Chương : 32
Editor: Bạch Diệp Thảo
Nếu Thục phi nàng muốn bò lên được vị trí kia, nên dựa vào bản lĩnh của chính.
Một chiêu này của Thần Quý Phi thật làm nàng lau mắt mà nhìn, một chiêu rút củi dưới đáy nồi, hoàn toàn làm Hạ Vũ Vi mất đi tấm chắn. Sau này có thể chơi vui hơn rồi.
Nồi nước này càng đục càng tốt, nàng mới có thể lấy được chỗ tốt.
Thục phi vuốt ve móng tay mới quét, bên môi ngậm một nụ cười ý vị thâm trường.
Đức phi biết tin tức, cả người nổi trận lôi đình, trong điện không ít thứ tốt đều bị nàng ta đập nát.
"Con tiện nhân kia! Vì sao lại là con tiện nhân kia."
Chẳng trách hoàng nhi của nàng không còn, Hoàng Thượng chỉ trừng phạt cho có, thì ra nàng ta mới là ái nhân trong lòng Hoàng thượng.
Hoàng Thượng giấu nàng ta thật sâu!
- Hàm Phúc cung-
"Ngươi nói cái gì?" Hiền phi cả kinh hỏi lại lần nữa.
"Nương nương, Hoàng Thượng thật sự đi Hạm Hiên điện khoảng canh một, đến tận canh ba mới rời đi." Ngọc Mai nói rõ ràng từng câu từng chữ.
"Hắn tận mắt nhìn thấy?" Hiền phi vẫn không muốn tin tưởng, hoặc là nói không thể tin được.
"Là hắn tận mắt nhìn thấy."
Hiền phi sửng sốt một hồi lâu, mới hoàn hồn. Hiền phi cũng không phải người dại dột, tinh tế cân nhắc một lần, lập tức tìm được đầu mối.
Trong lòng nàng vừa cao hứng vừa lo lắng. Cao hứng vì sự sủng ái đáng buồn cười của nữ nhân Bắc Vũ Đường kia, lo lắng vì Hạ Vũ Vi sẽ uy hiếp đến địa vị của các nàng.
"Nương nương, người nói nếu Thần Quý Phi biết được, sẽ làm gì đối phương?" Ngọc Mai thấp giọng nói.
Chậc, chỉ sợ nàng đã sớm biết rồi.
Bằng không, vì sao lại nhiều lần nhằm vào Lương phi. Còn bảo nàng ra tay đối phó Lương phi, từ từ, nếu Bắc Vũ Đường đã sớm biết sự tồn tại của Lương phi, như vậy có phải nàng cũng đã sớm biết Đức phi có hài tử không? Cho nên mới bảo nàng châm ngòi mâu thuẫn giữa Đức phi và Lương phi?
Hiền phi càng nghĩ càng cảm thấy cực kỳ có khả năng, nhưng lại cảm thấy bằng cái đầu của Quý phi, hẳn là không có bản lĩnh đó đâu. Dù sao thì, chuyện Đức phi mang thai, ngay cả Thục phi cũng không biết.
Một bao cỏ như nàng ấy, sao có thể sớm hơn một bước so với các nàng được.
Tuy nói như thế, nhưng đáy lòng vẫn luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Chẳng lẽ nàng ấy vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ?
"Ngươi cảm thấy Thần Quý Phi hiện tại như thế nào?" Hiền phi hỏi.
Ngọc Mai suy tư một lát, mới mở miệng nói: "Nô tỳ cảm thấy, Thần Quý Phi hiện giờ được sủng ái hơn trước kia."
"Bổn cung nói tính cách." Hiền phi không vui nói.
"Nô tỳ không phát hiện có gì dị thường." Lần này, Ngọc Mai có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều.
Aiz, có lẽ đó chỉ là ảo giác của nàng thôi.
Hiền phi xoa trán.
"Nương nương, chúng ta có cần ra tay đối phó Lương phi không?"
Lương phi và Thần Quý Phi bất đồng, Thần Quý Phi sớm hay muộn cũng sẽ xuống đài, hậu vị vĩnh viễn không thuộc về nàng ấy. Lương phi thì khác, nàng ta là ái nhân trong lòng Hoàng Thượng, đặt trên đầu quả tim che chở.
Một ngày nàng ta còn ở đây, hậu vị này sẽ không rơi trên đầu các nàng.
"Không vội, sẽ có người còn sốt ruột hơn chúng ta."
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau, nàng phải làm con chim sẻ đó.
Ngọc Mai minh bạch.
- Thần Tiêu cung-
Hai ngày này, Kim Sai cùng Kim Trạc đều dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống, thực bình tĩnh, chỉ là nàng không biết, nàng càng bình tĩnh như vậy, hai người nàng càng cảm thấy nàng thầm khổ sở trong lòng.
"Các ngươi đừng ở dùng ánh mắt đó nhìn bổn cung." Bắc Vũ Đường vô ngữ nhìn hai nha đầu kia.
Những phi tần nhìn rõ thế cục, từ đó về sau chỉ cần nhìn thấy Bắc Vũ Đường, đều sẽ dùng ánh mắt đồng tình này nhìn nàng. Tuy nội tâm của nàng rất vững chắc, nhưng bị các nàng nhìn như thế, da gà trên người vẫn nổi hết lên.
"Nương nương, hiện tại bên ngoài đều truyền, Lương phi mới là chân ái của Hoàng Thượng. Chúng ta có nên ra tay giáo huấn Lương phi một chút không?" Kim Sai đề nghị.
Bắc Vũ Đường dời tầm mắt khỏi thư tịch, "Ngươi mau xua mấy ý nghĩ đó ra khỏi đầu của ngươi đi."
"Nương nương, Lương phi đã uy hiếp đến địa vị của nương nương, nếu không diệt trừ nàng ta, sau này sẽ thành hoạ lớn với chúng ta." Kim Sai cũng hiểu một điều, thế cục hiện tại bất lợi với Quý phi nương nương nhà các nàng.
"Nàng ta chưa bao giờ là mối hoạ của ta." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
Hai nha đầu đều mông lung nhìn nàng, hoàn toàn không rõ lời này của chủ tử có ý gì.
"Phân phó xuống, thời gian này người phía dưới đều chú ý một chút, đừng để cho người chui chỗ trống, vu oan đến Thần Tiêu cung."
Kim Sai và Kim Trạc rùng mình, lập tức đáp: "Vâng."
Lúc này Lương phi xuất hiện vấn đề, muốn hỏi ai là hiềm nghi lớn nhất, đương nhiên là Thần Tiêu cung. Những nữ nhân sống trong hậu cung này, chẳng có ai là người tâm tư đơn thuần cả, đương nhiên cũng minh bạch đạo lý này.
Muốn đổ nước bẩn, ai là thích hợp nhất, đương nhiên là nàng. Nếu để các nàng thiết kế thành công, không những có thể xử lý Lương phi, lại có thể xử lý Quý Phi, quả là một công đôi việc.
Cõng nhiều nồi như vậy rồi, nàng không muốn cõng nữa.
Hai ngày này, Bắc Vũ Đường dọn dẹp nô tài trong Thần Tiêu cung lại một lần, nếu khả nghi, nàng sẽ sớm phát hiện, tìm một cái cớ tống cổ ra ngoài.
- Hạm Hiên điện-
Hạ Hà vội vã chạy vào điện. Hạ Vũ Vi đang ở thư phòng vẽ tranh hơi nhếch lông mày, ngẩng đầu lên, "Xảy ra chuyện gì, làm ngươi hoang mang rối loạn như thế."
Mấy ngày nay, Hạ Vũ Vi sống rất dễ chịu. Không chỉ có Ngự Thiện Phòng, ngay cả người của Nội Vụ Phủ đưa đồ tới cũng là tốt nhất.
Nàng biết, tất nhiên là Hoàng Thượng nhìn thấy tình cảnh của nàng, cố ý phân phó.
Hạ Hà thở mạnh: "Nương nương, nô tỳ vừa nghe được một tin tức."
"Tin tức gì?" Hạ Vũ Vi buông bút trong tay xuống, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Hà.
"Ban nãy nô tỳ đi qua Ngự Hoa Viên, nghe được người trong cung Hi Tần nói chuyện, các nàng đã biết Hoàng Thượng gần đây hằng đêm đều ngủ lại Hạm Hiên điện chúng ta."
"Hi Tần." Đáy mắt Hạ Vũ Vi hiện lên một tia sáng lạnh.
Xem ra cần phải qua hối thúc vị Hi Tần kia.
"Nương nương chuyện đó không quan trọng, nô tỳ hoài nghi Thần Quý Phi các nàng đều đã biết." Hạ Hà vẻ mặt lo lắng nói.
Nếu là các nàng đều biết được, chỉ sợ toàn bộ hậu cung nữ nhân, nên biết đến, không nên biết đến, đều không sai biệt lắm đều đã biết. Kể từ đó chủ tử liền sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Đừng vội kết luận, phái người đến chỗ mấy phi vị như Thần Quý Phi, Thục phi, Đức phi nhìn xem trước, có phải đều đã biết sự tồn tại của bổn cung rồi không." Sắc mặt Hạ Vũ Vi cũng không nhẹ nhàng như trước.
"Vâng, nô tỳ an bài người đi điều tra ngay."
Buổi tối, người phái đi điều tra trở về.
Trong chính điện, Hạ Vũ Vi còn chờ đang kết quả. Thấy Hạ Hà tiến vào, nàng gấp gáp hỏi: "Sao rồi?"
Sắc mặt Hạ hà không tốt, "Nương nương, Thần Quý Phi và những người khác đều đã biết rồi. Chỉ sợ toàn bộ người trong hậu cung đều đã biết mấy ngày nay Hoàng Thượng ngủ lại ở trong cung của chúng ta."
Tâm tình Hạ Vũ Vi giờ khắc này rất phức tạp, vừa lo lắng lại vừa âm thầm cao hứng. Bởi vì, cuối cùng toàn bộ hậu cung cũng rõ ràng, ai mới là chân ái của Nam Hoàng, ai mới là người được sủng ái nhất.
Chính là, trong lòng cũng ẩn ẩn lo lắng, chính mình sẽ trở thành đối tượng công kích của các nàng.
Nhưng rất nhanh, sự lo lắng đó của nàng bị hư vinh che mờ đi.
Kẻ ngu xuẩn như Bắc Vũ Đường còn có thể sống êm đẹp nhận sủng ái, chính mình vì sao lại không thể. Dựa vào trí thông minh của mình, những nữ nhân đó cũng không thể làm nàng lo lắng.
Hạ Vũ Vi rất tự tin về bản thân.
Không bao giờ núp phía sau, không bao giờ phải xem sắc mặt người khác mà sống. Nàng cũng có thể đứng trước mặt mọi người, nói cho họ biết, nàng mới là người Nam Hoàng yêu nhất.
Trong lòng Hạ Vũ Vi rất kích động, rất vui vẻ. Tưởng tượng đến việc hậu cung rộng lớn này, tất cả nữ nhân đều đố kỵ với nàng, hâm mộ nàng, hư vinh tối cao này thoả mãn dục vọng của nàng.
Đại cung nữ Hạ Hà còn đang lo lắng nên làm thế nào cho tốt, hoàn toàn không biết chủ tử nhà các nàng đã tự thả bay chính mình.
"Nương nương, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có cần nói chuyện này cho Hoàng Thượng không ạ?"
Nói cho Nam Thiệu Thiên, y tất nhiên liền sẽ dời đi lực chú ý, vậy nên y sẽ đi sủng ái Thần Quý Phi. Hạ Vũ Vi trong đầu không tự chủ mà tiếng đàn ca mỹ diệu nghe được hôm ấy.
Người có thể có giọng hát êm tai như vậy, có cầm nghệ còn cao thâm tạo nghệ hơn nàng, khó bảo đảm Nam Thiệu Thiên sớm chiều ở chung sẽ không có hảo cảm với nàng ấy, yêu nàng ấy.
Không được, tuyệt đối không được.
Nàng không muốn mạo hiểm, đồng thời cũng không muốn luôn trốn sau lưng người khác. Từng hưởng thụ cảm giác được người nhìn lên, hâm mộ, nàng không nguyện ý nghẹn khuất tránh phía sau Thần Quý Phi.
"Không cần." Hạ Vũ Vi hạ quyết định.
Hạ hà sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng, "Nương nương, như vậy người sẽ bị thương."
Cùng lúc đó, một thân ảnh màu vàng sáng đi vào nội điện, nô tài hầu bên ngoài đang chuẩn bị lên tiếng hành lễ, lại bị y ngăn lại.
Mới vừa đi tới cửa, một chân còn không có bước ra, liền ngừng tại chỗ, đơn giản là......
"Ngươi cảm thấy bổn cung sẽ không bằng một kẻ ngu xuẩn như Bắc Vũ Đường. Một kẻ ngu ngay cả chính mình có được sủng ái thật hay không cũng không nhìn ra, một kẻ ngu ngay cả tình cảnh của chính mình cũng không biết, người như vậy, còn có thể luôn bình yên đứng trong hậu cung, có thể hưởng thụ vinh sủng Hoàng Thượng ban cho nàng ta. Ngươi cảm thấy bổn cung không bằng nàng ta sao?"
Hạ Hà lập tức quỳ xuống thỉnh tội, "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không có ý này."
"Bổn cung trốn phía sau nữ nhân kia đủ lâu rồi. Bổn cung cũng muốn nếm thử tư vị của người đứng đứng trên cao. Được rồi, ngươi đứng lên đi. Chuyện này không cần nói cho Hoàng Thượng, bổn cung sẽ tự xử lý."
"Vâng."
Ngoài điện, Nam Thiệu Thiên gần như hoài nghi tai mình có vấn đề rồi hay không. Người vừa mới dùng giọng điệu khinh miệt, ác độc nói chuyện, là Hạ Vũ Vi dịu dàng, thiện lương y quen sao?
Những lời Hạ Vũ Vi vừa nói, thực sự cho Nam Thiệu Thiên một đả kích không nhỏ. Thần sắc Nam Thiệu Thiên phức tạp nhìn về phía trong điện, bước chân đã nâng lên trước sau không hạ xuống.
Nam Thiệu Thiên xoay người, trước khi đi còn lạnh giọng cảnh báo người hầu hạ bên ngoài cung: "Chuyện trẫm tới đây, chớ có để Lương phi biết. Nếu tiết lộ nửa phần, tất cả xử tử."
"Vâng." Những nô tài hầu ở cửa cung sợ run lẩy bẩy.
Tam Đức Tử nhìn khuôn mặt âm trầm của Nam Thiệu Thiên, trong lòng nhịn không được lắc đầu với Lương phi. Vận khí của Lương phi thật đủ đen, lúc nói những lời như này, xui xẻo thế nào lại bị Hoàng Thượng nghe được.
"Chuyện vừa nãy phân phó, ngươi không cần làm nữa." Nam Thiệu Thiên lạnh lùng nói.
"Vâng." Tam Đức Tử cẩn thận đáp.
Hoàng Thượng biết người trong hậu cung biết chuyện mấy đêm nay y ở Hạm Hiên điện, đã phân phó người phía dưới đi tra rõ việc này, hiện tại Hoàng Thượng mặc kệ, ý vị trong đó không cần nói cũng biết.
- Thần Tiêu cung-
Bắc Vũ Đường đang âm thầm bấm đốt ngón tay tính thời gian, quá nửa tháng nữa sẽ đến săn thú. Đây chính là một ngày lành, nếu lợi dụng thích đáng, sẽ có rất nhiều thu hoạch.
Kiếp trước, Bắc Vũ Đường xảy ra một chuyện xấu to oành ở tràng săn thú đó. Con ngựa nàng cưỡi bị người động tay động chân, ngựa phát điên, trước mặt toàn bộ hoàng thân tông phụ, nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống, vừa lúc ngã trên vũng bùn.
May mắn là vũng bùn, thương tổn Bắc Vũ Đường phải chịu giảm đi nhiều, nếu té ngã ở chỗ khác, nơi đó đều là những cục đá bén nhọn nhô lên, chỉ cần một ngã xuống, mạng nhỏ của nàng sẽ không giữ nổi.
Tuy rằng mạng nhỏ của Bắc Vũ Đường được bảo vệ, nhưng mà Quý phi bò ra từ trong vũng bùn, còn là trước mặt nhiều người như vậy, thể diện của nàng ngày ấy đã mấy sạch.
Thời gian đó, trong giới thượng lưu kinh thành, thậm chí người trên phố cũng nói chuyện Quý phi ngã vào vũng bùn. Bởi vì chuyện đó, nguyên chủ rõ đầu rõ đuôi trở thành trò cười của cả kinh thành.
Lúc Bắc Vũ Đường chải vuốt đến đây, lập tức nhận ra điểm bất thường. Lời đồn ra ngoài chỉ nói trò hề của Quý phi, làm mờ nhạt quá trình bị hại của nàng ấy.
Vậy thì ai là ở sau lưng ám toán nàng, người kia không phải ai khác, chính là Hạ Vũ Vi, đương nhiên còn có Hiền phi và Thục phi quạt gió thêm củi.
Tràng săn thú đúng là một địa điểm tốt để có thù báo thù, có oán báo oán.
Bắc Vũ Đường đã bắt đầu chờ mong ngày đó đến.
Lúc nàng đang lên kế hoạch ở tràng săn thú hôm ấy, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh hệ thống đã vắng mặt lâu ngày.
[Đinh, nói cho ký chủ một tin tức tốt.]
"Tin gì tốt? Chuẩn bị cho tôi gấp đôi điểm tích lũy hay là gấp mấy lần điểm tích lũy thế?" Bắc Vũ Đường chẳng có mấy hứng thú hỏi.
[Ký chủ, cô không nghe là hối hận đấy.]
"Cậu nói đi. Tôi đang nghe mà."
[Ban nãy Hạ Vũ Vi đang nói bậy về cô, vừa lúc bị Nam Thiệu Thiên nghe được.]
Bắc Vũ Đường tức khắc có hứng thú, "Hiện tại Nam Thiệu Thiên có cảm giác gì?"
Ai nha, thật là trời cũng giúp nàng mà.
Xem ra ông trời thấy nàng làm nhiệm vụ vất vả, cuối cùng cũng giúp nàng một lần. Thật ra Bắc Vũ Đường đã bắt đầu thiết kế, chỉ còn chờ sau ngày săn thú sẽ bắt đầu thực thi, không ngờ Hạ Vũ Vi lại giúp nàng hoàn thành trước một bước.
Ai nha, thật đúng là một phần đại lễ mà~
[Ký chủ nếu muốn biết, chỉ cần tiêu hai điểm tích lũy thôi nha. Có phải rất tiện nghi không nào? Có muốn không nào? 】 hệ thống cười như giặc.
囧, nàng biết ngay mà, hệ thống không thể nào tốt bụng cho không nàng đâu mà!
Hoá ra đây là dụ dỗ nàng cắn câu trước, sau đó bắt đầu mổ thịt người ta!
"Không cần." Nàng quyết đoán cự tuyệt.
[Ký chủ, chỉ cần hai điểm tích lũy thôi mà! Cô không suy xét một chút sao?]
Hừ, hiện tại là hai điểm tích lũy thôi, chờ đến lúc nàng trả nợ là thành bốn điểm rồi!
Nàng đã thiếu nợ 40 điểm, dù nhiệm vụ này thuận lợi hoàn thành, còn kém hai mươi điểm nữa mới đủ mua dịch dung hợp linh hồn.
"Hệ thống, có nhiệm vụ chi nhánh gì không?"
Nhiệm vụ bình thường đã không thể trả đủ khoản tiêu phí của nàng rồi, như vậy chỉ có kiếm từ chỗ khác.
[Etou, trước mắt thời không có. Nếu ký chủ đụng đến nhiệm vụ chi nhánh, bổn hệ thống sẽ báo trước cho cô. Ký chủ, thỉnh kiên nhẫn chờ.]
Nếu vẫn luôn không có nhiệm vụ chi nhánh, nàng phải bán hai phần thưởng của các nhiệm vụ chi nhánh trước.
[Ký chủ, cô không suy xét à? Chỉ cần hai điểm thôi mà.] Hệ thống tích cực đẩy mạnh tiêu thụ.
囧, nàng không nhịn được hoài nghi, hệ thống có phải muốn đào rỗng toàn bộ gia sản của nàng hay không.
"Không cần." Không cần nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt.
[Ký chủ, cô không mua là hối hận đấy.] Hệ thống tiếp tục lừa dối.
Bắc Vũ Đường còn lâu mới mắc mưu, chủ yếu vẫn là vì nàng hết điểm tích rồi, nghèo lắm ý.
Còn về Nam Thiệu Thiên có phản ứng gì, thật ra cũng chẳng cần xem, chỉ cần tinh tế phân tích, là có thể kết luận được.
Trong mắt Nam Thiệu Thiên, Hạ Vũ Vi là một người ôn nhu thiện lương, nhưng một người ôn nhu thiện lương người, một ngày nào đó thay đổi tính cách, bạn sẽ có cái cảm giác gì?
Đương nhiên là cảm giác bị người lừa gạt!
Làm đế vương, nam nhân có quyền thế nhất quốc gia này, chuyện không thể chịu đựng nhất chính là lừa gạt và phản bội. Hiện tại tư vị trong lòng Nam Thiệu là gì, không cần nói cũng biết.
Lại nói, câu đầu tiên của hệ thống ban nãy là " tin tức tốt ". Nếu là tin tức tốt, kia có nghĩa là gì, có nghĩa là chuyện vừa xảy ra, là chuyện có lợi cho nàng.
Tổng hợp lại suy ra, nàng có thể chắc đến 99%, tâm tình khổ bức của Nam Thiệu Thiên giờ khắc này.
Hệ thống nghe được phân tích trong lòng nàng, yên lặng không nói.
Ký chủ quá thông minh cũng đáng ghét lắm chứ bộ!
Hệ thống chuyên hố người yên lặng bỏ chạy.
Nam Thiệu Thiên đi từ Hạm Hiên điện ra, cả người đều rơi vào trạng thái cuồng táo, phẫn nộ, cảm xúc rối rắm đan xen. Tam Đức Tử yên lặng chịu đựng khí lạnh trên người chủ tử nhà mình.
Đường dẫn tới Càn Thanh cung, lâm thời chuyển tới Thần Tiêu cung.
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Bắc Vũ Đường đang nằm trên giường nệm, tâm tình không tồi ngâm tiểu khúc, ăn trái cây. Nào biết Hoàng Thượng hố cha kia lại chạy ba ba tới chỗ nàng.
Nima, y có ý gì đấy?
Ở chỗ người trong lòng tích một bụng khí, lại chạy thẳng đến chỗ nàng. Tiết tấu này là coi nàng thành nơi trút giận hả!
Bắc Vũ Đường thầm khinh bỉ Nam Thiệu Thiên, hung hăng khinh bỉ y.
Khinh bỉ thì khinh bỉ, chuyện như vậy lại cũng là một thời cơ xoát độ hảo cảm tốt nhất, là thời điểm làm ít công to. Đương nhiên nếu là xoát không tốt, ngược lại sẽ vừa mất quân Hậu lại thiệt quân Vua.
"Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng."
"Miễn lễ."
Vừa nghe được giọng nói nặng nề của y đã biết tâm tình của y rất khó chịu.
Bắc Vũ Đường đứng dậy, đi đến bên cạnh y, tự mình pha cho y một ly trà, đặt trước mặt y.
"Hoàng Thượng, uống ly trà, nhuận giọng đỡ khát." Bắc Vũ Đường quan tâm hỏi: "Hoàng Thượng, có phải cổ họng không thoải mái không, thần thiếp nghe giọng người có chút ám ách. Nếu không, để thái y lại đây bắt mạch cho Hoàng Thượng?"
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của nàng, trong lòng Nam Thiệu Thiên càng thêm bực bội.
Nàng có phải cũng giống Hạ Vũ Vi không, đều ngụy trang thành như vậy?
Bắc Vũ Đường nhạy bén cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người y.
Mama nó chứ, thật sự coi nàng thành nơi trút giận!
Luyến tiếc tra tấn người trong lòng mình, thì chạy tới tra tấn tấm mộc nàng đấy à! Nguyên chủ đời trước nhất định là thiếu nợ hai người bọn họ rất nhiều tiền, mới có thể bị hai người bọn họ tra tấn thế này!
"Trẫm hỏi ngươi, ngươi có yêu trẫm không? Có thực sự yêu trẫm không?" Ánh mắt Nam Thiệu Thiên sáng ngời nhìn nàng, đôi mắt đen sắc bén mà sâu thẳm đó, giống như muốn nhìn thấu lòng nàng.
Vấn đề này, nếu trả lời không tốt, toàn bộ nỗ lực lúc trước của nàng sẽ uổng phí.
Có thể làm một đế vương hỏi ra vấn đề này, đủ thấy được địa vị của Hạ Vũ Vi trong cảm nhận của y.
Trả lời vấn đề này, Bắc Vũ Đường cảm thấy không thể coi mình thành chính mình, mà phải hoá mình thành nguyên chủ, chỉ có đáp án nguyên chủ đưa ra mới là đáp án tốt nhất, đồng thời cũng cho y biết, y rốt cuộc đã mất đi là thứ gì.
Trong đầu Bắc Vũ Đường không ngừng hiện lên những ký ức của nguyên chủ, dần hòa mình vào đó, cảm thụ được mọi chua ngọt đắng cay của nàng ấy, cảm thụ được tình yêu của nàng ấy với y, sự tuyệt vọng của nàng ấy.......
Mà giờ khắc này, Bắc Vũ Đường đã biết một bí mật. Nếu không phải nàng toàn nhập tâm, chỉ sợ còn không thể phát hiện một phần nhỏ ký ức bị nguyên chủ giấu đi.
Thì ra, nàng ấy biết hết.
Một người nếu thật sự là một bao cỏ ngu xuẩn, đối mặt với nhiều người hãm hại như vậy, vẫn có thể sừng sững không ngã sao? Người có năng lực như vậy, lại há có thể là thật sự vụng về.
Nàng ấy rốt cuộc dùng tâm tình gì đối mặt với tất cả đây?
Cảm nhận được nỗi khổ sở khôn kể xiết của nàng ấy, tim nàng như bị xé rách. Nàng nhìn Nam Thiệu Thiên, trong mắt là ẩn nhẫn, là thống khổ, còn có quyến luyến sâu sắc.
"Yêu."
Trong nháy mắt đó, Bắc Vũ Đường hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể. Bởi vì nàng cảm nhận được tàn hồn của nguyên chủ.
"Còn chàng thì sao? Chàng có từng yêu ta không?"
Thân mình Nam Thiệu Thiên khẽ run lên, đối mặt với đôi mắt gấp gáp bức người của nàng, trong lòng y mạc danh có chút luống cuống, là chột dạ hay là...... Tình tố ngay cả chính y cũng không thể xác định.
"Trẫm, trẫm......"
Bắc Vũ Đường hơi rũ mí mắt, đáy mắt có chua xót chảy qua, nàng vươn ngón tay ra, đặt lên môi y.
Nàng không muốn nghe, bởi vì nàng đã biết đáp án.
Nàng càng sợ nghe được đáp án chỉ toàn dối trá kia.
Y dường như cảm nhận được thất vọng nồng đậm trên người nàng, vô số thất vọng, cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng.
"Đường Nhi."
Khi y gọi lên cái tên đó, thì thấy nàng hơi mỉm cười nhìn mình, không biết vì sao, nụ cười đó cho y cảm giác thê lương biết bao.
Khi Nam Thiệu Thiên nhìn lại, đã không còn cảm giác này.
Có lẽ, vừa nãy chỉ là ảo giác của y thôi.
Tay Nam Thiệu Thiên đột nhiên vuốt lên ngực, vì sao nơi này lại thấy rầu rĩ, rất khó chịu. Cảm giác khó chịu này thật sự giống như mình đã mất đi một vật gì đó rất quan trọng, nhưng là cái gì, y không biết.
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy người nhẹ hơn, bởi vì chấp niệm tàn lưu cuối cùng của thân thể này đã biến mất.
Nàng ấy vẫn luôn ẩn giấu trong thân thể này, chỉ sợ cũng là vì chờ đợi giờ khắc này mà thôi. Đến chết, nàng ấy đều muốn biết đáp án kia.
Nhưng mà, kiếp trước, nàng ấy không có cơ hội đó.
Đây là chấp niệm của nàng ấy.
Đột nhiên, Nam Thiệu Thiên nhìn Bắc Vũ Đường, không nhịn được mà bế Bắc Vũ Đường lên. Mà trong nháy mắt lúc bế nàng lên, cảm giác rầu rĩ, khó chịu ấy lại giảm bớt.
Cái này làm Nam Thiệu Thiên càng không muốn buông nàng ra.
Nàng giống như giải dược của y lúc này.
Y ôm nàng đi vào tẩm điện, đặt nàng lên giường, vội vàng cởi quần áo trên người mình đi. Trong nháy mắt đó, y muốn chiếm hữu nàng, muốn hung hăng chiếm hữu nàng.
Tay y xé rách quần áo, đột nhiên ngừng lại, giây tiếp theo đã đổ người xuống giường.
Bắc Vũ Đường sắp xếp y xong, ngồi dậy, sửa sửa quần áo có vết nhăn mờ nhạt trên người.
Nàng biết lần trả lời này của mình rất thành công, khoảng cách tới trái tim y càng gần hơn một bước. Vốn hẳn là nên cao hứng, nhưng không biết vì sao, nàng lại không vui vẻ chút nào.
Tay nàng vuốt lên ngực, bởi vì nơi này, nàng cảm nhận được nó đang đau.
Loại đau đớn này, thật sự đau quá, đau quá!
Tim thật sự đau quá!
Một giọt nước mắt, vô thanh vô tức nhỏ xuống rơi trên mu bàn tay y.
Bắc Vũ Đường nhìn nam nhân đang hôn mê trên giường, nở một nụ cười trào phúng.
Con người có đôi lúc thật kỳ quái, không yêu thật lòng yêu thương mình, ngược lại lại yêu người trăm phương ngàn kế. Cùng người, cùng dung mạo, khác nhau ở tâm cảnh của người đó.
Một người là người toàn tâm toàn ý yêu ngươi.
Một người là người trăm phương ngàn kế công lược ngươi.
Bắc Vũ Đường đứng lên, thổi tắt toàn bộ nến trong điện. Người chờ bên ngoài điện thấy bên trong đã tắt đèn, liền biết quý nhân ở bên trong đã nghỉ, mấy cung nhân còn lại đều ra bên ngoài chờ, người còn lại cũng tản hết đi.
Tam Đức Tử thấy bên trong im ắng, không nghe được giọng tức giận của Hoàng Thượng, chắc đã được Quý Phi nương nương dỗ tốt. Tam Đức Tử không khỏi bội phục Thần Quý Phi.
Mấy ngày hôm trước, Hoàng Thượng ngủ lại hàng đêm ở Hạm Hiên điện, lão còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Thì ra không phải lão nhìn lầm, mà là vị này trước nay còn chưa thấy rõ trái tim của mình.
Từ ngày ấy, Hoàng Thượng lại bắt đầu mỗi ngày ngủ lại ở Thần Tiêu cung. Nếu là trước kia, tất nhiên sẽ có vô số cung phi hận Bắc Vũ Đường đến cắn răng.
Nhưng mà, hiện tại các nàng chỉ cảm thấy Bắc Vũ Đường lại một lần nữa bị Nam Hoàng lôi ra làm bia ngắm thay Hạ Vũ Vi. Bắc Vũ Đường tự nhiên cũng cho là như vậy.
Chỉ là lúc này, tất cả mọi người đều hiểu lầm rồi.
Nam Hoàng cũng không có ý đó, nhưng mà chuyện y đang làm, lại vừa lúc chính là chuyện lúc trước y sẽ làm.
Hạ Vũ Vi biết được, cũng cho rằng Nam Thiệu Thiên lại đang lực chú ý giúp nàng, đang bảo hộ nàng. Trong lòng nàng cảm động, lại đố kỵ Bắc Vũ Đường.
Nàng muốn đi nói với Nam Hoàng, không cần đâu. Nhưng thời gian cấm túc của nàng vẫn còn, cũng không thể ra cửa.
Ngày nối ngày trôi qua, tiết săn thú mỗi năm một lần đã tới. Mấy ngày trước đó, toàn bộ hoàng cung đều bận rộn chuẩn bị chuyện này.
Toàn bộ phi tần địa vị cao đều đi, phi tần địa vị thấp hơn hoặc không được Hoàng Thượng ân sủng thì không thể đi, chỉ có thể ở lại trong cung.
Buổi sáng hôm đó, trời còn chưa sáng, Bắc Vũ Đường đã bị Kim Sai đánh thức. Nàng mơ mơ màng màng để các nàng chuẩn bị tốt cho mình. Ngồi kiệu liễn đến tận cửa cung, lúc nàng đến, Hiền phi và Lương phi đã sớm ở.
Hai người đứng đó không biết nói cái gì, nhưng vừa thấy kiệu liễn của Bắc Vũ Đường đến, hai người lập tức tách ra. Chỉ là Bắc Vũ Đường mắt sắc nên vẫn thấy được.
Hạ kiệu liễn, Hiền phi và Lương phi tiến lên hành lễ. Nhìn hai người bọn họ hành lễ, tầm mắt nàng rơi xuống trên người Lương phi.
Chậc chậc, vẫn là có lệ trước sau như một. Không đúng, là có lệ hơn trước nữa.
"Miễn lễ."
Hiền phi đang chuẩn bị tiến lên muốn nói gì đó, nhưng thấy nàng ngáp, vẻ mặt buồn ngủ, thức thời không có bước lên quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Hạ Vũ Vi khinh miệt nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, nhìn đi, nàng ấy giờ cũng bắt đầu kiêng kị mình. Nếu là nửa tháng trước, không chừng muốn mượn đề tài, giờ lại không dám nói gì hết.
Đây là hiệu quả sau khi được Hoàng Thượng sủng ái, loại lực uy hiếp này làm nàng ta rất vừa lòng.
Các cung phi lục tục tiến đến, sau khi Hoàng Thượng tới rồi, toàn bộ cung phi mới lên xe ngựa. Bắc Vũ Đường gấp gáp muốn lên xe, ngủ bù!
Chân trước nàng mới vừa bước vào xe ngựa, Tam Đức Tử đã vội vàng lại đây.
"Quý Phi nương nương, Hoàng Thượng mời người qua."
Mama, muốn nàng ngồi chung xe ngựa với y ấy hả, có nhầm không đấy! Vậy là nàng không thể ngủ nướng được à!
Bắc Vũ Đường buồn bực trong lòng, vẽ vòng tròn nguyền rủa Nam Thiệu Thiên vô nhân đạo.
Kim Sai và Kim Trạc lại rất vui vẻ!
Dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả các phi tần, Bắc Vũ Đường lên ngự liễn của Hoàng Thượng.
"Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng."
"Miễn lễ."
Nam Thiệu Thiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo nàng đi qua ngồi.
Bắc Vũ Đường tự nhiên không dám cãi lời, tung ta tung tăng ngồi xuống. Xe ngựa ngự dụng có khác, thật rộng rãi, dù có thêm vài người nữa cũng không chật.
Nam Thiệu Thiên mở hộp đồ ăn trên bàn trà ra, mùi thơm bay ra.
"Còn chưa ăn cái gì đúng không? Ăn một chút trước đi."
Bắc Vũ Đường nhìn sủi cảo được chưng trong suốt, rất thơm, cũng rất đẹp, nhưng mà giờ nàng không muốn ăn. Nàng không muốn ăn gì hết, muốn ngủ cơ!
"Hoàng Thượng thiếp có thể không ăn không?" Bắc Vũ Đường làm nũng.
Nam Thiệu Thiên cũng không miễn cưỡng, đậy nắp hộp đồ ăn lại, "Được, lúc nào nàng đói thì ăn."
Bắc Vũ Đường gật đầu, thỉnh thoảng còn che lại cái miệng nhỏ ngáp.
"Buồn ngủ thì ngủ lát đi, tới nơi trẫm gọi nàng dậy." Nam Thiệu Thiên rất sủng nịch nói.
"Vâng." Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn gật đầu.
Nói xong, nàng dựa vào một bên ngủ, xe ngựa lắc qua lắc lại, giống như cái nôi vậy, Bắc Vũ Đường vốn tưởng mình sẽ ngủ không được, không ngờ rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Nam Thiệu Thiên thấy nàng lắc qua lắc lại theo xe ngựa, không biết khi nào thì nhoáng lên, trực tiếp té ngã. Nam Thiệu Thiên đỡ đầu nàng, trực tiếp để nàng gối đùi hắn ngủ.
Y lấy khối sạp ở bên, đắp lên người nàng.
Thật ra, khi y động thủ chạm đến Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường đã bừng tỉnh. Chỉ là nàng không mở mắt ra, tiếp tục giả bộ ngủ, muốn nhìn xem y muốn làm cái gì.
Sau đó, nàng cảm nhận được cả người mình dựa qua bên y, chân y cũng thành gối đầu cho nàng luôn.
Nam Thiệu Thiên phân phó với lái xe bên ngoài: "Lái ổn định chút."
"Vâng."
Lúc màn xe xốc lên, qua khe hở, Tam Đức Tử mắt sắc thấy được Thần Quý Phi nằm trong ngủ trong lòng Hoàng Thượng.
Ai u, vị Thần Quý Phi này thật đúng là khó lường.
Chỉ tiếc rằng! Nàng chú định vô duyên với hậu vị, thậm chí, có lẽ mạng nhỏ cũng không giữ được.
Một bên là giang sơn, một bên là mỹ nhân.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, trong mắt Hoàng Thượng, không cần nói cũng biết.
Ai, đáng tiếc cho một vị mỹ nhân như vậy, lão chỉ ngóng trông Hoàng Thượng sớm nhìn thấu tâm của mình, không cần làm ra chuyện khiến bản thân hối hận cả đời.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được y kéo mình qua bên y, cũng không còn có động tác khác, giả bộ ngủ xong thành ngủ thật.
Một canh giờ sau, Bắc Vũ Đường bị Nam Thiệu Thiên đánh thức.
"Ăn một chút trước đi, chờ ăn no rồi, nếu muốn ngủ, thì ngủ tiếp."
Trên bàn trà bày hai chén cháo, còn có một mấy cái bánh bao nhỏ. Không thể không nói, nàng đang đói thật.
"Được."
Hai người ăn những món ăn đơn giản, một chén cháo vào bụng sau, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy cả người đều ấm lên.
"Muốn ngủ không?" Nam Thiệu Thiên hỏi.
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Không được. Thần thiếp muốn ngắm phong cảnh bên ngoài."
Nói xong, tay nàng đã xốc màn xe lên, thấy được cánh đồng xanh mượt. Nếu bình thường, giờ này ngoài ruộng đã có nông dân làm việc, nhưng bởi vì Hoàng Thượng đi ra ngoài, toàn bộ vùng này đã không còn ai.
Dãy núi đằng xa, gần đó là phòng ốc điền viên, phác hoạ ra một bức hoạ sơn thủy điền viên đầy mỹ lệ.
Quê của nàng cũng là mỹ lệ như vậy, chỉ tiếc bây giờ nàng đã không còn nhìn đến được nữa...
Nam Thiệu Thiên thấy nàng vẫn luôn nhìn cảnh sắc bên ngoài, ước chừng đã quá nửa nén nhang rồi. Chẳng lẽ cảnh sắc bên ngoài có gì đẹp à?
Nam Thiệu Thiên buông quyển sách trên tay xuống, thò đầu nhìn qua cửa sổ theo. Trừ cảnh điền viên xuân sắc, cũng chẳng có gì khác biệt. Vậy mà nàng lại nhìn lâu như vậy, còn xem không chán.
"Trẫm rất tò mò, có gì đáng để Đường Nhi nhìn chuyên chú như vậy?" Nam Thiệu Thiên không nhịn được hỏi.
Bắc Vũ Đường hồi thần, quay đầu, ý cười dịu dàng: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng không cảm thấy phong cảnh bên ngoài rất đẹp sao?"
"Đẹp!" Nam Thiệu Thiên cười nói.
Bắc Vũ Đường không chút lưu tình chọc phá sự có lệ của y, rầm rì ngây thơ nói: "Hoàng Thượng, người trả lời rất có lệ."
Lời như vậy cũng chỉ có nàng dám nói với y.
Nam Thiệu Thiên không những không tức giận, ngược lại hứng thú hỏi: "Sao nàng lại nói vậy?"
"Vậy thần thiếp hỏi Hoàng Thượng, người cảm thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ đẹp như thế nào?" Bắc Vũ Đường nghịch ngợm hỏi, trong mắt phượng là giảo hoạt sáng chói.
Nam Thiệu Thiên cẩn thận đánh giá cảnh sắc bên ngoài vài lần, chậm rãi nói: "Non xanh nước biếc, núi non đại địa, tất nhiên đẹp."
Bắc Vũ Đường vẻ mặt bừng tỉnh, "Thì ra trong mắt Hoàng Thượng là loại đẹp này."
Nam Thiệu Thiên hứng thú, tò mò hỏi: "Xem ra Đường Nhi có giải thích khác. Không biết trong mắt Đường Nhi, nó có vẻ đẹp gì?"
Bắc Vũ Đường cũng không nói gì, ngược lại ý bảo y lại đây xem.
Ngoài cửa sổ là cánh đồng xanh mượt, trồng nhiều hoa màu, nơi xa là phòng ốc và núi non, đây là cảnh sắc hai người bọn họ đều nhìn thấy.
"Hoàng Thượng, người nhìn cánh đồng kia, trên đồng là những cây mạ non, làm thiếp nghĩ tới cảnh những người nông dân vất vả lao động. Qua mấy tháng nữa, cánh đồng lúa này sẽ chín vàng, lúc đó là cảnh đẹp khi được mùa. Có lương thực, bá tánh là có thể ăn những chén cơm tẻ thơm ngào ngạt, đó là cảnh đẹp khi nhìn thấy sự hạnh phúc thỏa mãn trên khuôn mặt họ."
Nam Thiệu Thiên không khỏi nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn khuôn mặt nàng, biểu tình hiện lên trong mắt, tiếng lòng nàng như là bị người kích thích, hơi hơi run rẩy.
Nghe nàng lời miêu tả, trong đầu y cũng hiện lên ra một vài bức ảnh. Quả nhiên, thật sự rất đẹp.
Lúc này, ánh mắt Nam Thiệu Thiên nhìn Bắc Vũ Đường trở nên nhu hòa, thậm chí là... thâm tình.
Bắc Vũ Đường vừa quay đầu đã đâm vào đôi mắt nhu tình như nước của y. Lúc trước, từ đôi mắt đó, Bắc Vũ Đường chỉ nhìn đến hư tình giả ý, hiện giờ rốt cuộc có thể thấy được chân tình, chỉ tiếc, nữ nhân cần đến đã không bao giờ còn tồn tại.
"Còn bao lâu nữa mới đến Nam Sơn?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Khoảng chừng một canh giờ nữa."
Một canh giờ cũng chính là hai giờ, vậy chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao.
"Hoàng Thượng, chúng ta chơi cờ đi?" Bắc Vũ Đường đề nghị.
"Được."
Tam Đức Tử lập tức đưa bàn cờ lên.
"Chơi cờ không cũng không vui, không bằng chúng ta dùng một cách chơi đặc biệt hơn, được không?" Đôi mắt Bắc Vũ Đường lập loè ánh sáng nhìn y, vừa thấy thì biết nàng đang có suy nghĩ tinh quái.
"Chơi thế nào?" Nam Thiệu Thiên cũng hứng thú.
Bắc Vũ Đường tinh tế cân nhắc một chút, cảm thấy xử phạt kia có kinh hãi thế tục quá không.
"Cái kia, cái kia......" Bắc Vũ Đường muốn nói lại thôi, "Hoàng Thượng, thần thiếp nói ra một trò chơi có phạt, người cũng không được tức giận, cũng không được hiểu sai."
"Xử phạt gì?" Lòng hiếu kỳ của Nam Thiệu Thiên bị nàng gợi lên.
"Trước khi nói, Hoàng Thượng phải đồng ý với thần thiếp, không thể tức giận, cũng không thể xử phạt thần thiếp." Bắc Vũ Đường nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, đây gọi là lo trước khỏi hoạ.
"Được." Nam Thiệu Thiên không cần nghĩ đã đồng ý.
"Mỗi lần thua một ván, người thua phải dán một tờ giấy lên mặt, hơn nữa phải cởi một kiện quần áo." Sau khi nói xong, Bắc Vũ Đường lộ ra nụ cười xấu xa.
Nam Thiệu Thiên nghe đến câu cuối cùng, trợn tròn mắt.
Y thật sự không ngờ nàng sẽ đưa ra "hình phạt" kinh thế hãi tục như thế.
"Ai nha, thần thiếp nói cách khác chơi, chúng ta......" Bắc Vũ Đường ngẫm lại vẫn là thôi, không có trải qua lễ rửa tội của tư tưởng thời đại mới, chỉ sợ y không thể tiếp thu.
"Có thể." Nam Thiệu Thiên đánh gãy lời nàng, "Đề nghị này của ái phi rất hay."
"Hoàng Thượng, người đồng ý thật?"
Lần này đến phiên Bắc Vũ Đường kinh ngạc.
"Vì sao trẫm phải không đồng ý. Đường Nhi hao hết tâm tư muốn nhìn thân thể của trẫm như vậy, nếu trẫm cô phụ Đường Nhi thì sao." Nam Thiệu Thiên ái muội đến nói bên tai nàng.
Ngất, nàng không có ý kia mà, Ok? Nhưng mà, nếu y nghĩ vậy, vậy không còn gì tốt hơn.
Bắc Vũ Đường ngượng ngùng cúi đầu, hờn dỗi nói: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ người không biết, có lúc hiểu trong lòng là được, không thể nói ra sao."
Nam Thiệu Thiên nhìn nàng thẹn thùng, cười haha.
"Được, trẫm đã biết. Lần sau tuyệt đối sẽ không nói ra." Nói xong còn hôn nhẹ lên mặt một cái.
Hai người bắt đầu đối chiến, chơi cờ là điểm mạnh của Bắc Vũ Đường, hơn nữa người đối diện còn không để bụng, cố ý thả nàng, một bàn cờ thế cục thắng thua rất nhanh đã rõ ràng.
"Hoàng Thượng, người thua." Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm nhìn y, mắt phượng xinh đẹp nhìn y một lượt.
Nam Thiệu Thiên cười sủng nịch, "Trẫm cởi là được."
Y vừa cởi xong, Bắc Vũ Đường lấy tờ giấy đã chuẩn bị tốt từ trước dán lên má y, Nam Thiệu Thiên hơi hơi sửng sốt, lại thấy nàng đang cười không ngừng.
Nam Thiệu Thiên sờ sờ tờ giấy trên má mình, giữa lông mi mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mấy bàn cờ kế tiếp đều là Bắc Vũ Đường thắng, đến ván thứ tư, Bắc Vũ Đường để Nam Thiệu Thiên thắng một lần. Đương nhiên, để y thắng cũng phải chú ý, không thể để y nhận ra được nàng đang thả y.
Có thua có thắng, chơi mới vui, sau này y nhớ lại, mới có thể.......
"Thiếp thua." Bắc Vũ Đường ai oán nhìn y một cái.
Lần này đổi thành Nam Thiệu Thiên hứng thú bừng bừng nhìn qua người nàng.
Bắc Vũ Đường làm nũng: "Hoàng Thượng, thần thiếp có thể không dán giấy không, quần áo có thể không cởi không?"
"Không thể."
"Hừ." Bắc Vũ Đường hầm hừ: "Cởi thì cởi."
Nói thì nghe rất dũng cảm, động tác cởi y phục lại chậm rì rì, cảm giác nửa cởi nửa dụ này làm không khí trong xe lập tức trở nên ái muội.
Nam Thiệu Thiên mạc danh cảm thấy miệng khô lưỡi khô, không tự giác nâng chung trà lên uống một ngụm.
Bắc Vũ Đường thấy khiêu khích đủ rồi, cuối cùng dứt khoát cởi áo ngoài.
Khi y dán tờ giấy lên mặt nàng, Nam Thiệu Thiên cuối cùng cũng biết vì sao vừa nãy nàng lại cười vui vẻ như thế.
"Ha ha."
Tiếng cười sang sảng từ trong xe ngựa truyền ra.
Đội hộ vệ và đám nô tài tùy tùng hầu hạ bên ngoài nghe được tiếng cười của Hoàng thượng, đều không giác nhìn về phía xe ngựa.
Ai ui, vị Thần Quý Phi thật là lợi hại, có thể khiến Hoàng Thượng cười vui vẻ như thế.
Chỉ bằng một phần thủ đoạn đó, trong hậu cung còn ai có thể so hơn được nàng.
Nếu Thục phi nàng muốn bò lên được vị trí kia, nên dựa vào bản lĩnh của chính.
Một chiêu này của Thần Quý Phi thật làm nàng lau mắt mà nhìn, một chiêu rút củi dưới đáy nồi, hoàn toàn làm Hạ Vũ Vi mất đi tấm chắn. Sau này có thể chơi vui hơn rồi.
Nồi nước này càng đục càng tốt, nàng mới có thể lấy được chỗ tốt.
Thục phi vuốt ve móng tay mới quét, bên môi ngậm một nụ cười ý vị thâm trường.
Đức phi biết tin tức, cả người nổi trận lôi đình, trong điện không ít thứ tốt đều bị nàng ta đập nát.
"Con tiện nhân kia! Vì sao lại là con tiện nhân kia."
Chẳng trách hoàng nhi của nàng không còn, Hoàng Thượng chỉ trừng phạt cho có, thì ra nàng ta mới là ái nhân trong lòng Hoàng thượng.
Hoàng Thượng giấu nàng ta thật sâu!
- Hàm Phúc cung-
"Ngươi nói cái gì?" Hiền phi cả kinh hỏi lại lần nữa.
"Nương nương, Hoàng Thượng thật sự đi Hạm Hiên điện khoảng canh một, đến tận canh ba mới rời đi." Ngọc Mai nói rõ ràng từng câu từng chữ.
"Hắn tận mắt nhìn thấy?" Hiền phi vẫn không muốn tin tưởng, hoặc là nói không thể tin được.
"Là hắn tận mắt nhìn thấy."
Hiền phi sửng sốt một hồi lâu, mới hoàn hồn. Hiền phi cũng không phải người dại dột, tinh tế cân nhắc một lần, lập tức tìm được đầu mối.
Trong lòng nàng vừa cao hứng vừa lo lắng. Cao hứng vì sự sủng ái đáng buồn cười của nữ nhân Bắc Vũ Đường kia, lo lắng vì Hạ Vũ Vi sẽ uy hiếp đến địa vị của các nàng.
"Nương nương, người nói nếu Thần Quý Phi biết được, sẽ làm gì đối phương?" Ngọc Mai thấp giọng nói.
Chậc, chỉ sợ nàng đã sớm biết rồi.
Bằng không, vì sao lại nhiều lần nhằm vào Lương phi. Còn bảo nàng ra tay đối phó Lương phi, từ từ, nếu Bắc Vũ Đường đã sớm biết sự tồn tại của Lương phi, như vậy có phải nàng cũng đã sớm biết Đức phi có hài tử không? Cho nên mới bảo nàng châm ngòi mâu thuẫn giữa Đức phi và Lương phi?
Hiền phi càng nghĩ càng cảm thấy cực kỳ có khả năng, nhưng lại cảm thấy bằng cái đầu của Quý phi, hẳn là không có bản lĩnh đó đâu. Dù sao thì, chuyện Đức phi mang thai, ngay cả Thục phi cũng không biết.
Một bao cỏ như nàng ấy, sao có thể sớm hơn một bước so với các nàng được.
Tuy nói như thế, nhưng đáy lòng vẫn luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Chẳng lẽ nàng ấy vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ?
"Ngươi cảm thấy Thần Quý Phi hiện tại như thế nào?" Hiền phi hỏi.
Ngọc Mai suy tư một lát, mới mở miệng nói: "Nô tỳ cảm thấy, Thần Quý Phi hiện giờ được sủng ái hơn trước kia."
"Bổn cung nói tính cách." Hiền phi không vui nói.
"Nô tỳ không phát hiện có gì dị thường." Lần này, Ngọc Mai có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều.
Aiz, có lẽ đó chỉ là ảo giác của nàng thôi.
Hiền phi xoa trán.
"Nương nương, chúng ta có cần ra tay đối phó Lương phi không?"
Lương phi và Thần Quý Phi bất đồng, Thần Quý Phi sớm hay muộn cũng sẽ xuống đài, hậu vị vĩnh viễn không thuộc về nàng ấy. Lương phi thì khác, nàng ta là ái nhân trong lòng Hoàng Thượng, đặt trên đầu quả tim che chở.
Một ngày nàng ta còn ở đây, hậu vị này sẽ không rơi trên đầu các nàng.
"Không vội, sẽ có người còn sốt ruột hơn chúng ta."
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau, nàng phải làm con chim sẻ đó.
Ngọc Mai minh bạch.
- Thần Tiêu cung-
Hai ngày này, Kim Sai cùng Kim Trạc đều dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống, thực bình tĩnh, chỉ là nàng không biết, nàng càng bình tĩnh như vậy, hai người nàng càng cảm thấy nàng thầm khổ sở trong lòng.
"Các ngươi đừng ở dùng ánh mắt đó nhìn bổn cung." Bắc Vũ Đường vô ngữ nhìn hai nha đầu kia.
Những phi tần nhìn rõ thế cục, từ đó về sau chỉ cần nhìn thấy Bắc Vũ Đường, đều sẽ dùng ánh mắt đồng tình này nhìn nàng. Tuy nội tâm của nàng rất vững chắc, nhưng bị các nàng nhìn như thế, da gà trên người vẫn nổi hết lên.
"Nương nương, hiện tại bên ngoài đều truyền, Lương phi mới là chân ái của Hoàng Thượng. Chúng ta có nên ra tay giáo huấn Lương phi một chút không?" Kim Sai đề nghị.
Bắc Vũ Đường dời tầm mắt khỏi thư tịch, "Ngươi mau xua mấy ý nghĩ đó ra khỏi đầu của ngươi đi."
"Nương nương, Lương phi đã uy hiếp đến địa vị của nương nương, nếu không diệt trừ nàng ta, sau này sẽ thành hoạ lớn với chúng ta." Kim Sai cũng hiểu một điều, thế cục hiện tại bất lợi với Quý phi nương nương nhà các nàng.
"Nàng ta chưa bao giờ là mối hoạ của ta." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
Hai nha đầu đều mông lung nhìn nàng, hoàn toàn không rõ lời này của chủ tử có ý gì.
"Phân phó xuống, thời gian này người phía dưới đều chú ý một chút, đừng để cho người chui chỗ trống, vu oan đến Thần Tiêu cung."
Kim Sai và Kim Trạc rùng mình, lập tức đáp: "Vâng."
Lúc này Lương phi xuất hiện vấn đề, muốn hỏi ai là hiềm nghi lớn nhất, đương nhiên là Thần Tiêu cung. Những nữ nhân sống trong hậu cung này, chẳng có ai là người tâm tư đơn thuần cả, đương nhiên cũng minh bạch đạo lý này.
Muốn đổ nước bẩn, ai là thích hợp nhất, đương nhiên là nàng. Nếu để các nàng thiết kế thành công, không những có thể xử lý Lương phi, lại có thể xử lý Quý Phi, quả là một công đôi việc.
Cõng nhiều nồi như vậy rồi, nàng không muốn cõng nữa.
Hai ngày này, Bắc Vũ Đường dọn dẹp nô tài trong Thần Tiêu cung lại một lần, nếu khả nghi, nàng sẽ sớm phát hiện, tìm một cái cớ tống cổ ra ngoài.
- Hạm Hiên điện-
Hạ Hà vội vã chạy vào điện. Hạ Vũ Vi đang ở thư phòng vẽ tranh hơi nhếch lông mày, ngẩng đầu lên, "Xảy ra chuyện gì, làm ngươi hoang mang rối loạn như thế."
Mấy ngày nay, Hạ Vũ Vi sống rất dễ chịu. Không chỉ có Ngự Thiện Phòng, ngay cả người của Nội Vụ Phủ đưa đồ tới cũng là tốt nhất.
Nàng biết, tất nhiên là Hoàng Thượng nhìn thấy tình cảnh của nàng, cố ý phân phó.
Hạ Hà thở mạnh: "Nương nương, nô tỳ vừa nghe được một tin tức."
"Tin tức gì?" Hạ Vũ Vi buông bút trong tay xuống, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Hà.
"Ban nãy nô tỳ đi qua Ngự Hoa Viên, nghe được người trong cung Hi Tần nói chuyện, các nàng đã biết Hoàng Thượng gần đây hằng đêm đều ngủ lại Hạm Hiên điện chúng ta."
"Hi Tần." Đáy mắt Hạ Vũ Vi hiện lên một tia sáng lạnh.
Xem ra cần phải qua hối thúc vị Hi Tần kia.
"Nương nương chuyện đó không quan trọng, nô tỳ hoài nghi Thần Quý Phi các nàng đều đã biết." Hạ Hà vẻ mặt lo lắng nói.
Nếu là các nàng đều biết được, chỉ sợ toàn bộ hậu cung nữ nhân, nên biết đến, không nên biết đến, đều không sai biệt lắm đều đã biết. Kể từ đó chủ tử liền sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Đừng vội kết luận, phái người đến chỗ mấy phi vị như Thần Quý Phi, Thục phi, Đức phi nhìn xem trước, có phải đều đã biết sự tồn tại của bổn cung rồi không." Sắc mặt Hạ Vũ Vi cũng không nhẹ nhàng như trước.
"Vâng, nô tỳ an bài người đi điều tra ngay."
Buổi tối, người phái đi điều tra trở về.
Trong chính điện, Hạ Vũ Vi còn chờ đang kết quả. Thấy Hạ Hà tiến vào, nàng gấp gáp hỏi: "Sao rồi?"
Sắc mặt Hạ hà không tốt, "Nương nương, Thần Quý Phi và những người khác đều đã biết rồi. Chỉ sợ toàn bộ người trong hậu cung đều đã biết mấy ngày nay Hoàng Thượng ngủ lại ở trong cung của chúng ta."
Tâm tình Hạ Vũ Vi giờ khắc này rất phức tạp, vừa lo lắng lại vừa âm thầm cao hứng. Bởi vì, cuối cùng toàn bộ hậu cung cũng rõ ràng, ai mới là chân ái của Nam Hoàng, ai mới là người được sủng ái nhất.
Chính là, trong lòng cũng ẩn ẩn lo lắng, chính mình sẽ trở thành đối tượng công kích của các nàng.
Nhưng rất nhanh, sự lo lắng đó của nàng bị hư vinh che mờ đi.
Kẻ ngu xuẩn như Bắc Vũ Đường còn có thể sống êm đẹp nhận sủng ái, chính mình vì sao lại không thể. Dựa vào trí thông minh của mình, những nữ nhân đó cũng không thể làm nàng lo lắng.
Hạ Vũ Vi rất tự tin về bản thân.
Không bao giờ núp phía sau, không bao giờ phải xem sắc mặt người khác mà sống. Nàng cũng có thể đứng trước mặt mọi người, nói cho họ biết, nàng mới là người Nam Hoàng yêu nhất.
Trong lòng Hạ Vũ Vi rất kích động, rất vui vẻ. Tưởng tượng đến việc hậu cung rộng lớn này, tất cả nữ nhân đều đố kỵ với nàng, hâm mộ nàng, hư vinh tối cao này thoả mãn dục vọng của nàng.
Đại cung nữ Hạ Hà còn đang lo lắng nên làm thế nào cho tốt, hoàn toàn không biết chủ tử nhà các nàng đã tự thả bay chính mình.
"Nương nương, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có cần nói chuyện này cho Hoàng Thượng không ạ?"
Nói cho Nam Thiệu Thiên, y tất nhiên liền sẽ dời đi lực chú ý, vậy nên y sẽ đi sủng ái Thần Quý Phi. Hạ Vũ Vi trong đầu không tự chủ mà tiếng đàn ca mỹ diệu nghe được hôm ấy.
Người có thể có giọng hát êm tai như vậy, có cầm nghệ còn cao thâm tạo nghệ hơn nàng, khó bảo đảm Nam Thiệu Thiên sớm chiều ở chung sẽ không có hảo cảm với nàng ấy, yêu nàng ấy.
Không được, tuyệt đối không được.
Nàng không muốn mạo hiểm, đồng thời cũng không muốn luôn trốn sau lưng người khác. Từng hưởng thụ cảm giác được người nhìn lên, hâm mộ, nàng không nguyện ý nghẹn khuất tránh phía sau Thần Quý Phi.
"Không cần." Hạ Vũ Vi hạ quyết định.
Hạ hà sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng, "Nương nương, như vậy người sẽ bị thương."
Cùng lúc đó, một thân ảnh màu vàng sáng đi vào nội điện, nô tài hầu bên ngoài đang chuẩn bị lên tiếng hành lễ, lại bị y ngăn lại.
Mới vừa đi tới cửa, một chân còn không có bước ra, liền ngừng tại chỗ, đơn giản là......
"Ngươi cảm thấy bổn cung sẽ không bằng một kẻ ngu xuẩn như Bắc Vũ Đường. Một kẻ ngu ngay cả chính mình có được sủng ái thật hay không cũng không nhìn ra, một kẻ ngu ngay cả tình cảnh của chính mình cũng không biết, người như vậy, còn có thể luôn bình yên đứng trong hậu cung, có thể hưởng thụ vinh sủng Hoàng Thượng ban cho nàng ta. Ngươi cảm thấy bổn cung không bằng nàng ta sao?"
Hạ Hà lập tức quỳ xuống thỉnh tội, "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không có ý này."
"Bổn cung trốn phía sau nữ nhân kia đủ lâu rồi. Bổn cung cũng muốn nếm thử tư vị của người đứng đứng trên cao. Được rồi, ngươi đứng lên đi. Chuyện này không cần nói cho Hoàng Thượng, bổn cung sẽ tự xử lý."
"Vâng."
Ngoài điện, Nam Thiệu Thiên gần như hoài nghi tai mình có vấn đề rồi hay không. Người vừa mới dùng giọng điệu khinh miệt, ác độc nói chuyện, là Hạ Vũ Vi dịu dàng, thiện lương y quen sao?
Những lời Hạ Vũ Vi vừa nói, thực sự cho Nam Thiệu Thiên một đả kích không nhỏ. Thần sắc Nam Thiệu Thiên phức tạp nhìn về phía trong điện, bước chân đã nâng lên trước sau không hạ xuống.
Nam Thiệu Thiên xoay người, trước khi đi còn lạnh giọng cảnh báo người hầu hạ bên ngoài cung: "Chuyện trẫm tới đây, chớ có để Lương phi biết. Nếu tiết lộ nửa phần, tất cả xử tử."
"Vâng." Những nô tài hầu ở cửa cung sợ run lẩy bẩy.
Tam Đức Tử nhìn khuôn mặt âm trầm của Nam Thiệu Thiên, trong lòng nhịn không được lắc đầu với Lương phi. Vận khí của Lương phi thật đủ đen, lúc nói những lời như này, xui xẻo thế nào lại bị Hoàng Thượng nghe được.
"Chuyện vừa nãy phân phó, ngươi không cần làm nữa." Nam Thiệu Thiên lạnh lùng nói.
"Vâng." Tam Đức Tử cẩn thận đáp.
Hoàng Thượng biết người trong hậu cung biết chuyện mấy đêm nay y ở Hạm Hiên điện, đã phân phó người phía dưới đi tra rõ việc này, hiện tại Hoàng Thượng mặc kệ, ý vị trong đó không cần nói cũng biết.
- Thần Tiêu cung-
Bắc Vũ Đường đang âm thầm bấm đốt ngón tay tính thời gian, quá nửa tháng nữa sẽ đến săn thú. Đây chính là một ngày lành, nếu lợi dụng thích đáng, sẽ có rất nhiều thu hoạch.
Kiếp trước, Bắc Vũ Đường xảy ra một chuyện xấu to oành ở tràng săn thú đó. Con ngựa nàng cưỡi bị người động tay động chân, ngựa phát điên, trước mặt toàn bộ hoàng thân tông phụ, nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống, vừa lúc ngã trên vũng bùn.
May mắn là vũng bùn, thương tổn Bắc Vũ Đường phải chịu giảm đi nhiều, nếu té ngã ở chỗ khác, nơi đó đều là những cục đá bén nhọn nhô lên, chỉ cần một ngã xuống, mạng nhỏ của nàng sẽ không giữ nổi.
Tuy rằng mạng nhỏ của Bắc Vũ Đường được bảo vệ, nhưng mà Quý phi bò ra từ trong vũng bùn, còn là trước mặt nhiều người như vậy, thể diện của nàng ngày ấy đã mấy sạch.
Thời gian đó, trong giới thượng lưu kinh thành, thậm chí người trên phố cũng nói chuyện Quý phi ngã vào vũng bùn. Bởi vì chuyện đó, nguyên chủ rõ đầu rõ đuôi trở thành trò cười của cả kinh thành.
Lúc Bắc Vũ Đường chải vuốt đến đây, lập tức nhận ra điểm bất thường. Lời đồn ra ngoài chỉ nói trò hề của Quý phi, làm mờ nhạt quá trình bị hại của nàng ấy.
Vậy thì ai là ở sau lưng ám toán nàng, người kia không phải ai khác, chính là Hạ Vũ Vi, đương nhiên còn có Hiền phi và Thục phi quạt gió thêm củi.
Tràng săn thú đúng là một địa điểm tốt để có thù báo thù, có oán báo oán.
Bắc Vũ Đường đã bắt đầu chờ mong ngày đó đến.
Lúc nàng đang lên kế hoạch ở tràng săn thú hôm ấy, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh hệ thống đã vắng mặt lâu ngày.
[Đinh, nói cho ký chủ một tin tức tốt.]
"Tin gì tốt? Chuẩn bị cho tôi gấp đôi điểm tích lũy hay là gấp mấy lần điểm tích lũy thế?" Bắc Vũ Đường chẳng có mấy hứng thú hỏi.
[Ký chủ, cô không nghe là hối hận đấy.]
"Cậu nói đi. Tôi đang nghe mà."
[Ban nãy Hạ Vũ Vi đang nói bậy về cô, vừa lúc bị Nam Thiệu Thiên nghe được.]
Bắc Vũ Đường tức khắc có hứng thú, "Hiện tại Nam Thiệu Thiên có cảm giác gì?"
Ai nha, thật là trời cũng giúp nàng mà.
Xem ra ông trời thấy nàng làm nhiệm vụ vất vả, cuối cùng cũng giúp nàng một lần. Thật ra Bắc Vũ Đường đã bắt đầu thiết kế, chỉ còn chờ sau ngày săn thú sẽ bắt đầu thực thi, không ngờ Hạ Vũ Vi lại giúp nàng hoàn thành trước một bước.
Ai nha, thật đúng là một phần đại lễ mà~
[Ký chủ nếu muốn biết, chỉ cần tiêu hai điểm tích lũy thôi nha. Có phải rất tiện nghi không nào? Có muốn không nào? 】 hệ thống cười như giặc.
囧, nàng biết ngay mà, hệ thống không thể nào tốt bụng cho không nàng đâu mà!
Hoá ra đây là dụ dỗ nàng cắn câu trước, sau đó bắt đầu mổ thịt người ta!
"Không cần." Nàng quyết đoán cự tuyệt.
[Ký chủ, chỉ cần hai điểm tích lũy thôi mà! Cô không suy xét một chút sao?]
Hừ, hiện tại là hai điểm tích lũy thôi, chờ đến lúc nàng trả nợ là thành bốn điểm rồi!
Nàng đã thiếu nợ 40 điểm, dù nhiệm vụ này thuận lợi hoàn thành, còn kém hai mươi điểm nữa mới đủ mua dịch dung hợp linh hồn.
"Hệ thống, có nhiệm vụ chi nhánh gì không?"
Nhiệm vụ bình thường đã không thể trả đủ khoản tiêu phí của nàng rồi, như vậy chỉ có kiếm từ chỗ khác.
[Etou, trước mắt thời không có. Nếu ký chủ đụng đến nhiệm vụ chi nhánh, bổn hệ thống sẽ báo trước cho cô. Ký chủ, thỉnh kiên nhẫn chờ.]
Nếu vẫn luôn không có nhiệm vụ chi nhánh, nàng phải bán hai phần thưởng của các nhiệm vụ chi nhánh trước.
[Ký chủ, cô không suy xét à? Chỉ cần hai điểm thôi mà.] Hệ thống tích cực đẩy mạnh tiêu thụ.
囧, nàng không nhịn được hoài nghi, hệ thống có phải muốn đào rỗng toàn bộ gia sản của nàng hay không.
"Không cần." Không cần nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt.
[Ký chủ, cô không mua là hối hận đấy.] Hệ thống tiếp tục lừa dối.
Bắc Vũ Đường còn lâu mới mắc mưu, chủ yếu vẫn là vì nàng hết điểm tích rồi, nghèo lắm ý.
Còn về Nam Thiệu Thiên có phản ứng gì, thật ra cũng chẳng cần xem, chỉ cần tinh tế phân tích, là có thể kết luận được.
Trong mắt Nam Thiệu Thiên, Hạ Vũ Vi là một người ôn nhu thiện lương, nhưng một người ôn nhu thiện lương người, một ngày nào đó thay đổi tính cách, bạn sẽ có cái cảm giác gì?
Đương nhiên là cảm giác bị người lừa gạt!
Làm đế vương, nam nhân có quyền thế nhất quốc gia này, chuyện không thể chịu đựng nhất chính là lừa gạt và phản bội. Hiện tại tư vị trong lòng Nam Thiệu là gì, không cần nói cũng biết.
Lại nói, câu đầu tiên của hệ thống ban nãy là " tin tức tốt ". Nếu là tin tức tốt, kia có nghĩa là gì, có nghĩa là chuyện vừa xảy ra, là chuyện có lợi cho nàng.
Tổng hợp lại suy ra, nàng có thể chắc đến 99%, tâm tình khổ bức của Nam Thiệu Thiên giờ khắc này.
Hệ thống nghe được phân tích trong lòng nàng, yên lặng không nói.
Ký chủ quá thông minh cũng đáng ghét lắm chứ bộ!
Hệ thống chuyên hố người yên lặng bỏ chạy.
Nam Thiệu Thiên đi từ Hạm Hiên điện ra, cả người đều rơi vào trạng thái cuồng táo, phẫn nộ, cảm xúc rối rắm đan xen. Tam Đức Tử yên lặng chịu đựng khí lạnh trên người chủ tử nhà mình.
Đường dẫn tới Càn Thanh cung, lâm thời chuyển tới Thần Tiêu cung.
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Bắc Vũ Đường đang nằm trên giường nệm, tâm tình không tồi ngâm tiểu khúc, ăn trái cây. Nào biết Hoàng Thượng hố cha kia lại chạy ba ba tới chỗ nàng.
Nima, y có ý gì đấy?
Ở chỗ người trong lòng tích một bụng khí, lại chạy thẳng đến chỗ nàng. Tiết tấu này là coi nàng thành nơi trút giận hả!
Bắc Vũ Đường thầm khinh bỉ Nam Thiệu Thiên, hung hăng khinh bỉ y.
Khinh bỉ thì khinh bỉ, chuyện như vậy lại cũng là một thời cơ xoát độ hảo cảm tốt nhất, là thời điểm làm ít công to. Đương nhiên nếu là xoát không tốt, ngược lại sẽ vừa mất quân Hậu lại thiệt quân Vua.
"Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng."
"Miễn lễ."
Vừa nghe được giọng nói nặng nề của y đã biết tâm tình của y rất khó chịu.
Bắc Vũ Đường đứng dậy, đi đến bên cạnh y, tự mình pha cho y một ly trà, đặt trước mặt y.
"Hoàng Thượng, uống ly trà, nhuận giọng đỡ khát." Bắc Vũ Đường quan tâm hỏi: "Hoàng Thượng, có phải cổ họng không thoải mái không, thần thiếp nghe giọng người có chút ám ách. Nếu không, để thái y lại đây bắt mạch cho Hoàng Thượng?"
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của nàng, trong lòng Nam Thiệu Thiên càng thêm bực bội.
Nàng có phải cũng giống Hạ Vũ Vi không, đều ngụy trang thành như vậy?
Bắc Vũ Đường nhạy bén cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người y.
Mama nó chứ, thật sự coi nàng thành nơi trút giận!
Luyến tiếc tra tấn người trong lòng mình, thì chạy tới tra tấn tấm mộc nàng đấy à! Nguyên chủ đời trước nhất định là thiếu nợ hai người bọn họ rất nhiều tiền, mới có thể bị hai người bọn họ tra tấn thế này!
"Trẫm hỏi ngươi, ngươi có yêu trẫm không? Có thực sự yêu trẫm không?" Ánh mắt Nam Thiệu Thiên sáng ngời nhìn nàng, đôi mắt đen sắc bén mà sâu thẳm đó, giống như muốn nhìn thấu lòng nàng.
Vấn đề này, nếu trả lời không tốt, toàn bộ nỗ lực lúc trước của nàng sẽ uổng phí.
Có thể làm một đế vương hỏi ra vấn đề này, đủ thấy được địa vị của Hạ Vũ Vi trong cảm nhận của y.
Trả lời vấn đề này, Bắc Vũ Đường cảm thấy không thể coi mình thành chính mình, mà phải hoá mình thành nguyên chủ, chỉ có đáp án nguyên chủ đưa ra mới là đáp án tốt nhất, đồng thời cũng cho y biết, y rốt cuộc đã mất đi là thứ gì.
Trong đầu Bắc Vũ Đường không ngừng hiện lên những ký ức của nguyên chủ, dần hòa mình vào đó, cảm thụ được mọi chua ngọt đắng cay của nàng ấy, cảm thụ được tình yêu của nàng ấy với y, sự tuyệt vọng của nàng ấy.......
Mà giờ khắc này, Bắc Vũ Đường đã biết một bí mật. Nếu không phải nàng toàn nhập tâm, chỉ sợ còn không thể phát hiện một phần nhỏ ký ức bị nguyên chủ giấu đi.
Thì ra, nàng ấy biết hết.
Một người nếu thật sự là một bao cỏ ngu xuẩn, đối mặt với nhiều người hãm hại như vậy, vẫn có thể sừng sững không ngã sao? Người có năng lực như vậy, lại há có thể là thật sự vụng về.
Nàng ấy rốt cuộc dùng tâm tình gì đối mặt với tất cả đây?
Cảm nhận được nỗi khổ sở khôn kể xiết của nàng ấy, tim nàng như bị xé rách. Nàng nhìn Nam Thiệu Thiên, trong mắt là ẩn nhẫn, là thống khổ, còn có quyến luyến sâu sắc.
"Yêu."
Trong nháy mắt đó, Bắc Vũ Đường hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể. Bởi vì nàng cảm nhận được tàn hồn của nguyên chủ.
"Còn chàng thì sao? Chàng có từng yêu ta không?"
Thân mình Nam Thiệu Thiên khẽ run lên, đối mặt với đôi mắt gấp gáp bức người của nàng, trong lòng y mạc danh có chút luống cuống, là chột dạ hay là...... Tình tố ngay cả chính y cũng không thể xác định.
"Trẫm, trẫm......"
Bắc Vũ Đường hơi rũ mí mắt, đáy mắt có chua xót chảy qua, nàng vươn ngón tay ra, đặt lên môi y.
Nàng không muốn nghe, bởi vì nàng đã biết đáp án.
Nàng càng sợ nghe được đáp án chỉ toàn dối trá kia.
Y dường như cảm nhận được thất vọng nồng đậm trên người nàng, vô số thất vọng, cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng.
"Đường Nhi."
Khi y gọi lên cái tên đó, thì thấy nàng hơi mỉm cười nhìn mình, không biết vì sao, nụ cười đó cho y cảm giác thê lương biết bao.
Khi Nam Thiệu Thiên nhìn lại, đã không còn cảm giác này.
Có lẽ, vừa nãy chỉ là ảo giác của y thôi.
Tay Nam Thiệu Thiên đột nhiên vuốt lên ngực, vì sao nơi này lại thấy rầu rĩ, rất khó chịu. Cảm giác khó chịu này thật sự giống như mình đã mất đi một vật gì đó rất quan trọng, nhưng là cái gì, y không biết.
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy người nhẹ hơn, bởi vì chấp niệm tàn lưu cuối cùng của thân thể này đã biến mất.
Nàng ấy vẫn luôn ẩn giấu trong thân thể này, chỉ sợ cũng là vì chờ đợi giờ khắc này mà thôi. Đến chết, nàng ấy đều muốn biết đáp án kia.
Nhưng mà, kiếp trước, nàng ấy không có cơ hội đó.
Đây là chấp niệm của nàng ấy.
Đột nhiên, Nam Thiệu Thiên nhìn Bắc Vũ Đường, không nhịn được mà bế Bắc Vũ Đường lên. Mà trong nháy mắt lúc bế nàng lên, cảm giác rầu rĩ, khó chịu ấy lại giảm bớt.
Cái này làm Nam Thiệu Thiên càng không muốn buông nàng ra.
Nàng giống như giải dược của y lúc này.
Y ôm nàng đi vào tẩm điện, đặt nàng lên giường, vội vàng cởi quần áo trên người mình đi. Trong nháy mắt đó, y muốn chiếm hữu nàng, muốn hung hăng chiếm hữu nàng.
Tay y xé rách quần áo, đột nhiên ngừng lại, giây tiếp theo đã đổ người xuống giường.
Bắc Vũ Đường sắp xếp y xong, ngồi dậy, sửa sửa quần áo có vết nhăn mờ nhạt trên người.
Nàng biết lần trả lời này của mình rất thành công, khoảng cách tới trái tim y càng gần hơn một bước. Vốn hẳn là nên cao hứng, nhưng không biết vì sao, nàng lại không vui vẻ chút nào.
Tay nàng vuốt lên ngực, bởi vì nơi này, nàng cảm nhận được nó đang đau.
Loại đau đớn này, thật sự đau quá, đau quá!
Tim thật sự đau quá!
Một giọt nước mắt, vô thanh vô tức nhỏ xuống rơi trên mu bàn tay y.
Bắc Vũ Đường nhìn nam nhân đang hôn mê trên giường, nở một nụ cười trào phúng.
Con người có đôi lúc thật kỳ quái, không yêu thật lòng yêu thương mình, ngược lại lại yêu người trăm phương ngàn kế. Cùng người, cùng dung mạo, khác nhau ở tâm cảnh của người đó.
Một người là người toàn tâm toàn ý yêu ngươi.
Một người là người trăm phương ngàn kế công lược ngươi.
Bắc Vũ Đường đứng lên, thổi tắt toàn bộ nến trong điện. Người chờ bên ngoài điện thấy bên trong đã tắt đèn, liền biết quý nhân ở bên trong đã nghỉ, mấy cung nhân còn lại đều ra bên ngoài chờ, người còn lại cũng tản hết đi.
Tam Đức Tử thấy bên trong im ắng, không nghe được giọng tức giận của Hoàng Thượng, chắc đã được Quý Phi nương nương dỗ tốt. Tam Đức Tử không khỏi bội phục Thần Quý Phi.
Mấy ngày hôm trước, Hoàng Thượng ngủ lại hàng đêm ở Hạm Hiên điện, lão còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Thì ra không phải lão nhìn lầm, mà là vị này trước nay còn chưa thấy rõ trái tim của mình.
Từ ngày ấy, Hoàng Thượng lại bắt đầu mỗi ngày ngủ lại ở Thần Tiêu cung. Nếu là trước kia, tất nhiên sẽ có vô số cung phi hận Bắc Vũ Đường đến cắn răng.
Nhưng mà, hiện tại các nàng chỉ cảm thấy Bắc Vũ Đường lại một lần nữa bị Nam Hoàng lôi ra làm bia ngắm thay Hạ Vũ Vi. Bắc Vũ Đường tự nhiên cũng cho là như vậy.
Chỉ là lúc này, tất cả mọi người đều hiểu lầm rồi.
Nam Hoàng cũng không có ý đó, nhưng mà chuyện y đang làm, lại vừa lúc chính là chuyện lúc trước y sẽ làm.
Hạ Vũ Vi biết được, cũng cho rằng Nam Thiệu Thiên lại đang lực chú ý giúp nàng, đang bảo hộ nàng. Trong lòng nàng cảm động, lại đố kỵ Bắc Vũ Đường.
Nàng muốn đi nói với Nam Hoàng, không cần đâu. Nhưng thời gian cấm túc của nàng vẫn còn, cũng không thể ra cửa.
Ngày nối ngày trôi qua, tiết săn thú mỗi năm một lần đã tới. Mấy ngày trước đó, toàn bộ hoàng cung đều bận rộn chuẩn bị chuyện này.
Toàn bộ phi tần địa vị cao đều đi, phi tần địa vị thấp hơn hoặc không được Hoàng Thượng ân sủng thì không thể đi, chỉ có thể ở lại trong cung.
Buổi sáng hôm đó, trời còn chưa sáng, Bắc Vũ Đường đã bị Kim Sai đánh thức. Nàng mơ mơ màng màng để các nàng chuẩn bị tốt cho mình. Ngồi kiệu liễn đến tận cửa cung, lúc nàng đến, Hiền phi và Lương phi đã sớm ở.
Hai người đứng đó không biết nói cái gì, nhưng vừa thấy kiệu liễn của Bắc Vũ Đường đến, hai người lập tức tách ra. Chỉ là Bắc Vũ Đường mắt sắc nên vẫn thấy được.
Hạ kiệu liễn, Hiền phi và Lương phi tiến lên hành lễ. Nhìn hai người bọn họ hành lễ, tầm mắt nàng rơi xuống trên người Lương phi.
Chậc chậc, vẫn là có lệ trước sau như một. Không đúng, là có lệ hơn trước nữa.
"Miễn lễ."
Hiền phi đang chuẩn bị tiến lên muốn nói gì đó, nhưng thấy nàng ngáp, vẻ mặt buồn ngủ, thức thời không có bước lên quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Hạ Vũ Vi khinh miệt nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, nhìn đi, nàng ấy giờ cũng bắt đầu kiêng kị mình. Nếu là nửa tháng trước, không chừng muốn mượn đề tài, giờ lại không dám nói gì hết.
Đây là hiệu quả sau khi được Hoàng Thượng sủng ái, loại lực uy hiếp này làm nàng ta rất vừa lòng.
Các cung phi lục tục tiến đến, sau khi Hoàng Thượng tới rồi, toàn bộ cung phi mới lên xe ngựa. Bắc Vũ Đường gấp gáp muốn lên xe, ngủ bù!
Chân trước nàng mới vừa bước vào xe ngựa, Tam Đức Tử đã vội vàng lại đây.
"Quý Phi nương nương, Hoàng Thượng mời người qua."
Mama, muốn nàng ngồi chung xe ngựa với y ấy hả, có nhầm không đấy! Vậy là nàng không thể ngủ nướng được à!
Bắc Vũ Đường buồn bực trong lòng, vẽ vòng tròn nguyền rủa Nam Thiệu Thiên vô nhân đạo.
Kim Sai và Kim Trạc lại rất vui vẻ!
Dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả các phi tần, Bắc Vũ Đường lên ngự liễn của Hoàng Thượng.
"Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng."
"Miễn lễ."
Nam Thiệu Thiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo nàng đi qua ngồi.
Bắc Vũ Đường tự nhiên không dám cãi lời, tung ta tung tăng ngồi xuống. Xe ngựa ngự dụng có khác, thật rộng rãi, dù có thêm vài người nữa cũng không chật.
Nam Thiệu Thiên mở hộp đồ ăn trên bàn trà ra, mùi thơm bay ra.
"Còn chưa ăn cái gì đúng không? Ăn một chút trước đi."
Bắc Vũ Đường nhìn sủi cảo được chưng trong suốt, rất thơm, cũng rất đẹp, nhưng mà giờ nàng không muốn ăn. Nàng không muốn ăn gì hết, muốn ngủ cơ!
"Hoàng Thượng thiếp có thể không ăn không?" Bắc Vũ Đường làm nũng.
Nam Thiệu Thiên cũng không miễn cưỡng, đậy nắp hộp đồ ăn lại, "Được, lúc nào nàng đói thì ăn."
Bắc Vũ Đường gật đầu, thỉnh thoảng còn che lại cái miệng nhỏ ngáp.
"Buồn ngủ thì ngủ lát đi, tới nơi trẫm gọi nàng dậy." Nam Thiệu Thiên rất sủng nịch nói.
"Vâng." Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn gật đầu.
Nói xong, nàng dựa vào một bên ngủ, xe ngựa lắc qua lắc lại, giống như cái nôi vậy, Bắc Vũ Đường vốn tưởng mình sẽ ngủ không được, không ngờ rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Nam Thiệu Thiên thấy nàng lắc qua lắc lại theo xe ngựa, không biết khi nào thì nhoáng lên, trực tiếp té ngã. Nam Thiệu Thiên đỡ đầu nàng, trực tiếp để nàng gối đùi hắn ngủ.
Y lấy khối sạp ở bên, đắp lên người nàng.
Thật ra, khi y động thủ chạm đến Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường đã bừng tỉnh. Chỉ là nàng không mở mắt ra, tiếp tục giả bộ ngủ, muốn nhìn xem y muốn làm cái gì.
Sau đó, nàng cảm nhận được cả người mình dựa qua bên y, chân y cũng thành gối đầu cho nàng luôn.
Nam Thiệu Thiên phân phó với lái xe bên ngoài: "Lái ổn định chút."
"Vâng."
Lúc màn xe xốc lên, qua khe hở, Tam Đức Tử mắt sắc thấy được Thần Quý Phi nằm trong ngủ trong lòng Hoàng Thượng.
Ai u, vị Thần Quý Phi này thật đúng là khó lường.
Chỉ tiếc rằng! Nàng chú định vô duyên với hậu vị, thậm chí, có lẽ mạng nhỏ cũng không giữ được.
Một bên là giang sơn, một bên là mỹ nhân.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, trong mắt Hoàng Thượng, không cần nói cũng biết.
Ai, đáng tiếc cho một vị mỹ nhân như vậy, lão chỉ ngóng trông Hoàng Thượng sớm nhìn thấu tâm của mình, không cần làm ra chuyện khiến bản thân hối hận cả đời.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được y kéo mình qua bên y, cũng không còn có động tác khác, giả bộ ngủ xong thành ngủ thật.
Một canh giờ sau, Bắc Vũ Đường bị Nam Thiệu Thiên đánh thức.
"Ăn một chút trước đi, chờ ăn no rồi, nếu muốn ngủ, thì ngủ tiếp."
Trên bàn trà bày hai chén cháo, còn có một mấy cái bánh bao nhỏ. Không thể không nói, nàng đang đói thật.
"Được."
Hai người ăn những món ăn đơn giản, một chén cháo vào bụng sau, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy cả người đều ấm lên.
"Muốn ngủ không?" Nam Thiệu Thiên hỏi.
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Không được. Thần thiếp muốn ngắm phong cảnh bên ngoài."
Nói xong, tay nàng đã xốc màn xe lên, thấy được cánh đồng xanh mượt. Nếu bình thường, giờ này ngoài ruộng đã có nông dân làm việc, nhưng bởi vì Hoàng Thượng đi ra ngoài, toàn bộ vùng này đã không còn ai.
Dãy núi đằng xa, gần đó là phòng ốc điền viên, phác hoạ ra một bức hoạ sơn thủy điền viên đầy mỹ lệ.
Quê của nàng cũng là mỹ lệ như vậy, chỉ tiếc bây giờ nàng đã không còn nhìn đến được nữa...
Nam Thiệu Thiên thấy nàng vẫn luôn nhìn cảnh sắc bên ngoài, ước chừng đã quá nửa nén nhang rồi. Chẳng lẽ cảnh sắc bên ngoài có gì đẹp à?
Nam Thiệu Thiên buông quyển sách trên tay xuống, thò đầu nhìn qua cửa sổ theo. Trừ cảnh điền viên xuân sắc, cũng chẳng có gì khác biệt. Vậy mà nàng lại nhìn lâu như vậy, còn xem không chán.
"Trẫm rất tò mò, có gì đáng để Đường Nhi nhìn chuyên chú như vậy?" Nam Thiệu Thiên không nhịn được hỏi.
Bắc Vũ Đường hồi thần, quay đầu, ý cười dịu dàng: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng không cảm thấy phong cảnh bên ngoài rất đẹp sao?"
"Đẹp!" Nam Thiệu Thiên cười nói.
Bắc Vũ Đường không chút lưu tình chọc phá sự có lệ của y, rầm rì ngây thơ nói: "Hoàng Thượng, người trả lời rất có lệ."
Lời như vậy cũng chỉ có nàng dám nói với y.
Nam Thiệu Thiên không những không tức giận, ngược lại hứng thú hỏi: "Sao nàng lại nói vậy?"
"Vậy thần thiếp hỏi Hoàng Thượng, người cảm thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ đẹp như thế nào?" Bắc Vũ Đường nghịch ngợm hỏi, trong mắt phượng là giảo hoạt sáng chói.
Nam Thiệu Thiên cẩn thận đánh giá cảnh sắc bên ngoài vài lần, chậm rãi nói: "Non xanh nước biếc, núi non đại địa, tất nhiên đẹp."
Bắc Vũ Đường vẻ mặt bừng tỉnh, "Thì ra trong mắt Hoàng Thượng là loại đẹp này."
Nam Thiệu Thiên hứng thú, tò mò hỏi: "Xem ra Đường Nhi có giải thích khác. Không biết trong mắt Đường Nhi, nó có vẻ đẹp gì?"
Bắc Vũ Đường cũng không nói gì, ngược lại ý bảo y lại đây xem.
Ngoài cửa sổ là cánh đồng xanh mượt, trồng nhiều hoa màu, nơi xa là phòng ốc và núi non, đây là cảnh sắc hai người bọn họ đều nhìn thấy.
"Hoàng Thượng, người nhìn cánh đồng kia, trên đồng là những cây mạ non, làm thiếp nghĩ tới cảnh những người nông dân vất vả lao động. Qua mấy tháng nữa, cánh đồng lúa này sẽ chín vàng, lúc đó là cảnh đẹp khi được mùa. Có lương thực, bá tánh là có thể ăn những chén cơm tẻ thơm ngào ngạt, đó là cảnh đẹp khi nhìn thấy sự hạnh phúc thỏa mãn trên khuôn mặt họ."
Nam Thiệu Thiên không khỏi nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn khuôn mặt nàng, biểu tình hiện lên trong mắt, tiếng lòng nàng như là bị người kích thích, hơi hơi run rẩy.
Nghe nàng lời miêu tả, trong đầu y cũng hiện lên ra một vài bức ảnh. Quả nhiên, thật sự rất đẹp.
Lúc này, ánh mắt Nam Thiệu Thiên nhìn Bắc Vũ Đường trở nên nhu hòa, thậm chí là... thâm tình.
Bắc Vũ Đường vừa quay đầu đã đâm vào đôi mắt nhu tình như nước của y. Lúc trước, từ đôi mắt đó, Bắc Vũ Đường chỉ nhìn đến hư tình giả ý, hiện giờ rốt cuộc có thể thấy được chân tình, chỉ tiếc, nữ nhân cần đến đã không bao giờ còn tồn tại.
"Còn bao lâu nữa mới đến Nam Sơn?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Khoảng chừng một canh giờ nữa."
Một canh giờ cũng chính là hai giờ, vậy chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao.
"Hoàng Thượng, chúng ta chơi cờ đi?" Bắc Vũ Đường đề nghị.
"Được."
Tam Đức Tử lập tức đưa bàn cờ lên.
"Chơi cờ không cũng không vui, không bằng chúng ta dùng một cách chơi đặc biệt hơn, được không?" Đôi mắt Bắc Vũ Đường lập loè ánh sáng nhìn y, vừa thấy thì biết nàng đang có suy nghĩ tinh quái.
"Chơi thế nào?" Nam Thiệu Thiên cũng hứng thú.
Bắc Vũ Đường tinh tế cân nhắc một chút, cảm thấy xử phạt kia có kinh hãi thế tục quá không.
"Cái kia, cái kia......" Bắc Vũ Đường muốn nói lại thôi, "Hoàng Thượng, thần thiếp nói ra một trò chơi có phạt, người cũng không được tức giận, cũng không được hiểu sai."
"Xử phạt gì?" Lòng hiếu kỳ của Nam Thiệu Thiên bị nàng gợi lên.
"Trước khi nói, Hoàng Thượng phải đồng ý với thần thiếp, không thể tức giận, cũng không thể xử phạt thần thiếp." Bắc Vũ Đường nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, đây gọi là lo trước khỏi hoạ.
"Được." Nam Thiệu Thiên không cần nghĩ đã đồng ý.
"Mỗi lần thua một ván, người thua phải dán một tờ giấy lên mặt, hơn nữa phải cởi một kiện quần áo." Sau khi nói xong, Bắc Vũ Đường lộ ra nụ cười xấu xa.
Nam Thiệu Thiên nghe đến câu cuối cùng, trợn tròn mắt.
Y thật sự không ngờ nàng sẽ đưa ra "hình phạt" kinh thế hãi tục như thế.
"Ai nha, thần thiếp nói cách khác chơi, chúng ta......" Bắc Vũ Đường ngẫm lại vẫn là thôi, không có trải qua lễ rửa tội của tư tưởng thời đại mới, chỉ sợ y không thể tiếp thu.
"Có thể." Nam Thiệu Thiên đánh gãy lời nàng, "Đề nghị này của ái phi rất hay."
"Hoàng Thượng, người đồng ý thật?"
Lần này đến phiên Bắc Vũ Đường kinh ngạc.
"Vì sao trẫm phải không đồng ý. Đường Nhi hao hết tâm tư muốn nhìn thân thể của trẫm như vậy, nếu trẫm cô phụ Đường Nhi thì sao." Nam Thiệu Thiên ái muội đến nói bên tai nàng.
Ngất, nàng không có ý kia mà, Ok? Nhưng mà, nếu y nghĩ vậy, vậy không còn gì tốt hơn.
Bắc Vũ Đường ngượng ngùng cúi đầu, hờn dỗi nói: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ người không biết, có lúc hiểu trong lòng là được, không thể nói ra sao."
Nam Thiệu Thiên nhìn nàng thẹn thùng, cười haha.
"Được, trẫm đã biết. Lần sau tuyệt đối sẽ không nói ra." Nói xong còn hôn nhẹ lên mặt một cái.
Hai người bắt đầu đối chiến, chơi cờ là điểm mạnh của Bắc Vũ Đường, hơn nữa người đối diện còn không để bụng, cố ý thả nàng, một bàn cờ thế cục thắng thua rất nhanh đã rõ ràng.
"Hoàng Thượng, người thua." Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm nhìn y, mắt phượng xinh đẹp nhìn y một lượt.
Nam Thiệu Thiên cười sủng nịch, "Trẫm cởi là được."
Y vừa cởi xong, Bắc Vũ Đường lấy tờ giấy đã chuẩn bị tốt từ trước dán lên má y, Nam Thiệu Thiên hơi hơi sửng sốt, lại thấy nàng đang cười không ngừng.
Nam Thiệu Thiên sờ sờ tờ giấy trên má mình, giữa lông mi mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mấy bàn cờ kế tiếp đều là Bắc Vũ Đường thắng, đến ván thứ tư, Bắc Vũ Đường để Nam Thiệu Thiên thắng một lần. Đương nhiên, để y thắng cũng phải chú ý, không thể để y nhận ra được nàng đang thả y.
Có thua có thắng, chơi mới vui, sau này y nhớ lại, mới có thể.......
"Thiếp thua." Bắc Vũ Đường ai oán nhìn y một cái.
Lần này đổi thành Nam Thiệu Thiên hứng thú bừng bừng nhìn qua người nàng.
Bắc Vũ Đường làm nũng: "Hoàng Thượng, thần thiếp có thể không dán giấy không, quần áo có thể không cởi không?"
"Không thể."
"Hừ." Bắc Vũ Đường hầm hừ: "Cởi thì cởi."
Nói thì nghe rất dũng cảm, động tác cởi y phục lại chậm rì rì, cảm giác nửa cởi nửa dụ này làm không khí trong xe lập tức trở nên ái muội.
Nam Thiệu Thiên mạc danh cảm thấy miệng khô lưỡi khô, không tự giác nâng chung trà lên uống một ngụm.
Bắc Vũ Đường thấy khiêu khích đủ rồi, cuối cùng dứt khoát cởi áo ngoài.
Khi y dán tờ giấy lên mặt nàng, Nam Thiệu Thiên cuối cùng cũng biết vì sao vừa nãy nàng lại cười vui vẻ như thế.
"Ha ha."
Tiếng cười sang sảng từ trong xe ngựa truyền ra.
Đội hộ vệ và đám nô tài tùy tùng hầu hạ bên ngoài nghe được tiếng cười của Hoàng thượng, đều không giác nhìn về phía xe ngựa.
Ai ui, vị Thần Quý Phi thật là lợi hại, có thể khiến Hoàng Thượng cười vui vẻ như thế.
Chỉ bằng một phần thủ đoạn đó, trong hậu cung còn ai có thể so hơn được nàng.