Chương : 11
Tôn Vũ cắn răng, với tay lên trên lưng lấy ra cung săn , lẩm bẩm:“NM01, trông chờ vào ngươi .”
Hai chữ lớn hiện lên trên đầu Tôn Vũ, “Tất trung”.
“Tính toán góc ngắm, tốc độ gió, khoảng cách, tốc độ tên của địch , lực cản không khí, dự tính tốc độ tương đối......”
Tôn Vũ hét lớn một tiếng, tay phải buông lỏng, mũi tên rời dây kéo theo một đoàn hồng quang bay thẳng ra ngoài.
Lúc này Công Tôn Toản chú ý tới tên của Trương Thuần hướng chính mình bay tới. Nhưng thân thủ của nàng cũng không cao siêu, võ tướng kĩ của nàng có thể cường hóa mấy ngàn bạch mã nghĩa quân, nhưng không thể cường hóa chính mình. Nhìn thấy kình tiễn tới quá nhanh, trong khoảnh khắc Công Tôn Toản ngay cả động tác né tránh đều đã quên. Nàng há mồm, ngây ngốc nhìn kình tiễn phát ra hồng quang hướng về ngực mình...
Ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, một mũi tên cũng phát hồng quang từ phía sau bay ra , đâm vào kình tiễn của Trương Thuần chuẩn xác vô cùng. Hai mũi tên ở giữa không trung phát ra tiếng chạm nhẹ, sau đó song song rơi xuống đất.
Mũi tên trải qua NM01 dày công tính toán , lại có thể thần kỳ chặn đứng kình tiễn do Trương Thuần bắn ra giữa không trung.
Binh lính song phương đều xem đến ngây người. Dùng tên bắn trúng một người không có gì lạ, nhưng dùng tên bắn rơi… một mũi tên khác, việc này có chút bất bình thường , vướt quá sức tưởng tượng của binh sĩ.
Công Tôn Toản còn chưa hoàn hồn, nhìn theo hướng của mũi tên cứu mình, chỉ thấy Tôn Vũ trên đỉnh đầu có hai chữ “Tất trung”, đánh ngựa hướng về phía nàng. Hả? Lại là người này... Trên đỉnh đầu hắn không phải vừa là “Cự lực” sao? Như thế nào lại biến thành “Tất trung” rồi? Nam nhân này quả nhiên không giống người thường... Hắn đã cứu ta? Hả?
Công Tôn Toản ngẩn người , nàng đột nhiên phát hiện trống ngực mình đập “Thình thịch thình thịch”. Nàng là gia chủ Công Tôn gia, Hà Bắc danh môn. Từ ngày sinh ra đã có thân phận cao quý. Nam nhân trong thiên hạ này, không một ai có thể lọt vào mắt xanh của nàng. Nhưng để gia tộc tiếp tục tồn tại, nàng phải tuyển một người nam nhân ở rể. Công Tôn Toản cao ngạo tuyển tới tuyển lui, từ mười lăm tuổi tuyển đến hai mươi tuổi, vẫn không có một nam nhân nào có thể hợp ý. Hiện tại...nàng rốt cục phát hiện một người nam nhân có được võ tướng kĩ...
“Chủ công cẩn thận.” Điền Dự cùng Nghiêm Cương song song đánh ngựa tới trước người Công Tôn Toản, giơ lên hai thanh trường thương phát ra hồng quang, hộ thủ Công Tôn Toản nghiêm ngặt.
Công Tôn Toản trong lòng vừa tỉnh, đây là ở trên chiến trường, ta mơ màng cái gì. Nàng phất tay, ánh sáng lam sắc chiếu sáng toàn bộ bình nguyên:“Bạch mã nghĩa quân, toàn lực đột kích!”
Đại vương Ô Hoàn Trương Thuần lúc này vai đã vỡ toang, không thể bắn tên được nữa. Nàng thu hồng quang“Bôn xạ”, giục ngựa bỏ chạy, cắn chặt răng, hét lớn:““Không được, không thắng được. Đánh trống thu quân, hướng phía tây bắc. Rút lui !”
Thực ra đại quân Ô Hoàn không cần Trương Thuần ra lệnh, đã bắt đầu tán loạn chạy tứ phía . Nhìn thấy soái kỳ của Trương Thuần thối lui về mặt tây bắc, kỵ binh Ô Hoàn lập tức kêu la oai oái đuổi theo.
Bạch mã nghĩa quân đuổi theo ở phía sau. Từ trên tường thành nhìn xuống, giống như một mảng mây trắng đang đuổi theo một đám mây đen. Không mất bao lâu, bình nguyên khôi phục lại màu xanh biếc ban đầu, chỉ để lại những chấm nhỏ xác người cùng xác ngựa.
Tôn Vũ đánh ngựa đến trước mặt Công Tôn Toản, ngay tại trên lưng ngựa ôm tay nói:“Tạ chủ công cứu giúp.” Kỳ thật trong lòng hắn nghĩ là lập công rồi, chạy lại đây tô thêm mặt mũi, kiếm chút tiền thưởng. Nhiều hơn chút tiền đối với việc chu du thế giới này tìm kiếm sự thật việc xuyên qua càng có lợi.
Công Tôn Toản ngắm nghía mặt hắn, thực anh tuấn, thực trẻ tuổi, nàng không khỏi đỏ mặt. Ôi chao, có rất nhiều lời muốn hỏi hắn đâu rồi. Vì sao ngươi có vài loại võ tướng kĩ? Vì sao ngươi trước kia không nói, hại ta phái ngươi tới làm quan văn? Trác huyện tổn thất như thế nào? Lưu Ngu đâu, như thế nào nàng không ra gặp ta?
Công Tôn Toản có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nàng phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, trong khoảnh khắc cư nhiên nói cái gì cũng không ra, nàng miết miết miệng, thẹn thùng nói với Tôn Vũ:“Ngươi không cần cảm tạ ta cứu giúp, phải là ta cảm tạ ngươi cứu giúp mới đúng.” Áo choàng trắng của nàng ở trong gió bay phất phới, dáng người mạnh mẽ nhìn qua anh khí bức người. Nhưng trên mặt toát ra thần thái tiểu nữ nhi, làm hại mấy ngàn bạch mã nghĩa quân chung quanh thiếu chút nữa té rớt ngựa.
Đại tướng Điền Dự chạy nhanh đến bên cạnh nàng nhắc nhở:“Chủ công, hiện tại chúng ta tiếp tục truy kích Trương Thuần , đem nàng đuổi ra khỏi U châu hay là tiến vào Trác huyện nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen?”
Công Tôn Toản luôn luôn anh minh quyết đoán nghe xong những lời này, lại ngây ngốc hỏi về phía Tôn Vũ:“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ặc... Nàng đang làm cái gì? Trong lòng Tôn Vũ mê hoặc. Nhưng rèn sắt khi còn nóng , tranh công phải nhanh tay, nếu hiện tại Công Tôn Toản chạy đi truy kích Trương Thuần , trở về đem công trạng của ta quên đi thì làm sao bây giờ? Đưa nàng tiến vào Trác huyện, nàng sẽ luận công ban thưởng .
Tôn Vũ ôm quyền nói:“Chủ công, thuộc hạ đề nghị người ở Trác huyện nghĩ ngơi hồi phục, phái ra trinh sát đi điều tra tình hình quân địch rõ ràng hãy đi truy kích.”
Công Tôn Toản nghe lời nói của hắn xong, không chút do dự nói với xung quanh: “Tiến Trác huyện!”
Điền Dự:“...”
Nghiêm cương:“...”
Năm ngàn bạch mã nghĩa quân:“...”
Đại quân Công Tôn Toản chậm rãi tiến vào Trác huyện.
Chỉ thấy cửa thành phía bắc đã biến thành một đống vụn gỗ, trên đỉnh tường thành cắm đầy tên. Rất nhiều hương dũng đang chữa cháy. Bởi vì mấy tên kỵ binh Ô Hoàn đáng ghét bắn hỏa tiễn vào thành, cho nên có mấy gian phòng ở cỏ tranh bị thiêu cháy. May mà phòng ốc bị cháy cũng không nhiều, không ảnh hưởng quá lớn.
Từng hàng cáng cứu thương chạy tới chạy lui. Người nằm trên cáng phần lớn là đến từ trận chiến ở cửa thành, tuy cũng có rất nhiều người trúng tên, nhưng bình thường đều không cần phải cáng.
Trác huyện tổn thất cũng không lớn, chỉ là tại lúc cửa thành bị công phá bị tổn hại,có mấy trăm tên hương dũng vì chặn kỵ binh Ô Hoàn đã chết ở cửa thành. Lúc trước bắn đối cung tiễn cơ bản không có tổn thất quá lớn.
Công Tôn Toản đỏ mặt dẫn đầu đội ngũ, ôn nhu nói với Tôn Vũ bên cạnh:“Tầm Chân tiên sinh thật sự là đại tài, tốc kí, cự lực, tất trung... Còn có võ tướng kĩ nào chưa sử dụng ra?”
“Khụ, khụ!” Tôn Vũ có chút không quen Công Tôn Toản đột nhiên từ nữ tướng quân biến thành nhuyễn muội tử. Hắn suy nghĩ một chút, nói bừa:“Mạt tướng cũng không biết. Tại thời điểm mạt tướng nghĩ giết địch hoặc là làm chuyện gì, đột nhiên sẽ phát hiện chính mình nắm giữ một cái võ tướng kĩ mới...”
Công Tôn Toản nghe xong lời này, tuyệt không hoài nghi. Nàng a một tiếng nói:“Nguyên lai là như thế... Vậy... Ngươi nói... Ngươi về sau có thể hay không đột nhiên có thể sử dụng võ tướng kĩ cao cấp màu lam, hoặc là võ tướng kĩ đỉnh cấp màu vàng?”
“Cái này......” Tôn Vũ nhớ tới võ tướng kĩ cao cấp thần kỳ “Bạch mã” của Công Tôn Toản. Loại tuyệt kỹ này có thể cho năm ngàn người trở nên lợi hại, NM01 tuyệt đối không thể làm được. Nếu tất cả võ tướng kĩ cao cấp màu lam đều có uy lực làm càn như “Bạch mã”, căn bản sau này chính mình không có khả năng nắm giữ.
Hắn không muốn đem lời nói chặt đứt đường thăng quan phát tài của mình, vì thế vu vơ nói:“Mạt tướng cũng không biết...”
Công Tôn Toản nghe xong lời này, trong lòng có chút thất vọng. Ở Bắc Bình nàng nghe nói Tôn Vũ có thể dùng võ tướng kĩ màu lục, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ chiêu Tôn Vũ ở rể. Nhìn thấy Tôn Vũ dùng võ tướng kĩ trung cấp màu đỏ, trong lòng nàng mừng rỡ, cho rằng không phải người này thì không còn ai khác , cho nên càng dịu dàng, ôn nhu.
Nhưng con người loài này, được voi đòi tiên, chẳng bao giờ dễ dàng thỏa mãn. Khi nàng tỉnh táo lại, trong lòng lại chờ đợi Tôn Vũ có thể sử dụng võ tướng kĩ màu lam . Nếu là hắn cũng giống chính mình, đều có thể sử dụng võ tướng kĩ cao cấp màu lam thật là tốt biết bao, ta sẽ không phải gả cho nam nhân không có bản lĩnh bằng mình. Ôi!
“Hiện tại liền chiêu hắn ở rể, có hay không sớm một chút ? Có vẻ ta thực không rụt rè, tựa như Công Tôn Toản ta không có người muốn a!” Công Tôn Toản trong lòng miên man suy nghĩ nói:“Ôi chao, ta hai mươi tuổi còn không thành thân, giống như thật sự không có người muốn...”
Tạm thời thăng quan cho hắn, lại quan sát một hồi đi. Công Tôn Toản quyết định chủ ý, trong lòng bình tĩnh lại. Nàng đi vào nha môn Trác huyện, đại mã kim đao hướng vị trí chủ vị ngồi xuốn, anh khí hào hùng, cười to nói:“Truyền lệnh chư quân, hôm nay đại thắng, luận công ban thưởng, cáo thưởng tam quân. Cho mọi người mặc sức chơi bời, sáng sớm ngày mai khởi hành truy kích đại quân Ô Hoàn!”
Hai chữ lớn hiện lên trên đầu Tôn Vũ, “Tất trung”.
“Tính toán góc ngắm, tốc độ gió, khoảng cách, tốc độ tên của địch , lực cản không khí, dự tính tốc độ tương đối......”
Tôn Vũ hét lớn một tiếng, tay phải buông lỏng, mũi tên rời dây kéo theo một đoàn hồng quang bay thẳng ra ngoài.
Lúc này Công Tôn Toản chú ý tới tên của Trương Thuần hướng chính mình bay tới. Nhưng thân thủ của nàng cũng không cao siêu, võ tướng kĩ của nàng có thể cường hóa mấy ngàn bạch mã nghĩa quân, nhưng không thể cường hóa chính mình. Nhìn thấy kình tiễn tới quá nhanh, trong khoảnh khắc Công Tôn Toản ngay cả động tác né tránh đều đã quên. Nàng há mồm, ngây ngốc nhìn kình tiễn phát ra hồng quang hướng về ngực mình...
Ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, một mũi tên cũng phát hồng quang từ phía sau bay ra , đâm vào kình tiễn của Trương Thuần chuẩn xác vô cùng. Hai mũi tên ở giữa không trung phát ra tiếng chạm nhẹ, sau đó song song rơi xuống đất.
Mũi tên trải qua NM01 dày công tính toán , lại có thể thần kỳ chặn đứng kình tiễn do Trương Thuần bắn ra giữa không trung.
Binh lính song phương đều xem đến ngây người. Dùng tên bắn trúng một người không có gì lạ, nhưng dùng tên bắn rơi… một mũi tên khác, việc này có chút bất bình thường , vướt quá sức tưởng tượng của binh sĩ.
Công Tôn Toản còn chưa hoàn hồn, nhìn theo hướng của mũi tên cứu mình, chỉ thấy Tôn Vũ trên đỉnh đầu có hai chữ “Tất trung”, đánh ngựa hướng về phía nàng. Hả? Lại là người này... Trên đỉnh đầu hắn không phải vừa là “Cự lực” sao? Như thế nào lại biến thành “Tất trung” rồi? Nam nhân này quả nhiên không giống người thường... Hắn đã cứu ta? Hả?
Công Tôn Toản ngẩn người , nàng đột nhiên phát hiện trống ngực mình đập “Thình thịch thình thịch”. Nàng là gia chủ Công Tôn gia, Hà Bắc danh môn. Từ ngày sinh ra đã có thân phận cao quý. Nam nhân trong thiên hạ này, không một ai có thể lọt vào mắt xanh của nàng. Nhưng để gia tộc tiếp tục tồn tại, nàng phải tuyển một người nam nhân ở rể. Công Tôn Toản cao ngạo tuyển tới tuyển lui, từ mười lăm tuổi tuyển đến hai mươi tuổi, vẫn không có một nam nhân nào có thể hợp ý. Hiện tại...nàng rốt cục phát hiện một người nam nhân có được võ tướng kĩ...
“Chủ công cẩn thận.” Điền Dự cùng Nghiêm Cương song song đánh ngựa tới trước người Công Tôn Toản, giơ lên hai thanh trường thương phát ra hồng quang, hộ thủ Công Tôn Toản nghiêm ngặt.
Công Tôn Toản trong lòng vừa tỉnh, đây là ở trên chiến trường, ta mơ màng cái gì. Nàng phất tay, ánh sáng lam sắc chiếu sáng toàn bộ bình nguyên:“Bạch mã nghĩa quân, toàn lực đột kích!”
Đại vương Ô Hoàn Trương Thuần lúc này vai đã vỡ toang, không thể bắn tên được nữa. Nàng thu hồng quang“Bôn xạ”, giục ngựa bỏ chạy, cắn chặt răng, hét lớn:““Không được, không thắng được. Đánh trống thu quân, hướng phía tây bắc. Rút lui !”
Thực ra đại quân Ô Hoàn không cần Trương Thuần ra lệnh, đã bắt đầu tán loạn chạy tứ phía . Nhìn thấy soái kỳ của Trương Thuần thối lui về mặt tây bắc, kỵ binh Ô Hoàn lập tức kêu la oai oái đuổi theo.
Bạch mã nghĩa quân đuổi theo ở phía sau. Từ trên tường thành nhìn xuống, giống như một mảng mây trắng đang đuổi theo một đám mây đen. Không mất bao lâu, bình nguyên khôi phục lại màu xanh biếc ban đầu, chỉ để lại những chấm nhỏ xác người cùng xác ngựa.
Tôn Vũ đánh ngựa đến trước mặt Công Tôn Toản, ngay tại trên lưng ngựa ôm tay nói:“Tạ chủ công cứu giúp.” Kỳ thật trong lòng hắn nghĩ là lập công rồi, chạy lại đây tô thêm mặt mũi, kiếm chút tiền thưởng. Nhiều hơn chút tiền đối với việc chu du thế giới này tìm kiếm sự thật việc xuyên qua càng có lợi.
Công Tôn Toản ngắm nghía mặt hắn, thực anh tuấn, thực trẻ tuổi, nàng không khỏi đỏ mặt. Ôi chao, có rất nhiều lời muốn hỏi hắn đâu rồi. Vì sao ngươi có vài loại võ tướng kĩ? Vì sao ngươi trước kia không nói, hại ta phái ngươi tới làm quan văn? Trác huyện tổn thất như thế nào? Lưu Ngu đâu, như thế nào nàng không ra gặp ta?
Công Tôn Toản có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nàng phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, trong khoảnh khắc cư nhiên nói cái gì cũng không ra, nàng miết miết miệng, thẹn thùng nói với Tôn Vũ:“Ngươi không cần cảm tạ ta cứu giúp, phải là ta cảm tạ ngươi cứu giúp mới đúng.” Áo choàng trắng của nàng ở trong gió bay phất phới, dáng người mạnh mẽ nhìn qua anh khí bức người. Nhưng trên mặt toát ra thần thái tiểu nữ nhi, làm hại mấy ngàn bạch mã nghĩa quân chung quanh thiếu chút nữa té rớt ngựa.
Đại tướng Điền Dự chạy nhanh đến bên cạnh nàng nhắc nhở:“Chủ công, hiện tại chúng ta tiếp tục truy kích Trương Thuần , đem nàng đuổi ra khỏi U châu hay là tiến vào Trác huyện nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen?”
Công Tôn Toản luôn luôn anh minh quyết đoán nghe xong những lời này, lại ngây ngốc hỏi về phía Tôn Vũ:“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ặc... Nàng đang làm cái gì? Trong lòng Tôn Vũ mê hoặc. Nhưng rèn sắt khi còn nóng , tranh công phải nhanh tay, nếu hiện tại Công Tôn Toản chạy đi truy kích Trương Thuần , trở về đem công trạng của ta quên đi thì làm sao bây giờ? Đưa nàng tiến vào Trác huyện, nàng sẽ luận công ban thưởng .
Tôn Vũ ôm quyền nói:“Chủ công, thuộc hạ đề nghị người ở Trác huyện nghĩ ngơi hồi phục, phái ra trinh sát đi điều tra tình hình quân địch rõ ràng hãy đi truy kích.”
Công Tôn Toản nghe lời nói của hắn xong, không chút do dự nói với xung quanh: “Tiến Trác huyện!”
Điền Dự:“...”
Nghiêm cương:“...”
Năm ngàn bạch mã nghĩa quân:“...”
Đại quân Công Tôn Toản chậm rãi tiến vào Trác huyện.
Chỉ thấy cửa thành phía bắc đã biến thành một đống vụn gỗ, trên đỉnh tường thành cắm đầy tên. Rất nhiều hương dũng đang chữa cháy. Bởi vì mấy tên kỵ binh Ô Hoàn đáng ghét bắn hỏa tiễn vào thành, cho nên có mấy gian phòng ở cỏ tranh bị thiêu cháy. May mà phòng ốc bị cháy cũng không nhiều, không ảnh hưởng quá lớn.
Từng hàng cáng cứu thương chạy tới chạy lui. Người nằm trên cáng phần lớn là đến từ trận chiến ở cửa thành, tuy cũng có rất nhiều người trúng tên, nhưng bình thường đều không cần phải cáng.
Trác huyện tổn thất cũng không lớn, chỉ là tại lúc cửa thành bị công phá bị tổn hại,có mấy trăm tên hương dũng vì chặn kỵ binh Ô Hoàn đã chết ở cửa thành. Lúc trước bắn đối cung tiễn cơ bản không có tổn thất quá lớn.
Công Tôn Toản đỏ mặt dẫn đầu đội ngũ, ôn nhu nói với Tôn Vũ bên cạnh:“Tầm Chân tiên sinh thật sự là đại tài, tốc kí, cự lực, tất trung... Còn có võ tướng kĩ nào chưa sử dụng ra?”
“Khụ, khụ!” Tôn Vũ có chút không quen Công Tôn Toản đột nhiên từ nữ tướng quân biến thành nhuyễn muội tử. Hắn suy nghĩ một chút, nói bừa:“Mạt tướng cũng không biết. Tại thời điểm mạt tướng nghĩ giết địch hoặc là làm chuyện gì, đột nhiên sẽ phát hiện chính mình nắm giữ một cái võ tướng kĩ mới...”
Công Tôn Toản nghe xong lời này, tuyệt không hoài nghi. Nàng a một tiếng nói:“Nguyên lai là như thế... Vậy... Ngươi nói... Ngươi về sau có thể hay không đột nhiên có thể sử dụng võ tướng kĩ cao cấp màu lam, hoặc là võ tướng kĩ đỉnh cấp màu vàng?”
“Cái này......” Tôn Vũ nhớ tới võ tướng kĩ cao cấp thần kỳ “Bạch mã” của Công Tôn Toản. Loại tuyệt kỹ này có thể cho năm ngàn người trở nên lợi hại, NM01 tuyệt đối không thể làm được. Nếu tất cả võ tướng kĩ cao cấp màu lam đều có uy lực làm càn như “Bạch mã”, căn bản sau này chính mình không có khả năng nắm giữ.
Hắn không muốn đem lời nói chặt đứt đường thăng quan phát tài của mình, vì thế vu vơ nói:“Mạt tướng cũng không biết...”
Công Tôn Toản nghe xong lời này, trong lòng có chút thất vọng. Ở Bắc Bình nàng nghe nói Tôn Vũ có thể dùng võ tướng kĩ màu lục, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ chiêu Tôn Vũ ở rể. Nhìn thấy Tôn Vũ dùng võ tướng kĩ trung cấp màu đỏ, trong lòng nàng mừng rỡ, cho rằng không phải người này thì không còn ai khác , cho nên càng dịu dàng, ôn nhu.
Nhưng con người loài này, được voi đòi tiên, chẳng bao giờ dễ dàng thỏa mãn. Khi nàng tỉnh táo lại, trong lòng lại chờ đợi Tôn Vũ có thể sử dụng võ tướng kĩ màu lam . Nếu là hắn cũng giống chính mình, đều có thể sử dụng võ tướng kĩ cao cấp màu lam thật là tốt biết bao, ta sẽ không phải gả cho nam nhân không có bản lĩnh bằng mình. Ôi!
“Hiện tại liền chiêu hắn ở rể, có hay không sớm một chút ? Có vẻ ta thực không rụt rè, tựa như Công Tôn Toản ta không có người muốn a!” Công Tôn Toản trong lòng miên man suy nghĩ nói:“Ôi chao, ta hai mươi tuổi còn không thành thân, giống như thật sự không có người muốn...”
Tạm thời thăng quan cho hắn, lại quan sát một hồi đi. Công Tôn Toản quyết định chủ ý, trong lòng bình tĩnh lại. Nàng đi vào nha môn Trác huyện, đại mã kim đao hướng vị trí chủ vị ngồi xuốn, anh khí hào hùng, cười to nói:“Truyền lệnh chư quân, hôm nay đại thắng, luận công ban thưởng, cáo thưởng tam quân. Cho mọi người mặc sức chơi bời, sáng sớm ngày mai khởi hành truy kích đại quân Ô Hoàn!”