Chương 24
Tướng quân phủ.
“Đây là chỗ ở mới của ngươi.”
Bạch Thanh Sương nhìn căn phòng đơn sơ trước mặt, lại hướng lão quản gia gật đầu tỏ lòng thành kính: “Đa tạ.”
Đối phương không đáp lời, chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi. Trước thái độ hờ hững của người nọ hắn cũng chẳng có bất mãn gì, ai biểu danh tiếng mình lớn đến thế cơ chứ! Ha ha, khẽ cười hai tiếng, Bạch Thanh Sương đẩy cửa bước vào, bên trong căn phòng tuy bám nhiều bụi bặm, chung quy đồ dùng thường ngày vẫn còn sử dụng tốt.
Ban đầu hắn còn nghĩ sau khi nghe những lời lăng mạ đến Tàn gia, Tàn Thư chắc chắn sẽ không tha cho cái mạng quèn của mình. Ai biết được, đối phương chẳng những không nổi giận mà còn tình nguyện cưu mang hắn cùng mẫu thân, hơn thế nữa là câu hứa sẽ giúp hắn trả thù đám người Tàn Ngọc.
Liệu bản thân hắn có phải quá hẹp hòi, “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử” hay không?
“Thư ca ca, ta có nên tin tưởng ngươi?”
***
Sau một ngày lăn lộn bên ngoài, việc đầu tiên khi trở về nhà chính là đi tắm, đây đều là những lời thê tử căn dặn, luôn được Triệu Thiên Minh ghi tạc trong đầu. Nhìn đám tỳ nữ lần lượt thay phiên đổ nước tắm vào bồn, y ấy vậy mà ngẩn ngơ suốt cả buổi.
Thật giống bầy kiến đang tha mồi về tổ!
“Tướng quân, ta giúp ngài tắm rửa.” Tỳ nữ Nguyệt Nha cố ý đuổi hết đám nô bộc kia ra ngoài, chỉ để lại không gian cho nàng cùng đối phương.
“Không muốn.” Triệu Thiên Minh lắc lắc đầu.
Nàng buồn cười đến bên cạnh y ngồi xuống, bàn tay không an phận nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của người nọ: “Ngài sợ sao?”
Thật ra Triệu Thiên Minh từ trước đến nay đều rất ghét người khác tự tiện chạm vào người, thế mà nữ nhân này lại to gan đến mức dám sờ mó y: “Không thích! Thư Thư nói rồi, thân thể ta là “kim chi ngọc diệp” không thể để cho người ngoài nhìn được.”
“Nếu vậy…” Nguyệt Nha bất thình lình đẩy ngã tướng quân ngốc, thuận thế ngồi lên người y, tà mị cười: “Chúng ta thành người một nhà thì có thể rồi.”
Thật ra từ lúc bước chân vào phủ tướng quân, nàng đã bắt đầu lên kế hoạch để trở thành vợ của Triệu Thiên Minh. Dù cho luật lệ Hồng Hiên quy định thú nam nhân làm chính thê không thể nạp thiếp thì thế nào? Chỉ cần Nguyệt Nha nàng gạo nấu thành cơm với y, mang thai cốt nhục của Triệu phủ, thì Tàn Thư cũng chả là cái thá gì trong mắt nàng. Người xưa thường nói “mẹ quý nhờ con” không phải sao? Dù sao Tàn Thư là nam nhân căn bản không thể hoài thai, chỉ cần hài tử thuận lợi ra đời, phủ đệ Triệu Minh còn không phải thuộc về mẫu tử bọn họ.
“Tướng quân.” Giọng điệu Nguyệt Nha như mật ngọt, bàn tay mềm mỏng không chút ngại ngần muốn cởi bỏ quần áo trên người y.
Trước những va chạm của nữ nhân, trái tim Triệu Thiên Minh bắt đầu run rẩy, ánh mắt mơ hồ phủ đầy sương.
…
“Nô tài cùng dùng bữa với hai vị sẽ không sao chứ?” Bạch Thanh Sương sốt sắng hỏi.
“Đừng bận tâm.” Nguyễn Vũ Kỳ nhoẻn miệng cười, bước tới khoác vai đối phương như huynh đệ kết nghĩa: “Sau này cứ gọi ta là Thư ca ca, chúng ta là bạn bè không phải chủ nô biết chưa?”
“…” Hắn bị mấy lời nói hoang đường của Tàn Thư làm cho sững sờ, lý nào kẻ thấp hèn như hắn lại có thể kết giao với nam nhân có thân phận cao quý này được, đây chẳng phải là chuyện nực cười nhất Hồng Hiên quốc sao?
Đang mải mê nói chuyện, chợt trong lòng Nguyễn Vũ Kỳ xẹt qua một tia dự cảm không lành, tựa như sắp sửa xảy ra chuyện lớn? Khoan đã… là Tiểu Minh Ngốc, đúng rồi là Tiểu Minh Ngốc!
“Chờ, chờ ta với.” Thấy người nọ hớt ha hớt hải chạy đi, Bạch Thanh Sương không nghĩ nhiều liền vội vàng đuổi theo.
Một mạch chạy về phòng, Nguyễn Vũ Kỳ dùng sức đẩy cửa bước vào, nhưng làm cách nào cũng không mở ra được, hiển nhiên bên trong đã bị người khóa trái.
“Minh Ngốc, chàng có ở trong đó không?” Hắn lớn tiếng gọi.
“Phải… phải làm sao?” Thanh âm nữ nhân ngập tràn kinh hãi.
Nguyễn Vũ Kỳ lập tức quay đầu, thấy người vừa lên tiếng là Nguyệt Anh, bên cạnh nàng là tiểu muội Nguyệt Hạ… vậy còn nữ nhân kia đâu? Thấy hai nàng sợ hãi, cực lực né tránh ánh mắt dò xét của mình, hắn liền biết sự tình không ổn.
“Mở cửa! Mở cửa ra cho ta!” Bàn tay thiếu niên điên cuồng đập mạnh lên cửa, tiếng hét vang vọng khắp cả phủ đệ Triệu Minh: “Tiểu Minh Ngốc, chàng còn không nghe thấy ta sẽ nổi giận đó.”
Nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn, thẩm thấu qua từng chân tơ kẽ tóc của hắn. Rõ ràng phía trước chỉ là cánh cửa bằng gỗ yếu ớt, thế nào giờ phút này lại giống như cửa sắt nặng ngàn cân, dù Nguyễn Vũ Kỳ có cố gắng cách mấy cũng không thể phá hủy nó.
“Minh Ngốc, ta xin chàng đó.”
Khi xuyên đến thời không xa lạ này, nam nhân hắn gặp đầu tiên là Triệu Thiên Minh, người hắn nhận định cũng là y, dẫu cho cả quãng đời còn lại phu quân mãi là kẻ ngốc hắn cũng nguyện ý ở bên, chăm sóc y đến hết kiếp này. Nhưng nếu lúc này tướng công cùng nữ nhân kia phát sinh quan hệ vợ chồng, Nguyễn Vũ Kỳ hắn phải làm sao đây?
“Đây là chỗ ở mới của ngươi.”
Bạch Thanh Sương nhìn căn phòng đơn sơ trước mặt, lại hướng lão quản gia gật đầu tỏ lòng thành kính: “Đa tạ.”
Đối phương không đáp lời, chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi. Trước thái độ hờ hững của người nọ hắn cũng chẳng có bất mãn gì, ai biểu danh tiếng mình lớn đến thế cơ chứ! Ha ha, khẽ cười hai tiếng, Bạch Thanh Sương đẩy cửa bước vào, bên trong căn phòng tuy bám nhiều bụi bặm, chung quy đồ dùng thường ngày vẫn còn sử dụng tốt.
Ban đầu hắn còn nghĩ sau khi nghe những lời lăng mạ đến Tàn gia, Tàn Thư chắc chắn sẽ không tha cho cái mạng quèn của mình. Ai biết được, đối phương chẳng những không nổi giận mà còn tình nguyện cưu mang hắn cùng mẫu thân, hơn thế nữa là câu hứa sẽ giúp hắn trả thù đám người Tàn Ngọc.
Liệu bản thân hắn có phải quá hẹp hòi, “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử” hay không?
“Thư ca ca, ta có nên tin tưởng ngươi?”
***
Sau một ngày lăn lộn bên ngoài, việc đầu tiên khi trở về nhà chính là đi tắm, đây đều là những lời thê tử căn dặn, luôn được Triệu Thiên Minh ghi tạc trong đầu. Nhìn đám tỳ nữ lần lượt thay phiên đổ nước tắm vào bồn, y ấy vậy mà ngẩn ngơ suốt cả buổi.
Thật giống bầy kiến đang tha mồi về tổ!
“Tướng quân, ta giúp ngài tắm rửa.” Tỳ nữ Nguyệt Nha cố ý đuổi hết đám nô bộc kia ra ngoài, chỉ để lại không gian cho nàng cùng đối phương.
“Không muốn.” Triệu Thiên Minh lắc lắc đầu.
Nàng buồn cười đến bên cạnh y ngồi xuống, bàn tay không an phận nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của người nọ: “Ngài sợ sao?”
Thật ra Triệu Thiên Minh từ trước đến nay đều rất ghét người khác tự tiện chạm vào người, thế mà nữ nhân này lại to gan đến mức dám sờ mó y: “Không thích! Thư Thư nói rồi, thân thể ta là “kim chi ngọc diệp” không thể để cho người ngoài nhìn được.”
“Nếu vậy…” Nguyệt Nha bất thình lình đẩy ngã tướng quân ngốc, thuận thế ngồi lên người y, tà mị cười: “Chúng ta thành người một nhà thì có thể rồi.”
Thật ra từ lúc bước chân vào phủ tướng quân, nàng đã bắt đầu lên kế hoạch để trở thành vợ của Triệu Thiên Minh. Dù cho luật lệ Hồng Hiên quy định thú nam nhân làm chính thê không thể nạp thiếp thì thế nào? Chỉ cần Nguyệt Nha nàng gạo nấu thành cơm với y, mang thai cốt nhục của Triệu phủ, thì Tàn Thư cũng chả là cái thá gì trong mắt nàng. Người xưa thường nói “mẹ quý nhờ con” không phải sao? Dù sao Tàn Thư là nam nhân căn bản không thể hoài thai, chỉ cần hài tử thuận lợi ra đời, phủ đệ Triệu Minh còn không phải thuộc về mẫu tử bọn họ.
“Tướng quân.” Giọng điệu Nguyệt Nha như mật ngọt, bàn tay mềm mỏng không chút ngại ngần muốn cởi bỏ quần áo trên người y.
Trước những va chạm của nữ nhân, trái tim Triệu Thiên Minh bắt đầu run rẩy, ánh mắt mơ hồ phủ đầy sương.
…
“Nô tài cùng dùng bữa với hai vị sẽ không sao chứ?” Bạch Thanh Sương sốt sắng hỏi.
“Đừng bận tâm.” Nguyễn Vũ Kỳ nhoẻn miệng cười, bước tới khoác vai đối phương như huynh đệ kết nghĩa: “Sau này cứ gọi ta là Thư ca ca, chúng ta là bạn bè không phải chủ nô biết chưa?”
“…” Hắn bị mấy lời nói hoang đường của Tàn Thư làm cho sững sờ, lý nào kẻ thấp hèn như hắn lại có thể kết giao với nam nhân có thân phận cao quý này được, đây chẳng phải là chuyện nực cười nhất Hồng Hiên quốc sao?
Đang mải mê nói chuyện, chợt trong lòng Nguyễn Vũ Kỳ xẹt qua một tia dự cảm không lành, tựa như sắp sửa xảy ra chuyện lớn? Khoan đã… là Tiểu Minh Ngốc, đúng rồi là Tiểu Minh Ngốc!
“Chờ, chờ ta với.” Thấy người nọ hớt ha hớt hải chạy đi, Bạch Thanh Sương không nghĩ nhiều liền vội vàng đuổi theo.
Một mạch chạy về phòng, Nguyễn Vũ Kỳ dùng sức đẩy cửa bước vào, nhưng làm cách nào cũng không mở ra được, hiển nhiên bên trong đã bị người khóa trái.
“Minh Ngốc, chàng có ở trong đó không?” Hắn lớn tiếng gọi.
“Phải… phải làm sao?” Thanh âm nữ nhân ngập tràn kinh hãi.
Nguyễn Vũ Kỳ lập tức quay đầu, thấy người vừa lên tiếng là Nguyệt Anh, bên cạnh nàng là tiểu muội Nguyệt Hạ… vậy còn nữ nhân kia đâu? Thấy hai nàng sợ hãi, cực lực né tránh ánh mắt dò xét của mình, hắn liền biết sự tình không ổn.
“Mở cửa! Mở cửa ra cho ta!” Bàn tay thiếu niên điên cuồng đập mạnh lên cửa, tiếng hét vang vọng khắp cả phủ đệ Triệu Minh: “Tiểu Minh Ngốc, chàng còn không nghe thấy ta sẽ nổi giận đó.”
Nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn, thẩm thấu qua từng chân tơ kẽ tóc của hắn. Rõ ràng phía trước chỉ là cánh cửa bằng gỗ yếu ớt, thế nào giờ phút này lại giống như cửa sắt nặng ngàn cân, dù Nguyễn Vũ Kỳ có cố gắng cách mấy cũng không thể phá hủy nó.
“Minh Ngốc, ta xin chàng đó.”
Khi xuyên đến thời không xa lạ này, nam nhân hắn gặp đầu tiên là Triệu Thiên Minh, người hắn nhận định cũng là y, dẫu cho cả quãng đời còn lại phu quân mãi là kẻ ngốc hắn cũng nguyện ý ở bên, chăm sóc y đến hết kiếp này. Nhưng nếu lúc này tướng công cùng nữ nhân kia phát sinh quan hệ vợ chồng, Nguyễn Vũ Kỳ hắn phải làm sao đây?