Chương 27
“Oa oa oa oa oa!” Còn chưa bước chân vào cửa Nguyễn Vũ Kỳ đã nghe thấy tiếng khóc inh ỏi, chẳng cần nghĩ cũng biết là ai. Vì sợ Tiểu Minh Ngốc khi tỉnh dậy không thấy mình sẽ đi tìm, hắn trước đó đã nhờ Triệu Phong Quảng trông hộ y một lát, nào ngờ chẳng được tích sự gì.
Hắn luýnh quýnh chạy vào đại sảnh, bên trong là cảnh tượng Triệu Thiên Minh co ro ngồi trên bàn trà, ôm chân khóc nấc lên từng cơn, dưới sàn nhà chỉ toàn mảnh thủy tinh vỡ nát, đáng ghét nhất là tên Triệu Phong Quảng dù đang ngồi trên xe lăn, miệng vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt.
“Ta nói rồi, Thư Thư không cần huynh nữa, đã sớm cao chạy xa bay với người khác.” Hắn càng nói càng hùng hồn: “Tướng công mới của Thư Thư chẳng những có tiền có quyền, đặc biệt đối phương rất thông minh, chứ không phải ngu…”
“Bốp!” Triệu Phong Quảng đang không ngừng luyên thuyên, phía sau liền bị người tập kích, hắn xoay đầu muốn mắng, nhưng lời vừa sắp thốt ra liền bị ép phải nuốt xuống: “Huynh… huynh tẩu, tẩu về rồi sao?”
Nguyễn Vũ Kỳ nheo mắt nhìn hắn, sau liền nở nụ cười gian manh: “Đúng, về rồi.”
…
Chẳng bao lâu trong phủ liền vang lên tiếng la hét thảm thiết của Triệu Phong Quảng, so với Triệu Thiên Minh còn kinh khủng hơn nhiều: “Huynh… huynh tẩu, tha… tha cho đệ, ha ha ha ha… đệ chịu không nổi nữa… ha ha…”
Nguyễn Vũ Kỳ ngồi trên ghế, đem phu quân ngốc đặt lên đùi, thấy hai mắt y sưng đỏ vì khóc quá nhiều, hắn vừa đau vừa xót: “Ngoan ngoan, manh tử ngoan không khóc nữa.”
“…” Triệu Thiên Minh tựa đầu vào hõm vai cục bột mềm, y giống như chú mèo nhỏ không ngừng cào loạn mà thút thít: “Thư Thư gạt ta.”
“Ta đâu gạt chàng.” Nguyễn Vũ Kỳ vội phản bác.
Tướng quân ngốc manh mím môi, khẽ chau mày: “Thư Thư hứa sẽ không bỏ ta lại một mình.”
Hắn không biết phải nói gì, có lẽ bản thân mình vừa làm tổn thương Tiểu Ngốc rồi: “Ta, ta xin lỗi. Sẽ không có lần sau.”
Lúc này Triệu Thiên Minh đưa ngón tay út của mình ra: “Chúng ta móc ngoéo với nhau.”
Nguyễn Vũ Kỳ sau khi kinh ngạc qua đi, cũng đưa tay ra ngoắc lấy tay y: “Được, ta hứa với chàng.”
Một cái ngoéo tay, một lời đã định.
“Đi, ta có mua bánh bao cho chàng nè.” Hắn hí hửng mang theo phu quân ngốc đi dùng bữa sáng, mặc kệ Triệu Phong Quảng đang cầu xin tha thứ.
Nhìn thấy huynh trưởng huynh tẩu rời đi, Triệu Ù tuyệt nhiên không nghĩ đối phương sẽ tuyệt tình đến vậy, nhưng sự thật chứng minh Tàn Thư chính là không muốn tha cho hắn. Chẳng mấy chốc đám nha hoàn lại tiếp tục dùng lông vũ mà chọt cù lét, đến bây giờ Triệu Phong Quảng mới thấu chết vì đau không đáng sợ, ngược lại cười đến chết mới là cách giày vò khủng khiếp nhất.
Thấy bộ dạng đáng thương của Triệu Phong Quảng, Bạch Thanh Sương chẳng những không có chút đồng cảm mà còn thầm mắng hắn đáng đời, sau cũng rời khỏi đó.
…
Cũng chẳng biết Tàn Thư đang lên kế hoạch gì, chỉ thấy dăm ba hôm hắn lại lén đi đến Túy Hoa lầu, lúc ở phủ cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng vẫn viết thư từ qua lại với ai đó. Từ biểu hiện kỳ lạ dạo gần đây của đối phương, Triệu Phong Quảng không khỏi nghi ngờ huynh tẩu đang có tình nhân ở bên ngoài, lén lút phản bội ca ca hắn.
Vì nghi ngờ, Triệu Phong Quảng mới bỏ không ít bạc sai người đi điều tra, quả nhiên dạo gần đây Túy Hoa lầu vừa xuất hiện một mỹ nhân vô cùng vô cùng xinh đẹp tên là Diệu Cơ. Dẫu có ý định vạch trần bộ mặt xấu xa của ai đó, thế nhưng chân hắn hiện tại vẫn chưa lành, mọi cử động đều bất tiện, không thể tùy thời hành động được. Ngay lúc Triệu Phong Quảng đắn đo suy nghĩ, bỗng một thân ảnh chợt xuất hiện trước mắt hắn, còn ai khác ngoài tên nô bộc bên người Tàn Thư chứ.
Trước những lời cám dỗ của Triệu Phong Quảng, đối phương chẳng những không động lòng, mà còn dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá hắn: “Ngươi chê ít bạc sao? Vậy năm mươi vạn thì thế nào?”
Bạch Thanh Sương “xí” một tiếng, không thèm để ý tới hắn nữa.
“Tên nô tài đáng ghét, bổn đại gia đang nói chuyện với ngươi đó.” Triệu Phong Quảng bị ngó lơ liền ở phía sau lớn tiếng la hét: “Ngươi muốn bao nhiêu cứ ra giá, thứ ta không thiếu chính là tiền.”
Rốt cuộc Bạch Thanh Sương cũng nổi đóa, tên khốn này thích vũ nhục người khác lắm sao, xem ra những kẻ có tiền như hắn và Tàn Ngọc đều là cùng một hạng: “Triệu công tử, thứ cho ta nhiều lời, nếu ngài còn nói những lời khó nghe với phu nhân, ta không ngại đi mách lại đâu.”
“Ngươi đang đe dọa ta!” Triệu Phong Quảng nghiến răng.
Bạch Thanh Sương cười lạnh: “Không tin ngài có thể thử xem.”
“Đúng là cùng một giuộc, miệng lưỡi chanh chua như nhau.” Không hổ là hầu cận bên người Tàn Thư, mỗi lần mở miệng đều khiến người muốn đánh như thế.
“Ngài…”
Đương lúc cả hai tranh cãi, lão quản gia từ bên ngoài đi vào, bên cạnh còn dẫn theo một nam tử mặc áo choàng đen. Cả hai hướng ánh mắt nghi hoặc về phía đó, cùng lúc áo choàng được tháo xuống, Triệu Phong Quảng hết sức kinh ngạc: “Sao lại là ngươi?”
Hắn luýnh quýnh chạy vào đại sảnh, bên trong là cảnh tượng Triệu Thiên Minh co ro ngồi trên bàn trà, ôm chân khóc nấc lên từng cơn, dưới sàn nhà chỉ toàn mảnh thủy tinh vỡ nát, đáng ghét nhất là tên Triệu Phong Quảng dù đang ngồi trên xe lăn, miệng vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt.
“Ta nói rồi, Thư Thư không cần huynh nữa, đã sớm cao chạy xa bay với người khác.” Hắn càng nói càng hùng hồn: “Tướng công mới của Thư Thư chẳng những có tiền có quyền, đặc biệt đối phương rất thông minh, chứ không phải ngu…”
“Bốp!” Triệu Phong Quảng đang không ngừng luyên thuyên, phía sau liền bị người tập kích, hắn xoay đầu muốn mắng, nhưng lời vừa sắp thốt ra liền bị ép phải nuốt xuống: “Huynh… huynh tẩu, tẩu về rồi sao?”
Nguyễn Vũ Kỳ nheo mắt nhìn hắn, sau liền nở nụ cười gian manh: “Đúng, về rồi.”
…
Chẳng bao lâu trong phủ liền vang lên tiếng la hét thảm thiết của Triệu Phong Quảng, so với Triệu Thiên Minh còn kinh khủng hơn nhiều: “Huynh… huynh tẩu, tha… tha cho đệ, ha ha ha ha… đệ chịu không nổi nữa… ha ha…”
Nguyễn Vũ Kỳ ngồi trên ghế, đem phu quân ngốc đặt lên đùi, thấy hai mắt y sưng đỏ vì khóc quá nhiều, hắn vừa đau vừa xót: “Ngoan ngoan, manh tử ngoan không khóc nữa.”
“…” Triệu Thiên Minh tựa đầu vào hõm vai cục bột mềm, y giống như chú mèo nhỏ không ngừng cào loạn mà thút thít: “Thư Thư gạt ta.”
“Ta đâu gạt chàng.” Nguyễn Vũ Kỳ vội phản bác.
Tướng quân ngốc manh mím môi, khẽ chau mày: “Thư Thư hứa sẽ không bỏ ta lại một mình.”
Hắn không biết phải nói gì, có lẽ bản thân mình vừa làm tổn thương Tiểu Ngốc rồi: “Ta, ta xin lỗi. Sẽ không có lần sau.”
Lúc này Triệu Thiên Minh đưa ngón tay út của mình ra: “Chúng ta móc ngoéo với nhau.”
Nguyễn Vũ Kỳ sau khi kinh ngạc qua đi, cũng đưa tay ra ngoắc lấy tay y: “Được, ta hứa với chàng.”
Một cái ngoéo tay, một lời đã định.
“Đi, ta có mua bánh bao cho chàng nè.” Hắn hí hửng mang theo phu quân ngốc đi dùng bữa sáng, mặc kệ Triệu Phong Quảng đang cầu xin tha thứ.
Nhìn thấy huynh trưởng huynh tẩu rời đi, Triệu Ù tuyệt nhiên không nghĩ đối phương sẽ tuyệt tình đến vậy, nhưng sự thật chứng minh Tàn Thư chính là không muốn tha cho hắn. Chẳng mấy chốc đám nha hoàn lại tiếp tục dùng lông vũ mà chọt cù lét, đến bây giờ Triệu Phong Quảng mới thấu chết vì đau không đáng sợ, ngược lại cười đến chết mới là cách giày vò khủng khiếp nhất.
Thấy bộ dạng đáng thương của Triệu Phong Quảng, Bạch Thanh Sương chẳng những không có chút đồng cảm mà còn thầm mắng hắn đáng đời, sau cũng rời khỏi đó.
…
Cũng chẳng biết Tàn Thư đang lên kế hoạch gì, chỉ thấy dăm ba hôm hắn lại lén đi đến Túy Hoa lầu, lúc ở phủ cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng vẫn viết thư từ qua lại với ai đó. Từ biểu hiện kỳ lạ dạo gần đây của đối phương, Triệu Phong Quảng không khỏi nghi ngờ huynh tẩu đang có tình nhân ở bên ngoài, lén lút phản bội ca ca hắn.
Vì nghi ngờ, Triệu Phong Quảng mới bỏ không ít bạc sai người đi điều tra, quả nhiên dạo gần đây Túy Hoa lầu vừa xuất hiện một mỹ nhân vô cùng vô cùng xinh đẹp tên là Diệu Cơ. Dẫu có ý định vạch trần bộ mặt xấu xa của ai đó, thế nhưng chân hắn hiện tại vẫn chưa lành, mọi cử động đều bất tiện, không thể tùy thời hành động được. Ngay lúc Triệu Phong Quảng đắn đo suy nghĩ, bỗng một thân ảnh chợt xuất hiện trước mắt hắn, còn ai khác ngoài tên nô bộc bên người Tàn Thư chứ.
Trước những lời cám dỗ của Triệu Phong Quảng, đối phương chẳng những không động lòng, mà còn dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá hắn: “Ngươi chê ít bạc sao? Vậy năm mươi vạn thì thế nào?”
Bạch Thanh Sương “xí” một tiếng, không thèm để ý tới hắn nữa.
“Tên nô tài đáng ghét, bổn đại gia đang nói chuyện với ngươi đó.” Triệu Phong Quảng bị ngó lơ liền ở phía sau lớn tiếng la hét: “Ngươi muốn bao nhiêu cứ ra giá, thứ ta không thiếu chính là tiền.”
Rốt cuộc Bạch Thanh Sương cũng nổi đóa, tên khốn này thích vũ nhục người khác lắm sao, xem ra những kẻ có tiền như hắn và Tàn Ngọc đều là cùng một hạng: “Triệu công tử, thứ cho ta nhiều lời, nếu ngài còn nói những lời khó nghe với phu nhân, ta không ngại đi mách lại đâu.”
“Ngươi đang đe dọa ta!” Triệu Phong Quảng nghiến răng.
Bạch Thanh Sương cười lạnh: “Không tin ngài có thể thử xem.”
“Đúng là cùng một giuộc, miệng lưỡi chanh chua như nhau.” Không hổ là hầu cận bên người Tàn Thư, mỗi lần mở miệng đều khiến người muốn đánh như thế.
“Ngài…”
Đương lúc cả hai tranh cãi, lão quản gia từ bên ngoài đi vào, bên cạnh còn dẫn theo một nam tử mặc áo choàng đen. Cả hai hướng ánh mắt nghi hoặc về phía đó, cùng lúc áo choàng được tháo xuống, Triệu Phong Quảng hết sức kinh ngạc: “Sao lại là ngươi?”