Chương 30: Mai phục
"- Vậy ta sẽ cho người tới đo đạc, may cho nàng thêm quần áo phù hợp trong hoàng cung. Nữ nhân đến hoàng cung, nên chuẩn bị tốt một chút ".
Triệu Tư Thành liền nói.
“- Được, vậy ta nhờ ngài chuẩn bị giúp ta một chút” ".
Nàng nói xong liền muốn rời đi nhưng bị vương gia chặn lại.
"- Khoan đã! Cứ như vậy rồi đi sao??. Triệu Tư Thành có chút không hài lòng.
"- Ngài có chuyện gì muốn nói với ta sao? ". Nàng liếc sang nhìn Triệu Tư Thành.
"- Không có gì…bổn vương… muốn hỏi đêm nay nàng có muốn ra ngoài ngủ dạo phố đêm không? "
Triệu Tư Thành có hơi ngượng ngùng, nói năng lắp bắp.
"- Vương gia đây là muốn đưa ta đi chơi sao? Nàng trố mắt nhìn hắn.
“- Đêm nay trăng đẹp, ở ngoài lại có lễ hội nàng không muốn tham gia cũng được, ta sẽ đi một mình.”
Hắn ta giả vờ như quay đi, Trường Ca vội giữ hắn lại. Đọc ?hê? ?hiều ?ru?ệ? ở ﹛ Т? u?Т??YeN﹒?? ﹜
‘’- Vương gia! Ta đâu có nói là không muốn đi, ta đi, ta đi cùng người."
Biết nàng thế nào cũng sẽ đồng ý, hắn mỉm cười đầy đắc ý, sau đó quay sang nhìn nàng:
“- Được, ta sẽ đưa nàng đi cùng, nhưng nàng không được quậy phá, chỉ đi theo bổn vương thôi”.
"- Được! Ta hứa với vương gia, ta mà làm sai, vương gia cứ đánh phạt ta đi ".
Nàng đưa tay lên để thề, vẻ mặt cũng có sự nghiêm túc nhưng lại có chút trẻ con, rất là đáng yêu.
Trời vừa chập tối, là nàng đã qua thư phòng tìm hắn.
‘’- Vương gia người mau chuẩn bị đi thôi, người còn nhớ lời hứa với ta không đó?
Nàng vội vàng thúc giục hắn.
“- Bổn vương chưa từng thất hứa, nàng cứ ngồi đây đợi ta một chút đã, vẫn còn rất sớm mà”.
Hắn ta chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ý nói nàng hãy chờ đợi.
Nàng cũng nghe theo lời, ngồi trong thư phòng đợi hắn. Vì không gian quá yên tĩnh nên nàng ngủ quên lúc nào không hay.
"- Diệp Trường Ca! Mau dậy đi! Giọng của Triệu Tư Thành trầm ấm vang lên.
Nàng mở mắt ra, hắn đã xuất hiện trước mặt nàng vội một bộ y phục mới. Nam nhân này quả thật mĩ nam xuất sắc, dù mặc y phục gì cũng đều toát lên nét vương giả, mạnh mẽ và oai phong.
"- Người đã xong việc rồi sao? Giờ chúng ta có thể đi được chưa? "
Nàng ngáp ngắn ngáp dài nhìn hắn.
“- Đi thôi! Xe ngựa đang chờ ở bên ngoài.”
Hắn ta nói ngắn gọn, chân cũng đã bước khỏi cửa, nàng cũng lập tức theo sau.
Cỗ xe ngựa hôm nay có hơi nhỏ với mọi ngày, cả hai đều ngồi trong kiệu và có một phu xe, đánh xe ngựa ngồi bên ngoài. Những lúc đường gặp ghềnh thì họ lại bị áp sát vào nhau khiến cho Trường Ca cảm thấy ngượng ngùng.
“- Lam Phi, tại sao lại không chọn chiếc xe ngựa lớn hơn, xe này chỉ có thể dành cho một người mà??”
Nàng liền hỏi phu xe, thắc mắc vì sao hôm nay hắn lại đổi xe ngựa nhỏ hơn.
“- Bẩm vương phi, vương gia nói với hạ nhân là muốn cùng người đi xe ngựa này nên…”
Gã chưa trả lời hết câu, Vương gia liền ho khan vài tiếng khiến hắn liền ngưng lại câu nói. Thì ra chiếc xe ngựa này là âm mưu của hắn, nàng liếc hắn một cái, mặt hắn chợt đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
"- Hừm! Chỉ là đi dạo một chút, cũng không cần phải đi xe lớn, rất cồng kềnh, như thế này thoải mái hơn.
Hắn ta tìm đại một lí do để che đậy.
Kittttttttt!!! Xe ngựa thắng gấp. Bên ngoài nghe thấy có nhiều bước chân chạy đến.
“- Triệu Tư Thành! Mau xuống xe nạp mạng cho ta!!”
Một giọng nam tử thét lớn.
"- Chuyện gì vậy? Triệu vương gọi tên phu xe nhưng mãi không thấy hắn trả lời.
“- Có lẽ Lam Phi đã bị đám người bên ngoài giết rồi.”
Nàng khẽ nói, đánh giá tình hình bên ngoài.
"- Trường Ca, nàng hãy ở yên trong đây, đừng có lên tiếng.Ta sẽ ra bên ngoài xem sao! ".
"- Không được!!! Nàng chụp lấy tay của hắn kéo lại.
‘’- Ở bên ngoài thực sự rất nguy hiểm. Chúng ta không biết họ có bao nhiêu người, ngài ra đó chắc chắn có mai phục rồi!!! "
Trường Ca muốn ngăn cản hắn, nhưng hắn thì lại không muốn cứ ngồi im như vậy. Triệu Tư Thành nắm lấy tay nàng:
“- Nàng yên tâm, bổn vương không thể chết, như vậy nàng sẽ trở thành quá phụ thật đáng thương.”
Đến lúc này, hắn vẫn còn có thể đùa cợt với nàng, khiến nàng cảm thấy gượng gạo. Không chờ cho nàng nói gì, hắn vội đi ra ngoài.
"- Đã chịu lòi mặt ra rồi sao? Tưởng đâu ngươi là con chuột chết nhát, chỉ biết chui rúc chứ? ".
Nam tử kia mặc y phục đen hung tợn chỉ tay vào Triệu Tư Thành.
Ngoài hắn ra còn có cả tốp người nữa đứng sau, tay cầm vũ khí, chỉ chờ một mệnh lệnh để ra tay.
"- Bổn vương không thù oán gì với ngươi? Ngươi lại tìm đến bổn vương. Ngươi có biết hành thích hoàng tộc là tội gì không?? "
Hắn ta nói mà mặt không hề biến sắc nhìn vào đám người phía trước.
“- Hừm… chính ngươi là kẻ khiến Lý gia sụp đổ. Ngươi đã bắt cha ta đến gặp hoàng thượng. Khiến ông ta bị đày đi làm khổ sai, mẹ của ta vì đau lòng mà tự vẫn. Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng của ngươi!!!”.
"- Lý thừa tướng cha ngươi, cắt xén ngân khố triều đình, nhận hối lộ, cấu kết với những phe phái tà đạo lừa gạt, chiếm đoạt, giết hại dân lành. Là cha của ngươi gây nên nghiệp lớn, nên hoàng thượng trừng trị, không lấy mạng các ngươi là đã độ lượng. Ngươi còn muốn lấy mạng của bổn vương sao? ".
"- Im mồm!!! Ta giết ngươi!!! Hắn ta giận dữ vừa hét vừa lao đến tấn công Triệu Tư Thành.
Triệu Tư Thành liền nói.
“- Được, vậy ta nhờ ngài chuẩn bị giúp ta một chút” ".
Nàng nói xong liền muốn rời đi nhưng bị vương gia chặn lại.
"- Khoan đã! Cứ như vậy rồi đi sao??. Triệu Tư Thành có chút không hài lòng.
"- Ngài có chuyện gì muốn nói với ta sao? ". Nàng liếc sang nhìn Triệu Tư Thành.
"- Không có gì…bổn vương… muốn hỏi đêm nay nàng có muốn ra ngoài ngủ dạo phố đêm không? "
Triệu Tư Thành có hơi ngượng ngùng, nói năng lắp bắp.
"- Vương gia đây là muốn đưa ta đi chơi sao? Nàng trố mắt nhìn hắn.
“- Đêm nay trăng đẹp, ở ngoài lại có lễ hội nàng không muốn tham gia cũng được, ta sẽ đi một mình.”
Hắn ta giả vờ như quay đi, Trường Ca vội giữ hắn lại. Đọc ?hê? ?hiều ?ru?ệ? ở ﹛ Т? u?Т??YeN﹒?? ﹜
‘’- Vương gia! Ta đâu có nói là không muốn đi, ta đi, ta đi cùng người."
Biết nàng thế nào cũng sẽ đồng ý, hắn mỉm cười đầy đắc ý, sau đó quay sang nhìn nàng:
“- Được, ta sẽ đưa nàng đi cùng, nhưng nàng không được quậy phá, chỉ đi theo bổn vương thôi”.
"- Được! Ta hứa với vương gia, ta mà làm sai, vương gia cứ đánh phạt ta đi ".
Nàng đưa tay lên để thề, vẻ mặt cũng có sự nghiêm túc nhưng lại có chút trẻ con, rất là đáng yêu.
Trời vừa chập tối, là nàng đã qua thư phòng tìm hắn.
‘’- Vương gia người mau chuẩn bị đi thôi, người còn nhớ lời hứa với ta không đó?
Nàng vội vàng thúc giục hắn.
“- Bổn vương chưa từng thất hứa, nàng cứ ngồi đây đợi ta một chút đã, vẫn còn rất sớm mà”.
Hắn ta chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ý nói nàng hãy chờ đợi.
Nàng cũng nghe theo lời, ngồi trong thư phòng đợi hắn. Vì không gian quá yên tĩnh nên nàng ngủ quên lúc nào không hay.
"- Diệp Trường Ca! Mau dậy đi! Giọng của Triệu Tư Thành trầm ấm vang lên.
Nàng mở mắt ra, hắn đã xuất hiện trước mặt nàng vội một bộ y phục mới. Nam nhân này quả thật mĩ nam xuất sắc, dù mặc y phục gì cũng đều toát lên nét vương giả, mạnh mẽ và oai phong.
"- Người đã xong việc rồi sao? Giờ chúng ta có thể đi được chưa? "
Nàng ngáp ngắn ngáp dài nhìn hắn.
“- Đi thôi! Xe ngựa đang chờ ở bên ngoài.”
Hắn ta nói ngắn gọn, chân cũng đã bước khỏi cửa, nàng cũng lập tức theo sau.
Cỗ xe ngựa hôm nay có hơi nhỏ với mọi ngày, cả hai đều ngồi trong kiệu và có một phu xe, đánh xe ngựa ngồi bên ngoài. Những lúc đường gặp ghềnh thì họ lại bị áp sát vào nhau khiến cho Trường Ca cảm thấy ngượng ngùng.
“- Lam Phi, tại sao lại không chọn chiếc xe ngựa lớn hơn, xe này chỉ có thể dành cho một người mà??”
Nàng liền hỏi phu xe, thắc mắc vì sao hôm nay hắn lại đổi xe ngựa nhỏ hơn.
“- Bẩm vương phi, vương gia nói với hạ nhân là muốn cùng người đi xe ngựa này nên…”
Gã chưa trả lời hết câu, Vương gia liền ho khan vài tiếng khiến hắn liền ngưng lại câu nói. Thì ra chiếc xe ngựa này là âm mưu của hắn, nàng liếc hắn một cái, mặt hắn chợt đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
"- Hừm! Chỉ là đi dạo một chút, cũng không cần phải đi xe lớn, rất cồng kềnh, như thế này thoải mái hơn.
Hắn ta tìm đại một lí do để che đậy.
Kittttttttt!!! Xe ngựa thắng gấp. Bên ngoài nghe thấy có nhiều bước chân chạy đến.
“- Triệu Tư Thành! Mau xuống xe nạp mạng cho ta!!”
Một giọng nam tử thét lớn.
"- Chuyện gì vậy? Triệu vương gọi tên phu xe nhưng mãi không thấy hắn trả lời.
“- Có lẽ Lam Phi đã bị đám người bên ngoài giết rồi.”
Nàng khẽ nói, đánh giá tình hình bên ngoài.
"- Trường Ca, nàng hãy ở yên trong đây, đừng có lên tiếng.Ta sẽ ra bên ngoài xem sao! ".
"- Không được!!! Nàng chụp lấy tay của hắn kéo lại.
‘’- Ở bên ngoài thực sự rất nguy hiểm. Chúng ta không biết họ có bao nhiêu người, ngài ra đó chắc chắn có mai phục rồi!!! "
Trường Ca muốn ngăn cản hắn, nhưng hắn thì lại không muốn cứ ngồi im như vậy. Triệu Tư Thành nắm lấy tay nàng:
“- Nàng yên tâm, bổn vương không thể chết, như vậy nàng sẽ trở thành quá phụ thật đáng thương.”
Đến lúc này, hắn vẫn còn có thể đùa cợt với nàng, khiến nàng cảm thấy gượng gạo. Không chờ cho nàng nói gì, hắn vội đi ra ngoài.
"- Đã chịu lòi mặt ra rồi sao? Tưởng đâu ngươi là con chuột chết nhát, chỉ biết chui rúc chứ? ".
Nam tử kia mặc y phục đen hung tợn chỉ tay vào Triệu Tư Thành.
Ngoài hắn ra còn có cả tốp người nữa đứng sau, tay cầm vũ khí, chỉ chờ một mệnh lệnh để ra tay.
"- Bổn vương không thù oán gì với ngươi? Ngươi lại tìm đến bổn vương. Ngươi có biết hành thích hoàng tộc là tội gì không?? "
Hắn ta nói mà mặt không hề biến sắc nhìn vào đám người phía trước.
“- Hừm… chính ngươi là kẻ khiến Lý gia sụp đổ. Ngươi đã bắt cha ta đến gặp hoàng thượng. Khiến ông ta bị đày đi làm khổ sai, mẹ của ta vì đau lòng mà tự vẫn. Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng của ngươi!!!”.
"- Lý thừa tướng cha ngươi, cắt xén ngân khố triều đình, nhận hối lộ, cấu kết với những phe phái tà đạo lừa gạt, chiếm đoạt, giết hại dân lành. Là cha của ngươi gây nên nghiệp lớn, nên hoàng thượng trừng trị, không lấy mạng các ngươi là đã độ lượng. Ngươi còn muốn lấy mạng của bổn vương sao? ".
"- Im mồm!!! Ta giết ngươi!!! Hắn ta giận dữ vừa hét vừa lao đến tấn công Triệu Tư Thành.