Chương : 6
Nhà của La Hầu nằm ở phía đông của khu quần cư, đây chính là nơi dơ bẩn thấp kém nhất của khu quần cư, phần lớn những kiến trúc nơi này là những căn nhà đã đổ nát cùng xuống cấp, ngoài ra còn có một vài cái lều bạt được dựng bằng cỏ tranh, thoạt nhìn vô cùng rách nát.
Không hề nghi ngờ, nơi này chính là khu ổ chuột của khu quần cư, mà nhà của La Hầu chính là ở trong đó, một gian phòng ở được dựng lên bằng tảng đá và cỏ tranh, nó chỉ có tác dụng duy nhất là che gió che mưa mà thôi. Trong phòng bày biện cực kỳ đơn sơ, một cái giường gỗ đã cũ, cùng một cái bàn rách rưới, ngoài ra không còn cái gì khác.
Lúc này sắc trời đã tối, các hộ gia đình trong xóm nghèo này đang nhao nhao thắp đèn lên, tốp năm tốp ba tụm lại ngồi cạnh nhau ở trên nền đất trống ngoài phòng để trò chuyện giết thời gian. Một năm sau ngày thảm họa, tất cả khoa học kỹ thuật hóa vật phẩm gần như đã không thể tái sử dụng được nữa, điện cũng không còn, điện thoại liền trở thành vật bài trí.
Toàn bộ khu quần cư, ngoại trừ ký túc xá của đám trì quản và nhà của hội trưởng Trình Khả Nghĩa còn có một máy phát điện chạy bằng dầu ma-dút ra, thì nhà của những người khác vào buổi tối chỉ có thể thắp đèn dầu mà lấy ánh sáng mà thôi. Mà ngay cả dầu để thắp cũng không phải là dầu hỏa, mà là đám người họ tổ chức cùng nhau đi vào rừng tìm những cây thông trong đó rồi thu thập nhựa thông để dùng làm nhiên liệu.
Tại sau khi tận thế xảy ra, không chỉ riêng gì nhân loại cùng động vật phát sinh biến dị, mà ngay cả thực vật ở nơi dã ngoại cũng đồng dạng phát sinh cải biến cực lớn. Vì bị thiên địa nguyên lực ảnh hưởng, tất cả thực vật hoang dại đều biến hóa rất lớn sinh trưởng cực nhanh, trong rừng khắp nơi đều là cự mộc đường kính tới mấy mét và cao mấy chục thước chọc thẳng lên trời. Còn nơi vốn là rừng già thì bắt đầu sinh trưởng trở thành rừng rậm nguyên sinh.
Mà đám cây thông này nguyên bản vốn dĩ là rất dễ lấy được nhựa, phương diện này biến dị càng là rõ ràng nhất. Chỉ cần dùng dao cạo một tầng vỏ trên thân cây, thì không tới một phút đồng hồ liền có thể chảy ra một đám nhựa cây lớn chừng quả đấm của người trưởng thành, chỉ cần hơi chế biến một chút, liền có thể biến thành dầu thắp thượng hạng.
Trông thấy La Hầu trở về, những hộ gia đình trong xóm nghèo nhao nhao hướng về phía hắn chào hỏi, chỉ là khi hắn đi qua, khóe miệng đa số người nơi đây mới lộ ra một tia trào phúng. Đối với việc này, trong lòng La Hầu cũng là rất rõ ràng, nhưng hắn cũng chả thèm để ý đến họ. Trong đám người này cũng không thiếu người tiến hóa nhất giai trong đó, thế nhưng bọn họ bởi vì thiên tính lười biếng, mỗi ngày chỉ biết ăn rồi ngồi chờ chết, nên hắn thật sự cũng không cần phải chấp nhặt với bọn họ làm gì.
"La Hầu thúc thúc, ngươi trở về rồi a, đã ăn cơm chưa, hôm nay ma ma ta nấu cháo ngô, ta lưu lại cho ngươi một phần nha."
Một cái tiểu nam hài ước chừng sáu bảy tuổi, thân hình khoẻ mạnh kháu khỉnh, sôi nổi từ trong một gian nhà cũ nát chạy ra, tiến lên nắm lấy góc áo của La Hầu, cười hì hì mà hỏi.
"Cảm ơn tiểu bưu tử, thúc thúc đã ăn rồi." La Hầu cười sờ lên đầu của tiểu nam hài, "Nói cho thúc thúc nghe, hôm nay ở nhà ngươi có ngoan hay không, có nghe lời của ma ma hay không?"
Tiểu bưu tử gật đầu như gà mổ thóc, lớn tiếng nói: "Ta đương nhiên là ngoan nhất rồi, tiểu bưu tử lúc nào cũng nghe lời của ma ma hết."
"Vậy thì tốt nha , tới, nhìn thúc thúc có gì cho ngươi này?" La Hầu liền đem gói thịt chuột đất nhét vào trong tay tiểu bưu tử.
Tiểu bưu tử đầu tiên là giựt giựt cái mũi, sau đó nhanh chóng mở ra bọc giấy, hưng phấn kêu to lên: "Oa, thật tốt quá! Ta lại có thịt ăn rồi! Cám ơn La Hầu thúc thúc, ngươi thật tốt nha!"
"Tiểu La trở về rồi à, mau vào phòng đi, ta có lưu lại cho ngươi bát cháo cây ngô này." Lúc này trong phòng đi ra một người nữ tử ước chừng ba mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến, thân hình gầy gò xanh xao, đây chính là mẫu thân của tiểu bưu tử, khi nàng trông thấy một bao thịt trên tay của nhi tử mình, thì trên mặt liền toát ra một tia cảm kích.
La Hầu lắc đầu, nói: "Cảm ơn Lý Dung tỷ, ta đã ăn rồi — về sau người cũng đừng lưu lại đồ ăn cho ta nữa, tiểu bưu tử lúc này đang ở trong thời kì phát triển quan trọng nhất, hơn nữa thân thể của ngươi cũng tương đối suy yếu, nên cần phải ăn uống đầy đủ thì mới tốt được."
Trongtoàn bộ khu quần cư này, người thật tâm đối xử tốt với La Hầu, thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Mà mẫu tử Lý Dung nguyên lai chính là thôn dân của cái thôn nhỏ này trước kia, tại khi tân thế giới bắt đầu, thì họ đã chiếu cố với La Hầu rất nhiều. Lý Dung tuy một thân một mình mang theo nhi tử sáu bảy tuổi, hơn nữa nàng cũng không có có trở thành người tiến hóa, thế nhưng nhà nàng tại khu quần cư còn có một khối mảnh đất cằn cỗi, nên có thể ở trên đó trồng được chút cây ngô, nên cũng miễn cưỡng có thể duy trì được cuộc sống cho mẫu tử hai người.
Nghĩ đến nữ nhân đây chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, tại một năm nay đối với hắn chiếu cố hết mình, nói nội tâm La Hầu không cảm động thì đó chính là gạt người. La Hầu tại Vị Dương này căn bản là không quen biết ai, nên trong lòng hắn đã đem Lý Dung trở thành chị ruột của mình.
Vì để cho Lý Dung không có lo lắng cho mình, La Hầu mới quyết định đem sự tình mình đã có thể tu luyện nói cho nàng biết.
"Đúng rồi, Dung tỷ, ta muốn nói cho ngươi một tin vui nha —— ta hiện tại đã có thể cảm ứng được thiên địa nguyên lực rồi, không bao lâu nữa, ta liền trở thành người tiến hóa đó, lúc đó chúng ta rốt cuộc cũng không cần phải vì thức ăn mà ưu sầu nữa."
"Tiểu La, đây là thật?" Vừa nghe được lời nói này của La Hầu, Lý Dung hai mắt liền sáng ngời, nếu như lời nói của La Hầu là thật, vậy sau này cuộc sống của họ hết thảy sẽ từ từ tốt, "Thật sự là quá tốt rồi, như vậy khi ngươi đi săn Zombie cùng yêu thú, thì cũng không còn phải đối mặt với nguy hiểm như trước nữa a."
Tiểu bưu tử khi nghe xong cuộc đối thoại giữa mẫu thân cùng La Hầu, tuy không thể hiểu được hết tất cả ý nghĩa trong đó, thế nhưng khi nghe được câu nói La Hầu sẽ trở thành người tiến hóa kia, nó liền lập tức cao hứng nhảy dựng lên.
"Thật tốt quá, thật tốt quá! La Hầu thúc thúc rốt cục ngươi có thể trở thành người tiến hóa a! Chúng ta về sau sẽ có càng nhiều thịt để ăn rồi, ha ha, thật sự là cao hứng!" Tuy niên kỷ còn nhỏ, thế nhưng sau khi trải qua những ngày như thế này, thì mưa dầm thấm đất tiểu bưu tử cũng biết người tiến hóa là một đám người lợi hại như thế nào.
"Đứa nhỏ này, chỉ có biết ăn thôi!" Lý Dung cưng chiều vỗ vỗ đầu của tiểu bưu tử.
La Hầu cũng bị câu trả lời của tiểu bưu tử làm cho tức cười, sờ lên đầu của hắn, nói với Lý Dung:
"Lý Dung tỷ, sắc trời đã không còn sớm nữa, ta phải về nghỉ ngơi đây, các ngươi cũng nghỉ sớm đi nhé."
"Ừ, hảo, ngủ ngon nhé Tiểu La. Tiểu bưu tử, mau chào La Hầu thúc thúc đi con."
...
Về đến nhà, hắn thắp đèn lên, sau đó La Hầu liền tiến vào phòng tắm (nói là phòng tắm, kỳ thật chỉ là một gian phòng gỗ bên được dán một tầng nhựa plastic), hắn mở vòi nước ra tắm rửa một phen. Đến đây, còn phải cảm tạ cư dân bản địa của khu quần này, bởi vì trong thôn kì thực có rất nhiều mạch nước ngầm hơn xa các khu vực khác nên tự nhiên cũng có rất nhiều giếng đào, cho nên tất cả thôn dân ở nơi này sinh hoạt nấu nướng tất cả đều xài nước ở những cái giếng này.
Tắm rửa xong, hắn lau khô thân thể mình, La Hầu liền ngồi lên cái bàn đơn sơ có chút rách nát kia , chuẩn bị sắp xếp lại tất cả sự tình phát sinh hôm nay và định hướng con đường phát triển cho chính mình.
Hết thảy tất cả sự biến đổi của bản thân, kỳ thật đều là do mai Ngự Linh chỉ hoàn trên đầu ngón tay kia mang đến, tổng kết lại có thể chia làm hai điểm:
Thứ nhất, chính là thời điểm mình bị nhiễm virus của Zombie, Ngự Linh chỉ hoàn đã cải tạo lại thân thể của mình, khiến mình hiện tại đã có thể cảm ứng được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí. Mà việc làm cho nội tâm La Hầu càng thêm hưng phấn chính là, tựa hồ từ khi mình có thể cảm ứng được thiên địa nguyên lực, thì thân thể dường như là có thể tự động hấp thu thiên địa nguyên lực bên ngoài, mặc dù không thể tra ra được nguyên nhân vì sao.
Ý nghĩ vậy là như thế nào?
Muốn biết rõ, từ lúc cảm giác được thiên địa nguyên khí đến khi có thể hấp thu được thiên địa nguyên khí, ở giữa quá trình còn có một khoảng cách dài hoặc ngắn, cụ thể quá trình này mất thời gian bao lâu thì phải nhìn vào thiên phú của cá nhân. Theo La Hầu biết, khu quần cư này người có thiên phú cao nhất đó chính là cao thủ đứng đầu nơi đây Trình Khả Nghĩa. Sau khi tận thế bắt đầu, hắn chỉ cần một tháng là đã có thể tiến hóa thành người tiến hóa nhất giai, mà cho tới bây giờ khi hắn đã là người tiến hóa tam giai, thì thời gian là không tới một năm.
Thứ hai, chính là bản thân Ngự Linh chỉ hoàn, không nói đến việc về sau sẽ xuất hiện thêm cái công năng gì mới, chỉ cần việc nó có thể điều khiển được Zombie cùng yêu thú, bằng vào điểm này mà nói thì đã có thể nói là vô cùng nghịch thiên rồi, La Hầu tin tưởng, tương lai tại tân thế giới này thì trong đám cường giả tất nhiên sẽ có một chỗ cho bản thân hắn!
Làm rõ hết thảy, La Hầu liền tiến về phía cái giường rồi ngồi xếp bằng ở trên đấy , hắn thò vào túi lấy ra một mai bạch sắc nguyên tinh, nắm lại ở trong lòng bàn tay. Sau đó hắn liền cảm ứng đến thiên địa nguyên khí nồng đậm bên trong mai bạch tinh kia so với không khí cao hơn gấp mười lần. Lúc này La Hầu liền thử đem nó đầu nhập vào bên trong thân thể mình.
Ngay từ khi bắt đầu, La Hầu cũng không thể dẫn luồng khí nào vào trong cơ thể, bất quá hắn một chút cũng không nóng nảy, từ từ thu nạp tạp niệm lại, định tâm thần. Quả nhiên, không bao lâu sau, La Hầu liền cảm thấy được một cỗ năng lượng yếu ớt mát lạnh mà nhu hòa, từ bên trong mai bạch tinh kia tràn ra, theo lòng bàn tay hắn, tiến nhập vào trong thân thể mình, sau đó lại chạy một vòng đi khắp toàn thân mình, rồi dần hòa tan vào trong huyết thịt của cơ thể.
Loại cảm giác thư thái toàn thân kia, khiến La Hầu nhịn không được rên khẽ một tiếng.
Bóng đêm dần lan ra mọi ngõ ngách ở khu quần cư, La Hầu tu luyện thẳng đến khi thân thể hấp thu thiên địa nguyên khí đã đến trình độ bão hòa, thì mới đình chỉ tu luyện. Nhìn về phía mai bạch tinh trong tay kia, màu bạch sắc nồng đậm bên trong kia bằng vào mắt thường có thể thấy đã ảm đạm đi vài phần, không sai biệt lắm bị La Hầu hấp thu gần một phần ba.
La Hầu hưng phấn quơ quơ quyền, trên mặt nụ cười tự tin tràn ra.
Đêm nay lại không ngủ...