Chương 6
8
Ta lại nhìn thấy Lam phu nhân ở trong giấc mơ.
Ta hỏi bà ấy liệu có còn trách ta hay không.
Bà ấy chỉ mỉm cười, nhìn ta mà không nói gì.
Ta liền tự hỏi tự trả lời, sao có thể không trách được cơ chứ, nếu không cũng sẽ không tới tìm ta hết lần này đến lần khác.
Nửa đêm tỉnh dậy, muốn uống chút nước, mở miệng gọi Sấu Băng, mới chợt nhớ ra mình đã bị giam trong hậu cung nhiều ngày.
Ôn Trường Lưu thật sự đã trở thành hoàng đế rồi.
Giống như ta đã từng mong đợi suốt ngần ấy năm.
…
Vào mùa xuân năm Trung Bình thứ 18, Ôn Trường Lưu phụng chỉ đi đón Mộ n, phụ thân của Mộ Thiếu Khanh, là khâm sai bị giam giữ khi đi đàm phán với Bạch Tự về kinh thành.
"Đi đón" nghe thì có vẻ hay đấy.
Nếu có thể đem người đó bình an vô sự trở về, nhất định sẽ xảy ra xung đột với Bạch Tự.
Ai có thể ngờ rằng Bạch Tự vốn đã thần phục triều đình ta hơn năm mươi năm nay, lại bất ngờ nổi loạn, bỏ tù khâm sai được cử đến đàm phán hòa bình cơ chứ?!
Kỳ thật đây cũng không phải là một chuyện khó lường, bây giờ Đại Lương ngoài mạnh giữa yếu, còn tâm can đã sớm tan nát cả rồi.
Các nước láng giềng cũng rục rịch ngóc đầu dậy, không còn phục tùng như trước nữa.
Ôn Trường Lưu là một văn thần, một quân tử khiêm tốn, được văn võ trong triều thay nhau khen ngợi về tài viết lách và chiến lược tài tình.
Hoàng đế Tân Nhã Sơn lúc bấy giờ, từng đánh giá chàng là “công tử nhẹ nhàng, vừa khéo léo vừa như thần”.
Một người như chàng nhiều năm không được trọng dụng, nhưng bây giờ lại phái chàng đến vùng đất man rợ đó để vượt núi vượt sông.
Đúng là tâm địa hiểm ác.
…
Ta đứng đợi ở trong Dấn Ngọc Đình bên ngoài Kinh Thiền tự hơn nửa canh giờ, trời bắt đầu đổ mưa.
Ta ngẩng cổ lên nhìn chằm chằm vào những bậc thang mà ta đã từng đi qua, nhưng không có tiếng bước chân quen thuộc nào cả.
Sấu Băng vừa mới nói câu: "Tiểu thư, đừng lo lắng" thì đột nhiên có người ôm ta từ phía sau, Sấu Băng đỏ mặt quay người canh gác bên ngoài đình.
Mùi hương gỗ đàn hương quen thuộc bao trùm lấy ta, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được nguôi ngoai.
“Sao lâu thế?” Ta vuốt ve bàn tay chàng đang đặt trên eo mình.
"Có nhiều đồng liêu tới tiễn đưa quá. Hơn nữa — ta đã đứng trên dốc nhìn nàng được một lúc rồi."
Ta quay người ôm lấy eo chàng, không đẩy chàng ra như trước nữa.
"Vậy sao chàng không qua đây, hại thiếp phải lo lắng rất lâu." Ta rúc vào vòng tay chàng mà cọ, vòng tay chàng càng siết chặt quanh người ta hơn.
"Ta muốn thấy Triều Nhan lo lắng cho ta. Xin lỗi nàng, hôm nay ta có chút tuỳ hứng."
Từ khi ta cùng phụ thân đến kinh thành vào năm 9 tuổi cho đến hôm nay, ta chưa bao giờ xa cách Ôn Trường Lưu.
Ôn tướng nhìn trúng tài năng của phụ thân ta, cất nhắc cho phụ thân ta đến tận bây giờ.
Con cái của hai nhà chơi với nhau từ nhỏ.
Mối quan hệ giữa ta và Ôn Trường Lưu, đã tự nhiên và trọn vẹn như vậy.
"Thánh thượng đúng thật là một lão già hồ đồ, Trường Lưu ca đừng đi có được không?"
Ta không thể kìm nén được sự oán giận trong lòng, vòng tay qua cổ chàng.
Ôn Trường Lưu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ chiếc cằm góc cạnh vào trán ta.
"Nếu như trước đây Triều Triều như thế này, thì ta đã cưới nàng về từ lâu rồi. Đâu cần phải nhịn lâu như vậy." Giọng chàng có chút khàn khàn.
"Trường Lưu ca ~" Ta ngẩng đầu lên nhìn chàng, chàng cúi đầu xuống, nhiệt độ trong mắt chàng gần như làm ta tan chảy.
Chàng đỏ mặt hôn ta, kèm theo tiếng thở dài.
Ta vừa đến tuổi cập kê chưa được nửa năm, phủ tướng quân đã đến nhà ta cầu hôn.
Từ đó đến nay, Ôn Trường Lưu cũng chỉ dám ôm ta, nắm tay ta.
Không giống như hôm nay, lần đầu tiên bọn ta không cần biết tương lai sẽ ra sao.
Nụ hôn của chàng ban đầu chỉ là thăm dò, có lẽ chàng cũng không ngờ rằng ta sẽ đáp lại, nên hơi thở của chàng càng lúc càng dồn dập hơn.
Ta nhắc nhở một tiếng, chàng liền kích động ôm lấy ta, ngồi lên cây lê già tiếp tục hôn.
Gió xuân thổi qua, cánh hoa bay đầy mặt đất.
Mũi ta chỉ ngửi thấy duy nhất mùi hương của chàng, thầm trách mình sao lại kiêu ngạo như vậy.
Lực mút của chàng hơi mạnh, ta kêu lên đau đớn.
Chàng như thể đột nhiên tỉnh táo lại, mặc lại quần áo cho ta một cách khó khăn, cài khuy cẩn thận.
“Ta sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà thánh thượng giao phó, khi ta trở về, ta sẽ cưới nàng ngay lập tức, một ngày cũng không đợi.”
Sau khi không nhìn thấy bóng dáng của chàng nữa, nước mắt ta cuối cùng cũng trào ra.
"Nếu như Triều Triều nhớ ta, thì nàng có thể thêu váy cưới hoặc là đến nhà thăm mẫu thân ta. Bà ấy rất thích nàng, nếu không có việc gì thì nàng cũng có thể đến nói chuyện với bà ấy."
Trước khi quay lưng rời đi, chàng đã nói với ta như thế.
Ôn Trường Lưu, có phải bây giờ chàng đang hối hận không?
Ta lại nhìn thấy Lam phu nhân ở trong giấc mơ.
Ta hỏi bà ấy liệu có còn trách ta hay không.
Bà ấy chỉ mỉm cười, nhìn ta mà không nói gì.
Ta liền tự hỏi tự trả lời, sao có thể không trách được cơ chứ, nếu không cũng sẽ không tới tìm ta hết lần này đến lần khác.
Nửa đêm tỉnh dậy, muốn uống chút nước, mở miệng gọi Sấu Băng, mới chợt nhớ ra mình đã bị giam trong hậu cung nhiều ngày.
Ôn Trường Lưu thật sự đã trở thành hoàng đế rồi.
Giống như ta đã từng mong đợi suốt ngần ấy năm.
…
Vào mùa xuân năm Trung Bình thứ 18, Ôn Trường Lưu phụng chỉ đi đón Mộ n, phụ thân của Mộ Thiếu Khanh, là khâm sai bị giam giữ khi đi đàm phán với Bạch Tự về kinh thành.
"Đi đón" nghe thì có vẻ hay đấy.
Nếu có thể đem người đó bình an vô sự trở về, nhất định sẽ xảy ra xung đột với Bạch Tự.
Ai có thể ngờ rằng Bạch Tự vốn đã thần phục triều đình ta hơn năm mươi năm nay, lại bất ngờ nổi loạn, bỏ tù khâm sai được cử đến đàm phán hòa bình cơ chứ?!
Kỳ thật đây cũng không phải là một chuyện khó lường, bây giờ Đại Lương ngoài mạnh giữa yếu, còn tâm can đã sớm tan nát cả rồi.
Các nước láng giềng cũng rục rịch ngóc đầu dậy, không còn phục tùng như trước nữa.
Ôn Trường Lưu là một văn thần, một quân tử khiêm tốn, được văn võ trong triều thay nhau khen ngợi về tài viết lách và chiến lược tài tình.
Hoàng đế Tân Nhã Sơn lúc bấy giờ, từng đánh giá chàng là “công tử nhẹ nhàng, vừa khéo léo vừa như thần”.
Một người như chàng nhiều năm không được trọng dụng, nhưng bây giờ lại phái chàng đến vùng đất man rợ đó để vượt núi vượt sông.
Đúng là tâm địa hiểm ác.
…
Ta đứng đợi ở trong Dấn Ngọc Đình bên ngoài Kinh Thiền tự hơn nửa canh giờ, trời bắt đầu đổ mưa.
Ta ngẩng cổ lên nhìn chằm chằm vào những bậc thang mà ta đã từng đi qua, nhưng không có tiếng bước chân quen thuộc nào cả.
Sấu Băng vừa mới nói câu: "Tiểu thư, đừng lo lắng" thì đột nhiên có người ôm ta từ phía sau, Sấu Băng đỏ mặt quay người canh gác bên ngoài đình.
Mùi hương gỗ đàn hương quen thuộc bao trùm lấy ta, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được nguôi ngoai.
“Sao lâu thế?” Ta vuốt ve bàn tay chàng đang đặt trên eo mình.
"Có nhiều đồng liêu tới tiễn đưa quá. Hơn nữa — ta đã đứng trên dốc nhìn nàng được một lúc rồi."
Ta quay người ôm lấy eo chàng, không đẩy chàng ra như trước nữa.
"Vậy sao chàng không qua đây, hại thiếp phải lo lắng rất lâu." Ta rúc vào vòng tay chàng mà cọ, vòng tay chàng càng siết chặt quanh người ta hơn.
"Ta muốn thấy Triều Nhan lo lắng cho ta. Xin lỗi nàng, hôm nay ta có chút tuỳ hứng."
Từ khi ta cùng phụ thân đến kinh thành vào năm 9 tuổi cho đến hôm nay, ta chưa bao giờ xa cách Ôn Trường Lưu.
Ôn tướng nhìn trúng tài năng của phụ thân ta, cất nhắc cho phụ thân ta đến tận bây giờ.
Con cái của hai nhà chơi với nhau từ nhỏ.
Mối quan hệ giữa ta và Ôn Trường Lưu, đã tự nhiên và trọn vẹn như vậy.
"Thánh thượng đúng thật là một lão già hồ đồ, Trường Lưu ca đừng đi có được không?"
Ta không thể kìm nén được sự oán giận trong lòng, vòng tay qua cổ chàng.
Ôn Trường Lưu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ chiếc cằm góc cạnh vào trán ta.
"Nếu như trước đây Triều Triều như thế này, thì ta đã cưới nàng về từ lâu rồi. Đâu cần phải nhịn lâu như vậy." Giọng chàng có chút khàn khàn.
"Trường Lưu ca ~" Ta ngẩng đầu lên nhìn chàng, chàng cúi đầu xuống, nhiệt độ trong mắt chàng gần như làm ta tan chảy.
Chàng đỏ mặt hôn ta, kèm theo tiếng thở dài.
Ta vừa đến tuổi cập kê chưa được nửa năm, phủ tướng quân đã đến nhà ta cầu hôn.
Từ đó đến nay, Ôn Trường Lưu cũng chỉ dám ôm ta, nắm tay ta.
Không giống như hôm nay, lần đầu tiên bọn ta không cần biết tương lai sẽ ra sao.
Nụ hôn của chàng ban đầu chỉ là thăm dò, có lẽ chàng cũng không ngờ rằng ta sẽ đáp lại, nên hơi thở của chàng càng lúc càng dồn dập hơn.
Ta nhắc nhở một tiếng, chàng liền kích động ôm lấy ta, ngồi lên cây lê già tiếp tục hôn.
Gió xuân thổi qua, cánh hoa bay đầy mặt đất.
Mũi ta chỉ ngửi thấy duy nhất mùi hương của chàng, thầm trách mình sao lại kiêu ngạo như vậy.
Lực mút của chàng hơi mạnh, ta kêu lên đau đớn.
Chàng như thể đột nhiên tỉnh táo lại, mặc lại quần áo cho ta một cách khó khăn, cài khuy cẩn thận.
“Ta sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà thánh thượng giao phó, khi ta trở về, ta sẽ cưới nàng ngay lập tức, một ngày cũng không đợi.”
Sau khi không nhìn thấy bóng dáng của chàng nữa, nước mắt ta cuối cùng cũng trào ra.
"Nếu như Triều Triều nhớ ta, thì nàng có thể thêu váy cưới hoặc là đến nhà thăm mẫu thân ta. Bà ấy rất thích nàng, nếu không có việc gì thì nàng cũng có thể đến nói chuyện với bà ấy."
Trước khi quay lưng rời đi, chàng đã nói với ta như thế.
Ôn Trường Lưu, có phải bây giờ chàng đang hối hận không?