Chương 4
5.
Hơn một tháng sau, Phương Loan cùng Chúc Thiếu Bạch tới Tô phủ thăm ta.
Tô Hòa cũng tham gia cùng bọn ta, mọi người đều uống rất nhiều.
"Tuyệt lắm! Ta đã muốn dạy cho ả ta một bài học từ lâu rồi. Nhưng ta lại không ngờ rằng người dạy cho ả ta một bài học lại là ngươi đó, A Nhan ~"
Phương Loan ợ lên một hơi, ôm lấy bả vai ta dùng đũa đập vào ly rượu.
Nàng ấy cũng đã kết hôn rồi.
Nàng thích Hoắc Xuyên, Hoắc Xuyên thích Mộ Thiếu Khanh, Mộ Thiếu Khanh thích Ôn Trường Lưu.
Trước khi kết hôn, nàng đã từng muốn gặp Hoắc Xuyên một lần để thổ lộ tình cảm, nhưng lá thư nàng viết cho Hoắc Xuyên đã bị Mộ Thiếu Khanh đọc ra trước mặt mọi người.
Từ đó về sau, nàng không bao giờ tới Thiên Văn Đường nữa.
Chúc Thiếu Bạch uống rất nhiều mà vẫn chẳng say, dựa vào lan can đình vừa cho con cá chép đỏ mập mạp ăn, vừa cười nói: "A Nhan, đừng để bụng chuyện gì cả. Ngươi nhìn con cá thông minh này xem, chẳng nhớ gì mới có thể sống một cách vui vẻ được."
Ta cũng muốn làm một con cá chép mập vui vẻ, như vậy sẽ có thể quên đi hết những đớn đau.
Nhưng ta lại càng sợ quên đi những ngày tháng có người đó hơn.
Ta muốn nhớ đến chàng.
Ta nhấp một ngụm lớn, nghẹn ngào rơi nước mắt.
Chúc Thiếu Bạch tuy là nữ, nhưng tính tình phóng khoáng, bằng tuổi ta nhưng đã cùng cha đi du ngoạn rất nhiều nơi.
Xem ra nàng ấy có thể nhìn thấy rõ ràng hơn bọn ta nhiều.
Chắc hẳn lúc đó nàng ta đã nhìn ra rằng ta và Ôn Trường Lưu đã không còn một chút cơ hội nào nữa.
Còn ta, lúc đó, trong lòng ta luôn cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Tô Hòa ngồi dựa vào cột, cầm bình rượu uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Ta không thể nhìn thấy mặt chàng, cũng không biết chàng đang nghĩ gì.
Chẳng bao lâu sau, ta nghe tin Mộ Thiếu Khanh và đại ca của nàng ta đã rời khỏi kinh thành.
Nửa năm sau Hoắc Xuyên cũng rời đi, trước khi đi hắn có đến gặp ta.
Phủ Hoắc đại tướng quân ba đời nay chỉ có một con, ngày nay con cháu thưa thớt, chỉ còn lại Hoắc lão phu nhân và hắn.
Hắn luôn là tâm điểm chú ý của Hoắc phủ.
Trước đây Hoắc lão phu nhân không cho phép hắn ra trận, luôn nói rằng phải đợi hắn trưởng thành, sinh ra người thừa kế thì mới có thể ra chiến trường.
Cả người hắn tràn trề tinh lực nhưng chẳng có chỗ để mà dùng, chỉ có thể dùng cho đệ tử con nhà quan lại ở Thiên Văn Đường.
Lúc ta vẫn còn chưa vào Thiên Văn Đường, Phương Loan đã đến tìm ta, bọn ta rất mong chờ và hào hứng với cuộc sống sắp bắt đầu ở thư viện.
"Nghe nói trong Thiên Văn Đường có hai người tuyệt đối không được chọc vào, một người là Ôn hồ ly, Ôn Trường Lưu, một người là Hoắc lão hổ, Hoắc Xuyên. Biểu ca của ta nói nếu đắc tội với bọn họ, kết cục chỉ có thể nói là thê thảm. "
A Loan đang ríu rít bên cạnh ta, nhưng ta lại kéo một bông hoa lê che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
Ôn ~ hồ ly sao? Ta nghĩ chàng ấy giống một con mèo hơn, một con mèo mà chỉ cần người sờ vào lông của nó thì nó sẽ cọ vào lòng bàn tay của ngươi vậy.
Người như ta sao có thể chọc vào Hoắc Xuyên được? Hơn nữa, ta còn có Ôn mèo bảo vệ cơ mà.
Nhưng không ngờ, ta không những đắc tội với Hoắc Xuyên, mà còn đụng vào cô nương mà hắn thích, Mộ Thiếu Khanh.
...
“Ta đến đây để nói lời xin lỗi với nàng.” Thiếu niên nói chuyện lắp ba lắp bắp, nhìn ta rồi thỉnh thoảng lại quay đi.
"Ta biết nàng sẽ không tha thứ cho ta, nhưng — nếu như ta không bao giờ quay lại đây nữa, liệu nàng có thắp hương cho ta không?"
Khi nói chuyện, hắn hoàn toàn không còn giống với vị thiếu gia hống hách thường bắt nạt ta nữa, mà giống như chú chó nhỏ Tô Hòa nuôi luôn đợi chủ nhân ném xương cho nằm ở dưới gầm bàn.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, nhìn sự mong đợi trong mắt hắn dần dần chuyển thành tro tàn.
"Đỗ Triều Nhan, vậy ta đi đây, nàng phải tự bảo trọng mình." Đôi mắt đen như mực của hắn nhìn chằm chằm vào ta, dường như đang chờ đợi ta đáp lại.
Ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng rời đi.
Hắn theo Hoắc lão phu nhân đến biên quan, nghe nói quân bảo hoàng ở đó đang yếu thế, bị quân Thanh Giáp từng bước đẩy lùi.
Hắn sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Sẽ tiếp tục trung thành với hoàng thất Đại Lương mục nát thối rữa, hay là sẽ hỗ trợ Ôn Trường Lưu trước nay luôn mâu thuẫn với hắn?
Ta muốn hỏi hắn, nhưng không biết vì sao, lời đến bên môi rồi lại nuốt lại. Cuối cùng, ta cũng chưa từng có một lần nói chuyện tử tế với hắn.
Thực ra, hắn đã sai.
Trước ngày đó, ta sẽ không làm vậy. Sau ngày hôm đó, ta vui vẻ mỗi ngày đều thắp hương lễ Phật cho hắn.
Hắn là thiếu gia Hoắc gia bất khả chiến bại khắp kinh thành, trong cung ngoài cung nơi đâu cũng có dấu chân của hắn, hắn vẫn còn chưa thành niên, nên sẽ không chết.
Ngươi cũng phải bảo trọng đấy.
6.
Sau đó, kinh thành lại ca hát nhảy múa mừng cảnh thái bình được thêm vài năm nữa, người dân bên trong bức tường thành ngày càng trở nên điên cuồng hơn.
Mùi xác chết trong không khí cũng ngày càng nồng nặc, đôi khi những gia đình giàu có hại chết người ta xong, sẽ ném thẳng xác của người ta xuống dọc theo bức tường thành.
Bức tường đó ngăn cách hai thế giới.
Bên kia thế giới chính là nơi mà ta ngày ngày tưởng tượng.
Thế giới bên này thậm chí còn kinh tởm một cách vô lý.
Sau này, người bên ngoài bức tường không còn muốn vào kinh thành nữa.
Sau mấy năm chiến đấu gian khổ, đầu năm nay quân Thanh Giáp bắt đầu mạnh như vũ bão, nghe nói đã đánh tới Dự Châu rồi.
Rất nhiều người đã đi đến những thành trì bị quân Thanh Giáp chiếm giữ để kiếm sống, chỉ để lại những người dù thế nào cũng không thể trốn thoát, sống trong say sưa và mộng mơ.
Hai năm trước, phụ thân và mẫu thân ta muốn đưa ta tới nhà ông ngoại ở Dương Châu, nhưng ta đã từ chối.
Những người như ta lẽ ra phải chết ở một thành trì như thế này.
Nhưng gần đây ta đột nhiên muốn nhìn thấy tuyết.
Vì vậy lúc Tô Hoà nói muốn đưa ta đến Úng Châu, ta không hề do dự chút nào.
Tô Hòa sợ ta bị cảnh tượng bên ngoài kinh thành làm cho sợ hãi nên đã đeo mạng che mặt cho ta.
Ban đầu ta còn ngoan ngoãn đeo nó, cho đến khi không thể chịu đựng được bóng tối và sự ngột ngạt ấy nữa.
Ta đã nhiều lần tưởng tượng địa ngục trần gian này trông như thế nào.
Tô Hòa nói đúng, tận mắt nhìn thấy tác động mạnh hơn so với tưởng tượng gấp trăm ngàn lần.
Bọn ta cùng nhau cưỡi một con ngựa khỏe, cuộc hành trình rất khó khăn.
Trên mặt đất chất đầy thi thể, một số đã thối rữa, một số đang thối rữa.
Ban đầu, người dân trong thành còn đem xác đi chôn. Bây giờ không còn ai quan tâm đến nó nữa.
Mùi hôi thối nồng nặc, chó rừng, ruồi muỗi khắp nơi, ngựa chạy rất chậm.
Có thị vệ của Tô phủ đi trước mở đường, bọn ta mới có thể miễn cưỡng di chuyển được.
Bên ngoài kinh thành có rất ít người, nên bọn ta chạy càng nhanh hơn.
Trên đường đi rất yên tĩnh, chẳng bao lâu sau đã đến Úng Châu.
Cuối cùng ta đã đạt được ước muốn của mình, được nhìn thấy tuyết rơi dày đặc bao phủ các ngọn núi và đồng bằng ở phía Bắc.
Tô Hòa ôm lấy ta, nói rằng có được khoảnh khắc này có chết cũng đáng.
Hơn một tháng sau, Phương Loan cùng Chúc Thiếu Bạch tới Tô phủ thăm ta.
Tô Hòa cũng tham gia cùng bọn ta, mọi người đều uống rất nhiều.
"Tuyệt lắm! Ta đã muốn dạy cho ả ta một bài học từ lâu rồi. Nhưng ta lại không ngờ rằng người dạy cho ả ta một bài học lại là ngươi đó, A Nhan ~"
Phương Loan ợ lên một hơi, ôm lấy bả vai ta dùng đũa đập vào ly rượu.
Nàng ấy cũng đã kết hôn rồi.
Nàng thích Hoắc Xuyên, Hoắc Xuyên thích Mộ Thiếu Khanh, Mộ Thiếu Khanh thích Ôn Trường Lưu.
Trước khi kết hôn, nàng đã từng muốn gặp Hoắc Xuyên một lần để thổ lộ tình cảm, nhưng lá thư nàng viết cho Hoắc Xuyên đã bị Mộ Thiếu Khanh đọc ra trước mặt mọi người.
Từ đó về sau, nàng không bao giờ tới Thiên Văn Đường nữa.
Chúc Thiếu Bạch uống rất nhiều mà vẫn chẳng say, dựa vào lan can đình vừa cho con cá chép đỏ mập mạp ăn, vừa cười nói: "A Nhan, đừng để bụng chuyện gì cả. Ngươi nhìn con cá thông minh này xem, chẳng nhớ gì mới có thể sống một cách vui vẻ được."
Ta cũng muốn làm một con cá chép mập vui vẻ, như vậy sẽ có thể quên đi hết những đớn đau.
Nhưng ta lại càng sợ quên đi những ngày tháng có người đó hơn.
Ta muốn nhớ đến chàng.
Ta nhấp một ngụm lớn, nghẹn ngào rơi nước mắt.
Chúc Thiếu Bạch tuy là nữ, nhưng tính tình phóng khoáng, bằng tuổi ta nhưng đã cùng cha đi du ngoạn rất nhiều nơi.
Xem ra nàng ấy có thể nhìn thấy rõ ràng hơn bọn ta nhiều.
Chắc hẳn lúc đó nàng ta đã nhìn ra rằng ta và Ôn Trường Lưu đã không còn một chút cơ hội nào nữa.
Còn ta, lúc đó, trong lòng ta luôn cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Tô Hòa ngồi dựa vào cột, cầm bình rượu uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Ta không thể nhìn thấy mặt chàng, cũng không biết chàng đang nghĩ gì.
Chẳng bao lâu sau, ta nghe tin Mộ Thiếu Khanh và đại ca của nàng ta đã rời khỏi kinh thành.
Nửa năm sau Hoắc Xuyên cũng rời đi, trước khi đi hắn có đến gặp ta.
Phủ Hoắc đại tướng quân ba đời nay chỉ có một con, ngày nay con cháu thưa thớt, chỉ còn lại Hoắc lão phu nhân và hắn.
Hắn luôn là tâm điểm chú ý của Hoắc phủ.
Trước đây Hoắc lão phu nhân không cho phép hắn ra trận, luôn nói rằng phải đợi hắn trưởng thành, sinh ra người thừa kế thì mới có thể ra chiến trường.
Cả người hắn tràn trề tinh lực nhưng chẳng có chỗ để mà dùng, chỉ có thể dùng cho đệ tử con nhà quan lại ở Thiên Văn Đường.
Lúc ta vẫn còn chưa vào Thiên Văn Đường, Phương Loan đã đến tìm ta, bọn ta rất mong chờ và hào hứng với cuộc sống sắp bắt đầu ở thư viện.
"Nghe nói trong Thiên Văn Đường có hai người tuyệt đối không được chọc vào, một người là Ôn hồ ly, Ôn Trường Lưu, một người là Hoắc lão hổ, Hoắc Xuyên. Biểu ca của ta nói nếu đắc tội với bọn họ, kết cục chỉ có thể nói là thê thảm. "
A Loan đang ríu rít bên cạnh ta, nhưng ta lại kéo một bông hoa lê che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
Ôn ~ hồ ly sao? Ta nghĩ chàng ấy giống một con mèo hơn, một con mèo mà chỉ cần người sờ vào lông của nó thì nó sẽ cọ vào lòng bàn tay của ngươi vậy.
Người như ta sao có thể chọc vào Hoắc Xuyên được? Hơn nữa, ta còn có Ôn mèo bảo vệ cơ mà.
Nhưng không ngờ, ta không những đắc tội với Hoắc Xuyên, mà còn đụng vào cô nương mà hắn thích, Mộ Thiếu Khanh.
...
“Ta đến đây để nói lời xin lỗi với nàng.” Thiếu niên nói chuyện lắp ba lắp bắp, nhìn ta rồi thỉnh thoảng lại quay đi.
"Ta biết nàng sẽ không tha thứ cho ta, nhưng — nếu như ta không bao giờ quay lại đây nữa, liệu nàng có thắp hương cho ta không?"
Khi nói chuyện, hắn hoàn toàn không còn giống với vị thiếu gia hống hách thường bắt nạt ta nữa, mà giống như chú chó nhỏ Tô Hòa nuôi luôn đợi chủ nhân ném xương cho nằm ở dưới gầm bàn.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, nhìn sự mong đợi trong mắt hắn dần dần chuyển thành tro tàn.
"Đỗ Triều Nhan, vậy ta đi đây, nàng phải tự bảo trọng mình." Đôi mắt đen như mực của hắn nhìn chằm chằm vào ta, dường như đang chờ đợi ta đáp lại.
Ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng rời đi.
Hắn theo Hoắc lão phu nhân đến biên quan, nghe nói quân bảo hoàng ở đó đang yếu thế, bị quân Thanh Giáp từng bước đẩy lùi.
Hắn sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Sẽ tiếp tục trung thành với hoàng thất Đại Lương mục nát thối rữa, hay là sẽ hỗ trợ Ôn Trường Lưu trước nay luôn mâu thuẫn với hắn?
Ta muốn hỏi hắn, nhưng không biết vì sao, lời đến bên môi rồi lại nuốt lại. Cuối cùng, ta cũng chưa từng có một lần nói chuyện tử tế với hắn.
Thực ra, hắn đã sai.
Trước ngày đó, ta sẽ không làm vậy. Sau ngày hôm đó, ta vui vẻ mỗi ngày đều thắp hương lễ Phật cho hắn.
Hắn là thiếu gia Hoắc gia bất khả chiến bại khắp kinh thành, trong cung ngoài cung nơi đâu cũng có dấu chân của hắn, hắn vẫn còn chưa thành niên, nên sẽ không chết.
Ngươi cũng phải bảo trọng đấy.
6.
Sau đó, kinh thành lại ca hát nhảy múa mừng cảnh thái bình được thêm vài năm nữa, người dân bên trong bức tường thành ngày càng trở nên điên cuồng hơn.
Mùi xác chết trong không khí cũng ngày càng nồng nặc, đôi khi những gia đình giàu có hại chết người ta xong, sẽ ném thẳng xác của người ta xuống dọc theo bức tường thành.
Bức tường đó ngăn cách hai thế giới.
Bên kia thế giới chính là nơi mà ta ngày ngày tưởng tượng.
Thế giới bên này thậm chí còn kinh tởm một cách vô lý.
Sau này, người bên ngoài bức tường không còn muốn vào kinh thành nữa.
Sau mấy năm chiến đấu gian khổ, đầu năm nay quân Thanh Giáp bắt đầu mạnh như vũ bão, nghe nói đã đánh tới Dự Châu rồi.
Rất nhiều người đã đi đến những thành trì bị quân Thanh Giáp chiếm giữ để kiếm sống, chỉ để lại những người dù thế nào cũng không thể trốn thoát, sống trong say sưa và mộng mơ.
Hai năm trước, phụ thân và mẫu thân ta muốn đưa ta tới nhà ông ngoại ở Dương Châu, nhưng ta đã từ chối.
Những người như ta lẽ ra phải chết ở một thành trì như thế này.
Nhưng gần đây ta đột nhiên muốn nhìn thấy tuyết.
Vì vậy lúc Tô Hoà nói muốn đưa ta đến Úng Châu, ta không hề do dự chút nào.
Tô Hòa sợ ta bị cảnh tượng bên ngoài kinh thành làm cho sợ hãi nên đã đeo mạng che mặt cho ta.
Ban đầu ta còn ngoan ngoãn đeo nó, cho đến khi không thể chịu đựng được bóng tối và sự ngột ngạt ấy nữa.
Ta đã nhiều lần tưởng tượng địa ngục trần gian này trông như thế nào.
Tô Hòa nói đúng, tận mắt nhìn thấy tác động mạnh hơn so với tưởng tượng gấp trăm ngàn lần.
Bọn ta cùng nhau cưỡi một con ngựa khỏe, cuộc hành trình rất khó khăn.
Trên mặt đất chất đầy thi thể, một số đã thối rữa, một số đang thối rữa.
Ban đầu, người dân trong thành còn đem xác đi chôn. Bây giờ không còn ai quan tâm đến nó nữa.
Mùi hôi thối nồng nặc, chó rừng, ruồi muỗi khắp nơi, ngựa chạy rất chậm.
Có thị vệ của Tô phủ đi trước mở đường, bọn ta mới có thể miễn cưỡng di chuyển được.
Bên ngoài kinh thành có rất ít người, nên bọn ta chạy càng nhanh hơn.
Trên đường đi rất yên tĩnh, chẳng bao lâu sau đã đến Úng Châu.
Cuối cùng ta đã đạt được ước muốn của mình, được nhìn thấy tuyết rơi dày đặc bao phủ các ngọn núi và đồng bằng ở phía Bắc.
Tô Hòa ôm lấy ta, nói rằng có được khoảnh khắc này có chết cũng đáng.