Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Mạt Thế Hồi Quy

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Mạt Thế Hồi Quy
  3. Chương 17: 17: Chó Cưng Của Hoàng Đế

Chương 17: 17: Chó Cưng Của Hoàng Đế

"Vi An, Vi An cậu đừng khóc nữa! Nhìn về bên này..."

Cô khóc sao? Trần Vi An đưa tay chạm vào mặt, trên đó đã ướt đẫm nước mắt.

Cậu ấy khá xinh xắn, nhưng không giống cô có làn da trắng sứ, gương mặt búp bê, cậu ấy trông khoẻ mạnh và tràn đầy sức sống.

Đôi mắt nâu kia luôn rạng rỡ khiến cho cô có chút ghen tị.

Trần Vi An rất buồn vì bị bạn học cùng lớp làm hỏng búp bê, đó là món quà bà ngoại mua cho cô, món quà cuối cùng.

Bà ngoại cô mất được một tuần rồi.

Cô nhìn về nơi Tôn Khả Khả chỉ tay đến, ở đó có một cái cây lớn.

Cậu ấy đưa mình đến đây làm gì?

Tôn Khả Khả nắm tay cô kéo đi, bàn tay cậu ấy rất ấm và mềm.

Trần Vi An nghĩ, nếu cứ nắm như vậy không buông ra cũng tốt.

Đối với Trần Vi An mới tới khu nhà quê này sinh sống ít ngày, ngoại trừ Khả Khả ai cũng không thân.

Bạn nữ cùng lớp thấy vẻ ngoài cô khác biệt liền rủ nhau tẩy chay, chỉ có duy nhất Khả Khả ngu ngốc kia...

Từ đằng sau chỉ nhìn thấy gò má màu bánh mật phúng phính.

Tôn Khả Khả làm bạn với cô thì được lợi ích gì chứ?

Bọn họ đến dưới gốc cái cây lớn, Khả Khả thần bí nhìn cô cười, lấy một cái que lớn bắt đầu đào gốc cây.

Một hồi chạm vào vật gì đó cứng chắc, cậu ấy vứt que đi bắt đầu dùng tay bới, lôi ra một hộp thiếc.

Trần Vi An tò mò vén tóc ra sau tai, ngồi xổm xuống cạnh cô bạn.

Là một chiếc hộp thiếc không có gì đặc sắc, còn hơi móp méo ở phần đầu.

"Đây là kho báu của tớ đấy!"

Khả Khả nhoẻn miệng cười vuốt ve nắp hộp, khẽ khàng lay các góc, lựa dần dần từng chút mới có thể mở ra.

Trần Vi An tò mò ghé đầu nhìn, thì ra bên trong đều là những hòn bi lớn mà người ta gọi là bi trâu.

Những hòn bi này đặc sắc hơn một chút, đó là chúng trong veo và không có "mắt ve" bên trong như bi thường.

Nói chung so với những viên bán ở tạp hoá gần cổng trường, mấy viên này được tính là "cực hiếm".

"Đây là hồng ngọc, đây là ruby, đây là kim cương đỏ..."

Tôn Khả Khả cất cái giọng non nớt giới thiệu kiệt tác của mình cho bạn, ánh mắt toả sáng tự hào nhìn "báu vật" mà cậu ấy vất vả lắm mới thu thập được.

"Nó chỉ là hòn bi thôi mà?" Trần Vi An nghĩ thầm, bọn trẻ ở vùng này đến thật là quê mùa.

Bảo sao búp bê đắt tiền của cô bị đám con gái ganh ghét, giả vờ giả vịt làm đổ, sau đó lại kêu nhỡ chân dẵm phải.

Trần Vi An lúc đó tức phát khóc, không để ý hình tượng túm lấy tóc con bé kia kéo mạnh, kết quả là đánh nhau.

Cô thua.

Bọn nó có mấy đứa liền sao có thể thắng? Cũng may Khả ngốc đến kịp giải vây, bằng không kéo cô giáo đến là to chuyện.

"Cho cậu hết đấy!", Khả Khả nghiêng đầu mỉm cười, "Mặc kệ cái bọn kia đi, tụi nó chỉ là ganh ghét cậu xinh đẹp thôi."

Trần Vi An có phần ngượng ngùng.

Từ trước đến nay cô luôn được khen là xinh xắn đáng yêu, sớm đã coi là chuyện bình thường.

Hiện tại nghe từ miệng đứa nhỏ còn lùn hơn mình lại có cảm giác kỳ lạ.

Cô đón lấy viên bi đủ màu sắc từ tay Khả ngốc, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

"Vi An..."

"Sao vậy?"

Cô rời mắt khỏi những viên bi, ngước lên nhìn Tôn Khả Khả, bất chợt gương mặt hoảng sợ hét lên, bất giác lùi ra đằng sau vài bước.

"Vi An...muốn đi đâu...vậy?"

"Đừng tới đây!"

Trần Vi An quát lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Những viên bi sắc màu rơi vãi đầy trên nền cỏ, tay còn cầm đúng một viên.

Trần Vi An không quay lại phía sau, mím môi cắm đầu chạy thẳng.

Ở phía sau, Tôn Khả Khả vừa nãy là cô bé bánh mật đáng yêu, hiện tại đã là một cái xác sống thối rữa, nhanh chóng đuổi theo sát nút Trần Vi An.

"Đợi đã...Vi...An..."

Âm thanh phía sau càng lúc càng gần, cô sợ hãi cắn môi đến bật máu.

Người đâu hết rồi? Sao chạy mãi không gặp ai thế?

Cô vấp ngã, chân tay đều bị cọ xước chảy máu.

Trái tim đánh trống trong lồng ngực, Trần Vi An sợ hãi hơn khi cơ thể không cử động được.

Cô cúi gằm mặt, chờ đợi.

Một cánh tay nhỏ vươn đến bám vào vai cô lay lay.

"Vi An à? Sắp đến lượt rồi!"

Trần Vi An giật mình mở to mắt.

Hiện tại cô đang đứng ở cánh gà sân khấu, trên mình mặc một bộ đồ biểu diễn diêm dúa như con công.

Cái thẩm mỹ kiểu gì thế này? Xấu chết đi được!

Trần Vi An cau có xoay trái xoay phải, Khả ngốc đằng sau thấy bạn mình bất thường liền nói tiếp:

"Vi An, sau tiết mục của lớp Mầm là tiết mục của cậu rồi.

Đừng sợ hãi, cậu đã tập rất nghiêm túc rồi còn gì?"

Tôn Khả Khả nghĩ rằng Trần Vi An đang hồi hộp, nghĩ nghĩ rồi nói:

"Không có gì phải lo lắng.

Cậu hát rất hay, tớ tin chắc mọi người bên dưới rất thích cậu cho mà xem!"

"Thật sao?", Trần Vi An mơ màng hỏi, "Cậu cũng thích đúng không?"

"Ừ!", Tôn Khả Khả nở một nụ cười tươi rói, "Tớ rất thích!"

Trần Vi An cảm thấy như buff thêm tự tin, khoé miệng cong lên cười một cách kiêu ngạo.

Cô chính là vừa xinh đẹp vừa hát hay, giải nhất lần này cô nắm chắc rồi!

Đúng là được giải nhất.

Mặc dù cũng chỉ là thưởng vài quyển vở, thêm một cục tẩy và một hộp bút chì màu.

Mấy thứ này nhà cô có đầy.

"Cho cậu nè!"

Khả ngốc ôm đống đồ lộn xộn mà mặt cũng ngốc luôn, chọc cho Trần Vi An cười vui vẻ.

"Tớ hát bài lúc nãy cho cậu nghe nhé?"

"Ừ."

Một lúc sau...

"Tớ hát nhé?"

"Hát bài gì?"

"Út ngoan nhất nhà."

"Cậu chưa chán à?"

"Cậu không thích à?

"Thích!"

Ngày hôm sau và hôm sau nữa...

"Tớ hát cậu nghe nhé?"

"Được rồi, nhưng không phải là bài Út ngoan nhất nhà nữa nha?"

"Cậu không thích à?"

"Thích!"

Tôn Khả Khả thuộc luôn bài hát ngắn này, lúc buồn mồm lại lẩm bẩm.

Hai đứa nhỏ cùng nhau học hết lớp mẫu giáo, Trần Vi An phải trở về thành phố.

"Cậu đi có lâu không?"

"Mẹ tớ bảo không về nữa..."

"..."

Bọn họ chia ly không vui vẻ gì.

Hôm đó Khả ngốc đã hứa tiễn cô, nhưng ngay cả khi cô năn nỉ mẹ chờ thêm một chút, kết quả một tiếng cũng không thấy con bé kia đâu.

"Lần đó tớ bị xe tông.

Là một người đàn ông say rượu lái xe máy đâm trúng, tớ bị gãy chân nằm viện 2 tháng trời."

"Làm sao cậu không nói?"

Trần Vi An thành công thoát khỏi lũ sát nhân, tim cô đập loạn vì nhớ lại khung cảnh chạy trốn ngoạn mục khi ấy.

Tôn Khả Khả...cậu ấy...có siêu năng lực.

Ngay lúc tên sử dụng dây leo gai không chú ý, bọn họ bị bao trùm bởi một cái hộp trong suốt hình vuông, dây leo bị thân hộp cắt đứt, đám dây trói bọn họ nhanh chóng khô héo rồi tan ra.

"Đó là lĩnh vực."

Tôn Khả Khả không giải thích nhiều, cô ấy đang trong tình trạng suy yếu nặng hơn so với Trần Vi An.

Bạch Thư: "Cô ấy nhiễm độc tố nhiều hơn cô."

Trần Vi An không khá hơn là bao, cơ thể mệt mỏi nôn nao như say nắng.

Thiếu niên kia đưa ra trước mặt cô hai viên thuốc tròn tròn màu xanh lá cây.

"Uống nó.

Nếu không chỉ trong vài phút nữa, hai cô chắc chắn chết."

Không có thời gian để lưỡng lự, Trần Vi An nhận lấy, chính mình uống một viên, sau khoảng nửa phút cơ thể như khoẻ hơn, liền đem viên còn lại đút cho Tôn Khả Khả uống.

"Khả ngốc mau uống! Thứ này thật sự có tác dụng đấy!"

Tôn Khả Khả gần như mất ý thức, cơ thể mềm oặt như cọng bún.

Trần Vi An bối rối, bóp miệng cô gái kia nhét thuốc vào, lại đem chai nước khoáng dốc thẳng vào miệng cô ấy.

"Tớ không...có ngốc..."

Đã thấy ai ngốc mà học đại học được chưa? Có chăng cũng chỉ là giả ngốc chứ đâu có ngốc được?

Trần Vi An thấy sắc mặt bạn mình tốt lên, trong lòng treo quả cân nặng nề giờ được gỡ xuống.

Cô quan sát phía đằng xa, ánh mắt như có như không liếc nhìn người đàn ông đang đứng nói chuyện với thiếu niên.

Cô sống trên dưới hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy "tổng tài" trong tiểu thuyết có mặt ngoài đời thực.

Lúc nãy trốn chạy quá gấp gáp, Trần Vi An không biết người này có mặt từ bao giờ.

Người đàn ông cao phải một mét chín mấy, thiếu niên gọi là Bạch Thư kia đứng chung một khung hình chỉ cao đến cổ.

Anh ta có gương mặt nam thần, đôi mắt tinh anh sắc lạnh, trán cao bị che bớt bởi tóc mái rủ xuống, mũi thẳng cùng môi mỏng, thân hình cân đối ôm sát trang phục.

Mà đồ anh ta mặc trên người là một bộ vest đen tiêu chuẩn, ngoài cùng khoác một chiếc măng tô cùng màu với bộ vest.

Nhưng mà hiện tại thời tiết rất nóng, người này mặc nhiều vậy không thấy khó chịu sao?

"Chúng ta đi thôi..."

Tôn Khả Khả cảm thấy khá hơn, cô ấy nói bằng giọng yếu ớt.

Trần Vi An lập tức khoác cánh tay bạn mình lên vai nâng dậy.

Nhưng mà đi đâu?

"Chúng ta đến hầm trú ẩn."

Trần Vi An đột nhiên bừng tỉnh, nãy giờ bọn họ chính là đi về hướng hầm trú ẩn, hiện tại theo như bản đồ...nó ở ngã rẽ kia.

Chẳng phải ngay trước mắt à?

Tâm trạng cô tốt lên trông thấy, giữ chắc Khả ngốc đi về phía trước.

Còn hai người kia...cô không dám nói chuyện.

Trần Vi An sâu sắc nhận thức được việc không nên quá dựa dẫm vào người ngoài, huống hồ cô còn thấy thiếu niên kia giết người không hề do dự.

Mặc dù cậu ta cho mình thuốc giải độc, nhưng cậu ta cũng là một kẻ nguy hiểm.

Tốt nhất nên tranh thủ họ không chú ý, lập tức tránh xa.

Vì cớ đó, Trần Vi An nghĩ mình thành công qua mặt Bạch Thư trốn đi.

"Ngài không cản bọn họ lại sao? Cô ta đi xa rồi kìa?"

Bạch Thư không nhìn phía đó, hắn bận thao tác màn hình trước mặt.

[Nhập sai mật khẩu.

Còn 3 lần nhập]

[Cảnh báo! Hết số lần tự động khoá toàn bộ hệ thống]

"Ôi...Marius! Rốt cuộc ta phải nhập cái gì đây?"

"Ngài nên tự vấn lương tâm của mình.

Rốt cuộc ngài đặt mật khẩu, nhưng cuối cùng lại bắt tôi phải nhớ.

Tôi không phải con trai ngài..."

"Nhưng ngươi là chó của ta mà!"

Bạch Thư than thở, rốt cuộc hắn là người già trí nhớ không tốt, đặt cái mật khẩu còn không nhớ nổi.

Marius: "Thông thường chó không thể nhớ mật khẩu.

Thưa đức vua của tôi."

Bạch Thư liếc xéo người đàn ông cao lớn trước mặt, hắn đã nhập sai thêm 2 lần, rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa.

"Ôi cún cưng à! Baby của ta..."

"Cầu ngài đừng nói những lời buồn nôn như vậy, thưa đức vua đáng kính!"

Marius ghét bỏ ra mặt lui lại hai bước, cực kỳ bài xích Bạch Thư nói lời ghê tởm.

Bạch Thư: "Nhưng ngươi hồi nhỏ rất thích được ta gọi như vậy mà?"

Marius thở dài, mở một màn hình giao diện tương tự, thao tác một chút, bên màn hình của Bạch Thư hiện lên thông báo:

[Mật khẩu chính xác! Hiện tại có thể sử dụng chức năng]

Marius đóng giao diện, gương mặt không cảm xúc nói:

"Từ lần sau ngài bớt đụng linh tinh đi.

Nếu chức năng có gì không hiểu có thể hỏi tôi.".

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5753 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5279 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5012 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4588 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4512 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4465 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter