diệu mà hắn chưa từng được cảm nhận qua.
Đại khái là cảm xúc muốn độc chiếm, theo thời gian loại cảm xúc này càng ngày càng cường liệt (*mạnh mẽ),
Từ lúc hắn nhận ra thì, đã không có khả năng buông tay.
Con chim nhỏ tự mình bay vào trong lồng, thì tại sao hắn phải buông tay? Rõ ràng là cô tới trêu chọc hắn trước, không đúng sao?