Chương 18
20.
Vào mùa đông năm Trung Bình thứ 18, ta và Lam phu nhân cùng nhau chúc phúc ăn chay cho Ôn Trường Lưu.
Vốn dĩ bọn ta đã có thể rời đi.
Nhưng Lam phu nhân nói hiếm khi bà có thể ra ngoài một lần, bà vẫn muốn tụng kinh để Ôn Tướng được siêu độ. Bảo ta rời đi trước.
Bà ấy đến Tu Phạn điện tụng kinh, còn ta thu dọn đồ đạc lên xe ngựa về sĩ phủ đại học.
Đi được nửa đường bọn ta gặp bách tính bị binh lính của quân phản loạn sát hại.
Sau khi nghe báo cáo xong, ta vội quay xe quay lại Đại Chiêu tự, muốn Lam phu nhân nhanh chóng bỏ chạy.
Ta quay lại Tu Phạn điện nhưng lại không tìm thấy bà ấy, liền chạy đến căn nhà được chuẩn bị sẵn cho các quan chức dâng hương để tìm bà.
Cũng vì chạy quá vội, ta đã bị tách khỏi Sấu Băng và những tiểu đồng của sĩ phủ đại học.
Không ngờ, ta không chỉ tìm thấy bà ấy ở đó, mà còn tìm thấy Tô Thanh Mẫn, Tô ngự sử đang làm tình với bà ấy.
Quá kinh hãi trước sự thật khủng khiếp trước mắt, ta bịt miệng lại để ngăn mình hét lên.
Ta đi loanh quanh như người mất hồn, mà không nhận ra rằng mình đang bị theo dõi.
Ta bị kéo vào một điện trong chùa, nơi các vị thần và chư Phật trang nghiêm nhìn ta bị một nhóm lính điên cuồng sỉ nhục.
Ta khép chặt tất cả các giác quan trong cơ thể, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ hẹp trong đại sảnh, nếu mở được nó thì tốt rồi.
Chắc là Trường Lưu ca ca sẽ buồn lắm.
Một người, hai người, ba người…
Ngay khi ta đang nghĩ sao thời gian có thể trôi chậm như thế, thì có người đã lao vào.
Hắn bị rất nhiều người đánh đập, hình như muốn cứu ta, nhưng ngay cả thân mình còn chưa lo xong.
Ta bị người nào đó lật lên, đặt lên bàn.
Lúc này ta mới nhìn ra người đó chính là Tô Hòa, con trai của Tô ngự sử.
Bọn ta nhìn nhau tuyệt vọng, nghĩ rằng hôm nay mình sẽ chết ở đây.
Lúc này, Hoắc Xuyên đạp cửa xông vào.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, giết hết tất cả mọi người, bản thân hắn cũng bị thương.
Hắn run rẩy bước về phía ta, quấn chặt chiếc áo choàng dính máu của hắn quanh người ta.
Hoắc Xuyên ôm lấy ta, khóc lóc như một con thú nhỏ bị người ta bỏ rơi.
Đầu óc ta trống rỗng, quên mất mình nên đi tìm cái chết, cũng quên mất Lam phu nhân.
Hai tháng sau, ta phát hiện mình có thai.
Vốn dĩ ta muốn chết, nhưng lại bị người vẫn luôn dõi theo ta là Tô Hòa tìm được, chàng cầu xin ta hãy gả cho chàng.
Chàng nói Tô gia có lỗi với Ôn gia và Đỗ gia, chàng muốn bù đắp cho ta.
Ta vội vàng gả cho chàng, cái thai trong bụng bị Hoắc Xuyên đá chết.
Từ nhỏ Ôn Trường Lưu đã có mâu thuẫn với Ôn tướng.
Lam phu nhân và ta là những người thân thiết và ở bên chàng suốt hai mươi năm đầu.
Ta bẩn rồi, nên chỉ muốn để lại cho chàng một ký ức trong sạch.
Thế là ta đã nói dối.
Lúc đầu ta sợ chàng sẽ đau khổ, sau này ta lại sợ chàng sẽ không thích ta.
Nếu biết trước Ôn Trường Lưu sẽ trách Hoắc Xuyên, hại chết mạng sống của Hoắc Xuyên, thì lời nói dối này thật sự không đáng.
Hoắc Xuyên thở dốc trong vòng tay ta, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
"Ta xin lỗi, A Nhan, ta chưa bao giờ biết."
Ta hôn lên trán hắn, “Ta chưa bao giờ trách ngươi.”
Ta một mình kéo chàng vào trong cung điện.
Trên mặt đất lưu lại vết máu ngoằn ngoèo, nhưng không sao, hắn sẽ không còn đau đớn nữa.
Ôn Trường Lưu nằm bò trên mặt đất khóc thảm thiết đến nỗi tê tâm liệt phế.
Ta đóng cửa cung điện lại, kết thúc tất cả câu chuyện.
(Hoàn)
Vào mùa đông năm Trung Bình thứ 18, ta và Lam phu nhân cùng nhau chúc phúc ăn chay cho Ôn Trường Lưu.
Vốn dĩ bọn ta đã có thể rời đi.
Nhưng Lam phu nhân nói hiếm khi bà có thể ra ngoài một lần, bà vẫn muốn tụng kinh để Ôn Tướng được siêu độ. Bảo ta rời đi trước.
Bà ấy đến Tu Phạn điện tụng kinh, còn ta thu dọn đồ đạc lên xe ngựa về sĩ phủ đại học.
Đi được nửa đường bọn ta gặp bách tính bị binh lính của quân phản loạn sát hại.
Sau khi nghe báo cáo xong, ta vội quay xe quay lại Đại Chiêu tự, muốn Lam phu nhân nhanh chóng bỏ chạy.
Ta quay lại Tu Phạn điện nhưng lại không tìm thấy bà ấy, liền chạy đến căn nhà được chuẩn bị sẵn cho các quan chức dâng hương để tìm bà.
Cũng vì chạy quá vội, ta đã bị tách khỏi Sấu Băng và những tiểu đồng của sĩ phủ đại học.
Không ngờ, ta không chỉ tìm thấy bà ấy ở đó, mà còn tìm thấy Tô Thanh Mẫn, Tô ngự sử đang làm tình với bà ấy.
Quá kinh hãi trước sự thật khủng khiếp trước mắt, ta bịt miệng lại để ngăn mình hét lên.
Ta đi loanh quanh như người mất hồn, mà không nhận ra rằng mình đang bị theo dõi.
Ta bị kéo vào một điện trong chùa, nơi các vị thần và chư Phật trang nghiêm nhìn ta bị một nhóm lính điên cuồng sỉ nhục.
Ta khép chặt tất cả các giác quan trong cơ thể, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ hẹp trong đại sảnh, nếu mở được nó thì tốt rồi.
Chắc là Trường Lưu ca ca sẽ buồn lắm.
Một người, hai người, ba người…
Ngay khi ta đang nghĩ sao thời gian có thể trôi chậm như thế, thì có người đã lao vào.
Hắn bị rất nhiều người đánh đập, hình như muốn cứu ta, nhưng ngay cả thân mình còn chưa lo xong.
Ta bị người nào đó lật lên, đặt lên bàn.
Lúc này ta mới nhìn ra người đó chính là Tô Hòa, con trai của Tô ngự sử.
Bọn ta nhìn nhau tuyệt vọng, nghĩ rằng hôm nay mình sẽ chết ở đây.
Lúc này, Hoắc Xuyên đạp cửa xông vào.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, giết hết tất cả mọi người, bản thân hắn cũng bị thương.
Hắn run rẩy bước về phía ta, quấn chặt chiếc áo choàng dính máu của hắn quanh người ta.
Hoắc Xuyên ôm lấy ta, khóc lóc như một con thú nhỏ bị người ta bỏ rơi.
Đầu óc ta trống rỗng, quên mất mình nên đi tìm cái chết, cũng quên mất Lam phu nhân.
Hai tháng sau, ta phát hiện mình có thai.
Vốn dĩ ta muốn chết, nhưng lại bị người vẫn luôn dõi theo ta là Tô Hòa tìm được, chàng cầu xin ta hãy gả cho chàng.
Chàng nói Tô gia có lỗi với Ôn gia và Đỗ gia, chàng muốn bù đắp cho ta.
Ta vội vàng gả cho chàng, cái thai trong bụng bị Hoắc Xuyên đá chết.
Từ nhỏ Ôn Trường Lưu đã có mâu thuẫn với Ôn tướng.
Lam phu nhân và ta là những người thân thiết và ở bên chàng suốt hai mươi năm đầu.
Ta bẩn rồi, nên chỉ muốn để lại cho chàng một ký ức trong sạch.
Thế là ta đã nói dối.
Lúc đầu ta sợ chàng sẽ đau khổ, sau này ta lại sợ chàng sẽ không thích ta.
Nếu biết trước Ôn Trường Lưu sẽ trách Hoắc Xuyên, hại chết mạng sống của Hoắc Xuyên, thì lời nói dối này thật sự không đáng.
Hoắc Xuyên thở dốc trong vòng tay ta, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
"Ta xin lỗi, A Nhan, ta chưa bao giờ biết."
Ta hôn lên trán hắn, “Ta chưa bao giờ trách ngươi.”
Ta một mình kéo chàng vào trong cung điện.
Trên mặt đất lưu lại vết máu ngoằn ngoèo, nhưng không sao, hắn sẽ không còn đau đớn nữa.
Ôn Trường Lưu nằm bò trên mặt đất khóc thảm thiết đến nỗi tê tâm liệt phế.
Ta đóng cửa cung điện lại, kết thúc tất cả câu chuyện.
(Hoàn)