Chương : 15
Trần Cảnh Văn với Chân Nhất Long lái xe một đường, dừng lại ở địa phương gần đường bộ hành.
Xe dừng lại, Tiêu Tử Lăng thoát khỏi xe cứ như chạy nạn, động tác này khiến cho Đổng Hạo Triết nhịn không được cười ra tiếng, khiến cho Trần Cảnh Văn hiếu kỳ liếc nhìn anh, không biết vì sao anh lại cười.
Sở Chích Thiên hừ lạnh một tiếng, Đổng Hạo Triết nhanh chóng thu liễm nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc xuống xe.
Thấy một màn như vậy, xúc giác buôn dưa lê của Trần Cảnh Văn ngồi trên ghế lái được cấp tốc bắn lên, xoay người vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Sở Chích Thiên, hy vọng tìm được chút tin tức gì đó ở trên mặt Sở Chích Thiên.
Ánh mắt Sở Chích Thiên lạnh lẽo, khiến cho Trần Cảnh Văn không tự chủ được rùng mình một cái, nhanh chóng quay đầu lại, không dám làm càn nữa.
Tâm tình có chút phiền muộn, Sở Chích Thiên xuống xe, trong đám người, khuôn mặt mang tính trẻ con của Tiêu Tử Lăng đặc biệt rõ ràng, một đôi mắt to trơn ướt chuyên chú nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ, dường như không biết hành vi của cậu mang đến phiền muộn cho anh.
Đổng Hạo Triết thấy Sở Chích Thiên xuống xe, liền nói với Tần Thượng Phong: “Thượng Phong, anh xác nhận lộ tuyến đi đường một chút, tận lực chọn đường ít tang thi nhất.”
Tần Thượng Phong gật đầu: “Đã biết, Đổng phó đội.” Dứt lời, nhắm lại hai mắt, chuyên chú nghe, thanh âm bất đồng hợp thành một tấm bản đồ mô phỏng ở trong đầu Tần Thượng Phong, rõ ràng biểu thị hết thảy điểm hoạt động với lộ tuyến hành tẩu của tang thi.
Một lộ tuyến nhìn không thấy sản sinh trong đầu Tần Thượng Phong, Tần Thượng Phong mở mắt, tự tin gật gật đầu về phía mọi người.
Đổng Hạo Triết nhìn về phía Sở Chích Thiên, chờ đợi mệnh lệnh của anh.
Sở Chích Thiên gật gật đầu, tỏ ý Đổng Hạo Triết hành động, lúc này Đổng Hạo Triết mới nói với Tần Thượng Phong: “Thượng Phong, do anh dẫn đường.”
Dưới sự dẫn dắt của Tần Thượng Phong, mấy người vừa đi vừa né, tránh thoát vài tốp tang thi, rốt cục đụng phải cửa ải khó khăn đầu tiên. Do trung tâm thương mại nào đó trước khi ngày diệt vong giáng lâm vừa vặn có một hoạt động mở rộng, vì vậy lúc này trên nguyên con đường đầy ắp tang thi du đãng, bất kể đi như thế nào, đều sẽ kinh động một bộ phận tang thi, nếu không thể nhanh chóng giải quyết, kinh động toàn bộ tang thi, có thể dự liệu được bọn họ sẽ rơi vào bao vây lớn của tang thi, cửu tử nhất sinh.
Giữa lúc Tần Thượng Phong chần chừ, Sở Chích Thiên lãnh tĩnh nhẹ giọng nói: “Chọn một con đường thích hợp nhất, giết qua.”
Tần Thượng Phong nghe vậy gật gật đầu, biểu thị hiểu rõ. Trong đầu mô phỏng mấy lần lộ tuyến hoạt động của tang thi, rốt cục lựa chọn đi qua hành lang xung quanh đối diện trung tâm thương mại, thông đạo 10 mét ngắn ngủi, khoảng chừng có 20 con tang thi đang quanh quẩn qua lại. Nhưng xung quanh chúng một mặt là tường, một mặt khác, cách khá xa lượng lớn tang thi, chỉ cần nhanh chóng giải quyết, nếu động tĩnh không lớn hẳn có thể né qua được những tang thi đó.
Tần Thượng Phong lựa chọn con đường này, cũng suy nghĩ đến vạn nhất thực sự làm bừng tỉnh đàn tang thi bên cạnh, cự ly xa sẽ để cho bọn họ có thời gian lui lại thoát đi.
Sở Chích Thiên nghe xong kế hoạch của Tần Thượng Phong, hơi hơi gật gật đầu, biểu thị tán thành đối với sự lựa chọn của Tần Thượng Phong.
Nhưng hơn hai mươi con tang thi trong thông đạo, ai tới thanh lý? Đổng Hạo Triết được trực tiếp bài trừ, động tĩnh dị năng của anh quá lớn, không thích hợp trường hợp này. Như vậy cũng chỉ còn hai người bọn họ.
Sở Chích Thiên suy tư một chút quay đầu liền nói với Ngô Khánh Vân với Đới Hồng Phi: “Hai người các anh phụ trách thanh lý.”
Mặt Ngô Khánh Vân mang sự vui vẻ nói: “Đã biết, Sở ca~!” Đây chính là cơ hội biểu hiện, lần trước ở trong siêu thị, hỏa lực của Đổng Hạo Triết quá mạnh, hắn chỉ có thể ‘vẽ nước’, căn bản không có cơ hội thể hiện năng lực của hắn để dẫn tới sự chú ý của Sở Chích Thiên. Ngô Khánh Vân rất có dã tâm, hắn tuyệt không thỏa mãn làm một đội viên bình thường. Nếu hắn đã có thể nhận được sự sủng ái của ông trời, có được một loại con đường tăng trưởng thực lực nhanh chóng không giống với người thường, như vậy không oai phong một cõi ngạo thị quần hùng thì quá có lỗi với phần ban ân đó. Mà mục tiêu đầu tiên của hắn chính là đứng vững gót chân trong đội ngũ của Sở Chích Thiên trước, sau đó trở thành trợ thủ đắc lực của Sở Chích Thiên, thu được địa vị hắn nên có.
Đới Hồng Phi không lên tiếng, chẳng qua nắm chặt côn sắt trong tay, hai mắt lộ ra ánh đỏ thị huyết, đằng đằng sát khí.
Tiêu Tử Lăng vừa nghe thấy không có phần của cậu, sốt ruột thấp giọng liên thanh nói: “Em thì sao? Em thì sao?” (Tiểu Lăng đã quyết định dùng thủ đoạn bán ‘nhan sắc’ để giành được sự tín nhiệm của Thiên ca nên từ giờ sẽ chuyển xưng hô thành em nhá =)))
Sở Chích Thiên liếc mắt nhìn cậu, bỏ lại một câu: “Đoạn hậu!”
Đoạn hậu? Tiêu Tử Lăng hồ nghi quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy cách không xa phía sau, một đám tang thi vô ý thức đang du đãng tràn đầy không mục đích, căn bản không có một con tang thi phát hiện bọn họ, cậu đoạn cái gì hậu a?
Không đợi Tiêu Tử Lăng phản ứng lại, Sở Chích Thiên vung tay lên: “Hành động!”
Tiêu Tử Lăng phiền muộn nhìn Ngô Khánh Vân với Đới Hồng Phi đánh về phía tang thi gần nhất như mãnh thú xuất chuồng. Một người tay cầm côn sắt sạch sẽ lưu loát đánh trái đánh phải, tang thi bên người nhất thời óc vỡ toang, té ngã xuống đất. Mà trong tay phải người còn lại đột nhiên xuất hiện một đường ánh sáng lạnh vạch về phía cổ tang thi, người mới đi ngang qua, tang thi đã đầu thân chia lìa, tay trái lại có cục hỏa diễm màu đen, không có khí tức nóng rực, nhưng chỉ cần đụng tới tang thi, tang thi sẽ tự cháy trở thành đống tàn tích trong thời gian vài giây, có thể thấy được nhiệt độ của hỏa diễm đó, tuyệt không phải hỏa diễm bình thường.
Tốc độ thanh lý của hai người đều cực nhanh, không đến ba mươi giây, tang thi trong thông đạo đã được đả thông.
Tiêu Tử Lăng hơi hơi nhíu mày, hoài nghi nhìn về phía Ngô Khánh Vân. Chẳng lẽ hắn cũng là người biến dị tốc độ? Nhưng không quá giống, lực lượng của hắn cũng không kém, cho dù hàn quang ở tay phải là một lưỡi đao sắc bén, không có lực lượng nhất định thì không có biện pháp nhẹ nhàng giải quyết được những con tang thi bình thường đó như vậy. Tiêu Tử Lăng kiếp trước vốn là một người biến dị tốc độ, thập phần rõ ràng sở đoản của người biến dị tốc độ.
Hơn nữa hỏa diễm màu đen ở tay trái lại là cái gì? Loại hỏa diễm đó căn bản không giống như sẽ xuất hiện ở thế giới này, bình thường người dị năng hệ hỏa chỉ có hỏa diễm màu đỏ bình thường, cho dù tiến hóa thành người dị năng hệ hỏa cấp cao, Tiêu Tử Lăng cũng từng thấy qua, đó là một loại hỏa diễm màu lam, tuyệt đối không phải loại màu đen này. Tuy rằng không biết năng lực tiến hóa chung cực của người dị năng hệ hỏa có phải là hỏa diễm màu đen hay không, nhưng hiện tại ngày diệt vong mới vừa bắt đầu, căn bản không có khả năng có người thoáng cái đã tiến hóa đến trình độ chung cực. Kinh nghiệm kiếp trước của Tiêu Tử Lăng rõ ràng nói cho cậu, Ngô Khánh Vân trước mắt, năng lực của hắn rất có vấn đề.
Tần Thượng Phong chậc lưỡi nhìn hai người, không ngờ tới hai người mạnh như thế, như vậy ban nãy mình quấn quýt cái gì chứ?
Sở Chích Thiên thấy con đường phía trước đã không còn trở ngại, trực tiếp bước về phía trước, khi đi ngang qua Ngô Khánh Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn. Ngô Khánh Vân mừng rỡ như điên, hắn biết hắn đã thu được sự tán thành của Sở Chích Thiên, hắn lớn mật dùng ra kỹ năng riêng một ngọn cờ của hắn đã đạt được hiệu quả trong lý tưởng. Sở dĩ Ngô Khánh Vân lớn mật sử dụng, đó là bởi vì hắn tin tưởng trên thế giới này, không có ai sẽ nhận ra được năng lực mà hắn sử dụng tuyệt không phải là dị năng, mà là kỹ năng đến từ hệ thống trò chơi.
Đúng vậy, nếu thế giới này không có trọng sinh, có lẽ thực sự không có người biết, thế nhưng vận khí của Ngô Khánh Vân thực sự không tốt, bên cạnh hắn, trong đội ngũ của Sở Chích Thiên đã có một lỗ thủng giống hắn -- người trọng sinh Tiêu Tử Lăng! Đồng thời Tiêu Tử Lăng đã sản sinh hoài nghi đối với hắn.
Tiêu Tử Lăng thấy động tác của Sở Chích Thiên, hai mắt nhất thời đỏ đố kị. Vì sao thứ mình muốn đạt được lại bị người khác lấy đi chứ? Cậu cũng muốn lấy được sự tán thành của Sở Chích Thiên, mà không phải sự không đếm xỉa hiện tại. Đúng vậy, một đường lại đây, Tiêu Tử Lăng rõ ràng cảm thụ được sự không đếm xỉa với sự không tín nhiệm của Sở Chích Thiên đối với cậu, chẳng lẽ khuôn mặt này thực sự ấu trĩ đơn thuần như vậy? Khiến cho mình thoạt nhìn không đáng tin như vậy?
Tiêu Tử Lăng, cậu thực chân tướng! Sự thực chính là như thế.
Tiêu Tử Lăng cảm thấy mục tiêu nhân sinh của cậu hiện tại đang ở vào trạng thái nguy cơ, người cạnh tranh lớn nhất của cậu xuất hiện rồi.
Ngô Khánh Vân, ta nhất định phải tìm ra bí mật ngươi ẩn tàng, sau đó đánh bại ngươi, bảo tọa đàn em của Sở Chích Thiên ta tuyệt đối sẽ không nhường cho ngươi! Tiêu Tử Lăng âm thầm phát thệ trong lòng.
Xe dừng lại, Tiêu Tử Lăng thoát khỏi xe cứ như chạy nạn, động tác này khiến cho Đổng Hạo Triết nhịn không được cười ra tiếng, khiến cho Trần Cảnh Văn hiếu kỳ liếc nhìn anh, không biết vì sao anh lại cười.
Sở Chích Thiên hừ lạnh một tiếng, Đổng Hạo Triết nhanh chóng thu liễm nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc xuống xe.
Thấy một màn như vậy, xúc giác buôn dưa lê của Trần Cảnh Văn ngồi trên ghế lái được cấp tốc bắn lên, xoay người vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Sở Chích Thiên, hy vọng tìm được chút tin tức gì đó ở trên mặt Sở Chích Thiên.
Ánh mắt Sở Chích Thiên lạnh lẽo, khiến cho Trần Cảnh Văn không tự chủ được rùng mình một cái, nhanh chóng quay đầu lại, không dám làm càn nữa.
Tâm tình có chút phiền muộn, Sở Chích Thiên xuống xe, trong đám người, khuôn mặt mang tính trẻ con của Tiêu Tử Lăng đặc biệt rõ ràng, một đôi mắt to trơn ướt chuyên chú nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ, dường như không biết hành vi của cậu mang đến phiền muộn cho anh.
Đổng Hạo Triết thấy Sở Chích Thiên xuống xe, liền nói với Tần Thượng Phong: “Thượng Phong, anh xác nhận lộ tuyến đi đường một chút, tận lực chọn đường ít tang thi nhất.”
Tần Thượng Phong gật đầu: “Đã biết, Đổng phó đội.” Dứt lời, nhắm lại hai mắt, chuyên chú nghe, thanh âm bất đồng hợp thành một tấm bản đồ mô phỏng ở trong đầu Tần Thượng Phong, rõ ràng biểu thị hết thảy điểm hoạt động với lộ tuyến hành tẩu của tang thi.
Một lộ tuyến nhìn không thấy sản sinh trong đầu Tần Thượng Phong, Tần Thượng Phong mở mắt, tự tin gật gật đầu về phía mọi người.
Đổng Hạo Triết nhìn về phía Sở Chích Thiên, chờ đợi mệnh lệnh của anh.
Sở Chích Thiên gật gật đầu, tỏ ý Đổng Hạo Triết hành động, lúc này Đổng Hạo Triết mới nói với Tần Thượng Phong: “Thượng Phong, do anh dẫn đường.”
Dưới sự dẫn dắt của Tần Thượng Phong, mấy người vừa đi vừa né, tránh thoát vài tốp tang thi, rốt cục đụng phải cửa ải khó khăn đầu tiên. Do trung tâm thương mại nào đó trước khi ngày diệt vong giáng lâm vừa vặn có một hoạt động mở rộng, vì vậy lúc này trên nguyên con đường đầy ắp tang thi du đãng, bất kể đi như thế nào, đều sẽ kinh động một bộ phận tang thi, nếu không thể nhanh chóng giải quyết, kinh động toàn bộ tang thi, có thể dự liệu được bọn họ sẽ rơi vào bao vây lớn của tang thi, cửu tử nhất sinh.
Giữa lúc Tần Thượng Phong chần chừ, Sở Chích Thiên lãnh tĩnh nhẹ giọng nói: “Chọn một con đường thích hợp nhất, giết qua.”
Tần Thượng Phong nghe vậy gật gật đầu, biểu thị hiểu rõ. Trong đầu mô phỏng mấy lần lộ tuyến hoạt động của tang thi, rốt cục lựa chọn đi qua hành lang xung quanh đối diện trung tâm thương mại, thông đạo 10 mét ngắn ngủi, khoảng chừng có 20 con tang thi đang quanh quẩn qua lại. Nhưng xung quanh chúng một mặt là tường, một mặt khác, cách khá xa lượng lớn tang thi, chỉ cần nhanh chóng giải quyết, nếu động tĩnh không lớn hẳn có thể né qua được những tang thi đó.
Tần Thượng Phong lựa chọn con đường này, cũng suy nghĩ đến vạn nhất thực sự làm bừng tỉnh đàn tang thi bên cạnh, cự ly xa sẽ để cho bọn họ có thời gian lui lại thoát đi.
Sở Chích Thiên nghe xong kế hoạch của Tần Thượng Phong, hơi hơi gật gật đầu, biểu thị tán thành đối với sự lựa chọn của Tần Thượng Phong.
Nhưng hơn hai mươi con tang thi trong thông đạo, ai tới thanh lý? Đổng Hạo Triết được trực tiếp bài trừ, động tĩnh dị năng của anh quá lớn, không thích hợp trường hợp này. Như vậy cũng chỉ còn hai người bọn họ.
Sở Chích Thiên suy tư một chút quay đầu liền nói với Ngô Khánh Vân với Đới Hồng Phi: “Hai người các anh phụ trách thanh lý.”
Mặt Ngô Khánh Vân mang sự vui vẻ nói: “Đã biết, Sở ca~!” Đây chính là cơ hội biểu hiện, lần trước ở trong siêu thị, hỏa lực của Đổng Hạo Triết quá mạnh, hắn chỉ có thể ‘vẽ nước’, căn bản không có cơ hội thể hiện năng lực của hắn để dẫn tới sự chú ý của Sở Chích Thiên. Ngô Khánh Vân rất có dã tâm, hắn tuyệt không thỏa mãn làm một đội viên bình thường. Nếu hắn đã có thể nhận được sự sủng ái của ông trời, có được một loại con đường tăng trưởng thực lực nhanh chóng không giống với người thường, như vậy không oai phong một cõi ngạo thị quần hùng thì quá có lỗi với phần ban ân đó. Mà mục tiêu đầu tiên của hắn chính là đứng vững gót chân trong đội ngũ của Sở Chích Thiên trước, sau đó trở thành trợ thủ đắc lực của Sở Chích Thiên, thu được địa vị hắn nên có.
Đới Hồng Phi không lên tiếng, chẳng qua nắm chặt côn sắt trong tay, hai mắt lộ ra ánh đỏ thị huyết, đằng đằng sát khí.
Tiêu Tử Lăng vừa nghe thấy không có phần của cậu, sốt ruột thấp giọng liên thanh nói: “Em thì sao? Em thì sao?” (Tiểu Lăng đã quyết định dùng thủ đoạn bán ‘nhan sắc’ để giành được sự tín nhiệm của Thiên ca nên từ giờ sẽ chuyển xưng hô thành em nhá =)))
Sở Chích Thiên liếc mắt nhìn cậu, bỏ lại một câu: “Đoạn hậu!”
Đoạn hậu? Tiêu Tử Lăng hồ nghi quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy cách không xa phía sau, một đám tang thi vô ý thức đang du đãng tràn đầy không mục đích, căn bản không có một con tang thi phát hiện bọn họ, cậu đoạn cái gì hậu a?
Không đợi Tiêu Tử Lăng phản ứng lại, Sở Chích Thiên vung tay lên: “Hành động!”
Tiêu Tử Lăng phiền muộn nhìn Ngô Khánh Vân với Đới Hồng Phi đánh về phía tang thi gần nhất như mãnh thú xuất chuồng. Một người tay cầm côn sắt sạch sẽ lưu loát đánh trái đánh phải, tang thi bên người nhất thời óc vỡ toang, té ngã xuống đất. Mà trong tay phải người còn lại đột nhiên xuất hiện một đường ánh sáng lạnh vạch về phía cổ tang thi, người mới đi ngang qua, tang thi đã đầu thân chia lìa, tay trái lại có cục hỏa diễm màu đen, không có khí tức nóng rực, nhưng chỉ cần đụng tới tang thi, tang thi sẽ tự cháy trở thành đống tàn tích trong thời gian vài giây, có thể thấy được nhiệt độ của hỏa diễm đó, tuyệt không phải hỏa diễm bình thường.
Tốc độ thanh lý của hai người đều cực nhanh, không đến ba mươi giây, tang thi trong thông đạo đã được đả thông.
Tiêu Tử Lăng hơi hơi nhíu mày, hoài nghi nhìn về phía Ngô Khánh Vân. Chẳng lẽ hắn cũng là người biến dị tốc độ? Nhưng không quá giống, lực lượng của hắn cũng không kém, cho dù hàn quang ở tay phải là một lưỡi đao sắc bén, không có lực lượng nhất định thì không có biện pháp nhẹ nhàng giải quyết được những con tang thi bình thường đó như vậy. Tiêu Tử Lăng kiếp trước vốn là một người biến dị tốc độ, thập phần rõ ràng sở đoản của người biến dị tốc độ.
Hơn nữa hỏa diễm màu đen ở tay trái lại là cái gì? Loại hỏa diễm đó căn bản không giống như sẽ xuất hiện ở thế giới này, bình thường người dị năng hệ hỏa chỉ có hỏa diễm màu đỏ bình thường, cho dù tiến hóa thành người dị năng hệ hỏa cấp cao, Tiêu Tử Lăng cũng từng thấy qua, đó là một loại hỏa diễm màu lam, tuyệt đối không phải loại màu đen này. Tuy rằng không biết năng lực tiến hóa chung cực của người dị năng hệ hỏa có phải là hỏa diễm màu đen hay không, nhưng hiện tại ngày diệt vong mới vừa bắt đầu, căn bản không có khả năng có người thoáng cái đã tiến hóa đến trình độ chung cực. Kinh nghiệm kiếp trước của Tiêu Tử Lăng rõ ràng nói cho cậu, Ngô Khánh Vân trước mắt, năng lực của hắn rất có vấn đề.
Tần Thượng Phong chậc lưỡi nhìn hai người, không ngờ tới hai người mạnh như thế, như vậy ban nãy mình quấn quýt cái gì chứ?
Sở Chích Thiên thấy con đường phía trước đã không còn trở ngại, trực tiếp bước về phía trước, khi đi ngang qua Ngô Khánh Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn. Ngô Khánh Vân mừng rỡ như điên, hắn biết hắn đã thu được sự tán thành của Sở Chích Thiên, hắn lớn mật dùng ra kỹ năng riêng một ngọn cờ của hắn đã đạt được hiệu quả trong lý tưởng. Sở dĩ Ngô Khánh Vân lớn mật sử dụng, đó là bởi vì hắn tin tưởng trên thế giới này, không có ai sẽ nhận ra được năng lực mà hắn sử dụng tuyệt không phải là dị năng, mà là kỹ năng đến từ hệ thống trò chơi.
Đúng vậy, nếu thế giới này không có trọng sinh, có lẽ thực sự không có người biết, thế nhưng vận khí của Ngô Khánh Vân thực sự không tốt, bên cạnh hắn, trong đội ngũ của Sở Chích Thiên đã có một lỗ thủng giống hắn -- người trọng sinh Tiêu Tử Lăng! Đồng thời Tiêu Tử Lăng đã sản sinh hoài nghi đối với hắn.
Tiêu Tử Lăng thấy động tác của Sở Chích Thiên, hai mắt nhất thời đỏ đố kị. Vì sao thứ mình muốn đạt được lại bị người khác lấy đi chứ? Cậu cũng muốn lấy được sự tán thành của Sở Chích Thiên, mà không phải sự không đếm xỉa hiện tại. Đúng vậy, một đường lại đây, Tiêu Tử Lăng rõ ràng cảm thụ được sự không đếm xỉa với sự không tín nhiệm của Sở Chích Thiên đối với cậu, chẳng lẽ khuôn mặt này thực sự ấu trĩ đơn thuần như vậy? Khiến cho mình thoạt nhìn không đáng tin như vậy?
Tiêu Tử Lăng, cậu thực chân tướng! Sự thực chính là như thế.
Tiêu Tử Lăng cảm thấy mục tiêu nhân sinh của cậu hiện tại đang ở vào trạng thái nguy cơ, người cạnh tranh lớn nhất của cậu xuất hiện rồi.
Ngô Khánh Vân, ta nhất định phải tìm ra bí mật ngươi ẩn tàng, sau đó đánh bại ngươi, bảo tọa đàn em của Sở Chích Thiên ta tuyệt đối sẽ không nhường cho ngươi! Tiêu Tử Lăng âm thầm phát thệ trong lòng.