Chương : 3
Phía sau binh doanh có dãy phòng bằng gỗ, đi qua dãy phòng có thể thấy một toà phủ cao lớn nằm trong quân doanh.
Quan Tĩnh vào thông báo một tiếng, sau đó Tôn Vũ và Triệu Vân vào phủ. Vừa tiến vào phủ, Tôn Vũ chỉ thấy có một ghế dựa rất lớn được bọc da hổ, người ngồi trên đó là nữ tướng có vẻ ngoài uy phong, dáng người cao gầy, thân mặc giáp trụ bằng sắt, rất tinh xảo, áo choàng màu trắng khoác ở sau lưng, sát khí rợn người. Dù vậy, ngũ quan trên khuôn mặt của nàng lại không hề mang khí thế như vẻ bên ngoài. Tuy cô gái này không thể coi là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng chắc chắn tư sắc phải thuộc hạng nhất lưu, người này chính là Công Tôn Toản.
Quan Tĩnh hành lễ với nữ tướng rồi nói: "Chủ công, người đàn ông phía sau ta là Tôn Vũ, tự Tầm Chân, tiểu cô nương sau lưng hắn tên là Triệu Vân, tự Tử Long." Tiếp đó, Quan Tĩnh lần lượt giới thiệu Tôn Vũ và Triêu Vân một lần.
Công Tôn Toản để tay trên lưng dựa của ghế, mí mắt nhếch lên, liếc xuống dưới rồi nói: "Vị Tầm Chân tiên sinh kia, đây là lần đầu tiên bổn soái gặp được một người đàn ông có thể dùng võ tướng kĩ, thú vị lắm. Đáng tiếc! Võ tướng kĩ của ngươi chí đến cấp xanh lá, cũng là cấp thấp nhất, cùng lắm cũng chỉ có thể xác nhận văn thư. Haizzz, rốt cuộc lại phải làm quan văn..."
Quan tĩnh nghe xong câu này, mồ hôi lạnh ứa ra, nàng biết chủ công tâm cao khí ngạo, không bao giờ đặt một người đàn ông tầm thường vào trong mắt. Đến nay, dù đã hai mươi tuổi nhưng nàng vẫn chưa lập gia đình. Chủ công vốn muốn tìm một gã đàn ông uy phong lẫm liệt để thành thân, nhưng... Hán quốc chỉ có nữ võ tướng, chứ không có nam võ tướng. Công Tôn Toản chưa gặp được một người đàn ông nào vừa ý mà tuổi của nàng lại càng lúc càng lớn, nhưng rốt cuộc cũng phải thành thân a! Vất vả lắm mới thấy một người đàn ông có thể sử dụng võ tướng kĩ, kết quả cũng chỉ có võ tướng kĩ cấp thấp nhất, mà còn là kỹ năng hệ văn, điều này quả thật làm cho Công Tôn Toản cảm thấy vô cùng thất vọng.
Tôn Vũ đã nghe thấy cấp bậc võ tướng kĩ từ miệng của Quan Tĩnh và Công Tôn Toản nên nhịn không được mà ngạc nhiên hỏi: "Chủ công, ta đến từ thâm sơn. Vốn không màng đến thế sự, cũng không biết võ tướng kĩ có đa dạng ra sao?"
Quan Tĩnh liền giải thích: "Võ tướng kĩ được chia ra năm loại..." Nghe nàng giảng nửa ngày, Tôn Vũ mới hiểu được.
Cấp thấp nhất là võ tướng kĩ màu xanh lá (Sau gọi là màu lục), phần lớn chỉ có thể xử lý văn sự. Ví dụ như là "Mịch Tài" của Quan Tĩnh và "Tốc Ký" của Tôn Vũ.
Trung cấp là Võ tướng kĩ màu đỏ, có thể dùng để chiến đấu, ví dụ như "Thương Tướng" của Nghiêm Cương và "Phá Lỗ" của Điền Dự.
Võ tướng kĩ cao cấp là màu lam, Công Tôn gia chỉ có Công Tôn Toản là có "Bạch Mã" màu lam, còn đại tướng là Nhan Lương, Văn Sú dưới tay Viên Thiệu ở Nam Bì có võ tướng kĩ cũng là màu lam, đều thuộc nhóm cao cấp.
Cao hơn là Võ tướng kĩ màu hoàng kim, loại này là cấp bậc rất cao, ngay cả thủ hạ của Viên Thiệu cũng không có người nào sở hữu. Nghe đồn, Tôn Kiên ở phía nam có một đứa con gái tên là Tôn Sách, Võ tướng kĩ của nàng cũng có màu hoàng kim nhưng Quan Tĩnh chưa bao giờ nhìn thấy. Lại còn có tin tức rằng ở Trường Sa có một nữ tướng nổi danh, tên là Hoàng Trung, Võ tướng kĩ của nàng cũng có màu hoàng kim, nhưng người thấy nàng cũng không nhiều.
Còn có một cấp cao hơn, đó là võ tướng kĩ màu vàng lợt, còn gọi là Ám Kim Sắc, đây là loại Võ tướng kĩ siêu cấp, đương thời, chưa thấy ai có thể dùng Võ tướng kĩ cỡ này.
Quan Tĩnh giới thiệu xong, thở dài: "Chủ Công tâm cao khí ngạo, người lại là võ tướng kỹ màu lam, đàn ông bình thường vốn chăng ai có thể lọt vào mắt nàng. Không biết cả đời này, nàng có lấy được chồng hay phải xuất giá đây?"
Phụ nữ nói chuyện thật phiền phức, ta đến gặp Công Tôn Toản để bàn bạc chén cơm sau này, chính sự còn chưa nói mà ngươi đã nhắc tới chồng con của chủ công rồi, quả thật không có tính ăn khớp mà.
Tôn vũ nhanh chóng ghi nhớ những thứ này vào trong đầu, thầm nghĩ: "Thì ra là vậy, xem ra thực lực của võ tướng trong thế giới này cũng có điểm chung so với Tam quốc mà mình biết, trừ giới tính của nhân vật đều bị thay đổi thì thực lực không khác với thời kỳ Tam Quốc. Quan Tĩnh nói cái gì mà “Đương thời không thấy ai có thể dùng" siêu cấp võ tướng kĩ... Thứ võ tướng kỹ như vậy hơn phân nửa là nằm trên người của Lữ Bố rồi.
Tôn Vũ liền ôm quyền nói với Công Tôn Toản: "Chủ công, bản nhân bất tài, chỉ có Võ tướng kĩ vô dụng màu lục, đành phải nhận một chức quan văn có cơm ăn là được."
Công Tôn Toản nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt dần trở nên mê ly, thầm nghĩ: "Kẻ này là người đàn ông duy nhất có Võ tướng kĩ, vẻ ngoài cũng không tệ, tuổi cũng không lớn. Nếu không tìm được người để gả, Công Tôn Gia cũng sẽ dần dần đi xuống. Đến lúc đó cũng chỉ có thể chiêu người này ở rể... Ai! Thật bi ai! Vì sao thế giới này không có một người đàn mang thực lực mạnh mẽ giống như phụ nữ chứ? "
Nàng phất tay nói: " Tầm Chân tiên sinh, ta uỷ nhiêm ngươi làm chức lệnh sử Trác Huyện. Nếu hoàn thành xuất xắc, tương lai sẽ được thăng chức."
“Lệnh sử? Là làm cái gì vậy? NM01, ngươi mau tra cứu cho ta.” Tôn vũ nhẹ giọng nói.
Chỉ trong nháy mắt, NM01 đưa tin :“Lệnh sử là thuộc hạ của Huyện lệnh, quan văn phụ trách quản lý văn thư, hồ sơ.”
Thì ra là quản lý văn thư với hồ sơ, chức vụ này cũng tạật hợp với năng lực "Tốc ký" của mình. Công Tôn Toản cũng thực biết cách dùng người, Tôn Vũ ôm quyền với Công Tôn Toản rồi nói: "Tạ chủ công."
Bây giờ, vấn đề công việc đã được giải quyết, có cơm ăn, ta cũng có thể từ từ tìm hiểu chân tướng của thế giới này. Tôn Vũ vui vẻ trong lòng, nhưng xưa nay, hắn vẫn là bình tĩnh nên dù trong lòng vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra mà bình tĩnh rời khỏi đại điện.
"Người đàn ông này quả thật không tệ, không kiêu ngạo hay siểm nịnh, tính cách trầm ổn, thạo đời, duy chỉ có Võ tướng kĩ hơi kém..." Công Tôn Toản vừa nghĩ tới đây, đột nhiên thấy Tôn Vũ đã quay trở lại, cười khổ nói: "Chủ Công, có thể cho ta biết bổng lộc có bao nhiêu không? Còn nữa... có thể tạm ứng trước bổng lộc một tháng chăng? Người xem... thuộc hạ chỉ có bộ quần áo thực vật này thôi... E rằng, chưa làm được việc gì thì ta và nha hoàn đã chết đói rồi... "
Công Tôn Toản cười khổ, ánh mắt dựng lên, ngước mặt nhìn Tôn Vũ, đang muốn bốc hoả thì miệng lại dùng giọng điệu dịu dàng để nói: "Chi bổng lộc trước là chuyện chưa bao giờ có, ta không thể cho ngươi ngoại lệ này. Nhưng... thấy ngươi rất hào sảng, ta như vậy sẽ thưởng cho ngươi trước... Bổng lộc một năm của lệnh sử là một trăm thạch thóc... Vậy ta thưởng ngươi mười thạch đi."
Giọng nói của NM01 vang lên trong đầu Tôn Vũ: "Một thạch thóc tương đương một trăm tám mươi cân, mười thạch khoảng một ngàn tám trăm cân. Tính ra thành lương của thời Đông Hán thì một thạch là hai trăm tiền. Bây giờ khởi nghĩa Khăn Vàng nổ ra, theo lý luận thì mức lương sẽ tăng lên, một thạch hẳn vào khoảng hai đến ba trăm tiền. Theo tính toán, mười thạch thóc khoảng hai đến ba ngàn văn."
"Ta choáng, quá ít!" Tôn Vũ buồn bực lắc đầu, thầm nghĩ: "Nếu tính vậy thì có chút tiền bạc như vậy thì chỉ có ăn không khí. Xem ra không thể dựa vào chức Lệnh sử này. Nếu muốn kiếm chút tiền lời để sau này còn tìm hiểu chân tướng thế giới này thì chút tiền đó vẫn chưa đủ. Xem ra, mình phải tranh thủ nâng cao chức quan, kiếm nhiều tiền hơn mới được.
Quan Tĩnh an bài Tôn Vũ tới căn phòng nhỏ ở phía sau để hắn nghỉ ngơi vài ngày trước khi tới trác huyện nhậm chức. Căn phòng này là một căn nhà làm bằng tranh, chỉ có một gian phòng với chiếc giường thô. Điều này quả thật đã làm khó Tôn Vũ, hắn mang theo tiểu nha hoàn Triệu Vân, tại sao chỉ có một cái giường? Như vậy phải ngủ thế nào? Tôn Vũ lại không hề biết vào thời đại này, người nghèo nhiều vô số kể, tiền đâu mà mua nha hoàn, nên phòng ốc thông thường đều không làm gian ngoài giành cho nha hoàn.
Chỉ là Triệu Vân không ngần ngại chuyện này, tiểu loli này leo lên lưng tủ trong phòng, lấy một mảnh vải bố thô trải ra trên mặt đất rồi tự coi đó là giường của mình.
"Có phòng rồi!" Triệu Vân vô cùng vui vẻ, nàng đi đi lại lại ở trong phòng hai vòng, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, vui mừng nói với Tôn Vũ: "Tầm Chân tiên sinh, phòng này rất tốt đó nha, ít nhất cũng có giá hai ngàn văn, có Võ tướng kĩ thật tốt, đáng tiếc... Mọi người đều ta có võ tướng kĩ, nhưng tại sao ta không thể phóng ra võ tướng kĩ?"
Tôn Vũ nghe lời nàng nói, vẻ mặt ngẩn ngơ, thầm nghĩ một căn nhà tranh thế này mà tốt sao? Lại còn có giá hai ngàn tiền? Nếu dùng mười thạch thóc thì chỉ sợ cũng không đổi được cả một mét vuông, nhưng nếu tính vậy thì chẳng phải bổng lộc một năm của mình có thể mua được mười căn nhà kiểu này hay sao?
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Triệu Vân, Tôn Vũ thở dài rồi nói: "Tử Long, ngươi yên tâm đi. Sẻ có một ngày, ngươi có thế phóng ra Võ tướng kĩ, hơn nữa là Võ tướng kĩ cực kì, cực kì lợi hạ. Đến lúc đó, ngươi có thể mua một căn phòng rất tốt."
“Thật không?” Triệu Vân trừng mắt nhìn, có hơi lo lắng nói: “Ta có thể dùng võ tướng kĩ trước khi chết đói ư?”
"Không phải ngươi là nha hoàn của ta sao?" Tôn Vũ cười nói: "Có ta ở đây, ngươi không chết đói "
Lúc này, lại có khoảng mười người khuân vác đi tới trước phòng, thì ra Công Tôn Toản phái những người này mang mười thạch thóc tới cho hắn. Nhưng chuyển nhiều thóc như vậy vào căn phòng nhỏ sẽ khiến cho căn phòng trở nên chật chội. Ngoại trừ giường ngủ ra, chỗ Triệu Vân ngủ cũng bị chiếm dụng.
Nhưng Triệu Vân đang thương lại không hề tức giận, đã vậy tiểu loli này lại vô cùng vui mừng, nàng ngả xuống một bao thóc rồi nói: "Đêm nay ta muốn ngủ trên bao thóc. Ha ha, như vậy ta sẽ không bao giờ sợ đói bụng nữa!"
"Đứa nhỏ đáng thương!" Tôn Vũ thở dài, nhiều thóc như vậy không ăn thể hết được, cũng không thể chuyển đến trác huyện, chung quy chỉ có thể đổi thành tiền, rồi mua quần áo để mặc, nếu vẫn mãi mặc quần áo thực vật như bây giờ thì còn ra thể thống gì nữa?
Triệu Vân chạy vào nhà bếp, chỉ chốc lát sau liền nấu xong một nồi cơm, hai người cũng không có đồ ăn, nên chỉ ăn hai chén cơm trắng. Vừa cơm nước xong, Công Tôn Toản lại phái người mang trang phục sử quan cho Tôn Vũ. Nguyên quan phục hẳn phải do bản thân hắn tự bỏ tiền làm ra, nhưng Công Tôn Toản thấy Tôn Vũ không có tiền, trên người lại mặc "quần áo thực vật" nên liền tự bỏ tiền túi để tặng một bộ quan phục cho Tôn Vũ.
"Công Tôn Toản là một cô nương tốt!" Tôn Vũ không khỏi cảm thán
Có quần áo, nhưng hắn vẫn là bán thóc. Dù sao cũng phải có chút tiền mặt ở trong tay. Tôn vũ đi chợ một chuyến, hắn bán tám thạch thóc để đổi ra tiền, quả nhiên hệt như tính toán của NM01. Một thạch thóc của thời đại này ổn định với giá hai trăm văn tiền, nhưng năm nay khởi nghĩa Khăn Vàng bùng nổ cho nên giá thóc đã muốn tăng lên hai trăm sáu văn. Tôn vũ bán tám thạch thóc được hai ngàn tám mươi văn tiền, xem như có chút một chút tiền tiêu vặt.
Đêm đó trời tối như mực, Tôn Vũ ngủ trên giường, Triệu Vân ngủ trên hai thạch thóc còn lại, tiểu loli này cuộn mình như con mèo nhỏ trên hai thạch thóc, quả thật rất đáng yêu.
Tôn Vũ đã khuyên nàng lên giường ngủ, để hắn ngủ trên bao thóc nhưng đều bị Triệu Vân từ chối. Tiểu loli khăng khăng đòi ngủ trên hai thạch thóc, có chết cũng không chịu ngủ ở trên giường. Xem ra trong mắt nàng, có thể ngủ cùng thực vật vẫn hạnh phúc hơn ngủ trên giường gấp trăm lần.
"Tử Long, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Tôn Vũ tò mò hỏi Triệu Vân.
“Mười hai tuổi!” Triệu Vân trừng mắt trả lời.
"Khó trách! Mới mấy tuổi đầu, ngay cả một chút tà niệm của mình đối với loli cũng bay đi đâu mất." Tôn Vũ vùi đầu vào chăn, ngủ thật say.
-----o0o-----
Quan Tĩnh vào thông báo một tiếng, sau đó Tôn Vũ và Triệu Vân vào phủ. Vừa tiến vào phủ, Tôn Vũ chỉ thấy có một ghế dựa rất lớn được bọc da hổ, người ngồi trên đó là nữ tướng có vẻ ngoài uy phong, dáng người cao gầy, thân mặc giáp trụ bằng sắt, rất tinh xảo, áo choàng màu trắng khoác ở sau lưng, sát khí rợn người. Dù vậy, ngũ quan trên khuôn mặt của nàng lại không hề mang khí thế như vẻ bên ngoài. Tuy cô gái này không thể coi là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng chắc chắn tư sắc phải thuộc hạng nhất lưu, người này chính là Công Tôn Toản.
Quan Tĩnh hành lễ với nữ tướng rồi nói: "Chủ công, người đàn ông phía sau ta là Tôn Vũ, tự Tầm Chân, tiểu cô nương sau lưng hắn tên là Triệu Vân, tự Tử Long." Tiếp đó, Quan Tĩnh lần lượt giới thiệu Tôn Vũ và Triêu Vân một lần.
Công Tôn Toản để tay trên lưng dựa của ghế, mí mắt nhếch lên, liếc xuống dưới rồi nói: "Vị Tầm Chân tiên sinh kia, đây là lần đầu tiên bổn soái gặp được một người đàn ông có thể dùng võ tướng kĩ, thú vị lắm. Đáng tiếc! Võ tướng kĩ của ngươi chí đến cấp xanh lá, cũng là cấp thấp nhất, cùng lắm cũng chỉ có thể xác nhận văn thư. Haizzz, rốt cuộc lại phải làm quan văn..."
Quan tĩnh nghe xong câu này, mồ hôi lạnh ứa ra, nàng biết chủ công tâm cao khí ngạo, không bao giờ đặt một người đàn ông tầm thường vào trong mắt. Đến nay, dù đã hai mươi tuổi nhưng nàng vẫn chưa lập gia đình. Chủ công vốn muốn tìm một gã đàn ông uy phong lẫm liệt để thành thân, nhưng... Hán quốc chỉ có nữ võ tướng, chứ không có nam võ tướng. Công Tôn Toản chưa gặp được một người đàn ông nào vừa ý mà tuổi của nàng lại càng lúc càng lớn, nhưng rốt cuộc cũng phải thành thân a! Vất vả lắm mới thấy một người đàn ông có thể sử dụng võ tướng kĩ, kết quả cũng chỉ có võ tướng kĩ cấp thấp nhất, mà còn là kỹ năng hệ văn, điều này quả thật làm cho Công Tôn Toản cảm thấy vô cùng thất vọng.
Tôn Vũ đã nghe thấy cấp bậc võ tướng kĩ từ miệng của Quan Tĩnh và Công Tôn Toản nên nhịn không được mà ngạc nhiên hỏi: "Chủ công, ta đến từ thâm sơn. Vốn không màng đến thế sự, cũng không biết võ tướng kĩ có đa dạng ra sao?"
Quan Tĩnh liền giải thích: "Võ tướng kĩ được chia ra năm loại..." Nghe nàng giảng nửa ngày, Tôn Vũ mới hiểu được.
Cấp thấp nhất là võ tướng kĩ màu xanh lá (Sau gọi là màu lục), phần lớn chỉ có thể xử lý văn sự. Ví dụ như là "Mịch Tài" của Quan Tĩnh và "Tốc Ký" của Tôn Vũ.
Trung cấp là Võ tướng kĩ màu đỏ, có thể dùng để chiến đấu, ví dụ như "Thương Tướng" của Nghiêm Cương và "Phá Lỗ" của Điền Dự.
Võ tướng kĩ cao cấp là màu lam, Công Tôn gia chỉ có Công Tôn Toản là có "Bạch Mã" màu lam, còn đại tướng là Nhan Lương, Văn Sú dưới tay Viên Thiệu ở Nam Bì có võ tướng kĩ cũng là màu lam, đều thuộc nhóm cao cấp.
Cao hơn là Võ tướng kĩ màu hoàng kim, loại này là cấp bậc rất cao, ngay cả thủ hạ của Viên Thiệu cũng không có người nào sở hữu. Nghe đồn, Tôn Kiên ở phía nam có một đứa con gái tên là Tôn Sách, Võ tướng kĩ của nàng cũng có màu hoàng kim nhưng Quan Tĩnh chưa bao giờ nhìn thấy. Lại còn có tin tức rằng ở Trường Sa có một nữ tướng nổi danh, tên là Hoàng Trung, Võ tướng kĩ của nàng cũng có màu hoàng kim, nhưng người thấy nàng cũng không nhiều.
Còn có một cấp cao hơn, đó là võ tướng kĩ màu vàng lợt, còn gọi là Ám Kim Sắc, đây là loại Võ tướng kĩ siêu cấp, đương thời, chưa thấy ai có thể dùng Võ tướng kĩ cỡ này.
Quan Tĩnh giới thiệu xong, thở dài: "Chủ Công tâm cao khí ngạo, người lại là võ tướng kỹ màu lam, đàn ông bình thường vốn chăng ai có thể lọt vào mắt nàng. Không biết cả đời này, nàng có lấy được chồng hay phải xuất giá đây?"
Phụ nữ nói chuyện thật phiền phức, ta đến gặp Công Tôn Toản để bàn bạc chén cơm sau này, chính sự còn chưa nói mà ngươi đã nhắc tới chồng con của chủ công rồi, quả thật không có tính ăn khớp mà.
Tôn vũ nhanh chóng ghi nhớ những thứ này vào trong đầu, thầm nghĩ: "Thì ra là vậy, xem ra thực lực của võ tướng trong thế giới này cũng có điểm chung so với Tam quốc mà mình biết, trừ giới tính của nhân vật đều bị thay đổi thì thực lực không khác với thời kỳ Tam Quốc. Quan Tĩnh nói cái gì mà “Đương thời không thấy ai có thể dùng" siêu cấp võ tướng kĩ... Thứ võ tướng kỹ như vậy hơn phân nửa là nằm trên người của Lữ Bố rồi.
Tôn Vũ liền ôm quyền nói với Công Tôn Toản: "Chủ công, bản nhân bất tài, chỉ có Võ tướng kĩ vô dụng màu lục, đành phải nhận một chức quan văn có cơm ăn là được."
Công Tôn Toản nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt dần trở nên mê ly, thầm nghĩ: "Kẻ này là người đàn ông duy nhất có Võ tướng kĩ, vẻ ngoài cũng không tệ, tuổi cũng không lớn. Nếu không tìm được người để gả, Công Tôn Gia cũng sẽ dần dần đi xuống. Đến lúc đó cũng chỉ có thể chiêu người này ở rể... Ai! Thật bi ai! Vì sao thế giới này không có một người đàn mang thực lực mạnh mẽ giống như phụ nữ chứ? "
Nàng phất tay nói: " Tầm Chân tiên sinh, ta uỷ nhiêm ngươi làm chức lệnh sử Trác Huyện. Nếu hoàn thành xuất xắc, tương lai sẽ được thăng chức."
“Lệnh sử? Là làm cái gì vậy? NM01, ngươi mau tra cứu cho ta.” Tôn vũ nhẹ giọng nói.
Chỉ trong nháy mắt, NM01 đưa tin :“Lệnh sử là thuộc hạ của Huyện lệnh, quan văn phụ trách quản lý văn thư, hồ sơ.”
Thì ra là quản lý văn thư với hồ sơ, chức vụ này cũng tạật hợp với năng lực "Tốc ký" của mình. Công Tôn Toản cũng thực biết cách dùng người, Tôn Vũ ôm quyền với Công Tôn Toản rồi nói: "Tạ chủ công."
Bây giờ, vấn đề công việc đã được giải quyết, có cơm ăn, ta cũng có thể từ từ tìm hiểu chân tướng của thế giới này. Tôn Vũ vui vẻ trong lòng, nhưng xưa nay, hắn vẫn là bình tĩnh nên dù trong lòng vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra mà bình tĩnh rời khỏi đại điện.
"Người đàn ông này quả thật không tệ, không kiêu ngạo hay siểm nịnh, tính cách trầm ổn, thạo đời, duy chỉ có Võ tướng kĩ hơi kém..." Công Tôn Toản vừa nghĩ tới đây, đột nhiên thấy Tôn Vũ đã quay trở lại, cười khổ nói: "Chủ Công, có thể cho ta biết bổng lộc có bao nhiêu không? Còn nữa... có thể tạm ứng trước bổng lộc một tháng chăng? Người xem... thuộc hạ chỉ có bộ quần áo thực vật này thôi... E rằng, chưa làm được việc gì thì ta và nha hoàn đã chết đói rồi... "
Công Tôn Toản cười khổ, ánh mắt dựng lên, ngước mặt nhìn Tôn Vũ, đang muốn bốc hoả thì miệng lại dùng giọng điệu dịu dàng để nói: "Chi bổng lộc trước là chuyện chưa bao giờ có, ta không thể cho ngươi ngoại lệ này. Nhưng... thấy ngươi rất hào sảng, ta như vậy sẽ thưởng cho ngươi trước... Bổng lộc một năm của lệnh sử là một trăm thạch thóc... Vậy ta thưởng ngươi mười thạch đi."
Giọng nói của NM01 vang lên trong đầu Tôn Vũ: "Một thạch thóc tương đương một trăm tám mươi cân, mười thạch khoảng một ngàn tám trăm cân. Tính ra thành lương của thời Đông Hán thì một thạch là hai trăm tiền. Bây giờ khởi nghĩa Khăn Vàng nổ ra, theo lý luận thì mức lương sẽ tăng lên, một thạch hẳn vào khoảng hai đến ba trăm tiền. Theo tính toán, mười thạch thóc khoảng hai đến ba ngàn văn."
"Ta choáng, quá ít!" Tôn Vũ buồn bực lắc đầu, thầm nghĩ: "Nếu tính vậy thì có chút tiền bạc như vậy thì chỉ có ăn không khí. Xem ra không thể dựa vào chức Lệnh sử này. Nếu muốn kiếm chút tiền lời để sau này còn tìm hiểu chân tướng thế giới này thì chút tiền đó vẫn chưa đủ. Xem ra, mình phải tranh thủ nâng cao chức quan, kiếm nhiều tiền hơn mới được.
Quan Tĩnh an bài Tôn Vũ tới căn phòng nhỏ ở phía sau để hắn nghỉ ngơi vài ngày trước khi tới trác huyện nhậm chức. Căn phòng này là một căn nhà làm bằng tranh, chỉ có một gian phòng với chiếc giường thô. Điều này quả thật đã làm khó Tôn Vũ, hắn mang theo tiểu nha hoàn Triệu Vân, tại sao chỉ có một cái giường? Như vậy phải ngủ thế nào? Tôn Vũ lại không hề biết vào thời đại này, người nghèo nhiều vô số kể, tiền đâu mà mua nha hoàn, nên phòng ốc thông thường đều không làm gian ngoài giành cho nha hoàn.
Chỉ là Triệu Vân không ngần ngại chuyện này, tiểu loli này leo lên lưng tủ trong phòng, lấy một mảnh vải bố thô trải ra trên mặt đất rồi tự coi đó là giường của mình.
"Có phòng rồi!" Triệu Vân vô cùng vui vẻ, nàng đi đi lại lại ở trong phòng hai vòng, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, vui mừng nói với Tôn Vũ: "Tầm Chân tiên sinh, phòng này rất tốt đó nha, ít nhất cũng có giá hai ngàn văn, có Võ tướng kĩ thật tốt, đáng tiếc... Mọi người đều ta có võ tướng kĩ, nhưng tại sao ta không thể phóng ra võ tướng kĩ?"
Tôn Vũ nghe lời nàng nói, vẻ mặt ngẩn ngơ, thầm nghĩ một căn nhà tranh thế này mà tốt sao? Lại còn có giá hai ngàn tiền? Nếu dùng mười thạch thóc thì chỉ sợ cũng không đổi được cả một mét vuông, nhưng nếu tính vậy thì chẳng phải bổng lộc một năm của mình có thể mua được mười căn nhà kiểu này hay sao?
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Triệu Vân, Tôn Vũ thở dài rồi nói: "Tử Long, ngươi yên tâm đi. Sẻ có một ngày, ngươi có thế phóng ra Võ tướng kĩ, hơn nữa là Võ tướng kĩ cực kì, cực kì lợi hạ. Đến lúc đó, ngươi có thể mua một căn phòng rất tốt."
“Thật không?” Triệu Vân trừng mắt nhìn, có hơi lo lắng nói: “Ta có thể dùng võ tướng kĩ trước khi chết đói ư?”
"Không phải ngươi là nha hoàn của ta sao?" Tôn Vũ cười nói: "Có ta ở đây, ngươi không chết đói "
Lúc này, lại có khoảng mười người khuân vác đi tới trước phòng, thì ra Công Tôn Toản phái những người này mang mười thạch thóc tới cho hắn. Nhưng chuyển nhiều thóc như vậy vào căn phòng nhỏ sẽ khiến cho căn phòng trở nên chật chội. Ngoại trừ giường ngủ ra, chỗ Triệu Vân ngủ cũng bị chiếm dụng.
Nhưng Triệu Vân đang thương lại không hề tức giận, đã vậy tiểu loli này lại vô cùng vui mừng, nàng ngả xuống một bao thóc rồi nói: "Đêm nay ta muốn ngủ trên bao thóc. Ha ha, như vậy ta sẽ không bao giờ sợ đói bụng nữa!"
"Đứa nhỏ đáng thương!" Tôn Vũ thở dài, nhiều thóc như vậy không ăn thể hết được, cũng không thể chuyển đến trác huyện, chung quy chỉ có thể đổi thành tiền, rồi mua quần áo để mặc, nếu vẫn mãi mặc quần áo thực vật như bây giờ thì còn ra thể thống gì nữa?
Triệu Vân chạy vào nhà bếp, chỉ chốc lát sau liền nấu xong một nồi cơm, hai người cũng không có đồ ăn, nên chỉ ăn hai chén cơm trắng. Vừa cơm nước xong, Công Tôn Toản lại phái người mang trang phục sử quan cho Tôn Vũ. Nguyên quan phục hẳn phải do bản thân hắn tự bỏ tiền làm ra, nhưng Công Tôn Toản thấy Tôn Vũ không có tiền, trên người lại mặc "quần áo thực vật" nên liền tự bỏ tiền túi để tặng một bộ quan phục cho Tôn Vũ.
"Công Tôn Toản là một cô nương tốt!" Tôn Vũ không khỏi cảm thán
Có quần áo, nhưng hắn vẫn là bán thóc. Dù sao cũng phải có chút tiền mặt ở trong tay. Tôn vũ đi chợ một chuyến, hắn bán tám thạch thóc để đổi ra tiền, quả nhiên hệt như tính toán của NM01. Một thạch thóc của thời đại này ổn định với giá hai trăm văn tiền, nhưng năm nay khởi nghĩa Khăn Vàng bùng nổ cho nên giá thóc đã muốn tăng lên hai trăm sáu văn. Tôn vũ bán tám thạch thóc được hai ngàn tám mươi văn tiền, xem như có chút một chút tiền tiêu vặt.
Đêm đó trời tối như mực, Tôn Vũ ngủ trên giường, Triệu Vân ngủ trên hai thạch thóc còn lại, tiểu loli này cuộn mình như con mèo nhỏ trên hai thạch thóc, quả thật rất đáng yêu.
Tôn Vũ đã khuyên nàng lên giường ngủ, để hắn ngủ trên bao thóc nhưng đều bị Triệu Vân từ chối. Tiểu loli khăng khăng đòi ngủ trên hai thạch thóc, có chết cũng không chịu ngủ ở trên giường. Xem ra trong mắt nàng, có thể ngủ cùng thực vật vẫn hạnh phúc hơn ngủ trên giường gấp trăm lần.
"Tử Long, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Tôn Vũ tò mò hỏi Triệu Vân.
“Mười hai tuổi!” Triệu Vân trừng mắt trả lời.
"Khó trách! Mới mấy tuổi đầu, ngay cả một chút tà niệm của mình đối với loli cũng bay đi đâu mất." Tôn Vũ vùi đầu vào chăn, ngủ thật say.
-----o0o-----