Chương : 63
Đương lúc Tôn Kiên đại bại, lại bị Lý Túc suất lĩnh thiết kỵ Tây Lương đánh cho tan tác. Binh lực mười phần chỉ còn lại bốn phần, thê thê thảm thảm lui về Lương Đông thu nạp lại bại quân.
Công Tôn Toản đã sớm đến Lương Đông trước một bước để lập quân doanh. Bại quân của Tôn Kiên lui về đây vừa lúc được quân Công Tôn Toản tiếp ứng. Nếu không thì còn không biết phải tổn thất bao nhiêu binh mã nữa.
Tôn Kiên tóc tai tán loạn, hai tay trống không. Lúc nàng mang theo Tổ Mậu tiến vào doanh trại thì thấy Tôn Vũ đứng ở cửa trại, đang giúp đỡ nhuyễn muội tử sắp xếp bại quân nhập doanh.
Vành mắt nàng đỏ lên, tiến tới nắm tay Tôn Vũ nói: "Vị tiểu tướng quân này, may nhờ có ngươi cứu giúp, nếu không ta đã chết không có chỗ chôn rồi." Nàng đã tới tuổi trung niên, có ba nữ nhi rồi, lớn hơn Tôn Vũ một bậc, quả thực có thể gọi hắn là tiểu tướng quân.
Tôn Vũ lắc đầu nói: "Không cần cám ơn ta. Cho dù ta không cứu ngươi, Tổ Mậu không phải cũng có thể trợ giúp ngươi thoát vây mà? Ha ha ha!"
Bên cạnh Tổ Mậu nhấp nháy đôi mắt to, than thở: "Nếu như là ta ngụy trang thành chủ công, sợ rằng không thoát thân được. Tạ ân cứu mạng của Tôn tướng quân."
Ặc, nói cảm ơn xuông thì được cái gì. Hẳn là phải lấy thân báo đáp gì gì đó mà. Tôn Vũ tự sướng trong lòng. Có điều hắn lập tức bỏ ý nghĩ đó. Nhuyễn muội tử còn chưa có đẩy ngã, ta lại tưởng tượng cái gì vậy?
Tôn Kiên nắm chặt tay của Tôn Vũ nói: "Ân cứu mạng, há có thể không báo đáp. Ta xem tiểu tướng quân ngươi tuy là nam nhân mà lại có thể sử dụng võ tướng kỹ, hơn nữa có thể phát động vài võ tướng kỹ cùng lúc, quả thật kỳ tài thiên hạ khó tìm..."
Khụ khụ, ta xác thực là kỳ tài, nhưng ngươi cũng không cần cầm chặt tay của ta nha. Tuy rằng ngươi là phụ nữ trung niên nhưng nhìn vẫn rất xinh đẹp. Cầm tay của ta như vậy, ta khó tránh khỏi xao xuyến. Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: động tâm với một phụ nữ trung niên còn ra thể thống gì. Nếu như là xao xuyến với nhuyễn muội tử thì còn được, tốt xấu gì người ta cũng còn trẻ tuổi. Ta quá dễ lung lay rồi.
Tôn Kiên kéo tay Tôn Vũ, trái khen một câu anh hùng xuất thiếu niên, phải khen một câu thiếu niên lắm anh hung, khen đến Tôn Vũ chóng mày chóng mặt. Hắn có chút hoài nghi nàng có phải hay không nàng muốn đoạt mình đi đến Giang Đông làm nam sủng.
Lúc này ngoài doanh trại lại có bại quân đến. Thì ra là ba viên đại tướng Hoàng Cái, Trình Phổ, Hàn Đương đã trở về. Trên tay Trình Phổ còn cầm Cổ Đĩnh đao của Tôn Kiên. Trông thấy Tôn Kiên, Trình Phổ vội vàng nhảy xuống ngựa, hai tay nâng Cổ Đĩnh đao tiến lại gần.
Tôn Kiên thấy mấy viên đại tướng, nhịn không được rơi lệ nói: "Trận này thất bại quá nặng nề. Binh sĩ Giang Đông ta tổn thất nghiêm trọng rồi."
Chúng tướng đều khóc.
Tôn Kiên lại nói: "Nhờ có Công Tôn tướng quân và Tôn Vũ tướng quân trượng nghĩa tương trợ, nếu không tổn thất của chúng ta còn lớn hơn. Mọi người tới đây, cung kính hành lễ với tướng quân Tôn Vũ!"
Mấy viên đại tướng Giang Đông lần lượt tiến lên, hành lễ nói lời cảm tạ với Tôn Vũ.
Tôn Vũ liếc mắt liền chú ý tới Hoàng Cái. Người kia giữ một vai trò rất lớn trong “Tam quốc diễn nghĩa”. Chính hắn đã sử dụng khổ nhục kế của Chu Du làm cho Tào Tháo sứt đầu mẻ trán.
Hiện tại Hoàng Cái trước mặt cũng biến thành nữ nhân. Nàng chỉ khoảng hai mươi tuổi, mắt ngọc răng ngà, thật là quyến rũ động lòng người. Mặt mày ẩn tình, khóe miệng hàm xuân, thoạt nhìn làm cho người ta muốn đẩy ngã xuống đất vuốt ve một phen. Binh khí của nàng là một đôi roi sắt.
Ặc, nữ nhân như thế này người nào nỡ xuống tay đánh nàng? Về sau "Khổ nhục kế" có áp dụng được hay không? Tôn Vũ nghĩ ngợi vẩn vơ.
Tướng lĩnh Tôn gia sau khi cảm tạ Tôn Vũ liền lùi về hậu doanh chỉnh đốn bại binh, một lần nữa lập lại đội hình của quân mình.
Lúc này Tôn Kiên lại hỏi: "Tôn tướng quân, ngươi đã ở rể nhà nào chưa? Tỷ như Công Tôn..."
"Chưa!" Tôn Vũ vội vàng giải thích: "Ta chưa có ở rể!" Bà nội ơi, sau khi đến thế giới này, mỗi ngày đều nghe người ta nói ở rể ở rể. Các ngươi có phiền hay không, ta không muốn nghe một chút nào hai từ ở rể này nữa rồi.
Không ngờ tới hắn vừa giải thích rõ chuyện này, hai mắt Tôn Kiên liền tỏa sáng. Nàng vui mừng nói: "Tôn tướng quân nếu chưa có thành thân, có nên cân nhắc một chút đến con gái của ta là Tôn Sách hay không. Nàng năm nay mới tròn mười tám tuổi, hiểu biết lễ phép, khuôn mặt xinh đẹp, tính tình lại phóng khoáng, tuyệt đối là một người vợ tốt." Nói đến đây, nàng đột nhiên hạ giọng: "Ta đoán Công Tôn Toản muốn ngươi ở rể Công Tôn gia. Nhưng ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ, một khi ngươi ở rể Công Tôn gia, tương lai con của ngươi nhất định phải mang họ Công Tôn, chuyện này không hay chút nào. Ngươi tới ở rể Tôn gia của ta, cùng Tôn Sách thành thân, con của ngươi vẫn là họ Tôn... Thật có lợi đủ đường!"
Tôn Vũ: "..."
Hắn cảm giác được mồ hôi của mình từng giọt từng giọt chảy tong tong. Tôn Kiên thật là một người không bình thường, lý do ở rể như vậy cũng có thể nói ra được? Đều là họ Tôn thì có lợi như vậy sao? Ta ngất mất! Nàng lại còn muốn ta ở rể Tôn Sách. Tôn Sách là ai? Đó chính là tiểu bá vương đất Giang Đông danh tiếng lẫy lừng, vậy nhất định là một con cọp cái rồi. Ta mới không muốn ở rể Tôn gia. Thực ra là nhà ai ta cũng không ở rể! Có điều... nếu là người hiểu biết lễ phép, lại xinh đẹp phóng khoáng mà bằng lòng gả cho ta, ta có thể còn suy nghĩ một chút.
Tôn Vũ vội vàng cự tuyệt: "Tôn Kiên tướng quân, ngài nói giỡn rồi. Ta còn trẻ tuổi, chưa nghĩ tới việc kết hôn. Khục khục!"
"Tuổi còn trẻ?" Tôn Kiên không đồng ý nói: "Ta thấy ngươi ít nhất cũng mười tám tuổi rồi, không thể xem là trẻ tuổi nữa. Người ta mười tám tuổi thì đã có con, ngươi lại còn chưa ở rể nhà nào. Tôn Kiên ta không quen nhìn anh hùng thiếu niên sống độc thân qua ngày, dù thế nào cũng phải tìm cho ngươi một mối lương duyên xứng đôi."
Tôn Vũ trong lòng âm thầm kêu khóc. Tôn Kiên này rốt cuộc là cái dạng người gì? Xem ra nữ nhân chỉ cần đến tuổi trung niên, không cần biết là nữ tướng quân hay là bà tổ trưởng dân phố, đều rất nóng lòng làm người mai mối.
Tôn Kiên trầm tư một lúc lâu, lại nói: "Nữ nhi Tôn Sách của ta mặc dù tốt, nhưng dù sao ngươi cũng chưa thấy qua. Nếu không... ngươi lựa chọn Hoàng Cái hoặc là Tổ Mậu vậy? Hai người bọn họ đều thanh xuân xinh đẹp, rất thích hợp để thành thân. Ngươi vừa rồi cũng trông thấy các nàng, có phải rất xinh đẹp hay không?" Trong lòng nàng hạ quyết tâm, muốn chiêu nạp người nam nhân biết võ tướng kỹ này đến Giang Đông để hắn làm thuộc hạ cho mình. Cho nên nàng dùng bất cứ mánh khóe nào, trong khoảnh khắc bán luôn cả hai ái tướng đắc lực của mình.
Tôn Vũ đổ mồ hôi! Hắn vội vàng mói: "Chuyện này để sau hãy bàn!" Nói xong nhanh chân vọt lẹ, không dám đứng tiếp chuyện Tôn Kiên nữa.
--------------------------
Lại nói trận này Tôn Kiên đại bại, cũng không dám tiếp tục đi đánh Dĩ Thủy quan. Công Tôn Toản nghe lời Tôn Vũ kiến nghị cũng chỉ án binh bất động.
Tôn Kiên đem chiến bại mình trải qua tỉ mỉ viết lại trong một phong thư rồi sai người mang tin tức cho minh chủ liên minh quân Viên Thiệu ngay trong đêm đó.
Viên thiệu kinh hãi, vội vàng dẫn mười sáu lộ chư hầu còn lại cùng chạy tới Lương Đông. Các lộ chư hầu dựng doanh trại bên cạnh Công Tôn quân. Sau đó Viên Thiệu mời mười tám lộ chư hầu đến đại trướng thương nghị.
Tôn Vũ trong lòng đã biết chuyện rót rượu trảm Hoa Hùng,.Vì vậy hắn chỉ đến xem trò vui, cùng nhuyễn muội tử chậm rãi đi đến đại trướng.
Chỉ nghe Viên Thiệu cao giọng nói: "Ngày hôm trước em của tướng quân Bảo Tín là Bảo Trung không tuân theo sự sắp đặt, tự mình xuất binh. Kết quả hại người hại mình, đã mất mạng. Nay lại có tướng quân Tôn Văn Đài đại bại quay về, ảnh hưởng đến nhuệ khí tam quân. Chuyện này nên làm sao bây giờ?"
Tôn Vũ trong lòng cười thầm: "Hiện tại biện pháp đương nhiên là mời mỹ nhiệm nương Quan Vũ xuất chiến, một đao chặt thủ cấp của Hoa Hùng mang về." Nhưng hắn đảo mắt nhìn trái nhìn phải. Ồ? Sao Lưu Quan Trương lại không ở trong trướng vậy?
Tôn Vũ nhịn không được hỏi meo meo mắt Tào Tháo ở bên cạnh: "Tào Mạnh Đức tướng quân, sao ta không thấy đào viên tam tỷ muội?"
Tào Tháo nghe vậy lấy làm lạ: "Ồ? Đào viên tam tỷ muội không ở chỗ các ngươi sao? Hôm qua các nàng đã đi trước một bước, nói là tới Dĩ thủy quan giúp các ngươi. Lúc đó Viên Thuật đại nhân còn cười nhạo bọn họ một phen, nói ba người các nàng bộ dạng quái dị, chắc chắn không phải dùng đến. Theo lý mà nói, các ngươi từ Dĩ Thủy quan rút lui trở về, nửa đường hẳn là phải gặp ba người bọn họ nha."
Tôn Vũ vừa nghe, vội vàng hỏi: "Ba người các nàng do ai dẫn đường?"
Tào Tháo đáp: "Chính là cô nàng dán râu kia dẫn đường, hình như gọi là Quan nhị tỷ. Nàng nói nàng biết rõ Dĩ thủy quan ở chỗ nào, dẫn Lưu Bị và Trương Phi đi hướng tây rồi."
Thảm rồi! Thảm rồi! Quá thảm rồi! Tôn Vũ trong lòng điên cuồng kêu lên: thảm rồi, cô nàng Quan Vũ mù đường kia lại đi dẫn đường. Các nàng không biết lạc đến chỗ sơn cùng thủy tận nào rồi. Mẹ ơi, Hoa Hùng làm sao bây giờ? Rót rượu trảm Hoa Hùng đến cùng phải làm sao bây giờ? Trời ơi, làm người có thể không đáng tin đến vậy sao? Viên Thuật, ngươi cứ như là thần nhân vậy, rõ ràng lại đoán trúng ba người các nàng không phải dùng đến. Ta phục ngươi rồi!
Công Tôn Toản đã sớm đến Lương Đông trước một bước để lập quân doanh. Bại quân của Tôn Kiên lui về đây vừa lúc được quân Công Tôn Toản tiếp ứng. Nếu không thì còn không biết phải tổn thất bao nhiêu binh mã nữa.
Tôn Kiên tóc tai tán loạn, hai tay trống không. Lúc nàng mang theo Tổ Mậu tiến vào doanh trại thì thấy Tôn Vũ đứng ở cửa trại, đang giúp đỡ nhuyễn muội tử sắp xếp bại quân nhập doanh.
Vành mắt nàng đỏ lên, tiến tới nắm tay Tôn Vũ nói: "Vị tiểu tướng quân này, may nhờ có ngươi cứu giúp, nếu không ta đã chết không có chỗ chôn rồi." Nàng đã tới tuổi trung niên, có ba nữ nhi rồi, lớn hơn Tôn Vũ một bậc, quả thực có thể gọi hắn là tiểu tướng quân.
Tôn Vũ lắc đầu nói: "Không cần cám ơn ta. Cho dù ta không cứu ngươi, Tổ Mậu không phải cũng có thể trợ giúp ngươi thoát vây mà? Ha ha ha!"
Bên cạnh Tổ Mậu nhấp nháy đôi mắt to, than thở: "Nếu như là ta ngụy trang thành chủ công, sợ rằng không thoát thân được. Tạ ân cứu mạng của Tôn tướng quân."
Ặc, nói cảm ơn xuông thì được cái gì. Hẳn là phải lấy thân báo đáp gì gì đó mà. Tôn Vũ tự sướng trong lòng. Có điều hắn lập tức bỏ ý nghĩ đó. Nhuyễn muội tử còn chưa có đẩy ngã, ta lại tưởng tượng cái gì vậy?
Tôn Kiên nắm chặt tay của Tôn Vũ nói: "Ân cứu mạng, há có thể không báo đáp. Ta xem tiểu tướng quân ngươi tuy là nam nhân mà lại có thể sử dụng võ tướng kỹ, hơn nữa có thể phát động vài võ tướng kỹ cùng lúc, quả thật kỳ tài thiên hạ khó tìm..."
Khụ khụ, ta xác thực là kỳ tài, nhưng ngươi cũng không cần cầm chặt tay của ta nha. Tuy rằng ngươi là phụ nữ trung niên nhưng nhìn vẫn rất xinh đẹp. Cầm tay của ta như vậy, ta khó tránh khỏi xao xuyến. Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: động tâm với một phụ nữ trung niên còn ra thể thống gì. Nếu như là xao xuyến với nhuyễn muội tử thì còn được, tốt xấu gì người ta cũng còn trẻ tuổi. Ta quá dễ lung lay rồi.
Tôn Kiên kéo tay Tôn Vũ, trái khen một câu anh hùng xuất thiếu niên, phải khen một câu thiếu niên lắm anh hung, khen đến Tôn Vũ chóng mày chóng mặt. Hắn có chút hoài nghi nàng có phải hay không nàng muốn đoạt mình đi đến Giang Đông làm nam sủng.
Lúc này ngoài doanh trại lại có bại quân đến. Thì ra là ba viên đại tướng Hoàng Cái, Trình Phổ, Hàn Đương đã trở về. Trên tay Trình Phổ còn cầm Cổ Đĩnh đao của Tôn Kiên. Trông thấy Tôn Kiên, Trình Phổ vội vàng nhảy xuống ngựa, hai tay nâng Cổ Đĩnh đao tiến lại gần.
Tôn Kiên thấy mấy viên đại tướng, nhịn không được rơi lệ nói: "Trận này thất bại quá nặng nề. Binh sĩ Giang Đông ta tổn thất nghiêm trọng rồi."
Chúng tướng đều khóc.
Tôn Kiên lại nói: "Nhờ có Công Tôn tướng quân và Tôn Vũ tướng quân trượng nghĩa tương trợ, nếu không tổn thất của chúng ta còn lớn hơn. Mọi người tới đây, cung kính hành lễ với tướng quân Tôn Vũ!"
Mấy viên đại tướng Giang Đông lần lượt tiến lên, hành lễ nói lời cảm tạ với Tôn Vũ.
Tôn Vũ liếc mắt liền chú ý tới Hoàng Cái. Người kia giữ một vai trò rất lớn trong “Tam quốc diễn nghĩa”. Chính hắn đã sử dụng khổ nhục kế của Chu Du làm cho Tào Tháo sứt đầu mẻ trán.
Hiện tại Hoàng Cái trước mặt cũng biến thành nữ nhân. Nàng chỉ khoảng hai mươi tuổi, mắt ngọc răng ngà, thật là quyến rũ động lòng người. Mặt mày ẩn tình, khóe miệng hàm xuân, thoạt nhìn làm cho người ta muốn đẩy ngã xuống đất vuốt ve một phen. Binh khí của nàng là một đôi roi sắt.
Ặc, nữ nhân như thế này người nào nỡ xuống tay đánh nàng? Về sau "Khổ nhục kế" có áp dụng được hay không? Tôn Vũ nghĩ ngợi vẩn vơ.
Tướng lĩnh Tôn gia sau khi cảm tạ Tôn Vũ liền lùi về hậu doanh chỉnh đốn bại binh, một lần nữa lập lại đội hình của quân mình.
Lúc này Tôn Kiên lại hỏi: "Tôn tướng quân, ngươi đã ở rể nhà nào chưa? Tỷ như Công Tôn..."
"Chưa!" Tôn Vũ vội vàng giải thích: "Ta chưa có ở rể!" Bà nội ơi, sau khi đến thế giới này, mỗi ngày đều nghe người ta nói ở rể ở rể. Các ngươi có phiền hay không, ta không muốn nghe một chút nào hai từ ở rể này nữa rồi.
Không ngờ tới hắn vừa giải thích rõ chuyện này, hai mắt Tôn Kiên liền tỏa sáng. Nàng vui mừng nói: "Tôn tướng quân nếu chưa có thành thân, có nên cân nhắc một chút đến con gái của ta là Tôn Sách hay không. Nàng năm nay mới tròn mười tám tuổi, hiểu biết lễ phép, khuôn mặt xinh đẹp, tính tình lại phóng khoáng, tuyệt đối là một người vợ tốt." Nói đến đây, nàng đột nhiên hạ giọng: "Ta đoán Công Tôn Toản muốn ngươi ở rể Công Tôn gia. Nhưng ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ, một khi ngươi ở rể Công Tôn gia, tương lai con của ngươi nhất định phải mang họ Công Tôn, chuyện này không hay chút nào. Ngươi tới ở rể Tôn gia của ta, cùng Tôn Sách thành thân, con của ngươi vẫn là họ Tôn... Thật có lợi đủ đường!"
Tôn Vũ: "..."
Hắn cảm giác được mồ hôi của mình từng giọt từng giọt chảy tong tong. Tôn Kiên thật là một người không bình thường, lý do ở rể như vậy cũng có thể nói ra được? Đều là họ Tôn thì có lợi như vậy sao? Ta ngất mất! Nàng lại còn muốn ta ở rể Tôn Sách. Tôn Sách là ai? Đó chính là tiểu bá vương đất Giang Đông danh tiếng lẫy lừng, vậy nhất định là một con cọp cái rồi. Ta mới không muốn ở rể Tôn gia. Thực ra là nhà ai ta cũng không ở rể! Có điều... nếu là người hiểu biết lễ phép, lại xinh đẹp phóng khoáng mà bằng lòng gả cho ta, ta có thể còn suy nghĩ một chút.
Tôn Vũ vội vàng cự tuyệt: "Tôn Kiên tướng quân, ngài nói giỡn rồi. Ta còn trẻ tuổi, chưa nghĩ tới việc kết hôn. Khục khục!"
"Tuổi còn trẻ?" Tôn Kiên không đồng ý nói: "Ta thấy ngươi ít nhất cũng mười tám tuổi rồi, không thể xem là trẻ tuổi nữa. Người ta mười tám tuổi thì đã có con, ngươi lại còn chưa ở rể nhà nào. Tôn Kiên ta không quen nhìn anh hùng thiếu niên sống độc thân qua ngày, dù thế nào cũng phải tìm cho ngươi một mối lương duyên xứng đôi."
Tôn Vũ trong lòng âm thầm kêu khóc. Tôn Kiên này rốt cuộc là cái dạng người gì? Xem ra nữ nhân chỉ cần đến tuổi trung niên, không cần biết là nữ tướng quân hay là bà tổ trưởng dân phố, đều rất nóng lòng làm người mai mối.
Tôn Kiên trầm tư một lúc lâu, lại nói: "Nữ nhi Tôn Sách của ta mặc dù tốt, nhưng dù sao ngươi cũng chưa thấy qua. Nếu không... ngươi lựa chọn Hoàng Cái hoặc là Tổ Mậu vậy? Hai người bọn họ đều thanh xuân xinh đẹp, rất thích hợp để thành thân. Ngươi vừa rồi cũng trông thấy các nàng, có phải rất xinh đẹp hay không?" Trong lòng nàng hạ quyết tâm, muốn chiêu nạp người nam nhân biết võ tướng kỹ này đến Giang Đông để hắn làm thuộc hạ cho mình. Cho nên nàng dùng bất cứ mánh khóe nào, trong khoảnh khắc bán luôn cả hai ái tướng đắc lực của mình.
Tôn Vũ đổ mồ hôi! Hắn vội vàng mói: "Chuyện này để sau hãy bàn!" Nói xong nhanh chân vọt lẹ, không dám đứng tiếp chuyện Tôn Kiên nữa.
--------------------------
Lại nói trận này Tôn Kiên đại bại, cũng không dám tiếp tục đi đánh Dĩ Thủy quan. Công Tôn Toản nghe lời Tôn Vũ kiến nghị cũng chỉ án binh bất động.
Tôn Kiên đem chiến bại mình trải qua tỉ mỉ viết lại trong một phong thư rồi sai người mang tin tức cho minh chủ liên minh quân Viên Thiệu ngay trong đêm đó.
Viên thiệu kinh hãi, vội vàng dẫn mười sáu lộ chư hầu còn lại cùng chạy tới Lương Đông. Các lộ chư hầu dựng doanh trại bên cạnh Công Tôn quân. Sau đó Viên Thiệu mời mười tám lộ chư hầu đến đại trướng thương nghị.
Tôn Vũ trong lòng đã biết chuyện rót rượu trảm Hoa Hùng,.Vì vậy hắn chỉ đến xem trò vui, cùng nhuyễn muội tử chậm rãi đi đến đại trướng.
Chỉ nghe Viên Thiệu cao giọng nói: "Ngày hôm trước em của tướng quân Bảo Tín là Bảo Trung không tuân theo sự sắp đặt, tự mình xuất binh. Kết quả hại người hại mình, đã mất mạng. Nay lại có tướng quân Tôn Văn Đài đại bại quay về, ảnh hưởng đến nhuệ khí tam quân. Chuyện này nên làm sao bây giờ?"
Tôn Vũ trong lòng cười thầm: "Hiện tại biện pháp đương nhiên là mời mỹ nhiệm nương Quan Vũ xuất chiến, một đao chặt thủ cấp của Hoa Hùng mang về." Nhưng hắn đảo mắt nhìn trái nhìn phải. Ồ? Sao Lưu Quan Trương lại không ở trong trướng vậy?
Tôn Vũ nhịn không được hỏi meo meo mắt Tào Tháo ở bên cạnh: "Tào Mạnh Đức tướng quân, sao ta không thấy đào viên tam tỷ muội?"
Tào Tháo nghe vậy lấy làm lạ: "Ồ? Đào viên tam tỷ muội không ở chỗ các ngươi sao? Hôm qua các nàng đã đi trước một bước, nói là tới Dĩ thủy quan giúp các ngươi. Lúc đó Viên Thuật đại nhân còn cười nhạo bọn họ một phen, nói ba người các nàng bộ dạng quái dị, chắc chắn không phải dùng đến. Theo lý mà nói, các ngươi từ Dĩ Thủy quan rút lui trở về, nửa đường hẳn là phải gặp ba người bọn họ nha."
Tôn Vũ vừa nghe, vội vàng hỏi: "Ba người các nàng do ai dẫn đường?"
Tào Tháo đáp: "Chính là cô nàng dán râu kia dẫn đường, hình như gọi là Quan nhị tỷ. Nàng nói nàng biết rõ Dĩ thủy quan ở chỗ nào, dẫn Lưu Bị và Trương Phi đi hướng tây rồi."
Thảm rồi! Thảm rồi! Quá thảm rồi! Tôn Vũ trong lòng điên cuồng kêu lên: thảm rồi, cô nàng Quan Vũ mù đường kia lại đi dẫn đường. Các nàng không biết lạc đến chỗ sơn cùng thủy tận nào rồi. Mẹ ơi, Hoa Hùng làm sao bây giờ? Rót rượu trảm Hoa Hùng đến cùng phải làm sao bây giờ? Trời ơi, làm người có thể không đáng tin đến vậy sao? Viên Thuật, ngươi cứ như là thần nhân vậy, rõ ràng lại đoán trúng ba người các nàng không phải dùng đến. Ta phục ngươi rồi!