Chương 25: Chương 25
“Cảm ơn.” Tiễn Tây Mạn đi, Vưu Khê đóng cửa phòng lại, bắt đầu rửa mặt.Khách sạn chỉ cung cấp nước nữa tiếng vào buổi tối, buổi sáng không có nước nhưng không ảnh hưởng gì tới cô.Cô tìm thấy một chiếc chậu rửa mặt trong số vật dụng cần thiết hằng ngày trong không gian tinh ốc, đổ nước nóng hơn nửa chậu, sau đó dùng bàn chải và kem đánh răng của khách sạn để đánh răng, rửa mặt.Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô lấy một phần hoành thánh nhỏ và một hộp bánh bao từ trong không gian.Hoành thánh nhỏ của nhà này là món hoành thánh ngâm nước nổi tiếng, có nước dùng và những miếng hoành thánh nhỏ trong suốt , bên trên là trứng chảy và hành lá xắt nhỏ, mùi thơm rất ngon, hương vị vừa phải khiến người ta cảm thấy ngon miệng.Bánh bao cũng nổi tiếng khâp nơi, vỏ mỏng nhiều nhân, màu sắc của nước súp hiện rõ qua lớp bột cực mỏng, dùng đũa cẩn thận gắp một cái lên thìa, cắn nhẹ một miếng, nước súp tươi ngon đổ vào miệng.Một phần bánh bao không có nhiểu, sáu cái, cộng thêm cả hoành thánh nhỏ cũng có thể vừa đủ ăn một bữa.Vưu Khê ngồi trước bàn trà phòng khách, vừa ăn sáng vừa nhìn sắc trời dần dần sáng lên, càng ngày càng nhiều người tỉnh dậy và phát hiện mực nước dưới tầng, tiếng nói trên hành lang cũng dần trở nên hỗn loạn.Cô bắt đầu suy nghĩ xem có phải mình hơi quá đáng không, dưới thảm họa, mọi người đều cảm thấy bất an mà cô chỉ cách một cánh cửa ăn sáng.“Có phải tao làm nhiệm vụ như vậy quá nhàn nhã rồi không?” Cô nói vậy nhưng tay và miệng vẫn phối hợp cho đến khi uống sạch ngụm nước dùng cuối cùng.[! ]Không hiểu sao cô lại cảm thấy tinh ốc muốn nói lại thôi.Sau khi thu dọn hộp đóng gói, cô cất chai nước khoáng đã uống một nửa vào balo, sau đó đeo balo ra khỏi phòng.Hành lang có hơi hỗn loạn, những vị khách nghỉ ngơi một đêm vẫn chưa thoát khỏi thảm họa sóng thần, lại nhìn thấy nước biển ở tầng dưới vẫn chưa rút, tất cả đều trở nên hoảng hốt.Cũng có trường hợp nước biển đọng lại sau sóng thần, phần lớn lả vì vấn đề địa hình, ví dụ như bờ biển cao, khu vực trung thấp, khi nước biển rút sẽ để lại một phần ở vùng trũng thấp.Ngay cả trong trường hợp đó, mực nước cũng sẽ giảm đáng kể nhưng bây giờ không hề giảm mà còn dâng lên vài bậc, như thể! cứ như thể toàn bộ hòn đảo đều chìm trong biển cả! Những hiện tượng khác thường chắc chắn sẽ mang đến sự khủng hoảng vô hình, mà khủng hoảng là khởi đầu của sự hỗn loạn.Vưu Khê gõ cửa phòng Nguyên Kỳ bên cạnh, không biết có phải cô ấy không ngủ cả đêm hay không mà sắc mặt tái nhợt, hốc mắt sưng đỏ, cả người có vẻ thất thần.“Có chuyện gì thế?” Cô ấy hạ giọng, có lẽ sợ đánh thức đứa nhỏ.Vưu Khê nhìn thoáng qua tình hình hành lang, không biết có bao người biết về tình trạng thiếu nhân lực cứu hộ, để đảm bảo an toàn, cô vào phòng Nguyên Kỳ, sau khi đóng cửa phòng lại rồi thấp giọng nói: “Trước đó tôi được thông báo lực lượng cứu hộ sẽ đến khách sạn trong một tiếng rưỡi nữa, nhưng nhân lực cứu hộ không đủ nên sẽ sơ tán theo từng đợt, ưu tiên trẻ em và phụ nữ bị thương.”“Thật sao?” Rõ ràng là cô ấy chưa biết về việc cứu hộ , gương mặt tỏ ra ngạc nhiên khi nghe điều này."Ừ, bây giờ tôi chuẩn bị xuống tầng, chị cũng nên xuống sớm một chút.”“Vậy bây giờ tôi sẽ thu dọn đồ đạc.” Nguyên Kỳ cuống quýt đi vào trong phòng, đi được hai bước rồi quay lại: “Cảm ơn cô đã nói với tôi, cô có thể đợi tôi vài phút không, tôi muốn đi xuống cùng cô.”Thời gian vẫn còn sớm, Vưu Khê gật đầu: “Được.”Vưu Khê cho rằng sẽ phải chờ lâu vì Nguyên Kỳ có con, người lớn có thể chịu lạnh, chịu nóng, chịu khát, chịu đói nhưng trẻ con thì không thể, gói ghém một số đồ cơ bản cũng cần mười mấy hai mươi phút.Kết quả Nguyên Kỳ chỉ vào phòng đánh thức con trai, thay quần áo, đưa nước cho bé uống, sau đó cầm chiếc balo lớn đặt đầu giường, ôm đứa bé vào lòng rồi đi ra: “Đi thôi.”Cô ấy thấy Vưu Khê đang nhìn mình thì giải thích: “ Đây là em gái tôi dặn, khi ra ngoài phải chuẩn bị trước những đồ dùng cần thiết mang theo để vào trường hợp đặc biệt có thể sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào! Em ấy là nữ đặc công, ý thức nguy cơ rất mạnh! ”Nói đến em gái mất tích trong trận sóng thần, sắc mặt Nguyên Kỳ lại ảm đạm.Vưu Khê thở dài trong lòng, nói đi thôi và mở cửa đi về phía trước..