Chương 13
15.
Bàn tay của Thất vương gia vuốt ve tới lui trên cánh tay và lưng của ta, nhưng ta không cảm thấy tức giận hay bi thương gì cả.
Ta nghĩ mình không còn đủ tư cách để có những cảm xúc này nữa.
“Vòng eo của mỹ nhân gầy đến mức chỉ rộng bằng lòng bàn tay của ta, nếu như bế nàng lên giường, vòng eo của nàng sẽ bị gãy mất ~” Thất vương gia cười dâm đãng bên tai ta.
Ta nhặt một quả nho đưa vào miệng hắn, hắn nhân cơ hội này liếm ngón tay ta.
Ta cố chịu đựng cơn buồn nôn, rót cho hắn một ly rượu, bưng ly lên kề bên miệng hắn.
“Quả nhiên, đúng là người từng gả cho người ta có khác, thật biết tình thú.” Còn chưa nói xong, thân hình nặng nề của hắn đã đè lên vai ta.
"Thất vương gia say rồi, ngươi đến chỗ ta đi." Mộ Thư Đồng xua tay, sai nha hoàn bên cạnh đỡ Thất vương gia xuống, kéo ta ngồi xuống bên cạnh.
Trong yến tiệc ăn uống linh đình, Ôn Trường Lưu cũng đang uống hết chén rượu này đến chén rượu khác do các phi tần và các đại thần dâng lên.
Không hề để ý đến nơi này chút nào.
Ta lại lấy nho trên bàn lên, muốn đút cho Mộ Thư Đồng.
"Ngươi dùng ngón tay đã bị lợn liếm để hầu hạ bổn tướng quân sao? Đỗ Triều Nhan, sao ngươi lại thành ra thế này?" Hắn xoay người, cầm chai rượu lên, nắm lấy tay ta rửa sạch, dùng cơ thể để che đi đôi mắt kinh ngạc của ta đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Là ngươi sao?” Ta lưỡng lự, lại cẩn thận nhìn khuôn mặt hắn, nhưng không tìm ra được khuyết điểm nào.
"Là ta. Ta về rồi đây." Hắn cười một cách xấu xa với ta, phong cách giống hệt Hoắc Xuyên.
“Ngươi đánh thuốc mê à?” Ta ngạc nhiên hỏi.
"Đương nhiên là ta, tên đầu heo kia ngâm trong thùng rượu mà lớn, không có thuốc sao có thể ngủ nhanh như vậy được?!"
Trong lòng ta có một cảm giác ấm áp mà đã lâu rồi ta không thấy.
"Sao phải làm như vậy?" Ta dùng ánh mắt ám chỉ khuôn mặt đã qua dịch dung của hắn.
Mộ Thư Đồng khựng lại, "Bây giờ sao hắn có thể giữ ta lại được nữa cơ chứ! Hắn đã giết tất cả những người tham gia vào vụ việc hãm hại Ôn tướng. Hiện tại hắn vẫn đang tìm kiếm những kẻ đã sát hại Lam phu nhân. Nếu ta không dịch dung, e rằng cũng không thoát khỏi cái chết”.
Mộ Thư Đồng ra hiệu rằng bây giờ ta có thể cho hắn ăn nho được rồi.
Ta nghĩ đến Tô Hòa đã chết thảm trước mặt ta, lặng lẽ đưa quả nho vào miệng mình.
Mộ Thư Đồng liếc ta một cái, ta cầm ly rượu lên đút cho hắn.
"Tại sao ngươi lại nghĩ chàng nhất định sẽ giết ngươi?!"
Ngày đó, Hoắc tướng quân phủ chỉ còn lại Hoắc Xuyên và Hoắc lão phu nhân, họ không liên quan gì đến vụ án của Ôn tướng.
“Nếu ngày đó ta cẩn thận hơn, có lẽ đã có thể cứu được Lam phu nhân rồi.” Mộ Thư Đồng nói với giọng nghèn nghẹn, uống một ngụm rượu nữa.
Lòng ta chợt thắt lại: “Nhưng là do ta mà?!”
"Không phải do A Nhan." Hắn nhìn ta, mắt hơi đỏ.
"Lúc ta đi tìm người đã từng đi qua Ngộ Xuân đài, sau đó đã tìm thấy người ở ngay gần đó. Nếu ta cẩn thận hơn..."
Hai bọn ta đều im lặng, ta biết hắn không muốn ta cảm thấy có lỗi, dù sao ngày hôm đó, cũng vì ta mà hắn đã bị thương.
Ta nâng ly rượu lên uống cạn, không nhịn được mà ho thành tiếng.
Không biết có phải là do ta nhìn nhầm hay không, hắn nhìn ta mỉm cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và chiều chuộng.
Đó là Hoắc Xuyên mà ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Khi còn bé, hắn đã từng rất thích Mộ Thiếu Khanh, sau nhiều năm xa cách, mọi chuyện đã thay đổi, hắn đã không còn như trước nữa.
Trong lúc khí thế, ta uống thêm mấy ly, có hơi say nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo.
Mộ Thư Đồng giả vờ kéo ta đi vui vẻ một hồi, đỡ ta loạng choạng đi sang sảnh bên.
Ta luôn cảm thấy ta đang bị một ánh mắt khóa chặt, nhưng quay đầu nhìn lại chỉ thấy nơi đó có đèn hoa thưa thớt.
Bàn tay của Thất vương gia vuốt ve tới lui trên cánh tay và lưng của ta, nhưng ta không cảm thấy tức giận hay bi thương gì cả.
Ta nghĩ mình không còn đủ tư cách để có những cảm xúc này nữa.
“Vòng eo của mỹ nhân gầy đến mức chỉ rộng bằng lòng bàn tay của ta, nếu như bế nàng lên giường, vòng eo của nàng sẽ bị gãy mất ~” Thất vương gia cười dâm đãng bên tai ta.
Ta nhặt một quả nho đưa vào miệng hắn, hắn nhân cơ hội này liếm ngón tay ta.
Ta cố chịu đựng cơn buồn nôn, rót cho hắn một ly rượu, bưng ly lên kề bên miệng hắn.
“Quả nhiên, đúng là người từng gả cho người ta có khác, thật biết tình thú.” Còn chưa nói xong, thân hình nặng nề của hắn đã đè lên vai ta.
"Thất vương gia say rồi, ngươi đến chỗ ta đi." Mộ Thư Đồng xua tay, sai nha hoàn bên cạnh đỡ Thất vương gia xuống, kéo ta ngồi xuống bên cạnh.
Trong yến tiệc ăn uống linh đình, Ôn Trường Lưu cũng đang uống hết chén rượu này đến chén rượu khác do các phi tần và các đại thần dâng lên.
Không hề để ý đến nơi này chút nào.
Ta lại lấy nho trên bàn lên, muốn đút cho Mộ Thư Đồng.
"Ngươi dùng ngón tay đã bị lợn liếm để hầu hạ bổn tướng quân sao? Đỗ Triều Nhan, sao ngươi lại thành ra thế này?" Hắn xoay người, cầm chai rượu lên, nắm lấy tay ta rửa sạch, dùng cơ thể để che đi đôi mắt kinh ngạc của ta đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Là ngươi sao?” Ta lưỡng lự, lại cẩn thận nhìn khuôn mặt hắn, nhưng không tìm ra được khuyết điểm nào.
"Là ta. Ta về rồi đây." Hắn cười một cách xấu xa với ta, phong cách giống hệt Hoắc Xuyên.
“Ngươi đánh thuốc mê à?” Ta ngạc nhiên hỏi.
"Đương nhiên là ta, tên đầu heo kia ngâm trong thùng rượu mà lớn, không có thuốc sao có thể ngủ nhanh như vậy được?!"
Trong lòng ta có một cảm giác ấm áp mà đã lâu rồi ta không thấy.
"Sao phải làm như vậy?" Ta dùng ánh mắt ám chỉ khuôn mặt đã qua dịch dung của hắn.
Mộ Thư Đồng khựng lại, "Bây giờ sao hắn có thể giữ ta lại được nữa cơ chứ! Hắn đã giết tất cả những người tham gia vào vụ việc hãm hại Ôn tướng. Hiện tại hắn vẫn đang tìm kiếm những kẻ đã sát hại Lam phu nhân. Nếu ta không dịch dung, e rằng cũng không thoát khỏi cái chết”.
Mộ Thư Đồng ra hiệu rằng bây giờ ta có thể cho hắn ăn nho được rồi.
Ta nghĩ đến Tô Hòa đã chết thảm trước mặt ta, lặng lẽ đưa quả nho vào miệng mình.
Mộ Thư Đồng liếc ta một cái, ta cầm ly rượu lên đút cho hắn.
"Tại sao ngươi lại nghĩ chàng nhất định sẽ giết ngươi?!"
Ngày đó, Hoắc tướng quân phủ chỉ còn lại Hoắc Xuyên và Hoắc lão phu nhân, họ không liên quan gì đến vụ án của Ôn tướng.
“Nếu ngày đó ta cẩn thận hơn, có lẽ đã có thể cứu được Lam phu nhân rồi.” Mộ Thư Đồng nói với giọng nghèn nghẹn, uống một ngụm rượu nữa.
Lòng ta chợt thắt lại: “Nhưng là do ta mà?!”
"Không phải do A Nhan." Hắn nhìn ta, mắt hơi đỏ.
"Lúc ta đi tìm người đã từng đi qua Ngộ Xuân đài, sau đó đã tìm thấy người ở ngay gần đó. Nếu ta cẩn thận hơn..."
Hai bọn ta đều im lặng, ta biết hắn không muốn ta cảm thấy có lỗi, dù sao ngày hôm đó, cũng vì ta mà hắn đã bị thương.
Ta nâng ly rượu lên uống cạn, không nhịn được mà ho thành tiếng.
Không biết có phải là do ta nhìn nhầm hay không, hắn nhìn ta mỉm cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và chiều chuộng.
Đó là Hoắc Xuyên mà ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Khi còn bé, hắn đã từng rất thích Mộ Thiếu Khanh, sau nhiều năm xa cách, mọi chuyện đã thay đổi, hắn đã không còn như trước nữa.
Trong lúc khí thế, ta uống thêm mấy ly, có hơi say nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo.
Mộ Thư Đồng giả vờ kéo ta đi vui vẻ một hồi, đỡ ta loạng choạng đi sang sảnh bên.
Ta luôn cảm thấy ta đang bị một ánh mắt khóa chặt, nhưng quay đầu nhìn lại chỉ thấy nơi đó có đèn hoa thưa thớt.