Chương 29
Những ngày tiếp theo Lữ Phiến Vân cứ đi đi về về giữa hai nơi, bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Mắt thấy sức khỏe bản thân ngày càng tệ, y nói với Tàn Thư muốn dọn vào phủ để thuận tiện cho việc chữa bệnh, chẳng nghi ngờ đối phương ngay lập tức đáp ứng.
“Không thành vấn đề a.” Nguyễn Vũ Kỳ không nghĩ nhiều liền đồng ý, tươi cười sai lão quản gia đi dọn dẹp phòng cho khách quý.
Lúc nghe được tin này, Triệu Phong Quảng đang dùng bữa liền phun hết cơm canh ra ngoài, thầm mắng huynh tẩu ngu ngốc, tự dẫn sói vào nhà mà không biết. Thế là ba ngày sau, hắn cũng lấy lý do muốn nhờ Phiến Vân trị bệnh mà mặt dày mày dạn dọn tới Đông Uyển, còn là căn phòng nằm ở sát vách.
Nguyễn Vũ Kỳ không định dạng nổi đây là tình huống gì, lúc đầu hắn chỉ có ý mời mẫu tử Bạch Thanh Sương vào ở cùng, xem như “lá lành đùm lá rách” đi. Sau này thêm một miệng ăn Phiến Vân cũng không thành vấn đề, dù gì đây cũng là đại phu chữa trị cho lang quân nhà mình, ai biết được giờ còn xuất hiện thêm một nhân vật Triệu Ù.
Mẹ nó! Nhà hắn chứ có phải cái khu tị nạn đâu cơ chứ!
Vốn muốn lên tiếng đuổi người, chợt nghe thấy tiếng cười khanh khách của manh manh, thấy y dường như rất vui vẻ tâm can hắn liền mềm nhũn: “Tướng công, sao lại cười dữ vậy?”
“Thật đông người.” Tướng quân ngốc nắm lấy tay thê tử nhà mình, hai mắt sáng rỡ: “Có thể chơi được nhiều trò lắm đó, chẳng hạn đá cầu, đuổi bắt,…”
Thấy phu quân chuyên chú liệt kê một đống trò chơi kỳ lạ, Nguyễn Vũ Kỳ chợt “phì” cười, vươn tay âu yếm xoa xoa má bánh bao của y, giả vờ mắng: “Chàng chỉ biết chơi thôi.”
Tưởng cục bột mềm giận thật rồi, Triệu Thiên Minh luống cuống xua tay: “Thư Thư không thích chơi, ta cũng không thích chơi nữa.”
Hắn vươn tay đẩy trán Tiểu Ngốc một cái, nhếch khóe môi: “Đùa chàng đó, tướng công thích bọn họ như vậy thì cứ ở lại hết đi.”
“Thư Thư là tốt nhất!” Triệu tướng quân rất không có liêm sỉ nhào tới, trước ánh mắt ngũ vị tạp trần của quần chúng ăn dưa, không ngừng ở trên người thê tử nhà mình cọ cọ lấy lòng: “Không ai thương ta bằng Thư Thư hết.”
“…” Huynh trưởng, đệ vẫn luôn thương huynh nhất mà! Triệu Phong Quảng bị một kích vào tim, âm thầm khóc ròng.
Bạch Thanh Sương vốn đã quen với việc tướng quân và phu nhân rải cẩu lương khắp nơi, da mặt đã luyện tới mức đá đập không vỡ, nước không ngấm nổi, dù chịu công kích mạnh hơn nữa cũng có thể tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Nhưng so với hai người, hiển nhiên Lữ Phiến Vân lần đầu cảm thụ cảnh tượng sến súa này có chút ăn không tiêu, một thân da gà da vịt đều nổi lên hết. Không ngờ Triệu Minh tướng quân còn có một mặt này, rõ ràng là điên hết rồi!
…
“Ta không uống! Không uống!”
Tâm tình vui vẻ mấy hôm trước triệt để tan tành, giờ phút này chỉ cần nhìn thấy mặt Lữ Phiến Vân ở đâu, Triệu Thiên Minh liền vội vàng trốn mất, khó khăn lắm Nguyễn Vũ Kỳ mới bắt được, dù được hắn ôm trong lòng y cũng không ngừng vẫy vùng.
“Thư Thư là người xấu!” Triệu tướng quân mếu máo: “Thuốc đắng, ta không muốn uống.”
Ai nói Nguyễn Vũ Kỳ không đau lòng chứ, cả kinh thành này ai chẳng biết Tiểu Minh Ngốc là tâm can bảo bối của hắn, một lời mắng chửi còn chẳng nỡ thốt lên, đừng nói tới chuyện để y khóc như vậy, quả thật hắn có chút mềm lòng rồi.
“Không được nhún nhường.” Lữ Phiến Vân rất không hài lòng với bộ dạng mềm yếu của hắn, nếu cứ tiếp tục bao giờ mới trị hết bệnh cho tướng quân: “Ngươi giữ chặt lấy y, ta tự mình đút thuốc.”
Nghe đối phương nói đến vậy, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ có thể tự mình nuốt nước miếng, cắn răng đem hai tay phu quân ngốc khoá chặt sau lưng, nhỏ giọng trấn an: “Tướng công ngoan, uống hết thuốc được không?”
“Không, không muốn đâu.” Mắt thấy Lữ Phiến Vân từng bước đến gần, bàn tay xinh đẹp cầm bát thuốc của y, trong mắt Triệu Thiên Minh lúc này không khác gì bộ xương khô đang bưng chén thuốc độc: “Hức hức… Thư Thư, mau cứu ta…”
Tiếng khóc thảm thương của Tiểu Minh Ngốc khiến thân thể Nguyễn Vũ Kỳ run rẩy theo, sau cùng hắn vẫn không làm chủ được mà xót cho lang quân: “Khoan, khoan đã.”
Dĩ nhiên Lữ Phiến Vân sẽ không như hắn mà nương tay, chỉ là ngay khoảnh khắc y bóp chặt hai má Triệu tướng quân chuẩn bị đổ bát thuốc vào miệng đối phương, chân người nọ liền từ bên dưới không khách khí mà đá lên cao, một cước đá vào “kê kê” của y.
Quác quác quác…
Hiện trường nháy mắt yên tĩnh, Nguyễn Vũ Kỳ vô thức buông phu quân ra, thấy Phiến Vân khụy gối xuống đất, cúi gầm mặt không chút phản ứng, hắn hơi lo lắng cho đối phương. Cùng là thân nam nhi lẽ nào hắn không biết rõ nơi đó là cấm địa, chỉ là một cước vừa rồi của Tiểu Minh Ngốc… nghĩ tới thôi đã thấy đau giùm.
“Phiến Vân, huynh ổn không?” Hắn dè dặt hỏi.
“Không thành vấn đề a.” Nguyễn Vũ Kỳ không nghĩ nhiều liền đồng ý, tươi cười sai lão quản gia đi dọn dẹp phòng cho khách quý.
Lúc nghe được tin này, Triệu Phong Quảng đang dùng bữa liền phun hết cơm canh ra ngoài, thầm mắng huynh tẩu ngu ngốc, tự dẫn sói vào nhà mà không biết. Thế là ba ngày sau, hắn cũng lấy lý do muốn nhờ Phiến Vân trị bệnh mà mặt dày mày dạn dọn tới Đông Uyển, còn là căn phòng nằm ở sát vách.
Nguyễn Vũ Kỳ không định dạng nổi đây là tình huống gì, lúc đầu hắn chỉ có ý mời mẫu tử Bạch Thanh Sương vào ở cùng, xem như “lá lành đùm lá rách” đi. Sau này thêm một miệng ăn Phiến Vân cũng không thành vấn đề, dù gì đây cũng là đại phu chữa trị cho lang quân nhà mình, ai biết được giờ còn xuất hiện thêm một nhân vật Triệu Ù.
Mẹ nó! Nhà hắn chứ có phải cái khu tị nạn đâu cơ chứ!
Vốn muốn lên tiếng đuổi người, chợt nghe thấy tiếng cười khanh khách của manh manh, thấy y dường như rất vui vẻ tâm can hắn liền mềm nhũn: “Tướng công, sao lại cười dữ vậy?”
“Thật đông người.” Tướng quân ngốc nắm lấy tay thê tử nhà mình, hai mắt sáng rỡ: “Có thể chơi được nhiều trò lắm đó, chẳng hạn đá cầu, đuổi bắt,…”
Thấy phu quân chuyên chú liệt kê một đống trò chơi kỳ lạ, Nguyễn Vũ Kỳ chợt “phì” cười, vươn tay âu yếm xoa xoa má bánh bao của y, giả vờ mắng: “Chàng chỉ biết chơi thôi.”
Tưởng cục bột mềm giận thật rồi, Triệu Thiên Minh luống cuống xua tay: “Thư Thư không thích chơi, ta cũng không thích chơi nữa.”
Hắn vươn tay đẩy trán Tiểu Ngốc một cái, nhếch khóe môi: “Đùa chàng đó, tướng công thích bọn họ như vậy thì cứ ở lại hết đi.”
“Thư Thư là tốt nhất!” Triệu tướng quân rất không có liêm sỉ nhào tới, trước ánh mắt ngũ vị tạp trần của quần chúng ăn dưa, không ngừng ở trên người thê tử nhà mình cọ cọ lấy lòng: “Không ai thương ta bằng Thư Thư hết.”
“…” Huynh trưởng, đệ vẫn luôn thương huynh nhất mà! Triệu Phong Quảng bị một kích vào tim, âm thầm khóc ròng.
Bạch Thanh Sương vốn đã quen với việc tướng quân và phu nhân rải cẩu lương khắp nơi, da mặt đã luyện tới mức đá đập không vỡ, nước không ngấm nổi, dù chịu công kích mạnh hơn nữa cũng có thể tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Nhưng so với hai người, hiển nhiên Lữ Phiến Vân lần đầu cảm thụ cảnh tượng sến súa này có chút ăn không tiêu, một thân da gà da vịt đều nổi lên hết. Không ngờ Triệu Minh tướng quân còn có một mặt này, rõ ràng là điên hết rồi!
…
“Ta không uống! Không uống!”
Tâm tình vui vẻ mấy hôm trước triệt để tan tành, giờ phút này chỉ cần nhìn thấy mặt Lữ Phiến Vân ở đâu, Triệu Thiên Minh liền vội vàng trốn mất, khó khăn lắm Nguyễn Vũ Kỳ mới bắt được, dù được hắn ôm trong lòng y cũng không ngừng vẫy vùng.
“Thư Thư là người xấu!” Triệu tướng quân mếu máo: “Thuốc đắng, ta không muốn uống.”
Ai nói Nguyễn Vũ Kỳ không đau lòng chứ, cả kinh thành này ai chẳng biết Tiểu Minh Ngốc là tâm can bảo bối của hắn, một lời mắng chửi còn chẳng nỡ thốt lên, đừng nói tới chuyện để y khóc như vậy, quả thật hắn có chút mềm lòng rồi.
“Không được nhún nhường.” Lữ Phiến Vân rất không hài lòng với bộ dạng mềm yếu của hắn, nếu cứ tiếp tục bao giờ mới trị hết bệnh cho tướng quân: “Ngươi giữ chặt lấy y, ta tự mình đút thuốc.”
Nghe đối phương nói đến vậy, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ có thể tự mình nuốt nước miếng, cắn răng đem hai tay phu quân ngốc khoá chặt sau lưng, nhỏ giọng trấn an: “Tướng công ngoan, uống hết thuốc được không?”
“Không, không muốn đâu.” Mắt thấy Lữ Phiến Vân từng bước đến gần, bàn tay xinh đẹp cầm bát thuốc của y, trong mắt Triệu Thiên Minh lúc này không khác gì bộ xương khô đang bưng chén thuốc độc: “Hức hức… Thư Thư, mau cứu ta…”
Tiếng khóc thảm thương của Tiểu Minh Ngốc khiến thân thể Nguyễn Vũ Kỳ run rẩy theo, sau cùng hắn vẫn không làm chủ được mà xót cho lang quân: “Khoan, khoan đã.”
Dĩ nhiên Lữ Phiến Vân sẽ không như hắn mà nương tay, chỉ là ngay khoảnh khắc y bóp chặt hai má Triệu tướng quân chuẩn bị đổ bát thuốc vào miệng đối phương, chân người nọ liền từ bên dưới không khách khí mà đá lên cao, một cước đá vào “kê kê” của y.
Quác quác quác…
Hiện trường nháy mắt yên tĩnh, Nguyễn Vũ Kỳ vô thức buông phu quân ra, thấy Phiến Vân khụy gối xuống đất, cúi gầm mặt không chút phản ứng, hắn hơi lo lắng cho đối phương. Cùng là thân nam nhi lẽ nào hắn không biết rõ nơi đó là cấm địa, chỉ là một cước vừa rồi của Tiểu Minh Ngốc… nghĩ tới thôi đã thấy đau giùm.
“Phiến Vân, huynh ổn không?” Hắn dè dặt hỏi.