Chương : 19
Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Đặt oán giận sang một bên, Yến Lạc như cũ cẩn thận đi đến.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện, Yến Lạc dừng lại, trốn đi, dùng cái đầu dò xét nhìn ra ngoài.
Tu Ẩn dựa vào vách đá, hơi rũ đầu, những sợi tóc màu vàng che đậy đi đôi mắt khiến Yến Lạc không thấy rõ thần sắc trong mắt hắn.
Trước mặt hắn là một thiếu nữ mặc váy công chúa hoa lệ, bộ dáng rất cao ngạo.
Vương quốc này trừ bỏ ba vị vương tử còn có hai vị công chúa, có thể mặc như vậy, phỏng chừng là một vị trong hai vị đó.
Nghe thanh âm kiêu căng kia, cộng thêm trong lời nói không chút nào che dấu khinh thường cùng cao ngạo, Yến Lạc cau mày.
Nhưng Tu Ẩn lại tựa hồ như đã quá quen thuộc, giá trị hắc hoá hoàn toàn không có biến hoá.
Cảm thụ được hơi thở quanh thân thiếu niên, đáy mắt Yến Lạc nhiễm một tia bất mãn, nắm chặt quyền, trực tiếp nhấc chân bước ra.
Buồn cười, nếu tiếp tục đợi nữa, giá trị hắc hoá tăng thì làm sao giờ?
"Với tư cách là một công chúa, cách làm của điện hạ ngài thật sự khiến tôi không thể chấp nhận được."
Giọng nói thanh nhã mang theo ý không tán đồng truyền tới lỗ tai Ngải Lệ Toa, khiến cho sắc mặt của Ngải Lệ Toa hơi đổi.
Vốn dĩ những lời này là đợi đến khi mọi người rời đi hết rồi mới nói, ai ngờ lại bị người khác nghe được.
Mà Tu Ẩn đang dựa vào vách đó hơi hơi động ngón tay, ngẩng đầu, mái tóc màu kim rẽ sang hai bên, đôi mắt xanh lam thanh triệt nhìn qua.
Trong nháy mắt trên mặt tựa hồ xuất hiện biểu tình phức tạp cùng tìm tòi nghiên cứu, nhưng giây tiếp theo lại biến thành suy sút nhu nhược làm người ta đau lòng, mang theo cảm xúc như vậy, đôi mắt màu lam càng thêm thuần tịnh (*tinh khiết).
Nhìn giao diện, tuy rằng bộ dáng này có thể là giả, nhưng là…… Đừng nói nữa, nhìn thôi còn thấy đau lòng.
Soái khí đáng yêu có thể coi là ngay thẳng và đàn ông (manly).
Ừm, không có vấn đề gì.
Vốn dĩ trong lòng còn có chút chột dạ Yến Lạc trực tiếp nhấc chân đã đi tới, chắn ở trước người Tu Ẩn, rõ ràng không cao hơn Ngải Lệ Toa bao nhiêu, nhưng khí thế của cô lại làm Ngải Lệ Toa sững sờ.
Con ngươi hàm chứa ý hoài nghi nhìn Yến Lạc nửa ngày, Ngải Lệ Toa nhíu mày, đáy mắt xẹt qua tia chán ghét, hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Nhìn dáng vẻ là nhận biết cô.
Rốt cuộc tuy cô bị hạn chế đi ra ngoài, nhưng những thành viên của hoàng thất đều gặp qua cô một lần, tuy chỉ là từ xa.
“Sao cô lại ở chỗ này……” Nói được một nửa, đồng tử Tu Ẩn co rụt lại, đáy mắt màu xanh lam rõ ràng xẹt qua một tia khiếp sợ cùng vô thố, cảm thụ được sự ấm áp kề sát bên người.
“Được rồi, không có việc gì.” Xoay người, rất tự nhiên ôm lấy Tu Ẩn, thuận tay vỗ vỗ lưng hắn, giống như muốn trấn an cảm xúc của hắn.
"Ký chủ…… Cô……"
Đối với hành vi lớn mật này của Yến Lạc, Tiểu Phấn Hồng nghẹn lời, vừa định nói thêm cái gì.
"Đinh —— Giá trị hắc hóa của Ngải Nhĩ Tư Lan Khắc Tu Ẩn -10, hiện tại là 51/100."
Lời nói của Tiểu Phấn Hồng thành công tiêu tan khi thanh âm thông báo giá trị hắc hoá giảm xuống vang lên, nhìn hai người quái dị trước mắt, nó tổng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Trong lòng Yến Lạc vui mừng, "Thấy chưa! Có nhìn thấy hào quang tình mẹ trên người tôi chưa?"
Tiểu Phấn Hồng: "Ha hả……"
Tu Ẩn cao hơn Yến Lạc, nhưng bởi vì hơi cong eo, nên đầu vừa lúc cọ phải cổ Yến Lạc.
Hơi thở cùng mùi hương ngọt dịu từ trên người cô truyền đến, nhàn nhạt, rất dễ ngửi..... Làm hắn không kịp phòng ngừa đột nhiên sinh ra loại cảm xúc tham luyến.
Cô ấy thật mềm, cũng thật ấm..... Không giống với..... Những người khác......
Đặt oán giận sang một bên, Yến Lạc như cũ cẩn thận đi đến.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện, Yến Lạc dừng lại, trốn đi, dùng cái đầu dò xét nhìn ra ngoài.
Tu Ẩn dựa vào vách đá, hơi rũ đầu, những sợi tóc màu vàng che đậy đi đôi mắt khiến Yến Lạc không thấy rõ thần sắc trong mắt hắn.
Trước mặt hắn là một thiếu nữ mặc váy công chúa hoa lệ, bộ dáng rất cao ngạo.
Vương quốc này trừ bỏ ba vị vương tử còn có hai vị công chúa, có thể mặc như vậy, phỏng chừng là một vị trong hai vị đó.
Nghe thanh âm kiêu căng kia, cộng thêm trong lời nói không chút nào che dấu khinh thường cùng cao ngạo, Yến Lạc cau mày.
Nhưng Tu Ẩn lại tựa hồ như đã quá quen thuộc, giá trị hắc hoá hoàn toàn không có biến hoá.
Cảm thụ được hơi thở quanh thân thiếu niên, đáy mắt Yến Lạc nhiễm một tia bất mãn, nắm chặt quyền, trực tiếp nhấc chân bước ra.
Buồn cười, nếu tiếp tục đợi nữa, giá trị hắc hoá tăng thì làm sao giờ?
"Với tư cách là một công chúa, cách làm của điện hạ ngài thật sự khiến tôi không thể chấp nhận được."
Giọng nói thanh nhã mang theo ý không tán đồng truyền tới lỗ tai Ngải Lệ Toa, khiến cho sắc mặt của Ngải Lệ Toa hơi đổi.
Vốn dĩ những lời này là đợi đến khi mọi người rời đi hết rồi mới nói, ai ngờ lại bị người khác nghe được.
Mà Tu Ẩn đang dựa vào vách đó hơi hơi động ngón tay, ngẩng đầu, mái tóc màu kim rẽ sang hai bên, đôi mắt xanh lam thanh triệt nhìn qua.
Trong nháy mắt trên mặt tựa hồ xuất hiện biểu tình phức tạp cùng tìm tòi nghiên cứu, nhưng giây tiếp theo lại biến thành suy sút nhu nhược làm người ta đau lòng, mang theo cảm xúc như vậy, đôi mắt màu lam càng thêm thuần tịnh (*tinh khiết).
Nhìn giao diện, tuy rằng bộ dáng này có thể là giả, nhưng là…… Đừng nói nữa, nhìn thôi còn thấy đau lòng.
Soái khí đáng yêu có thể coi là ngay thẳng và đàn ông (manly).
Ừm, không có vấn đề gì.
Vốn dĩ trong lòng còn có chút chột dạ Yến Lạc trực tiếp nhấc chân đã đi tới, chắn ở trước người Tu Ẩn, rõ ràng không cao hơn Ngải Lệ Toa bao nhiêu, nhưng khí thế của cô lại làm Ngải Lệ Toa sững sờ.
Con ngươi hàm chứa ý hoài nghi nhìn Yến Lạc nửa ngày, Ngải Lệ Toa nhíu mày, đáy mắt xẹt qua tia chán ghét, hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Nhìn dáng vẻ là nhận biết cô.
Rốt cuộc tuy cô bị hạn chế đi ra ngoài, nhưng những thành viên của hoàng thất đều gặp qua cô một lần, tuy chỉ là từ xa.
“Sao cô lại ở chỗ này……” Nói được một nửa, đồng tử Tu Ẩn co rụt lại, đáy mắt màu xanh lam rõ ràng xẹt qua một tia khiếp sợ cùng vô thố, cảm thụ được sự ấm áp kề sát bên người.
“Được rồi, không có việc gì.” Xoay người, rất tự nhiên ôm lấy Tu Ẩn, thuận tay vỗ vỗ lưng hắn, giống như muốn trấn an cảm xúc của hắn.
"Ký chủ…… Cô……"
Đối với hành vi lớn mật này của Yến Lạc, Tiểu Phấn Hồng nghẹn lời, vừa định nói thêm cái gì.
"Đinh —— Giá trị hắc hóa của Ngải Nhĩ Tư Lan Khắc Tu Ẩn -10, hiện tại là 51/100."
Lời nói của Tiểu Phấn Hồng thành công tiêu tan khi thanh âm thông báo giá trị hắc hoá giảm xuống vang lên, nhìn hai người quái dị trước mắt, nó tổng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Trong lòng Yến Lạc vui mừng, "Thấy chưa! Có nhìn thấy hào quang tình mẹ trên người tôi chưa?"
Tiểu Phấn Hồng: "Ha hả……"
Tu Ẩn cao hơn Yến Lạc, nhưng bởi vì hơi cong eo, nên đầu vừa lúc cọ phải cổ Yến Lạc.
Hơi thở cùng mùi hương ngọt dịu từ trên người cô truyền đến, nhàn nhạt, rất dễ ngửi..... Làm hắn không kịp phòng ngừa đột nhiên sinh ra loại cảm xúc tham luyến.
Cô ấy thật mềm, cũng thật ấm..... Không giống với..... Những người khác......