Chương 27: Năm mới
Sau khi đóng cửa tiệm để nghỉ tết, Cẩn Dao lại càng bận rộn hơn. Cô chạy qua chạy lại giữa Lục Bảo và nhà ba mẹ để giúp mọi người chuẩn bị đồ đón năm mới. Lục Tử Dương cũng rảnh lên hay đi phụ mọi người cùng cô. Chủ yếu vẫn là lấy lòng ba mẹ vợ. Anh giúp được là bởi vì lượng công việc cuối năm thường sẽ ít đi so với bình thường. Những công việc nhỏ nhặt thì anh giao lại hết cho Phong Lẫm.
Trong khi Diệp Cẩn Dao và Lục Tử Dương đang vui vẻ bên nhau thì Phong Lẫm lại phải vùi đầu vào công việc. Thương thay cho phận làm trợ lý tổng tài của tập đoàn đứng đầu. Bình thường thì cũng có nhiều phúc lợi nhưng khi tổng tài lạnh lùng đã yêu thì ở bên cạnh sẽ có cảm giác như ở gần bạo quân. Sai sót một xíu với bà chủ là mất việc như chơi, cuối năm thì phải giải quyết tất cả việc của công ty để boss có thời gian bên cạnh bà chủ. Phong Lẫm vừa ngồi làm việc vừa oán thán.
- Lục tổng, anh thật quá đáng. Để giải quyết xong công việc mà mấy ngày nay tôi không được ngủ rồi đó.
Hai mắt của Phong Lẫm đầy cuồng thâm, nhìn y chang con gấu panda. Anh trách ông trời thật bất công, ông chủ thì được vui vẻ bên cạnh phu nhân của mình còn anh lại phải ở cạnh đống giấy tờ chồng chất. Ôi cái lỗi đau này ai thấu cho.
Ngày 30 tất cả người làm ở Lục Bảo đều về quê ăn tết lên trong nhà chỉ còn lại mỗi Cẩn Dao và Lục Tử Dương. Cô định sáng dậy sớm để chuẩn bị cơm nhưng ai dè mệt quá lên ngủ tận đến 8 giờ mới thức giấc. Cô mở mắt ra thì bên cạnh đã trống không. Cô lờ đờ đi xuống phòng bếp, đập vào mắt cô là mỹ nam trong chiếc áo sơ mi trắng, tay cầm chảo, tay cầm muôi.
- Đây chính là nam thần xuống bếp trong truyền thuyết a~
Lục Tử Dương nghe thấy tiếng cô liền xoay người lại. Khuôn mặt tuấn tú, áo sơ mi trắng để lộ ngực. Trên ngực còn có mấy giọt mồ hôi chảy xuống. Cẩn Dao nuốt nước bọt, hai má hơi ửng đỏ. Lục Tử Dương mỉn cười nhìn cô.
- Em dậy rồi à, mau lại đây ăn sáng đi.
Cô chạy đến, trao cho anh một nụ hôn má thay cho lời chào buổi sáng. Bình thường cô sẽ không làm vậy, nhưng đứng trước mỹ nam trong bếp này ai mà trụ nổi. Cô vừa quay người định ngời vào bàn ăn thì Tử Dương kéo cô lại. Anh nâng cằm, hôn cô thật sâu đến mức khiến cô ngừng thở mất một nhịp.
- Anh làm gì vậy??
Anh nhếch mép cười.
- Đây mới là nụ hôn chào buổi sáng mà anh muốn.
Cô hết nói nổi với anh luôn rồi, anh đây là được đằng chân lên đằng đầu mà. Cô cũng không thèm chấp với anh vì bây giờ thứ cô quan tâm chính là tất cả mấy món ăn được bày trên bàn. Chúng đều là những món mà cô thích ăn, nào là sườn xào chua ngọt, cá hấp thảo dược, bánh bao thỏ nhỏ,... đặc biệt món tráng miệng lại là bánh kem dâu tây và trà sữa dâu tây. Hai món cô thích nhất đã bày sẵn trên bàn rồi, giờ mà còn chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt nữa thì đó chắc chắn không phải là Diệp Cẩn Dao. Cô nhanh chóng chạy ra bàn, ăn một cách vui vẻ. Nhìn cô ăn hạnh phúc như vậy Tử Dương cũng cảm thấy hạnh phúc theo.
- Tối nay công ty anh tổ chức tiệc tất niên, em muốn đi không?
Cô trực tiếp lắc đầu mà không cần suy nghĩ. Tử Dương ra chiêu tất sát, tấn công bằng đòn tâm lí, trực tiếp vào sở thích của cô.
- Ở đó sẽ có nhiều bánh ngọt lắm đấy!
Lại là chiêu này, lúc bé khi mới quen anh, anh vốn đã biết nấu ăn nên mỗi khi muốn cô ngồi yên một chỗ là lại lôi đồ ăn ra làm giao dịch. Cô có hơi do dự, đăm chiêu suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
- Em hông đi đâu. Tối nay em về nhà với ba mẹ rồi! Em muốn xem pháo bông cùng với ba mẹ.
Thói quen của cô là ngắm pháo bông cùng với người trong gia đình nên dù sống ở khách sạn thì đêm giao thừa nhất định vẫn về nhà.
Lục Tử Dương biết anh không ngăn nổi cái tính bướng bỉnh của cô nên cũng không khuyên gì nữa. Dù sao thuyết phục cũng vô ích.
- Anh sẽ cố gắng về sớm để xem cùng em.
Cô đang ăn đột nhiên dừng lại. Cô nghĩ ra điều gì đó khiến cô nhất định phải thay đổi quyết định.
- Em nghĩ lại rồi. Em sẽ đi, nhưng chúng ta sẽ phải đến nhà ba mẹ em trước chín giờ tối.
Thấy cô thay đổi quyết định làm anh rất ngạc nhiên. Anh tò mò không biết điều gì khiến cô lại thay đổi nhanh đến vậy.
Cẩn Dao nhìn chằm chằm Tử Dương, bỗng cô thở dài.
- Sao anh lại đẹp như vậy chứ. Nếu để anh đi một mình thì thể nào cũng sẽ xuất hiện thêm Triệu Na, Điệp Na,... nữa cho mà coi.
Anh liền phì cười trước lời nói của cô.
- Nếu anh không đẹp thì sao gặp được em? Mà em ghen sao???
Đúng vậy, nếu anh không đẹp sao có thể gặp được cô. Hồi bé cô cứu anh cũng là vì vẻ ngoài của anh mà. Cô coi trọng tính cách hơn nhưng vẻ ngoài cũng quan trọng không kém. Tính ra cô mê trai từ bé luôn đó. Mặt cô hơn ửng đỏ khi bị nói trúng tim đen. Cô trực tiếp trả lời câu hỏi thứ hai luôn.
- Em ghen thì sao! Người đàn ông của em đừng có ai mơ tưởng đến.
Anh rất thoả mãn với câu trả lời của cô. Anh hài lòng mỉn cười nhìn cô. Cẩn Dao cũng không để ý biểu cảm của anh lắm mà lại tiếp tục say xưa ăn uống.
Cô vừa ăn xong thì các nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước đều đua nhau đến. Ai nấy đều thuyết phục cô lựa chọn nhãn hiệu của mình. Cẩn Dao nắt đầu cảm thấy hơi ồn ào, phiền toái, tính kiên nhẫn cũng bắt đầu giảm xuống. Cô im lặng một lúc nhưng họ vẫn không ngừng việc tranh nhau lại khiến cô bực mình, quát lớn.
- Tất cả dừng lại cho tôi.
Tiếng quát của cô khiến ai lấy đều giật mình, không khí cũng trở về vẻ yên tĩnh mà cô cần. Mọi người sợ hãi, bốn mắt nhìn nhau, không dám nói thêm một câu nào.
Lục Tử Dương làm việc trên lầu, nghe tiếng Cẩn Dao cũng vội vàng xuống xem tình hình. Anh nhìn cô bực tức như vậy liền đằng đằng sát khí nhìn đám người đã làm cho tâm trạng trở lên như vậy. Mấy nhà thiết kế, ai nấy đều đứng hình trước ánh mắt sắc lẹm đó. Lục Tử Dương hơi nhíu mày nhưng ánh mắt anh nhìn Cẩn Dao vẫn mang theo vẻ nuông chiều. Anh đến gần cô, dùng đôi bàn tay to lớn của mình sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại kia.
- Em sao vậy? Ai làm em khó chịu à?
Như để giải toả sự bực tức trong người, cô dùng một lực vừa phải nhéo má Tử Dương.
- Là anh đó!
Mấy người ở đấy sốc đến ngớ người. Họ không tin được vào mắt mình, ai cũng nghĩ cảnh tượng trước mắt chỉ là họ ngủ mơ thôi. Trên đời này vậy mà lại có người dám đối xử như vậy với Lục tổng. Người nào người nấy đều bảo người bên cạnh hãy nhéo mình một cái xem đây là mơ hay thực.
Lục Tử Dương ngơ ngác nhìn cô. Anh không biết bản thân mình đã làm sai ở đâu mà khiến cô bực mình đến vậy. Nhìn khuôn mặt anh bây giờ là cô cũng đủ hiểu anh đang nghĩ gì rồi. Cô quyết định nói lý do cho anh nghe, giọng điệu cô có chút giận dỗi.
- Anh cho nhiều người đến đây như vậy là để làm gì? Ồn ào chết đi được.
Lần này là anh thất trách rồi. Anh quên mất là nhìn cô hoạt bát vậy thôi nhưng từ nhỏ đã ghét có nhiều người ở xung quanh. Cô ghét sự ồn ào mà họ gây ra.
Đám người kia nghe vậy liền tức sôi máu. Họ đường đường là nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu, vậy mà cô lại dám nói họ ồn ào.
Lục Tử Dương thở dài nhìn cô, trong lòng có chút áy náy.
- Là anh thất trách rồi, xin lỗi em.
Cô nhìn anh bây giờ lại thấy mình có chút quá đáng. Dù sao anh cũng chỉ muốn cho cô những bộ quần áo mà cô thấy đẹp nhất, phù hợp nhất với bản thân mà thôi. Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
- Anh không cần xin lỗi. Nhưng bù lại, anh giúp em chọn lễ phục đi. Nói trước là em không muốn thử đi thử lại đâu đó.
Thấy nụ cười trên mặt cô đã trở lại, anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Anh nhìn một lượt những bộ quần áo mà họ mang đến.
Trước buổi tiệc của công ty bắt đầu, cô thay chiếc váy mà Lục Tử Dương đã chọn cho mình. Anh chọn bộ lễ phục có tên là Subwway Dress hay gọi là Váy tàu điện ngầm. Subwway Dress có màu trắng ngà. Vạt áo có đường viền cổ áo giảm mạnh và được làm bằng hai mảnh vải nhẹ nhàng, giống như một chiếc dây nối với nhau đến sau phía cổ, để lộ cánh tay, vai thon gọn, tấm lưng mảnh khảnh, trắng nõn của cô. Dây áo được gắn vào một dải băng ngay dưới ngực. Đầm ôm sát từ đó tôn lên vòng eo thon tự nhiên. Một chiếc thắt lưng mềm và hẹp được quấn quanh thân, đan chéo ở phía trước rồi thắt thành một chiếc nơ nhỏ gọn gàng ở thắt lưng. Bên dưới cạp là một chiếc váy xếp ly mềm mại dài đến ngang bắp chân. Có một khoá kéo ở phía sau dây áo và nhiều chiếc cúc ở đằng sau vạt áo. Chiếc váy như tôn lên cơ thể gợi cảm của cô.
Khi cô khoác tay Tử Dương bước vào sảnh tiệc tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, mọi lời bàn tán lại bắt đầu xôn xao. Nhưng bỗng nhiên cô lại thấy mọi người không hó hé nửa lời nào nữa. Cô liếc nhìn khuôn mặt người đàn ông bên cạnh.p Thì ra để giảm áp lực cho cô mà anh đã lạnh lùng trừng mắt với những người đang bàn luận về cô ở đó. Cô kéo tay áo y, nhẹ nhàng cười.
- Em không sao đâu, cũng đã quen rồi nên đừng trừng mắt nữa.
Tiệc bắt đầu sau màn phát biểu của Lục Tử Dương. Khi buổi phát biểu vừa kết thúc những cổ đông tranh nhau kính rượu anh.
Cẩn Dao không thích anh uống rượu vì nó sẽ ảnh hưởng tới dạ dày, liền đứng ra ngăn lại.
- Xin lỗi các vị, Lục tổng không uống rượu đâu!
Ai nấy trong căn phòng đều đổ ánh mắt về phía cô. Có một vài cổ đông còn nhìn cô với ánh mắt bất mãn. Một cô gái không có danh tiếng, địa vị trong giới thượng lưu lại dám ăn nói như vậy với họ. Nhưng không có ai dám lên tiếng vì ai cũng biết người được đi cùng với vị tổng tài thần bí kia thì chắc chắn có thân phận không nhỏ.Một người đàn ông tỏ hẳn thái độ khinh thường với cô.
- Cô là ai mà dám ăn nói với tôi như vậy???
Lục Tử Dương ném cho ông ta một ánh mắt lạnh lùng rợn cả sống lưng. Ông ta im bặt trước ánh mắt đáng sợ đó. Lục Tử Dương kéo cô vào trong lòng.
- Cô ấy là bạn gái tôi. Ai cho ông quyền hạn quát tháo trước mặt cô ấy. Tôi nghĩ chúng ta không cần hợp tác nữa đâu.
Ông ta vội vàng xin lỗi. Nhưng quá muộn rồi, đến y còn không dám lớn tiếng với cô thì ông ta là cái thá gì mà dám hét lên với cô cơ chứ.
Trong khi tất cả người trong công ty đang bất ngờ trước lời của Lục Tử Dương thì cô lại thất thần. Chỉ ngày mai thôi, cả thế giới sẽ biết cô là bạn gái của anh vì anh là người được giới truyền thông quan tâm nhất. Mà bữa tiệc hôm nay lại có rất nhiều phóng viên.
Nhân viên trong công ty, dù có chức gì thì cũng muốn thử tiếp xúc với vị bà chủ trong truyền thuyết này. Nhưng không ai có cơ hội vì lúc nào Lục tổng cũng giữ chặt cô ấy bên mình.
Lục Tử Dương không làm gì trong bữa tiệc mà chỉ ngồi yên một chỗ bên cạnh cô. Thỉnh thoảng sẽ sai Phong Lẫm đi lấy một ít bánh kem cho cô.
Cẩn Dao để ý đồng hồ, đúng gần 9 giờ cô đòi Tử Dương đi về. Hai người bỏ lại Phong Lẫm, trực tiếp lấy xe đi về nhà ba mẹ cô. Phong Lẫm sốc không còn gì để sốc hơn, anh lái xe qua đón hai người họ mà họ lại lấy xe về trước, vậy rồi anh về bằng cái gì.
Vừa về nhà, Cẩn Dao đã dắt Tử Dương đi thay đồ. Cô đưa anh một bô quần áo của Diệp Minh, còn quần áo cô ở nhà sẵn có rồi. Hai người thay xong quần áo thì xuống bếp phụ mẹ làm cơm cúng. Diệp Thiên cũng về rồi, đang ngồi báo cáo kết quả theo dõi Lục Tử Dương trong một tháng qua. Diệp Thiên đưa cho ba một xấp giấy.
- Đây là những thứ con thu được trong một tháng qua và trước đó nữa. Cuối cùng con đưa ra được kết luận, anh ta hoàn toàn phù hợp với chị.
Gần 11 giờ, Đường Dạ cũng đến nhà cô. Vì Đường Dạ không còn gia đình nên năm nào anh cũng tới đây đón năm mới cùng với gia đình cô. Mẹ cô đang nấu, vừa nhìn thấy Đường Dạ liền bỏ giở đấy để ra ngoài chào đón anh.
- Đường Dạ đến rồi đấy à, sao năm nay con tới muộn vậy?
Nhìn thấy nụ cười mà mọi người chào đón mình, Đường Dạ cảm thấy rất hạnh phúc. Từ khi quen Cẩn Dao, cô luôn cho anh những hạnh phúc ấm áp, cô còn cho anh một gia đình để về. Với anh bây giờ, thành viên trong nhà này là tất cả.
Diệp Minh từ trên lầu chạy xuống kéo Đường Dạ đi.
- Anh, em có chuyện muốn nhờ!
Cuối cùng khoảnh khắc chào đón giao thừa cũng đã đến. Cả nhà cô cùng lên sân thượng để ngắm pháo hoa. Trong ánh sáng pháo hoa rực rỡ, Cẩn Dao cười tươi như hoa, nhìn Lục Tử Dương. Còn anh vẫn luôn nhìn cô đầy nuông chiều. Gặp lại anh vậy mà cũng đã nửa năm rồi, cứ như là mơ vậy. Cô thấy rất hạnh phúc khi gặp lại anh. cô thì thầm bên tai y.
- Lục Tử Dương, em yêu anh!
Y nhẹ nhàng vén tóc cô lên. Nhẹ nhàng hôn lên chán cô.
" Gặp được em chính là món quà trời cao ban cho anh. Gặp lại được em chính là đặc quyền lớn nhất trong cuộc đời anh. Em giống như thiên thần trời cao phái đến bên anh vậy. Cảm ơn vì đã cho anh được ở bên em!"
- Anh cũng yêu em. Em chính là tất cả của anh.
Trong khi Diệp Cẩn Dao và Lục Tử Dương đang vui vẻ bên nhau thì Phong Lẫm lại phải vùi đầu vào công việc. Thương thay cho phận làm trợ lý tổng tài của tập đoàn đứng đầu. Bình thường thì cũng có nhiều phúc lợi nhưng khi tổng tài lạnh lùng đã yêu thì ở bên cạnh sẽ có cảm giác như ở gần bạo quân. Sai sót một xíu với bà chủ là mất việc như chơi, cuối năm thì phải giải quyết tất cả việc của công ty để boss có thời gian bên cạnh bà chủ. Phong Lẫm vừa ngồi làm việc vừa oán thán.
- Lục tổng, anh thật quá đáng. Để giải quyết xong công việc mà mấy ngày nay tôi không được ngủ rồi đó.
Hai mắt của Phong Lẫm đầy cuồng thâm, nhìn y chang con gấu panda. Anh trách ông trời thật bất công, ông chủ thì được vui vẻ bên cạnh phu nhân của mình còn anh lại phải ở cạnh đống giấy tờ chồng chất. Ôi cái lỗi đau này ai thấu cho.
Ngày 30 tất cả người làm ở Lục Bảo đều về quê ăn tết lên trong nhà chỉ còn lại mỗi Cẩn Dao và Lục Tử Dương. Cô định sáng dậy sớm để chuẩn bị cơm nhưng ai dè mệt quá lên ngủ tận đến 8 giờ mới thức giấc. Cô mở mắt ra thì bên cạnh đã trống không. Cô lờ đờ đi xuống phòng bếp, đập vào mắt cô là mỹ nam trong chiếc áo sơ mi trắng, tay cầm chảo, tay cầm muôi.
- Đây chính là nam thần xuống bếp trong truyền thuyết a~
Lục Tử Dương nghe thấy tiếng cô liền xoay người lại. Khuôn mặt tuấn tú, áo sơ mi trắng để lộ ngực. Trên ngực còn có mấy giọt mồ hôi chảy xuống. Cẩn Dao nuốt nước bọt, hai má hơi ửng đỏ. Lục Tử Dương mỉn cười nhìn cô.
- Em dậy rồi à, mau lại đây ăn sáng đi.
Cô chạy đến, trao cho anh một nụ hôn má thay cho lời chào buổi sáng. Bình thường cô sẽ không làm vậy, nhưng đứng trước mỹ nam trong bếp này ai mà trụ nổi. Cô vừa quay người định ngời vào bàn ăn thì Tử Dương kéo cô lại. Anh nâng cằm, hôn cô thật sâu đến mức khiến cô ngừng thở mất một nhịp.
- Anh làm gì vậy??
Anh nhếch mép cười.
- Đây mới là nụ hôn chào buổi sáng mà anh muốn.
Cô hết nói nổi với anh luôn rồi, anh đây là được đằng chân lên đằng đầu mà. Cô cũng không thèm chấp với anh vì bây giờ thứ cô quan tâm chính là tất cả mấy món ăn được bày trên bàn. Chúng đều là những món mà cô thích ăn, nào là sườn xào chua ngọt, cá hấp thảo dược, bánh bao thỏ nhỏ,... đặc biệt món tráng miệng lại là bánh kem dâu tây và trà sữa dâu tây. Hai món cô thích nhất đã bày sẵn trên bàn rồi, giờ mà còn chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt nữa thì đó chắc chắn không phải là Diệp Cẩn Dao. Cô nhanh chóng chạy ra bàn, ăn một cách vui vẻ. Nhìn cô ăn hạnh phúc như vậy Tử Dương cũng cảm thấy hạnh phúc theo.
- Tối nay công ty anh tổ chức tiệc tất niên, em muốn đi không?
Cô trực tiếp lắc đầu mà không cần suy nghĩ. Tử Dương ra chiêu tất sát, tấn công bằng đòn tâm lí, trực tiếp vào sở thích của cô.
- Ở đó sẽ có nhiều bánh ngọt lắm đấy!
Lại là chiêu này, lúc bé khi mới quen anh, anh vốn đã biết nấu ăn nên mỗi khi muốn cô ngồi yên một chỗ là lại lôi đồ ăn ra làm giao dịch. Cô có hơi do dự, đăm chiêu suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
- Em hông đi đâu. Tối nay em về nhà với ba mẹ rồi! Em muốn xem pháo bông cùng với ba mẹ.
Thói quen của cô là ngắm pháo bông cùng với người trong gia đình nên dù sống ở khách sạn thì đêm giao thừa nhất định vẫn về nhà.
Lục Tử Dương biết anh không ngăn nổi cái tính bướng bỉnh của cô nên cũng không khuyên gì nữa. Dù sao thuyết phục cũng vô ích.
- Anh sẽ cố gắng về sớm để xem cùng em.
Cô đang ăn đột nhiên dừng lại. Cô nghĩ ra điều gì đó khiến cô nhất định phải thay đổi quyết định.
- Em nghĩ lại rồi. Em sẽ đi, nhưng chúng ta sẽ phải đến nhà ba mẹ em trước chín giờ tối.
Thấy cô thay đổi quyết định làm anh rất ngạc nhiên. Anh tò mò không biết điều gì khiến cô lại thay đổi nhanh đến vậy.
Cẩn Dao nhìn chằm chằm Tử Dương, bỗng cô thở dài.
- Sao anh lại đẹp như vậy chứ. Nếu để anh đi một mình thì thể nào cũng sẽ xuất hiện thêm Triệu Na, Điệp Na,... nữa cho mà coi.
Anh liền phì cười trước lời nói của cô.
- Nếu anh không đẹp thì sao gặp được em? Mà em ghen sao???
Đúng vậy, nếu anh không đẹp sao có thể gặp được cô. Hồi bé cô cứu anh cũng là vì vẻ ngoài của anh mà. Cô coi trọng tính cách hơn nhưng vẻ ngoài cũng quan trọng không kém. Tính ra cô mê trai từ bé luôn đó. Mặt cô hơn ửng đỏ khi bị nói trúng tim đen. Cô trực tiếp trả lời câu hỏi thứ hai luôn.
- Em ghen thì sao! Người đàn ông của em đừng có ai mơ tưởng đến.
Anh rất thoả mãn với câu trả lời của cô. Anh hài lòng mỉn cười nhìn cô. Cẩn Dao cũng không để ý biểu cảm của anh lắm mà lại tiếp tục say xưa ăn uống.
Cô vừa ăn xong thì các nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước đều đua nhau đến. Ai nấy đều thuyết phục cô lựa chọn nhãn hiệu của mình. Cẩn Dao nắt đầu cảm thấy hơi ồn ào, phiền toái, tính kiên nhẫn cũng bắt đầu giảm xuống. Cô im lặng một lúc nhưng họ vẫn không ngừng việc tranh nhau lại khiến cô bực mình, quát lớn.
- Tất cả dừng lại cho tôi.
Tiếng quát của cô khiến ai lấy đều giật mình, không khí cũng trở về vẻ yên tĩnh mà cô cần. Mọi người sợ hãi, bốn mắt nhìn nhau, không dám nói thêm một câu nào.
Lục Tử Dương làm việc trên lầu, nghe tiếng Cẩn Dao cũng vội vàng xuống xem tình hình. Anh nhìn cô bực tức như vậy liền đằng đằng sát khí nhìn đám người đã làm cho tâm trạng trở lên như vậy. Mấy nhà thiết kế, ai nấy đều đứng hình trước ánh mắt sắc lẹm đó. Lục Tử Dương hơi nhíu mày nhưng ánh mắt anh nhìn Cẩn Dao vẫn mang theo vẻ nuông chiều. Anh đến gần cô, dùng đôi bàn tay to lớn của mình sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại kia.
- Em sao vậy? Ai làm em khó chịu à?
Như để giải toả sự bực tức trong người, cô dùng một lực vừa phải nhéo má Tử Dương.
- Là anh đó!
Mấy người ở đấy sốc đến ngớ người. Họ không tin được vào mắt mình, ai cũng nghĩ cảnh tượng trước mắt chỉ là họ ngủ mơ thôi. Trên đời này vậy mà lại có người dám đối xử như vậy với Lục tổng. Người nào người nấy đều bảo người bên cạnh hãy nhéo mình một cái xem đây là mơ hay thực.
Lục Tử Dương ngơ ngác nhìn cô. Anh không biết bản thân mình đã làm sai ở đâu mà khiến cô bực mình đến vậy. Nhìn khuôn mặt anh bây giờ là cô cũng đủ hiểu anh đang nghĩ gì rồi. Cô quyết định nói lý do cho anh nghe, giọng điệu cô có chút giận dỗi.
- Anh cho nhiều người đến đây như vậy là để làm gì? Ồn ào chết đi được.
Lần này là anh thất trách rồi. Anh quên mất là nhìn cô hoạt bát vậy thôi nhưng từ nhỏ đã ghét có nhiều người ở xung quanh. Cô ghét sự ồn ào mà họ gây ra.
Đám người kia nghe vậy liền tức sôi máu. Họ đường đường là nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu, vậy mà cô lại dám nói họ ồn ào.
Lục Tử Dương thở dài nhìn cô, trong lòng có chút áy náy.
- Là anh thất trách rồi, xin lỗi em.
Cô nhìn anh bây giờ lại thấy mình có chút quá đáng. Dù sao anh cũng chỉ muốn cho cô những bộ quần áo mà cô thấy đẹp nhất, phù hợp nhất với bản thân mà thôi. Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
- Anh không cần xin lỗi. Nhưng bù lại, anh giúp em chọn lễ phục đi. Nói trước là em không muốn thử đi thử lại đâu đó.
Thấy nụ cười trên mặt cô đã trở lại, anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Anh nhìn một lượt những bộ quần áo mà họ mang đến.
Trước buổi tiệc của công ty bắt đầu, cô thay chiếc váy mà Lục Tử Dương đã chọn cho mình. Anh chọn bộ lễ phục có tên là Subwway Dress hay gọi là Váy tàu điện ngầm. Subwway Dress có màu trắng ngà. Vạt áo có đường viền cổ áo giảm mạnh và được làm bằng hai mảnh vải nhẹ nhàng, giống như một chiếc dây nối với nhau đến sau phía cổ, để lộ cánh tay, vai thon gọn, tấm lưng mảnh khảnh, trắng nõn của cô. Dây áo được gắn vào một dải băng ngay dưới ngực. Đầm ôm sát từ đó tôn lên vòng eo thon tự nhiên. Một chiếc thắt lưng mềm và hẹp được quấn quanh thân, đan chéo ở phía trước rồi thắt thành một chiếc nơ nhỏ gọn gàng ở thắt lưng. Bên dưới cạp là một chiếc váy xếp ly mềm mại dài đến ngang bắp chân. Có một khoá kéo ở phía sau dây áo và nhiều chiếc cúc ở đằng sau vạt áo. Chiếc váy như tôn lên cơ thể gợi cảm của cô.
Khi cô khoác tay Tử Dương bước vào sảnh tiệc tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, mọi lời bàn tán lại bắt đầu xôn xao. Nhưng bỗng nhiên cô lại thấy mọi người không hó hé nửa lời nào nữa. Cô liếc nhìn khuôn mặt người đàn ông bên cạnh.p Thì ra để giảm áp lực cho cô mà anh đã lạnh lùng trừng mắt với những người đang bàn luận về cô ở đó. Cô kéo tay áo y, nhẹ nhàng cười.
- Em không sao đâu, cũng đã quen rồi nên đừng trừng mắt nữa.
Tiệc bắt đầu sau màn phát biểu của Lục Tử Dương. Khi buổi phát biểu vừa kết thúc những cổ đông tranh nhau kính rượu anh.
Cẩn Dao không thích anh uống rượu vì nó sẽ ảnh hưởng tới dạ dày, liền đứng ra ngăn lại.
- Xin lỗi các vị, Lục tổng không uống rượu đâu!
Ai nấy trong căn phòng đều đổ ánh mắt về phía cô. Có một vài cổ đông còn nhìn cô với ánh mắt bất mãn. Một cô gái không có danh tiếng, địa vị trong giới thượng lưu lại dám ăn nói như vậy với họ. Nhưng không có ai dám lên tiếng vì ai cũng biết người được đi cùng với vị tổng tài thần bí kia thì chắc chắn có thân phận không nhỏ.Một người đàn ông tỏ hẳn thái độ khinh thường với cô.
- Cô là ai mà dám ăn nói với tôi như vậy???
Lục Tử Dương ném cho ông ta một ánh mắt lạnh lùng rợn cả sống lưng. Ông ta im bặt trước ánh mắt đáng sợ đó. Lục Tử Dương kéo cô vào trong lòng.
- Cô ấy là bạn gái tôi. Ai cho ông quyền hạn quát tháo trước mặt cô ấy. Tôi nghĩ chúng ta không cần hợp tác nữa đâu.
Ông ta vội vàng xin lỗi. Nhưng quá muộn rồi, đến y còn không dám lớn tiếng với cô thì ông ta là cái thá gì mà dám hét lên với cô cơ chứ.
Trong khi tất cả người trong công ty đang bất ngờ trước lời của Lục Tử Dương thì cô lại thất thần. Chỉ ngày mai thôi, cả thế giới sẽ biết cô là bạn gái của anh vì anh là người được giới truyền thông quan tâm nhất. Mà bữa tiệc hôm nay lại có rất nhiều phóng viên.
Nhân viên trong công ty, dù có chức gì thì cũng muốn thử tiếp xúc với vị bà chủ trong truyền thuyết này. Nhưng không ai có cơ hội vì lúc nào Lục tổng cũng giữ chặt cô ấy bên mình.
Lục Tử Dương không làm gì trong bữa tiệc mà chỉ ngồi yên một chỗ bên cạnh cô. Thỉnh thoảng sẽ sai Phong Lẫm đi lấy một ít bánh kem cho cô.
Cẩn Dao để ý đồng hồ, đúng gần 9 giờ cô đòi Tử Dương đi về. Hai người bỏ lại Phong Lẫm, trực tiếp lấy xe đi về nhà ba mẹ cô. Phong Lẫm sốc không còn gì để sốc hơn, anh lái xe qua đón hai người họ mà họ lại lấy xe về trước, vậy rồi anh về bằng cái gì.
Vừa về nhà, Cẩn Dao đã dắt Tử Dương đi thay đồ. Cô đưa anh một bô quần áo của Diệp Minh, còn quần áo cô ở nhà sẵn có rồi. Hai người thay xong quần áo thì xuống bếp phụ mẹ làm cơm cúng. Diệp Thiên cũng về rồi, đang ngồi báo cáo kết quả theo dõi Lục Tử Dương trong một tháng qua. Diệp Thiên đưa cho ba một xấp giấy.
- Đây là những thứ con thu được trong một tháng qua và trước đó nữa. Cuối cùng con đưa ra được kết luận, anh ta hoàn toàn phù hợp với chị.
Gần 11 giờ, Đường Dạ cũng đến nhà cô. Vì Đường Dạ không còn gia đình nên năm nào anh cũng tới đây đón năm mới cùng với gia đình cô. Mẹ cô đang nấu, vừa nhìn thấy Đường Dạ liền bỏ giở đấy để ra ngoài chào đón anh.
- Đường Dạ đến rồi đấy à, sao năm nay con tới muộn vậy?
Nhìn thấy nụ cười mà mọi người chào đón mình, Đường Dạ cảm thấy rất hạnh phúc. Từ khi quen Cẩn Dao, cô luôn cho anh những hạnh phúc ấm áp, cô còn cho anh một gia đình để về. Với anh bây giờ, thành viên trong nhà này là tất cả.
Diệp Minh từ trên lầu chạy xuống kéo Đường Dạ đi.
- Anh, em có chuyện muốn nhờ!
Cuối cùng khoảnh khắc chào đón giao thừa cũng đã đến. Cả nhà cô cùng lên sân thượng để ngắm pháo hoa. Trong ánh sáng pháo hoa rực rỡ, Cẩn Dao cười tươi như hoa, nhìn Lục Tử Dương. Còn anh vẫn luôn nhìn cô đầy nuông chiều. Gặp lại anh vậy mà cũng đã nửa năm rồi, cứ như là mơ vậy. Cô thấy rất hạnh phúc khi gặp lại anh. cô thì thầm bên tai y.
- Lục Tử Dương, em yêu anh!
Y nhẹ nhàng vén tóc cô lên. Nhẹ nhàng hôn lên chán cô.
" Gặp được em chính là món quà trời cao ban cho anh. Gặp lại được em chính là đặc quyền lớn nhất trong cuộc đời anh. Em giống như thiên thần trời cao phái đến bên anh vậy. Cảm ơn vì đã cho anh được ở bên em!"
- Anh cũng yêu em. Em chính là tất cả của anh.