Chương 43
Vũ Giai vẫn còn đang bực tức bởi vì bị ba cấm túc trong phòng. Cô ta vẫn ngang bướng muốn ra ngoài thì lại bị 2 tên thuộc hạ đứng túc trực bên ngoài cản lại.
Đang lúc cô ta muốn phát điên, đập hết đồ đạc trong phòng xuống thì bên ngoài có tiếng động. Vũ Giai cau mày, ném chiếc bình cổ trên tay xuống giường rồi đi ra xem.
Khi cô ta vừa chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa đã bị ai đó đẩy nhanh ra, không may đập vào mặt cô ta.
Cú đập bất ngờ khiến Vũ Giai không kịp phản ứng, làm cho cô ta xoay xẩm mặt mày.
Hắng giọng, cô ta lập tức khó chịu quát lớn.
- Vào phòng còn không gõ cửa! Bị mù à!
- Vũ Giai…
Tiếng nói quen thuộc của Vũ Hoàng khiến Vũ Giai có chút giật mình.
Ngay khi cô ta định bụng sẽ sỉ nhụ.c Vũ Hoàng như mọi ngày thì anh ta đã nắm chặt lấy cổ tay của Vũ Giai, không nói thêm câu nào mà lôi cô ta ra ngoài.
Bị lôi đi bất ngờ, Vũ Giai ra sức phản kháng, nhưng cô ta càng giãy giụa thì Vũ Hoàng càng siết chặt tay lại.
- Khốn kiếp! Vũ Hoàng, anh ăn lo dửng mỡ phát điên cái gì vậy hả? Anh có tin tôi nói chuyện này với ba, để ba cho anh 1 trận không?
Mặc cho Vũ Giai gào thét, Vũ Hoàng vẫn làm ngơ.
Anh ta kéo đứa em gái này đi xuống tầng 1, sang toà biệt thự bên cạnh.
Vì chiều con gái nên khi nghe con gái bảo muốn sống riêng, Vũ Trương đã đặc biệt cho người xây thêm căn biệt thự này. Ông ta cho con gái sống riêng nhưng vẫn phải nằm trong sự bảo bọc của ông ta.
Đi đến đại sảnh chính, lúc này Vũ Giai thấy có chuyện không ổn bởi vì hơn mấy chục thuộc hạ đang nằm la liệt dưới đất.
Cô ta bắt đầu có chút hoảng sợ.
Vũ Hoàng kéo Vũ Giai đi đến.
Trước đại sảnh lớn, An Cửu đang ngồi nhàn nhã vắt chéo chân ngồi trên ghế. Chiếc áo sơ mi trên người hắn đã nhuốm cả mảng lớn máu. Thần sắc của hắn u tối, trên tay cầm 1 chiếc khăn tay trắng lau lau khẩu sún.g mày đen.
- An tiên sinh, tôi đã dẫn con bé đến. Những người ở đây vô tội, mong ngài đừng tiếp tục nữa!
Vũ Trương đang ngồi dựa vào cầu thang, 1 bên tay của ông ta bị trúng đạn bê bết máu. Sắc mặt của ông ta tái nhợt, dường như sắp ngất đến nơi.
Trông thấy con gái bị Vũ Hoàng dẫn đến, Vũ Trương có chút kích động.
- Vũ Hoàng, sao con lại dẫn em gái đến đây? Mau, dẫn con bé đi đi!
Vũ Trương định đứng dậy nhưng cơn đau cộng thêm cũng đã lớn tuổi khiến ông ta dường như kiệt sức.
Ông ta lăn lộn bao nhiêu năm, tham gia bao nhiêu trận chiến nhưng chưa thấy sự nh.ục nhã nào đáng hổ thẹn như hôm nay. An Cửu dẫn toàn thuộc hạ đã được huấn luyện đến. Trong khi đó, Vũ Trương không có chuẩn bị vì ông ta cứ nghĩ An Cửu sẽ không động đến mình.
Hơn mấy chục tên thuộc hạ của ông ta đều bị hạ hết, ngay cả đường dây liên lạc cứu viện cũng bị đám người kia chặn lại.
Sự thật đã vả cho ông ta 1 cái.
Có vẻ như ông ta đã quá coi thường An Cửu này rồi.
Thấy người đã được dẫn đến, An Cửu ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ tiến đến.
Hai tên kéo Vũ Hoàng về phía sau, trong khi đó hai tên còn lại giữ chặt Vũ Giai, ấn cô ta quỳ xuống.
Tên thuộc hạ khác cầm 1 chiếc roi da đi đến trước mặt của An Cửu.
Chợt hắn mở miệng.
- 50 roi! Cứ đánh hết sức!
Vũ Giai sợ hãi, cô ta quay lại nhìn về phía của ba mình, rơi nước mắt.
- Ba ơi, cứu con… Ba…
Vũ Trương cố gắng lết đến, từng giọt máu trên tay của ông ta nhỏ xuống sàn khiến hàng lông mày của An Cửu nhíu lại. Hắn là đang chướng mắt.
- An Cửu, tôi biết con gái tôi làm sai. Nhưng tôi cũng đã thay con bé xin lỗi cậu rồi. Cậu ra tay với con bé như vậy thì sao nó chịu nổi? Giờ cậu có điều kiện gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ đáp ứng. Chỉ cần cậu tha cho Vũ Giai…
Khoé miệng của An Cửu hơi cong lên. Thuộc hạ đứng phía sau hắn đi đến cản Vũ Trương lại.
Còn tên cầm roi da bắt đầu hành động.
Từng tiếng roi vút xuống vang lên, kèm theo đó là tiếng la hét thất thanh vì đau đớn của Vũ Giai.
- Đau quá… Ba ơi, cứu con với…a.a.a.a.a…
Vũ Trương mất bình tĩnh quát lớn.
- Dừng tay! An Cửu! Mày dám ra tay không nể mặt tao! Được lắm, tao nhất định sẽ cho mày phải trả giá! Mau thả con gái tao ra!
Nhưng mặc cho Vũ Trương có gào thét thế nào, tên thuộc hạ kia vẫn ra tay với Vũ Giai.
Mãi cho đến khi đánh đủ, tên đó mới dừng tay lại.
Lúc này, An Cửu đứng dậy đi đến trước mặt của Vũ Trương rồi mở miệng.
- Ông xót con gái ông, chẳng lẽ tôi không được xót vợ tôi hay sao?
- Mày có biết mày động vào tao thì mày sẽ có kết cục như thế nào không?
- Tôi biết!
- Vậy mà mày vẫn dám?
- Vì vợ tôi, cái gì tôi cũng dám!
Nói đến đây, 1 tên thuộc hạ chạy ra nói nhỏ vào tai của An Cửu. Chỉ biết sắc mặt hắn trầm lại, vội quay người đi vào căn phòng gần đó. Lát sau, hắn đi ra, trên tay ôm Hà Xuyên rồi cho người rút khỏi Vũ Gia.
Bấy giờ, Vũ Trương mới lết người đến chỗ con gái.
Vũ Giai bị đánh đến mức ngất xỉu. Trên lưng chằng chịt vết thương còn đang rỉ máu rất khủng khiếp.
Ôm con gái vào lòng, Vũ Trương tức giận quay sang nói với người quản gia bị đánh bị đánh ngất vừa mới tỉnh lại.
- Đi gọi điện cho các trưởng lão và các đại gia tộc khác ngay! An Cửu nhất định phải ch.ết!
Đang lúc cô ta muốn phát điên, đập hết đồ đạc trong phòng xuống thì bên ngoài có tiếng động. Vũ Giai cau mày, ném chiếc bình cổ trên tay xuống giường rồi đi ra xem.
Khi cô ta vừa chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa đã bị ai đó đẩy nhanh ra, không may đập vào mặt cô ta.
Cú đập bất ngờ khiến Vũ Giai không kịp phản ứng, làm cho cô ta xoay xẩm mặt mày.
Hắng giọng, cô ta lập tức khó chịu quát lớn.
- Vào phòng còn không gõ cửa! Bị mù à!
- Vũ Giai…
Tiếng nói quen thuộc của Vũ Hoàng khiến Vũ Giai có chút giật mình.
Ngay khi cô ta định bụng sẽ sỉ nhụ.c Vũ Hoàng như mọi ngày thì anh ta đã nắm chặt lấy cổ tay của Vũ Giai, không nói thêm câu nào mà lôi cô ta ra ngoài.
Bị lôi đi bất ngờ, Vũ Giai ra sức phản kháng, nhưng cô ta càng giãy giụa thì Vũ Hoàng càng siết chặt tay lại.
- Khốn kiếp! Vũ Hoàng, anh ăn lo dửng mỡ phát điên cái gì vậy hả? Anh có tin tôi nói chuyện này với ba, để ba cho anh 1 trận không?
Mặc cho Vũ Giai gào thét, Vũ Hoàng vẫn làm ngơ.
Anh ta kéo đứa em gái này đi xuống tầng 1, sang toà biệt thự bên cạnh.
Vì chiều con gái nên khi nghe con gái bảo muốn sống riêng, Vũ Trương đã đặc biệt cho người xây thêm căn biệt thự này. Ông ta cho con gái sống riêng nhưng vẫn phải nằm trong sự bảo bọc của ông ta.
Đi đến đại sảnh chính, lúc này Vũ Giai thấy có chuyện không ổn bởi vì hơn mấy chục thuộc hạ đang nằm la liệt dưới đất.
Cô ta bắt đầu có chút hoảng sợ.
Vũ Hoàng kéo Vũ Giai đi đến.
Trước đại sảnh lớn, An Cửu đang ngồi nhàn nhã vắt chéo chân ngồi trên ghế. Chiếc áo sơ mi trên người hắn đã nhuốm cả mảng lớn máu. Thần sắc của hắn u tối, trên tay cầm 1 chiếc khăn tay trắng lau lau khẩu sún.g mày đen.
- An tiên sinh, tôi đã dẫn con bé đến. Những người ở đây vô tội, mong ngài đừng tiếp tục nữa!
Vũ Trương đang ngồi dựa vào cầu thang, 1 bên tay của ông ta bị trúng đạn bê bết máu. Sắc mặt của ông ta tái nhợt, dường như sắp ngất đến nơi.
Trông thấy con gái bị Vũ Hoàng dẫn đến, Vũ Trương có chút kích động.
- Vũ Hoàng, sao con lại dẫn em gái đến đây? Mau, dẫn con bé đi đi!
Vũ Trương định đứng dậy nhưng cơn đau cộng thêm cũng đã lớn tuổi khiến ông ta dường như kiệt sức.
Ông ta lăn lộn bao nhiêu năm, tham gia bao nhiêu trận chiến nhưng chưa thấy sự nh.ục nhã nào đáng hổ thẹn như hôm nay. An Cửu dẫn toàn thuộc hạ đã được huấn luyện đến. Trong khi đó, Vũ Trương không có chuẩn bị vì ông ta cứ nghĩ An Cửu sẽ không động đến mình.
Hơn mấy chục tên thuộc hạ của ông ta đều bị hạ hết, ngay cả đường dây liên lạc cứu viện cũng bị đám người kia chặn lại.
Sự thật đã vả cho ông ta 1 cái.
Có vẻ như ông ta đã quá coi thường An Cửu này rồi.
Thấy người đã được dẫn đến, An Cửu ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ tiến đến.
Hai tên kéo Vũ Hoàng về phía sau, trong khi đó hai tên còn lại giữ chặt Vũ Giai, ấn cô ta quỳ xuống.
Tên thuộc hạ khác cầm 1 chiếc roi da đi đến trước mặt của An Cửu.
Chợt hắn mở miệng.
- 50 roi! Cứ đánh hết sức!
Vũ Giai sợ hãi, cô ta quay lại nhìn về phía của ba mình, rơi nước mắt.
- Ba ơi, cứu con… Ba…
Vũ Trương cố gắng lết đến, từng giọt máu trên tay của ông ta nhỏ xuống sàn khiến hàng lông mày của An Cửu nhíu lại. Hắn là đang chướng mắt.
- An Cửu, tôi biết con gái tôi làm sai. Nhưng tôi cũng đã thay con bé xin lỗi cậu rồi. Cậu ra tay với con bé như vậy thì sao nó chịu nổi? Giờ cậu có điều kiện gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ đáp ứng. Chỉ cần cậu tha cho Vũ Giai…
Khoé miệng của An Cửu hơi cong lên. Thuộc hạ đứng phía sau hắn đi đến cản Vũ Trương lại.
Còn tên cầm roi da bắt đầu hành động.
Từng tiếng roi vút xuống vang lên, kèm theo đó là tiếng la hét thất thanh vì đau đớn của Vũ Giai.
- Đau quá… Ba ơi, cứu con với…a.a.a.a.a…
Vũ Trương mất bình tĩnh quát lớn.
- Dừng tay! An Cửu! Mày dám ra tay không nể mặt tao! Được lắm, tao nhất định sẽ cho mày phải trả giá! Mau thả con gái tao ra!
Nhưng mặc cho Vũ Trương có gào thét thế nào, tên thuộc hạ kia vẫn ra tay với Vũ Giai.
Mãi cho đến khi đánh đủ, tên đó mới dừng tay lại.
Lúc này, An Cửu đứng dậy đi đến trước mặt của Vũ Trương rồi mở miệng.
- Ông xót con gái ông, chẳng lẽ tôi không được xót vợ tôi hay sao?
- Mày có biết mày động vào tao thì mày sẽ có kết cục như thế nào không?
- Tôi biết!
- Vậy mà mày vẫn dám?
- Vì vợ tôi, cái gì tôi cũng dám!
Nói đến đây, 1 tên thuộc hạ chạy ra nói nhỏ vào tai của An Cửu. Chỉ biết sắc mặt hắn trầm lại, vội quay người đi vào căn phòng gần đó. Lát sau, hắn đi ra, trên tay ôm Hà Xuyên rồi cho người rút khỏi Vũ Gia.
Bấy giờ, Vũ Trương mới lết người đến chỗ con gái.
Vũ Giai bị đánh đến mức ngất xỉu. Trên lưng chằng chịt vết thương còn đang rỉ máu rất khủng khiếp.
Ôm con gái vào lòng, Vũ Trương tức giận quay sang nói với người quản gia bị đánh bị đánh ngất vừa mới tỉnh lại.
- Đi gọi điện cho các trưởng lão và các đại gia tộc khác ngay! An Cửu nhất định phải ch.ết!