Chương : 1
Màn đêm huyền ảo như nhung buông xuống cùng với đó là cơn mưa lớn...
Thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp chạy như bay trên con đường dài. Đôi chân cô gái nhanh thoăn thoắt như lướt trên nước.
"Pằng...Pằng..." Tiếng mưa rơi dù lớn cũng không át nổi tiếng súng hỗn tạp.
" Đứng lại, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi." Có tiếng người hét phía sau.
" Con khốn này, phía trên dặn dò bằng mọi giá phải bắt được cô ta."
Diệp Hàm Huyên không kịp nghĩ nhiều, bằng mọi giá cô phải sống và mang cái USB này giao cho chính phủ, bao sinh mệnh đang nằm trong tay cô.
Bả vai truyền đến cảm giác đau nhức, nước mưa xối xả rơi trên người cô.
Đau!
Buốt!
Xót!
Diệp Hàm Huyên cắn răng, cô phải ráng chịu đựng. Đầu óc là một mảng trống rỗng, chỉ biết lao người trong bóng đêm vô tận...
Mãi đến khi nghe thấy âm thanh huyên náo từ phía trước, đôi mắt phượng sáng bừng lên, Diệp Hàm Huyên vội vàng chạy vào quán bar lớn phía trước.
Mưa càng lúc càng lớn, tầm tã gội rửa máu tanh...
Đám người áo đen truy sát đằng sau mất phương hướng, tên thủ lĩnh lên tiếng, "Chết tiệt, con khốn kia trốn đâu mất rồi?"
"Đại ca, phía trước là quán bar lớn nhất Hải thành, tiện cho việc ẩn nấp."
Tên thủ lĩnh nghĩ ngợi điều gì đó, ra lệnh, "Chúng mày chia làm hai, một nửa tiếp tục tiến về phía trước, một nửa theo tao vào tìm con khốn kia. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Một tên đàn em do dự, "Nhưng mà đại ca, đây là địa bàn do Thiên gia quản lí, chúng ta..."
Tên thủ lĩnh trợn mắt, thẳng tay tát cho hắn một cái, quát, "Ở đây tao là chủ, chúng mày phải nghe lời tao hiểu chưa? Thiên gia là cái rắm gì? Vào cho tao!"
Tuy nhiên đáy mắt y vẫn có chút sợ hãi, Thiên gia- một trong bốn tổ chức Hắc đạo lớn nhất thế giới, nổi tiếng tàn bạo khét tiếng, người người khiếp sợ. Giới hắc đạo lưu truyền: "Có thể động đến Mạc lão đại chứ tuyệt đối đừng động đến Thiên lão đại. Mạc lão đại kia một khi ngứa mắt ai sẽ thẳng tay cướp đi sinh mệnh của kẻ đó- còn Thiên lão đại sẽ giày vò kẻ đó từ từ từng chút một, sống không bằng chết!"
......
Bước ra từ nhà vệ sinh nữ, Diệp Hàm Huyên như thay da đổi thịt. Bộ đồ da màu đen bó sát khi nãy đã được thay bằng chiếc đầm đỏ nóng bỏng.
Diệp Hàm Huyên tặc lưỡi, cũng may chiếc đầm cướp được từ một "gái làng chơi" ban nãy chỉ hở một vai, vừa vặn che đi vết thương trên vai cô.
Thân hình cô gái thon thả, vòng eo nhỏ như kiến, bộ ngực quyến rũ ẩn hiện dưới lớp áo mỏng tanh- thật mê hồn.
Diệp Hàm Huyên thẳng lưng, ưỡn ngực mà đi, cô đã diễn thì nhất định phải diễn tròn vai. Khi nãy Diệp Hàm Huyên đã cố tình lấy thỏi son đỏ chót tô đậm lên môi, má đánh một chút hồng, lọn tóc xoăn bồng bềnh theo từng bước chân cô.
Những cô gái làng chơi khác khi thấy Diệp Hàm Huyên thì đáy mắt lộ rõ vẻ ghen tị, xì xào bàn tán nhau.
"Hồ ly tinh..."
"Phải đấy, mọi người xem kia, được mỗi khuôn mặt."
Người khác bĩu môi nói, "Theo tôi thấy khuôn mặt này cũng là hàng giả thôi, phẫu thuật thẩm mỹ chứ gì nữa."
Một người khác phụ họa: "Còn bơm ngực nữa kia."
Diệp Hàm Huyên đang đi, chợt quay đầu lại, khóe môi nhếch lên, "Cô nói ai phẫu thuật thẩm mỹ, ai bơm ngực ?"
Cô gái đó thấy ánh mắt lóe ra tia sát ý của Diệp Hàm Huyên thì khẽ run người, theo bản năng lùi về phía sau. Chợt cô ta nhận ra tại sao mình phải sợ con ả kia? Nó cũng chỉ là gái làng chơi như mình, sợ gì chứ ? Rồi cô ta lấy hết dũng khí bước lên, "Tôi nói cô bơm ngực đấy thì sao?"
Diệp Hàm Huyên khẽ lướt sang phía bên kia, có người của bọn áo đen đang quan sát cô. Theo logic của người bình thường, đã bị truy sát thì phải trốn kĩ một xó, chứ không quang minh chính đại như cô- càng không cố ý gây sự với người khác. Vì thế Diệp Hàm Huyên nhất định phải làm lớn vụ này.
Cô từ từ lấy con dao gọt hoa quả phía bàn, tiến lại gần phía cô gái kia, vẻ mặt hết sức gợi đòn vênh váo nói:
" Sao nào, cô không đi bơm được như tôi nên ghen tị hả? "
Diệp Hàm Huyên nghịch nghịch con dao trong tay, khẽ cười nói:
" Để tôi bơm lại ngực cho cô nhé? Cô chẳng phải bơm ngực hỏng đó sao? Yên tâm, tôi không tính phí!"
Cô gái kia sợ hãi lùi về phía sau, miệng lẩm bẩm:
"Cô...Cô muốn làm gì hả?"
Thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp chạy như bay trên con đường dài. Đôi chân cô gái nhanh thoăn thoắt như lướt trên nước.
"Pằng...Pằng..." Tiếng mưa rơi dù lớn cũng không át nổi tiếng súng hỗn tạp.
" Đứng lại, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi." Có tiếng người hét phía sau.
" Con khốn này, phía trên dặn dò bằng mọi giá phải bắt được cô ta."
Diệp Hàm Huyên không kịp nghĩ nhiều, bằng mọi giá cô phải sống và mang cái USB này giao cho chính phủ, bao sinh mệnh đang nằm trong tay cô.
Bả vai truyền đến cảm giác đau nhức, nước mưa xối xả rơi trên người cô.
Đau!
Buốt!
Xót!
Diệp Hàm Huyên cắn răng, cô phải ráng chịu đựng. Đầu óc là một mảng trống rỗng, chỉ biết lao người trong bóng đêm vô tận...
Mãi đến khi nghe thấy âm thanh huyên náo từ phía trước, đôi mắt phượng sáng bừng lên, Diệp Hàm Huyên vội vàng chạy vào quán bar lớn phía trước.
Mưa càng lúc càng lớn, tầm tã gội rửa máu tanh...
Đám người áo đen truy sát đằng sau mất phương hướng, tên thủ lĩnh lên tiếng, "Chết tiệt, con khốn kia trốn đâu mất rồi?"
"Đại ca, phía trước là quán bar lớn nhất Hải thành, tiện cho việc ẩn nấp."
Tên thủ lĩnh nghĩ ngợi điều gì đó, ra lệnh, "Chúng mày chia làm hai, một nửa tiếp tục tiến về phía trước, một nửa theo tao vào tìm con khốn kia. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Một tên đàn em do dự, "Nhưng mà đại ca, đây là địa bàn do Thiên gia quản lí, chúng ta..."
Tên thủ lĩnh trợn mắt, thẳng tay tát cho hắn một cái, quát, "Ở đây tao là chủ, chúng mày phải nghe lời tao hiểu chưa? Thiên gia là cái rắm gì? Vào cho tao!"
Tuy nhiên đáy mắt y vẫn có chút sợ hãi, Thiên gia- một trong bốn tổ chức Hắc đạo lớn nhất thế giới, nổi tiếng tàn bạo khét tiếng, người người khiếp sợ. Giới hắc đạo lưu truyền: "Có thể động đến Mạc lão đại chứ tuyệt đối đừng động đến Thiên lão đại. Mạc lão đại kia một khi ngứa mắt ai sẽ thẳng tay cướp đi sinh mệnh của kẻ đó- còn Thiên lão đại sẽ giày vò kẻ đó từ từ từng chút một, sống không bằng chết!"
......
Bước ra từ nhà vệ sinh nữ, Diệp Hàm Huyên như thay da đổi thịt. Bộ đồ da màu đen bó sát khi nãy đã được thay bằng chiếc đầm đỏ nóng bỏng.
Diệp Hàm Huyên tặc lưỡi, cũng may chiếc đầm cướp được từ một "gái làng chơi" ban nãy chỉ hở một vai, vừa vặn che đi vết thương trên vai cô.
Thân hình cô gái thon thả, vòng eo nhỏ như kiến, bộ ngực quyến rũ ẩn hiện dưới lớp áo mỏng tanh- thật mê hồn.
Diệp Hàm Huyên thẳng lưng, ưỡn ngực mà đi, cô đã diễn thì nhất định phải diễn tròn vai. Khi nãy Diệp Hàm Huyên đã cố tình lấy thỏi son đỏ chót tô đậm lên môi, má đánh một chút hồng, lọn tóc xoăn bồng bềnh theo từng bước chân cô.
Những cô gái làng chơi khác khi thấy Diệp Hàm Huyên thì đáy mắt lộ rõ vẻ ghen tị, xì xào bàn tán nhau.
"Hồ ly tinh..."
"Phải đấy, mọi người xem kia, được mỗi khuôn mặt."
Người khác bĩu môi nói, "Theo tôi thấy khuôn mặt này cũng là hàng giả thôi, phẫu thuật thẩm mỹ chứ gì nữa."
Một người khác phụ họa: "Còn bơm ngực nữa kia."
Diệp Hàm Huyên đang đi, chợt quay đầu lại, khóe môi nhếch lên, "Cô nói ai phẫu thuật thẩm mỹ, ai bơm ngực ?"
Cô gái đó thấy ánh mắt lóe ra tia sát ý của Diệp Hàm Huyên thì khẽ run người, theo bản năng lùi về phía sau. Chợt cô ta nhận ra tại sao mình phải sợ con ả kia? Nó cũng chỉ là gái làng chơi như mình, sợ gì chứ ? Rồi cô ta lấy hết dũng khí bước lên, "Tôi nói cô bơm ngực đấy thì sao?"
Diệp Hàm Huyên khẽ lướt sang phía bên kia, có người của bọn áo đen đang quan sát cô. Theo logic của người bình thường, đã bị truy sát thì phải trốn kĩ một xó, chứ không quang minh chính đại như cô- càng không cố ý gây sự với người khác. Vì thế Diệp Hàm Huyên nhất định phải làm lớn vụ này.
Cô từ từ lấy con dao gọt hoa quả phía bàn, tiến lại gần phía cô gái kia, vẻ mặt hết sức gợi đòn vênh váo nói:
" Sao nào, cô không đi bơm được như tôi nên ghen tị hả? "
Diệp Hàm Huyên nghịch nghịch con dao trong tay, khẽ cười nói:
" Để tôi bơm lại ngực cho cô nhé? Cô chẳng phải bơm ngực hỏng đó sao? Yên tâm, tôi không tính phí!"
Cô gái kia sợ hãi lùi về phía sau, miệng lẩm bẩm:
"Cô...Cô muốn làm gì hả?"