Chương : 21
Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Đôi mắt xanh lam cong cong, ẩn chứa thần sắc nhu hoà, khoé môi không nhịn được mà bật ra một tiếng cười khẽ.
Tựa hồ ngoài dự đoán, nhưng rồi lại cảm thấy người này làm chuyện như vậy là hợp tình hợp lý.
Loại cảm giác này thật khiến người ta cảm thấy châm chọc.... nhưng lại không muốn buông tay.
Người nọ chậm rãi nhíu mày, “Ngài có biết ngài đang nói gì không? Ngài được nhị điện hạ cứu về, theo lý nên tuân theo an bài của nhị điện hạ mới đúng, những lời này của ngài không hề giống với ngôn ngữ của một thục nữ có thể nói ra."
Những lời ngôn luận kia không giống với phong phạm thục nữ của công chúa? Yến Lạc bẹp bẹp miệng, tốt xấu gì cô cũng biết một chút lễ phép được không?
"Ngài là vị hôn thê của nhị điện hạ......"
"Dừng dừng dừng!" Yến Lạc trừng lớn đôi mắt “Tuy tôi đã chịu sự giúp đỡ của các người, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc nhị điện hạ của các người đã cứu tôi một mạng, tại sao tôi phải gả cho hắn a?"
Vả lại nếu như nói khó nghe, lúc trước cô tiến vào nơi này xin giúp đỡ, vương hậu cùng An Đức Liệt chẳng qua vừa lúc đi ngang qua mà thôi.
Còn nữa, một lời không hợp liền trực tiếp coi cô là vị hôn thê của An Đức Liệt, quốc gia của các người muốn tìm vị hôn thê thì không cần phải có sự đồng ý của đương sự à?
Đem cả câu chuyện đều nghe hết một lượt, Tu Ẩn đương nhiên có thể đoán được chủ ý của An Đức Liệt.
Trước đó hắn không thèm để ý, thậm chí có chút ý muốn chế giễu, nhưng hiện tại......
Nhìn thân ảnh che chắn trước mặt mình, đáy mắt Tu Ẩn xẹt qua một tia sáng tối tăm.
Thân mình nhỏ xinh, mềm mại ngoài dự liệu của hắn.... Xúc cảm trơn trượt kia phảng phất còn đọng lại nơi đầu ngón tay.
Thật muốn đụng vào lần nữa.....
"Vẫn mong Yến Lạc điện hạ cẩn thận suy nghĩ cho kĩ, nhanh chóng cùng tôi trở về, còn Tam điện hạ, có phải ngài cũng nên chú ý đến thanh danh của ngài không?"
Bị Yến Lạc đáp trả đến nghẹn lời, người nọ trực tiếp nói sang chuyện khác, ánh mắt dừng lại trên người Tu Ẩn.
Rốt cuộc ở trong ấn tượng của bà, vị Tam điện hạ này luôn luôn bị coi khinh, mềm yếu, lại không có hậu trường, nên dễ ứng phó hơn nhiều.
Trừ bỏ ở trong cung, chi phí ăn mặc của vương tử có một phần cho hắn, những phương diện khác, vị vương tử này hệt như người trong suốt.
Mà Tu Ẩn lại hoàn toàn không nghe bà ta nói cái gì, chỉ chú tâm nhìn bóng dáng của Yến Lạc.
Nếu đã muốn thì trực tiếp làm, tuy rằng không biết cảm giác này đại biểu cho cái gì, mờ mịt không rõ, chẳng lẽ đây là tình yêu mỹ lệ?
A…… Sao có thể?
Rõ ràng hắn biết, thứ tình cảm này sẽ không thuộc về hắn, nhưng không quan hệ, tóm lại giữ cô ấy ở bên người, có thể từ từ tìm hiểu.
Nghĩ vậy Tu Ẩn trực tiếp giơ tay, từ sau ôm lấy Yến Lạc, đầu chôn ở cổ cô, che khuất hoàn toàn vẻ mặt hắn, sợi tóc vàng mềm mại cọ Yến Lạc, có chút ngứa.
Biểu tình của mấy người đối diện hoàn toàn thay đổi.
"Thật mềm." Tu Ẩn than nhẹ, hơi ngẩng đầu, con ngươi mang theo ý cười mềm mại nhìn về phía Yến Lạc, ngữ khí có chút nghi vấn,
"Sao cô lại mềm như vậy?"
Yến Lạc:...... Chẳng lẽ mềm cũng là lỗi của tôi?
Sợi tóc của thiếu niên mềm mại, ánh sáng từ phía sau hắt lại, hình thành một tầng viền vàng bao vây cả người hắn, trên mặt hắn là ý cười nhàn nhạt, sạch sẽ thuần túy, phảng phất không nhiễm chút khói lửa bụi trần, cứ nhìn Yến Lạc như vậy.
Công chúa sẽ bị đậu Hà Lan làm cộm đau chân, thân hình nhu mềm, thành công đảo loạn vương quốc này, ngay từ đầu vốn dĩ hắn không nên tạo ra sự thay đổi như vậy.
Những viên đậu Hà Lan nho nhỏ kia, lại có thể cộm lại khiến cả người xanh tím.
Đôi mắt xanh lam cong cong, ẩn chứa thần sắc nhu hoà, khoé môi không nhịn được mà bật ra một tiếng cười khẽ.
Tựa hồ ngoài dự đoán, nhưng rồi lại cảm thấy người này làm chuyện như vậy là hợp tình hợp lý.
Loại cảm giác này thật khiến người ta cảm thấy châm chọc.... nhưng lại không muốn buông tay.
Người nọ chậm rãi nhíu mày, “Ngài có biết ngài đang nói gì không? Ngài được nhị điện hạ cứu về, theo lý nên tuân theo an bài của nhị điện hạ mới đúng, những lời này của ngài không hề giống với ngôn ngữ của một thục nữ có thể nói ra."
Những lời ngôn luận kia không giống với phong phạm thục nữ của công chúa? Yến Lạc bẹp bẹp miệng, tốt xấu gì cô cũng biết một chút lễ phép được không?
"Ngài là vị hôn thê của nhị điện hạ......"
"Dừng dừng dừng!" Yến Lạc trừng lớn đôi mắt “Tuy tôi đã chịu sự giúp đỡ của các người, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc nhị điện hạ của các người đã cứu tôi một mạng, tại sao tôi phải gả cho hắn a?"
Vả lại nếu như nói khó nghe, lúc trước cô tiến vào nơi này xin giúp đỡ, vương hậu cùng An Đức Liệt chẳng qua vừa lúc đi ngang qua mà thôi.
Còn nữa, một lời không hợp liền trực tiếp coi cô là vị hôn thê của An Đức Liệt, quốc gia của các người muốn tìm vị hôn thê thì không cần phải có sự đồng ý của đương sự à?
Đem cả câu chuyện đều nghe hết một lượt, Tu Ẩn đương nhiên có thể đoán được chủ ý của An Đức Liệt.
Trước đó hắn không thèm để ý, thậm chí có chút ý muốn chế giễu, nhưng hiện tại......
Nhìn thân ảnh che chắn trước mặt mình, đáy mắt Tu Ẩn xẹt qua một tia sáng tối tăm.
Thân mình nhỏ xinh, mềm mại ngoài dự liệu của hắn.... Xúc cảm trơn trượt kia phảng phất còn đọng lại nơi đầu ngón tay.
Thật muốn đụng vào lần nữa.....
"Vẫn mong Yến Lạc điện hạ cẩn thận suy nghĩ cho kĩ, nhanh chóng cùng tôi trở về, còn Tam điện hạ, có phải ngài cũng nên chú ý đến thanh danh của ngài không?"
Bị Yến Lạc đáp trả đến nghẹn lời, người nọ trực tiếp nói sang chuyện khác, ánh mắt dừng lại trên người Tu Ẩn.
Rốt cuộc ở trong ấn tượng của bà, vị Tam điện hạ này luôn luôn bị coi khinh, mềm yếu, lại không có hậu trường, nên dễ ứng phó hơn nhiều.
Trừ bỏ ở trong cung, chi phí ăn mặc của vương tử có một phần cho hắn, những phương diện khác, vị vương tử này hệt như người trong suốt.
Mà Tu Ẩn lại hoàn toàn không nghe bà ta nói cái gì, chỉ chú tâm nhìn bóng dáng của Yến Lạc.
Nếu đã muốn thì trực tiếp làm, tuy rằng không biết cảm giác này đại biểu cho cái gì, mờ mịt không rõ, chẳng lẽ đây là tình yêu mỹ lệ?
A…… Sao có thể?
Rõ ràng hắn biết, thứ tình cảm này sẽ không thuộc về hắn, nhưng không quan hệ, tóm lại giữ cô ấy ở bên người, có thể từ từ tìm hiểu.
Nghĩ vậy Tu Ẩn trực tiếp giơ tay, từ sau ôm lấy Yến Lạc, đầu chôn ở cổ cô, che khuất hoàn toàn vẻ mặt hắn, sợi tóc vàng mềm mại cọ Yến Lạc, có chút ngứa.
Biểu tình của mấy người đối diện hoàn toàn thay đổi.
"Thật mềm." Tu Ẩn than nhẹ, hơi ngẩng đầu, con ngươi mang theo ý cười mềm mại nhìn về phía Yến Lạc, ngữ khí có chút nghi vấn,
"Sao cô lại mềm như vậy?"
Yến Lạc:...... Chẳng lẽ mềm cũng là lỗi của tôi?
Sợi tóc của thiếu niên mềm mại, ánh sáng từ phía sau hắt lại, hình thành một tầng viền vàng bao vây cả người hắn, trên mặt hắn là ý cười nhàn nhạt, sạch sẽ thuần túy, phảng phất không nhiễm chút khói lửa bụi trần, cứ nhìn Yến Lạc như vậy.
Công chúa sẽ bị đậu Hà Lan làm cộm đau chân, thân hình nhu mềm, thành công đảo loạn vương quốc này, ngay từ đầu vốn dĩ hắn không nên tạo ra sự thay đổi như vậy.
Những viên đậu Hà Lan nho nhỏ kia, lại có thể cộm lại khiến cả người xanh tím.