Chương 15
17.
Mộ Thư Đồng biến mất, ngai vàng của Ôn Trường Lưu lần này đã được ổn định.
Hắn cũng tìm ra hai tên cướp còn sống cuối cùng mà năm đó đã từng sỉ nhục Lam phu nhân.
Nhị ca của ta được trong sạch rồi, ngày huynh ấy rời đi, ta đã đi tiễn huynh ấy.
Vốn dĩ huynh ấy không muốn đi, muốn ở lại kinh thành để ta có nơi để mà quay về.
Ta nói với huynh ấy rằng cả đời này, ta chỉ muốn ở bên thiếu niên của ta, sống cuộc sống mà bọn ta đã từng hẹn ước.
Bây giờ tâm nguyện của ta đã thành hiện thực, ta không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa.
Nhị ca hiểu, đã đến lúc huynh ấy phải đi rồi.
Nhị ca không hiểu, ta hiểu Ôn Trường Lưu hơn ai hết.
Bọn họ càng đi xa, thì càng an toàn.
Ta ở lại kinh thành, trở thành phi của Ôn Trường Lưu.
Sau lần sau vụ cung điện xảy ra chuyện, người cũ trước đây ở trong cung chỉ còn lại mấy người.
Bọn ta ở trong cung điện cô đơn vắng vẻ này, ngược lại lại thêm phần tự do.
Chàng nắm tay ta đi khắp mọi ngóc ngách trong cung điện. Muốn cố gắng để quay về như trước đây.
Chàng để ta ở trong Dưỡng Tâm Điện, tối nào cũng đến giường quấy rầy ta, có đôi lúc cố ý làm ta đau, chỉ khi ép ta hét lên mới tỏ ra hài lòng.
Hầu hết thời gian, chàng không nói gì. Chỉ nắm tay ta thật chặt, có đôi lúc nắm đến mức phát đau.
Chàng thích buộc tóc cho ta, có mấy lần ta bị chàng kéo đau đến mức quay đầu, nhìn vào đôi mắt đang khóa chặt vào ta của chàng.
Trong đó có muôn vàn suy nghĩ, đến nỗi ta không còn cố gắng để phân biệt chúng nữa.
Bọn ta đã trải qua một mùa mưa dài đồng hành cùng nhau như thế.
Cuối năm đó, chàng cũng cưới Chúc Thiếu Bạch, con gái của Chúc thái úy làm kế hậu, cưới Bách Lý Vân Thần, công chúa của Bạch Tự quốc làm quý phi.
Chàng đưa ta vào cung điện xa chàng nhất, hiếm khi quay lại.
Ta vẫn thản nhiên như chẳng có gì, đây thực sự là cái kết tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra.
Ta hiếm khi rời khỏi cung điện, có cung nữ Trạc Tuyết và thái giám Nguyệt Hoan đi cùng, ta chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.
Khi đến cung điện của hoàng hậu thỉnh an, ta cũng luôn đứng ở nơi khuất mắt nhất, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Chúc hoàng hậu Chúc Thiếu Bạch nhìn ta từ xa, hợp tác với ta một cách thiện chí.
Nàng ta vẫn rất thông minh, chỉ cần nhìn ta một cái là đã biết ta muốn gì rồi.
Bây giờ, Bách Lý Vân Thần là phi tử được sủng ái nhất, nàng ta rất tốt bụng, dễ thương và hào phóng.
Nàng mang về rất nhiều Hợp Hoan hoa từ Bạch Tự, mỗi phi tần trong hậu cung đều được tặng một ít cây.
Bông hoa có hình dáng kỳ lạ và màu sắc hiếm có, sau khi mang về cung, ta đặt nó ở nơi dễ thấy nhất trong phòng ngủ.
Mộ Thư Đồng biến mất, ngai vàng của Ôn Trường Lưu lần này đã được ổn định.
Hắn cũng tìm ra hai tên cướp còn sống cuối cùng mà năm đó đã từng sỉ nhục Lam phu nhân.
Nhị ca của ta được trong sạch rồi, ngày huynh ấy rời đi, ta đã đi tiễn huynh ấy.
Vốn dĩ huynh ấy không muốn đi, muốn ở lại kinh thành để ta có nơi để mà quay về.
Ta nói với huynh ấy rằng cả đời này, ta chỉ muốn ở bên thiếu niên của ta, sống cuộc sống mà bọn ta đã từng hẹn ước.
Bây giờ tâm nguyện của ta đã thành hiện thực, ta không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa.
Nhị ca hiểu, đã đến lúc huynh ấy phải đi rồi.
Nhị ca không hiểu, ta hiểu Ôn Trường Lưu hơn ai hết.
Bọn họ càng đi xa, thì càng an toàn.
Ta ở lại kinh thành, trở thành phi của Ôn Trường Lưu.
Sau lần sau vụ cung điện xảy ra chuyện, người cũ trước đây ở trong cung chỉ còn lại mấy người.
Bọn ta ở trong cung điện cô đơn vắng vẻ này, ngược lại lại thêm phần tự do.
Chàng nắm tay ta đi khắp mọi ngóc ngách trong cung điện. Muốn cố gắng để quay về như trước đây.
Chàng để ta ở trong Dưỡng Tâm Điện, tối nào cũng đến giường quấy rầy ta, có đôi lúc cố ý làm ta đau, chỉ khi ép ta hét lên mới tỏ ra hài lòng.
Hầu hết thời gian, chàng không nói gì. Chỉ nắm tay ta thật chặt, có đôi lúc nắm đến mức phát đau.
Chàng thích buộc tóc cho ta, có mấy lần ta bị chàng kéo đau đến mức quay đầu, nhìn vào đôi mắt đang khóa chặt vào ta của chàng.
Trong đó có muôn vàn suy nghĩ, đến nỗi ta không còn cố gắng để phân biệt chúng nữa.
Bọn ta đã trải qua một mùa mưa dài đồng hành cùng nhau như thế.
Cuối năm đó, chàng cũng cưới Chúc Thiếu Bạch, con gái của Chúc thái úy làm kế hậu, cưới Bách Lý Vân Thần, công chúa của Bạch Tự quốc làm quý phi.
Chàng đưa ta vào cung điện xa chàng nhất, hiếm khi quay lại.
Ta vẫn thản nhiên như chẳng có gì, đây thực sự là cái kết tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra.
Ta hiếm khi rời khỏi cung điện, có cung nữ Trạc Tuyết và thái giám Nguyệt Hoan đi cùng, ta chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.
Khi đến cung điện của hoàng hậu thỉnh an, ta cũng luôn đứng ở nơi khuất mắt nhất, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Chúc hoàng hậu Chúc Thiếu Bạch nhìn ta từ xa, hợp tác với ta một cách thiện chí.
Nàng ta vẫn rất thông minh, chỉ cần nhìn ta một cái là đã biết ta muốn gì rồi.
Bây giờ, Bách Lý Vân Thần là phi tử được sủng ái nhất, nàng ta rất tốt bụng, dễ thương và hào phóng.
Nàng mang về rất nhiều Hợp Hoan hoa từ Bạch Tự, mỗi phi tần trong hậu cung đều được tặng một ít cây.
Bông hoa có hình dáng kỳ lạ và màu sắc hiếm có, sau khi mang về cung, ta đặt nó ở nơi dễ thấy nhất trong phòng ngủ.