Chương : 56
Giám Định đầu tiên liền trực tiếp vấp phải trắc trở, Tiêu Tử Lăng thấy nội dung Phân Tích kia liền cảm thấy nghiến răng. Cậu rất buồn bực, vì sao mắt phải biến dị, Phân Tích vậy mà lại biểu hiện có nhân tính như vậy?
Ba lần cơ hội cứ như vậy ít đi một lần, Tiêu Tử Lăng nhìn bốn hạt giống còn lại, nếu lớn không phải, như vậy thì đến phương pháp trái ngược, lần này đơn giản chọn cái nhỏ nhất để Giám Định.
Rất nhanh, nội dung mắt phải biểu hiện lần nữa đả kích cậu: Giám Định: Hạt giống hạch đào (đã tử vong). Phân Tích: không có bất kỳ giá trị nào. Cảnh cáo: tiếp tục dùng rác rưởi trêu đùa tôi sẽ bãi công.
Tiêu Tử Lăng bị đoạn văn tự này làm cho tức khí xung thiên, nôn máng trào phúng còn chưa tính, cậu nhịn. Hiện tại vậy mà tới cả uy hiếp. . . Phân Tích này cũng quá không có ý thức chủ tớ đi. Bất quá hiện tại cũng không có biện pháp gì để giải quyết việc này, chỉ có thể tiếp tục nhịn. Tiêu Tử Lăng âm thầm phát thệ trong lòng, chỉ cần có cơ hội, cậu nhất định sẽ báo lại thù này.
Tiêu Tử Lăng làm bộ không nhìn đoạn lời nói kia, quay đầu nhìn về phía hạt giống bên cạnh, lần này thời gian có chút dài, hồi lâu mắt phải mới miễn cưỡng nhảy ra một nhóm tin tức: Giám Định: ?? Chủng loại: ?? Phân Tích: Thứ phi thường kỳ lạ, có cần thiết nghiên cứu, kiến nghị thu.
Ách? Hóa ra còn có thứ Giám Định không ra, xem ra Giám Định này cũng không phải vạn năng. Bất quá, thứ đó tới cùng là cái gì với cái gì? Ngay cả chủng loại cũng không biết là gì.
Đầu Tiêu Tử Lăng đầy sương mù quăng cái thứ kỳ quái đó ra sau đầu, chuẩn bị Giám Định cái tiếp theo. Mới định nhãn nhìn lại, liền cảm thấy một trận choáng váng, hóa ra ba lần Giám Định đã dùng hết.
Khổ não nhìn hai hạt giống sau cùng, kết quả xấu nhất quả nhiên đã xuất hiện. Chắc hẳn bản thể là trong hai cái kia, nhưng đến tột cùng là cái nào? Tiêu Tử Lăng nhìn trái nhìn phải, nhìn không ra có gì dị dạng, cậu biết vô luận như thế nào đều phải lựa chọn một cái để công kích. Thế nhưng vạn nhất cái nói cho Sở Chích Thiên vẫn không phải là bản thể, khẳng định cái thực sự sẽ để cho hết thảy phân thân hoàn nguyên, sau đó núp kín vào trong đó, cứ như vậy muốn tiếp tục tìm ra nó thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Tiêu Tử Lăng sợ nhất chính là điều này, đau khổ lâu như vậy, khi lập tức sắp thành công, lại vì đánh cược sau cùng thất bại mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cậu dường như đã thấy được Sở Chích Thiên dùng ánh mắt thất vọng nhìn cậu, sau cùng là bóng lưng tiếc nuối rời đi. . .
Không muốn a! Tiêu Tử Lăng tuyệt đối không thể tiếp nhận loại kết cục này. Mình chảy mồ hôi chảy máu thiếu chút nữa trả giá đắt tàn phế, mới đạt được một chút tín nhiệm của Sở Chích Thiên, thế nào có thể để cho sự tín nhiệm đó biến mất chứ? Tiêu Tử Lăng, đừng có gấp, mày nghĩ nghĩ lại xem còn có biện pháp nào không? Nhất định có thể nghĩ ra, nỗ lực lên!
Bản thân Tiêu Tử Lăng cổ vũ cho chính bản thân, để cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại, bắt đầu tìm biện pháp giải quyết. Hắc, khỏi nói, một phen tự mình khuyến khích này thật sự có tác dụng, Tiêu Tử Lăng rất nhanh đã tìm được biện pháp giải quyết.
Khóa Định: có thể khóa định mục tiêu nào đó ở cự ly xa, ghi chép lại, mục tiêu sẽ được biểu hiện rõ ràng trong phạm vi Linh Nhãn, cho dù thoát ly khỏi phạm vi Linh Nhãn, chỉ cần lần nữa tiến vào, sẽ nhắc nhở trước tiên.
Tiêu Tử Lăng vui vẻ nhìn kỹ năng này, đây quả thực chính là kỹ năng chế tạo đặc biệt cho loại khốn cảnh này mà, có cái này cho dù lần đầu tiên lựa chọn thất bại, cậu cũng không sợ.
Có cơ sở Tiêu Tử Lăng trực tiếp ghi chép lại một hạt giống, quả nhiên trong tầm mắt mắt trái, một đánh dấu màu lam xuất hiện rõ ràng trong vùng thế giới đường cong màu đỏ, kêu ngươi không nhìn cũng không có khả năng.
Sau khi Tiêu Tử Lăng làm xong hết thảy điều này đã đem toàn bộ lực chú ý tập trung trên người hạt giống còn lại, cũng không thể bởi vì phân tâm mà để cho nó trốn thoát, có lẽ cái này chính là bản thể. Tiêu Tử Lăng làm xong hết thảy công tác nhìn chằm chằm viên hạt giống kia lớn tiếng nói: “Sở ca, tìm được hai cái, đều có khả năng, hiện tại làm sao giờ?”
Sở Chích Thiên không hề nghĩ ngợi trực tiếp trả lời: “Công kích một cái trước rồi lại nói.”
“Góc trên bên trái 30 độ, cự ly trên dưới một mét ba mươi!” Tiêu Tử Lăng đơn giản sáng tỏ báo cho Sở Chích Thiên vị trí đại khái nghi là bản thể.
Sở Chích Thiên không biến sắc mặt một bên thanh lý dây mây bên người một bên chuyển qua phương hướng Tiêu Tử Lăng nói.
“Lui về phía sau cự ly một bàn chân. . . Đúng, chính là nơi đó!” Tiêu Tử Lăng mật thiết quan tâm hành động của Sở Chích Thiên, thấy anh rốt cục đã đạp đúng vị trí nhanh chóng xác nhận.
“Chiều sâu ước chừng trên dưới một mét! Dự tính tính ra độ chênh lệch chừng trên dưới hai mươi cm.” Tiêu Tử Lăng ngay sau đó trình bày ra chiều sâu phỏng đoán của bản thể khả nghi.
Trong lòng Sở Chích Thiên đã biết, anh đột nhiên liên tục hạ bốn đạo Màn Điện, vây quanh bản thân lại ngăn trở những dây mây công kích không dứt kia cũng cản trở hết thảy đường nhìn.
Tiêu Tử Lăng là người duy nhất thấy rõ động tác của Sở Chích Thiên, chỉ thấy anh ngồi xổm xuống, đất dưới chân đột nhiên biến mất, cả người anh chìm xuống, khi sắp đụng tới bản thể khả nghi kia, tay Sở Chích Thiên đột nhiên thoáng cắm xuống, tay phải đầy điện hỏa trực tiếp vét thứ đó vào trong tay, nắm gắt gao.
Một tiếng rít xé rách gần như phá vỡ màng tai của bốn người ở đây, Tiêu Tử Lăng đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị tiếng rít xé rách đó chấn đến mức hai tai đau đớn, phản ứng duy nhất chính là gắt gao che lại hai tai, nỗ lực giảm bớt thống khổ.
Mặt Đới Hồng Phi thoáng cái xám trắng, thân thể còn chưa phục hồi bị tiếng rít lần này chấn động trực tiếp bị thương.
Trần Cảnh Văn so ra tốt hơn nhiều, hơn nữa anh phản ứng rất nhanh chóng, tiếng rít mới lên, Thủy Long Thuẫn đã bảo vệ anh lại, lần này Thủy Long Thuẫn bảo hộ là lỗ tai của anh.
Tương phản, ở vào điểm trung tâm của tiếng rít, vẻ mặt Sở Chích Thiên vẫn bình tĩnh, dường như tiếng rít xé tai kia không tồn tại, tay nắm bản thể vẫn vững vàng, căn bản không có nửa phần dao động.
Xem ra vận khí lần này của Tiêu Tử Lăng không tồi, hạt giống đầu tiên mà cậu chỉ huy Sở Chích Thiên công kích chính là bản thể.
Bản thể thấy tiếng rít không có bất kỳ tác dụng nào, nó không cam lòng cứ bó tay chịu trói như vậy, đột nhiên bản thể bạo phát, vô số dây mây cành lá cấp tốc kéo dài ra trên bản thể, đánh về phía Sở Chích Thiên nắm nó.
“Thiên La Địa Võng!”
Một Thiên La Địa Võng nhỏ trực tiếp vây bản thể bùng nổ dây mây cành lá lại, rất nhanh những dây mây cành lá đó đã biến thành tro tàn, bản thể lần nữa khôi phục bộ dáng hạt giống trụi lủi vốn dĩ.
Tiêu Tử Lăng đột nhiên thấy góc trên bên phải của bản thể trong mắt phải xuất hiện một điểm tròn màu tím rõ ràng, nhược điểm trí mạng?
“Góc trên bên phải, là nhược điểm.” Không hề nghĩ ngợi trực tiếp thốt ra.
Ngón trỏ ngón giữa tay trái Sở Chích Thiên mang theo điện quang, trực tiếp đâm vào chỗ mà Tiêu Tử Lăng nói, chỉ nghe thấy tiếng xuyên thủng thanh thúy, dây trường xuân biến dị chỉ để lại một tiếng khóc thét không cam lòng liền biến mất. Dây mây cành lá vốn điên cuồng công kích Sở Chích Thiên cấp tốc héo rũ, sau cùng từng cây ngã xuống trên mặt đất.
Mà bản thể trong tay Sở Chích Thiên đột nhiên toàn thân héo rũ trở nên nhăn nheo, Sở Chích Thiên nhẹ nhàng niết, biểu bì héo rũ nhăn nheo nứt ra, lộ ra một viên tinh hạch lóng lánh màu xanh rêu, năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong, Sở Chích Thiên hoàn toàn có thể cảm thụ được.
“Tinh hạch cấp bốn, đã tới tay.” Khuôn mặt nghiêm túc của Sở Chích Thiên rốt cục cũng nhẹ nhõm, lần này đến đây tuy rằng kẻ địch mạnh ngoài dự đoán, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành được mục tiêu, đáng mừng nhất chính là, có hi vọng đột phá cấp bốn.
Tiêu Tử Lăng bên cạnh cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, sắc mặt cậu tái nhợt đứng dậy, lòng còn sợ hãi nói: “Tiếng kêu của cấp bốn đã lợi hại như vậy, quá đáng sợ.”
“Chỉ sợ là thuộc về loại tuyệt chiêu cứu mạng, bất quá người tinh thần lực cường đại hẳn có thể miễn dịch.” Sở Chích Thiên vừa cười vừa nói, tâm tình anh rất không tồi.
Ba lần cơ hội cứ như vậy ít đi một lần, Tiêu Tử Lăng nhìn bốn hạt giống còn lại, nếu lớn không phải, như vậy thì đến phương pháp trái ngược, lần này đơn giản chọn cái nhỏ nhất để Giám Định.
Rất nhanh, nội dung mắt phải biểu hiện lần nữa đả kích cậu: Giám Định: Hạt giống hạch đào (đã tử vong). Phân Tích: không có bất kỳ giá trị nào. Cảnh cáo: tiếp tục dùng rác rưởi trêu đùa tôi sẽ bãi công.
Tiêu Tử Lăng bị đoạn văn tự này làm cho tức khí xung thiên, nôn máng trào phúng còn chưa tính, cậu nhịn. Hiện tại vậy mà tới cả uy hiếp. . . Phân Tích này cũng quá không có ý thức chủ tớ đi. Bất quá hiện tại cũng không có biện pháp gì để giải quyết việc này, chỉ có thể tiếp tục nhịn. Tiêu Tử Lăng âm thầm phát thệ trong lòng, chỉ cần có cơ hội, cậu nhất định sẽ báo lại thù này.
Tiêu Tử Lăng làm bộ không nhìn đoạn lời nói kia, quay đầu nhìn về phía hạt giống bên cạnh, lần này thời gian có chút dài, hồi lâu mắt phải mới miễn cưỡng nhảy ra một nhóm tin tức: Giám Định: ?? Chủng loại: ?? Phân Tích: Thứ phi thường kỳ lạ, có cần thiết nghiên cứu, kiến nghị thu.
Ách? Hóa ra còn có thứ Giám Định không ra, xem ra Giám Định này cũng không phải vạn năng. Bất quá, thứ đó tới cùng là cái gì với cái gì? Ngay cả chủng loại cũng không biết là gì.
Đầu Tiêu Tử Lăng đầy sương mù quăng cái thứ kỳ quái đó ra sau đầu, chuẩn bị Giám Định cái tiếp theo. Mới định nhãn nhìn lại, liền cảm thấy một trận choáng váng, hóa ra ba lần Giám Định đã dùng hết.
Khổ não nhìn hai hạt giống sau cùng, kết quả xấu nhất quả nhiên đã xuất hiện. Chắc hẳn bản thể là trong hai cái kia, nhưng đến tột cùng là cái nào? Tiêu Tử Lăng nhìn trái nhìn phải, nhìn không ra có gì dị dạng, cậu biết vô luận như thế nào đều phải lựa chọn một cái để công kích. Thế nhưng vạn nhất cái nói cho Sở Chích Thiên vẫn không phải là bản thể, khẳng định cái thực sự sẽ để cho hết thảy phân thân hoàn nguyên, sau đó núp kín vào trong đó, cứ như vậy muốn tiếp tục tìm ra nó thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Tiêu Tử Lăng sợ nhất chính là điều này, đau khổ lâu như vậy, khi lập tức sắp thành công, lại vì đánh cược sau cùng thất bại mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cậu dường như đã thấy được Sở Chích Thiên dùng ánh mắt thất vọng nhìn cậu, sau cùng là bóng lưng tiếc nuối rời đi. . .
Không muốn a! Tiêu Tử Lăng tuyệt đối không thể tiếp nhận loại kết cục này. Mình chảy mồ hôi chảy máu thiếu chút nữa trả giá đắt tàn phế, mới đạt được một chút tín nhiệm của Sở Chích Thiên, thế nào có thể để cho sự tín nhiệm đó biến mất chứ? Tiêu Tử Lăng, đừng có gấp, mày nghĩ nghĩ lại xem còn có biện pháp nào không? Nhất định có thể nghĩ ra, nỗ lực lên!
Bản thân Tiêu Tử Lăng cổ vũ cho chính bản thân, để cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại, bắt đầu tìm biện pháp giải quyết. Hắc, khỏi nói, một phen tự mình khuyến khích này thật sự có tác dụng, Tiêu Tử Lăng rất nhanh đã tìm được biện pháp giải quyết.
Khóa Định: có thể khóa định mục tiêu nào đó ở cự ly xa, ghi chép lại, mục tiêu sẽ được biểu hiện rõ ràng trong phạm vi Linh Nhãn, cho dù thoát ly khỏi phạm vi Linh Nhãn, chỉ cần lần nữa tiến vào, sẽ nhắc nhở trước tiên.
Tiêu Tử Lăng vui vẻ nhìn kỹ năng này, đây quả thực chính là kỹ năng chế tạo đặc biệt cho loại khốn cảnh này mà, có cái này cho dù lần đầu tiên lựa chọn thất bại, cậu cũng không sợ.
Có cơ sở Tiêu Tử Lăng trực tiếp ghi chép lại một hạt giống, quả nhiên trong tầm mắt mắt trái, một đánh dấu màu lam xuất hiện rõ ràng trong vùng thế giới đường cong màu đỏ, kêu ngươi không nhìn cũng không có khả năng.
Sau khi Tiêu Tử Lăng làm xong hết thảy điều này đã đem toàn bộ lực chú ý tập trung trên người hạt giống còn lại, cũng không thể bởi vì phân tâm mà để cho nó trốn thoát, có lẽ cái này chính là bản thể. Tiêu Tử Lăng làm xong hết thảy công tác nhìn chằm chằm viên hạt giống kia lớn tiếng nói: “Sở ca, tìm được hai cái, đều có khả năng, hiện tại làm sao giờ?”
Sở Chích Thiên không hề nghĩ ngợi trực tiếp trả lời: “Công kích một cái trước rồi lại nói.”
“Góc trên bên trái 30 độ, cự ly trên dưới một mét ba mươi!” Tiêu Tử Lăng đơn giản sáng tỏ báo cho Sở Chích Thiên vị trí đại khái nghi là bản thể.
Sở Chích Thiên không biến sắc mặt một bên thanh lý dây mây bên người một bên chuyển qua phương hướng Tiêu Tử Lăng nói.
“Lui về phía sau cự ly một bàn chân. . . Đúng, chính là nơi đó!” Tiêu Tử Lăng mật thiết quan tâm hành động của Sở Chích Thiên, thấy anh rốt cục đã đạp đúng vị trí nhanh chóng xác nhận.
“Chiều sâu ước chừng trên dưới một mét! Dự tính tính ra độ chênh lệch chừng trên dưới hai mươi cm.” Tiêu Tử Lăng ngay sau đó trình bày ra chiều sâu phỏng đoán của bản thể khả nghi.
Trong lòng Sở Chích Thiên đã biết, anh đột nhiên liên tục hạ bốn đạo Màn Điện, vây quanh bản thân lại ngăn trở những dây mây công kích không dứt kia cũng cản trở hết thảy đường nhìn.
Tiêu Tử Lăng là người duy nhất thấy rõ động tác của Sở Chích Thiên, chỉ thấy anh ngồi xổm xuống, đất dưới chân đột nhiên biến mất, cả người anh chìm xuống, khi sắp đụng tới bản thể khả nghi kia, tay Sở Chích Thiên đột nhiên thoáng cắm xuống, tay phải đầy điện hỏa trực tiếp vét thứ đó vào trong tay, nắm gắt gao.
Một tiếng rít xé rách gần như phá vỡ màng tai của bốn người ở đây, Tiêu Tử Lăng đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị tiếng rít xé rách đó chấn đến mức hai tai đau đớn, phản ứng duy nhất chính là gắt gao che lại hai tai, nỗ lực giảm bớt thống khổ.
Mặt Đới Hồng Phi thoáng cái xám trắng, thân thể còn chưa phục hồi bị tiếng rít lần này chấn động trực tiếp bị thương.
Trần Cảnh Văn so ra tốt hơn nhiều, hơn nữa anh phản ứng rất nhanh chóng, tiếng rít mới lên, Thủy Long Thuẫn đã bảo vệ anh lại, lần này Thủy Long Thuẫn bảo hộ là lỗ tai của anh.
Tương phản, ở vào điểm trung tâm của tiếng rít, vẻ mặt Sở Chích Thiên vẫn bình tĩnh, dường như tiếng rít xé tai kia không tồn tại, tay nắm bản thể vẫn vững vàng, căn bản không có nửa phần dao động.
Xem ra vận khí lần này của Tiêu Tử Lăng không tồi, hạt giống đầu tiên mà cậu chỉ huy Sở Chích Thiên công kích chính là bản thể.
Bản thể thấy tiếng rít không có bất kỳ tác dụng nào, nó không cam lòng cứ bó tay chịu trói như vậy, đột nhiên bản thể bạo phát, vô số dây mây cành lá cấp tốc kéo dài ra trên bản thể, đánh về phía Sở Chích Thiên nắm nó.
“Thiên La Địa Võng!”
Một Thiên La Địa Võng nhỏ trực tiếp vây bản thể bùng nổ dây mây cành lá lại, rất nhanh những dây mây cành lá đó đã biến thành tro tàn, bản thể lần nữa khôi phục bộ dáng hạt giống trụi lủi vốn dĩ.
Tiêu Tử Lăng đột nhiên thấy góc trên bên phải của bản thể trong mắt phải xuất hiện một điểm tròn màu tím rõ ràng, nhược điểm trí mạng?
“Góc trên bên phải, là nhược điểm.” Không hề nghĩ ngợi trực tiếp thốt ra.
Ngón trỏ ngón giữa tay trái Sở Chích Thiên mang theo điện quang, trực tiếp đâm vào chỗ mà Tiêu Tử Lăng nói, chỉ nghe thấy tiếng xuyên thủng thanh thúy, dây trường xuân biến dị chỉ để lại một tiếng khóc thét không cam lòng liền biến mất. Dây mây cành lá vốn điên cuồng công kích Sở Chích Thiên cấp tốc héo rũ, sau cùng từng cây ngã xuống trên mặt đất.
Mà bản thể trong tay Sở Chích Thiên đột nhiên toàn thân héo rũ trở nên nhăn nheo, Sở Chích Thiên nhẹ nhàng niết, biểu bì héo rũ nhăn nheo nứt ra, lộ ra một viên tinh hạch lóng lánh màu xanh rêu, năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong, Sở Chích Thiên hoàn toàn có thể cảm thụ được.
“Tinh hạch cấp bốn, đã tới tay.” Khuôn mặt nghiêm túc của Sở Chích Thiên rốt cục cũng nhẹ nhõm, lần này đến đây tuy rằng kẻ địch mạnh ngoài dự đoán, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành được mục tiêu, đáng mừng nhất chính là, có hi vọng đột phá cấp bốn.
Tiêu Tử Lăng bên cạnh cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, sắc mặt cậu tái nhợt đứng dậy, lòng còn sợ hãi nói: “Tiếng kêu của cấp bốn đã lợi hại như vậy, quá đáng sợ.”
“Chỉ sợ là thuộc về loại tuyệt chiêu cứu mạng, bất quá người tinh thần lực cường đại hẳn có thể miễn dịch.” Sở Chích Thiên vừa cười vừa nói, tâm tình anh rất không tồi.