Chương 49: Động tâm
Bỗng một đám nữ nhân ăn mặc gợi cảm tiến lên. Còn có một vài cầm sư. Kẻ nào cũng dùng vải che đi khuôn mặt. Cúi chào cô một cách cung kính xong liền bắt đầu đàn múa. Đây là điều cấm kỵ ở Hoa tộc bởi Hoa Thần là nữ nhân. Để một đám nữ nhân lên đây ăn mặc gợi cảm, đàn ca múa hát cho đám nam nhân nghe. Nào có lý đó! Đặc biệt là sau ngày tộc cô bị diệt. Trong tộc đã có luật ngầm cấm đàn ca múa hát. Nếu không phải do đại lễ thì đừng hòng cô cho qua.
“HỖN XƯỢC!” cô đập mạnh tay vào bàn mà quát lớn khiến cả Tư Truy và Xà Lãnh ở bên cạnh cũng giật mình, bất giác lùi lại
Ai nấy đều bị cô doạ sợ, đám nữ nhân kia thì nhanh chóng dừng mọi động tác của mình mà đứng co rúm thành một đống.
“Ai cho phép các ngươi đàn múa ở đây? Các ngươi dám phạm vào đại kỵ? Muốn chết hết rồi phải không!” Xà Bạch hiểu tâm tư của cô nhanh chóng tra hỏi
“Chúng thần chỉ phụng mệnh. Không có ý phạm vào đại kỵ. Mong Hoa Thần giơ cao đánh khẽ.” một kẻ trong đám nữ nhân ấy lên tiếng rồi vội quỳ xuống xin tha mạng, những kẻ còn lại cũng đồng loạt quỳ theo
“Phụng mệnh? Ai?” Xà Bạch hỏi tiếp
“Là… là Mặc Thiếu Quân.” nữ nhân đáp khiến không chỉ ánh mắt của cô mà tất cả mọi người trong điện đều đổ dồn về phía Mặc Thiên
“Hoa Thần, ta chỉ muốn góp vui. Không hề có ý mạo phạm.” Mặc Thiên nói
“Hay cho câu không có ý mạo phạm.” cô phẫn nộ đến độ hai mắt đỏ au như máu “Đám nữ nhân kia, phạt vạn xích luyện. Ngoại trừ Mặc Thiên, những kẻ khác cút hết cho ta.”
“Vạn xích luyện? Hoa Thần nay bị chọc giận thật rồi.” Giao Tiêu nói
“Xin người dơ cao đánh khẽ. Chúng thần thật sự biết tội rồi.” đám nữ nhân kia tranh nhau mà van xin
“Hoa Thần, vạn xích luyện liệu có phải muốn đoạt mạng họ không?” Tư Truy hỏi
“Đúng đó nương tử. Vạn xích luyện… dùng xích sắt nóng như roi mà đánh. Đánh đủ vạn cái mới được ngưng. Đây là hình phạt nặng nhất của Hoa tộc mà.” Xà lãnh nói thêm
“Vậy ngươi chịu thay chúng đi.” ánh mắt cô sắc lẹm mà nhìn về phía Xà Lãnh
“Tiểu nương tử bớt giận. Ta lập tức cút ngay. Cút ngay đây.” Xà Lãnh nói xong liền dẫn đầu chạy ra ngoài điện trước
Đám người kia cũng nhanh chóng ra ngoài không dám ho he thêm tiếng nào. Đám nữ nhân kia biết mình không thể cầu xin thêm cũng đành chấp nhận chịu phạt. Cửa điện được đóng lại, lúc này chỉ còn cô và Mặc Thiên trong điện. Không gian căng thẳng đến cực độ.
“Nói đi. Thần Quân Mặc Thiên sao lại im lặng đến vậy? Thấy có lỗi sao?”
“Ta chỉ hỏi nàng một câu. Có phải nàng mở cổng Yêu Giới để chúng đến Nhân Giới giết chóc?”
“Ra là chuyện này.” cô hiểu ra mọi chuyện liền nhàn nhã ngồi xuống ghế, nhâm nhi ly rượu
“Nàng thừa nhận?”
“Phải. Là ta làm.”
“NÀNG ĐIÊN RỒI!”
“Ta điên sao? Đúng! Ta điên. Ta bị ngươi ép cho phát điên đó. Ngươi vừa lòng chưa!”
“Họ chỉ là những kẻ không có pháp lực, là những người vô tội. Sao nàng phải làm vậy?”
“Vậy tộc nhân của ta có tội gì? Phụ mẫu của ta, các ca ca của ta, họ có tội gì?”
“Ta đã bù đắp cho nàng rồi. Bảo vật của Thiên Giới ta cũng đưa nàng, vạn thiên binh nàng đoạt mạng, ta cũng không quản. Đả thương Diệu Hàm, Trường An, Trường Ni, ta cũng bỏ qua cho nàng. Còn chưa đủ sao?”
“Không đủ! Không đủ! Mãi mãi không đủ! Ngươi đừng nghĩ ân oán gì trên đời cũng có thể lấy mạng đổi mạng là xong.”
“Vậy giết ta đi!”
“Giết ngươi? Như vậy thì quá nhẹ nhàng cho ngươi rồi. Ta muốn ngươi sống, ngươi phải sống thì mới thấy được lũ phàm nhân kia, đám người Thiên tộc kia vì cái tư tưởng của ngươi mà hy sinh. Ta sẽ không dừng lại cho đến khi ngươi nếm trải cảm giác mà ta đang trải qua từng giây một!” cô vừa dứt lời, Mặc Thiên liền như cơn gió lao đến mà túm cổ cô
“Với khả năng của ta, giết nàng dễ như trở bàn tay.”
“Ngươi giết đi! Giết ta như cách mà ngươi từng giết họ! Cổng Yêu Giới cũng sẽ mãi mãi không thể đóng lại!” cô nói rồi bật cười như điên như dại
“NÀNG!..” Mặc Thiên nói, bàn tay theo quán tính bóp mạnh cổ cô hơn khiến nước mắt cô vô thức chảy ra
“Sao hả? Ra tay không được?” cô nói với giọng bị bóp nghẹn, Mặc Thiên có lẽ cũng nhận ra mình đã dùng quá sức vội buông tay ra khiến cô lập tức ôm cổ mình mà ho khan. Bình tĩnh được lại, cô mới nhìn Mặc Thiên với ánh mắt chán ghét “Sao hả Mặc Thiên? Một kẻ không có tim như ngươi lại biết khoan dung, nhân từ sao? Đừng nói với ta là ngươi động tâm rồi.”
Mặc Thiên như bị cô nói trúng, sắc mặt tối sầm, bắt lấy tay cô kéo vào gian trong.
“THẢ TA RA! MẶC THIÊN!”
Mặc cho cô vùng vẫy nhưng Mặc Thiên vẫn nhẹ nhàng đẩy cô về phía giường.
“Chẳng phải nàng tò mò ta động tâm hay chưa sao! Thử là biết.” Mặc Thiên vừa nói vừa cởi y phục của mình
“Ngươi… Ngươi không được qua đây.” cô hơi hoảng mà nói, tay nhanh chóng lấy ra cây đoản đao luôn mang bên mình
“Muốn ngăn ta? Phải xem nàng có bản lĩnh đó không.” Mặc Thiên vừa nói vừa nhẹ nhàng tóm gọn cả người cô bằng một tay, ép cô nằm dưới thân. Tay tước đi cây đoản đao trong tay cô đồng thời tóm giữ chặt cả hai tay cô.
“MẶC THIÊN BỎ TA RA!”
“Dù sao ta cũng là Mặc Thiếu Quân. Hoa Thần sủng hạnh ta một đêm cũng đâu có mất gì.”
“VÔ SỈ!” cô hét lên, tay cùng vùng được ra mà tát Mặc Thiên một cái mạnh khiến nửa bên mặt của hắn lập tức đỏ lên
Nhưng Mặc Thiên không quan tâm cái tát ấy, nhanh chóng lật người cô lại, khống chế cả hai tay cô ở đằng sau. Hắn phẩy nhẹ tay, tấm màn hai bên nhanh chóng buông xuống, y phục của cả hai cũng bị hắn làm biến mất.
Cứ như vậy, cô và hắn vốn từ cãi nhau muốn giết nhau giờ lại thành động phòng. Cả quá trình cô đều cắn răng chịu đựng, không phát ra lấy một tiếng. Cho dù cô có còn tình cảm với hắn thì không có tơ tình, cô cũng đã trở nên vô cảm phần nào. Lại có thêm Nguyệt Linh Thạch trong cơ thể. Cô chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục. Phát sinh chuyện này với kẻ giết phụ mẫu, ca ca, kẻ diệt đi tộc nhân của mình. Đây chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất.
Bị hắn vật lộn gần hai canh giờ mới được tha. Người cô toàn thân đau nhức, hai bên mắt cũng ướt đẫm, nhưng cô không khóc vì cơ thể đau mà vì uất ức, vì phẫn nộ, vì bị sỉ nhục.
Hắn nằm bên cạnh, muốn lau đi giọt nước mắt cho cô nhưng cô nhanh chóng quay đi.
“…Tiểu Mẫn, ta hiểu những gì nàng đang trải qua. Cũng hiểu nàng hận ta ra sao, ta chỉ muốn bù đắp cho nàng. Chỉ cần nàng cho ta cơ hội…”
“CÚT!”
Nghe cô quát, Mặc Thiên như muốn nói rồi lại thôi. Khẽ thở dài mà rời khỏi giường. Cô nghe tiếng bước chân hắn đi xa mới ngồi dậy. Vén tấm chăn ra, một vài giọt máu đỏ tươi trên đệm. Tuy đây không phải lần đầu của cô nhưng với thân xác này thì đúng.
Nay lại còn là đại lễ Vạn Hoa Khai. Bất cứ đôi phu thê nào nảy sinh chuyện vợ chồng vào ngày này đều như một cách nối duyên, cả kiếp này đều không thay lòng. Hơn nữa, có tinh lực của Hoa Thần, các nữ nhân chắc chắn mang thai nếu phát sinh chuyện đó.
Đúng là xảo trá. Lấy luật của Hoa tộc để khắc chế Hoa Thần. Chuyện này, cô không thể để hắn toại nguyện.
Phẩy nhẹ tay để vết máu bên dưới đệm biến mất đồng thời mặc lại y phục một cách nhanh chóng.
Ở bên ngoài Nguyệt Quang Điện, đám hoa yêu kia bị đánh đến sống dở chết dở. Khắp thân toàn là máu, Xà Bạch ra tay cũng không hề nương, chỉ tránh mỗi mặt còn khắp người đều là những vệt máu dài do bị xích nóng quật.
“Được rồi. Đem chúng về chữa trị. Khi nào bình phục cho chúng lựa chọn con đường của mình. Một là rời khỏi Hoa Sơn, đến Nhân Giới hoặc các tộc Yêu Giới. Hai là tiếp tục ở đây, trung thành với ta.” cô nói, Xà Bạch cung kính nhận lệnh
Cô thấy vậy cũng chỉ rời đi. Tộc nhân của Hoa tộc vốn không thể sống mà không có Hoa Thần. Nói đúng hơn là mọi pháp lực sẽ biến mất nếu không có Nguyệt Linh Thạch, và Hoa Thần chỉ giống như một liều thuốc dẫn. Nhưng giờ cô hợp thể với Nguyệt Linh Thạch, có thể nói, nếu không có cô, chúng cũng chỉ giống những kẻ phàm nhân kia.
Chỉ là đám hoa yêu mới lớn muốn nhanh chóng lập công. Coi như chuyện này là để răn đe toàn bộ tộc nhân đi. Cô không nghiêm khắc cũng không quy củ như những Hoa Thần trước, nhưng cũng không bao dung được như họ. Với cô chỉ đơn giản, lời cô là lệnh, tuân thì sống, bất tuân thì chết. Lập công ban thưởng, phạm vào đại kỵ dùng cực hình. Kẻ bất trung, cô không giữ; kẻ muốn hại cô, còn phải xem hắn là ai.
Tuy họ cũng là tộc nhân của cô nhưng cô biết, một tộc chỉ có thể vững mạnh khi chủ nhân của họ có thể đặt họ lên trước cả bản thân. Nên mọi người trong tộc mới có thể một lòng đoàn kết. Nhưng những kẻ trong tộc bây giờ chỉ là do cô dùng pháp lực ép chúng thành người. Nói một cách dễ hiểu thì không khác gì đám con rối.
Cô đi nhanh đến Vạn Hoa Cung, nơi tập trung phần lớn các tiểu hoa yêu sắp nở hay còn rất bé nhưng không có phụ mẫu.
“Tham kiến Hoa Thần.” đám tiểu hoa tiên nhìn thấy cô liền cung kính cúi chào
Cô không đáp, một mạch đi vào điện lớn. Những đứa trẻ giờ không kêu khóc mà đã ngủ say. Có lẽ là do đã được ăn no hết rồi.
“Lui ra hết đi.” cô nói, đám tiểu hoa tiên cũng không dám ho he tiếng nào mà nhanh chóng đi ra ngoài
Cánh cửa điện đóng lại. Cô lập tức dùng pháp lực, lôi từ trong bụng mình ra một cái bọc trong suốt, bên trong còn có một đoá hoa sắp thành hình. Cưỡng chế lấy đi một mạng sống trong bụng mình ra cũng khiến cô đau đến mức hai hàm cắn chặt lại với nhau. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Năm nào trong đám tiểu hoa yêu mới sinh cũng sẽ có một kẻ mệnh yểu. Cho linh hồn đứa trẻ ấy nhập vào cũng coi như phúc phần của nó. Có dung hoà được với chân thân ấy hay không thì còn xem tuệ căn và bản lĩnh của nó.
Cô nhẹ tay nâng cái bọc ấy lên để nó tìm chân thân cho bản thân mình. Vì không thể quay lại cơ thể cô, bọc ấy nhanh chóng bay vào cơ thể của một bé gái.
Cô tiến lại gần để xem, đứa bé ấy chính là đoá hoa lưu ly mà cô đã chọn lựa trong đại lễ. Vốn đang có mái tóc đen nhánh cùng ấn ký màu xanh trên trán. Khi bọc hoa ấy chui vào thì mái tóc liền đổi trắng. Ấn ký hoa màu xanh kia bị biến đổi một nửa thành màu tím.
“Ta chọn ngươi là loài hoa của năm nay, ngươi lại trở thành nữ nhi của ta.” cô thở dài mà nói, bàn tay khẽ chạm vào ấn ký hoa kia
Đứa trẻ này, không thể để cho Mặc Thiên biết. Thôi thì con phải chịu thiệt thòi một chút.
Nghĩ đến đây cô liền đi ra ngoài.
“Ai chăm sóc cho đám tiểu hoa yêu trong này?” cô hỏi
“Dạ là thần, Nguyệt Đào.” một tiểu hoa tiên vội chạy lại bẩm báo
“Đoá hoa được chọn làm loài hoa của năm, tên gì?”
“Dựa theo cách đặt tên của tộc ta lâu nay, đứa trẻ đó là Nguyệt Lưu Ly.”
“Ừm. Lưu tâm đứa trẻ đó một chút. Ta thấy sức khoẻ nó có vẻ không tốt.” Nguyệt Đào như nghe được ẩn ý trong câu nói của cô liền cung kính gật đầu, cô cũng không nói thêm lời nào mà rời đi
Đêm đó cô triệu Xà Lãnh với Di Hoà đến tẩm điện mình. Kẻ đàn người hát, nhộn nhịp cả đêm tiếng cười đùa. Nhưng khi đã thấm mệt, cô chỉ khẽ phẩy tay, hai nam nhân này liền nằm ngủ lăn lóc. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì đều đỏ mặt ngượng ngùng, vội mặc y phục mà rời đi.
Đêm nào cũng vậy. Luôn có hai nam nhân đến điện của cô, hầu hạ cô. Ngoại trừ Mặc Thiên thì chỉ có sáu người, mỗi đêm hai người cũng không ai thiệt.
Ai cũng nghĩ Hoa Thần cô đây bắt đầu đắm chìm vào tửu sắc. Nhưng thực chất đám nam nhân ấy bị trúng cô hạ thuốc mê. Thêm chút ký ức giả về việc ân ái. Chọc tức được Mặc Thiên, cô lại đỡ đau đầu bởi mấy chuyện thi phi do đám thiếu quân này.
“HỖN XƯỢC!” cô đập mạnh tay vào bàn mà quát lớn khiến cả Tư Truy và Xà Lãnh ở bên cạnh cũng giật mình, bất giác lùi lại
Ai nấy đều bị cô doạ sợ, đám nữ nhân kia thì nhanh chóng dừng mọi động tác của mình mà đứng co rúm thành một đống.
“Ai cho phép các ngươi đàn múa ở đây? Các ngươi dám phạm vào đại kỵ? Muốn chết hết rồi phải không!” Xà Bạch hiểu tâm tư của cô nhanh chóng tra hỏi
“Chúng thần chỉ phụng mệnh. Không có ý phạm vào đại kỵ. Mong Hoa Thần giơ cao đánh khẽ.” một kẻ trong đám nữ nhân ấy lên tiếng rồi vội quỳ xuống xin tha mạng, những kẻ còn lại cũng đồng loạt quỳ theo
“Phụng mệnh? Ai?” Xà Bạch hỏi tiếp
“Là… là Mặc Thiếu Quân.” nữ nhân đáp khiến không chỉ ánh mắt của cô mà tất cả mọi người trong điện đều đổ dồn về phía Mặc Thiên
“Hoa Thần, ta chỉ muốn góp vui. Không hề có ý mạo phạm.” Mặc Thiên nói
“Hay cho câu không có ý mạo phạm.” cô phẫn nộ đến độ hai mắt đỏ au như máu “Đám nữ nhân kia, phạt vạn xích luyện. Ngoại trừ Mặc Thiên, những kẻ khác cút hết cho ta.”
“Vạn xích luyện? Hoa Thần nay bị chọc giận thật rồi.” Giao Tiêu nói
“Xin người dơ cao đánh khẽ. Chúng thần thật sự biết tội rồi.” đám nữ nhân kia tranh nhau mà van xin
“Hoa Thần, vạn xích luyện liệu có phải muốn đoạt mạng họ không?” Tư Truy hỏi
“Đúng đó nương tử. Vạn xích luyện… dùng xích sắt nóng như roi mà đánh. Đánh đủ vạn cái mới được ngưng. Đây là hình phạt nặng nhất của Hoa tộc mà.” Xà lãnh nói thêm
“Vậy ngươi chịu thay chúng đi.” ánh mắt cô sắc lẹm mà nhìn về phía Xà Lãnh
“Tiểu nương tử bớt giận. Ta lập tức cút ngay. Cút ngay đây.” Xà Lãnh nói xong liền dẫn đầu chạy ra ngoài điện trước
Đám người kia cũng nhanh chóng ra ngoài không dám ho he thêm tiếng nào. Đám nữ nhân kia biết mình không thể cầu xin thêm cũng đành chấp nhận chịu phạt. Cửa điện được đóng lại, lúc này chỉ còn cô và Mặc Thiên trong điện. Không gian căng thẳng đến cực độ.
“Nói đi. Thần Quân Mặc Thiên sao lại im lặng đến vậy? Thấy có lỗi sao?”
“Ta chỉ hỏi nàng một câu. Có phải nàng mở cổng Yêu Giới để chúng đến Nhân Giới giết chóc?”
“Ra là chuyện này.” cô hiểu ra mọi chuyện liền nhàn nhã ngồi xuống ghế, nhâm nhi ly rượu
“Nàng thừa nhận?”
“Phải. Là ta làm.”
“NÀNG ĐIÊN RỒI!”
“Ta điên sao? Đúng! Ta điên. Ta bị ngươi ép cho phát điên đó. Ngươi vừa lòng chưa!”
“Họ chỉ là những kẻ không có pháp lực, là những người vô tội. Sao nàng phải làm vậy?”
“Vậy tộc nhân của ta có tội gì? Phụ mẫu của ta, các ca ca của ta, họ có tội gì?”
“Ta đã bù đắp cho nàng rồi. Bảo vật của Thiên Giới ta cũng đưa nàng, vạn thiên binh nàng đoạt mạng, ta cũng không quản. Đả thương Diệu Hàm, Trường An, Trường Ni, ta cũng bỏ qua cho nàng. Còn chưa đủ sao?”
“Không đủ! Không đủ! Mãi mãi không đủ! Ngươi đừng nghĩ ân oán gì trên đời cũng có thể lấy mạng đổi mạng là xong.”
“Vậy giết ta đi!”
“Giết ngươi? Như vậy thì quá nhẹ nhàng cho ngươi rồi. Ta muốn ngươi sống, ngươi phải sống thì mới thấy được lũ phàm nhân kia, đám người Thiên tộc kia vì cái tư tưởng của ngươi mà hy sinh. Ta sẽ không dừng lại cho đến khi ngươi nếm trải cảm giác mà ta đang trải qua từng giây một!” cô vừa dứt lời, Mặc Thiên liền như cơn gió lao đến mà túm cổ cô
“Với khả năng của ta, giết nàng dễ như trở bàn tay.”
“Ngươi giết đi! Giết ta như cách mà ngươi từng giết họ! Cổng Yêu Giới cũng sẽ mãi mãi không thể đóng lại!” cô nói rồi bật cười như điên như dại
“NÀNG!..” Mặc Thiên nói, bàn tay theo quán tính bóp mạnh cổ cô hơn khiến nước mắt cô vô thức chảy ra
“Sao hả? Ra tay không được?” cô nói với giọng bị bóp nghẹn, Mặc Thiên có lẽ cũng nhận ra mình đã dùng quá sức vội buông tay ra khiến cô lập tức ôm cổ mình mà ho khan. Bình tĩnh được lại, cô mới nhìn Mặc Thiên với ánh mắt chán ghét “Sao hả Mặc Thiên? Một kẻ không có tim như ngươi lại biết khoan dung, nhân từ sao? Đừng nói với ta là ngươi động tâm rồi.”
Mặc Thiên như bị cô nói trúng, sắc mặt tối sầm, bắt lấy tay cô kéo vào gian trong.
“THẢ TA RA! MẶC THIÊN!”
Mặc cho cô vùng vẫy nhưng Mặc Thiên vẫn nhẹ nhàng đẩy cô về phía giường.
“Chẳng phải nàng tò mò ta động tâm hay chưa sao! Thử là biết.” Mặc Thiên vừa nói vừa cởi y phục của mình
“Ngươi… Ngươi không được qua đây.” cô hơi hoảng mà nói, tay nhanh chóng lấy ra cây đoản đao luôn mang bên mình
“Muốn ngăn ta? Phải xem nàng có bản lĩnh đó không.” Mặc Thiên vừa nói vừa nhẹ nhàng tóm gọn cả người cô bằng một tay, ép cô nằm dưới thân. Tay tước đi cây đoản đao trong tay cô đồng thời tóm giữ chặt cả hai tay cô.
“MẶC THIÊN BỎ TA RA!”
“Dù sao ta cũng là Mặc Thiếu Quân. Hoa Thần sủng hạnh ta một đêm cũng đâu có mất gì.”
“VÔ SỈ!” cô hét lên, tay cùng vùng được ra mà tát Mặc Thiên một cái mạnh khiến nửa bên mặt của hắn lập tức đỏ lên
Nhưng Mặc Thiên không quan tâm cái tát ấy, nhanh chóng lật người cô lại, khống chế cả hai tay cô ở đằng sau. Hắn phẩy nhẹ tay, tấm màn hai bên nhanh chóng buông xuống, y phục của cả hai cũng bị hắn làm biến mất.
Cứ như vậy, cô và hắn vốn từ cãi nhau muốn giết nhau giờ lại thành động phòng. Cả quá trình cô đều cắn răng chịu đựng, không phát ra lấy một tiếng. Cho dù cô có còn tình cảm với hắn thì không có tơ tình, cô cũng đã trở nên vô cảm phần nào. Lại có thêm Nguyệt Linh Thạch trong cơ thể. Cô chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục. Phát sinh chuyện này với kẻ giết phụ mẫu, ca ca, kẻ diệt đi tộc nhân của mình. Đây chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất.
Bị hắn vật lộn gần hai canh giờ mới được tha. Người cô toàn thân đau nhức, hai bên mắt cũng ướt đẫm, nhưng cô không khóc vì cơ thể đau mà vì uất ức, vì phẫn nộ, vì bị sỉ nhục.
Hắn nằm bên cạnh, muốn lau đi giọt nước mắt cho cô nhưng cô nhanh chóng quay đi.
“…Tiểu Mẫn, ta hiểu những gì nàng đang trải qua. Cũng hiểu nàng hận ta ra sao, ta chỉ muốn bù đắp cho nàng. Chỉ cần nàng cho ta cơ hội…”
“CÚT!”
Nghe cô quát, Mặc Thiên như muốn nói rồi lại thôi. Khẽ thở dài mà rời khỏi giường. Cô nghe tiếng bước chân hắn đi xa mới ngồi dậy. Vén tấm chăn ra, một vài giọt máu đỏ tươi trên đệm. Tuy đây không phải lần đầu của cô nhưng với thân xác này thì đúng.
Nay lại còn là đại lễ Vạn Hoa Khai. Bất cứ đôi phu thê nào nảy sinh chuyện vợ chồng vào ngày này đều như một cách nối duyên, cả kiếp này đều không thay lòng. Hơn nữa, có tinh lực của Hoa Thần, các nữ nhân chắc chắn mang thai nếu phát sinh chuyện đó.
Đúng là xảo trá. Lấy luật của Hoa tộc để khắc chế Hoa Thần. Chuyện này, cô không thể để hắn toại nguyện.
Phẩy nhẹ tay để vết máu bên dưới đệm biến mất đồng thời mặc lại y phục một cách nhanh chóng.
Ở bên ngoài Nguyệt Quang Điện, đám hoa yêu kia bị đánh đến sống dở chết dở. Khắp thân toàn là máu, Xà Bạch ra tay cũng không hề nương, chỉ tránh mỗi mặt còn khắp người đều là những vệt máu dài do bị xích nóng quật.
“Được rồi. Đem chúng về chữa trị. Khi nào bình phục cho chúng lựa chọn con đường của mình. Một là rời khỏi Hoa Sơn, đến Nhân Giới hoặc các tộc Yêu Giới. Hai là tiếp tục ở đây, trung thành với ta.” cô nói, Xà Bạch cung kính nhận lệnh
Cô thấy vậy cũng chỉ rời đi. Tộc nhân của Hoa tộc vốn không thể sống mà không có Hoa Thần. Nói đúng hơn là mọi pháp lực sẽ biến mất nếu không có Nguyệt Linh Thạch, và Hoa Thần chỉ giống như một liều thuốc dẫn. Nhưng giờ cô hợp thể với Nguyệt Linh Thạch, có thể nói, nếu không có cô, chúng cũng chỉ giống những kẻ phàm nhân kia.
Chỉ là đám hoa yêu mới lớn muốn nhanh chóng lập công. Coi như chuyện này là để răn đe toàn bộ tộc nhân đi. Cô không nghiêm khắc cũng không quy củ như những Hoa Thần trước, nhưng cũng không bao dung được như họ. Với cô chỉ đơn giản, lời cô là lệnh, tuân thì sống, bất tuân thì chết. Lập công ban thưởng, phạm vào đại kỵ dùng cực hình. Kẻ bất trung, cô không giữ; kẻ muốn hại cô, còn phải xem hắn là ai.
Tuy họ cũng là tộc nhân của cô nhưng cô biết, một tộc chỉ có thể vững mạnh khi chủ nhân của họ có thể đặt họ lên trước cả bản thân. Nên mọi người trong tộc mới có thể một lòng đoàn kết. Nhưng những kẻ trong tộc bây giờ chỉ là do cô dùng pháp lực ép chúng thành người. Nói một cách dễ hiểu thì không khác gì đám con rối.
Cô đi nhanh đến Vạn Hoa Cung, nơi tập trung phần lớn các tiểu hoa yêu sắp nở hay còn rất bé nhưng không có phụ mẫu.
“Tham kiến Hoa Thần.” đám tiểu hoa tiên nhìn thấy cô liền cung kính cúi chào
Cô không đáp, một mạch đi vào điện lớn. Những đứa trẻ giờ không kêu khóc mà đã ngủ say. Có lẽ là do đã được ăn no hết rồi.
“Lui ra hết đi.” cô nói, đám tiểu hoa tiên cũng không dám ho he tiếng nào mà nhanh chóng đi ra ngoài
Cánh cửa điện đóng lại. Cô lập tức dùng pháp lực, lôi từ trong bụng mình ra một cái bọc trong suốt, bên trong còn có một đoá hoa sắp thành hình. Cưỡng chế lấy đi một mạng sống trong bụng mình ra cũng khiến cô đau đến mức hai hàm cắn chặt lại với nhau. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Năm nào trong đám tiểu hoa yêu mới sinh cũng sẽ có một kẻ mệnh yểu. Cho linh hồn đứa trẻ ấy nhập vào cũng coi như phúc phần của nó. Có dung hoà được với chân thân ấy hay không thì còn xem tuệ căn và bản lĩnh của nó.
Cô nhẹ tay nâng cái bọc ấy lên để nó tìm chân thân cho bản thân mình. Vì không thể quay lại cơ thể cô, bọc ấy nhanh chóng bay vào cơ thể của một bé gái.
Cô tiến lại gần để xem, đứa bé ấy chính là đoá hoa lưu ly mà cô đã chọn lựa trong đại lễ. Vốn đang có mái tóc đen nhánh cùng ấn ký màu xanh trên trán. Khi bọc hoa ấy chui vào thì mái tóc liền đổi trắng. Ấn ký hoa màu xanh kia bị biến đổi một nửa thành màu tím.
“Ta chọn ngươi là loài hoa của năm nay, ngươi lại trở thành nữ nhi của ta.” cô thở dài mà nói, bàn tay khẽ chạm vào ấn ký hoa kia
Đứa trẻ này, không thể để cho Mặc Thiên biết. Thôi thì con phải chịu thiệt thòi một chút.
Nghĩ đến đây cô liền đi ra ngoài.
“Ai chăm sóc cho đám tiểu hoa yêu trong này?” cô hỏi
“Dạ là thần, Nguyệt Đào.” một tiểu hoa tiên vội chạy lại bẩm báo
“Đoá hoa được chọn làm loài hoa của năm, tên gì?”
“Dựa theo cách đặt tên của tộc ta lâu nay, đứa trẻ đó là Nguyệt Lưu Ly.”
“Ừm. Lưu tâm đứa trẻ đó một chút. Ta thấy sức khoẻ nó có vẻ không tốt.” Nguyệt Đào như nghe được ẩn ý trong câu nói của cô liền cung kính gật đầu, cô cũng không nói thêm lời nào mà rời đi
Đêm đó cô triệu Xà Lãnh với Di Hoà đến tẩm điện mình. Kẻ đàn người hát, nhộn nhịp cả đêm tiếng cười đùa. Nhưng khi đã thấm mệt, cô chỉ khẽ phẩy tay, hai nam nhân này liền nằm ngủ lăn lóc. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì đều đỏ mặt ngượng ngùng, vội mặc y phục mà rời đi.
Đêm nào cũng vậy. Luôn có hai nam nhân đến điện của cô, hầu hạ cô. Ngoại trừ Mặc Thiên thì chỉ có sáu người, mỗi đêm hai người cũng không ai thiệt.
Ai cũng nghĩ Hoa Thần cô đây bắt đầu đắm chìm vào tửu sắc. Nhưng thực chất đám nam nhân ấy bị trúng cô hạ thuốc mê. Thêm chút ký ức giả về việc ân ái. Chọc tức được Mặc Thiên, cô lại đỡ đau đầu bởi mấy chuyện thi phi do đám thiếu quân này.