Chương 20: Chương 20
Vưu Khê nhớ tới nhiệm vụ lần này là trốn khỏi đảo L, cho nên dù bây giờ cô có thoát khỏi cơn sóng thần cũng không có nghĩa là nhiệm vụ đã thành công.Chỉ dựa vào bản thân cô thì không thể rời khỏi đảo L, cô không thể ở mãi trong phòng mà phải xuống dưới hỏi thăm một chút.Cô để điện thoại, hộ chiếu và ví tiền vào nhà kho ngôi sao, bỏ hai chai nước, một túi bánh mì vừa mua ở siêu thị nhỏ, một ít kẹo m út chocolate, khô bò và một số thứ linh tinh vào balo rồi rời khỏi phòng, đóng cửa lại.Tầng 13 vốn không có nhiều người, hơn nữa lại là buổi chiều, rất nhiều du khách đều ra biển nên lúc này lại càng ít người hơn.Vưu Khê đi ngang qua, cửa mấy phòng đều mở.Quần áo và đồ dùng hằng ngày của một số người vương vãi khắp sàn, họ đang hoảng loạn thu dọn hành lý; có người bật TV và không ngừng chuyển kênh để xem tin tức địa phương; có người ướt sũng đang ngồi trên sàn nhà, để lộ cánh tay bị thương cho người nhà khử trùng cầm máu; có đứa trẻ gào khóc gọi mẹ mà mẹ không ngừng gọi điện như ruồi không đầu.Khách sạn không bị cúp điện nhưng để đảm bảo an toàn nên Vưu Khê không có ý định đi thang máy, cô vừa đến cầu thang, nhân viên khách sạn đúng lúc mở cửa đi vào hành lang.Họ đến để an ủi du khách, theo thông báo của nhân viên, mỗi một phòng ở tầng này phải cử ra một người đại diện tới đây.Vưu Khê nhìn mười du khách bao gồm cả cô và cũng đại diện cho số phòng trên tầng mười ba.Mọi người đều chen chúc trong khu vực chờ thang máy lớn hơn một chút, một nhân viên mỉm cười và nói bằng tiếng phổ thông.“Mọi người không nên hoảng sợ, trước mắt thì sóng thần đã qua, nước biển sẽ rút trong vài giờ nữa.Điện thoại trong phòng hiện không hoạt động, thang máy cũng đã dừng và có thể bị cắt điện, nước bất cứ lúc nào.Nhưng mọi người đừng lo lắng, tầng trên khách sạn có máy phát điện dự phòng, cũng có một lượng nước dự trữ nhất định nhưng trước khi chính thức nhận được phản hồi của cứu hộ thì không thể sử dụng lãng phí như trước.Nước trong phòng tạm thời được cung cấp nửa tiếng mỗi ngày, từ bảy giờ đến bảy giờ ba mươi tối.Ngoài ra, khách sạn sẽ cung cấp miễn phí ba bữa mỗi ngày, số lượng có hạn cho mỗi du khách, du khách có thể mang thẻ phòng và hộ chiếu đến nhà hàng ở tầng 7 để lấy, mỗi hộ chiếu chỉ được lấy một phần.Cuối cùng, bốn tầng dưới của khách sạn đã bị nhấn chìm, không ít du khách và nhân viên khách sạn của khách sạn chúng ta đã bị nước biển cuốn trôi, không rõ tung tích.Tuy nhiên, lực lượng cứu hộ trước mắt đang được tổ chức để hỗ trợ công tác cứu hộ, tầng dưới có không ít người bị thương, hy vọng du khách có năng lực hoặc có hiểu biết về y học có thể chủ động tham gia, giúp đỡ lẫn nhau...”Nhân viên vừa mới nói xong thì du khách bắt đầu nói ra đủ các loại câu hỏi khác nhau.Có người không hiểu tiếng và nói rằng họ không hiểu hết, có người nói rằng hộ chiếu của họ bị mất, có người hỏi tình hình bên ngoài, khi nào lực lượng cứu hộ sẽ đến, có người khóc lóc kể lể không thể liên lạc với người nhà, không biết tìm người giải cứu họ như thế nào.Vưu Khê nghe được tin tức mình muốn, cô vẫn quyết định xuống tầng xem xét tình hình, thuận tiện đến nhà hàng tầng bảy lấy cơm, tuy cô không thiếu đồ ăn thức uống nhưng dưới hoàn cảnh này mà có hành động nổi trội sẽ chỉ khơi dậy sự nghi ngờ, vì vậy tốt hơn hết là nên giữ kín đáo.Tầng 12 cũng có rất ít du khách, xem ra đã được thông báo, không tính là hỗn loạn, cũng có du khách cầm thẻ phòng và hộ chiếu trong tay, hình như muốn xuống tầng nhận cơm.Tầng 11 và tầng 10 cũng tương tự, tầng 9 hiển nhiên có nhiều người hơn, có người ngồi hoặc đứng ở hành lang, đều quấn khăn tắm lớn của khách sạn, trên tay xách theo một túi nilon đựng đồ ăn nước uống, tựa vào đó nghỉ ngơi.Có nhân viên đang dẫn từng người vào phòng.Vì khách sạn này cách bờ biển khá xa, hơn nữa giá cao, xung quanh cũng không có nhiều quán ăn đêm cho nên tỷ lệ ở không cao.Vưu Khê hơi may mắn, ít nhất vào giai đoạn hiện nay vẫn chưa cần cô phải ở chung phòng với người khác..