Chương 46
Ngay sáng hôm sau, Hà Xuyên cùng An Cửu liền trở về nước, mặc cho trên người cô vẫn đang bị thương.
Đối với cô lúc này thì ba chính là điều cô lo lắng nhất. Ba cô đã biết chuyện rồi, nếu như ba mà xảy ra mệnh hệ gì thì cô chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình mất.
Nhìn Hà Xuyên như vậy, An Cửu cũng không đành lòng. Hắn còn chưa giải quyết hết tất cả chuyện ở đây xong, nhưng hắn vẫn gác lại để cùng cô trở về.
Trên đường đi, Hà Xuyên lo đến mức hai tay đan vào nhau. Dù cho An Cửu ở bên cạnh nói gì cô cũng không nghe thấy.
Hà Tuyên gửi địa chỉ bệnh viện cho cô. Anh nói rằng vì bệnh tình của ba khá nghiêm trọng nên anh đã đưa ba lên thành phố lớn, ở đó cũng có máy móc thiết bị và các bác sĩ giỏi nên anh mới có thể yên tâm.
Mất cả nửa ngày đi đường mệt mỏi.
Khi chiếc ô tô dừng lại ở trước cổng bệnh viện, Hà Xuyên không nghĩ nhiều mà lập tức xuống xe. An Cửu định đi cùng thì lại bị cô cản lại.
- Bệnh viện cũng gần biệt thự. Anh về nghỉ ngơi đi, em vào xem ba là được rồi.
Đương nhiên là An Cửu không đồng ý. Nhìn cô định quay người đi, hắn vội nắm lấy cổ tay cô rồi nói.
- Trong chuyện này tôi cũng có lỗi. Hãy để tôi vào nhận lỗi với ba.
- Anh không hiểu sao An Cửu? Ba em bị bệnh tim đấy, bây giờ anh đừng xuất hiện. Đợi cho khi nào ba khỏe lại thì anh hãy đến gặp ba. Nếu giờ anh gặp, ba mà kích động có xảy ra chuyện gì thì tình hình chỉ có tồi tệ hơn thôi!
Hà Xuyên vì vội vàng mà quát lớn.
Sau khi nói xong, cô mới thấy bản thân đã quá đáng với An Cửu. Mà hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng buông tay cô ra.
- Tôi không vào cũng được. Hãy nhớ em đang mang thai, cẩn thận.
- Vậy… Anh về nghỉ ngơi đi…
Nói rồi, Hà Xuyên liền chạy thẳng vào bên trong. An Cửu nhìn theo bóng lưng của Hà Xuyên, trong mắt nặng trĩu nỗi buồn. Rõ ràng hắn và cô đang rất yên lành, vì sao tất cả mọi chuyện xấu cứ liên tiếp diễn ra như thế?
Nghĩ đến đây, hắn thở dài ngồi vào trong xe.
Tài xế thấy vậy thì hỏi.
- An tiên sinh, vậy chúng ta có trở về trước hay là…
- Cho xe dừng lại ở chỗ nào đó, tôi ở đây đợi cô ấy!
Bên này, Hà Xuyên dò tìm mãi mới thấy phòng bệnh của cô.
Từ xa, cô đã trông thấy Hà Tuyên đang ngồi ở hàng ghế chờ trước cửa phòng bệnh.
Trông thấy cô, Hà Tuyên vội đứng dậy.
- Tiểu Xuyên…
Cô chạy đến, nắm lấy tay của anh trai gặng hỏi.
- Ba sao rồi anh?
Nhìn bộ dạng hớt hải của cô, Hà Tuyên có chút sót. Anh lấy từ trong túi ra 1 chiếc khăn tay rồi giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Vừa lau, anh vừa nói.
- Ba vừa mới tỉnh, có vẻ như ông ấy rất giận, anh không có dám vào.
- Là sao ba lại biết được chuyện này chứ?
- Anh nghe ông nội nói là 1 lát thư được gửi về cho ba. Đọc thư xong, ba liền thu dọn đồ lên đây tìm anh… Anh đã cố gắng giấu nhưng có vẻ như ba đã biết. Lúc ấy, ba sốc đến mức đau tim liền ngất đi…
Nói đến đây, Hà Xuyên nắm chặt chiếc khăn trên tay.
Anh không nghĩ rằng mọi chuyên lại có thể nghiêm trọng đến mức này.
Sau cái ch.ết của mẹ, anh biết ba rất kỳ thị nhưng kẻ giàu có kia. Nhưng thật không ngờ, ba lại phản ứng tới mức tái phát bệnh như thế này.
Hà Xuyên rơi nước mắt, cô quay người liềm mở cửa đi vào phòng bệnh.
Cửa vừa mở, cô thấy ba cô đang ngồi tựa vào thành giường. Sắc mặt ba cô trắng bệch, giống như không còn 1 chút sức sống nào. Mà điều đáng nói ở đây chính là vẻ mặt nghiêm nghị tức giận của ba cô khiến cho ai cũng rất e dè.
Thoắt thấy cửa mở, Hà Tiêu hướng mắt nhìn ra.
Thấy con gái đã đến, ông chỉ hừ lạnh rồi lên tiếng.
- Còn vác mặt đến đây gặp ta làm gì?
Hà Xuyên đi đến ngồi xuống cạnh giường. Trông thấy ba tiều tụy như vậy, cô rất thương ba.
Cô định giơ tay ra nắm lấy tay ba thì chợt ba rụt tay lại, còn giáng cho 1 cái bạt tai.
Hà Tuyên thấy vậy thì lên tiếng.
- Ba…
Nhưng Hà Tiêu chỉ nhìn chằm con gái. Khoé mắt của ông rỉ ra dòng lệ. Trên gương mặt đã xuất hiện nếp nhăn khắc khổ đó không thể kìm nén được nỗi lòng.
- Tiểu Xuyên, vì sao lại lừa dối ba? Con có coi ba là ba con không?
Hà Xuyên rơi nước mắt, đôi môi run run vươn tay nắm lấy tay của Hà Tiêu.
- Ba à, con biết ba vẫn còn ám ảnh về cái ch.ết của mẹ. Nhưng An Cửu thì khác… Anh ấy không giống những kẻ đó…
- Không giống? Đúng rồi, con có chứng kiến tận mắt khung cảnh năm đó đâu mà biết?
- Ba à, xin hãy nghe con nói đi…
- Con thật sự không biết, ngày hôm đó chính là ngày đáng sợ nhất trong cuộc đời ba. Đám người đó chà đạp mẹ con, đến khi bà ấy là 1 thi th.ể bọn chúng cũng không tha! Đó là người ba yêu nhất! Bọn chúng là 1 lũ máu lạnh, ỷ vào xuất thân cao quý mà coi thường những người như chúng ta!
Hà Xuyên rất muốn nói cho ba hiểu.
Nhưng ba cô đã thật sự bị hận thù làm cho mờ đi lý trí rồi.
Hà Xuyên khóc đến mức cô cảm thấy khó thở.
Nhưng sau đó, lời nói của ba khiến cô như ch.ết lặng.
- Con hãy rời xa An Cửu đi! Hoặc là con chọn ba, hoặc là con ở bên cái người con cho là tình yêu ấy!
Đối với cô lúc này thì ba chính là điều cô lo lắng nhất. Ba cô đã biết chuyện rồi, nếu như ba mà xảy ra mệnh hệ gì thì cô chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình mất.
Nhìn Hà Xuyên như vậy, An Cửu cũng không đành lòng. Hắn còn chưa giải quyết hết tất cả chuyện ở đây xong, nhưng hắn vẫn gác lại để cùng cô trở về.
Trên đường đi, Hà Xuyên lo đến mức hai tay đan vào nhau. Dù cho An Cửu ở bên cạnh nói gì cô cũng không nghe thấy.
Hà Tuyên gửi địa chỉ bệnh viện cho cô. Anh nói rằng vì bệnh tình của ba khá nghiêm trọng nên anh đã đưa ba lên thành phố lớn, ở đó cũng có máy móc thiết bị và các bác sĩ giỏi nên anh mới có thể yên tâm.
Mất cả nửa ngày đi đường mệt mỏi.
Khi chiếc ô tô dừng lại ở trước cổng bệnh viện, Hà Xuyên không nghĩ nhiều mà lập tức xuống xe. An Cửu định đi cùng thì lại bị cô cản lại.
- Bệnh viện cũng gần biệt thự. Anh về nghỉ ngơi đi, em vào xem ba là được rồi.
Đương nhiên là An Cửu không đồng ý. Nhìn cô định quay người đi, hắn vội nắm lấy cổ tay cô rồi nói.
- Trong chuyện này tôi cũng có lỗi. Hãy để tôi vào nhận lỗi với ba.
- Anh không hiểu sao An Cửu? Ba em bị bệnh tim đấy, bây giờ anh đừng xuất hiện. Đợi cho khi nào ba khỏe lại thì anh hãy đến gặp ba. Nếu giờ anh gặp, ba mà kích động có xảy ra chuyện gì thì tình hình chỉ có tồi tệ hơn thôi!
Hà Xuyên vì vội vàng mà quát lớn.
Sau khi nói xong, cô mới thấy bản thân đã quá đáng với An Cửu. Mà hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng buông tay cô ra.
- Tôi không vào cũng được. Hãy nhớ em đang mang thai, cẩn thận.
- Vậy… Anh về nghỉ ngơi đi…
Nói rồi, Hà Xuyên liền chạy thẳng vào bên trong. An Cửu nhìn theo bóng lưng của Hà Xuyên, trong mắt nặng trĩu nỗi buồn. Rõ ràng hắn và cô đang rất yên lành, vì sao tất cả mọi chuyện xấu cứ liên tiếp diễn ra như thế?
Nghĩ đến đây, hắn thở dài ngồi vào trong xe.
Tài xế thấy vậy thì hỏi.
- An tiên sinh, vậy chúng ta có trở về trước hay là…
- Cho xe dừng lại ở chỗ nào đó, tôi ở đây đợi cô ấy!
Bên này, Hà Xuyên dò tìm mãi mới thấy phòng bệnh của cô.
Từ xa, cô đã trông thấy Hà Tuyên đang ngồi ở hàng ghế chờ trước cửa phòng bệnh.
Trông thấy cô, Hà Tuyên vội đứng dậy.
- Tiểu Xuyên…
Cô chạy đến, nắm lấy tay của anh trai gặng hỏi.
- Ba sao rồi anh?
Nhìn bộ dạng hớt hải của cô, Hà Tuyên có chút sót. Anh lấy từ trong túi ra 1 chiếc khăn tay rồi giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Vừa lau, anh vừa nói.
- Ba vừa mới tỉnh, có vẻ như ông ấy rất giận, anh không có dám vào.
- Là sao ba lại biết được chuyện này chứ?
- Anh nghe ông nội nói là 1 lát thư được gửi về cho ba. Đọc thư xong, ba liền thu dọn đồ lên đây tìm anh… Anh đã cố gắng giấu nhưng có vẻ như ba đã biết. Lúc ấy, ba sốc đến mức đau tim liền ngất đi…
Nói đến đây, Hà Xuyên nắm chặt chiếc khăn trên tay.
Anh không nghĩ rằng mọi chuyên lại có thể nghiêm trọng đến mức này.
Sau cái ch.ết của mẹ, anh biết ba rất kỳ thị nhưng kẻ giàu có kia. Nhưng thật không ngờ, ba lại phản ứng tới mức tái phát bệnh như thế này.
Hà Xuyên rơi nước mắt, cô quay người liềm mở cửa đi vào phòng bệnh.
Cửa vừa mở, cô thấy ba cô đang ngồi tựa vào thành giường. Sắc mặt ba cô trắng bệch, giống như không còn 1 chút sức sống nào. Mà điều đáng nói ở đây chính là vẻ mặt nghiêm nghị tức giận của ba cô khiến cho ai cũng rất e dè.
Thoắt thấy cửa mở, Hà Tiêu hướng mắt nhìn ra.
Thấy con gái đã đến, ông chỉ hừ lạnh rồi lên tiếng.
- Còn vác mặt đến đây gặp ta làm gì?
Hà Xuyên đi đến ngồi xuống cạnh giường. Trông thấy ba tiều tụy như vậy, cô rất thương ba.
Cô định giơ tay ra nắm lấy tay ba thì chợt ba rụt tay lại, còn giáng cho 1 cái bạt tai.
Hà Tuyên thấy vậy thì lên tiếng.
- Ba…
Nhưng Hà Tiêu chỉ nhìn chằm con gái. Khoé mắt của ông rỉ ra dòng lệ. Trên gương mặt đã xuất hiện nếp nhăn khắc khổ đó không thể kìm nén được nỗi lòng.
- Tiểu Xuyên, vì sao lại lừa dối ba? Con có coi ba là ba con không?
Hà Xuyên rơi nước mắt, đôi môi run run vươn tay nắm lấy tay của Hà Tiêu.
- Ba à, con biết ba vẫn còn ám ảnh về cái ch.ết của mẹ. Nhưng An Cửu thì khác… Anh ấy không giống những kẻ đó…
- Không giống? Đúng rồi, con có chứng kiến tận mắt khung cảnh năm đó đâu mà biết?
- Ba à, xin hãy nghe con nói đi…
- Con thật sự không biết, ngày hôm đó chính là ngày đáng sợ nhất trong cuộc đời ba. Đám người đó chà đạp mẹ con, đến khi bà ấy là 1 thi th.ể bọn chúng cũng không tha! Đó là người ba yêu nhất! Bọn chúng là 1 lũ máu lạnh, ỷ vào xuất thân cao quý mà coi thường những người như chúng ta!
Hà Xuyên rất muốn nói cho ba hiểu.
Nhưng ba cô đã thật sự bị hận thù làm cho mờ đi lý trí rồi.
Hà Xuyên khóc đến mức cô cảm thấy khó thở.
Nhưng sau đó, lời nói của ba khiến cô như ch.ết lặng.
- Con hãy rời xa An Cửu đi! Hoặc là con chọn ba, hoặc là con ở bên cái người con cho là tình yêu ấy!