Chương : 1
Vào tháng 6 năm 2011 sau công nguyên, nhà khoa học Tôn Vũ mới tròn mười tám tuổi đã nghiên cứu và chế tạo thành công người máy NM01. Đây là một loại người máy rất nhỏ, phải dùng kính hiển vi để có thể nhìn thấy. Dấu hiệu này đủ cho thấy máy móc chuẩn bị đi lên võ đài lịch sử. Tên tuổi của Tôn Vũ được truyền khắp mọi nơi, hắn trở thành người có khả năng chạm tay cũng có thể bỏng. (Đại ý là người đặc biệt, là VIP)
Nhưng...
Vào ngày NM01 được sinh ra, bác sĩ chuẩn đoán Tôn Vũ mang một loại bệnh nan y. Lấy y học kỹ thuật đương thời, bệnh này không thể chữa khỏi, thậm chí tính mạng của hắn chỉ còn kéo dài được khoảng mười năm.
Tin tức này, đối với Tôn Vũ, đối với khoa học Trung Quốc, cũng như khoa học thế giới, quả thật là một tin tức kinh thiên phích lịch. Một nhân tài vĩ đại như vậy, lại mắc bệnh nan y mà chết sao?
(Kinh thiên phích lịch: Sét đánh động trời)
Phía Trung Quốc, sau khi tập hợp các chuyên gia cấp cao, đã cùng nhau quyết định sử dụng kỹ thuật ướp lạnh cơ thể để bảo vệ sinh mạng cho Tôn Vũ. Cho đến một ngày, họ có thể tìm ra được cách điều trị căn bệnh này mới đưa Tôn Vũ ra khỏi phòng ướp, lấy tài trí của Tôn Vũ, cho dù bao nhiều năm sau, chẳng lẽ không có đất dùng võ à?
Tạm biệt cha mẹ mình, Tôn Vũ lẳng lặng tới phòng ướp lạnh của viện khoa học Bắc Kinh, là một nhà khoa học có lý trí, hắn biết mình phải ướp lạnh để bảo tồn sinh mạng.
Tuy rằng sau này, cuộc đời của hắn sẽ khó có thể gặp mặt cha mẹ một lần nữa nhưng chỉ cần trong lòng còn hình bóng của họ thì họ vẫn còn sống. Hi vọng mình sẽ sống sót, nhưng so với việc mình ngày càng yếu đi, đến mười năm sau sẽ qua đời ở trước mặt cha mẹ, quyết định này quả thật mang đến ít tổn thương hơn.
"Xì!" Vách phòng ướp lạnh phun ra rất nhiều khí lạnh, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống.
Tôn Vũ dùng chút sức lực cuối cùng để nói thầm: "NM01, ngươi cũng tiến vào trạng thái hôn mê đi, ở chỗ này không có ánh mặt trời, điện năng của ngươi sẽ hết rất nhanh."
Lỗ tai Tôn Vũ nghe thấy một giọng nói rất nhỏ, như có như không, giọng nói này được tạo ra bởi âm thanh điện tử do chính tay hắn thiết lập khi nghiên cứu thành công người máy NM01: "Đã biết, chủ nhân! Bây giờ, NM01 chuyển sang trạng thái hôn mê, đến lúc chủ nhân tỉnh lại, NM01 sẽ dựa theo sự hoạt động từ nhịp tim của chủ nhân để tự khởi động."
"Hẹn gặp lại, cha mẹ!" Tôn Vũ nhắm mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Khi ta mở mắt ra sẽ là năm bao nhiêu công nguyên? Ba ngàn năm? Bốn ngàn năm? Hay một vạn năm? "
-----o0o-----
Khi Tôn Vũ mở mắt ra một lần nữa, trên trời mưa rơi xuống lâm râm, hắn nằm dưới một cái hố đất, cơ thể trần truồng. May mà trên người Tôn Vũ có một đống lá dương xỉ nên hắn không bị khí lạnh làm tổn thương.
"Đây là năm bao nhiêu sau công nguyên?" Đây là điều đầu tiên Tôn Vũ nghĩ đến, hắn thấp giọng hỏi.
"Chủ nhân, ta cũng không biết." Hôn mê đã lâu, NM01 mới kích hoạt lại nên nó cũng không biết được niên kỉ lúc bấy giờ: "Vì tiết kiệm điện năng nên ta đã ngắt hoạt động của đồng hồ trong cơ thể."
Tôn Vũ cười khổ, rời khỏi hố đất, hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Vừa nhìn, trong lòng hắn rung động mạnh. Chỉ thấy, trước mắt hắn đều là núi rừng hoang sơ, nhiều đại thụ che trời và những thực vật cổ đại. Trên bình nguyên hướng Bắc có một toà thành rất lớn, đó là một toà thành cổ điển hình với tường thành ngăn nắp, trên đỉnh tường thành có mái chiến cách đang mở ra.
Cửa thành cũng âm trầm mười phần. Phía trên cửa thành lộ ra một tấm biển lớn, trên mặt biển viết hai chữ to, nhưng do quá xa, Tôn Vũ không rõ chữ viết trên đó là chữ gì.
"NM01! Mau xem hai chữ kia là chữ gì?" Tôn Vũ vội vàng la lên: "Còn nữa, phân tích thành cổ đó, để biết nó là kiến trúc thuộc niên đại nào? Ta cảm thấy nó rất quen mắt."
NM01 bay khỏi lỗ tai của Tôn Vũ, ở trên không trung một lúc, sau đó quay về, vui vẻ báo lại: "Chủ Nhân, thành này có tên là "Bắc Bình", phán đoán theo hình thức của tòa thành này thì chúng ta đang ở những năm cuối của thời đại Đông Hán."
"Cái gì? Xuyên Việt?" Tôn Vũ kinh ngạc: "Không, điều đó là không có khả năng. Ta là nhà khoa học, ta không tin những hiện tượng phi tự nhiên mà khoa học không thể giải thích được!"
NM01 trả lời với giọng nói không chút cảm tình: "Chủ nhân, ta cũng là kết quả của khoa học, ta dùng khoa học để phân tích rõ cho ngài. Toà thành kia tên là Bắc Bình, đó cũng chính là tên của thành Bắc Kinh vào thời cổ đại. Hai chữ Bắc Bình được viết bởi chữ triện cổ. Thành quách được xây dựng theo hình thức của những năm cuối của thời Đông Hán, kết luận này không thể sai được."
Tôn Vũ lấy lại bình tĩnh, hắn nhặt một đống lá dương xỉ dưới chân để cuốn lên thân hình trần truồng của mình, sau đó lại cất bước hướng đến thành "Bắc Bình".
“Ta muốn dùng hai mắt của mình để xác nhận mọi thứ, ta là nhà khoa học!”
Tôn Vũ - Nhà khoa học luôn luôn giữ được bình tĩnh và có lý trí, quyết định tìm hiểu đến cùng. Bây giờ, hắn phải đến nơi người sống, sau đó mới cởi bỏ hết mọi khúc mắc.
Khoảng cách với thành Bắc Bình không còn xa, người đi lại trên đường ngày càng nhiều.
Người đi đường đều mặc quần áo làm từ vải thô, hình thức quần áo cổ xưa mười phần, NM01 lại nói với Tôn Vũ, đó là quần áo thời Tam Quốc.
Tôn Vũ cản một người nông dân đi đường, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn để hỏi: "Thưa tiên sinh, cho hỏi một chút, bây giờ là năm bao nhiều sau công nguyên?"
Người nông dân tò mò nhìn Tôn Vũ, sau mới chép miệng nói: Công Nguyên? Ta chưa nghe qua niên hiệu này? Bây giờ là bình nguyên niên!"
Giọng nói của NM01 vang lên bên tai Tôn Vũ: "Chủ Nhân, bình nguyên niên chính là năm 184 sau công nguyên, năm này bùng nổ khởi nghĩa Khăn Vàng."
"Cái gì? " Tôn Vũ lạnh người, chạy nhanh lại hỏi tiếp: "Thưa tiên sinh, ông mang cuốc đến Bắc Bình để làm gì?"
Người nông dân nhăn mặt đáp: "Thái Thú Bắc Bình đại nhân Công Tôn Toản đang chiêu binh đối kháng với giặc Khăn Vàng, ta đang đi báo danh vào quân đội."
“......”
"Ta là khoa học gia, mắt nhìn vì thật, tai nghe vì hư!" Tôn vũ hươ tay, nói với NM01: “Chúng ta phải vào thành Bắc Bình, dùng tài năng khoa học của ta để tìm biết đây là thật hay là giả.”
Thành Bắc Bình nhanh chóng hiện ra trước mắt, ở cửa thành người qua lại dày như nêm, cạnh cổng có hai hàng lính mang thiết kích, ánh sáng lạnh lẽo loé lên khiến cho người nhìn thấy liền cảm thấy sợ hãi từ trong tim.
Bọn lính nhìn thoáng thấy trên người Tôn Vũ mặc "quần áo dương xỉ", gương mặt lem luốc, một binh sĩ cao giọng nói: "Thằng ăn mày kia, đến quần áo cũng không có à? Thái thú đại nhân đang chiêu binh mãi mã, thân ngươi vầy, không bằng theo quân đi."
Câu này liền đánh thức Tôn Vũ, tuy tìm kiếm chân tướng là chuyện quan trọng nhưng cơm ăn còn quan trọng hơn. Vả lại, hắn bị ướp lạnh không biết bao nhiêu năm rồi, bụng đã đói đến độ thì thầm. Dù sao, để tìm hiểu rõ chân tướng thì đi đâu chẳng được, vậy chi bằng ta xem Công Tôn Toản chiêu binh ra sao thì tốt hơn.
Tôn Vũ liền hỏi thăm binh lính để biết nơi chiêu binh bãi mã, mới hay phải tìm binh doanh của thành. Hắn liền cố dời bước chân rã rời, chậm rãi đi đến binh doanh.
Trong thành Bắc Bình có nhiều căn nhà được làm từ cỏ tranh và ván gỗ, đến ngay tòa phủ hai tầng dành cho cấp bậc tối cao ở bên đường, đều được dựng lên bởi ván gỗ và cỏ tranh. Thế giới này tràn ngập một vẻ đẹp của phong cách cổ xứa, những thôn xóm trong điện ảnh cũng không thể nào chân thật bằng.
Phía trước xuất hiện một toà binh doanh thật lớn, những cột gỗ thô tạo nên cánh cổng tỏa ra sát khí lành lạnh. Ở trước cửa, hai binh lính cầm trường kích lăm lắm trong tay, để tránh phiền phức, Tôn Vũ giành nói: "Ta đến tòng quân". Nhờ thế, hắn đi vào mà không bị ai ngăn cản.
Trước mặt hắn hiện ra một thao trường luyện binh, hơn một trăm con ngựa trắng đang uống nước bên cạnh thao trường, chừng mười kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng chạy vọt qua bên người Tôn Vũ, chỉ trong chớp mắt đã đi được rất xa.
"Đó là quân Bạch Mã!" NM01 lập tức nói tiếp: "Theo sử sách ghi lại, quân Bạch Mã đều cưỡi ngựa trắng, khoác áo choàng trắng."
"Biết." Tôn Vũ bình tĩnh nói: "Để biết thế giới này cuối cùng là nơi nào, ta phải tìm một công việc, trước tiên kiếm cơm ăn cho no bụng đã, ngươi cũng nên bổ sung năng lượng mặt trời đi."
Tôn Vũ thấy có hai nhóm người xếp thành hai hàng dài ở nơi báo danh tòng quân, trong đó, một đám là trai tráng, nhóm còn lại là phụ nữ.
"Ồ? Công Tôn Toản tổ chức đội quân phụ nữ sao?" Tôn Vũ tò mò hỏi.
"Không, trong cơ sở dữ liệu của ta không ghi lại điều này." NM01 trả lời.
Chỉ thấy phía trước đội ngũ báo danh có hai giá gỗ lớn, đặt hệt như bàn bóng bàn, phía trên treo hai miếng gỗ to.
Tấm gỗ viết “Điểm binh!”, trai tráng xếp hàng hướng về nơi này.
Bên có tấm gỗ viết “Điểm tướng!”, phụ nữ lại xếp hàng ở đó.
Tôn Vũ cảm thấy tò mò, kéo một gã cao to gần đó rồi hỏi: "À, ta hơi tò mò một chút. Vì sao trai tráng lại đứng ở nơi điểm binh, mà phụ nữ lại đứng ở nơi điểm tướng?
Người bị kéo qua tò mò nhìn Tôn Vũ, thấy hắn ăn mặc "quần áo dương xỉ", liền cười nhạo: "Vị đại ca này, ngươi mới từ trên núi xuống à? Ngay cả điều này cũng không biết? Đàn ông chỉ có thể tham gia quân ngũ, không có tư cách làm tướng. Chỉ phụ nữ mới có tư cách này. Đương nhiên, cũng không phải phụ nữ nào cũng được làm tướng, chỉ phụ nữ có khả năng sử dụng "Võ tướng kĩ" mới được làm tướng."
Tôn Vũ cười lạnh trong lòng: "Quả nhiên, đây không phải là thời Tam Quốc. Phần lớn tướng lãnh thời Tam Quốc đều là đàn ông. Nhưng tại sao chỉ phụ nữ mới được làm tướng? Ồ? Võ tướng kĩ? Đây là ý gì? "
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn thấy phụ nữ ở đài "Điểm Tướng" hoan hô thật lớn: "Quan Tĩnh đại nhân tới! Quan Tĩnh đại nhân tới kiểm tra tư cách trở thành võ tướng của chúng ta đó."
"Quan Tĩnh, tự Sĩ Khởi, là người Công Tôn Toản tin cậy nhất, chức Trưởng Sử đại phu, là một văn thần, giới tính nam, ánh mắt thiển cận. Sau khi Công Tôn Toản chết trận, liền tự vẫn theo chủ." NM01 lập tức báo cáo với Tôn Vũ tư liệu về Quan Tĩnh.
(Thiển cận: Tầm mắt hạn hẹp, không biết nhìn xa)
Tôn Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phụ nữ trung niên đang đi lên đài Điểm Tướng. Người phụ nữ trung niên này mặc y bào của văn sĩ, đậu đội nón quan, nhưng đầu tóc dài lại để rối tung, biểu lộ tính cách của chính nàng. Dung mạo của Quan Tĩnh cũng rất bình thường.
"Người này là Quan Tĩnh?" Tôn Vũ ngạc nhiên hỏi tiếp: "NM01, không phải ngươi nói Quan Tĩnh là đàn ông sao? "
NM01 khẳng định: "Theo cơ sở dữ liệu, Quan Tĩnh là đàn ông.”
Chỉ thấy trên đài Điểm Tướng, Quan Tĩnh đang mỉm cười, lớn tiếng nói với phụ nữ ở bên dưới: "Biểu hiện tốt lắm, bây giờ bản quan bắt đầu kiểm tra võ kỹ của các ngươi."
Cùng lời nói, trên người Quan Tĩnh sáng lên ánh sáng màu xanh lá, đỉnh đầu nhảy ra hai chữ lớn cùng màu: "Mịch Tài "
"Oa! đó là Võ tướng kĩ của Quan Tĩnh đại nhân! Nghe nói kỹ năng này có thể khai quật Võ tướng kỹ ẩn trong cơ thể."
Đám phụ nữ ở dưới đài ồn ào một lúc, trên người Quan Tĩnh bắn ra ánh sáng xanh lá, ánh sáng nào đảo qua trên người đám phụ nữ, hơn nữa đảo qua đảo rất nhiều lần.
Qua một hồi lâu, Quan Tĩnh vẫn đứng trên đài điểm tướng nhưng lông mày bỗng nhíu lại rồi thở dài: "Phần lớn đều không có võ tướng kĩ, thật đáng tiếc. Ta chỉ tìm được một người có võ kỹ bị che dấu, là cô gái đứng cuối đội ngũ. Ngươi, bước ra khỏi hàng!”
Một tiểu loli có dáng người mỏng manh, sắc mặt tím tái ra khỏi đội ngũ. Tôn Vũ nhìn kỹ, loli này khoảng mười mấy tuổi, cao lắm chỉ khoảng một mét năm, sợ rằng chỉ nặng có tám mươi cân, bộ dáng này đến gió thổi qua cũng đổ. Duy chỉ có dung mạo là trội hơn cả, vừa có vẻ xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, vừa yếu đuối, khổ sở.
(1 cân khoảng 0,5 kg, 80 cân gần bằng 40 kg)
Quan Tĩnh nói lớn với tiểu loli: “Báo tính danh lên.”
Tiểu loli hơi thẹn thùng, lại có phần sợ hãi, cổ rụt lại, sau lại nhỏ nhẹ đáp lời: “Ta tên là Triệu Vân, tự Tử Long, người Thường Sơn.”
Tôn vũ vừa nghe tên này, lại nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu loli, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn trong não, thiếu chút nữa bất tỉnh.
Nhưng...
Vào ngày NM01 được sinh ra, bác sĩ chuẩn đoán Tôn Vũ mang một loại bệnh nan y. Lấy y học kỹ thuật đương thời, bệnh này không thể chữa khỏi, thậm chí tính mạng của hắn chỉ còn kéo dài được khoảng mười năm.
Tin tức này, đối với Tôn Vũ, đối với khoa học Trung Quốc, cũng như khoa học thế giới, quả thật là một tin tức kinh thiên phích lịch. Một nhân tài vĩ đại như vậy, lại mắc bệnh nan y mà chết sao?
(Kinh thiên phích lịch: Sét đánh động trời)
Phía Trung Quốc, sau khi tập hợp các chuyên gia cấp cao, đã cùng nhau quyết định sử dụng kỹ thuật ướp lạnh cơ thể để bảo vệ sinh mạng cho Tôn Vũ. Cho đến một ngày, họ có thể tìm ra được cách điều trị căn bệnh này mới đưa Tôn Vũ ra khỏi phòng ướp, lấy tài trí của Tôn Vũ, cho dù bao nhiều năm sau, chẳng lẽ không có đất dùng võ à?
Tạm biệt cha mẹ mình, Tôn Vũ lẳng lặng tới phòng ướp lạnh của viện khoa học Bắc Kinh, là một nhà khoa học có lý trí, hắn biết mình phải ướp lạnh để bảo tồn sinh mạng.
Tuy rằng sau này, cuộc đời của hắn sẽ khó có thể gặp mặt cha mẹ một lần nữa nhưng chỉ cần trong lòng còn hình bóng của họ thì họ vẫn còn sống. Hi vọng mình sẽ sống sót, nhưng so với việc mình ngày càng yếu đi, đến mười năm sau sẽ qua đời ở trước mặt cha mẹ, quyết định này quả thật mang đến ít tổn thương hơn.
"Xì!" Vách phòng ướp lạnh phun ra rất nhiều khí lạnh, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống.
Tôn Vũ dùng chút sức lực cuối cùng để nói thầm: "NM01, ngươi cũng tiến vào trạng thái hôn mê đi, ở chỗ này không có ánh mặt trời, điện năng của ngươi sẽ hết rất nhanh."
Lỗ tai Tôn Vũ nghe thấy một giọng nói rất nhỏ, như có như không, giọng nói này được tạo ra bởi âm thanh điện tử do chính tay hắn thiết lập khi nghiên cứu thành công người máy NM01: "Đã biết, chủ nhân! Bây giờ, NM01 chuyển sang trạng thái hôn mê, đến lúc chủ nhân tỉnh lại, NM01 sẽ dựa theo sự hoạt động từ nhịp tim của chủ nhân để tự khởi động."
"Hẹn gặp lại, cha mẹ!" Tôn Vũ nhắm mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Khi ta mở mắt ra sẽ là năm bao nhiêu công nguyên? Ba ngàn năm? Bốn ngàn năm? Hay một vạn năm? "
-----o0o-----
Khi Tôn Vũ mở mắt ra một lần nữa, trên trời mưa rơi xuống lâm râm, hắn nằm dưới một cái hố đất, cơ thể trần truồng. May mà trên người Tôn Vũ có một đống lá dương xỉ nên hắn không bị khí lạnh làm tổn thương.
"Đây là năm bao nhiêu sau công nguyên?" Đây là điều đầu tiên Tôn Vũ nghĩ đến, hắn thấp giọng hỏi.
"Chủ nhân, ta cũng không biết." Hôn mê đã lâu, NM01 mới kích hoạt lại nên nó cũng không biết được niên kỉ lúc bấy giờ: "Vì tiết kiệm điện năng nên ta đã ngắt hoạt động của đồng hồ trong cơ thể."
Tôn Vũ cười khổ, rời khỏi hố đất, hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Vừa nhìn, trong lòng hắn rung động mạnh. Chỉ thấy, trước mắt hắn đều là núi rừng hoang sơ, nhiều đại thụ che trời và những thực vật cổ đại. Trên bình nguyên hướng Bắc có một toà thành rất lớn, đó là một toà thành cổ điển hình với tường thành ngăn nắp, trên đỉnh tường thành có mái chiến cách đang mở ra.
Cửa thành cũng âm trầm mười phần. Phía trên cửa thành lộ ra một tấm biển lớn, trên mặt biển viết hai chữ to, nhưng do quá xa, Tôn Vũ không rõ chữ viết trên đó là chữ gì.
"NM01! Mau xem hai chữ kia là chữ gì?" Tôn Vũ vội vàng la lên: "Còn nữa, phân tích thành cổ đó, để biết nó là kiến trúc thuộc niên đại nào? Ta cảm thấy nó rất quen mắt."
NM01 bay khỏi lỗ tai của Tôn Vũ, ở trên không trung một lúc, sau đó quay về, vui vẻ báo lại: "Chủ Nhân, thành này có tên là "Bắc Bình", phán đoán theo hình thức của tòa thành này thì chúng ta đang ở những năm cuối của thời đại Đông Hán."
"Cái gì? Xuyên Việt?" Tôn Vũ kinh ngạc: "Không, điều đó là không có khả năng. Ta là nhà khoa học, ta không tin những hiện tượng phi tự nhiên mà khoa học không thể giải thích được!"
NM01 trả lời với giọng nói không chút cảm tình: "Chủ nhân, ta cũng là kết quả của khoa học, ta dùng khoa học để phân tích rõ cho ngài. Toà thành kia tên là Bắc Bình, đó cũng chính là tên của thành Bắc Kinh vào thời cổ đại. Hai chữ Bắc Bình được viết bởi chữ triện cổ. Thành quách được xây dựng theo hình thức của những năm cuối của thời Đông Hán, kết luận này không thể sai được."
Tôn Vũ lấy lại bình tĩnh, hắn nhặt một đống lá dương xỉ dưới chân để cuốn lên thân hình trần truồng của mình, sau đó lại cất bước hướng đến thành "Bắc Bình".
“Ta muốn dùng hai mắt của mình để xác nhận mọi thứ, ta là nhà khoa học!”
Tôn Vũ - Nhà khoa học luôn luôn giữ được bình tĩnh và có lý trí, quyết định tìm hiểu đến cùng. Bây giờ, hắn phải đến nơi người sống, sau đó mới cởi bỏ hết mọi khúc mắc.
Khoảng cách với thành Bắc Bình không còn xa, người đi lại trên đường ngày càng nhiều.
Người đi đường đều mặc quần áo làm từ vải thô, hình thức quần áo cổ xưa mười phần, NM01 lại nói với Tôn Vũ, đó là quần áo thời Tam Quốc.
Tôn Vũ cản một người nông dân đi đường, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn để hỏi: "Thưa tiên sinh, cho hỏi một chút, bây giờ là năm bao nhiều sau công nguyên?"
Người nông dân tò mò nhìn Tôn Vũ, sau mới chép miệng nói: Công Nguyên? Ta chưa nghe qua niên hiệu này? Bây giờ là bình nguyên niên!"
Giọng nói của NM01 vang lên bên tai Tôn Vũ: "Chủ Nhân, bình nguyên niên chính là năm 184 sau công nguyên, năm này bùng nổ khởi nghĩa Khăn Vàng."
"Cái gì? " Tôn Vũ lạnh người, chạy nhanh lại hỏi tiếp: "Thưa tiên sinh, ông mang cuốc đến Bắc Bình để làm gì?"
Người nông dân nhăn mặt đáp: "Thái Thú Bắc Bình đại nhân Công Tôn Toản đang chiêu binh đối kháng với giặc Khăn Vàng, ta đang đi báo danh vào quân đội."
“......”
"Ta là khoa học gia, mắt nhìn vì thật, tai nghe vì hư!" Tôn vũ hươ tay, nói với NM01: “Chúng ta phải vào thành Bắc Bình, dùng tài năng khoa học của ta để tìm biết đây là thật hay là giả.”
Thành Bắc Bình nhanh chóng hiện ra trước mắt, ở cửa thành người qua lại dày như nêm, cạnh cổng có hai hàng lính mang thiết kích, ánh sáng lạnh lẽo loé lên khiến cho người nhìn thấy liền cảm thấy sợ hãi từ trong tim.
Bọn lính nhìn thoáng thấy trên người Tôn Vũ mặc "quần áo dương xỉ", gương mặt lem luốc, một binh sĩ cao giọng nói: "Thằng ăn mày kia, đến quần áo cũng không có à? Thái thú đại nhân đang chiêu binh mãi mã, thân ngươi vầy, không bằng theo quân đi."
Câu này liền đánh thức Tôn Vũ, tuy tìm kiếm chân tướng là chuyện quan trọng nhưng cơm ăn còn quan trọng hơn. Vả lại, hắn bị ướp lạnh không biết bao nhiêu năm rồi, bụng đã đói đến độ thì thầm. Dù sao, để tìm hiểu rõ chân tướng thì đi đâu chẳng được, vậy chi bằng ta xem Công Tôn Toản chiêu binh ra sao thì tốt hơn.
Tôn Vũ liền hỏi thăm binh lính để biết nơi chiêu binh bãi mã, mới hay phải tìm binh doanh của thành. Hắn liền cố dời bước chân rã rời, chậm rãi đi đến binh doanh.
Trong thành Bắc Bình có nhiều căn nhà được làm từ cỏ tranh và ván gỗ, đến ngay tòa phủ hai tầng dành cho cấp bậc tối cao ở bên đường, đều được dựng lên bởi ván gỗ và cỏ tranh. Thế giới này tràn ngập một vẻ đẹp của phong cách cổ xứa, những thôn xóm trong điện ảnh cũng không thể nào chân thật bằng.
Phía trước xuất hiện một toà binh doanh thật lớn, những cột gỗ thô tạo nên cánh cổng tỏa ra sát khí lành lạnh. Ở trước cửa, hai binh lính cầm trường kích lăm lắm trong tay, để tránh phiền phức, Tôn Vũ giành nói: "Ta đến tòng quân". Nhờ thế, hắn đi vào mà không bị ai ngăn cản.
Trước mặt hắn hiện ra một thao trường luyện binh, hơn một trăm con ngựa trắng đang uống nước bên cạnh thao trường, chừng mười kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng chạy vọt qua bên người Tôn Vũ, chỉ trong chớp mắt đã đi được rất xa.
"Đó là quân Bạch Mã!" NM01 lập tức nói tiếp: "Theo sử sách ghi lại, quân Bạch Mã đều cưỡi ngựa trắng, khoác áo choàng trắng."
"Biết." Tôn Vũ bình tĩnh nói: "Để biết thế giới này cuối cùng là nơi nào, ta phải tìm một công việc, trước tiên kiếm cơm ăn cho no bụng đã, ngươi cũng nên bổ sung năng lượng mặt trời đi."
Tôn Vũ thấy có hai nhóm người xếp thành hai hàng dài ở nơi báo danh tòng quân, trong đó, một đám là trai tráng, nhóm còn lại là phụ nữ.
"Ồ? Công Tôn Toản tổ chức đội quân phụ nữ sao?" Tôn Vũ tò mò hỏi.
"Không, trong cơ sở dữ liệu của ta không ghi lại điều này." NM01 trả lời.
Chỉ thấy phía trước đội ngũ báo danh có hai giá gỗ lớn, đặt hệt như bàn bóng bàn, phía trên treo hai miếng gỗ to.
Tấm gỗ viết “Điểm binh!”, trai tráng xếp hàng hướng về nơi này.
Bên có tấm gỗ viết “Điểm tướng!”, phụ nữ lại xếp hàng ở đó.
Tôn Vũ cảm thấy tò mò, kéo một gã cao to gần đó rồi hỏi: "À, ta hơi tò mò một chút. Vì sao trai tráng lại đứng ở nơi điểm binh, mà phụ nữ lại đứng ở nơi điểm tướng?
Người bị kéo qua tò mò nhìn Tôn Vũ, thấy hắn ăn mặc "quần áo dương xỉ", liền cười nhạo: "Vị đại ca này, ngươi mới từ trên núi xuống à? Ngay cả điều này cũng không biết? Đàn ông chỉ có thể tham gia quân ngũ, không có tư cách làm tướng. Chỉ phụ nữ mới có tư cách này. Đương nhiên, cũng không phải phụ nữ nào cũng được làm tướng, chỉ phụ nữ có khả năng sử dụng "Võ tướng kĩ" mới được làm tướng."
Tôn Vũ cười lạnh trong lòng: "Quả nhiên, đây không phải là thời Tam Quốc. Phần lớn tướng lãnh thời Tam Quốc đều là đàn ông. Nhưng tại sao chỉ phụ nữ mới được làm tướng? Ồ? Võ tướng kĩ? Đây là ý gì? "
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn thấy phụ nữ ở đài "Điểm Tướng" hoan hô thật lớn: "Quan Tĩnh đại nhân tới! Quan Tĩnh đại nhân tới kiểm tra tư cách trở thành võ tướng của chúng ta đó."
"Quan Tĩnh, tự Sĩ Khởi, là người Công Tôn Toản tin cậy nhất, chức Trưởng Sử đại phu, là một văn thần, giới tính nam, ánh mắt thiển cận. Sau khi Công Tôn Toản chết trận, liền tự vẫn theo chủ." NM01 lập tức báo cáo với Tôn Vũ tư liệu về Quan Tĩnh.
(Thiển cận: Tầm mắt hạn hẹp, không biết nhìn xa)
Tôn Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phụ nữ trung niên đang đi lên đài Điểm Tướng. Người phụ nữ trung niên này mặc y bào của văn sĩ, đậu đội nón quan, nhưng đầu tóc dài lại để rối tung, biểu lộ tính cách của chính nàng. Dung mạo của Quan Tĩnh cũng rất bình thường.
"Người này là Quan Tĩnh?" Tôn Vũ ngạc nhiên hỏi tiếp: "NM01, không phải ngươi nói Quan Tĩnh là đàn ông sao? "
NM01 khẳng định: "Theo cơ sở dữ liệu, Quan Tĩnh là đàn ông.”
Chỉ thấy trên đài Điểm Tướng, Quan Tĩnh đang mỉm cười, lớn tiếng nói với phụ nữ ở bên dưới: "Biểu hiện tốt lắm, bây giờ bản quan bắt đầu kiểm tra võ kỹ của các ngươi."
Cùng lời nói, trên người Quan Tĩnh sáng lên ánh sáng màu xanh lá, đỉnh đầu nhảy ra hai chữ lớn cùng màu: "Mịch Tài "
"Oa! đó là Võ tướng kĩ của Quan Tĩnh đại nhân! Nghe nói kỹ năng này có thể khai quật Võ tướng kỹ ẩn trong cơ thể."
Đám phụ nữ ở dưới đài ồn ào một lúc, trên người Quan Tĩnh bắn ra ánh sáng xanh lá, ánh sáng nào đảo qua trên người đám phụ nữ, hơn nữa đảo qua đảo rất nhiều lần.
Qua một hồi lâu, Quan Tĩnh vẫn đứng trên đài điểm tướng nhưng lông mày bỗng nhíu lại rồi thở dài: "Phần lớn đều không có võ tướng kĩ, thật đáng tiếc. Ta chỉ tìm được một người có võ kỹ bị che dấu, là cô gái đứng cuối đội ngũ. Ngươi, bước ra khỏi hàng!”
Một tiểu loli có dáng người mỏng manh, sắc mặt tím tái ra khỏi đội ngũ. Tôn Vũ nhìn kỹ, loli này khoảng mười mấy tuổi, cao lắm chỉ khoảng một mét năm, sợ rằng chỉ nặng có tám mươi cân, bộ dáng này đến gió thổi qua cũng đổ. Duy chỉ có dung mạo là trội hơn cả, vừa có vẻ xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, vừa yếu đuối, khổ sở.
(1 cân khoảng 0,5 kg, 80 cân gần bằng 40 kg)
Quan Tĩnh nói lớn với tiểu loli: “Báo tính danh lên.”
Tiểu loli hơi thẹn thùng, lại có phần sợ hãi, cổ rụt lại, sau lại nhỏ nhẹ đáp lời: “Ta tên là Triệu Vân, tự Tử Long, người Thường Sơn.”
Tôn vũ vừa nghe tên này, lại nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu loli, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn trong não, thiếu chút nữa bất tỉnh.