Chương : 6
Edit: Yáng
***
Thẩm Thanh Châu đứng dậy đi mở cửa. Du Vãn mím môi, tiếp tục ăn hết phần mì trong bát.
"Thẩm đạo thân yêu, tớ đem bữa tối đến cho cậu, như thế nào, có phải cậu đang cảm thấy tớ rất tuyệt không?"
Thẩm Thanh Châu đứng ở trước cửa nhìn hai người họ, "Sao hai người lại cùng nhau đến?"
Đường Duyệt nói, "Đây là vừa khéo gặp Diệp Dư, dù sao chúng ta cũng đã lâu không gặp, nên cùng nhau đến thăm nhà mới của cậu."
Lâm Diệp Dư đứng sau lưng Đường Duyệt đang tháo kính râm, gương mặt xinh đẹp tinh xảo mang ý cười, "Em gọi điện cho Đường Duyệt, vừa vặn biết cậu ấy muốn đến thăm anh nên cùng đi đến đây, không làm phiền đến anh chứ?"
Thẩm Thanh Châu sắc mặt bình thản, "Không có. Cô quay xong rồi?"
Lâm Diệp Dư cởi đôi giày cao mười phân, "Còn chưa đâu, nhưng em được nghỉ vài ngày nên trở lại."
"Ừ." Thẩm Thanh Châu không nói gì thêm, xoay người đi vào.
"Này, bữa tối để chỗ nào?"
"Đặt ở phòng bếp."
"Cậu giúp tớ cầm đi, chúng tớ vừa vặn đều chưa ăn cơm, cùng nhau ăn đi, tớ mua rất nhiều."
Bước chân Thẩm Thanh Châu dừng một chút, "Tớ ăn rồi, các cậu ăn đi."
"Cái gì?" Đường Duyệt xách hai túi lớn đi theo sau, "Không phải cậu nói nhờ tớ mang bữa tối qua sao, tại sao lại ăn rồi, ăn cái gì vậy?"
Vừa dứt lời, Đường Duyệt đột nhiên đứng lại. Ánh mắt hắn lướt qua Thẩm Thanh Châu, thấy cách đó không xa có một cô gái đang ngồi ở trên sofa. F*ck, f*ck, f*ck, tình huống gì đây, trong nhà Thẩm Thanh Châu có phụ nữ!!!
Vừa rồi vào cửa bởi vì có ngăn cách cho nên không nhìn rõ phòng khách, hiện tại vào mới phát hiện, này bên trong thế nhưng có người!
Du Vãn vừa mới nghe được thanh âm truyền tới đã cảm thấy không thích hợp, nguyên lai anh nói thức ăn ngoài lại là bạn đưa tới, vậy mà vừa rồi cô còn cứng rắn muốn anh ăn mì, lúng túng quá...
Du Vãn thấy có người vào phòng khách, cô bỏ bát đũa xuống rồi đứng lên, "Xin chào."
Tròng mắt Đường Duyệt mở to, tựa như phát hiện đại lục mới. Ném xuống hai túi bữa tối liền hướng tới phía trước Du Vãn, "Khuôn mặt căng mọng đáng yêu như thế này, Thẩm đạo, hóa ra cậu lại thích gu như thế này à?"
Du Vãn nghẹn lời, lập tức phản ứng cô ở đây bị người khác hiểu lầm rồi, "Không không không, không phải là, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là hàng xóm ở đối diện."
"Ở đối diện?" Đường Duyệt chậc chậc lắc đầu, quay đầu lại nhìn về phía vẻ mặt hờ hững của người nào đó, "Thẩm Thanh Châu, thật là thủ đoạn, tớ còn tưởng rằng cậu dầu muối không vào, không thể tưởng được còn biết chuyển đến đối diện nhà người ta."
Du Vãn đầu lắc như trống bỏi.
"Em gái, bao nhiêu tuổi rồi, nhìn bộ dạng này..." Ánh mắt Đường Duyệt có chút nghi hoặc, cẩn thận hỏi, "Trưởng thành chưa?"
Du Vãn khóe miệng giật giật, "... Tôi hai mươi ba."
"A? Không giống..." Đường Duyệt yêu thích nhìn cô, "Nhưng vậy là tốt rồi, tôi còn lo lắng Thẩm đạo của chúng ta mang tội dụ dỗ trẻ vị thành niên"
Du Vãn, "..."
Thẩm Thanh Châu đoán chừng là không thể nhịn được nữa, anh ta đi đến bên cạnh Đường Duyệt, lạnh lùng nói, "Mang mấy túi kia vào phòng bếp, đừng để đây."
"Thẩm Thanh Châu, việc lớn như thế mà cậu cũng không nói cho tớ một tiếng." Đường Duyệt cười hì hì nói.
Lúc này, Lâm Diệp Dư cũng đi lên trước, cô ấy nhìn thấy Du Vãn thì sắc mặt có chút cứng ngắc, nhưng dù sao cũng là diễn viên, rất nhanh liền che dấu đi, "Đúng vậy, có bạn gái cũng không nói một tiếng."
Thẩm Thanh Châu lạnh lùng nói, "Nghĩ nhiều rồi, cô ấy là tớ mời đến làm bữa tối cho Đậu Đỏ."
Du Vãn vội vàng phụ họa, "Đúng đúng đúng, tôi chỉ là tới chăm sóc Đậu Đỏ thôi."
"Không phải là cậu không muốn người khác chăm sóc bảo bối Đậu Đỏ của cậu sao, sao giờ lại muốn nhờ người khác chăm sóc." Đường Duyệt là vẻ mặt không tin, ánh mắt liếc qua hai cái bát đang đặt ở trên bàn, "Này là chiếu cố Đậu Đỏ, thuận tiện cũng chiếu cố cậu à?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu sắc bén nhìn qua, Đường Duyệt liền ngậm miệng lại, "Được được được, tớ không nói, không nói còn không được sao."
Du Vãn thấy tình cảnh có chút lúng túng, gấp rút nói với Thẩm Thanh Châu, "Thẩm tiên sinh, anh có khách đến, tôi xin phép về trước."
Thẩm Thanh Châu khẽ vuốt cằm.
Du Vãn nhìn Đường Duyệt cùng Lâm Diệp Dư gật gật đầu, sau đó đi gọi Du Điểm Điểm.
"Điện hạ, về nhà." Du Điểm Điểm nhìn cô một cái, lại nhìn Đậu Đỏ một chút, có chút không muốn. Du Vãn ngồi xổm xuống sờ sờ nó đầu, "Ngày mai lại cho mày gặp Đậu Đỏ, hiện tại cùng tao về nhà."
"Uông uông uông!"
Du Vãn đứng dậy đi ra cửa, Du Điểm Điểm lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn Đậu Đỏ, cuối cùng vẫn phải theo Du Vãn ra cửa. Đậu Đỏ một đường đi theo, cuối cùng ngồi xổm ngay trước cánh cửa, tựa như hòn vọng thê nhìn chằm chằm cửa chính dần đóng lại.
"Không được, cậu mới chuyển đến vài ngày, sao Đậu Đỏ lại thích cô gái kia như thế?" Đường Duyệt không có tư vị gì, "Nhớ ngày đó muốn Đậu Đỏ chơi với tớ mà tớ còn phải nịnh nọt nó cả tháng kìa!?"
Thẩm Thanh Châu mắt nhìn Đậu Đỏ, vẻ mặt ý tứ hàm xúc không rõ.
Du Vãn chưa có về nhà, trước đi một chuyến đến chỗ quản lý chung cư, bằng không đêm nay không có điện điều hòa không hoạt động thì cô không sống sót nổi. Trên đường về, cô nhìn lên màn hình TV lớn ở phía tòa nhà đối diện đang chiếu quảng cáo đồ trang điểm.
Khó trách cảm thấy có chút quen mắt, thì ra là đã từng nhìn thấy ở đây, gần đây quảng cáo đồ trang điểm này phát sóng liên tục, Du Vãn thi thoảng cũng lơ đãng lướt qua vài lần, người đại diện phát ngôn: Lâm Diệp Dư.
Người phụ nữ nhìn thấy ở nhà Thẩm Thanh Châu kia, chắc hẳn là một minh tinh rất nổi tiếng.
Du Vãn về đến nhà, vừa vặn nhận được điện thoại của anh trai Du Hoán.
"Anh, hôm nay đột nhiên mất điện, em vừa phải đến chỗ quản lý chung cư để nộp tiền."
Du Hoán bất đắc dĩ nói, "Em là quên bao lâu chưa nộp tiền? Đến mức điện cũng bị cắt."
"Ha ha, cũng... không lâu lắm." Du Vãn cười cười, "Anh gần đây có bận không, khi nào thì trở về?"
"Không bận lắm, phim mới vừa bắt đầu quay."
"Lại quay phim mới, anh có muốn nhận danh hiệu chiến sĩ thi đua không? Giản Vũ Nùng nói năm nay màn ảnh đều do anh chiếm lĩnh, như thế nào, sang năm còn muốn tiếp tục chiếm lấy ư?"
"Kiếm nhiều tiền mới đủ nuôi con heo như em." Du Hoán cười nói.
Du Vãn liếc mắt, "Mặc dù tiền em không kiếm được nhiều như anh nhưng nuôi chính bản thân mình thì vẫn dư sức. Em thấy anh ra sức muốn kiếm tiền là vì muốn nuôi chị dâu tương lai đi?"
"Anh của em rất bận rộn. Bóng dáng chị dâu em còn chưa thấy được."
"Chậc chậc, anh nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng mệt mỏi như vậy." Du Vãn nói, "Có rảnh thì trở về thăm người em gái này một chút."
"Được được được, anh sẽ tranh thủ trở về thăm em."
"Vậy là tốt rồi." Du Vãn đột nhiên nhớ tới một việc, "Đúng rồi, em hỏi anh một chuyện. Anh có biết một người tên Thẩm Thanh Châu không?"
"Thẩm Thanh Châu? Biết rõ, sao em lại hỏi về anh ta?"
"A? Nhất thời hiếu kỳ, em dự định bộ tiểu thuyết mới sẽ viết nam chính là đạo diễn, vừa lúc ở trên web nhìn thấy anh ta, cảm thấy anh ta nguyên bản rất tốt, cho nên hỏi một chút." Du Vãn không có đem việc Thẩm Thanh Châu ở đối diện nói ra, liền bịa một cái cớ.
Du Hoán sau khi nghe xong không có hoài nghi, suy nghĩ một chút nói ra, "Anh ta là một đạo diễn rất tài hoa, mấy năm trước đạo diễn <Khiên ty cục>, một lần thành danh, thu được rất nhiều giải thưởng, nam chính nữ chính của bộ phim kia về sau cũng bạo hồng. Sau đó cũng đạo diễn vài bộ phim truyền hình, vài bộ phim điện ảnh, đều được dư luận đánh giá rất cao."
"Ồ, vậy phẩm hạnh thì sao? Anh đã từng tiếp xúc với anh ta chưa?"
"Trước mắt còn chưa hợp tác qua, năm ngoái vô tình gặp được có tán gẫu vài câu." Du Hoán nói, "Trong vòng này mọi người đều biết rõ Thẩm Thanh Châu tính tình nhạt nhẽo, đối với ai cũng không có sắc mặt tốt, tính cách như vậy, dần dà, mọi người tự nhiên cũng quen. Hơn nữa khi quay phim thì mọi người đều biết, trên phương diện công việc anh ta rất nghiêm khắc, xoi mói, không thể có một điểm tỳ vết. Nhưng đại khái cũng chính vì như thế, cho nên chất lượng tác phẩm sẽ tốt vô cùng."
Du Vãn gật gật đầu, cơ hồ có thể tưởng tượng đến bộ dáng kia của Thẩm Thanh Châu, tuýp người như thế, đại khái chính là sẽ không đi nịnh nọt người khác, cho dù là ở giới giải trí này cần a dua nịnh hót, cần mối quan hệ, duy chỉ có anh ta một mình đơn độc.
"Du Vãn, chẳng lẽ em thấy anh ta dáng dấp đẹp trai, nên mới nói anh ta giống như hình mẫu nam chính trong tiểu thuyết?" Du Hoán đột nhiên trêu chọc nói.
Du Vãn vui mừng, "Đúng vậy! Các diễn viên có dáng dấp đẹp trai thì nhiều, nhưng là đạo diễn có dáng dấp đẹp trai thì hiếm có."
Du Hoán ở đầu bên kia điện thoại cười, "Hiếm khi mới thấy em gái anh khen một người, về sau anh có gặp được anh ta thì phải quan sát thật kỹ, đến lúc đó sẽ nói cho em biết cảm giác khi tiếp xúc gần ở bên ngoài."
Du Vãn đáp một tiếng, trong lòng lặng lẽ nghĩ tới, cảm giác khi tiếp xúc gần ở bên ngoài thì cô đã cảm nhận rất nhiều rồi, không cần anh trai nói cho.
Sau khi cùng Du Hoán nói chuyện thì cô liền chuẩn bị tắm rửa rồi bắt đầu làm việc.
Sau khi tắm xong, thay một cái T-shirt thoải mái, Du Vãn mở máy tính đăng chương mới hôm nay lên.
Gõ được hơn một ngìn từ, Du Vãn dừng lại đi lấy đồ ăn vặt, đêm khuya vừa ăn đồ ăn vặt vừa gõ chữ.
Cô mở gói đậu phộng vị socola, nắm vài hạt bỏ vào trong miệng. Ăn ăn, lại cầm lấy di động, Du Vãn suy nghĩ một chút, vẫn là nhắn cho Thẩm Thanh Châu một tin nhắn.
"Hôm nay đã đem lại phiền toái cho anh rồi, bạn của anh không hiểu lầm chứ?" - Du Vãn.
Thật lâu không thấy có trả lời, Du Vãn không có tí sức lực nào, lại lần nữa bắt đầu gõ chữ.
Một bên gõ chữ một bên còn lưỡng lự suy nghĩ, Lâm Diệp Dư là diễn viên, Thẩm Thanh Châu là đạo diễn, này đạo diễn cùng diễn viên nếu như dựa theo tiết tấu của tiểu thuyết, hẳn là có chút gì đó mới đúng.
Suy nghĩ hồi lâu, Du Vãn lắc lắc đầu, âm thầm phỉ nhổ chính mình một phen, cô suy nghĩ cái quỷ gì vậy.....
"Đinh." Di động thông báo có tin nhắn mới. Du Vãn lập tức cầm di động, mở ra xem tin nhắn.
"Không." Đơn giản rõ ràng, hoàn toàn là phong cách của anh.
Du Vãn nhìn chằm chằm hai chữ kia nhìn một hồi, đột nhiên, di động lại đinh một tiếng, có thêm một tin nhắn mới.
"Trừ nấu mì, còn biết nấu cái gì?"
Du Vãn ngẩn người, đánh mấy chữ đi qua, "Mấy món ăn gia đình đều có thể nấu."
"Nghề nghiệp của cô, còn có đi làm thời gian?"
Du Vãn buồn bực nhìn tin nhắn của Thẩm Thanh Châu, không hiểu được vấn đề, như thế nào lại hỏi một đằng trả lời một nẻo. Nhưng mà cô vẫn nghiêm túc trả lời, "Tôi không đi làm ở bên ngoài, tôi ở nhà viết tiểu thuyết..."
"Rất tốt. Bắt đầu từ ngày mai, cô mang bữa tối đến cho cả tôi và Đậu Đỏ, tiền lương tôi sẽ trả gấp đôi cho cô."
Sau khi Du Vãn nhận được tin nhắn này, vẻ mặt mê mang.
Trong cuộc sống hàng ngày vốn chỉ nuôi một con sủng vật, từ hôm qua bắt đầu biến thành nuôi hai con sủng vật, như vậy từ ngày mai trở đi... Cô không hiểu được, chẳng lẽ bắt đầu nuôi ba con?!!?
Du Vãn chống cằm, bắt đầu trầm tư.
Theo đạo lý mà nói, trừ thời điểm đặc biệt lười, chứ hầu hết buổi tối cô cũng sẽ nấu cơm cho mình, nếu như nấu cơm cho Thẩm Thanh Châu cũng chỉ là nấu nhiều thêm một chút, cũng sẽ không chiếm dụng bao nhiêu thời gian.
Quan trọng hơn là, cô rất thích nhìn anh ta, khuôn mặt khối băng nhưng cô lại cảm thấy đẹp mắt, đây chắc là bị bệnh?!?!
Du Vãn đổi tư thế suy tư, cô đúng là giống như Giản Vũ Nùng nói, giờ phút này đang tiến hành một đoạn tình tiết cẩu huyết gọi là nhất kiến chung tình. Nếu quả thật đối với một người ôn hòa không có cảm tình, vậy có phải hay không nói cô - Du Vãn rất thích khuynh hướng bị ngược...
***
Thẩm Thanh Châu đứng dậy đi mở cửa. Du Vãn mím môi, tiếp tục ăn hết phần mì trong bát.
"Thẩm đạo thân yêu, tớ đem bữa tối đến cho cậu, như thế nào, có phải cậu đang cảm thấy tớ rất tuyệt không?"
Thẩm Thanh Châu đứng ở trước cửa nhìn hai người họ, "Sao hai người lại cùng nhau đến?"
Đường Duyệt nói, "Đây là vừa khéo gặp Diệp Dư, dù sao chúng ta cũng đã lâu không gặp, nên cùng nhau đến thăm nhà mới của cậu."
Lâm Diệp Dư đứng sau lưng Đường Duyệt đang tháo kính râm, gương mặt xinh đẹp tinh xảo mang ý cười, "Em gọi điện cho Đường Duyệt, vừa vặn biết cậu ấy muốn đến thăm anh nên cùng đi đến đây, không làm phiền đến anh chứ?"
Thẩm Thanh Châu sắc mặt bình thản, "Không có. Cô quay xong rồi?"
Lâm Diệp Dư cởi đôi giày cao mười phân, "Còn chưa đâu, nhưng em được nghỉ vài ngày nên trở lại."
"Ừ." Thẩm Thanh Châu không nói gì thêm, xoay người đi vào.
"Này, bữa tối để chỗ nào?"
"Đặt ở phòng bếp."
"Cậu giúp tớ cầm đi, chúng tớ vừa vặn đều chưa ăn cơm, cùng nhau ăn đi, tớ mua rất nhiều."
Bước chân Thẩm Thanh Châu dừng một chút, "Tớ ăn rồi, các cậu ăn đi."
"Cái gì?" Đường Duyệt xách hai túi lớn đi theo sau, "Không phải cậu nói nhờ tớ mang bữa tối qua sao, tại sao lại ăn rồi, ăn cái gì vậy?"
Vừa dứt lời, Đường Duyệt đột nhiên đứng lại. Ánh mắt hắn lướt qua Thẩm Thanh Châu, thấy cách đó không xa có một cô gái đang ngồi ở trên sofa. F*ck, f*ck, f*ck, tình huống gì đây, trong nhà Thẩm Thanh Châu có phụ nữ!!!
Vừa rồi vào cửa bởi vì có ngăn cách cho nên không nhìn rõ phòng khách, hiện tại vào mới phát hiện, này bên trong thế nhưng có người!
Du Vãn vừa mới nghe được thanh âm truyền tới đã cảm thấy không thích hợp, nguyên lai anh nói thức ăn ngoài lại là bạn đưa tới, vậy mà vừa rồi cô còn cứng rắn muốn anh ăn mì, lúng túng quá...
Du Vãn thấy có người vào phòng khách, cô bỏ bát đũa xuống rồi đứng lên, "Xin chào."
Tròng mắt Đường Duyệt mở to, tựa như phát hiện đại lục mới. Ném xuống hai túi bữa tối liền hướng tới phía trước Du Vãn, "Khuôn mặt căng mọng đáng yêu như thế này, Thẩm đạo, hóa ra cậu lại thích gu như thế này à?"
Du Vãn nghẹn lời, lập tức phản ứng cô ở đây bị người khác hiểu lầm rồi, "Không không không, không phải là, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là hàng xóm ở đối diện."
"Ở đối diện?" Đường Duyệt chậc chậc lắc đầu, quay đầu lại nhìn về phía vẻ mặt hờ hững của người nào đó, "Thẩm Thanh Châu, thật là thủ đoạn, tớ còn tưởng rằng cậu dầu muối không vào, không thể tưởng được còn biết chuyển đến đối diện nhà người ta."
Du Vãn đầu lắc như trống bỏi.
"Em gái, bao nhiêu tuổi rồi, nhìn bộ dạng này..." Ánh mắt Đường Duyệt có chút nghi hoặc, cẩn thận hỏi, "Trưởng thành chưa?"
Du Vãn khóe miệng giật giật, "... Tôi hai mươi ba."
"A? Không giống..." Đường Duyệt yêu thích nhìn cô, "Nhưng vậy là tốt rồi, tôi còn lo lắng Thẩm đạo của chúng ta mang tội dụ dỗ trẻ vị thành niên"
Du Vãn, "..."
Thẩm Thanh Châu đoán chừng là không thể nhịn được nữa, anh ta đi đến bên cạnh Đường Duyệt, lạnh lùng nói, "Mang mấy túi kia vào phòng bếp, đừng để đây."
"Thẩm Thanh Châu, việc lớn như thế mà cậu cũng không nói cho tớ một tiếng." Đường Duyệt cười hì hì nói.
Lúc này, Lâm Diệp Dư cũng đi lên trước, cô ấy nhìn thấy Du Vãn thì sắc mặt có chút cứng ngắc, nhưng dù sao cũng là diễn viên, rất nhanh liền che dấu đi, "Đúng vậy, có bạn gái cũng không nói một tiếng."
Thẩm Thanh Châu lạnh lùng nói, "Nghĩ nhiều rồi, cô ấy là tớ mời đến làm bữa tối cho Đậu Đỏ."
Du Vãn vội vàng phụ họa, "Đúng đúng đúng, tôi chỉ là tới chăm sóc Đậu Đỏ thôi."
"Không phải là cậu không muốn người khác chăm sóc bảo bối Đậu Đỏ của cậu sao, sao giờ lại muốn nhờ người khác chăm sóc." Đường Duyệt là vẻ mặt không tin, ánh mắt liếc qua hai cái bát đang đặt ở trên bàn, "Này là chiếu cố Đậu Đỏ, thuận tiện cũng chiếu cố cậu à?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu sắc bén nhìn qua, Đường Duyệt liền ngậm miệng lại, "Được được được, tớ không nói, không nói còn không được sao."
Du Vãn thấy tình cảnh có chút lúng túng, gấp rút nói với Thẩm Thanh Châu, "Thẩm tiên sinh, anh có khách đến, tôi xin phép về trước."
Thẩm Thanh Châu khẽ vuốt cằm.
Du Vãn nhìn Đường Duyệt cùng Lâm Diệp Dư gật gật đầu, sau đó đi gọi Du Điểm Điểm.
"Điện hạ, về nhà." Du Điểm Điểm nhìn cô một cái, lại nhìn Đậu Đỏ một chút, có chút không muốn. Du Vãn ngồi xổm xuống sờ sờ nó đầu, "Ngày mai lại cho mày gặp Đậu Đỏ, hiện tại cùng tao về nhà."
"Uông uông uông!"
Du Vãn đứng dậy đi ra cửa, Du Điểm Điểm lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn Đậu Đỏ, cuối cùng vẫn phải theo Du Vãn ra cửa. Đậu Đỏ một đường đi theo, cuối cùng ngồi xổm ngay trước cánh cửa, tựa như hòn vọng thê nhìn chằm chằm cửa chính dần đóng lại.
"Không được, cậu mới chuyển đến vài ngày, sao Đậu Đỏ lại thích cô gái kia như thế?" Đường Duyệt không có tư vị gì, "Nhớ ngày đó muốn Đậu Đỏ chơi với tớ mà tớ còn phải nịnh nọt nó cả tháng kìa!?"
Thẩm Thanh Châu mắt nhìn Đậu Đỏ, vẻ mặt ý tứ hàm xúc không rõ.
Du Vãn chưa có về nhà, trước đi một chuyến đến chỗ quản lý chung cư, bằng không đêm nay không có điện điều hòa không hoạt động thì cô không sống sót nổi. Trên đường về, cô nhìn lên màn hình TV lớn ở phía tòa nhà đối diện đang chiếu quảng cáo đồ trang điểm.
Khó trách cảm thấy có chút quen mắt, thì ra là đã từng nhìn thấy ở đây, gần đây quảng cáo đồ trang điểm này phát sóng liên tục, Du Vãn thi thoảng cũng lơ đãng lướt qua vài lần, người đại diện phát ngôn: Lâm Diệp Dư.
Người phụ nữ nhìn thấy ở nhà Thẩm Thanh Châu kia, chắc hẳn là một minh tinh rất nổi tiếng.
Du Vãn về đến nhà, vừa vặn nhận được điện thoại của anh trai Du Hoán.
"Anh, hôm nay đột nhiên mất điện, em vừa phải đến chỗ quản lý chung cư để nộp tiền."
Du Hoán bất đắc dĩ nói, "Em là quên bao lâu chưa nộp tiền? Đến mức điện cũng bị cắt."
"Ha ha, cũng... không lâu lắm." Du Vãn cười cười, "Anh gần đây có bận không, khi nào thì trở về?"
"Không bận lắm, phim mới vừa bắt đầu quay."
"Lại quay phim mới, anh có muốn nhận danh hiệu chiến sĩ thi đua không? Giản Vũ Nùng nói năm nay màn ảnh đều do anh chiếm lĩnh, như thế nào, sang năm còn muốn tiếp tục chiếm lấy ư?"
"Kiếm nhiều tiền mới đủ nuôi con heo như em." Du Hoán cười nói.
Du Vãn liếc mắt, "Mặc dù tiền em không kiếm được nhiều như anh nhưng nuôi chính bản thân mình thì vẫn dư sức. Em thấy anh ra sức muốn kiếm tiền là vì muốn nuôi chị dâu tương lai đi?"
"Anh của em rất bận rộn. Bóng dáng chị dâu em còn chưa thấy được."
"Chậc chậc, anh nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng mệt mỏi như vậy." Du Vãn nói, "Có rảnh thì trở về thăm người em gái này một chút."
"Được được được, anh sẽ tranh thủ trở về thăm em."
"Vậy là tốt rồi." Du Vãn đột nhiên nhớ tới một việc, "Đúng rồi, em hỏi anh một chuyện. Anh có biết một người tên Thẩm Thanh Châu không?"
"Thẩm Thanh Châu? Biết rõ, sao em lại hỏi về anh ta?"
"A? Nhất thời hiếu kỳ, em dự định bộ tiểu thuyết mới sẽ viết nam chính là đạo diễn, vừa lúc ở trên web nhìn thấy anh ta, cảm thấy anh ta nguyên bản rất tốt, cho nên hỏi một chút." Du Vãn không có đem việc Thẩm Thanh Châu ở đối diện nói ra, liền bịa một cái cớ.
Du Hoán sau khi nghe xong không có hoài nghi, suy nghĩ một chút nói ra, "Anh ta là một đạo diễn rất tài hoa, mấy năm trước đạo diễn <Khiên ty cục>, một lần thành danh, thu được rất nhiều giải thưởng, nam chính nữ chính của bộ phim kia về sau cũng bạo hồng. Sau đó cũng đạo diễn vài bộ phim truyền hình, vài bộ phim điện ảnh, đều được dư luận đánh giá rất cao."
"Ồ, vậy phẩm hạnh thì sao? Anh đã từng tiếp xúc với anh ta chưa?"
"Trước mắt còn chưa hợp tác qua, năm ngoái vô tình gặp được có tán gẫu vài câu." Du Hoán nói, "Trong vòng này mọi người đều biết rõ Thẩm Thanh Châu tính tình nhạt nhẽo, đối với ai cũng không có sắc mặt tốt, tính cách như vậy, dần dà, mọi người tự nhiên cũng quen. Hơn nữa khi quay phim thì mọi người đều biết, trên phương diện công việc anh ta rất nghiêm khắc, xoi mói, không thể có một điểm tỳ vết. Nhưng đại khái cũng chính vì như thế, cho nên chất lượng tác phẩm sẽ tốt vô cùng."
Du Vãn gật gật đầu, cơ hồ có thể tưởng tượng đến bộ dáng kia của Thẩm Thanh Châu, tuýp người như thế, đại khái chính là sẽ không đi nịnh nọt người khác, cho dù là ở giới giải trí này cần a dua nịnh hót, cần mối quan hệ, duy chỉ có anh ta một mình đơn độc.
"Du Vãn, chẳng lẽ em thấy anh ta dáng dấp đẹp trai, nên mới nói anh ta giống như hình mẫu nam chính trong tiểu thuyết?" Du Hoán đột nhiên trêu chọc nói.
Du Vãn vui mừng, "Đúng vậy! Các diễn viên có dáng dấp đẹp trai thì nhiều, nhưng là đạo diễn có dáng dấp đẹp trai thì hiếm có."
Du Hoán ở đầu bên kia điện thoại cười, "Hiếm khi mới thấy em gái anh khen một người, về sau anh có gặp được anh ta thì phải quan sát thật kỹ, đến lúc đó sẽ nói cho em biết cảm giác khi tiếp xúc gần ở bên ngoài."
Du Vãn đáp một tiếng, trong lòng lặng lẽ nghĩ tới, cảm giác khi tiếp xúc gần ở bên ngoài thì cô đã cảm nhận rất nhiều rồi, không cần anh trai nói cho.
Sau khi cùng Du Hoán nói chuyện thì cô liền chuẩn bị tắm rửa rồi bắt đầu làm việc.
Sau khi tắm xong, thay một cái T-shirt thoải mái, Du Vãn mở máy tính đăng chương mới hôm nay lên.
Gõ được hơn một ngìn từ, Du Vãn dừng lại đi lấy đồ ăn vặt, đêm khuya vừa ăn đồ ăn vặt vừa gõ chữ.
Cô mở gói đậu phộng vị socola, nắm vài hạt bỏ vào trong miệng. Ăn ăn, lại cầm lấy di động, Du Vãn suy nghĩ một chút, vẫn là nhắn cho Thẩm Thanh Châu một tin nhắn.
"Hôm nay đã đem lại phiền toái cho anh rồi, bạn của anh không hiểu lầm chứ?" - Du Vãn.
Thật lâu không thấy có trả lời, Du Vãn không có tí sức lực nào, lại lần nữa bắt đầu gõ chữ.
Một bên gõ chữ một bên còn lưỡng lự suy nghĩ, Lâm Diệp Dư là diễn viên, Thẩm Thanh Châu là đạo diễn, này đạo diễn cùng diễn viên nếu như dựa theo tiết tấu của tiểu thuyết, hẳn là có chút gì đó mới đúng.
Suy nghĩ hồi lâu, Du Vãn lắc lắc đầu, âm thầm phỉ nhổ chính mình một phen, cô suy nghĩ cái quỷ gì vậy.....
"Đinh." Di động thông báo có tin nhắn mới. Du Vãn lập tức cầm di động, mở ra xem tin nhắn.
"Không." Đơn giản rõ ràng, hoàn toàn là phong cách của anh.
Du Vãn nhìn chằm chằm hai chữ kia nhìn một hồi, đột nhiên, di động lại đinh một tiếng, có thêm một tin nhắn mới.
"Trừ nấu mì, còn biết nấu cái gì?"
Du Vãn ngẩn người, đánh mấy chữ đi qua, "Mấy món ăn gia đình đều có thể nấu."
"Nghề nghiệp của cô, còn có đi làm thời gian?"
Du Vãn buồn bực nhìn tin nhắn của Thẩm Thanh Châu, không hiểu được vấn đề, như thế nào lại hỏi một đằng trả lời một nẻo. Nhưng mà cô vẫn nghiêm túc trả lời, "Tôi không đi làm ở bên ngoài, tôi ở nhà viết tiểu thuyết..."
"Rất tốt. Bắt đầu từ ngày mai, cô mang bữa tối đến cho cả tôi và Đậu Đỏ, tiền lương tôi sẽ trả gấp đôi cho cô."
Sau khi Du Vãn nhận được tin nhắn này, vẻ mặt mê mang.
Trong cuộc sống hàng ngày vốn chỉ nuôi một con sủng vật, từ hôm qua bắt đầu biến thành nuôi hai con sủng vật, như vậy từ ngày mai trở đi... Cô không hiểu được, chẳng lẽ bắt đầu nuôi ba con?!!?
Du Vãn chống cằm, bắt đầu trầm tư.
Theo đạo lý mà nói, trừ thời điểm đặc biệt lười, chứ hầu hết buổi tối cô cũng sẽ nấu cơm cho mình, nếu như nấu cơm cho Thẩm Thanh Châu cũng chỉ là nấu nhiều thêm một chút, cũng sẽ không chiếm dụng bao nhiêu thời gian.
Quan trọng hơn là, cô rất thích nhìn anh ta, khuôn mặt khối băng nhưng cô lại cảm thấy đẹp mắt, đây chắc là bị bệnh?!?!
Du Vãn đổi tư thế suy tư, cô đúng là giống như Giản Vũ Nùng nói, giờ phút này đang tiến hành một đoạn tình tiết cẩu huyết gọi là nhất kiến chung tình. Nếu quả thật đối với một người ôn hòa không có cảm tình, vậy có phải hay không nói cô - Du Vãn rất thích khuynh hướng bị ngược...