Chương 22: Chương 22
Đây là một thiếu niên trẻ tuổi đến từ đảo L, nhiều nhất cũng chỉ mười tám, mặc đồng phục của nhân viên khách sạn Nhược Na Á, sơ mi trắng phối áo gi-lê nhưng hiện giờ quần áo của cậu ta lộn xộn, khắp nơi đều là vết máu loang lổ.Vưu Khê nhìn bảng tên trên ngực cậu ta, nơi đó viết tên của cậu ta bằng tiếng quốc tế: Tây Mạn.Cô dẫn cậu ta đi vài bước về phía bên kia hành lang, cửa phòng bên này đóng chặt, mùi máu tươi cũng không nồng nặc: "Tây Mạn, tôi muốn biết tình hình hiện tại, vừa rồi người phía các cậu đã đến tầng chúng tôi nhưng họ không nói rõ về chuyện cứu viện, đến giờ khách sạn vẫn chưa nhận được phản hồi từ phía cứu hộ sao?Tây Mạn không có trình độ học vấn cao, nhờ giới thiệu mới có thể vào làm ở khách sạn 5 sao này nhưng cậu ta thông minh, nhanh nhẹn, chăm chỉ và nói được tiếng quốc tế nên nhanh chóng được thăng chức từ nhân viên khuân vác lên phục vụ cho khách.Vị khách đứng trước mặt cậu ta này trông điềm tĩnh hơn nhiều vị khách khác, thái độ lịch sự, lại nói tiếng địa phương lưu loát tạo cho cậu ta cảm giác thân thiết tự nhiên.Cậu ta nhìn quanh rồi hạ giọng nói: “Đúng vậy, lực lượng cứu hộ đã được cử đi sau khi đợt sóng thần đầu tiên ập đến nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi.Đảo L của chúng tôi không lớn, lực lượng cảnh sát và nguồn lực cứu hộ cũng có hạn, hiện giờ nước biển còn chưa rút, tình hình ở những nơi khác trên đảo còn tệ hơn chúng tôi.Vì vậy trong trường hợp này, cứu hộ sẽ không đến chỗ chúng tôi nhanh như vậy.Bây giờ chúng tôi lo lắng nhất là những người bị thương nặng vừa rồi, phải nhanh chóng đưa họ đến bệnh viện.Tòa nhà bên bệnh viện cũng rất cao, cách xa biển nên tình huống chắc sẽ ổn.Nhưng hiện tại nước vẫn chưa rút, nếu không phải có bác sĩ khoa ngoại trong số du khách thì chúng tôi thực sự không biết phải làm gì...”“Có phải là vị bên trong vừa rồi không?”“Đúng vậy, anh ấy họ Lâm, cũng là người Kinh Quốc giống như chị, may mà có anh ấy, trước đó anh ấy bị sốt nên hôm nay không ra biển, may là anh ấy không rời khỏi khách sạn, nếu không thì...”Tây Mạn thấy cô nhíu mày thì an ủi: “Nhưng chị đừng lo lắng, chị không bị thương mà trước mắt khách sạn chúng tôi đều có đủ đồ dự trữ, mặc dù không có cứu hộ nhưng chỉ cần nước biển rút trong vài giờ nữa thì mọi người sẽ an toàn.”Nhưng Vưu Khê không thể yên tâm, không nhận được phản hồi của cứu hộ khác hoàn toàn với việc nhận được phản hồi sẽ cứu những người gặp nguy hiểm trước.Ngoài ra, ngay cả khi nước biển rút đi, sân bay duy nhất rời khỏi đảo L có thể không sử dụng được trong thời gian ngắn, vận tải bằng đường thủy bất tiện và vận chuyển bằng hàng không cũng không được, đảo L bị cô lập với thế giới.Trừ khi có nhân viên cứu hộ bên ngoài, nếu không theo chiều hướng của sóng thần lần này, e rằng các hòn đảo lớn xung quanh và ven biển đất liền sẽ bị ảnh hưởng, khi có thảm họa lớn thì phải tuân theo nguyên tắc lân cận, chờ đến khi có cứu hộ bên ngoài đến đây cũng không biết mất bao lâu.Hơn nữa liệu nước biển sẽ thật sự rút lui trong vài giờ nữa? Sóng thần đã đi qua nhưng mực nước vẫn ở khoảng tầng 4, nhìn thế nào cũng thấy bất thường.“Hãy làm như vậy đi, nếu các cậu ở đây nhận được phản hồi từ cứu hộ, dù là đến ngay hay phải hoãn lại, một khi có phản hồi hãy báo cho tôi biết? Tôi họ Vưu, ở phòng nào thì cậu đã biết.”“Được rồi, cô Vưu, không thành vấn đề.”“Cảm ơn.”“Không có gì.”Sau khi Vưu Khê rời khỏi tầng 6 lại tiếp tục đi xuống tầng 5, nơi này ít người, cả hành lang ẩm ướt, có người đóng chặt cửa phòng, có người bàn bạc có nên chuyển lên tầng trên ở hay không.Tầng 4 bị ngập hơn một nửa, Vưu Khê không xuống nữa, từ cửa cầu thang tầng 5 nhìn xuống thấy mấy con thuyền cao su được buộc bên ngoài tầng 4, cách đó không xa có thể nhìn thấy không ít dân bản xứ chèo thuyền đi vớt vật dụng trôi nổi trên mặt nước.Khi Vưu Khê trở lại tầng 7, người đã ít hơn trước, cô đăng ký thẻ phòng và tên hộ chiếu, nhận một phần cơm rồi quay lại tầng 13..