Chương 38: 38: Có Khác Nào Giết Người
Nhưng không ngờ sáng sớm hôm sau mưa phùn như cũ, vừa ăn sáng xong, đã có tiếng chiêng trống vang vọng khắp đại đội, thông báo cho mọi người đi tham gia đại hội phê bình.Phong Tri Ý vốn định đi dạo trong núi sâu lập tức buông sọt tre xuống, đi theo đám thanh niên trí thức hôm nay còn chưa kịp đi làm vội vàng chạy tới nhà ăn lớn.Nghe nói nhà ăn lớn trước kia được xây dựng vì mọi người ăn cơm tập thể, sau đó trải qua nạn đói không thể mở được thì tan rã.Bất quá nhà ăn lớn như vậy được giữ lại, dùng để họp mặt và làm các việc công cộng.Lúc bọn họ chạy tới trong nhà ăn lớn, không biết có phải trời mưa hay không mà mọi người đều nhàn rỗi không có việc gì làm, đã rất đông người tập trung ở đó.Phong Tri Ý lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai kia bị trói chặt, mặt không chút biểu cảm gì, anh cúi đầu, quỳ gối trên bàn rách tạo thành một chiếc sân khấu, cả người đầy bùn bẩn, trên mặt bẩn thỉu mơ hồ.Trên trán anh không biết là bị ngã hay là bị đánh, vết rách đang chảy máu.Máu theo khuôn mặt tái nhợt trườn xuống, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, cũng làm cho Phong Tri Ý nhìn mà nắm chặt bàn tay!Phát hiện cô dao động tâm lý, AI giấu ở trong tai vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:"Chủ nhân! Bình tĩnh!”“Đây là một chuyện thường xuyên xảy ra trong thời đại này, đó là chính trị đúng đắn, không nên cố gắng chống lại những tư tưởng chính thống của toàn xã hội! Điều đó sẽ chỉ làm cho ngài tự rơi vào vũng bùn mà thôi!”Phong Tri Ý hít sâu một hơi, ánh mắt cô khẽ dời đi, cô thấy bên cạnh anh còn có ba cụ già lung lay sắp đổ.Bọn họ cũng bị người ta đè cho khuất nhục quỳ xuống, toàn thân họ từ trên xuống dưới cũng đều ướt sũng như bị ném vào vũng bùn, bẩn thỉu không chịu nổi.Phong Tri Ý nhắm mắt lại, bệnh tật và vết thương của mấy cụ già kia còn chưa khỏi!Nếu không phải hôm qua cô đã cho họ thuốc cứu mạng, thì thân thể vốn là nỏ mạnh hết đà rồi cuối cùng vết thương chưa lành, lại bị giày vò như vậy, mấy cụ già này còn có mạng sao?!Đây thực sự không khác nào là giết người!Phong Tri Ý mở mắt ra, ánh mắt cô tìm được cái người mặt góc cạnh kia, trán anh ta còn buộc băng gạc, còn đang ở trạng thái "tàn nhưng không phế" dõng dạc mà tường thuật.Khóe miệng Phong Tri Ý nguy hiểm mà lạnh lùng nhếch lên, vết thương không đủ nặng đúng không? Còn có năng lượng nhảy nhót đúng không? Không chịu buông tha như vậy đúng không?Được rồi, anh đợi đấy..