Chương : 18
Ngày hôm sau, ngay khi đại quân Ô Hoàn chuẩn bị công thành, Ngụy Du uể oải leo lên lầu quan sát, phóng ra quân sư kĩ “Miễn chiến”. Đại quân Ô Hoàn lại một lần nữa bị buộc lui binh. Trương Thuần tức giận đến nỗi ở ngoài cửa thành bắn loạn “Bôn xạ”. Nhưng trên tường thành một quân coi giữ cũng không có, " Bôn xạ" của chỉ có thể bắn tới mấy tảng đá trên thành tường.
Nhưng lúc này Ngụy Du đi xuống lầu quan sát đã lảo đảo muốn ngã, sắc mặt trắng xám rồi. Nàng vươn ra một ngón tay nói: "Còn... có... một ngày... Qua... ngày mai, ta liền... không thể dùng được... quân sư kỹ rồi."
Làm sao bây giờ? Viện quân không biết bao giờ mới từ Bắc Bình chạy kịp tới đây. Cho dù có miễn chiến thêm một ngày, đến ngày mốt Ô Hoàn cũng sẽ bắt đầu công thành. Thành Quản Tử nho nhỏ chỉ sợ không chống đỡ nổi nửa ngày.
Ngày thứ ba, Ngụy Du sau khi dùng xong “Miễn chiến” liền trực tiếp té xỉu trên lầu quan sát. Khi Nghiêm Cương cõng nàng từ lầu quan sát xuống dưới, sắc mặt của Ngụy Du đã vàng như đất. Tinh thần lực đã khô kiệt, ít nhất phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại.
Lần này Công Tôn quân đã bị ép vào tuyệt cảnh. Ngày mai nhất định phải đối diện với cuộc tổng tiến công của quân Ô Hoàn.
“Tôn tướng quân, Điền tướng quân, Nghiêm tướng quân... Chủ công tỉnh!” Một tên lính liên lạc chạy đến lên đâu tường thành, hưng phấn hô to với ba người.
Tôn Vũ mừng rỡ, Công Tôn Toản tỉnh rồi, đây chính là chuyện tốt a.
Mấy viên đại tướng nhanh chóng chạy vào “Phòng bệnh” của Công Tôn Toản. Chỉ thấy sắc mặt Công Tôn Toản tái nhợt, tinh thần tuy kém cỏi, nhưng hai mắt vẫn mở to, đang cố gắng uống từng ngụm cháo mà Triệu Vân đút cho nàng.
“Chủ công!” Điền Dự cùng Nghiêm Cương nước mắt chảy ròng ròng, cùng nhau quỳ sát đến trước giường.
Tôn Vũ trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Khá tốt là sức sống của Công Tôn Toản dai dẳng, bị đâm một thương cũng không chết. Ồ? Chẳng lẽ là Vương Môn khi đâm thương này cũng thủ hạ lưu tình? Dù sao đây cũng là nữ nhân hắn thích, xuống tay cho dù tàn nhẫn cũng không đến nỗi lấy mạng của nàng.
“Tình huống hiện tại như thế nào?” Công Tôn Toản yếu ớt hỏi.
Tôn Vũ vội vàng đem chi tiết quân tình kể rõ cho Công Tôn Toản
.
Nghe xong quân tình, Công Tôn Toản thấp giọng nói: “Chủ công vô dụng, không biết dùng người, hại chư quân lâm vào hiểm cảnh, tình huống hiện tại chỉ sợ chống đỡ không nổi đến cuối ngày mai. Nếu thành bị phá mà viện quân vẫn chưa đến, chư quân hãy dùng võ tướng kĩ của mình giết ra một con đường máu, tự tìm đường sống đi.”
Mọi người nghe xong lời này, trong lòng liền cảm thấy nặng nề.
Nghiêm Cương đối với Công Tôn Toản trung thành và tận tâm, nàng hạ giọng nói: “Cương sẽ dùng một thanh thiết thương, liều chết bảo hộ chủ công xông ra vòng vây.”
Công Tôn Toản lắc đầu nói: “Bạch mã nghĩa quân bởi vì ta chịu tổn thương mà hỏng mất sĩ khí , không thể dựa vào. Đối phương có “Kỵ tướng” Trương Cử, nếu so sánh tốc độ, chúng ta tuyệt đối không ai bằng nàn. Ai mang ta chạy trốn tất sẽ bị Trương Cử quấn lấy, khó có thể thoát thân, sẽ bị đại quân của địch vây khốn. Chư quân nên tự mình chạy trốn đi là hơn.”
Vừa nói đến bạch mã nghĩa quân, sắc mặt mấy viên đại tướng đều bi thảm. Một đội quân mạnh mẽ xưa nay luôn luôn là sống lưng của Công Tôn gia, không nghĩ tới Công Tôn Toản vừa ngã xuống, bạch mã nghĩa quân cường đại liền yếu ớt như thế. Ngay cả dũng khí nhấc thương đâm người cũng không có.
Tôn Vũ trong lòng khẽ động, kỳ thật mấu chốt vẫn là ở bản thân bạch mã nghĩa quân. Chỉ cần bạch mã quân có thể phát huy sức chiến đấu bình thường, cho dù có thiếu kỹ năng “Bạch mã” của Công Tôn Toản, cũng là một đội quân cường đại hiếm thấy. Tuy rằng không thể lấy năm ngàn địch bốn vạn, nhưng lấy một địch hai vẫn không có vấn đề gì .
Mấu chốt là tại hai chữ, sĩ khí.
Sĩ khí đến từ nội tâm, thật ra là một loại sức mạnh của niềm tin.
Khi có niềm tin mạnh mẽ, sĩ khí liền dâng cao, cho dù quân đội nhỏ yếu cũng có thể trở nên cường đại. Nhưng khi mất niềm tin, sĩ khí liền tan vỡ. Cho dù là một gã thanh niên vạm vỡ, cũng có khả năng bị một đứa trẻ đánh ngã.
Muốn cho bạch mã nghĩa quân khôi phục sĩ khí, ngoại trừ Công Tôn Toản xuất ra “Bạch mã”, không còn biện pháp nào khác.
Tôn Vũ trong long suy nghĩ...... chỉ cần có thể làm cho Công Tôn Toản sử dụng “Bạch mã”, hết thảy đều sẽ giải quyết dễ dàng...... Như vậy...... không bằng......
Tâm niệm hắn chợt lóe, một kế sách tuyệt diệu hiện lên trong lòng.
Màn đêm buông xuống, khi tất cả mọi người đều ngủ say, Tôn Vũ liền lén lút mò vào trong phòng Công Tôn Toản.
Ánh trăng êm dịu, Triệu Vân khẽ gục vào đầu giường Công Tôn Toản, im lặng say ngủ. Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của nàng. Ba ngày nay nàng không có sống chết đòi đi theo Tôn Vũ, bởi vì Tôn Vũ nói với nàng, chỉ cần chăm sóc tốt chủ công tỷ tỷ, sẽ cho nàng ăn no. Kết quả Triệu Vân thật đúng là ngoan ngoãn ở trong phòng chăm sóc Công Tôn Toản ba ngày.
Tôn Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Vân lui ra, ngồi xuống bên người Công Tôn Toản. Hắn vươn một bàn tay, nhẹ nhàng lắc vai Công Tôn Toản, hạ thấp thanh âm, nói: “Chủ công, tỉnh dậy, ta có việc muốn bàn với ngươi.”
Công Tôn Toản mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy Tôn Vũ ngồi ở đầu giường, mặt liền đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ: Hắn khuya khoắt chạy đến đầu giường ta làm cái gì? Chẳng lẽ là ngày mai quyết chiến , hắn cùng ta sinh ly tử biệt?
Nàng nghĩ ngày mai có lẽ sẽ chết, trong lòng không biết từ đâu sinh ra dũng khí, tinh thần khẽ rung lên, ôn nhu nói với Tôn Vũ: “Tầm Chân tiên sinh, ngươi không cần lúc nào cũng gọi ta là chủ công. Ngày mai chúng ta sẽ chết , ngươi hãy kêu tên của ta đi, tên chữ của ta là Bá Khuê.”
“Ách...” Tôn Vũ đến từ đời sau, không chú ý nhiều như vậy. Người ta đã bảo kêu Bá Khuê , hắn tự nhiên thuận theo, nhẹ giọng nói:“Bá Khuê, ta đến bàn bạc với ngươi một việc, ngươi cẩn thận nghe......”
Công Tôn Toản ôn nhu gật đầu, nghĩ thầm, ngày mai sẽ chết , ngươi lúc này là tới nói với ta “Ta yêu nàng” sao? Ta tuy rằng rất vui mừng, nhưng là... sự vui mừng có vẻ ngắn ngủi làm sao. Ôi, sao ngươi không sớm nói một chút với ta chứ?
Tôn Vũ nói với nàng: “Ngày mai, Bá Khuê hãy cùng ta ngồi chung một con ngựa, ngồi ở trong lòng ta...”
“A...” Công Tôn Toản tim đập thình thịch, khí huyết dâng lên, vết thương lập tức đau nhức, nàng nhẹ rên một tiếng, nghĩ thầm: Trên chiến trường còn lãng mạn như vậy à? Cũng tốt, chết ở trong lòng người mình thích còn hơn so với cứ như vậy bình thường chết đi sao.
Tôn Vũ tiếp tục nói:“Sau đó, ta sẽ thay thế Bá Khuê phóng ra ‘Bạch mã’.”
“A?” Đầu óc Công Tôn Toản nhất thời mờ mịt:“Ngươi đang nói cái gì?”
Tôn Vũ thấp giọng nói: “Mạt tướng tuy rằng không biết “Bạch Mã”, nhưng bản thân ta có thể phóng ra lam quang, ngoài ra ta còn có thể thả ra bất kì chữ gì trên đỉnh đầu. Ngày mai Bá Khuê chỉ cần ngồi vào trong lòng ta, ta liền thả ra lam quang và hai chữ “Bạch Mã”. Mọi người xung quanh sẽ tưởng là Bá Khuê phóng ra, bạch mã nghĩa quân liền có thể khôi phục sĩ khí.”
Tôn Vũ tiếp tục nói:“Một khi sĩ khí của bạch mã nghĩa quân khôi phục, chúng ta liền có thể theo cửa nam chém giết ra ngoài. Địch chia quân bao vây một lúc bốn cửa nên mỗi một cửa chỉ có một vạn quân coi giữ. Bạch mã nghĩa quân chỉ cần khôi phục sĩ khí,có thể đánh úp, chọc thủng một vạn quân địch. Như vậy là có thể chạy đi rồi.”
“A...” Công Tôn Toản không nghĩ tới Tôn Vũ khuya khoắt đến gặp nàng chỉ để nói chuyện này. Trong lòng không khỏi thất vọng, nàng thở dài nói:“Hóa ra Tầm Chân tiên sinh là tới nói lời này...”
Nhìn thấy bộ dáng Công Tôn Toản dường như không quá cao hứng, Tôn Vũ liền cảm thấy kỳ quái. Ách... Lòng của nữ nhân tựa như kim châm dưới đáy biển. Rõ ràng là ta tới hiến diệu kế giúp nàng thoát vây, như thế nào nàng lại không cao hứng? Thật đúng là kì quái.
Công Tôn Toản cứng đầu cứng cổ, lạnh lùng nói: “ Nếu Tôn tướng quân tới chỉ để nói chuyện này, hiện tại đã nói xong , ngươi có thể đi rồi.” Lần này ngay cả Tầm Chân tiên sinh cũng không kêu, trực tiếp biến thành Tôn tướng quân.
Tôn Vũ trong lòng toát mồ hôi, hắn nhấc chân lên muốn đi, đột nhiên thân mình dừng lại, lại ôn nhu nói:“Bá Khuê...”
“Bá Khuê là cho ngươi gọi?” Công Tôn Toản cả giận nói: “Gọi ta là chủ công.”
“Ách... Chủ công...” Tôn Vũ ôn nhu nói:“Ngươi luôn đối tốt với ta, ta cũng sẽ tốt đối với ngươi. Ngày mai ngươi chỉ cần ngồi ở trong lòng ta, không cần lộn xộn. Ta sẽ an bài tốt mọi thứ, nhất định sẽ bảo hộ ngươi an toàn xông ra ngoài .”
Công Tôn Toản vừa nghe lời này, lập tức chuyển giận thành vui. Thì ra trong lòng hắn vẫn có ta nha.
“Này… ngươi vẫn gọi ta là Bá Khuê đi.” Công Tôn Toản đỏ mặt, xấu hổ nói:“Ngày mai... toàn bộ dựa vào Tầm Chân tiên sinh rồi.” Ặc, vừa nãy còn kêu Tôn tướng quân, hiện tại lại biến thành Tầm Chân tiên sinh .
Tôn Vũ lắc lắc đầu, nghĩ thầm, nữ nhân thật quá kỳ lạ. Không hiểu nổi, hay là không nên cố hiểu là tốt nhất. Hắn xoay người bước ra ngoài, mới vừa đi được hai bước, liền thấy Triệu Vân nằm một bên giật giật thân thể, trượt xuống mặt đất.
" Tiểu la lỵ đáng thương." Tôn Vũ ôm nàng tới một chiếc giường nhỏ khác ở trong phòng. Ai, ta rõ ràng là khoa học gia tỉnh táo lý trí, đụng phải chuyện phiền toái như thế này, hẳn là nên nghĩ biện pháp một mình chạy trốn thì càng dễ dàng. Tại sao lại để ta thấy những muội tử đáng thương như vậy chứ…
Nhưng lúc này Ngụy Du đi xuống lầu quan sát đã lảo đảo muốn ngã, sắc mặt trắng xám rồi. Nàng vươn ra một ngón tay nói: "Còn... có... một ngày... Qua... ngày mai, ta liền... không thể dùng được... quân sư kỹ rồi."
Làm sao bây giờ? Viện quân không biết bao giờ mới từ Bắc Bình chạy kịp tới đây. Cho dù có miễn chiến thêm một ngày, đến ngày mốt Ô Hoàn cũng sẽ bắt đầu công thành. Thành Quản Tử nho nhỏ chỉ sợ không chống đỡ nổi nửa ngày.
Ngày thứ ba, Ngụy Du sau khi dùng xong “Miễn chiến” liền trực tiếp té xỉu trên lầu quan sát. Khi Nghiêm Cương cõng nàng từ lầu quan sát xuống dưới, sắc mặt của Ngụy Du đã vàng như đất. Tinh thần lực đã khô kiệt, ít nhất phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại.
Lần này Công Tôn quân đã bị ép vào tuyệt cảnh. Ngày mai nhất định phải đối diện với cuộc tổng tiến công của quân Ô Hoàn.
“Tôn tướng quân, Điền tướng quân, Nghiêm tướng quân... Chủ công tỉnh!” Một tên lính liên lạc chạy đến lên đâu tường thành, hưng phấn hô to với ba người.
Tôn Vũ mừng rỡ, Công Tôn Toản tỉnh rồi, đây chính là chuyện tốt a.
Mấy viên đại tướng nhanh chóng chạy vào “Phòng bệnh” của Công Tôn Toản. Chỉ thấy sắc mặt Công Tôn Toản tái nhợt, tinh thần tuy kém cỏi, nhưng hai mắt vẫn mở to, đang cố gắng uống từng ngụm cháo mà Triệu Vân đút cho nàng.
“Chủ công!” Điền Dự cùng Nghiêm Cương nước mắt chảy ròng ròng, cùng nhau quỳ sát đến trước giường.
Tôn Vũ trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Khá tốt là sức sống của Công Tôn Toản dai dẳng, bị đâm một thương cũng không chết. Ồ? Chẳng lẽ là Vương Môn khi đâm thương này cũng thủ hạ lưu tình? Dù sao đây cũng là nữ nhân hắn thích, xuống tay cho dù tàn nhẫn cũng không đến nỗi lấy mạng của nàng.
“Tình huống hiện tại như thế nào?” Công Tôn Toản yếu ớt hỏi.
Tôn Vũ vội vàng đem chi tiết quân tình kể rõ cho Công Tôn Toản
.
Nghe xong quân tình, Công Tôn Toản thấp giọng nói: “Chủ công vô dụng, không biết dùng người, hại chư quân lâm vào hiểm cảnh, tình huống hiện tại chỉ sợ chống đỡ không nổi đến cuối ngày mai. Nếu thành bị phá mà viện quân vẫn chưa đến, chư quân hãy dùng võ tướng kĩ của mình giết ra một con đường máu, tự tìm đường sống đi.”
Mọi người nghe xong lời này, trong lòng liền cảm thấy nặng nề.
Nghiêm Cương đối với Công Tôn Toản trung thành và tận tâm, nàng hạ giọng nói: “Cương sẽ dùng một thanh thiết thương, liều chết bảo hộ chủ công xông ra vòng vây.”
Công Tôn Toản lắc đầu nói: “Bạch mã nghĩa quân bởi vì ta chịu tổn thương mà hỏng mất sĩ khí , không thể dựa vào. Đối phương có “Kỵ tướng” Trương Cử, nếu so sánh tốc độ, chúng ta tuyệt đối không ai bằng nàn. Ai mang ta chạy trốn tất sẽ bị Trương Cử quấn lấy, khó có thể thoát thân, sẽ bị đại quân của địch vây khốn. Chư quân nên tự mình chạy trốn đi là hơn.”
Vừa nói đến bạch mã nghĩa quân, sắc mặt mấy viên đại tướng đều bi thảm. Một đội quân mạnh mẽ xưa nay luôn luôn là sống lưng của Công Tôn gia, không nghĩ tới Công Tôn Toản vừa ngã xuống, bạch mã nghĩa quân cường đại liền yếu ớt như thế. Ngay cả dũng khí nhấc thương đâm người cũng không có.
Tôn Vũ trong lòng khẽ động, kỳ thật mấu chốt vẫn là ở bản thân bạch mã nghĩa quân. Chỉ cần bạch mã quân có thể phát huy sức chiến đấu bình thường, cho dù có thiếu kỹ năng “Bạch mã” của Công Tôn Toản, cũng là một đội quân cường đại hiếm thấy. Tuy rằng không thể lấy năm ngàn địch bốn vạn, nhưng lấy một địch hai vẫn không có vấn đề gì .
Mấu chốt là tại hai chữ, sĩ khí.
Sĩ khí đến từ nội tâm, thật ra là một loại sức mạnh của niềm tin.
Khi có niềm tin mạnh mẽ, sĩ khí liền dâng cao, cho dù quân đội nhỏ yếu cũng có thể trở nên cường đại. Nhưng khi mất niềm tin, sĩ khí liền tan vỡ. Cho dù là một gã thanh niên vạm vỡ, cũng có khả năng bị một đứa trẻ đánh ngã.
Muốn cho bạch mã nghĩa quân khôi phục sĩ khí, ngoại trừ Công Tôn Toản xuất ra “Bạch mã”, không còn biện pháp nào khác.
Tôn Vũ trong long suy nghĩ...... chỉ cần có thể làm cho Công Tôn Toản sử dụng “Bạch mã”, hết thảy đều sẽ giải quyết dễ dàng...... Như vậy...... không bằng......
Tâm niệm hắn chợt lóe, một kế sách tuyệt diệu hiện lên trong lòng.
Màn đêm buông xuống, khi tất cả mọi người đều ngủ say, Tôn Vũ liền lén lút mò vào trong phòng Công Tôn Toản.
Ánh trăng êm dịu, Triệu Vân khẽ gục vào đầu giường Công Tôn Toản, im lặng say ngủ. Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của nàng. Ba ngày nay nàng không có sống chết đòi đi theo Tôn Vũ, bởi vì Tôn Vũ nói với nàng, chỉ cần chăm sóc tốt chủ công tỷ tỷ, sẽ cho nàng ăn no. Kết quả Triệu Vân thật đúng là ngoan ngoãn ở trong phòng chăm sóc Công Tôn Toản ba ngày.
Tôn Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Vân lui ra, ngồi xuống bên người Công Tôn Toản. Hắn vươn một bàn tay, nhẹ nhàng lắc vai Công Tôn Toản, hạ thấp thanh âm, nói: “Chủ công, tỉnh dậy, ta có việc muốn bàn với ngươi.”
Công Tôn Toản mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy Tôn Vũ ngồi ở đầu giường, mặt liền đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ: Hắn khuya khoắt chạy đến đầu giường ta làm cái gì? Chẳng lẽ là ngày mai quyết chiến , hắn cùng ta sinh ly tử biệt?
Nàng nghĩ ngày mai có lẽ sẽ chết, trong lòng không biết từ đâu sinh ra dũng khí, tinh thần khẽ rung lên, ôn nhu nói với Tôn Vũ: “Tầm Chân tiên sinh, ngươi không cần lúc nào cũng gọi ta là chủ công. Ngày mai chúng ta sẽ chết , ngươi hãy kêu tên của ta đi, tên chữ của ta là Bá Khuê.”
“Ách...” Tôn Vũ đến từ đời sau, không chú ý nhiều như vậy. Người ta đã bảo kêu Bá Khuê , hắn tự nhiên thuận theo, nhẹ giọng nói:“Bá Khuê, ta đến bàn bạc với ngươi một việc, ngươi cẩn thận nghe......”
Công Tôn Toản ôn nhu gật đầu, nghĩ thầm, ngày mai sẽ chết , ngươi lúc này là tới nói với ta “Ta yêu nàng” sao? Ta tuy rằng rất vui mừng, nhưng là... sự vui mừng có vẻ ngắn ngủi làm sao. Ôi, sao ngươi không sớm nói một chút với ta chứ?
Tôn Vũ nói với nàng: “Ngày mai, Bá Khuê hãy cùng ta ngồi chung một con ngựa, ngồi ở trong lòng ta...”
“A...” Công Tôn Toản tim đập thình thịch, khí huyết dâng lên, vết thương lập tức đau nhức, nàng nhẹ rên một tiếng, nghĩ thầm: Trên chiến trường còn lãng mạn như vậy à? Cũng tốt, chết ở trong lòng người mình thích còn hơn so với cứ như vậy bình thường chết đi sao.
Tôn Vũ tiếp tục nói:“Sau đó, ta sẽ thay thế Bá Khuê phóng ra ‘Bạch mã’.”
“A?” Đầu óc Công Tôn Toản nhất thời mờ mịt:“Ngươi đang nói cái gì?”
Tôn Vũ thấp giọng nói: “Mạt tướng tuy rằng không biết “Bạch Mã”, nhưng bản thân ta có thể phóng ra lam quang, ngoài ra ta còn có thể thả ra bất kì chữ gì trên đỉnh đầu. Ngày mai Bá Khuê chỉ cần ngồi vào trong lòng ta, ta liền thả ra lam quang và hai chữ “Bạch Mã”. Mọi người xung quanh sẽ tưởng là Bá Khuê phóng ra, bạch mã nghĩa quân liền có thể khôi phục sĩ khí.”
Tôn Vũ tiếp tục nói:“Một khi sĩ khí của bạch mã nghĩa quân khôi phục, chúng ta liền có thể theo cửa nam chém giết ra ngoài. Địch chia quân bao vây một lúc bốn cửa nên mỗi một cửa chỉ có một vạn quân coi giữ. Bạch mã nghĩa quân chỉ cần khôi phục sĩ khí,có thể đánh úp, chọc thủng một vạn quân địch. Như vậy là có thể chạy đi rồi.”
“A...” Công Tôn Toản không nghĩ tới Tôn Vũ khuya khoắt đến gặp nàng chỉ để nói chuyện này. Trong lòng không khỏi thất vọng, nàng thở dài nói:“Hóa ra Tầm Chân tiên sinh là tới nói lời này...”
Nhìn thấy bộ dáng Công Tôn Toản dường như không quá cao hứng, Tôn Vũ liền cảm thấy kỳ quái. Ách... Lòng của nữ nhân tựa như kim châm dưới đáy biển. Rõ ràng là ta tới hiến diệu kế giúp nàng thoát vây, như thế nào nàng lại không cao hứng? Thật đúng là kì quái.
Công Tôn Toản cứng đầu cứng cổ, lạnh lùng nói: “ Nếu Tôn tướng quân tới chỉ để nói chuyện này, hiện tại đã nói xong , ngươi có thể đi rồi.” Lần này ngay cả Tầm Chân tiên sinh cũng không kêu, trực tiếp biến thành Tôn tướng quân.
Tôn Vũ trong lòng toát mồ hôi, hắn nhấc chân lên muốn đi, đột nhiên thân mình dừng lại, lại ôn nhu nói:“Bá Khuê...”
“Bá Khuê là cho ngươi gọi?” Công Tôn Toản cả giận nói: “Gọi ta là chủ công.”
“Ách... Chủ công...” Tôn Vũ ôn nhu nói:“Ngươi luôn đối tốt với ta, ta cũng sẽ tốt đối với ngươi. Ngày mai ngươi chỉ cần ngồi ở trong lòng ta, không cần lộn xộn. Ta sẽ an bài tốt mọi thứ, nhất định sẽ bảo hộ ngươi an toàn xông ra ngoài .”
Công Tôn Toản vừa nghe lời này, lập tức chuyển giận thành vui. Thì ra trong lòng hắn vẫn có ta nha.
“Này… ngươi vẫn gọi ta là Bá Khuê đi.” Công Tôn Toản đỏ mặt, xấu hổ nói:“Ngày mai... toàn bộ dựa vào Tầm Chân tiên sinh rồi.” Ặc, vừa nãy còn kêu Tôn tướng quân, hiện tại lại biến thành Tầm Chân tiên sinh .
Tôn Vũ lắc lắc đầu, nghĩ thầm, nữ nhân thật quá kỳ lạ. Không hiểu nổi, hay là không nên cố hiểu là tốt nhất. Hắn xoay người bước ra ngoài, mới vừa đi được hai bước, liền thấy Triệu Vân nằm một bên giật giật thân thể, trượt xuống mặt đất.
" Tiểu la lỵ đáng thương." Tôn Vũ ôm nàng tới một chiếc giường nhỏ khác ở trong phòng. Ai, ta rõ ràng là khoa học gia tỉnh táo lý trí, đụng phải chuyện phiền toái như thế này, hẳn là nên nghĩ biện pháp một mình chạy trốn thì càng dễ dàng. Tại sao lại để ta thấy những muội tử đáng thương như vậy chứ…