Chương 4: Mạt thế
"Nhạc Nhạc?"
Tiêu Văn nhìn Ôn Nhạc cúi đầu, một bộ đã làm sai chuyện, đáng thương hề hề, trong lòng càng ngày càng lo lắng, ngày thường tuy rằng không phái người giám thị mỗi tiếng nói mỗi cử động của Ôn Nhạc, nhưng đại thể làm cái gì anh vẫn biết đến.
Khoảng thời gian trước cũng không phát sự tình gì, như thế nào sẽ đột nhiên thiếu tiền? Chẳng lẽ...... Có người xấu xúi giục Ôn Nhạc học hư?
Học hư...... Lại cần đến một số lớn tiền tài...... Đánh bạc? Không thể, Ôn Nhạc căn bản không có cùng người tụ tập đánh bạc, hơn nữa Ôn Nhạc rất xem trọng công ty mà cha mẹ cậu để lại, không có khả năng vừa mới bắt đầu đánh bạc liền đem công ty bán đi!
Chẳng lẽ là......
Tiêu Văn càng nghĩ càng kinh hãi.
"Nhạc Nhạc? Có người cho em...... Ma túy?"
Ôn Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt đầy hắc tuyến.
Người người đều biết Ôn Nhạc cậu là người Tiêu Văn che chở? Cho cậu ma túy? Chán sống rồi?!
Tiêu Văn nhìn biểu tình Ôn Nhạc liền biết chính mình đã đoán sai, có chút xấu hổ, đồng thời cũng âm thầm thả lỏng, chỉ cần không phải ma túy cái gì cũng có thể nói.
"Nhạc Nhạc, nói cho anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Nhạc cũng không muốn Tiêu Văn lại đoán mò, châm chước nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng.
"Tiêu Văn, anh tin em không?"
Tiêu Văn gật đầu, đương nhiên trả lời: "Tin, Nhạc Nhạc, anh như thế nào sẽ không tin em!"
Ôn Nhạc cũng ngồi thẳng thân mình, thực trịnh trọng mà nhìn Tiêu Văn, "Tiêu Văn, em nói cho anh một sự kiện, anh không thể nói cho bất luận kẻ nào." Nhìn thấy Tiêu Văn trịnh trọng gật đầu, Ôn Nhạc mới bình tĩnh lại, cậu tin Tiêu Văn, Tiêu Văn nếu gật đầu, liền tuyệt không sẽ cùng bất luận kẻ nào nói. Hơn nữa Tiêu Văn cũng không ngốc, không có khả năng để cho người khác hoài nghi đến chính mình.
"Tiêu Văn, em có một người bạn, làm nghiên cứu ở M quốc, hắn nói cho em tận thế sắp đến, tỷ lệ 90% sẽ bùng nổ là ở hai tháng sau!"
Tiêu Văn sửng sốt.
Tận thế?
Nói giỡn đi?!
Ai cũng đều biết người Maya tiên đoán chắc chắn sẽ tận thế sẽ tới, nhưng có rất nhiều người lấy điều này ra mà chê cười.
"Nhạc Nhạc, người bạn này của em...... Là làm nghiên cứu gì?" Tiêu Văn dù có không tin tận thế, nhưng Ôn Nhạc nói anh đều sẽ nghe.
Đối với sự sủng ái vô pháp vô thiên này với Ôn Nhạc, đây cũng là điều trực tiếp dẫn tới bi kịch của Ôn Nhạc trước khi cậu trọng sinh.
"Người bạn này của em làm về nghiên cứu sinh vật học, nhưng hiện tại đang nghiên cứu cái gì em cũng không biết. Lời nói của người này có giá trị tin tưởng!"
Ôn Nhạc nghĩ thầm, tự bản thân cậu trải qua chính là rõ ràng chính xác nhất, cho dù những gì xảy ra ở mạt thế với cậu chỉ là một giấc mộng, nhưng sự tồn tại của không gian chính là sự thật, cho nên dù có nằm mơ cũng không thể tuỳ tiện nằm mơ ra một cái không gian đi?!
"Tiêu Văn, người bạn này của em trước đó gửi một cái email có mật mã cho em, em đoán bên hắn đã xảy ra vấn đề, hoặc là bị giám thị." Ôn Nhạc tự biên tự diễn khiến cậu có ảo giác cậu thực sự có một người bạn như vậy.
Tay Tiêu Văn gõ gõ lên tay vịn sô pha, bắt đầu tự hỏi.
Ôn Nhạc vừa thấy động tác này liền hiểu, Tiêu Văn rõ ràng đã bắt đầu suy nghĩ, cậu quyết định bản thân cần phải nỗ lực hơn.
"Tiêu Văn, em biết anh có rất nhiều mối làm ăn lén lút, cho nên cần chuẩn bị chút vũ khí, không sợ nhiều, chỉ sợ thiếu. Còn về những cái khác để em đi chuẩn bị. Nếu không phải em biết hắn sẽ không bao giờ cùng em đùa giỡn, em cũng sẽ không đem công ty bán gấp như vậy."
Tiêu Văn gật gật đầu, Ôn Nhạc sẽ không lấy công ty mà cha mẹ cậu lưu lại ra đùa giỡn. Hơn nữa, vừa rồi khi cùng Ôn Nhạc nói chuyện điện thoại, tiếng khóc của cậu tràn ngập cô độc tuyệt vọng, nếu Ôn Nhạc tin tưởng bạn của cậu, vậy thì anh cũng không có lý do gì mà không tin Ôn Nhạc.
"Vũ khí bên anh còn không ít, hơn nữa cũng mới đem về một đám, còn chưa có đưa ra, anh phân phó xuống là được, có cơ hội anh lại đem về thêm một đợt nữa. Người bạn kia của em có làm chuẩn bị gì hay chưa?"
Thấy Tiêu Văn đã tin tưởng mình, Ôn Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đồ ăn, quần áo, vũ khí, xe, dược phẩm, vật dụng hằng ngày."
"Nhiều như vậy?" Tiêu Văn nhíu mày, anh tưởng từ sự nhắc nhở của phía bên kia, anh có thể đoán tai nạn sẽ là gì, nhưng những thứ này cũng bao hàm quá nhiều.
Ôn Nhạc mơ hồ hiểu được ý tưởng của Tiêu Văn, "Bên kia đều đem đồ vật viết ra bằng mật mã, em cảm thấy chỉ có thể nhiều, không thể thiếu. Còn có chuẩn bị được bao nhiêu tiền liền chuẩn bị bấy nhiêu."
Tiêu Văn thở dài, nếu Ôn Nhạc nói như vậy, vậy anh sẽ tận tình chuẩn bị, anh sẽ mau chóng đem mấy cửa hàng mặt tiền bán hết ra ngoài. Cho dù tai nạn không có tới, đồ vật của bọn họ cũng đủ để bọn họ không cần phải lo sinh hoạt về sau.
"Em có đủ tiền hay không?"
Ôn Nhạc gật gật đầu, đứng dậy chạy lên lầu, cầm lấy danh sách mà cậu vừa mới viết xong đưa cho Tiêu Văn.
Tiêu Văn nhìn những con chữ rậm rạp trên giấy, trên đó còn vươn không ít dấu vết nước mắt, xem ra lúc nhận được tin tức Ôn Nhạc đã sợ hãi và khóc rất nhiều. Quay đầu nhìn Ôn Nhạc đưa xong danh sách cho anh rồi ngồi bên cạnh, đau lòng muốn đem cậu ôm vào lòng trấn an, nhưng anh lại sợ dựa sát như vậy sẽ lại doạ sợ Ôn Nhạc, đem cậu bỏ chạy đi mất.
Ôn Nhạc tự nhiên cảm giác được người bên cạnh trong mắt chỉ toàn đau lòng, cũng không giải thích những vết nước mắt này là do lúc gọi điện mà khóc ra.
"Em bán đi công ty, trong tay giữ không sai biệt lắm khoảng chừng một trăm triệu một ngàn vạn. Phỏng chừng đổi thành lượng thực gì đó, đủ cho chúng ta dùng cả đời, bất quá em nghĩ nên mua một vài xưởng gia công, tỷ như xưởng gia công quần áo gì gì đó, các loại máy móc đều cần phải đồng bộ hoá, đến lúc đó dù cho không có sức lao động cũng có thể gia công sản xuất theo di chuyền."
Tiêu Văn sửng sốt một chút, xưởng gia công?
"Xưởng gia công an trí ở đâu? Mạt thế tới chúng ta không cần trốn sao?"
Cái này đổi ngược thành Ôn Nhạc sửng sốt.
Trốn? Đương nhiên là phải trốn rồi, không trốn chẳng lẽ để làm thức ăn cho tang thi hay sao. Nhưng nếu chạy trốn thì làm sao giải thích việc mang xưởng gia công đi? Chẳng lẽ bây giờ liền nói cậu có không gian, có thể mang đi theo sao?
Không gian xuất hiện trước mạt thế tuyệt đối không thể nói, nếu sau tận thế còn có thể dùng lí do để lấp liếm.
Đời này cậu muốn đem chuyện trọng sinh nuốt vào trong bụng, cho dù có là Tiêu Văn cũng tuyệt đối không thể nói, trước khi trọng sinh cậu chính là miệng vết thương cả đời này của cậu, mà Tiêu Văn chính là vết thương đã kết sẹo, quá đau, cậu nói không nên lời.
"Ừm, là em suy xét không chu toàn, thời gian có chút vội vã, xưởng gia công gì đó cứ bỏ qua." Xem ra chuyện thu mua xưởng gia công chỉ có thể tự cậu lo liệu, đem số lượng quần áo mang cả đời mua hết, dù sao chính cậu và Tiêu Văn cũng không thể có con, không cần suy xét đời sau, thật tốt!
Không đúng, vẫn là nên chuẩn bị thêm một chút, vạn nhất bạn của Tiêu Văn kết hôn sinh con, những thứ này cũng có tác dụng.
Tiêu Văn nhìn Ôn Nhạc vì câu nói của mình mà thất thần, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Nhịn không được vươn tay ôm lấy bả vai gầy yếu của cậu.
Nếu thực sự có mạt thế, anh nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt.
Tiêu Văn nhìn Ôn Nhạc cúi đầu, một bộ đã làm sai chuyện, đáng thương hề hề, trong lòng càng ngày càng lo lắng, ngày thường tuy rằng không phái người giám thị mỗi tiếng nói mỗi cử động của Ôn Nhạc, nhưng đại thể làm cái gì anh vẫn biết đến.
Khoảng thời gian trước cũng không phát sự tình gì, như thế nào sẽ đột nhiên thiếu tiền? Chẳng lẽ...... Có người xấu xúi giục Ôn Nhạc học hư?
Học hư...... Lại cần đến một số lớn tiền tài...... Đánh bạc? Không thể, Ôn Nhạc căn bản không có cùng người tụ tập đánh bạc, hơn nữa Ôn Nhạc rất xem trọng công ty mà cha mẹ cậu để lại, không có khả năng vừa mới bắt đầu đánh bạc liền đem công ty bán đi!
Chẳng lẽ là......
Tiêu Văn càng nghĩ càng kinh hãi.
"Nhạc Nhạc? Có người cho em...... Ma túy?"
Ôn Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt đầy hắc tuyến.
Người người đều biết Ôn Nhạc cậu là người Tiêu Văn che chở? Cho cậu ma túy? Chán sống rồi?!
Tiêu Văn nhìn biểu tình Ôn Nhạc liền biết chính mình đã đoán sai, có chút xấu hổ, đồng thời cũng âm thầm thả lỏng, chỉ cần không phải ma túy cái gì cũng có thể nói.
"Nhạc Nhạc, nói cho anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Nhạc cũng không muốn Tiêu Văn lại đoán mò, châm chước nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng.
"Tiêu Văn, anh tin em không?"
Tiêu Văn gật đầu, đương nhiên trả lời: "Tin, Nhạc Nhạc, anh như thế nào sẽ không tin em!"
Ôn Nhạc cũng ngồi thẳng thân mình, thực trịnh trọng mà nhìn Tiêu Văn, "Tiêu Văn, em nói cho anh một sự kiện, anh không thể nói cho bất luận kẻ nào." Nhìn thấy Tiêu Văn trịnh trọng gật đầu, Ôn Nhạc mới bình tĩnh lại, cậu tin Tiêu Văn, Tiêu Văn nếu gật đầu, liền tuyệt không sẽ cùng bất luận kẻ nào nói. Hơn nữa Tiêu Văn cũng không ngốc, không có khả năng để cho người khác hoài nghi đến chính mình.
"Tiêu Văn, em có một người bạn, làm nghiên cứu ở M quốc, hắn nói cho em tận thế sắp đến, tỷ lệ 90% sẽ bùng nổ là ở hai tháng sau!"
Tiêu Văn sửng sốt.
Tận thế?
Nói giỡn đi?!
Ai cũng đều biết người Maya tiên đoán chắc chắn sẽ tận thế sẽ tới, nhưng có rất nhiều người lấy điều này ra mà chê cười.
"Nhạc Nhạc, người bạn này của em...... Là làm nghiên cứu gì?" Tiêu Văn dù có không tin tận thế, nhưng Ôn Nhạc nói anh đều sẽ nghe.
Đối với sự sủng ái vô pháp vô thiên này với Ôn Nhạc, đây cũng là điều trực tiếp dẫn tới bi kịch của Ôn Nhạc trước khi cậu trọng sinh.
"Người bạn này của em làm về nghiên cứu sinh vật học, nhưng hiện tại đang nghiên cứu cái gì em cũng không biết. Lời nói của người này có giá trị tin tưởng!"
Ôn Nhạc nghĩ thầm, tự bản thân cậu trải qua chính là rõ ràng chính xác nhất, cho dù những gì xảy ra ở mạt thế với cậu chỉ là một giấc mộng, nhưng sự tồn tại của không gian chính là sự thật, cho nên dù có nằm mơ cũng không thể tuỳ tiện nằm mơ ra một cái không gian đi?!
"Tiêu Văn, người bạn này của em trước đó gửi một cái email có mật mã cho em, em đoán bên hắn đã xảy ra vấn đề, hoặc là bị giám thị." Ôn Nhạc tự biên tự diễn khiến cậu có ảo giác cậu thực sự có một người bạn như vậy.
Tay Tiêu Văn gõ gõ lên tay vịn sô pha, bắt đầu tự hỏi.
Ôn Nhạc vừa thấy động tác này liền hiểu, Tiêu Văn rõ ràng đã bắt đầu suy nghĩ, cậu quyết định bản thân cần phải nỗ lực hơn.
"Tiêu Văn, em biết anh có rất nhiều mối làm ăn lén lút, cho nên cần chuẩn bị chút vũ khí, không sợ nhiều, chỉ sợ thiếu. Còn về những cái khác để em đi chuẩn bị. Nếu không phải em biết hắn sẽ không bao giờ cùng em đùa giỡn, em cũng sẽ không đem công ty bán gấp như vậy."
Tiêu Văn gật gật đầu, Ôn Nhạc sẽ không lấy công ty mà cha mẹ cậu lưu lại ra đùa giỡn. Hơn nữa, vừa rồi khi cùng Ôn Nhạc nói chuyện điện thoại, tiếng khóc của cậu tràn ngập cô độc tuyệt vọng, nếu Ôn Nhạc tin tưởng bạn của cậu, vậy thì anh cũng không có lý do gì mà không tin Ôn Nhạc.
"Vũ khí bên anh còn không ít, hơn nữa cũng mới đem về một đám, còn chưa có đưa ra, anh phân phó xuống là được, có cơ hội anh lại đem về thêm một đợt nữa. Người bạn kia của em có làm chuẩn bị gì hay chưa?"
Thấy Tiêu Văn đã tin tưởng mình, Ôn Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đồ ăn, quần áo, vũ khí, xe, dược phẩm, vật dụng hằng ngày."
"Nhiều như vậy?" Tiêu Văn nhíu mày, anh tưởng từ sự nhắc nhở của phía bên kia, anh có thể đoán tai nạn sẽ là gì, nhưng những thứ này cũng bao hàm quá nhiều.
Ôn Nhạc mơ hồ hiểu được ý tưởng của Tiêu Văn, "Bên kia đều đem đồ vật viết ra bằng mật mã, em cảm thấy chỉ có thể nhiều, không thể thiếu. Còn có chuẩn bị được bao nhiêu tiền liền chuẩn bị bấy nhiêu."
Tiêu Văn thở dài, nếu Ôn Nhạc nói như vậy, vậy anh sẽ tận tình chuẩn bị, anh sẽ mau chóng đem mấy cửa hàng mặt tiền bán hết ra ngoài. Cho dù tai nạn không có tới, đồ vật của bọn họ cũng đủ để bọn họ không cần phải lo sinh hoạt về sau.
"Em có đủ tiền hay không?"
Ôn Nhạc gật gật đầu, đứng dậy chạy lên lầu, cầm lấy danh sách mà cậu vừa mới viết xong đưa cho Tiêu Văn.
Tiêu Văn nhìn những con chữ rậm rạp trên giấy, trên đó còn vươn không ít dấu vết nước mắt, xem ra lúc nhận được tin tức Ôn Nhạc đã sợ hãi và khóc rất nhiều. Quay đầu nhìn Ôn Nhạc đưa xong danh sách cho anh rồi ngồi bên cạnh, đau lòng muốn đem cậu ôm vào lòng trấn an, nhưng anh lại sợ dựa sát như vậy sẽ lại doạ sợ Ôn Nhạc, đem cậu bỏ chạy đi mất.
Ôn Nhạc tự nhiên cảm giác được người bên cạnh trong mắt chỉ toàn đau lòng, cũng không giải thích những vết nước mắt này là do lúc gọi điện mà khóc ra.
"Em bán đi công ty, trong tay giữ không sai biệt lắm khoảng chừng một trăm triệu một ngàn vạn. Phỏng chừng đổi thành lượng thực gì đó, đủ cho chúng ta dùng cả đời, bất quá em nghĩ nên mua một vài xưởng gia công, tỷ như xưởng gia công quần áo gì gì đó, các loại máy móc đều cần phải đồng bộ hoá, đến lúc đó dù cho không có sức lao động cũng có thể gia công sản xuất theo di chuyền."
Tiêu Văn sửng sốt một chút, xưởng gia công?
"Xưởng gia công an trí ở đâu? Mạt thế tới chúng ta không cần trốn sao?"
Cái này đổi ngược thành Ôn Nhạc sửng sốt.
Trốn? Đương nhiên là phải trốn rồi, không trốn chẳng lẽ để làm thức ăn cho tang thi hay sao. Nhưng nếu chạy trốn thì làm sao giải thích việc mang xưởng gia công đi? Chẳng lẽ bây giờ liền nói cậu có không gian, có thể mang đi theo sao?
Không gian xuất hiện trước mạt thế tuyệt đối không thể nói, nếu sau tận thế còn có thể dùng lí do để lấp liếm.
Đời này cậu muốn đem chuyện trọng sinh nuốt vào trong bụng, cho dù có là Tiêu Văn cũng tuyệt đối không thể nói, trước khi trọng sinh cậu chính là miệng vết thương cả đời này của cậu, mà Tiêu Văn chính là vết thương đã kết sẹo, quá đau, cậu nói không nên lời.
"Ừm, là em suy xét không chu toàn, thời gian có chút vội vã, xưởng gia công gì đó cứ bỏ qua." Xem ra chuyện thu mua xưởng gia công chỉ có thể tự cậu lo liệu, đem số lượng quần áo mang cả đời mua hết, dù sao chính cậu và Tiêu Văn cũng không thể có con, không cần suy xét đời sau, thật tốt!
Không đúng, vẫn là nên chuẩn bị thêm một chút, vạn nhất bạn của Tiêu Văn kết hôn sinh con, những thứ này cũng có tác dụng.
Tiêu Văn nhìn Ôn Nhạc vì câu nói của mình mà thất thần, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Nhịn không được vươn tay ôm lấy bả vai gầy yếu của cậu.
Nếu thực sự có mạt thế, anh nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt.