Chương 23: Cơn bão thứ hai: BÓNG TỐI
Lãnh Hàn lang thang vô định trong rừng sâu. Nỗi đau bị phản bội giày vò tâm can, khiến hắn không còn thiết tha với bất cứ điều gì. Những ký ức về Lam Vân như những lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim hắn, khiến hắn không thể nào quên được cậu bé, nhưng cũng không thể nào tha thứ.
Hắn đấm mạnh vào một thân cây cổ thụ, những chiếc lá khô rơi xuống như mưa. Nỗi đau thể xác không thể nào so sánh được với nỗi đau trong lòng hắn. Hắn cảm thấy mình như một kẻ thất bại, một kẻ đáng thương bị người mình yêu thương nhất phản bội.
“Ta đã từng nghĩ rằng mình có thể thay đổi, có thể bắt đầu một cuộc sống mới,” Lãnh Hàn tự giễu. “Nhưng hóa ra, ta vẫn chỉ là một tên sát thủ máu lạnh, không xứng đáng được yêu thương.”
Hắn ngồi phịch xuống đất, tựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt lại. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Lam Vân với nụ cười tươi tắn, ánh mắt long lanh. Nhưng rồi, những hình ảnh đó nhanh chóng bị thay thế bởi những ký ức về sự lừa dối và phản bội.
Lãnh Hàn mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Hắn cảm thấy mình không còn gì để mất, không còn gì để hy vọng. Hắn chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này, để quên đi tất cả những đau khổ mà hắn đã phải chịu đựng.
“Ta phải làm sao đây?” Lãnh Hàn tự hỏi, giọng nói lạc lõng giữa không gian tĩnh mịch của khu rừng. Hắn không biết mình nên làm gì tiếp theo, không biết mình nên đi đâu, về đâu.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một tiếng động nhỏ phía sau. Lãnh Hàn quay lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Là ai!?”
Một bóng người nhỏ bé, quen thuộc bước ra từ sau tán cây. Đó là Lam Vân, gương mặt cậu bé lấm lem, quần áo rách rưới, tơi tả tới khó coi, đôi mắt sáng hôm nào của cậu bé giờ đây đã không còn sáng nữa mà giống như hắn, đang dần chìm sâu vào màn đêm…
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, trái tim hắn đập loạn nhịp. Hắn muốn quay đi, muốn trốn tránh, nhưng đôi chân hắn như bị đóng đinh tại chỗ.
“Anh Lãnh Hàn…” Lam Vân gọi tên hắn, giọng nói run rẩy. “Em tìm thấy anh rồi.”
Lãnh Hàn không nói gì, chỉ nhìn Lam Vân với ánh mắt phức tạp. Hắn không biết nên nói gì, nên làm gì.
Lam Vân bước tới gần Lãnh Hàn, đôi mắt cậu bé ngấn lệ. “Anh Lãnh Hàn, em xin lỗi,” cậu bé nói, giọng nghẹn ngào. “Em biết em đã sai rồi. Em không nên lừa dối anh… Trở về với em đi, có được không anh?”
Lãnh Hàn im lặng, hắn không biết mình nên tin Lam Vân hay không. Cậu bé đã từng lừa dối hắn một lần, liệu có lặp lại lần nữa không?
“Em biết anh đang rất giận em,” Lam Vân tiếp tục, “nhưng em xin anh, hãy cho em một cơ hội để giải thích. Em không muốn mất anh, Lãnh Hàn.”
Lãnh Hàn vẫn im lặng, nhưng ánh mắt hắn đã dịu lại phần nào. Hắn nhìn Lam Vân, chờ đợi cậu bé nói tiếp.
Lam Vân hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Ngay từ đầu, em đã lừa dối anh. Em đã dùng siêu năng lực của mình để điều khiển tâm trí anh, khiến anh bảo vệ em. Em biết đó là một việc làm sai trái, nhưng từ sau khi chúng ta ở cùng nhau, tình cảm của em là thật lòng, không phải giả.”
Lãnh Hàn nhíu mày, “Vậy tại sao bây giờ em lại nói ra sự thật? Nếu như im lặng mãi mãi không phải sẽ tốt hơn sao?”
Lam Vân nhìn thẳng vào mắt Lãnh Hàn, ánh mắt chân thành. “Vì em yêu anh, Lãnh Hàn. Tình cảm của em dành cho anh là thật. Em không muốn lừa dối anh nữa. Em muốn được ở bên anh, dù cho anh có ghét bỏ em.”
Lãnh Hàn im lặng, hắn không biết nên tin vào lời nói của Lam Vân hay không. Nhưng hắn có thể cảm nhận được tình cảm chân thành trong ánh mắt cậu bé.
“Lam Vân, em có biết em đã làm ta đau khổ như thế nào không?” Lãnh Hàn hỏi, giọng nói khàn đặc.
Lam Vân gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Em biết, anh Lãnh Hàn. Em xin lỗi. Em thực sự xin lỗi.”
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc hỗn loạn. Hắn vừa giận dữ, vừa đau khổ, vừa thương xót. Nhưng cuối cùng, tình yêu dành cho Lam Vân đã chiến thắng tất cả.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Lam Vân. “Ta tha thứ cho em, Lam Vân.”
Lam Vân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. “Anh… anh nói thật sao?”
Lãnh Hàn gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Lam Vân. “Đúng vậy, ta tha thứ cho em. Ta biết em đã làm điều đó vì sợ hãi, vì muốn sống. Ta không thể trách em được.”
Lam Vân vỡ òa trong hạnh phúc, cậu bé ôm chầm lấy Lãnh Hàn, nước mắt lăn dài trên má. “Cảm ơn anh vì đã tha thứ cho em.”
Lãnh Hàn cũng ôm chặt Lam Vân, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu bé. Hắn biết rằng mình đã đưa ra quyết định đúng đắn. Dù cho Lam Vân đã từng lừa dối hắn, nhưng tình yêu của hắn dành cho cậu bé là chân thật.
Họ ngồi bên nhau, dưới ánh trăng mờ ảo, tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi. Nhưng trong lòng Lam Vân, một bóng tối đang dần len lỏi. Sự tuyệt vọng và đau khổ khi bị Lãnh Hàn bỏ rơi đã tạo ra một vết nứt trong tâm hồn cậu bé, cho phép bóng tối xâm nhập.
Bóng tối thì thầm vào tai Lam Vân, “Ngươi thấy chưa? Ngươi không đáng được yêu thương. Ngươi chỉ là một kẻ lừa dối, một kẻ lợi dụng.”
Lam Vân cố gắng chống lại những lời thì thầm đó, nhưng chúng ngày càng mạnh mẽ hơn. Cậu bé cảm thấy mình đang mất dần kiểm soát, siêu năng lực của cậu bé bắt đầu trở nên bất ổn.
Lãnh Hàn nhận ra sự thay đổi trong Lam Vân, hắn lo lắng hỏi: “Lam Vân, em sao vậy?”
Lam Vân ngước nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt cậu bé đỏ ngầu, đầy sự sợ hãi và đau đớn. “Em… em không biết nữa. Em cảm thấy rất khó chịu.”
Lãnh Hàn ôm chặt Lam Vân, cố gắng trấn an cậu bé. Nhưng siêu năng lực của Lam Vân đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Một luồng năng lượng đen tối tỏa ra từ cơ thể cậu bé, khiến Lãnh Hàn phải lùi lại.
“Lam Vân, bình tĩnh lại,” Lãnh Hàn nói, giọng đầy lo lắng.
Nhưng đã quá muộn. Lam Vân gào lên một tiếng đau đớn, rồi ngất lịm đi trong vòng tay Lãnh Hàn.
Hắn đấm mạnh vào một thân cây cổ thụ, những chiếc lá khô rơi xuống như mưa. Nỗi đau thể xác không thể nào so sánh được với nỗi đau trong lòng hắn. Hắn cảm thấy mình như một kẻ thất bại, một kẻ đáng thương bị người mình yêu thương nhất phản bội.
“Ta đã từng nghĩ rằng mình có thể thay đổi, có thể bắt đầu một cuộc sống mới,” Lãnh Hàn tự giễu. “Nhưng hóa ra, ta vẫn chỉ là một tên sát thủ máu lạnh, không xứng đáng được yêu thương.”
Hắn ngồi phịch xuống đất, tựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt lại. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Lam Vân với nụ cười tươi tắn, ánh mắt long lanh. Nhưng rồi, những hình ảnh đó nhanh chóng bị thay thế bởi những ký ức về sự lừa dối và phản bội.
Lãnh Hàn mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Hắn cảm thấy mình không còn gì để mất, không còn gì để hy vọng. Hắn chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này, để quên đi tất cả những đau khổ mà hắn đã phải chịu đựng.
“Ta phải làm sao đây?” Lãnh Hàn tự hỏi, giọng nói lạc lõng giữa không gian tĩnh mịch của khu rừng. Hắn không biết mình nên làm gì tiếp theo, không biết mình nên đi đâu, về đâu.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một tiếng động nhỏ phía sau. Lãnh Hàn quay lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Là ai!?”
Một bóng người nhỏ bé, quen thuộc bước ra từ sau tán cây. Đó là Lam Vân, gương mặt cậu bé lấm lem, quần áo rách rưới, tơi tả tới khó coi, đôi mắt sáng hôm nào của cậu bé giờ đây đã không còn sáng nữa mà giống như hắn, đang dần chìm sâu vào màn đêm…
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, trái tim hắn đập loạn nhịp. Hắn muốn quay đi, muốn trốn tránh, nhưng đôi chân hắn như bị đóng đinh tại chỗ.
“Anh Lãnh Hàn…” Lam Vân gọi tên hắn, giọng nói run rẩy. “Em tìm thấy anh rồi.”
Lãnh Hàn không nói gì, chỉ nhìn Lam Vân với ánh mắt phức tạp. Hắn không biết nên nói gì, nên làm gì.
Lam Vân bước tới gần Lãnh Hàn, đôi mắt cậu bé ngấn lệ. “Anh Lãnh Hàn, em xin lỗi,” cậu bé nói, giọng nghẹn ngào. “Em biết em đã sai rồi. Em không nên lừa dối anh… Trở về với em đi, có được không anh?”
Lãnh Hàn im lặng, hắn không biết mình nên tin Lam Vân hay không. Cậu bé đã từng lừa dối hắn một lần, liệu có lặp lại lần nữa không?
“Em biết anh đang rất giận em,” Lam Vân tiếp tục, “nhưng em xin anh, hãy cho em một cơ hội để giải thích. Em không muốn mất anh, Lãnh Hàn.”
Lãnh Hàn vẫn im lặng, nhưng ánh mắt hắn đã dịu lại phần nào. Hắn nhìn Lam Vân, chờ đợi cậu bé nói tiếp.
Lam Vân hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Ngay từ đầu, em đã lừa dối anh. Em đã dùng siêu năng lực của mình để điều khiển tâm trí anh, khiến anh bảo vệ em. Em biết đó là một việc làm sai trái, nhưng từ sau khi chúng ta ở cùng nhau, tình cảm của em là thật lòng, không phải giả.”
Lãnh Hàn nhíu mày, “Vậy tại sao bây giờ em lại nói ra sự thật? Nếu như im lặng mãi mãi không phải sẽ tốt hơn sao?”
Lam Vân nhìn thẳng vào mắt Lãnh Hàn, ánh mắt chân thành. “Vì em yêu anh, Lãnh Hàn. Tình cảm của em dành cho anh là thật. Em không muốn lừa dối anh nữa. Em muốn được ở bên anh, dù cho anh có ghét bỏ em.”
Lãnh Hàn im lặng, hắn không biết nên tin vào lời nói của Lam Vân hay không. Nhưng hắn có thể cảm nhận được tình cảm chân thành trong ánh mắt cậu bé.
“Lam Vân, em có biết em đã làm ta đau khổ như thế nào không?” Lãnh Hàn hỏi, giọng nói khàn đặc.
Lam Vân gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Em biết, anh Lãnh Hàn. Em xin lỗi. Em thực sự xin lỗi.”
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc hỗn loạn. Hắn vừa giận dữ, vừa đau khổ, vừa thương xót. Nhưng cuối cùng, tình yêu dành cho Lam Vân đã chiến thắng tất cả.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Lam Vân. “Ta tha thứ cho em, Lam Vân.”
Lam Vân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. “Anh… anh nói thật sao?”
Lãnh Hàn gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Lam Vân. “Đúng vậy, ta tha thứ cho em. Ta biết em đã làm điều đó vì sợ hãi, vì muốn sống. Ta không thể trách em được.”
Lam Vân vỡ òa trong hạnh phúc, cậu bé ôm chầm lấy Lãnh Hàn, nước mắt lăn dài trên má. “Cảm ơn anh vì đã tha thứ cho em.”
Lãnh Hàn cũng ôm chặt Lam Vân, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu bé. Hắn biết rằng mình đã đưa ra quyết định đúng đắn. Dù cho Lam Vân đã từng lừa dối hắn, nhưng tình yêu của hắn dành cho cậu bé là chân thật.
Họ ngồi bên nhau, dưới ánh trăng mờ ảo, tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi. Nhưng trong lòng Lam Vân, một bóng tối đang dần len lỏi. Sự tuyệt vọng và đau khổ khi bị Lãnh Hàn bỏ rơi đã tạo ra một vết nứt trong tâm hồn cậu bé, cho phép bóng tối xâm nhập.
Bóng tối thì thầm vào tai Lam Vân, “Ngươi thấy chưa? Ngươi không đáng được yêu thương. Ngươi chỉ là một kẻ lừa dối, một kẻ lợi dụng.”
Lam Vân cố gắng chống lại những lời thì thầm đó, nhưng chúng ngày càng mạnh mẽ hơn. Cậu bé cảm thấy mình đang mất dần kiểm soát, siêu năng lực của cậu bé bắt đầu trở nên bất ổn.
Lãnh Hàn nhận ra sự thay đổi trong Lam Vân, hắn lo lắng hỏi: “Lam Vân, em sao vậy?”
Lam Vân ngước nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt cậu bé đỏ ngầu, đầy sự sợ hãi và đau đớn. “Em… em không biết nữa. Em cảm thấy rất khó chịu.”
Lãnh Hàn ôm chặt Lam Vân, cố gắng trấn an cậu bé. Nhưng siêu năng lực của Lam Vân đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Một luồng năng lượng đen tối tỏa ra từ cơ thể cậu bé, khiến Lãnh Hàn phải lùi lại.
“Lam Vân, bình tĩnh lại,” Lãnh Hàn nói, giọng đầy lo lắng.
Nhưng đã quá muộn. Lam Vân gào lên một tiếng đau đớn, rồi ngất lịm đi trong vòng tay Lãnh Hàn.